Gọi Tôi Là Chị Được Không

Chương 27: Hai ba bốn một 3 4

Lạp Loạn

20/02/2018

10h sáng, tôi xin quản lý cho nghỉ rồi đến nhà hàng lúc trước gặp Lý Minh Vũ.

10 rưỡi nhà hàng vốn vắng khách, cả một quán ăn cũng chỉ có tôi và Lý Minh Vũ.

Tiếng đàn vi - ô - lông ru dương quẩn quanh hai người chúng tôi, Lý Minh Vũ cố gắng làm ra vẻ thoải mái, nhưng vẫn bị tôi nhận ra sự bối rối của anh ấy.

"Lần cuối hai chúng ta gặp nhau, em có cảm giác gì không?" Lâu sau đó, anh ấy mở miệng hỏi tôi.

Tôi có thể có cảm giác gì chứ? Tôi thành thật lắc đầu: "Em không có cảm giác gì cả."

"Không cảm thấy vui sao? Anh phải đi rồi, sau này sẽ không trở về để em phiền lòng, khiến Giang Linh khổ sở nữa."

Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Anh còn biết anh đã làm Giang Linh khổ sở sao?"

Anh ta gật đầu: "Giang Linh là người con gái cả đời này anh thấy có lỗi nhất, còn em là người con gái cả đời này anh không phụ lòng nhất.”

"Anh làm sao không phụ lòng em? Anh đã từng khiến em với Giang Linh có hiểu lầm trong lòng."

Lý Minh Vũ cũng đang nhìn tôi: "Liêm Di, tuy rằng trong ấn tượng của người khác em luôn khiến họ cảm thấy thiện lương, nhưng có đôi khi em thật sự quá vô tình."

Vô tình! Lần đầu tiên bị người khác nói là vô tình, tôi có chút không thoải mái. Tôi cảm thấy tôi đối với Lý Minh Vũ về vấn đề trên vẫn không thể gọi là vô tình được, đây chẳng qua chỉ là một loại bình tĩnh.

"Nhưng mà, đối với người mình từng thích như vậy, anh làm sao có thể oán trách." Anh ấy cười khổ.

"Vậy sao?" Tôi uống một hớp cà phê.

Lý Minh Vũ hít một hơi làm bộ đã buông bỏ: "Quên đi, chuyện này coi như xong rồi."

Anh ta phải đi, nhưng bởi vì anh ta mà chuyện đã xảy ra còn chưa thể chấm dứt... bởi vì anh ấy, tôi với Giang Vũ Thần kết hiệp ước phải giả vờ qua lại, nhưng mà kế hoạch của hai chúng tôi chưa từng phát huy công dụng, trái lại còn làm cho tôi đau đầu, còn có Giang Linh...

"Lý Minh Vũ, anh phải trở về Pháp rồi, trước đó anh không định gọi điện cho Giang Linh nói một tiếng sao?"

Lý Minh Vũ gật đầu, cười nói: "Lần đầu tiên chúng ta tâm linh tương thông. Anh đã gọi điện nói với Giang Linh rồi, cô ấy nói hiện tại cô ấy rất tốt, đã quyết định sẽ buông bỏ rồi."

"Như thế cũng tốt." Lần đầu tiên trước mặt Lý Minh Vũ tôi nở nụ cười thật lòng.

"Thật ra, anh còn một cậu cuối muốn hỏi em." Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy hiếu kỳ.

"Về chuyện gì?"

"Em có người trong lòng rồi sao? Người đó là kiểu người như thế nào mà khiến em thích vậy?"

Lòng tôi thắt lại, tôi có người trong lòng sao? Là người như thế nào? Vấn đề này xẹt qua trong lòng, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt tươi cười, tôi giật mình tại chỗ, một câu cũng không thể thốt lên được.

Lúc này, ngoài cửa sổ thủy tinh chỗ Giang Vũ Thần từng đứng xuất hiện một bóng người.

Tôi kinh ngạc, bởi vì đó là cậu ấy.

Ánh mắt đã phẫn nộ tới cực điểm yên lặng nhìn chằm chằm tôi, thật sự đây là lần đầu tiên tôi thấy Giang Vũ Thần tức giận như vậy.

Cậu ấy không có ý định vào đây như lần trước, mà chỉ nhìn tôi vài giây, rồi dứt khoát xoay người bỏ đi.

