Chương 19: CUỘC CHIẾN GIỮA NGƯỜI VÀ KHỈ.
pipinat
20/07/2015
” Mày/ Anh Ca làm gì ở đây thế” cả hai đứa đồng thanh, lắp ba lắp bắp.
” Em đi học” nó hồn nhiên
” Tao cũng đi học, sao mày lại học ở trường này, tao tưởng…” cậu chưa nói dứt lời đã bị nó chặn họng bằng một tràng kể lể
” Này nhé, em nhé…bla bla bla” nó vừa tươi cười vừa kể mà không biết rằng đã làm cho đứa kia ôm một bụng lo lắng sợ hãi giùm cho nó, khuôn mặt xám xịt lại.
” Mày thích học trường này lắm hả?” cậu thở dài nhìn nó.
” Vâng, trường này rộng ơi là rộng, đẹp ơi là đẹp luôn” nó sung sướng nói.
” Mi, mày đừng lo, tao sẽ bảo vệ mày” cậu tự dằn vặt bản thân.
” Anh Ca, không ngờ tụi mình được gặp nhau nhỉ, gặp em vui không, mà sao hôm bữa anh Ca về sớm thế?”
” Vui, tao vui lắm, hôm bữa tao bận việc đột xuất, cho tao xin lỗi nhé” cậu nói khóc không lên tiếng mà cười cũng không xong.
” Em cũng vui lắm, thật là thích quá à” nó choàng tay qua ôm lấy cậu làm ai đó mặt đỏ ửng xém tí sặc nước bọt.
” Các em, hôm nay chúng ta tập đánh vần trước nhé, nào… O cờ óc hờ óc hóc nặng học” cô giáo vừa dò tên trong danh sách vừa làm mẫu.
” O cờ óc hờ óc hóc nặng học” cả lớp đứa nào đứa nấy đồng thanh.
” Giỏi lắm, em Lê Ngọc Huyền Mi, em đứng lên đánh vần cho cô nghe thử xem nào”
Nó nghe cô giáo gọi tên giật mình suýt té ghế, từ từ đứng dậy, làm sao bây giờ, nãy giờ nó lo nói chuyện với anh Ca nên chẳng nghe cô giảng bài gì cả, nó quay qua nhìn cậu làm bộ mặt cún con cầu xin. Cậu lỡ mất một nhịp, mặt đỏ như cà chua chín, nhép nhép trong miệng nhắc nó
” Dạ là…ờ…ứt…cờ…A, dạ là ư tờ ức cờ ức…ủa là cứt mà” nó không hiểu gì quay qua nhìn cậu rồi lại nhìn cô, trên mặt hiện rõ chữ tại sao cô lại dạy từ cứt cơ chứ.
Cậu ức phát khóc, đập đầu xuống bàn, là cậu bị nấc mà, lỡ hại nó rồi, làm sao bây giờ, tại sao lại chọn nấc đúng thời điểm thế cơ chứ.
Cả lớp đứng hình, một đứa nhịn không được cười ha hả, thế là châm ngòi nổ làm cả tụi trong lớp cười không nhặt được mồm, có đứa còn cười đến nỗi té ghế mới ghê cơ chứ. Cô giáo mặt đỏ ửng, nửa giận nửa mắc cười, e hèm vài tiếng lấy lại trật tự ban đầu, xong quay qua nhìn nó dịu dàng nói
” Bạn Mi tập trung hơn nhé, phạt ở lại trực lớp một tuần, em ngồi xuống đi”
Nó ngồi xuống, mặt xụi lơ, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu quay qua, mặt nhăn nhăn nhó nhó
” Đồ ngốc…ức”
” Sao em lại ngốc chứ, anh Ca nói sao em trả lời vậy mà, ủa, anh Ca bị nấc cụt hả?” Nó ngây thơ
” Ức…mày đúng là rất ngốc mà, để bị trực nhật rồi thấy chưa…ức” cậu lấy chai nước trong cặp nó tu ừng ực.
