Chương 13: Trận đánh khốc liệt
Lục Thúc
15/06/2021
Liêu Kiệt nói đến đây thì nhìn ánh
mắt hoảng sợ của Kha Phàm, trên mặt tràn đầy vẻ đắc ý: "Về phần Lưu Hổ
và những dân miền núi thấp hèn kia, chẳng qua chỉ là thủ đoạn để tôi áp
chế cô mà thôi, bằng không cô đã sớm về thành phố rồi. Nhưng tôi lại
không ngờ được cuối cùng cô lại không theo sự chi phối của tôi. Sớm biết như vậy, cần gì tôi phải dắt cô đến nơi khỉ ho cò gáy này, cứ ở trường
bỏ ít thuốc chén cô luôn cho xong. Còn không ngoan ngoãn làm người phụ
nữ của tôi đi!"
Mặc dù cơ thể của Kha Phàm không thể nhúc nhích được, nhưng ý thức của cô ấy vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Làm sao cũng không nghĩ đến người bạn học bốn năm Liêu Kiệt, lại là một người nham hiểm xảo trá, một tên hèn hạ vì muốn đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn như vậy. Nhưng mà bây giờ đừng nói là phản kháng, ngay cả sức lực để cắn lưỡi tự sát cô ấy cũng không có, chỉ có thể trừng mắt nhìn tên cầm thú đang làm nhục mình trước mắt.
Cuối cùng cô ấy tuyệt vọng nhắm mắt, khóe mắt còn chảy xuống hai hàng nước mắt bất lực.
Nghe được một tràn này của Liêu Kiệt khiến tôi giận sôi máu. Thì ra cậu ta chính là người đứng sau lưng xúi giục chú hai, cũng là hung thủ thật sự giết hại chú hai, hơn nữa là tên cặn bã quấy rối cho trong thôn gà chó không yên.
Tôi không thể kiềm chế cơn tức trong ngực được nữa, càng không muốn Kha Phàm phải bị tên súc vật này làm nhục. Trong lúc Liêu Kiệt đang đắc ý, căn bản là không có chút đề phòng nào, tôi thình lình chạy ra, đập thẳng chai rượu trong tay xuống đầu cậu ta.
Liêu Kiệt cũng không ngờ rằng nơi vắng vẻ này sẽ có người đánh lén sau lưng, đợi cậu ta phát giác được thì đã muộn rồi, không kịp đề phòng mà chỉ có thể kịp nghiêng đầu qua một bên, chai rượu đập mạnh xuống vai trái của cậu ta.
Một cú này có thể nói là tôi gần như đã dùng hết lực trên người để đập xuống.
Một tiếng "xoảng" vang lên, Liêu Kiệt bị đập đến lảo đảo, nghe tiếng thì còn chưa có đập gãy xương cậu ta. Chỉ thấy cậu ta cố nhịn cơn đau trên vai, nghiêng người chạy hai bước sang bên cạnh, để né tránh đợt tiến đánh kế tiếp của tôi.
Phản ứng của Liêu Kiệt vô cùng nằm ngoài dự đoán của tôi. Loạt động tác này của cậu ta rõ ràng là một tay đánh nhau lão luyện. Trong tình huống bản thân không đoán trước được lại có thể kịp thời bảo toàn tính mạng.
Nhưng sau khi Liêu Kiệt nhận ra người đánh lén cậu ta là tôi, thì lập tức tức giận chửi ầm lên: "Cái tên dế trũi nhà mày, ông đây chưa đi tìm mày gây chuyện, mày lại dám đánh lén tao. Có tin là ông đây bỏ tiền ra mướn tám mươi đến một trăm người đến giết mày trong phút chốc không! Ây da, đau chết tao rồi..." Mặc dù vai cậu ta đang đau đến nhe răng nhếch mép, nhưng vẫn không thể thay đổi được bản tính ngang ngược của cậu ta.
Đối với cái loại cậu ấm chỉ biết dùng tiền đánh người này, tôi chỉ có thể nói là trong đầu cậu ta chứa toàn cứt chó. Cả người đã bị tôi đập cho một phát loạng choạng rồi, cũng không nghĩ thử là ở cái góc núi nghèo nàn này có tiền thì có tác dụng gì. Chỉ biết khoe khoang như vậy, có ngon thì bây giờ mày cầm tiền đến đập tao đi!