Ngay lúc tôi đang nhìn tấm lưng kia càng ngày càng chạy xa dần, Lý Minh Vũ nhẹ giọng nói với tôi: "Cậu ta cũng thích em phải không?"

Sáu chữ này tựa như giọt nước từ trên cao chảy xuống, xé rách tờ giấy mỏng ngăn cách giữa tôi và Giang Vũ Thần.



"Ánh mắt của em... chẳng lẽ em cũng..." Không chờ anh ấy nói tiếp tôi xé rách hoàn toàn tờ giấy, tôi đứng dậy chạy ra khỏi nhà hàng.

Chỉ là tôi không muốn nghe Lý Minh Vũ nói tiếp, hay thật sự tôi muốn đuổi theo Giang Vũ Thần?

10h sáng, ánh nắng mặt trời đã chiếu rọi khắp đoạn đường cái, nhưng dòng người đi lại vẫn còn thưa thớt, có chút yên tĩnh.

Đuổi theo một hồi, lúc này Giang Vũ Thần cách tôi không đến năm bước, tôi dừng lại, hét lớn với cậu ấy.

"Đứng lại, Giang Vũ Thần."

Cậu âdy như không nghe thấy, vẫn như cũ cứ thế đi về phía trước.

"Giang Vũ Thần, đứng lại!"

Rốt cục cậu ấy cũng dừng lại.

Tôi bước nhanh đến chỗ cậu ta, khoảng cách giữa chúng tôi càng ngắn, trong lòng lại càng căng thẳng, cảm xúc càng hỗn loạn. Cuối cùng chúng tôi mặt đối mặt với nhau cậu ấy vẫn mang vẻ mặt tức giận.

Tôi đuổi theo cậu ấy, thế nhưng tôi cũng không biết phải nói gì, ngược lại là cậu ta mở miệng hỏi trước: "Gọi em có chuyện gì không?"

"Lúc này không phải đang giờ học à, sao em lại ở đây?" Tôi mở miệng chất vấn cậu ấy.

"Thì sao? Giang Linh không có ở đây, chị lại bày ra bộ dáng chị gái gương mẫu nữa à?" Vẻ mặt cậu ta như cười nhạo: "Chị là chị gái của em sao? Không phải đâu."

Lời nói vô tình của cậu ta làm tôi có cảm giác như rớt từ trên tầng cao xuống, đau tới tận tâm.

Editor: Táo đỏ phố núi

Một câu nói còn chưa đủ, cậu ta còn lạnh lùng còn biến hai người bọn họ trở thành không có quan hệ gì.

“Nếu như không có chị của em, thì hai chúng ta không có quan hệ gì mà chỉ là người xa lạ thôi.”

Người xa lạ. Tôi không ngờ được cậu ta lại có thể nói với tôi những lời như vậy, trong lòng tôi không khỏi nổi nóng. Tôi nhìn dáng vẻ khó chịu của Giang Vũ Thần, tức giận móc điện thoại của cậu ta ở trong túi ra, “Đúng vậy nhỉ, chúng ta là người xa lạ! Điện thoại di động này trả cậu, cậu cũng trả điện thoại của tôi lại cho tôi!”

So với việc cậu ta không hề nói một tiếng nào, thì sau khi tôi bộc phát ra, với giọng nói cao vút của mình cũng khiến cho bản thân cảm thấy đáng sợ. Quả thật từ trước tới giờ tôi chưa từng tức giận với ai như vậy bao giờ.

Bàn tay Giang Vũ Thần đút trong túi áo có chút dao động.

“Trả cho tôi đi chứ, có nghe thấy không! Lý Minh Vũ cũng đi rồi, chúng ta không còn liên quan nữa, mau đưa tôi đi nhanh lên!” Không đợi cậu ta lấy điện thoại di động ra, tôi đã tự mình ra tay móc điện thoại di động của mình ở trong túi áo cậu ta.

“Tinh tinh.” Tiếng chuông điện thoại di động bị tôi đụng vào nên kêu lên.

Tôi cầm lấy, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh trong rạp chiếu phim ngày hôm đó... Đột nhiên tôi an tĩnh lại.

Nhưng mà bên tai lại vang lên lời nói của Lý Minh Vũ, “Cậu ta thích em đúng không.” “Ánh mắt của em... Chẳng lẽ em cũng...”

Tôi cũng vậy...

“Chị là chị của em sao? Không phải... Nếu như không có chị của em, hai chúng ta sẽ là người xa lạ không có chút quan hệ nào...” Lời nói mới vừa rồi cũng văng vẳng vang lên bên tai của tôi.