Nó vừa vỗ vai cho cậu vừa cười hì hì, sao hôm nay bỗng thấy anh Ca nấc dễ thương đến vậy nhỉ
” Reeng…”
” A, ra chơi rồi, em đi nhé” nó sách cặp chạy đi.
Cậu nhìn theo nó, ú ớ không nói nên lời.
” Chào cậu, mình ra sân sau trường chơi nhé?” Minh kéo tay nó lôi đi nhưng rất nhẹ nhàng chứ không mạnh bạo như anh Ca vẫn thường làm.
” Bộ ở đó có gì vui lắm hả” nó tò mò
” Bí mật!” Minh đưa một tay ra che mắt nó, tay còn lại giữ ngang eo để có gì té thì cậu còn kịp đỡ mà không ngờ hành động lịch thiệp của mình đã làm ai kia ở sau lùm cây tức tới trào máu họng, cũng may là còn giữ được chút bình tĩnh không chạy lại đập cho vỡ mặt!
” Đến chưa thế ?” nó vừa đi theo hướng dẫn của Minh vừa không kìm nén được sự hồi hộp.
” Đến rồi đây, nào…1….2…3″ cậu từ từ mở tay ra, nó chớp chớp rồi lại dụi dụi, thật là không tin vào mắt mình nữa, nơi đây thật là đẹp, à mà không, quá đẹp ấy cơ chứ
Một khoảng sân nhỏ thôi nhưng được bao phủ bởi biết bao nhiêu là cây cối, hoa cỏ. Đặc biệt là mùi thơm nhè nhẹ dịu mát của hoa ly ly buổi sớm tinh mơ cho ta cảm giác thảnh thơi và sáng khoái vô cùng. Kế bên là một con suối nhân tạo nhưng trông cũng thật là hùng vĩ, cứ như là nó đã đi lạc vào thế giới thần tiên của Alice rồi không bằng.
” Thật…thật là…thật…” nó nói không nên lời, mắt vẫn trầm trồ nhìn khung cảnh trước mặt mình.
” Đẹp quá phải không, tớ mới tìm thấy nó hồi sáng đấy, hình như không ai biết chỗ này thì phải” cậu nở một nụ cười răng khểnh cũng thật là đẹp ” Nào, Mimi, nhóc đâu rồi, ra đây đi, ta đến rồi này” cậu gọi
” Mimi?” Nó tròn xoe mắt
” Ừm, A, nó kia rồi” từ trong hốc cây một con khỉ con nhảy ra, nó quấn quít bám lấy người cậu, xong lại chưng ra bộ mặt láo lếu nhìn ” vật phẩm” đứng cạnh mình.
” Mimi, bây giờ đây sẽ là bạn của chúng ta, bạn ấy tên là Huyền Mi, cùng tên với nhóc đấy nhé” cậu xoa đầu con khỉ con.
” Chào nhóc, chị tên là Mi, rất vui được làm quen với em” nó cầm tay con khỉ bắt lấy bắt để, trên mặt hiện rõ rành rành bốn chữ “hớn hở quá mức”
Mimi giật tay lại, nhìn kẻ thù cướp ” người yêu” của mình bằng ánh mắt khó ưa, lè lưỡi phun nước bọt đầy ra tay nhỏ, xong lại trèo lên đầu cậu ngồi, tướng rất bá đạo.
” Mimi, sao nhóc hư thế, xin lỗi cậu nhé, chắc tại nó không quen” Minh ái ngại lấy cái khăn trong túi ra chùi chỗ nước bọt dính trên tay nó.
” Không sao đâu” nó cười hiền nhìn cậu, xong lại quay qua dành ánh mắt không mấy thiện cảm cho kẻ khó ưa đang ngồi trên đầu bạn mình. Cuộc chiến giữa người và khỉ đã chính thức bắt đầu!
……
Nó tung tăng vui vẻ đi vào lớp, nhìn cái cục thịt bí xị đang ngồi gác hai chân lên bàn, tỏa ra sát khí nồng nặc đến chết người hỏi
” Anh…anh Ca, ăn…ăn bánh không?” Giọng nó hơi run
” Mày đi đâu chơi thế” cậu quay qua nhìn nó bằng ánh mắt hơi bị ” trìu mến”
” Em…em đi chơi”
” Với ai?”
