Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 211: Chiếc Hộp Biến Mất
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
25/02/2020
Người trọng tài nhao người về phía trước. Ông ta đã nhận ra tình trạng bất thường của Cổ Tranh.
“Bình tĩnh đã ngài trọng tài. Lao ra khỏi cái vòng bảo vệ trước khi tôi xử lý xong hiện trường là không ổn đâu.” – Giọng nói của Tưởng Quốc vang lên ngay trước khi người trọng tài tính phá dỡ cái khiên pháp thuật mà Tưởng Quốc giăng lên quanh người ông ta.
Người trọng tài khựng lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tưởng Quốc. Nhưng rất nhanh, ánh mắt nghi hoặc đó chuyển thành giật mình, sau đó là pha chút sợ hãi.
Tưởng Quốc gật đầu với người trọng tài, khóm hoa Huyết sắc Mạn Đà La lúc này đã được đậy kín trong một cái hộp bằng thủy tinh và đang bay lơ lửng bên người của cậu.
- Xin phép cho tôi dọn dẹp một chút sân khấu. Hiện tại lao ra mà không có bảo hộ sẽ rất nguy hiểm.
Dứt lời, Tưởng Quốc huy động đũa phép. Một gợn sóng ma thuật vô hình xuất hiện, quét qua toàn bộ sàn đầu, và cũng quét sạch độc tố còn tồn dư trong không khí.
Thu hồi khóm hoa, cất nó cẩn thận. Tưởng Quốc móc trong túi ra một con chuột bạch và thả nó ra khỏi vòng bảo vệ.
Khi nhìn thấy con thú nhỏ chạy tung tăng khắp sân, Tưởng Quôc mới hài lòng thu hồi khiên phép thuật.
Đưa tay ra hiệu xin mời, Tưởng Quốc đứng im tại chỗ trong khi người trọng tài vội vàng chạy tới kiểm tra tình trạng của Cổ Tranh.
Sau khi cho nhân viên y tế đưa Cổ Tranh trở về, người trọng tài mang một khuôn mặt nặng nề đi tới, tuyên bố Tưởng Quốc chiến thắng. Tâm trạng của ông ta đang vô cùng tệ hại, trận đấu do ông ta quản lý là trận đấu đầu tiên có người mất mạng trong giải đấu lần này. Tuy lịch sử giải đấu đã chứng minh: chết người là việc bình thường, nhưng sự yên bình diễn ra từ đầu tới hiện tại đã khiến hầu hết mọi người cho rằng lần này sẽ là 1 ngoại lệ.
Tưởng Quốc mang một tâm trạng nặng nề trở về phòng. Triết tâm trí thuật không phải dễ dàng sử dụng như vậy, càng thâm nhập sâu vào trí não của đối tượng, áp lực lên chính người sử dụng sẽ càng lớn. Tâm tình của kẻ bị đọc tâm sẽ có ảnh hưởng trực tiếp lên người sử dụng ma thuật, tình cảm mãnh liệt của Cổ Tranh khiến Tưởng Quốc chịu áp lực không hề nhỏ.
Muốn chống cự lại tác dụng phụ đó chỉ có 2 cách: thứ nhất, bản thân người sử dụng đã trải qua quá nhiều, quá nhiều sự đời, khiến họ có thể thấu hiểu mọi sự thế gian; thứ 2, người sử dụng vốn dĩ là kẻ vô tình, không có bất cứ sự thương sót nào với kẻ khác.
Gs. Dumbledore là kiểu người thứ nhất, sử dụng trí tuệ của mình để vượt qua áp lực, khiến bản thân vừa có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm và suy nghĩ của đối tượng nhưng lại không bị tâm tình của đối tượng ảnh hưởng.
Voldemort là trường hợp thứ hai, còn Gs Snape coi như nằm một nửa trong phân loại này. Voldemort là mục hạ vô nhân, hắn sở hữu một sự ích kỷ tuyệt đối, nhờ vậy mà dù tình cảm của kẻ khác dù có mãnh liệt tới đâu cũng không có bất kỳ khả năng ảnh hưởng tới hắn. Còn Gs Snape, ngoại trừ Lily Potter thì có lẽ trong mắt của ông mọi thứ không có bao nhiêu quan trọng. Hơn nữa Gs Snape là cao thủ Bế Quan Bí thuật, nó giúp ông khống chế tình cảm của bản thân một cách tuyệt vời.
