Chương 62: Phiên Ngoại 5
Chung Cận
19/09/2023
Do PN 5 này khá dài nên mình chia làm 2 phần, phần này sẽ không để pass, nhưng 5.1 sẽ để pass nha.
Vào nửa đầu tháng 4, sau khi 2 tuần giá rét của tháng 3 qua đi, mùa xuân ở Bắc Kinh cuối cùng cũng đến. Người già ở Bắc Kinh luôn trêu đùa rằng mùa xuân là “Xuân bột tử”, tức là ngắn ngủi, đến muộn, nhưng lại đi sớm.
Nguyệt quý nở rộ đầy đường, loài hoa này rất dễ trồng, khi nở trông rất đẹp, gia đình nào cũng thích trồng vài cây trong sân nhà.
Bên ngoài những con hẻm cổ xưa ở Bắc Kinh đầy những toà nhà cao tầng hiện đại.
Trên tầng 1 của một cửa hàng đồ cưới nằm trong khu đô thị Ngân Thái, Tạ Điệt và Hàn Tầm Chu đã ở đây suốt cả buổi trưa để lựa đồ, Tạ Điệt đã thử hầu hết các kiểu váy cưới có trong cửa hàng, bao gồm satin, lụa, gấm, cái gì cần thử đều thử, nhưng cô vẫn không hài lòng lắm.
Thật ra, cô chỉ đến để thử vận may thôi, cô đã xem tất cả các thiết kế cao cấp của các thương hiệu xa xỉ lớn trong năm nay, bao gồm cả một thương hiệu váy cưới của nhà thiết kế nổi tiếng Trung Quốc, cũng không phải khó coi, có rất nhiều mẫu váy cưới thiết kế rất thơ mộng, nhưng Tạ Điệt luôn cảm thấy vẫn còn thiếu một chút gì đó so với chiếc váy cưới trong mơ của cô.
Cũng may ngoại trừ việc chậm chạp xác định váy cưới chủ đạo, Tạ Điệt đã mua một loạt váy dạ hội sang trọng, doanh số đã vượt chỉ tiêu, giờ phút này sắc mặt người bán hàng vẫn ôn nhu như lúc ban đầu.
“Cô Tạ, nếu cô không hài lòng với những mẫu trong cửa hàng, cô có thể liên hệ trực tiếp với thiết kế trưởng của chúng tôi, và nói cho cô ấy biết ý tưởng của mình, cô ấy có thể thiết kế riêng cho cô. Cô ấy hiện đang ở Pháp và sẽ quay về vào cuối tuần ạ”.
“Ôi, vậy nhờ cô giúp tôi liên hệ với cô ấy nhé”.
Nhà thiết kế của thương hiệu này là người Pháp, trở nên nổi tiếng trong một cuộc thi thiết kế đồ cưới ở Paris 3 năm trước đây, các chương trình truyền hình đã không thể ngăn được ánh hào quang của những chiếc váy cưới đó, kể từ đó, Tạ Điệt đã rất ấn tượng với thương hiệu này.
Hàn Tầm Chu đã bị mất hứng thú với cái đẹp rồi, lúc vừa bước vào còn thấy cái này đẹp, cái kia thì cổ điển, kết quả là sau khi bị blogger Tạ bắt bẻ một hồi, những chiếc váy cưới trước mặt này đã trở thành một đống vải trắng trong mắt cô nàng.
Cô nàng ỉu xìu bước tới hỏi cô gái quầy lễ tân một lý nước trái cây, uống lấy một ngụm lớn, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa, hỏi Tạ Điệt: “Điệt Điệt, mày đã định ngày cưới chưa? Tổ chức ở đâu vậy?”
Tạ Điệt cau mày, nhìn mình trong gương dưới bộ váy cưới satin, thản nhiên trả lời: “……À, tao đã quyết định một nơi, tháng 8 năm nay, ở biển Aegean trên đảo Mykonos. Không phải chúng ta đã từng đến một nhà thờ ở Hy Lạp lúc tốt nghiệp trung học sao, cái tên rất dài, gọi là gì ấy nhỉ…..”