” Với bạn”
” Nam hay nữ?”
” N…nam”
Cậu đập tay cái rầm xuống bàn, ghé mặt mình kế sát mặt nó. Nó nhìn cậu sợ sệt, hơi lùi lại
” Mày có nhớ mày đã hứa những gì chứ?”
” Em…em”
” Mày hứa là sẽ không gặp nó nữa cơ mà, tại sao mày còn gặp thằng Minh đó nữa hả?” Cậu giận dữ quát.
” Em…em” nó òa ra khóc nức nở, các bạn xung quanh lớp đã bắt đầu để ý. Cậu hết hồn, dùng tay bịt mồm nó lại, dù gì thì nó cũng phải có bạn chứ, cậu bắt ép người quá đáng rồi, chỉ là cậu không chịu nổi khi thấy nó cười cười nói nói với thằng đó thôi.
” Tao…tao xin lỗi mà, mày nín đi, tao hứa không làm vậy nữa đâu”
” Ư…ức” nó thút thít. Cậu mở nhẹ tay mình ra, lau nước mắt cho nó.
” Em…em chỉ là…ức…lịch…lịch…ức..sự thôi mà…hức”
Cậu nhìn nó vừa thương vừa giận
” Tao biết rồi, tao xin lỗi, tại nãy tao nóng quá thôi, tao hứa sẽ không làm vậy nữa” cậu vén lại mái tóc cho nó thủ thỉ.
” Hứa, hứa nhé”
” Ừm, nhưng khi nào đi chơi với nó, nhớ cho tao đi cùng”
” Vâng” nó ghé đầu lên vai cậu ” Hát em nghe đi, bắt đền đó”
” Bài gì?”
” Gì cũng được”
” Heart beats fast
Colors and promises
How to be brave
How can i love when i’m afraid to fall
…..”
Lời bài hát du dương trầm bổng da diết, giọng cậu nhẹ nhàng ấm áp len lỏi vào trái tim nhỏ bé của nó, nó cảm thấy sao thật an toàn, từ từ chìm vào giấc ngủ…
” Em đi học” nó hồn nhiên
” Tao cũng đi học, sao mày lại học ở trường này, tao tưởng…” cậu chưa nói dứt lời đã bị nó chặn họng bằng một tràng kể lể
” Này nhé, em nhé…bla bla bla” nó vừa tươi cười vừa kể mà không biết rằng đã làm cho đứa kia ôm một bụng lo lắng sợ hãi giùm cho nó, khuôn mặt xám xịt lại.
” Mày thích học trường này lắm hả?” cậu thở dài nhìn nó.
” Vâng, trường này rộng ơi là rộng, đẹp ơi là đẹp luôn” nó sung sướng nói.
” Mi, mày đừng lo, tao sẽ bảo vệ mày” cậu tự dằn vặt bản thân.
” Anh Ca, không ngờ tụi mình được gặp nhau nhỉ, gặp em vui không, mà sao hôm bữa anh Ca về sớm thế?”
” Vui, tao vui lắm, hôm bữa tao bận việc đột xuất, cho tao xin lỗi nhé” cậu nói khóc không lên tiếng mà cười cũng không xong.
” Em cũng vui lắm, thật là thích quá à” nó choàng tay qua ôm lấy cậu làm ai đó mặt đỏ ửng xém tí sặc nước bọt.
” Các em, hôm nay chúng ta tập đánh vần trước nhé, nào… O cờ óc hờ óc hóc nặng học” cô giáo vừa dò tên trong danh sách vừa làm mẫu.
” O cờ óc hờ óc hóc nặng học” cả lớp đứa nào đứa nấy đồng thanh.