Nằm vật xuống giường, Tưởng Quốc bắt đầu thanh không toàn bộ suy nghĩ. Cậu ta luôn luyện tập Bế Quan Bí thuật để đối phó với những trường hợp tương tự thế này. Tuy nhiên lần này Bế Quan Bí thuật có vẻ mất linh, vấn đề hầu không có bao nhiêu cải thiện.
Tưởng Quốc mơ màng tỉnh dậy, đầu óc có giác hơi quay quay, đôi mắt ngập nước.
“Hắt xì...”
“Ôi, mẹ nó! Hóa ra là bị cảm.” – Tưởng Quốc ngắc ngoải, hóa ra cái bị cảm mới là nguyên nhân chính khiến bản thân khó chịu như vậy.
Ngúc ngoắc cổ, Tưởng Quốc cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ tới bản thân lại có thể bị cảm. Việc bị cảm là vô cùng hiếm gặp trong giới phù thủy, sức đề kháng của họ với những căn bệnh hay gặp cao một cạch dị thường. Và Tưởng Quốc không thể tin được bản thân, một thù thủy không hề yếu, lại bất ngờ bị cảm.
“Cộc! Cộc…” – Tiếng gõ cữa vang lên.
“Mời vào!”
“A! Ốm hả mày?” –Văn Đoàn xuất hiện sau cánh cửa.
Tưởng Quốc gật gù, hiện tại cậu ta chẳng cả muốn mở miệng.
Văn Đoàn tiến tới bên giường, hỏi: “Có cần gọi bác sĩ không?”
“Không!” – Tưởng Quốc vừa trả lời, vừa lục lọi cái túi áo choàng của mình – “Em tự xử lý được. Chút việc nhỏ thôi!”
Lôi trong túi áo ra một lọ thủy tinh chứa đầy dung dịch đỏ, Tưởng Quốc ngửa đầu uống sạch nó và nằm vật ra giường.
Văn Đoàn kéo qua 1 cái ghế, ngồi xuống, hỏi: “Thằng họ Cổ đó đã làm gì mà mày làm thịt nó thế?”
“Sao anh nghĩ thế?” – Tưởng Quốc hỏi – “Không cho rằng em nổi hứng nên mới làm thịt nó à?”
Văn Đoàn khẽ lắc đầu: “Tuy mày có thay đổi ít nhiều, nhưng còn không có biến đổi thành loại giết người bừa bãi. Nói sao đây… theo anh thì mày tuyệt đối sẽ không khoan nhượng, nếu thằng nào có ý đồ với mày thì mày sẽ ra tay trước. Hoặc là sẽ ra tay nếu như có lý do bắt buộc. Nói chung là: nếu giết chóc là phương pháp tối ưu nhất thì mày tuyệt sẽ không do dự mà dùng nó; nhưng tuyệt đối sẽ không nổi hứng mà giết người.”
Tưởng Quốc đưa tay day trán. Ánh mắt của Văn Đoàn vẫn luôn sắc bén như vậy, đối ngược hoàn toàn với bộ dạng cà lơ phất phơ của anh ta.
“Hắn tính giết em. Có vẻ như là đã có một vài ảnh hưởng từ thằng khốn Doanh Khởi. Còn lý do thì em không biết.” – Tưởng Quốc trả lời, trong giọng nói lộ rõ sự khó chịu.
“Mày tính xử lý vụ này sao?”
“Chưa tính gì cả? Đợi em khỏe đã. Lúc này em chả muốn làm bất cứ cái gì cả. Chết tiệt! Thế quái nào mà em có thể lăn ra mà ốm được chứ.” – Tưởng Quốc cáu gắt.
Văn Đoàn cau mày, xem ra tình trạng của thằng em trai đang rất tệ, lúc này thì chẳng thể giải quyết được gì. Anh ta đứng dậy, dẹp gọn cái ghế qua một bên, nói: “Mày cứ nghỉ ngơi đi. Anh sẽ nói lại mọi chuyện với ông nội, anh nghĩ ông sẽ có cách xử lý thích đáng. Dù sao thì trong cái giải này, chết người là việc bình thường. Anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì đáng kể đâu.”
“Ừ!”
“Anh té đây. Nếu cần bác sĩ, điện thoại ở đầu giường, gọi cho lễ tân. Họ sẽ xử lý nốt mọi việc.”
“Em biết rồi! Tạm biệt”
Văn Đoàn nhún vai, hôm nay anh lại biết thêm một trạng thái mới của Tưởng Quốc. Khi bị ốm, cậu ta sẽ bơ hết tất cả mọi việc.
