Chương 38
Bạo Táo Đích Bàng Giải
02/12/2021
Đinh!
Nghe được âm thanh tin nhắn của di động, bàn tay đang đánh máy của Ngôn Luật Kỷ ngừng lại một chút, gương mặt nghiêm túc hiện lên ý cười.
"Trưa hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi, em không muốn ăn ở nhà ăn."
Ngôn Luật Kỷ dường như có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Dược, "Trưa nay em muốn ăn gì?"
"Thịt nướng đi."
"Ngày ngày tôi đều phải ăn chay, em còn không biết xấu hổ mà đòi ăn thịt sao?" Ngôn Luật Kỷ nhớ đến bản thân đã ăn chay gần nửa tháng lập tức có chút hụt hẫng.
"Vậy anh định?"
"Tôi muốn ăn thịt!" Ngôn Luật Kỷ còn cố ý bỏ thêm dấu chấm than đầy khoa trương.
Ngôn Luật Kỷ đợi lúc lâu vẫn không thấy đối phương trả lời, hắn hiểu ra thời gian ăn chay của mình vẫn chưa được kết thúc. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó nhịn không được mà cười nhạo một tiếng, cô nhóc này, nửa tháng nay đều đi dạo, ăn cơm sau đó xem phim, vậy mà vẫn không có cảm giác an toàn sao?
"Trung tâm thương mại kế bên có một quán ăn Thái, mới khai trương hai ngày trước." Ngôn Luật Kỷ gửi một tin nhắn sau đó tiếp tục làm việc, định kết thúc công việc trước giờ nghỉ trưa.
Đinh!
Ngôn Luật Kỷ nghĩ là Lâm Dược trả lời tin nhắn, hắn mỉm cười cầm lấy điện thoại, chỉ là trong nháy mắt khi tầm mắt hắn chạm màn hình, khoé môi đang cong lên liền chậm rãi hạ xuống.
"A Thiệu, em về nước rồi, tối ngày mai sẽ đến Thượng Hải."----- Hoa Vũ.
A Thiệu là nhũ danh của hắn, trên thế giới này, ngoại trừ mẹ hắn thì Hoa Vũ là người duy nhất sẽ gọi hắn bằng cái tên nữ tính này.
Ngón tay Ngôn Luật Kỷ run rẩy, nhịn không được click mở vòng bạn bè của Hoa Vũ mà hắn đã chặn ba năm nay. Dòng trạng thái mới nhất là tin tức Hoa Vũ tuyên bố sẽ về nước mở triển lãm tranh.
Tổ chức triển lãm tranh, xem ra mấy năm nay cuộc sống của cô ấy không tồi. Ngón tay Ngôn Luật Kỷ vuốt lên, lướt xem tin tức mấy năm nay của Hoa Vũ, toàn bộ đều là phong tục tập quán của các nơi trên thế giới, còn có gương mặt xinh đẹp không thay đổi của cô.
"A Thiệu, hình như em thích người khác mất rồi." Hoa Vũ dưới đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa, ngay đêm giao thừa náo nhiệt, nói ra một câu làm lòng của Ngôn Luật Kỷ lạnh buốt.
"Anh ấy hiểu tranh của em, anh ấy hiểu suy nghĩ mà em vẽ lên giấy, em chỉ cần vẽ nguệch ngoạc một nét màu tím là anh ấy có thể thấu hiểu được nỗi buồn bên trong em." Hoa Vũ hưng phấn nói.
"Cho nên? Em muốn nói cái gì?" Ngôn Luật Kỷ nhớ rõ, lúc hắn nói ra những lời này âm thanh có chút run rẩy.
"Em thích ở bên anh ấy, cho nên em muốn về nước nói với anh một tiếng." Gương mặt Hoa Vũ áy náy, "Xin lỗi, A Thiệu, em đã gặp được tình yêu của mình rồi."
Một khắc đó, Ngôn Luật Kỷ cảm thấy bản thân thật buồn cười, em gặp được tình yêu? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy thì không phải tình yêu sao? Bởi vì anh không thể hiểu tranh em vẽ, không thể giải thích được những tình cảm của em gửi gắm vào những màu sắc đó, cho nên em chưa từng tật lòng thích anh sao?
Đinh linh linh....
Chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy hồi ức của Ngôn Luật Kỷ, là Lâm Dược gọi đến, hắn ba chữ 'Gói Thuốc ngốc' trên màn hình, thần sắc trong đáy mắt hoà hoãn một chút.
"Khi nào thì anh xuống đây, em ở dưới lầu chờ anh đã hơn nửa ngày rồi đấy." Giọng nói của Lâm Dược lộ ra chút uỷ khuất.
Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá giờ nghỉ trưa hơn 10 phút, hắn lập tức nói, "Tôi xuống ngay đây."