Hàn Tầm Chu lập tức bật dậy từ trên ghế sofa, kích động nói: “Paraportiani Church! Ôi trời, đã nhiều năm rồi, lần đó là chuyến đi tốt nghiệp của tụi mình, còn có Kỷ Du Chi, Hạ Minh và Trang Thục nữa. Nhà thờ này thật sự khiến tao cảm thấy mình trở nên thật xinh đẹp, tao còn nhớ tụi mình đã từng nói sau này muốn làm lễ thành hôn ở đó.”
“Đúng vậy…..”, Tạ Điệt gõ gõ đầu Hàn Tầm Chu, “Lúc đó mày cũng mong đợi tổ chức hôn lễ ở đó, sao bây giờ lại cảm thấy phiền phức rồi?”
Năm ngoái khi còn ở Mỹ, cô nghe nói Hàn Tầm Chu và Hạ Minh đã lãnh giấy kết hôn, còn tưởng rằng lúc quay về có thể kịp tham dự hôn lễ, kết quả hai người họ lãnh giấy xong, mời cha mẹ hai bên dùng bữa cơm liền chạy đến La Mã hưởng tuần trăng mật, căn bản là không tổ chức hôn lễ gì cả.
Bởi vì Hàn Tầm Chu ngại phiền toái. Mặc dù hiện nay có nhiều công ty tổ chức lễ cưới đảm nhiệm tất cả quá trình, nhưng bất cứ ai từng tổ chức đám cưới đều biết rằng từ đầu đến cuối cần phải lo toan rất nhiều.
Hàn Tầm Chu nghe vậy thì mở to đôi mắt sáng lấp lánh, đảo mắt qua lại, càng lúc càng hưng phấn, cuối cùng bỗng nhiên vỗ tay kịch liệt, vui vẻ nói: “Tao biết rồi, Điệt Điệt, hay là chúng ta tổ chức hôn lễ cùng nhau đi? Tao cũng có thể làm lại một lần, nếu là ở Paraportiani Church, tao muốn được tổ chức cùng với mày. Năm cuối trung học lúc ở trong nhà thờ đó, tao đã nghĩ rằng sau này tao muốn tổ chức hôn lễ với mày chung một chỗ. Mày chịu không?”
Tạ Điệt cũng bị đề nghị này của cô nàng làm kinh hỉ một phen, đang muốn giơ 2 tay tán thành thì lập tức phản ứng lại, trợn mắt nói: “……Mày cảm thấy tao tổ chức một cái đám cưới hay hai cái cũng không khác nhau chứ gì? Như vậy mày có thể làm chủ tiệc phủi tay?”
Người này thật sự rất lười biếng.
“Ha ha, có được không, Điệt Điệt!”. Hàn Tầm Chu đứng lên, vươn móng vuốt tới nắm lấy cánh tay cô lắc lư từ bên này sang bên kia.
Tạ Điệt nhìn dáng vẻ nũng nịu chân chó kia của cô nàng, vốn còn muốn bóp chết cô nàng thêm lần nữa, nhưng đề nghị này thật sự đã lấy được trái tim của cô: “Được rồi, cứ vậy đi”.
Hàn Tầm Chu nghe vậy, ngay lập tức hét lên đầy phấn khích, ôm chầm lấy cô quay vòng vòng, một số khách hàng trong cửa hàng đồ cưới cũng nhìn qua với ánh mắt kì lạ, đầy tò mò và cũng sợ hãi — hiển nhiên là nghĩ hai cô nàng là một đôi.
Tạ Điệt cũng không nhịn được mà cong cong khoé môi, nhưng sau khi bị cô nàng kia xoay vài vòng, đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, từng chút từng chút, cơn đau giống như dì cả đến vậy, nhưng có vẻ nghiêm trọng hơn.
Cô nhíu mày, vươn tay đè lại tên lùn đang vui mừng nhảy nhót ôm lấy cô, sắc mặt tái nhợt nói: “Mày khoan kích động đã, hình như dì cả đến rồi, tao phải đi thay quần áo, không thể làm bẩn váy cưới của người ta được”.