Cảm giác rất khổ sở, bây giờ trong lòng của tôi rất là khó chịu. Lý Minh Vũ đi rồi, có phải cũng nên kết thúc tất cả rồi hay không? Nghĩ tới đây, trong lòng của tôi lại giống như đang có một tảng đá đè nặng xuống. Tôi hiểu tảng đá này là cái gì, đó chính là một phần tình cảm, một phần tình cảm đáng sợ.

Tôi cầm điện thoại di động của mình, một tay dùng sức bóp chặt chiếc điện thoại di động kia, “Cái này không cần.” Đặt nó vào trong tay Giang Vũ Thần, tôi không chút do dự xoay người rời đi.

Phần tình cảm đáng sợ kia, sớm cắt đứt thì đối với ai cũng sẽ tốt... Ở bên cạnh chúng tôi, không riêng gì Giang Linh, mà còn có ba mẹ tôi cũng coi cậu ta như em trai tôi, và cả ba mẹ cậu ta cũng coi tôi là một người chị khác của cậu ta.

Tôi nắm chặt túi xách ở trên tay, sải bước, đem khoảng cách giữa tôi và cậu ta kéo ra xa. Liêm Di, coi như chỉ đau lòng một chút, nhưng mà sẽ không cần phải hối hận, bởi vì mày đã làm đúng.



“Về rồi à.”

“Vâng.” Mặc dù ở trước cửa tôi đã hít thở sâu rất nhiều lần, nhưng mà sau khi vào nhà, vẫn còn có chút hốt hoảng. Bởi vì Giang Vũ Thần sống nhờ ở nhà chúng tôi.

Mẹ tôi đứng lên khỏi ghế sofa nhìn ra bên ngoài, hỏi tôi: “Đói không? Bây giờ mẹ đi nấu cơm. Đúng rồi, Vũ Thần gọi điện thoại nói là không tới ở.”

“Tại sao?” Tôi lo lắng hỏi. Nghe thấy tin tức như vậy, đáng lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng chứ. Dienx dandf Kê quyu dong.

Mẹ khoát khoát tay, “Không biết nữa, có thể là do ở nhà chúng ta cảm thấy không quen?”

“Vậy cậu ta ăn cơm như thế nào?”

“Mẹ có hỏi, nó nói là trung tâm luyện thi trả lại tiền, cho nên đã mua ăn rồi.”

Thì ra sáng hôm nay cậu ta không có đi học mà là đi lấy tiền. Nghĩ tới chuyện buổi sáng, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác hơi chua xót.

“Liêm Di, mẹ còn chưa kịp ôm chăn về phòng của con, con tự mình đi dọn dẹp đi.”

“Nhưng mà cậu ta thật sự không tới ở? Giang Linh thì phải đi học tới một tháng, mà chú và dì thì lại càng lâu về hơn!”

Mẹ đi tới trước mặt tôi, vỗ vỗ tôi rồi nói: “Không sao đâu, để cho thằng bé ở một mình hai ngày nữa, cái tuổi này của nó không phải là đang thích theo đuổi tự do sao? Chờ tới lúc nó cảm thấy không chăm sóc tốt cho mình được, thì con liền đi qua ở hai ngày chăm sóc cho nó một chút.”

“Hả, con sao?” Tôi vội vàng ném túi xách xuống ghế sa lon, ôm lấy chăn: “Con vẫn nên về phòng dọn dẹp lại một chút thôi.”

Trong phòng tôi, trên bàn vẫn còn có sách giáo khoa của Giang Vũ Thần, trong góc tường còn có một cái va li hành lý của cậu ta, trên đầu giường còn có PSP của cậu ta, xem ra bởi vì rất tức giận, nên mới kích động quyết định chuyển về nhà, cậu ta không có tới đây để thu dọn đồ đạc.

Sau khi cất chăn xong, tôi cũng đem sách của cậu ta xếp gọn lại, PSP không có điện đã đi nạp điện, lúc ngồi trở lại giường, trong đầu đều là tất cả những lời mà buổi sáng chúng tôi đã nói. Tôi đã hai mươi sáu tuổi, đã không phải là đứa bé dễ xúc động nữa, nhưng mà khi đó cũng không tỉnh táo một chút nào. Ở cùng một chỗ với Giang Vũ Thần, tôi rất dễ bị ảnh hưởng, trở nên ngây thơ, sẽ bởi vì kích thích mà trở nên kích động...