"Có phải anh bận việc không, bằng không chúng ta không đi ăn nữa?" Lâm Dược nghĩ rằng Ngôn Luật Kỷ bận công việc nên chậm trễ.
"Không có việc gì, em chờ tôi nhé." Ngôn Luật Kỷ treo điện thoại, giao diện của di động một lần nữa quay lại vòng bạn bè của Hoa Vũ, hắn tuỳ tiện thoát khỏi đó, khoá màn hình, cầm chìa khoá xe rời khỏi phòng làm việc.
Ngôn Luật Kỷ ra khỏi thang máy và đi về phía cửa, từ xa đã nhìn thấy Lâm Dược mặc váy liền thân màu vàng nhạt đang mỉm cười ngọt ngào với hắn.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Ngôn Luật Kỷ nắm tay Lâm Dược.
"Không sao mà, em biết công việc của anh bận rộn." Theo đuổi Ngôn Luật Kỷ lâu như vậy, hắn làm việc thì biến thành cái dạng gì, Lâm Dược vô cùng hiểu.
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Ngôn Luật Kỷ siết tay Lâm Dược nói.
Ngôn Luật Kỷ trịnh trọng bảo đảm, hệt như phạm phải một sai lầm rất lớn, Lâm Dược nhìn mà có chút buồn cười, nhịn không được nhón chân hôn lên mặt Ngôn Luật Kỷ mọt cái.
Ngôn Luật Kỷ ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô.
"Anh ngoan như vậy, xem như thưởng cho anh đi." Lâm Dược đắc ý nói, "Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi, nếu không sẽ không kịp giờ làm buổi chiều mất."
Ngôn Luật Kỷ bị Lâm Dược kéo ra ngoài, hắn nhìn bàn tay hai người lồng vào nhau, cảm thấy sức mạnh từ bàn tay chạy lên cánh tay sau đó thấm vào tim, lần đầu tiên hắn cảm thấy mọi thứ chân thật đến vậy, hoá ra khi tình yêu bắt đầu, chỉ cần một người dùng sức lôi kéo là được, nhưng tình yêu đó có thể lâu dài hay không, lại quyết định bởi người bị lôi kéo kia, xem họ có nguyện ý bước đi cùng với bạn hay không.
Ngôn Luật Kỷ sải chân đuổi kịp Lâm Dược phía trước, hai người cùng nhau đi đến trung tâm thương mại kế bên.
Sau bữa ăn, Lâm Dược trông có vẻ không thoải mái khi bước ra khỏi nhà hàng, cô vừa đi vừa uống một cách tuyệt vọng.
"Em ổn không?" Ngôn Luật Kỷ nhìn gương mặt cô nhăn dúm dó, lo lắng hỏi.
"Cái lá kia là gì vậy? Thật khủng khiếp, thật buồn nôn." Lúc nãy khi đang ăn cơm, Lâm Dược vô tình ăn phải một cánh gà nấu cà ri có một phiến lá nhỏ dùng để làm gia vị, sau đó bốc lên mùi lạ nồng nặc, hại cô suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
"Đó là lá chanh, rất nhiều người ăn không quen." Ngôn Luật Kỷ buồn cười vỗ vỗ lưng Lâm Dược, "Hay em ngồi đây nghỉ lát nữa hẵng về?"
"Không cần đâu." Lâm Dược uống thêm hai ngụm nước, cô cảm thấy tốt hơn một chút, "Lúc về em pha ít trà chống nôn là được rồi."
"Sau này chúng ta không ăn đồ Thái nữa." Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược khó chịu nhịn không được nói.
Ngôn Luật Kỷ một tay cầm chai nước khoáng Lâm Dược uống dỡ, một tay ôm eo cô, hai người cùng lên thang cuốn, chậm rãi đi xuống.
Lúc này có một đôi tình nhân từ phía dưới đi thang cuốn lên trên ăn cơm, hai người thoạt nhìn đều là học sinh, cô bé đáng yêu ôm một chú gấu bông màu nâu lớn trong lòng, chàng trai bên cạnh giúp cô bé xách balo, hai người dựa vào nhau chờ thang cuốn đi lên.
Lâm Dược nhìn vào chú gấu bông trong tay cô bé có chút hâm mộ, cho đến khi bốn người lướt qua nhau, Lâm Dược nhịn không được quay đầu nhìn thêm vài lần nữa.
Ngôn Luật Kỷ thấy cô liên tục quay đầu, vì thế cũng quay đầu nhìn thoáng qua, gấu bông, a, cô nhóc này quả nhiên vẫn có tâm tính của con nít mà.
Hai người quay về công ty, Ngôn Luật Kỷ bồi Lâm Dược đến phòng y tế ở tầng 8, giúp cô pha trà thảo dược chống nông, xác định Lâm Dược đã ổn mới quay về làm việc.