Tạ Điệt vội vàng đi thay quần áo, sau đó đi vào toilet, nhưng lại không có bà dì nào đến như mong muốn cả. Cô không nhớ lần trước dì cả ghé thăm là vào lúc nào, nhưng trong ấn tượng hình như đã lâu rồi không tới.
Tạ Điệt mở điện thoại, kiểm tra triệu chứng dì cả đến muộn, bụng dưới co rút đau đớn, sau khi nhìn thấy hầu hết các câu trả lời đều giống nhau, trái tim đột nhiên đập rộn ràng.
— Cô và Giang Trạch Dư đã không thực hiện các biện pháp bảo vệ kể từ ngày nhận giấy kết hôn.
Hai người bước ra khỏi cửa hàng đồ cưới và đi thẳng đến bệnh viện gần đó.
Trước khoa phụ sản, Hàn Tầm Chu căng thẳng đến mức sắp khóc, âm thanh ma mị cứ lượn lờ bên tai Tạ Điệt: “Điệt Điệt, mày đau lắm hả? Trời ơi, không lẽ vừa rồi tao lắc đến nỗi làm tổn hại bảo bảo chứ? Hu hu hu bảo bảo, con nhìn mẹ nuôi nè, con nhất định phải kiên cường nhất định phải chịu đựng đó…..
**Bảo Bảo nghĩa là em bé, nhưng do mình thấy từ Bảo Bảo dễ thương nên mình giữ nguyên nhé.
Những người chung quanh nhìn qua người đang tự nói chuyện bằng ánh mắt quan tâm thiểu năng trí tuệ, Tạ Điệt đảo mắt, đeo lên mặt chiếc kính râm thật to, sau đó đưa tay bịt miệng Hàn Tầm Chu lại.
Sau khi chờ lấy số và vào phòng khám, bác sĩ yêu cầu cô lấy máu trước, sau đó ném que thử thai về phía cô: “Kết quả xét nghiệm máu phải đợi một tiếng, trước tiên vào nhà vệ sinh lấy que thử thai kiểm tra đã.”
Sau khi Tạ Điệt ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt có chút hoảng hốt và thất thần, tuy rằng que thử thai cũng có thể sai nhưng rất hiếm gặp.
Hình như cô thật sự có bảo bảo rồi.
Mặc dù mang thai là chuyện sớm hay muộn, nhưng dường như cô vẫn chưa sẵn sàng.
— vẫn chưa sẵn sàng để làm mẹ.
Hàn Tầm Chu nhìn thấy 2 vạch trên que thử thai trong tay cô, sự hưng phấn giữa chân mày hoàn toàn không thể giấu được, giống như cô nàng là người mang thai vậy: “Trời ơi, hai người cũng nhanh quá, mới nhận giấy kết hôn một tháng đã có con rồi! Điệt Điệt, mày có muốn gọi điện thoại cho Giang Trạch Dư không? Chắc chắn là anh ta sẽ rất vui đó!”
“Tao……”, giọng nói của Tạ Điệt rất khàn, cô lắc đầu nói: “Tao không biết……hay là đợi có kết quả xét nghiệm máu đi, rồi về nhà nói trước mặt anh ấy vậy”.
“Chu Chu, nếu tao thật sự có thai, hôn lễ cũng phải dời lại, nhà thờ đã được đặt kín chỗ từ trước tháng 8 rồi”.
Hàn Tầm Chu hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc phức tạp của cô, kích động gật đầu liên tục: “Không sao, tao sẽ chờ mày, chờ đến lúc đó bảo bảo ra đời có thể làm phù dâu nhí cho chúng ta, nhất định rất đáng yêu!!!”
Tạ Điệt cười miễn cưỡng.
Hành lang khoa sản của bệnh viện ở tầng này chật cứng các mẹ bầu, có một số ít người bụng đã rất lớn, nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, họ ôm bụng đi tới đi lui trên hành lang. Cũng có cô bé đến nạo thai, nhìn dáng vẻ có lẽ vừa mới lên đại học, đôi mắt đỏ hoe rụt rè núp vào trong ngực bạn trai, che đi nửa khuôn mặt.
Mang thai và sinh con dường như là con đường mà rất nhiều người nhất định phải đi qua, đó cũng là một lẽ tự nhiên.
Nhưng vừa tạo ra một sinh mệnh vừa phải nuôi dưỡng, dễ dàng như vậy thật sao?
Tạ Điệt ôm bụng ngồi trên ghế, đầu óc ong ong, cô nhận ra mình không hoàn toàn hưng phấn như Hàn Tầm Chu. Những cảm xúc phức tạp tuôn trào từ tận đáy lòng, như những dòng suối róc rách, cuốn trôi đi phần nào niềm vui bên ngoài, để lại cát đá hoá thành nỗi sợ hãi nhàn nhạt.
Khoảnh khắc nhìn thấy 2 vạch trên que thử thai, cô nghĩ ngay đến Lưu Mộng.
Cô nhớ tới cây ngô đồng đầu hẻm ở ngoại ô Bắc Kinh, nhớ đến cục bột lồi lõm mà cô phải dùng hết sức lực để nhào nặn lúc đứng trên chiếc ghế cao vào năm 6 tuổi, nhớ đến bàn tay đầy bột mì dính hết lên mắt, lại chỉ có thể vừa sờ soạng vừa loạng choạng đi vào nhà tắm rửa mặt với đôi mắt mờ mịt.
Ấn tượng của cô về Lưu Mộng là bà rất thích khóc. Những giọt nước mắt của cô tiểu thư Thượng Hải này cứ thế tuôn rơi ngày đêm, vừa khóc vừa nói hối hận — hối hận vì không biết nhìn người và trật đường ray, hối hận vì bỏ qua thoả hiệp của Tạ Xuyên, điên cuồng đòi ly hôn. Thậm chí hối hận vì gia đạo sa sút sau khi đến Bắc Kinh, hối hận gả cho Tạ Xuyên, hối hận….vì đã sinh ra cô.
Cả cuộc đời của bà chỉ là sự hối hận.
Bà yếu ớt giống như một đoá hoa bị mưa gió tàn phá, yếu ớt không giống một người mẹ.
Ngay sau đó, Tạ Điệt nhớ đến sự hà khắc và lạnh nhạt của Tạ Xuyên đối với cô sau khi Tạ Thu Ý qua đời. Cô nhớ lại biệt thự của Tạ gia ở Bích Hải Phương Chu, nơi cô đã từng quỳ ở phật đường đêm này qua đêm khác, bồ đoàn kia cũng bị cô quỳ đến phai màu.
Tạ Điệt nhắm mắt lại, ngoại trừ bụng dưới đang đau nhức, vị trí từ cổ họng trở xuống chua xót đến không chịu nổi, thời khắc này đột nhiên cô lại có chút nghi ngờ bản thân, nghi ngờ này bắt nguồn từ huyết thống, từ sự sợ hãi đối với nguồn gốc gia đình.
Cô tự hỏi liệu mình có thể nuôi dạy đứa trẻ này một cách đúng đắn hay không, Lưu Mộng không có dũng khí làm mẹ, cũng không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, vậy cô có làm được không? Cô tự xưng là kiên cường, nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, thật ra mình cũng là một người nhu nhược từ trong xương, nếu không thì trong suốt 5 năm ở Mỹ, tại sao lại có lúc chịu đựng không nổi mà nghĩ đến việc tự tử hết lần này đến lần khác?
Còn có Tạ Xuyên.
Tình cảm Tạ Điệt dành cho Tạ Xuyên rất phức tạp, cô đã từng oán hận ông, nhưng sau tất cả, cô cũng hiểu được khó khăn và sự tiến thoái lưỡng nan của ông, mặc dù cô đã nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi. Có lẽ Tạ Xuyên đã rất hạnh phúc khi cô được sinh ra, đúng không? Nhưng sau này vì Lưu Mộng và Tạ Thu Ý, ông khó có thể khống chế mà giận chó đánh mèo sang cô.
Còn bản thân cô thì sao? Liệu cô có thể cam đoan rằng cô sẽ luôn yêu thương đứa con của mình không?