Từ trên giường, tôi đi lại chỗ tủ sách, từ lần trước bị cậu ta dùng tin nhắn để đùa giỡn, lấy những cuốn sách kia ra cũng không đặt lại vị trí cũ. Lúc cầm lấy sách, tôi không đặt lại tủ sách, mà lật ra một lần nữa.

Tầng thứ hai, cuốn thứ nhất, trang thứ năm: “Rất ngoan, để cuốn sách này xuống phía dưới, sau đó tìm tầng thứ ba bên trái, cuốn sách thứ nhất, mở trang thứ hai mươi ra.”

Tầng thứ ba, cuốn đầu tiên, trang hai mươi: “Thích trò chơi này chứ? Bốn giờ chiều nay, em có việc tìm chị. Nếu như muốn biết là chuyện gì, tiếp tục tìm tầng thứ tư, cuốn sách đầu tiên bên trái, sau khi tìm được thì mở trang thứ mười ba ra.”

Tầng thứ tư, cuốn đầu tiên, trang số mười ba: “Hoan nghênh tham gia trò chơi tìm kho báu trong lâu đài! Ngày mai Giang Vũ Thần đẹp trai tìm chị làm cái gì vậy nhỉ? Chính là để xem phim! Muốn biết vé xem phim đặt ở chỗ nào trong phòng chị không? Đi tìm cuốn sách đầu tiên bên trái của tầng sách thứ nhất, mở trang số mười bốn ra, trên đó có ghi.”

Tầng thứ nhất, cuốn đầu tiên, trang số mười bốn: “Chị bị lừa rồi! Vé xem phim không có ở trong nhà của chị! Nó vẫn ở trong túi em đây nè ~ ngu ngốc!”

“Ha ha ha...” Tôi đúng là ngu ngốc thật. Lúc cười, đột nhiên tôi phát hiện ra một bí mật, nụ cười chợt cứng ngắc trên khóe miệng của tôi.

Giang Vũ Thần... Cách thức này cũng quá là khó hiểu rồi. Nhưng mà một giọt nước mắt bướng bỉnh rơi xuống mu bàn tay của tôi. Ngón tay của tôi vuốt ve chữ thứ nhất của câu đầu tiên, chữ thứ nhất của câu thứ hai, rồi chữ thứ nhất của câu thứ ba và câu thứ tư. Trong lòng có sự rung động mà trước giờ chưa từng có...

“Rất thích chị.”

Quả thật là giống như Lý Minh Vũ đã nhìn ra được, cậu ta nói là cậu ta rất thích tôi...

Trang số năm, trang số hai mươi, trang số mười ba, trang số mười bốn... Giang Vũ Thần, cậu đúng là đã có ý đồ, không phải ý đồ chơi xỏ tôi, mà là dùng để tỏ tình... 5201314, là như thế này phải không?

Đột nhiên tôi cảm thấy tình cảm của mình cũng giống như thứ tự của bốn cuốn sách này, rõ ràng là ngay từ tầng thứ nhất đã có kết quả cuối cùng, nhưng mà tôi lại muốn nhảy qua nó, đi một vòng lớn. Một vòng cũng đã lãng phí tinh lực của tôi, đã lãng phí tình cảm của tôi, cũng làm tổn thương trái tim của cậu ta, chẳng qua là một vòng này cũng đã khiến cho tôi để xác định được tâm ý của mình.

Giọt nước mắt thứ hai, thứ ba, và nhiều hơn thế, liên tiếp rớt xuống, rơi vào tay của tôi, nhỏ giọt xuống sách. Chân của tôi có chút vọng động, tôi muốn lao ra khỏi phòng, tôi muốn lập tức đi tìm Giang Vũ Thần, tôi muốn nói cảm giác của mình cho cậu ta biết, nhưng mà tôi lại hiểu rất rõ, hai chúng tôi không chỉ cách nhau chín tuổi, mà chúng tôi còn có những người bên cạnh.

Không ngừng lau đi những giọt nước mắt tràn ra, tôi cất bốn cuốn sách đi.

Trí nhớ của mày cũng không được tốt, vậy thì hãy nhanh chóng quên đi phần tình cảm mờ mịt này đi, quay trở lại quan hệ chị em như trước. Có lẽ như vậy thì hai chúng tôi có thể ở cùng với nhau lâu dài hơn...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gọi Tôi Là Chị Được Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook