Chương 35: LÀM MẸ CỦA CON CHÚNG TA, NHÉ?
pipinat
04/08/2015
“Mày biết đây là nhà vệ sinh nam không?”
“Thế bây giờ mày muốn tao xử mày sao đây hả con hâm này?”
“Mày đúng là con heo vừa ngu vừa đần vừa thúi mà”
“Trời đất, cháy hết một con rồi kìa, mày bắt lửa lớn thế”
“Làm gì mà mặt mày lấm lem hết cả, qua đây tao chùi cho”
“Thôi mà tao xin, tao đùa vui chút thôi, chứ tao thương mày không hết nỡ nào mà bán mày đi được, vả lại tao còn chưa xơ múi được miếng nào cả, ngu gì mà bán”
“Tao bắt cóc mày thì được gì, nuôi cho tốn gạo à?”
“Mày ăn nhiều lên nhé, có gì bán còn được nhiều tiền”
“Thôi được rồi, hôn vào má tao một miếng tao không bán mày nữa”
“Mày làm bạn gái tao nhé?”
“Điều 8: Gọi tao là anh yêu”
“Mi, nếu lỡ như sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa thì sao, lỡ như chúng ta lạc mất nhau?”
“Tao hứa, tao sẽ luôn bên mày, không bỏ mày lại đâu. Có chết tao cũng lôi mày theo cùng, nhưng nếu như tao không tìm được mày thì làm thế nào?”
“Tao thích thế, cứ đặt như vậy đi, mỗi lần nhớ đến tao, mày cứ nhìn lên đó kêu, nhất định tao sẽ đến”
“Tao hứa, tao sẽ luôn bên mày, mãi mãi”
“Mi ơi, tao cũng thương mày”
“I will love you forever of my life”
“Mi, you are my star
You steal my heart away from my mind
You are the one and the only
And i will love you forever of my life”
Cô khẽ khàng mở mắt, mùi gỗ trầm thoang thoảng khắp nơi, nơi này, là nhà của người ấy mà.
“Tỉnh rồi hả?” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Cô nhìn sang, khuôn mặt chỉ còn một sự ngỡ ngàng, đôi mắt mở lớn hơn bao giờ hết.
“A…anh Ca?”
Anh nhẹ nhàng tiến đến vuốt lại mái tóc rối như bùi nhùi của cô.
“Mày…tao” như có gì đó chặn lại nơi cổ họng, sống mũi Lâm cay rát.
“Đ…đúng là anh, em…”
Cô òa khóc nức nở, ôm chầm lấy thân hình của anh. Anh cũng ghì chặt cô vào lòng, vai khẽ run lên theo từng nhịp, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu nhung nhớ, họ cứ để mặc cho nó tuôn ra như để lấp đầy khoảng trống bất tận bấy lâu nay mà cả hai đã phải trải qua.
Cô buông anh ra, khẽ nói những lời trách móc bằng giọng run run.
“Anh Ca hư lắm, dám lừa em”
“Tao xin lỗi, sao mày nhận ra được thế?” Anh lấy tay quệt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của cô.
“Lúc em ngất, em bỗng cảm nhận được đó là anh Ca, em cũng không biết tại sao nữa”
“Giỏi lắm, ăn cháo nhé”
Chẳng biết sao mà chân tay anh cứ lóng nga lóng ngóng, mãi chẳng bưng được bát cháo. Lòng cảm thấy có một chút ngại ngùng, bối rối.
“Anh Ca, đứng lên em xem thử”
Anh lập tức đứng lên như con robot, sau bao nhiêu năm không gặp lại, giữa hai người họ đã thay đổi quá nhiều.
Anh trở thành một người đàn ông thật sự, khuôn mặt bầu bĩnh ngày xưa đã trở nên hài hòa, đẹp trai và trưởng thành hơn rất nhiều. Đặc biệt là body chuẩn không cần chỉnh.
“Thấy tao thế nào, đẹp trai lắm phải không?”
“Vâng, đẹp trai y chang con bà hai” Lần đầu tiên cô nở một nụ cười tươi đến vậy sau chừng ấy năm.
“Con bà hai là thằng nào? Sao nó dám đẹp trai bằng tao được” Anh ngồi xuống giường cạnh cô, làm mặt giận dỗi.
“Hì hì” Cô luồn tay vào chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc, bàn tay áp lên một vùng bụng có vết sẹo, trong lòng khẽ nhói lên, vết thương ấy, đã lành hẳn chưa.
“Sau bao nhiêu năm, tao không ngờ mày lại bạo được lên như thế đấy, lại còn dám dụ dỗ cả con trai nhà lành nữa cơ” Anh cười đểu, lồng ngực đập phập phồng.
Cô giật mình, rút tay ra khỏi áo anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hỏn.
“Không thèm”
“À ha, mày hay quá nhỉ, sờ mó người ta cho đã rồi nói không thèm là thế quái nào”
“Thế em phải làm gì?”
“Đền bù”
Anh nhào tới, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng. Cô đỏ hết cả mặt, nhưng cũng từ tốn đáp lại anh nụ hôn ngọt ngào ấy.
“Mi, mày ăn tao rồi, đành phải lấy tao thôi”
“Ăn…lấy?”
“Mi, làm mẹ của con chúng ta, nhé?”
“M..mẹ”
Anh nhìn cô bị mình tấn công tấp nập đến ngơ ngơ ngác ngác thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Dù sao thì cũng đã xong xuôi cả rồi, ông xã không lo đâu. Thôi ăn cháo đi, bà xã”
Có con nhỏ ngồi trong phòng một mình, banh tai nhức óc với hàng loạt câu hỏi. Còn có thằng cha ngồi dưới nhà, tự kỉ cười như một thằng điên.
Dẹp tạm mớ suy nghĩ bòng bong qua một bên, cô kéo chăn ra định ngồi dậy ăn cháo thì mới phát hiện ra điều kì lạ.
Cô – mặc độc một chiếc áo sơ mi trong suốt dài chấm gối trên người, bên trong, không NỘI Y, từng bộ phận lấp ló nửa ẩn nửa hiện. Nhớ lại những lời anh nói với hình ảnh hiện tại của cô bây giờ, chẳng khác nào…
“Aaaaaaaaa”
(Còn tiếp)
“Thế bây giờ mày muốn tao xử mày sao đây hả con hâm này?”
“Mày đúng là con heo vừa ngu vừa đần vừa thúi mà”
“Trời đất, cháy hết một con rồi kìa, mày bắt lửa lớn thế”
“Làm gì mà mặt mày lấm lem hết cả, qua đây tao chùi cho”
“Thôi mà tao xin, tao đùa vui chút thôi, chứ tao thương mày không hết nỡ nào mà bán mày đi được, vả lại tao còn chưa xơ múi được miếng nào cả, ngu gì mà bán”
“Tao bắt cóc mày thì được gì, nuôi cho tốn gạo à?”
“Mày ăn nhiều lên nhé, có gì bán còn được nhiều tiền”
“Thôi được rồi, hôn vào má tao một miếng tao không bán mày nữa”
“Mày làm bạn gái tao nhé?”
“Điều 8: Gọi tao là anh yêu”
“Mi, nếu lỡ như sau này chúng ta không gặp lại nhau nữa thì sao, lỡ như chúng ta lạc mất nhau?”
“Tao hứa, tao sẽ luôn bên mày, không bỏ mày lại đâu. Có chết tao cũng lôi mày theo cùng, nhưng nếu như tao không tìm được mày thì làm thế nào?”
“Tao thích thế, cứ đặt như vậy đi, mỗi lần nhớ đến tao, mày cứ nhìn lên đó kêu, nhất định tao sẽ đến”
“Tao hứa, tao sẽ luôn bên mày, mãi mãi”
“Mi ơi, tao cũng thương mày”
“I will love you forever of my life”
“Mi, you are my star
You steal my heart away from my mind
You are the one and the only
And i will love you forever of my life”
Cô khẽ khàng mở mắt, mùi gỗ trầm thoang thoảng khắp nơi, nơi này, là nhà của người ấy mà.
“Tỉnh rồi hả?” Một giọng nói trầm ấm vang lên.
Cô nhìn sang, khuôn mặt chỉ còn một sự ngỡ ngàng, đôi mắt mở lớn hơn bao giờ hết.
“A…anh Ca?”
Anh nhẹ nhàng tiến đến vuốt lại mái tóc rối như bùi nhùi của cô.
“Mày…tao” như có gì đó chặn lại nơi cổ họng, sống mũi Lâm cay rát.
“Đ…đúng là anh, em…”
Cô òa khóc nức nở, ôm chầm lấy thân hình của anh. Anh cũng ghì chặt cô vào lòng, vai khẽ run lên theo từng nhịp, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu nhung nhớ, họ cứ để mặc cho nó tuôn ra như để lấp đầy khoảng trống bất tận bấy lâu nay mà cả hai đã phải trải qua.
Cô buông anh ra, khẽ nói những lời trách móc bằng giọng run run.
“Anh Ca hư lắm, dám lừa em”
“Tao xin lỗi, sao mày nhận ra được thế?” Anh lấy tay quệt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt lấm lem của cô.
“Lúc em ngất, em bỗng cảm nhận được đó là anh Ca, em cũng không biết tại sao nữa”
“Giỏi lắm, ăn cháo nhé”
Chẳng biết sao mà chân tay anh cứ lóng nga lóng ngóng, mãi chẳng bưng được bát cháo. Lòng cảm thấy có một chút ngại ngùng, bối rối.
“Anh Ca, đứng lên em xem thử”
Anh lập tức đứng lên như con robot, sau bao nhiêu năm không gặp lại, giữa hai người họ đã thay đổi quá nhiều.
Anh trở thành một người đàn ông thật sự, khuôn mặt bầu bĩnh ngày xưa đã trở nên hài hòa, đẹp trai và trưởng thành hơn rất nhiều. Đặc biệt là body chuẩn không cần chỉnh.
“Thấy tao thế nào, đẹp trai lắm phải không?”
“Vâng, đẹp trai y chang con bà hai” Lần đầu tiên cô nở một nụ cười tươi đến vậy sau chừng ấy năm.
“Con bà hai là thằng nào? Sao nó dám đẹp trai bằng tao được” Anh ngồi xuống giường cạnh cô, làm mặt giận dỗi.
“Hì hì” Cô luồn tay vào chiếc áo sơ mi trắng anh đang mặc, bàn tay áp lên một vùng bụng có vết sẹo, trong lòng khẽ nhói lên, vết thương ấy, đã lành hẳn chưa.
“Sau bao nhiêu năm, tao không ngờ mày lại bạo được lên như thế đấy, lại còn dám dụ dỗ cả con trai nhà lành nữa cơ” Anh cười đểu, lồng ngực đập phập phồng.
Cô giật mình, rút tay ra khỏi áo anh, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hỏn.
“Không thèm”
“À ha, mày hay quá nhỉ, sờ mó người ta cho đã rồi nói không thèm là thế quái nào”
“Thế em phải làm gì?”
“Đền bù”
Anh nhào tới, trao cho cô một nụ hôn nóng bỏng. Cô đỏ hết cả mặt, nhưng cũng từ tốn đáp lại anh nụ hôn ngọt ngào ấy.
“Mi, mày ăn tao rồi, đành phải lấy tao thôi”
“Ăn…lấy?”
“Mi, làm mẹ của con chúng ta, nhé?”
“M..mẹ”
Anh nhìn cô bị mình tấn công tấp nập đến ngơ ngơ ngác ngác thì ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Dù sao thì cũng đã xong xuôi cả rồi, ông xã không lo đâu. Thôi ăn cháo đi, bà xã”
Có con nhỏ ngồi trong phòng một mình, banh tai nhức óc với hàng loạt câu hỏi. Còn có thằng cha ngồi dưới nhà, tự kỉ cười như một thằng điên.
Dẹp tạm mớ suy nghĩ bòng bong qua một bên, cô kéo chăn ra định ngồi dậy ăn cháo thì mới phát hiện ra điều kì lạ.
Cô – mặc độc một chiếc áo sơ mi trong suốt dài chấm gối trên người, bên trong, không NỘI Y, từng bộ phận lấp ló nửa ẩn nửa hiện. Nhớ lại những lời anh nói với hình ảnh hiện tại của cô bây giờ, chẳng khác nào…
“Aaaaaaaaa”
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.