Kế hoạch làm việc nửa cuối năm của bộ phận R&D đều đã đưa đến chỗ hắn, công việc gần đây của Ngôn Luật Kỷ quả thật có chút bận rộn, hắn đã họp cả buổi chiều, buổi tối chỉ có thời gian ăn một bữa đơn giản với Lâm Dược sau lại vội vàng quay trở lại công ty để tăng ca.
Đinh linh linh......
Ngôn Luật Kỷ đang xem báo cáo nghiên cứu phát triển được một nửa tuỳ ý quét mắt nhìn di động, phát hiện lại là mẫu thân đại nhân đã lâu không liên lạc của mình, thấy vậy hắn lập tức buông báo cáo trong tay ra nhanh chóng bắt máy, "Mẹ ạ, mẹ về Thượng Hải rồi sao?"
"Anh một chút cũng không thèm quan tâm bà mẹ già này của anh nữa, một tháng cũng không gọi được một cuộc điện thoại, tôi còn phải chủ động gọi cho anh ư?" Mẹ Ngôn ở đầu bên kia oán trách nói.
"Mẹ, oan cho con quá, mẹ đi đến vùng núi, tín hiệu ở những nơi đó rất yếu, bị ngắt liên lục, con muốn gọi cho mẹ cũng phải xem số trời nữa đó." Mẹ Ngôn cách mấy năm sẽ đến vùng núi dạy học một thời gian, cả hai vợ chồng cùng đi, coi như là đi du lịch.
"Tôi về đã ba ngày cũng không thấy anh gọi cho tôi nữa." Mẹ Ngôn vẫn cảm thấy con trai chẳng quan tâm mình chút nào.
Vốn dĩ khoảng thời gian này Ngôn Luật Kỷ vô cùng bận, có chút thời gian rảnh liền đi hẹn hò với Lâm Dược, đúng thật là hắn không nhớ đến việc gọi cho mẹ của mình, ngay lập tức có chút chột dạ.
"Em cũng đừng làm khó con nữa, chắc nó bận việc của công ty." Ba Ngôn ở bên cạnh nhìn không nổi nữa bèn nói đỡ giúp con trai.
"Công việc có gì mà bận, phải chi bận yêu đương thì tốt!" Mẹ Ngôn oán trách nói.
"Hai cái đều bận ạ." Ngôn Luật Kỷ nhân cơ hội nói luôn.
"Hai cái đều.... Con vừa nói gì đấy?" Ngữ điệu của mẹ Ngôn ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ thăng lên tận quãng tám, "Con trai, con yêu rồi??"
"Dạ." Ngôn Luật Kỷ thản nhiên dạ một tiếng.
"Với ai?"
"Mẹ không quen đâu."
"Vậy con mang về giới thiệu đi." Mẹ Ngôn vội nói.
"Chỉ mới một tháng thôi, mẹ đừng doạ người ta." Tuy miệng Ngôn Luật Kỷ nói sợ làm Lâm Dược sợ, nhưng trong lòng lại nghĩ với tính cách kia của cô nhóc đó, nghe được hắn muốn mang cô nàng về gặp cha mẹ phỏng chừng vui đến mức không tìm được nam bắc luôn.
Không được, không thể để cô nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Vậy....... Cô gái đó bao nhiêu tuổi, đang làm việc gì, làm sao hai đứa con quen nhau được, quê ở đâu, tính cách tốt không......" Mẹ Ngôn blah blah hỏi một đống câu hỏi làm Ngôn Luật Kỷ phải há hốc mồm.
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, đợi con dẫn em ấy về mẹ sẽ biết thôi." Ngôn Luật Kỷ nói, "Con phải tăng ca nữa, không nói chuyện cùng mẹ được, tối ngày mai con sẽ về nhà."
"Đừng!"
Mẹ Ngôn đột nhiên cự tuyệt làm Ngôn Luật Kỷ có chút khó hiểu hỏi, "Sao vậy ạ?"
"À, cái kia, mẹ và ba con mới về, nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp xong, khoảng thời gian này con đừng về." Mẹ Ngôn nói.
"Con quay về nhà mình cần gì phải dọn dẹp? Vừa lúc con về giúp ba mẹ một tay luôn."
"Đừng, trong vòng một tháng con không được về nhà!" Mẹ Ngôn lập tức ra thánh chỉ.
Ngôn Luật Kỷ xoa xoa cái trán vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn cảm thấy cách nói dối của mẹ mình thật làm cho người ta dở khóc dở cười, "Mẹ nói đi, vì sao con không thể quay về?"
"Chuyện này......" Mẹ Ngôn ấp úng.
"Mẹ, mẹ không phải là người có thể giữa được mọi thứ trong lòng, mẹ như vậy không khó chịu sao?"
"Được rồi..." Mẹ Ngôn quả thật có chút khó chịu. "Chú Hoa con nói, Tiểu Vũ sắp về nước dự định là sẽ ở nhà một thời gian."
Ngôn Luật Kỷ trầm mặc, hắn và Hoa Vũ vốn là hàng xóm, là thanh mai trước mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc đi học đều che chở bảo vệ em gái nhỏ hơn mình mấy tháng này, che chở che chở cuối cùng từ em gái thành bạn gái.
Sau khi hai người yêu đương, cha mẹ hai nhà đều rất vui, cuối cùng hai người không thể ở bên nhau nữa, tình cảm của hai nhà vẫn luôn còn đó. Thậm chí lúc chia tay, Hoa Vũ cũng nói sau này họ vẫn có thể xem nhau như người nhà. Chẳng qua, sau việc đó Ngôn Luật Kỷ muốn bản thân nhanh chóng quên đi mọi thứ, liền chặn vòng bạn bè của Hoa Vũ, chen che chắn chắn, hắn chậm rãi quên đi mọi thứ thuộc về cô.
"Con biết, cô ấy có gửi tin nhắn cho con, muốn con đi đón." Ngôn Luật Kỷ trả lời.
"Con biết? Nó còn muốn con đi đón nó?" Mẹ Ngôn vội nói, "Con trai, bây giờ con đã coa bạn gái rồi, chuyện này có gì phải hỏi ý kiến con bé đấy!"
"Con biết mà, con treo máy đây." Ngôn Luật Kỷ hàn huyên thêm hai câu sau đó treo điện thoại.
Ngôn Luật Kỷ đánh máy nốt phần tài liệu cuối cùng, hắn nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 10 giờ, Ngôn Luật Kỷ khép laptop rời khỏi phòng làm việc, thuận tiện dặn dò những lập trình viên đang tăng ca bên ngoài nhớ về sớm một chút.
Ngôn Luật Kỷ lái xe đến trung tâm thương mại kế bên mà hắn và Lâm Dược ăn trưa, lúc nó sắp đóng cửa hắn bước nhanh vào một cửa hàng quà tặng.
Lâm Dược tắm rửa xong đang định nhắn tin chúc Ngôn Luật Kỷ ngủ ngon thì nhận được tin nhắn của hắn, "Xuống lầu."
Lâm Dược kích động mặc áo ngủ chạy xuống lầu.
"Ngôn tổng, sao anh lại đến đây?" Lâm Dược nhảy nhót chạy đến chỗ hắn.
"Sao chỉ mặc mỗi áo ngủ đã đi xuống rồi." Ngôn Luật Kỷ kéo Lâm Dược lại giúp cô cột chắc mũ trùm đầu.
"Sợ anh đợi lâu."
"Em chỉ có thể mặc áo ngủ cho một mình tôi xem thôi đấy."
"Bộ này có thể mặc ra ngoài mà...." Không biết Lâm Dược nghĩ đến cái gì mà mặt chậm rãi đỏ lên.
"Cái này cũng không được." Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược ngoan ngoãn gật đầu mới xoay người đến ghế phụ ôm một con thỏ bông có vẻ mặt lưu manh ra.
Lâm Dược ngạc nhiên có chút không tin được.
"Sau này đừng nhìn chằm chằm vào gấu bông của người ta nữa." Ngôn Luật Kỷ nhét con thỏ lưu manh vào lòng Lâm Dược.
"Anh.... Anh thấy hở?" Lâm Dược không ngờ là hắn lại phát hiện chút tâm tư nhỏ nhoi của cô.
"Đôi mắt lớn của em nói lên tất cả kìa!" Ngôn Luật Kỷ có chút buồn cười nói, "Chỉ là tôi không thể tìm được con gấu giống như vậy, cho nên đành mua con này."
"Không phải là em thích con gấu bông đó." Lâm Dược lắc đầu, "Chỉ là em có chút hâm mộ cô bé đó thôi."
"Hâm mộ cái gì chứ?" Lâm Dược hâm mộ cái gì, đương nhiên là Ngôn Luật Kỷ biết, một cỗ chua sót lan ra trong lòng hắn, hắn nhịn không được búng nhẹ vào trán Lâm Dược, "Không phải có tôi bên cạnh em sao?"
"Hì hì.... " Lâm Dược cười ngây ngô, "Sao anh lại chọn con thỏ lưu manh này?"
"Em không thấy nó và em lúc theo đuổi tôi rất giống nhau sao? Đều là lưu manh."
"Em không mà..." Lâm Dược kiên quyết không thừa nhận mình là lưu manh, cô cảm thấy lúc đó da mặt cô chỉ dày xíu xiu thôi mà.
Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược vui vẻ ngây ngô cười, quyết định không nói với Lâm Dược về việc của Hoa Vũ, dù sao thì hắn cũng không định đi đón người kia.
Nghe được âm thanh tin nhắn của di động, bàn tay đang đánh máy của Ngôn Luật Kỷ ngừng lại một chút, gương mặt nghiêm túc hiện lên ý cười.
"Trưa hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi, em không muốn ăn ở nhà ăn."
Ngôn Luật Kỷ dường như có thể nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Dược, "Trưa nay em muốn ăn gì?"
"Thịt nướng đi."
"Ngày ngày tôi đều phải ăn chay, em còn không biết xấu hổ mà đòi ăn thịt sao?" Ngôn Luật Kỷ nhớ đến bản thân đã ăn chay gần nửa tháng lập tức có chút hụt hẫng.
"Vậy anh định?"
"Tôi muốn ăn thịt!" Ngôn Luật Kỷ còn cố ý bỏ thêm dấu chấm than đầy khoa trương.
Ngôn Luật Kỷ đợi lúc lâu vẫn không thấy đối phương trả lời, hắn hiểu ra thời gian ăn chay của mình vẫn chưa được kết thúc. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó nhịn không được mà cười nhạo một tiếng, cô nhóc này, nửa tháng nay đều đi dạo, ăn cơm sau đó xem phim, vậy mà vẫn không có cảm giác an toàn sao?
"Trung tâm thương mại kế bên có một quán ăn Thái, mới khai trương hai ngày trước." Ngôn Luật Kỷ gửi một tin nhắn sau đó tiếp tục làm việc, định kết thúc công việc trước giờ nghỉ trưa.
Đinh!
Ngôn Luật Kỷ nghĩ là Lâm Dược trả lời tin nhắn, hắn mỉm cười cầm lấy điện thoại, chỉ là trong nháy mắt khi tầm mắt hắn chạm màn hình, khoé môi đang cong lên liền chậm rãi hạ xuống.
"A Thiệu, em về nước rồi, tối ngày mai sẽ đến Thượng Hải."----- Hoa Vũ.
A Thiệu là nhũ danh của hắn, trên thế giới này, ngoại trừ mẹ hắn thì Hoa Vũ là người duy nhất sẽ gọi hắn bằng cái tên nữ tính này.
Ngón tay Ngôn Luật Kỷ run rẩy, nhịn không được click mở vòng bạn bè của Hoa Vũ mà hắn đã chặn ba năm nay. Dòng trạng thái mới nhất là tin tức Hoa Vũ tuyên bố sẽ về nước mở triển lãm tranh.
Tổ chức triển lãm tranh, xem ra mấy năm nay cuộc sống của cô ấy không tồi. Ngón tay Ngôn Luật Kỷ vuốt lên, lướt xem tin tức mấy năm nay của Hoa Vũ, toàn bộ đều là phong tục tập quán của các nơi trên thế giới, còn có gương mặt xinh đẹp không thay đổi của cô.
"A Thiệu, hình như em thích người khác mất rồi." Hoa Vũ dưới đứng dưới bầu trời đầy pháo hoa, ngay đêm giao thừa náo nhiệt, nói ra một câu làm lòng của Ngôn Luật Kỷ lạnh buốt.
"Anh ấy hiểu tranh của em, anh ấy hiểu suy nghĩ mà em vẽ lên giấy, em chỉ cần vẽ nguệch ngoạc một nét màu tím là anh ấy có thể thấu hiểu được nỗi buồn bên trong em." Hoa Vũ hưng phấn nói.
"Cho nên? Em muốn nói cái gì?" Ngôn Luật Kỷ nhớ rõ, lúc hắn nói ra những lời này âm thanh có chút run rẩy.
"Em thích ở bên anh ấy, cho nên em muốn về nước nói với anh một tiếng." Gương mặt Hoa Vũ áy náy, "Xin lỗi, A Thiệu, em đã gặp được tình yêu của mình rồi."
Một khắc đó, Ngôn Luật Kỷ cảm thấy bản thân thật buồn cười, em gặp được tình yêu? Chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy thì không phải tình yêu sao? Bởi vì anh không thể hiểu tranh em vẽ, không thể giải thích được những tình cảm của em gửi gắm vào những màu sắc đó, cho nên em chưa từng tật lòng thích anh sao?
Đinh linh linh....
Chuông điện thoại đột ngột vang lên đánh gãy hồi ức của Ngôn Luật Kỷ, là Lâm Dược gọi đến, hắn ba chữ 'Gói Thuốc ngốc' trên màn hình, thần sắc trong đáy mắt hoà hoãn một chút.
"Khi nào thì anh xuống đây, em ở dưới lầu chờ anh đã hơn nửa ngày rồi đấy." Giọng nói của Lâm Dược lộ ra chút uỷ khuất.
Ngôn Luật Kỷ nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá giờ nghỉ trưa hơn 10 phút, hắn lập tức nói, "Tôi xuống ngay đây."
"Có phải anh bận việc không, bằng không chúng ta không đi ăn nữa?" Lâm Dược nghĩ rằng Ngôn Luật Kỷ bận công việc nên chậm trễ.