Nghĩ đến đây tôi không nhịn được mà cười lạnh, sau đó bước qua người Kha Phàm, từng bước áp sát về hướng Liêu Kiệt, không ngừng lắc lắc vỏ chai rượu vẫn còn tính thị uy trong tay...
"Thằng kia, mày có nhiều tiền lắm đúng không? Có năng lực thì ngay bây giờ mày cầm tiền biến thành tám mươi một trăm ngươi ra đây. Nếu như làm không được thì để xem thử ai đánh ai thành thịt vụn!" Tôi quơ chai rượu gào to.
Có lẽ là Liêu Kiệt cũng bị dáng vẻ hung ác của tôi dọa sợ rồi. Cậu ta ôm lấy bả vai bị thương không ngừng run rẩy, nhưng miệng thì lại không chịu nhận thua kêu la: "Mày... mày đừng qua đây, nếu không tao sẽ không khách sáo với mày!"
"Cái thứ rác rưởi nhà mày, vì một đứa con gái ma không những hại chết chú hai của tao, còn làm cho anh em tốt nhất của tao trở thành thằng ngốc. Hôm nay tao phải tự tay giết mày để trả thù cho bọn họ." Nói xong, tôi ném mạnh chai rượu về phía Liêu Kiệt, thừa dịp cậu ta hoảng loạn tránh né thì chạy đến trước mặt cậu ta, đấm thẳng một cú vào ngực cậu ta.
Nhưng khiến cho tôi không ngờ được là Liêu Kiệt không những linh hoạt tránh được chai rượu, giây tiếp theo cơ thể cậu ta cũng đứng thẳng lên, so với dáng vẻ sợ hãi rụt rè trước đó như là hai người khác nhau. Còn không đợi tôi hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, thì cậu ta đã giơ chân phải lên đạp một đạp vào bụng tôi trước.
Tôi chỉ cảm thấy chỗ bụng thoáng chốc truyền đến một luồng sức mạnh. Một đấm tôi đánh ra cũng bị lệch hướng, đồng thời cơ thể không kiềm được mà thụt về sau hai bước, sau đó té dập mông xuống đất. Đau đến mức cả nửa người trên của tôi phải khom về trước, thiếu chút nữa thì phun hết đống rượu trắng đã uống tối hôm qua.
Đúng lúc này tôi cảm thấy bóng người bên cạnh vụt qua, Liêu Kiệt đã lẻn đến sau người tôi, sau đó bắt lấy cánh tay tôi ra phía sau dùng sức vặn.
Một tiếng "răng rắc" vang lên, tôi chỉ cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau nhức, sau đó cả cánh tay đều tê lại. Cứ như vậy trong chốc lát sau, hai cánh tay của tôi đã bị Liêu Kiệt bẻ mất khớp xương, không còn chút sức lực mà buông thỏng bên người.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ được người đàn ông gầy gò trước mặt này lại có thể ra tay lưu loát đến vậy. Một thân thể khỏe mạnh như tôi lại bị cậu ta đánh gục trong một lần đối mặt. Tôi còn chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như vậy.
Ngay sau đó, Liêu Kiệt đá một cái lên ngực tôi, tôi trực tiếp ngã ra đất, sau đó một cái đế giày dùng sức nghiền trên mặt tôi.
"Thằng nhóc không có bản lĩnh thì đừng đi rước thù, nếu không thì ngay cả vì sao chết cũng không biết. Mày phải biết tao chính là bậc thầy tán thủ trong trường. Cái loại hàng rác rưởi như mày đây, tao tay không đánh ba bốn tên cũng không thành vấn đề." Liêu Kiệt mở miệng chế giễu tôi.
Đến lúc này tôi mới biết mình bị người ta xem như khỉ mà đùa giỡn. Lúc nãy Liêu Kiệt cố tình tỏ ra yếu kém, khoác lên trên người dáng vẻ ăn chơi trác táng, hoàn toàn chính là để che giấu tôi.