” Giỏi lắm, em Lê Ngọc Huyền Mi, em đứng lên đánh vần cho cô nghe thử xem nào”
Nó nghe cô giáo gọi tên giật mình suýt té ghế, từ từ đứng dậy, làm sao bây giờ, nãy giờ nó lo nói chuyện với anh Ca nên chẳng nghe cô giảng bài gì cả, nó quay qua nhìn cậu làm bộ mặt cún con cầu xin. Cậu lỡ mất một nhịp, mặt đỏ như cà chua chín, nhép nhép trong miệng nhắc nó
” Dạ là…ờ…ứt…cờ…A, dạ là ư tờ ức cờ ức…ủa là cứt mà” nó không hiểu gì quay qua nhìn cậu rồi lại nhìn cô, trên mặt hiện rõ chữ tại sao cô lại dạy từ cứt cơ chứ.
Cậu ức phát khóc, đập đầu xuống bàn, là cậu bị nấc mà, lỡ hại nó rồi, làm sao bây giờ, tại sao lại chọn nấc đúng thời điểm thế cơ chứ.
Cả lớp đứng hình, một đứa nhịn không được cười ha hả, thế là châm ngòi nổ làm cả tụi trong lớp cười không nhặt được mồm, có đứa còn cười đến nỗi té ghế mới ghê cơ chứ. Cô giáo mặt đỏ ửng, nửa giận nửa mắc cười, e hèm vài tiếng lấy lại trật tự ban đầu, xong quay qua nhìn nó dịu dàng nói
” Bạn Mi tập trung hơn nhé, phạt ở lại trực lớp một tuần, em ngồi xuống đi”
Nó ngồi xuống, mặt xụi lơ, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu quay qua, mặt nhăn nhăn nhó nhó
” Đồ ngốc…ức”
” Sao em lại ngốc chứ, anh Ca nói sao em trả lời vậy mà, ủa, anh Ca bị nấc cụt hả?” Nó ngây thơ
” Ức…mày đúng là rất ngốc mà, để bị trực nhật rồi thấy chưa…ức” cậu lấy chai nước trong cặp nó tu ừng ực.
Nó vừa vỗ vai cho cậu vừa cười hì hì, sao hôm nay bỗng thấy anh Ca nấc dễ thương đến vậy nhỉ
” Reeng…”
” A, ra chơi rồi, em đi nhé” nó sách cặp chạy đi.
Cậu nhìn theo nó, ú ớ không nói nên lời.
” Chào cậu, mình ra sân sau trường chơi nhé?” Minh kéo tay nó lôi đi nhưng rất nhẹ nhàng chứ không mạnh bạo như anh Ca vẫn thường làm.
” Bộ ở đó có gì vui lắm hả” nó tò mò
” Bí mật!” Minh đưa một tay ra che mắt nó, tay còn lại giữ ngang eo để có gì té thì cậu còn kịp đỡ mà không ngờ hành động lịch thiệp của mình đã làm ai kia ở sau lùm cây tức tới trào máu họng, cũng may là còn giữ được chút bình tĩnh không chạy lại đập cho vỡ mặt!
” Đến chưa thế ?” nó vừa đi theo hướng dẫn của Minh vừa không kìm nén được sự hồi hộp.
” Đến rồi đây, nào…1….2…3″ cậu từ từ mở tay ra, nó chớp chớp rồi lại dụi dụi, thật là không tin vào mắt mình nữa, nơi đây thật là đẹp, à mà không, quá đẹp ấy cơ chứ
Một khoảng sân nhỏ thôi nhưng được bao phủ bởi biết bao nhiêu là cây cối, hoa cỏ. Đặc biệt là mùi thơm nhè nhẹ dịu mát của hoa ly ly buổi sớm tinh mơ cho ta cảm giác thảnh thơi và sáng khoái vô cùng. Kế bên là một con suối nhân tạo nhưng trông cũng thật là hùng vĩ, cứ như là nó đã đi lạc vào thế giới thần tiên của Alice rồi không bằng.
” Thật…thật là…thật…” nó nói không nên lời, mắt vẫn trầm trồ nhìn khung cảnh trước mặt mình.