Vào nửa đầu tháng 4, sau khi 2 tuần giá rét của tháng 3 qua đi, mùa xuân ở Bắc Kinh cuối cùng cũng đến. Người già ở Bắc Kinh luôn trêu đùa rằng mùa xuân là “Xuân bột tử”, tức là ngắn ngủi, đến muộn, nhưng lại đi sớm.
Nguyệt quý nở rộ đầy đường, loài hoa này rất dễ trồng, khi nở trông rất đẹp, gia đình nào cũng thích trồng vài cây trong sân nhà.
Bên ngoài những con hẻm cổ xưa ở Bắc Kinh đầy những toà nhà cao tầng hiện đại.
Trên tầng 1 của một cửa hàng đồ cưới nằm trong khu đô thị Ngân Thái, Tạ Điệt và Hàn Tầm Chu đã ở đây suốt cả buổi trưa để lựa đồ, Tạ Điệt đã thử hầu hết các kiểu váy cưới có trong cửa hàng, bao gồm satin, lụa, gấm, cái gì cần thử đều thử, nhưng cô vẫn không hài lòng lắm.
Thật ra, cô chỉ đến để thử vận may thôi, cô đã xem tất cả các thiết kế cao cấp của các thương hiệu xa xỉ lớn trong năm nay, bao gồm cả một thương hiệu váy cưới của nhà thiết kế nổi tiếng Trung Quốc, cũng không phải khó coi, có rất nhiều mẫu váy cưới thiết kế rất thơ mộng, nhưng Tạ Điệt luôn cảm thấy vẫn còn thiếu một chút gì đó so với chiếc váy cưới trong mơ của cô.
Cũng may ngoại trừ việc chậm chạp xác định váy cưới chủ đạo, Tạ Điệt đã mua một loạt váy dạ hội sang trọng, doanh số đã vượt chỉ tiêu, giờ phút này sắc mặt người bán hàng vẫn ôn nhu như lúc ban đầu.
“Cô Tạ, nếu cô không hài lòng với những mẫu trong cửa hàng, cô có thể liên hệ trực tiếp với thiết kế trưởng của chúng tôi, và nói cho cô ấy biết ý tưởng của mình, cô ấy có thể thiết kế riêng cho cô. Cô ấy hiện đang ở Pháp và sẽ quay về vào cuối tuần ạ”.
“Ôi, vậy nhờ cô giúp tôi liên hệ với cô ấy nhé”.
Nhà thiết kế của thương hiệu này là người Pháp, trở nên nổi tiếng trong một cuộc thi thiết kế đồ cưới ở Paris 3 năm trước đây, các chương trình truyền hình đã không thể ngăn được ánh hào quang của những chiếc váy cưới đó, kể từ đó, Tạ Điệt đã rất ấn tượng với thương hiệu này.
Hàn Tầm Chu đã bị mất hứng thú với cái đẹp rồi, lúc vừa bước vào còn thấy cái này đẹp, cái kia thì cổ điển, kết quả là sau khi bị blogger Tạ bắt bẻ một hồi, những chiếc váy cưới trước mặt này đã trở thành một đống vải trắng trong mắt cô nàng.
Cô nàng ỉu xìu bước tới hỏi cô gái quầy lễ tân một lý nước trái cây, uống lấy một ngụm lớn, sau đó ngồi phịch xuống ghế sofa, hỏi Tạ Điệt: “Điệt Điệt, mày đã định ngày cưới chưa? Tổ chức ở đâu vậy?”
Tạ Điệt cau mày, nhìn mình trong gương dưới bộ váy cưới satin, thản nhiên trả lời: “……À, tao đã quyết định một nơi, tháng 8 năm nay, ở biển Aegean trên đảo Mykonos. Không phải chúng ta đã từng đến một nhà thờ ở Hy Lạp lúc tốt nghiệp trung học sao, cái tên rất dài, gọi là gì ấy nhỉ…..”