Nhưng tôi cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp như vậy. Ngay tại lúc Liêu Kiệt đang hả hê, hai bả vai của tôi thình lình dùng sức, hai cánh tay bị cậu ta bẻ gãy khi nãy nhanh chóng được nối lại. Sau đó tôi dùng hai tay bắt lấy cái chân đang đạp trên mặt tôi, đồng thời nâng chân quét qua cái chân khác của cậu ta.
Liêu Kiệt làm sao cũng không ngờ được khớp xương của tôi từ nhỏ đã có thể tùy ý tháo gỡ. Biến cố bất ngờ khiến cậu ta không kịp trở tay. Ngay giây phút cơ thể cậu ta bị mất thăng bằng ngã xuống, tôi dùng sức thúc đầu gối vào đũng quần cậu ta.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được hòn trứng của Liêu Kiệt bị tôi thúc vỡ. Sau đó chính là một tràn kêu la thảm thiết như mổ heo, e rằng mai sau thằng nhóc này không trở thành thái giám thì cũng mất hứng thú với con gái đi.
Tôi không ngừng ho khan, bởi vì hai đá lúc nãy Liêu Kiệt đá tôi cũng không phải nhẹ gì.
Sau đó tôi mới gian nan đứng dậy, nhìn Liêu Kiệt không ngừng lăn lộn trên đất nhưng vẫn không hết giận. Tôi lại đạp mạnh vài phát lên mặt cậu ta, chỉ khi đá cậu ta đến hít thở không thông mới dừng lại. Đối với thể loại súc vật không xem mạng người ra gì như này mà nói, căn bản là không xứng để sống trên đời này.
Tôi ngồi xổm xuống, kéo cổ áo Liêu Kiệt khiến cho cậu ta mặt đối mặt với tôi. Tên mặt trắng kiêu căng lúc trước, giờ đây lại giống như biến thành một cái đầu heo, trên mặt chỗ xanh chỗ tím toàn là dấu giày, mũi và khóe miệng còn không ngừng chảy máu.
Dù vậy, hai tay Liêu Kiệt vẫn nắm chặt háng, cơ thể cong thành một con tôm cỡ lớn, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, vô cùng đau đớn.
Lúc trước tôi đã đồng ý nhất định phải bắt được tên hung thủ đã giết hại chú hai, sau đó ở trước mộ chú ấy giết chết hắn ta báo thù rửa hận, vì thế tôi kéo Liêu Kiệt giống như là kéo con chó chết đi đến sườn núi...
Mặc dù cơ thể của Kha Phàm không thể nhúc nhích được, nhưng ý thức của cô ấy vẫn hoàn toàn tỉnh táo. Làm sao cũng không nghĩ đến người bạn học bốn năm Liêu Kiệt, lại là một người nham hiểm xảo trá, một tên hèn hạ vì muốn đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn như vậy. Nhưng mà bây giờ đừng nói là phản kháng, ngay cả sức lực để cắn lưỡi tự sát cô ấy cũng không có, chỉ có thể trừng mắt nhìn tên cầm thú đang làm nhục mình trước mắt.
Cuối cùng cô ấy tuyệt vọng nhắm mắt, khóe mắt còn chảy xuống hai hàng nước mắt bất lực.
Nghe được một tràn này của Liêu Kiệt khiến tôi giận sôi máu. Thì ra cậu ta chính là người đứng sau lưng xúi giục chú hai, cũng là hung thủ thật sự giết hại chú hai, hơn nữa là tên cặn bã quấy rối cho trong thôn gà chó không yên.
Tôi không thể kiềm chế cơn tức trong ngực được nữa, càng không muốn Kha Phàm phải bị tên súc vật này làm nhục. Trong lúc Liêu Kiệt đang đắc ý, căn bản là không có chút đề phòng nào, tôi thình lình chạy ra, đập thẳng chai rượu trong tay xuống đầu cậu ta.
Liêu Kiệt cũng không ngờ rằng nơi vắng vẻ này sẽ có người đánh lén sau lưng, đợi cậu ta phát giác được thì đã muộn rồi, không kịp đề phòng mà chỉ có thể kịp nghiêng đầu qua một bên, chai rượu đập mạnh xuống vai trái của cậu ta.
Một cú này có thể nói là tôi gần như đã dùng hết lực trên người để đập xuống.
Một tiếng "xoảng" vang lên, Liêu Kiệt bị đập đến lảo đảo, nghe tiếng thì còn chưa có đập gãy xương cậu ta. Chỉ thấy cậu ta cố nhịn cơn đau trên vai, nghiêng người chạy hai bước sang bên cạnh, để né tránh đợt tiến đánh kế tiếp của tôi.
Phản ứng của Liêu Kiệt vô cùng nằm ngoài dự đoán của tôi. Loạt động tác này của cậu ta rõ ràng là một tay đánh nhau lão luyện. Trong tình huống bản thân không đoán trước được lại có thể kịp thời bảo toàn tính mạng.
Nhưng sau khi Liêu Kiệt nhận ra người đánh lén cậu ta là tôi, thì lập tức tức giận chửi ầm lên: "Cái tên dế trũi nhà mày, ông đây chưa đi tìm mày gây chuyện, mày lại dám đánh lén tao. Có tin là ông đây bỏ tiền ra mướn tám mươi đến một trăm người đến giết mày trong phút chốc không! Ây da, đau chết tao rồi..." Mặc dù vai cậu ta đang đau đến nhe răng nhếch mép, nhưng vẫn không thể thay đổi được bản tính ngang ngược của cậu ta.
Đối với cái loại cậu ấm chỉ biết dùng tiền đánh người này, tôi chỉ có thể nói là trong đầu cậu ta chứa toàn cứt chó. Cả người đã bị tôi đập cho một phát loạng choạng rồi, cũng không nghĩ thử là ở cái góc núi nghèo nàn này có tiền thì có tác dụng gì. Chỉ biết khoe khoang như vậy, có ngon thì bây giờ mày cầm tiền đến đập tao đi!
Nghĩ đến đây tôi không nhịn được mà cười lạnh, sau đó bước qua người Kha Phàm, từng bước áp sát về hướng Liêu Kiệt, không ngừng lắc lắc vỏ chai rượu vẫn còn tính thị uy trong tay...
"Thằng kia, mày có nhiều tiền lắm đúng không? Có năng lực thì ngay bây giờ mày cầm tiền biến thành tám mươi một trăm ngươi ra đây. Nếu như làm không được thì để xem thử ai đánh ai thành thịt vụn!" Tôi quơ chai rượu gào to.
Có lẽ là Liêu Kiệt cũng bị dáng vẻ hung ác của tôi dọa sợ rồi. Cậu ta ôm lấy bả vai bị thương không ngừng run rẩy, nhưng miệng thì lại không chịu nhận thua kêu la: "Mày... mày đừng qua đây, nếu không tao sẽ không khách sáo với mày!"
"Cái thứ rác rưởi nhà mày, vì một đứa con gái ma không những hại chết chú hai của tao, còn làm cho anh em tốt nhất của tao trở thành thằng ngốc. Hôm nay tao phải tự tay giết mày để trả thù cho bọn họ." Nói xong, tôi ném mạnh chai rượu về phía Liêu Kiệt, thừa dịp cậu ta hoảng loạn tránh né thì chạy đến trước mặt cậu ta, đấm thẳng một cú vào ngực cậu ta.
Nhưng khiến cho tôi không ngờ được là Liêu Kiệt không những linh hoạt tránh được chai rượu, giây tiếp theo cơ thể cậu ta cũng đứng thẳng lên, so với dáng vẻ sợ hãi rụt rè trước đó như là hai người khác nhau. Còn không đợi tôi hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, thì cậu ta đã giơ chân phải lên đạp một đạp vào bụng tôi trước.
Tôi chỉ cảm thấy chỗ bụng thoáng chốc truyền đến một luồng sức mạnh. Một đấm tôi đánh ra cũng bị lệch hướng, đồng thời cơ thể không kiềm được mà thụt về sau hai bước, sau đó té dập mông xuống đất. Đau đến mức cả nửa người trên của tôi phải khom về trước, thiếu chút nữa thì phun hết đống rượu trắng đã uống tối hôm qua.
Đúng lúc này tôi cảm thấy bóng người bên cạnh vụt qua, Liêu Kiệt đã lẻn đến sau người tôi, sau đó bắt lấy cánh tay tôi ra phía sau dùng sức vặn.