"Không có việc gì, em chờ tôi nhé." Ngôn Luật Kỷ treo điện thoại, giao diện của di động một lần nữa quay lại vòng bạn bè của Hoa Vũ, hắn tuỳ tiện thoát khỏi đó, khoá màn hình, cầm chìa khoá xe rời khỏi phòng làm việc.
Ngôn Luật Kỷ ra khỏi thang máy và đi về phía cửa, từ xa đã nhìn thấy Lâm Dược mặc váy liền thân màu vàng nhạt đang mỉm cười ngọt ngào với hắn.
"Xin lỗi, tôi đến muộn." Ngôn Luật Kỷ nắm tay Lâm Dược.
"Không sao mà, em biết công việc của anh bận rộn." Theo đuổi Ngôn Luật Kỷ lâu như vậy, hắn làm việc thì biến thành cái dạng gì, Lâm Dược vô cùng hiểu.
"Sau này sẽ không như vậy nữa." Ngôn Luật Kỷ siết tay Lâm Dược nói.
Ngôn Luật Kỷ trịnh trọng bảo đảm, hệt như phạm phải một sai lầm rất lớn, Lâm Dược nhìn mà có chút buồn cười, nhịn không được nhón chân hôn lên mặt Ngôn Luật Kỷ mọt cái.
Ngôn Luật Kỷ ngạc nhiên tròn mắt nhìn cô.
"Anh ngoan như vậy, xem như thưởng cho anh đi." Lâm Dược đắc ý nói, "Đi, chúng ta đi ăn cơm thôi, nếu không sẽ không kịp giờ làm buổi chiều mất."
Ngôn Luật Kỷ bị Lâm Dược kéo ra ngoài, hắn nhìn bàn tay hai người lồng vào nhau, cảm thấy sức mạnh từ bàn tay chạy lên cánh tay sau đó thấm vào tim, lần đầu tiên hắn cảm thấy mọi thứ chân thật đến vậy, hoá ra khi tình yêu bắt đầu, chỉ cần một người dùng sức lôi kéo là được, nhưng tình yêu đó có thể lâu dài hay không, lại quyết định bởi người bị lôi kéo kia, xem họ có nguyện ý bước đi cùng với bạn hay không.
Ngôn Luật Kỷ sải chân đuổi kịp Lâm Dược phía trước, hai người cùng nhau đi đến trung tâm thương mại kế bên.
Sau bữa ăn, Lâm Dược trông có vẻ không thoải mái khi bước ra khỏi nhà hàng, cô vừa đi vừa uống một cách tuyệt vọng.
"Em ổn không?" Ngôn Luật Kỷ nhìn gương mặt cô nhăn dúm dó, lo lắng hỏi.
"Cái lá kia là gì vậy? Thật khủng khiếp, thật buồn nôn." Lúc nãy khi đang ăn cơm, Lâm Dược vô tình ăn phải một cánh gà nấu cà ri có một phiến lá nhỏ dùng để làm gia vị, sau đó bốc lên mùi lạ nồng nặc, hại cô suýt nữa thì hôn mê bất tỉnh.
"Đó là lá chanh, rất nhiều người ăn không quen." Ngôn Luật Kỷ buồn cười vỗ vỗ lưng Lâm Dược, "Hay em ngồi đây nghỉ lát nữa hẵng về?"
"Không cần đâu." Lâm Dược uống thêm hai ngụm nước, cô cảm thấy tốt hơn một chút, "Lúc về em pha ít trà chống nôn là được rồi."
"Sau này chúng ta không ăn đồ Thái nữa." Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược khó chịu nhịn không được nói.
Ngôn Luật Kỷ một tay cầm chai nước khoáng Lâm Dược uống dỡ, một tay ôm eo cô, hai người cùng lên thang cuốn, chậm rãi đi xuống.
Lúc này có một đôi tình nhân từ phía dưới đi thang cuốn lên trên ăn cơm, hai người thoạt nhìn đều là học sinh, cô bé đáng yêu ôm một chú gấu bông màu nâu lớn trong lòng, chàng trai bên cạnh giúp cô bé xách balo, hai người dựa vào nhau chờ thang cuốn đi lên.
Lâm Dược nhìn vào chú gấu bông trong tay cô bé có chút hâm mộ, cho đến khi bốn người lướt qua nhau, Lâm Dược nhịn không được quay đầu nhìn thêm vài lần nữa.
Ngôn Luật Kỷ thấy cô liên tục quay đầu, vì thế cũng quay đầu nhìn thoáng qua, gấu bông, a, cô nhóc này quả nhiên vẫn có tâm tính của con nít mà.
Hai người quay về công ty, Ngôn Luật Kỷ bồi Lâm Dược đến phòng y tế ở tầng 8, giúp cô pha trà thảo dược chống nông, xác định Lâm Dược đã ổn mới quay về làm việc.