Hàn Tầm Chu lập tức bật dậy từ trên ghế sofa, kích động nói: “Paraportiani Church! Ôi trời, đã nhiều năm rồi, lần đó là chuyến đi tốt nghiệp của tụi mình, còn có Kỷ Du Chi, Hạ Minh và Trang Thục nữa. Nhà thờ này thật sự khiến tao cảm thấy mình trở nên thật xinh đẹp, tao còn nhớ tụi mình đã từng nói sau này muốn làm lễ thành hôn ở đó.”
“Đúng vậy…..”, Tạ Điệt gõ gõ đầu Hàn Tầm Chu, “Lúc đó mày cũng mong đợi tổ chức hôn lễ ở đó, sao bây giờ lại cảm thấy phiền phức rồi?”
Năm ngoái khi còn ở Mỹ, cô nghe nói Hàn Tầm Chu và Hạ Minh đã lãnh giấy kết hôn, còn tưởng rằng lúc quay về có thể kịp tham dự hôn lễ, kết quả hai người họ lãnh giấy xong, mời cha mẹ hai bên dùng bữa cơm liền chạy đến La Mã hưởng tuần trăng mật, căn bản là không tổ chức hôn lễ gì cả.
Bởi vì Hàn Tầm Chu ngại phiền toái. Mặc dù hiện nay có nhiều công ty tổ chức lễ cưới đảm nhiệm tất cả quá trình, nhưng bất cứ ai từng tổ chức đám cưới đều biết rằng từ đầu đến cuối cần phải lo toan rất nhiều.
Hàn Tầm Chu nghe vậy thì mở to đôi mắt sáng lấp lánh, đảo mắt qua lại, càng lúc càng hưng phấn, cuối cùng bỗng nhiên vỗ tay kịch liệt, vui vẻ nói: “Tao biết rồi, Điệt Điệt, hay là chúng ta tổ chức hôn lễ cùng nhau đi? Tao cũng có thể làm lại một lần, nếu là ở Paraportiani Church, tao muốn được tổ chức cùng với mày. Năm cuối trung học lúc ở trong nhà thờ đó, tao đã nghĩ rằng sau này tao muốn tổ chức hôn lễ với mày chung một chỗ. Mày chịu không?”
Tạ Điệt cũng bị đề nghị này của cô nàng làm kinh hỉ một phen, đang muốn giơ 2 tay tán thành thì lập tức phản ứng lại, trợn mắt nói: “……Mày cảm thấy tao tổ chức một cái đám cưới hay hai cái cũng không khác nhau chứ gì? Như vậy mày có thể làm chủ tiệc phủi tay?”
Người này thật sự rất lười biếng.
“Ha ha, có được không, Điệt Điệt!”. Hàn Tầm Chu đứng lên, vươn móng vuốt tới nắm lấy cánh tay cô lắc lư từ bên này sang bên kia.
Tạ Điệt nhìn dáng vẻ nũng nịu chân chó kia của cô nàng, vốn còn muốn bóp chết cô nàng thêm lần nữa, nhưng đề nghị này thật sự đã lấy được trái tim của cô: “Được rồi, cứ vậy đi”.
Hàn Tầm Chu nghe vậy, ngay lập tức hét lên đầy phấn khích, ôm chầm lấy cô quay vòng vòng, một số khách hàng trong cửa hàng đồ cưới cũng nhìn qua với ánh mắt kì lạ, đầy tò mò và cũng sợ hãi — hiển nhiên là nghĩ hai cô nàng là một đôi.
Tạ Điệt cũng không nhịn được mà cong cong khoé môi, nhưng sau khi bị cô nàng kia xoay vài vòng, đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhói, từng chút từng chút, cơn đau giống như dì cả đến vậy, nhưng có vẻ nghiêm trọng hơn.
Cô nhíu mày, vươn tay đè lại tên lùn đang vui mừng nhảy nhót ôm lấy cô, sắc mặt tái nhợt nói: “Mày khoan kích động đã, hình như dì cả đến rồi, tao phải đi thay quần áo, không thể làm bẩn váy cưới của người ta được”.