Một tiếng "răng rắc" vang lên, tôi chỉ cảm thấy bả vai truyền đến một trận đau nhức, sau đó cả cánh tay đều tê lại. Cứ như vậy trong chốc lát sau, hai cánh tay của tôi đã bị Liêu Kiệt bẻ mất khớp xương, không còn chút sức lực mà buông thỏng bên người.
Tôi nằm mơ cũng không ngờ được người đàn ông gầy gò trước mặt này lại có thể ra tay lưu loát đến vậy. Một thân thể khỏe mạnh như tôi lại bị cậu ta đánh gục trong một lần đối mặt. Tôi còn chưa bao giờ gặp phải loại chuyện như vậy.
Ngay sau đó, Liêu Kiệt đá một cái lên ngực tôi, tôi trực tiếp ngã ra đất, sau đó một cái đế giày dùng sức nghiền trên mặt tôi.
"Thằng nhóc không có bản lĩnh thì đừng đi rước thù, nếu không thì ngay cả vì sao chết cũng không biết. Mày phải biết tao chính là bậc thầy tán thủ trong trường. Cái loại hàng rác rưởi như mày đây, tao tay không đánh ba bốn tên cũng không thành vấn đề." Liêu Kiệt mở miệng chế giễu tôi.
Đến lúc này tôi mới biết mình bị người ta xem như khỉ mà đùa giỡn. Lúc nãy Liêu Kiệt cố tình tỏ ra yếu kém, khoác lên trên người dáng vẻ ăn chơi trác táng, hoàn toàn chính là để che giấu tôi.
Nhưng tôi cũng không phải là người dễ bị ăn hiếp như vậy. Ngay tại lúc Liêu Kiệt đang hả hê, hai bả vai của tôi thình lình dùng sức, hai cánh tay bị cậu ta bẻ gãy khi nãy nhanh chóng được nối lại. Sau đó tôi dùng hai tay bắt lấy cái chân đang đạp trên mặt tôi, đồng thời nâng chân quét qua cái chân khác của cậu ta.
Liêu Kiệt làm sao cũng không ngờ được khớp xương của tôi từ nhỏ đã có thể tùy ý tháo gỡ. Biến cố bất ngờ khiến cậu ta không kịp trở tay. Ngay giây phút cơ thể cậu ta bị mất thăng bằng ngã xuống, tôi dùng sức thúc đầu gối vào đũng quần cậu ta.
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng được hòn trứng của Liêu Kiệt bị tôi thúc vỡ. Sau đó chính là một tràn kêu la thảm thiết như mổ heo, e rằng mai sau thằng nhóc này không trở thành thái giám thì cũng mất hứng thú với con gái đi.
Tôi không ngừng ho khan, bởi vì hai đá lúc nãy Liêu Kiệt đá tôi cũng không phải nhẹ gì.
Sau đó tôi mới gian nan đứng dậy, nhìn Liêu Kiệt không ngừng lăn lộn trên đất nhưng vẫn không hết giận. Tôi lại đạp mạnh vài phát lên mặt cậu ta, chỉ khi đá cậu ta đến hít thở không thông mới dừng lại. Đối với thể loại súc vật không xem mạng người ra gì như này mà nói, căn bản là không xứng để sống trên đời này.
Tôi ngồi xổm xuống, kéo cổ áo Liêu Kiệt khiến cho cậu ta mặt đối mặt với tôi. Tên mặt trắng kiêu căng lúc trước, giờ đây lại giống như biến thành một cái đầu heo, trên mặt chỗ xanh chỗ tím toàn là dấu giày, mũi và khóe miệng còn không ngừng chảy máu.
Dù vậy, hai tay Liêu Kiệt vẫn nắm chặt háng, cơ thể cong thành một con tôm cỡ lớn, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, vô cùng đau đớn.
Lúc trước tôi đã đồng ý nhất định phải bắt được tên hung thủ đã giết hại chú hai, sau đó ở trước mộ chú ấy giết chết hắn ta báo thù rửa hận, vì thế tôi kéo Liêu Kiệt giống như là kéo con chó chết đi đến sườn núi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.