Kế hoạch làm việc nửa cuối năm của bộ phận R&D đều đã đưa đến chỗ hắn, công việc gần đây của Ngôn Luật Kỷ quả thật có chút bận rộn, hắn đã họp cả buổi chiều, buổi tối chỉ có thời gian ăn một bữa đơn giản với Lâm Dược sau lại vội vàng quay trở lại công ty để tăng ca.
Đinh linh linh......
Ngôn Luật Kỷ đang xem báo cáo nghiên cứu phát triển được một nửa tuỳ ý quét mắt nhìn di động, phát hiện lại là mẫu thân đại nhân đã lâu không liên lạc của mình, thấy vậy hắn lập tức buông báo cáo trong tay ra nhanh chóng bắt máy, "Mẹ ạ, mẹ về Thượng Hải rồi sao?"
"Anh một chút cũng không thèm quan tâm bà mẹ già này của anh nữa, một tháng cũng không gọi được một cuộc điện thoại, tôi còn phải chủ động gọi cho anh ư?" Mẹ Ngôn ở đầu bên kia oán trách nói.
"Mẹ, oan cho con quá, mẹ đi đến vùng núi, tín hiệu ở những nơi đó rất yếu, bị ngắt liên lục, con muốn gọi cho mẹ cũng phải xem số trời nữa đó." Mẹ Ngôn cách mấy năm sẽ đến vùng núi dạy học một thời gian, cả hai vợ chồng cùng đi, coi như là đi du lịch.
"Tôi về đã ba ngày cũng không thấy anh gọi cho tôi nữa." Mẹ Ngôn vẫn cảm thấy con trai chẳng quan tâm mình chút nào.
Vốn dĩ khoảng thời gian này Ngôn Luật Kỷ vô cùng bận, có chút thời gian rảnh liền đi hẹn hò với Lâm Dược, đúng thật là hắn không nhớ đến việc gọi cho mẹ của mình, ngay lập tức có chút chột dạ.
"Em cũng đừng làm khó con nữa, chắc nó bận việc của công ty." Ba Ngôn ở bên cạnh nhìn không nổi nữa bèn nói đỡ giúp con trai.
"Công việc có gì mà bận, phải chi bận yêu đương thì tốt!" Mẹ Ngôn oán trách nói.
"Hai cái đều bận ạ." Ngôn Luật Kỷ nhân cơ hội nói luôn.
"Hai cái đều.... Con vừa nói gì đấy?" Ngữ điệu của mẹ Ngôn ngạc nhiên xen lẫn vui vẻ thăng lên tận quãng tám, "Con trai, con yêu rồi??"
"Dạ." Ngôn Luật Kỷ thản nhiên dạ một tiếng.
"Với ai?"
"Mẹ không quen đâu."
"Vậy con mang về giới thiệu đi." Mẹ Ngôn vội nói.
"Chỉ mới một tháng thôi, mẹ đừng doạ người ta." Tuy miệng Ngôn Luật Kỷ nói sợ làm Lâm Dược sợ, nhưng trong lòng lại nghĩ với tính cách kia của cô nhóc đó, nghe được hắn muốn mang cô nàng về gặp cha mẹ phỏng chừng vui đến mức không tìm được nam bắc luôn.
Không được, không thể để cô nàng được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Vậy....... Cô gái đó bao nhiêu tuổi, đang làm việc gì, làm sao hai đứa con quen nhau được, quê ở đâu, tính cách tốt không......" Mẹ Ngôn blah blah hỏi một đống câu hỏi làm Ngôn Luật Kỷ phải há hốc mồm.
"Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, đợi con dẫn em ấy về mẹ sẽ biết thôi." Ngôn Luật Kỷ nói, "Con phải tăng ca nữa, không nói chuyện cùng mẹ được, tối ngày mai con sẽ về nhà."
"Đừng!"
Mẹ Ngôn đột nhiên cự tuyệt làm Ngôn Luật Kỷ có chút khó hiểu hỏi, "Sao vậy ạ?"
"À, cái kia, mẹ và ba con mới về, nhà cửa vẫn chưa dọn dẹp xong, khoảng thời gian này con đừng về." Mẹ Ngôn nói.
"Con quay về nhà mình cần gì phải dọn dẹp? Vừa lúc con về giúp ba mẹ một tay luôn."
"Đừng, trong vòng một tháng con không được về nhà!" Mẹ Ngôn lập tức ra thánh chỉ.
Ngôn Luật Kỷ xoa xoa cái trán vẻ mặt bất đắc dĩ, hắn cảm thấy cách nói dối của mẹ mình thật làm cho người ta dở khóc dở cười, "Mẹ nói đi, vì sao con không thể quay về?"
"Chuyện này......" Mẹ Ngôn ấp úng.
"Mẹ, mẹ không phải là người có thể giữa được mọi thứ trong lòng, mẹ như vậy không khó chịu sao?"
"Được rồi..." Mẹ Ngôn quả thật có chút khó chịu. "Chú Hoa con nói, Tiểu Vũ sắp về nước dự định là sẽ ở nhà một thời gian."
Ngôn Luật Kỷ trầm mặc, hắn và Hoa Vũ vốn là hàng xóm, là thanh mai trước mã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, lúc đi học đều che chở bảo vệ em gái nhỏ hơn mình mấy tháng này, che chở che chở cuối cùng từ em gái thành bạn gái.
Sau khi hai người yêu đương, cha mẹ hai nhà đều rất vui, cuối cùng hai người không thể ở bên nhau nữa, tình cảm của hai nhà vẫn luôn còn đó. Thậm chí lúc chia tay, Hoa Vũ cũng nói sau này họ vẫn có thể xem nhau như người nhà. Chẳng qua, sau việc đó Ngôn Luật Kỷ muốn bản thân nhanh chóng quên đi mọi thứ, liền chặn vòng bạn bè của Hoa Vũ, chen che chắn chắn, hắn chậm rãi quên đi mọi thứ thuộc về cô.
"Con biết, cô ấy có gửi tin nhắn cho con, muốn con đi đón." Ngôn Luật Kỷ trả lời.
"Con biết? Nó còn muốn con đi đón nó?" Mẹ Ngôn vội nói, "Con trai, bây giờ con đã coa bạn gái rồi, chuyện này có gì phải hỏi ý kiến con bé đấy!"
"Con biết mà, con treo máy đây." Ngôn Luật Kỷ hàn huyên thêm hai câu sau đó treo điện thoại.
Ngôn Luật Kỷ đánh máy nốt phần tài liệu cuối cùng, hắn nhìn đồng hồ, cũng đã hơn 10 giờ, Ngôn Luật Kỷ khép laptop rời khỏi phòng làm việc, thuận tiện dặn dò những lập trình viên đang tăng ca bên ngoài nhớ về sớm một chút.
Ngôn Luật Kỷ lái xe đến trung tâm thương mại kế bên mà hắn và Lâm Dược ăn trưa, lúc nó sắp đóng cửa hắn bước nhanh vào một cửa hàng quà tặng.
Lâm Dược tắm rửa xong đang định nhắn tin chúc Ngôn Luật Kỷ ngủ ngon thì nhận được tin nhắn của hắn, "Xuống lầu."
Lâm Dược kích động mặc áo ngủ chạy xuống lầu.
"Ngôn tổng, sao anh lại đến đây?" Lâm Dược nhảy nhót chạy đến chỗ hắn.
"Sao chỉ mặc mỗi áo ngủ đã đi xuống rồi." Ngôn Luật Kỷ kéo Lâm Dược lại giúp cô cột chắc mũ trùm đầu.
"Sợ anh đợi lâu."
"Em chỉ có thể mặc áo ngủ cho một mình tôi xem thôi đấy."
"Bộ này có thể mặc ra ngoài mà...." Không biết Lâm Dược nghĩ đến cái gì mà mặt chậm rãi đỏ lên.
"Cái này cũng không được." Ngôn Luật Kỷ thấy Lâm Dược ngoan ngoãn gật đầu mới xoay người đến ghế phụ ôm một con thỏ bông có vẻ mặt lưu manh ra.
Lâm Dược ngạc nhiên có chút không tin được.
"Sau này đừng nhìn chằm chằm vào gấu bông của người ta nữa." Ngôn Luật Kỷ nhét con thỏ lưu manh vào lòng Lâm Dược.
"Anh.... Anh thấy hở?" Lâm Dược không ngờ là hắn lại phát hiện chút tâm tư nhỏ nhoi của cô.
"Đôi mắt lớn của em nói lên tất cả kìa!" Ngôn Luật Kỷ có chút buồn cười nói, "Chỉ là tôi không thể tìm được con gấu giống như vậy, cho nên đành mua con này."
"Không phải là em thích con gấu bông đó." Lâm Dược lắc đầu, "Chỉ là em có chút hâm mộ cô bé đó thôi."
"Hâm mộ cái gì chứ?" Lâm Dược hâm mộ cái gì, đương nhiên là Ngôn Luật Kỷ biết, một cỗ chua sót lan ra trong lòng hắn, hắn nhịn không được búng nhẹ vào trán Lâm Dược, "Không phải có tôi bên cạnh em sao?"
"Hì hì.... " Lâm Dược cười ngây ngô, "Sao anh lại chọn con thỏ lưu manh này?"
"Em không thấy nó và em lúc theo đuổi tôi rất giống nhau sao? Đều là lưu manh."
"Em không mà..." Lâm Dược kiên quyết không thừa nhận mình là lưu manh, cô cảm thấy lúc đó da mặt cô chỉ dày xíu xiu thôi mà.
Ngôn Luật Kỷ nhìn Lâm Dược vui vẻ ngây ngô cười, quyết định không nói với Lâm Dược về việc của Hoa Vũ, dù sao thì hắn cũng không định đi đón người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.