Tạ Điệt vội vàng đi thay quần áo, sau đó đi vào toilet, nhưng lại không có bà dì nào đến như mong muốn cả. Cô không nhớ lần trước dì cả ghé thăm là vào lúc nào, nhưng trong ấn tượng hình như đã lâu rồi không tới.
Tạ Điệt mở điện thoại, kiểm tra triệu chứng dì cả đến muộn, bụng dưới co rút đau đớn, sau khi nhìn thấy hầu hết các câu trả lời đều giống nhau, trái tim đột nhiên đập rộn ràng.
— Cô và Giang Trạch Dư đã không thực hiện các biện pháp bảo vệ kể từ ngày nhận giấy kết hôn.
Hai người bước ra khỏi cửa hàng đồ cưới và đi thẳng đến bệnh viện gần đó.
Trước khoa phụ sản, Hàn Tầm Chu căng thẳng đến mức sắp khóc, âm thanh ma mị cứ lượn lờ bên tai Tạ Điệt: “Điệt Điệt, mày đau lắm hả? Trời ơi, không lẽ vừa rồi tao lắc đến nỗi làm tổn hại bảo bảo chứ? Hu hu hu bảo bảo, con nhìn mẹ nuôi nè, con nhất định phải kiên cường nhất định phải chịu đựng đó…..
**Bảo Bảo nghĩa là em bé, nhưng do mình thấy từ Bảo Bảo dễ thương nên mình giữ nguyên nhé.
Những người chung quanh nhìn qua người đang tự nói chuyện bằng ánh mắt quan tâm thiểu năng trí tuệ, Tạ Điệt đảo mắt, đeo lên mặt chiếc kính râm thật to, sau đó đưa tay bịt miệng Hàn Tầm Chu lại.
Sau khi chờ lấy số và vào phòng khám, bác sĩ yêu cầu cô lấy máu trước, sau đó ném que thử thai về phía cô: “Kết quả xét nghiệm máu phải đợi một tiếng, trước tiên vào nhà vệ sinh lấy que thử thai kiểm tra đã.”
Sau khi Tạ Điệt ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ mặt có chút hoảng hốt và thất thần, tuy rằng que thử thai cũng có thể sai nhưng rất hiếm gặp.
Hình như cô thật sự có bảo bảo rồi.
Mặc dù mang thai là chuyện sớm hay muộn, nhưng dường như cô vẫn chưa sẵn sàng.
— vẫn chưa sẵn sàng để làm mẹ.
Hàn Tầm Chu nhìn thấy 2 vạch trên que thử thai trong tay cô, sự hưng phấn giữa chân mày hoàn toàn không thể giấu được, giống như cô nàng là người mang thai vậy: “Trời ơi, hai người cũng nhanh quá, mới nhận giấy kết hôn một tháng đã có con rồi! Điệt Điệt, mày có muốn gọi điện thoại cho Giang Trạch Dư không? Chắc chắn là anh ta sẽ rất vui đó!”
“Tao……”, giọng nói của Tạ Điệt rất khàn, cô lắc đầu nói: “Tao không biết……hay là đợi có kết quả xét nghiệm máu đi, rồi về nhà nói trước mặt anh ấy vậy”.
“Chu Chu, nếu tao thật sự có thai, hôn lễ cũng phải dời lại, nhà thờ đã được đặt kín chỗ từ trước tháng 8 rồi”.
Hàn Tầm Chu hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc phức tạp của cô, kích động gật đầu liên tục: “Không sao, tao sẽ chờ mày, chờ đến lúc đó bảo bảo ra đời có thể làm phù dâu nhí cho chúng ta, nhất định rất đáng yêu!!!”
Tạ Điệt cười miễn cưỡng.
Hành lang khoa sản của bệnh viện ở tầng này chật cứng các mẹ bầu, có một số ít người bụng đã rất lớn, nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ, họ ôm bụng đi tới đi lui trên hành lang. Cũng có cô bé đến nạo thai, nhìn dáng vẻ có lẽ vừa mới lên đại học, đôi mắt đỏ hoe rụt rè núp vào trong ngực bạn trai, che đi nửa khuôn mặt.