” Đẹp quá phải không, tớ mới tìm thấy nó hồi sáng đấy, hình như không ai biết chỗ này thì phải” cậu nở một nụ cười răng khểnh cũng thật là đẹp ” Nào, Mimi, nhóc đâu rồi, ra đây đi, ta đến rồi này” cậu gọi
” Mimi?” Nó tròn xoe mắt
” Ừm, A, nó kia rồi” từ trong hốc cây một con khỉ con nhảy ra, nó quấn quít bám lấy người cậu, xong lại chưng ra bộ mặt láo lếu nhìn ” vật phẩm” đứng cạnh mình.
” Mimi, bây giờ đây sẽ là bạn của chúng ta, bạn ấy tên là Huyền Mi, cùng tên với nhóc đấy nhé” cậu xoa đầu con khỉ con.
” Chào nhóc, chị tên là Mi, rất vui được làm quen với em” nó cầm tay con khỉ bắt lấy bắt để, trên mặt hiện rõ rành rành bốn chữ “hớn hở quá mức”
Mimi giật tay lại, nhìn kẻ thù cướp ” người yêu” của mình bằng ánh mắt khó ưa, lè lưỡi phun nước bọt đầy ra tay nhỏ, xong lại trèo lên đầu cậu ngồi, tướng rất bá đạo.
” Mimi, sao nhóc hư thế, xin lỗi cậu nhé, chắc tại nó không quen” Minh ái ngại lấy cái khăn trong túi ra chùi chỗ nước bọt dính trên tay nó.
” Không sao đâu” nó cười hiền nhìn cậu, xong lại quay qua dành ánh mắt không mấy thiện cảm cho kẻ khó ưa đang ngồi trên đầu bạn mình. Cuộc chiến giữa người và khỉ đã chính thức bắt đầu!
……
Nó tung tăng vui vẻ đi vào lớp, nhìn cái cục thịt bí xị đang ngồi gác hai chân lên bàn, tỏa ra sát khí nồng nặc đến chết người hỏi
” Anh…anh Ca, ăn…ăn bánh không?” Giọng nó hơi run
” Mày đi đâu chơi thế” cậu quay qua nhìn nó bằng ánh mắt hơi bị ” trìu mến”
” Em…em đi chơi”
” Với ai?”
” Với bạn”
” Nam hay nữ?”
” N…nam”
Cậu đập tay cái rầm xuống bàn, ghé mặt mình kế sát mặt nó. Nó nhìn cậu sợ sệt, hơi lùi lại
” Mày có nhớ mày đã hứa những gì chứ?”
” Em…em”
” Mày hứa là sẽ không gặp nó nữa cơ mà, tại sao mày còn gặp thằng Minh đó nữa hả?” Cậu giận dữ quát.
” Em…em” nó òa ra khóc nức nở, các bạn xung quanh lớp đã bắt đầu để ý. Cậu hết hồn, dùng tay bịt mồm nó lại, dù gì thì nó cũng phải có bạn chứ, cậu bắt ép người quá đáng rồi, chỉ là cậu không chịu nổi khi thấy nó cười cười nói nói với thằng đó thôi.
” Tao…tao xin lỗi mà, mày nín đi, tao hứa không làm vậy nữa đâu”
” Ư…ức” nó thút thít. Cậu mở nhẹ tay mình ra, lau nước mắt cho nó.
” Em…em chỉ là…ức…lịch…lịch…ức..sự thôi mà…hức”
Cậu nhìn nó vừa thương vừa giận
” Tao biết rồi, tao xin lỗi, tại nãy tao nóng quá thôi, tao hứa sẽ không làm vậy nữa” cậu vén lại mái tóc cho nó thủ thỉ.
” Hứa, hứa nhé”
” Ừm, nhưng khi nào đi chơi với nó, nhớ cho tao đi cùng”
” Vâng” nó ghé đầu lên vai cậu ” Hát em nghe đi, bắt đền đó”
” Bài gì?”
” Gì cũng được”
” Heart beats fast
Colors and promises
How to be brave
How can i love when i’m afraid to fall
…..”
Lời bài hát du dương trầm bổng da diết, giọng cậu nhẹ nhàng ấm áp len lỏi vào trái tim nhỏ bé của nó, nó cảm thấy sao thật an toàn, từ từ chìm vào giấc ngủ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.