Mang thai và sinh con dường như là con đường mà rất nhiều người nhất định phải đi qua, đó cũng là một lẽ tự nhiên.
Nhưng vừa tạo ra một sinh mệnh vừa phải nuôi dưỡng, dễ dàng như vậy thật sao?
Tạ Điệt ôm bụng ngồi trên ghế, đầu óc ong ong, cô nhận ra mình không hoàn toàn hưng phấn như Hàn Tầm Chu. Những cảm xúc phức tạp tuôn trào từ tận đáy lòng, như những dòng suối róc rách, cuốn trôi đi phần nào niềm vui bên ngoài, để lại cát đá hoá thành nỗi sợ hãi nhàn nhạt.
Khoảnh khắc nhìn thấy 2 vạch trên que thử thai, cô nghĩ ngay đến Lưu Mộng.
Cô nhớ tới cây ngô đồng đầu hẻm ở ngoại ô Bắc Kinh, nhớ đến cục bột lồi lõm mà cô phải dùng hết sức lực để nhào nặn lúc đứng trên chiếc ghế cao vào năm 6 tuổi, nhớ đến bàn tay đầy bột mì dính hết lên mắt, lại chỉ có thể vừa sờ soạng vừa loạng choạng đi vào nhà tắm rửa mặt với đôi mắt mờ mịt.
Ấn tượng của cô về Lưu Mộng là bà rất thích khóc. Những giọt nước mắt của cô tiểu thư Thượng Hải này cứ thế tuôn rơi ngày đêm, vừa khóc vừa nói hối hận — hối hận vì không biết nhìn người và trật đường ray, hối hận vì bỏ qua thoả hiệp của Tạ Xuyên, điên cuồng đòi ly hôn. Thậm chí hối hận vì gia đạo sa sút sau khi đến Bắc Kinh, hối hận gả cho Tạ Xuyên, hối hận….vì đã sinh ra cô.
Cả cuộc đời của bà chỉ là sự hối hận.
Bà yếu ớt giống như một đoá hoa bị mưa gió tàn phá, yếu ớt không giống một người mẹ.
Ngay sau đó, Tạ Điệt nhớ đến sự hà khắc và lạnh nhạt của Tạ Xuyên đối với cô sau khi Tạ Thu Ý qua đời. Cô nhớ lại biệt thự của Tạ gia ở Bích Hải Phương Chu, nơi cô đã từng quỳ ở phật đường đêm này qua đêm khác, bồ đoàn kia cũng bị cô quỳ đến phai màu.
Tạ Điệt nhắm mắt lại, ngoại trừ bụng dưới đang đau nhức, vị trí từ cổ họng trở xuống chua xót đến không chịu nổi, thời khắc này đột nhiên cô lại có chút nghi ngờ bản thân, nghi ngờ này bắt nguồn từ huyết thống, từ sự sợ hãi đối với nguồn gốc gia đình.
Cô tự hỏi liệu mình có thể nuôi dạy đứa trẻ này một cách đúng đắn hay không, Lưu Mộng không có dũng khí làm mẹ, cũng không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, vậy cô có làm được không? Cô tự xưng là kiên cường, nhưng cô hiểu rõ hơn ai hết, thật ra mình cũng là một người nhu nhược từ trong xương, nếu không thì trong suốt 5 năm ở Mỹ, tại sao lại có lúc chịu đựng không nổi mà nghĩ đến việc tự tử hết lần này đến lần khác?
Còn có Tạ Xuyên.
Tình cảm Tạ Điệt dành cho Tạ Xuyên rất phức tạp, cô đã từng oán hận ông, nhưng sau tất cả, cô cũng hiểu được khó khăn và sự tiến thoái lưỡng nan của ông, mặc dù cô đã nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi. Có lẽ Tạ Xuyên đã rất hạnh phúc khi cô được sinh ra, đúng không? Nhưng sau này vì Lưu Mộng và Tạ Thu Ý, ông khó có thể khống chế mà giận chó đánh mèo sang cô.
Còn bản thân cô thì sao? Liệu cô có thể cam đoan rằng cô sẽ luôn yêu thương đứa con của mình không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.