* * *
Mùa hạ là thời điểm mà những cơn mưa rào bất chợt ghé qua một cách đầy ngẫu hứng ở miền Bắc, Việt Nam.
Dưới cơn mưa xối xả như chút nước, một bóng người được bao phủ trong một bộ áo mưa màu đen, lao nhanh trong một ngọn núi thuộc địa phận dãy núi Đông Triều, Quảng Ninh.
Mưa rừng vốn là một hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm để sinh tồn, nhưng với người này, thì điều đó dường không tồn tại. Y vô cùng linh hoạt di chuyển giữa những cây cổ thụ, nhảy vút qua những tảng đá lớn. Sự nhanh nhẹn và linh hoạt của y thậm chí có thể khiến cho những con khỉ đang ẩn núp trong chính khu rừng này phải xấu hổ.
“Xoạt!” – Người mặc áo đen đứng khựng lại. Trước mặt của y là một bóng người đang đứng sừng sững, chắn ngang đường tiến về mục tiêu đã định.
“ẦM!” – Một tia sét chói lòa cắt ngang bầu trời, xé tan màn đêm u tối.
“A!” – Dưới ánh sáng của sấm sét đêm hè, khuôn mặt của kẻ chắn đường hiện lên rõ mồn một và khiến người mặc áo đen giật mình không nhẹ.
“Sao ngài lại ở đây?” – Người áo đen hỏi.
Kẻ chắn đường đưa cánh tay về phía trước, nói: “Kế hoạch có chút thay đổi. Từ giờ ta sẽ là người bảo vệ cái hộp. Ngươi có thể quay lại.”
Người mặc áo đen cau mày, lui lại nửa bước, tay thu về phía sau, hỏi: “Sao tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào về việc này?”
Kẻ chắn đường trả lời một cách bình thản: “Nghi ngờ và bất tuân mệnh lệnh từ thượng cấp. Kẻ nào đã đào tạo ngươi như vậy? Nghe cho kỹ! Mệnh lệnh hiện tại: chuyển giao chiếc hộp lại cho ta và lập tức rút lui!”
Người mặc đồ đen thoáng chần chờ, nhưng chỉ vài giây sau đó, y lập tức đứng nghiêm, hô lớn: “RÕ!”
Trong ánh mắt của kẻ chắn đường thoáng qua vẻ nhẹ nhõm, nhưng màn đêm đã giúp y che lấp nó.
Nhẹ nhàng tiếp nhận chiếc hộp gỗ từ người mặc áo đen, kẻ chặn đường tan biến vào bóng đêm. Cơn mưa rào đầu hạ giúp y xóa đi mọi dấu vết.
Người áo đen đứng nhìn theo hướng mà kẻ chặn đường rời đi, cảm giác mách bảo y rằng mệnh lệnh của người kia có vấn đề. Nhưng đó là thượng cấp, đồng thời thực lực của y lại cao hơn bản thân quá nhiều, nếu tiếp tục phản kháng hiển nhiên là hành động không khôn ngoan. Kết quả của sự phản kháng đó chỉ có thể là bẻn thân trở thành phân bón rừng, không hơn.
Người áo đen quả quyết xoay người. Hiện tại, quyết định sáng xuất nhất hiển nhiên là bằng tốc độ nhanh nhất trở về đơn vị và báo cáo lên cấp trên những gì đã xảy ra. Kết quả tốt nhất là bản thân nghĩ quá nhiều, còn không thì cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất khắc phục hậu quả.
“Bình tĩnh đã ngài trọng tài. Lao ra khỏi cái vòng bảo vệ trước khi tôi xử lý xong hiện trường là không ổn đâu.” – Giọng nói của Tưởng Quốc vang lên ngay trước khi người trọng tài tính phá dỡ cái khiên pháp thuật mà Tưởng Quốc giăng lên quanh người ông ta.
Người trọng tài khựng lại, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Tưởng Quốc. Nhưng rất nhanh, ánh mắt nghi hoặc đó chuyển thành giật mình, sau đó là pha chút sợ hãi.
Tưởng Quốc gật đầu với người trọng tài, khóm hoa Huyết sắc Mạn Đà La lúc này đã được đậy kín trong một cái hộp bằng thủy tinh và đang bay lơ lửng bên người của cậu.
- Xin phép cho tôi dọn dẹp một chút sân khấu. Hiện tại lao ra mà không có bảo hộ sẽ rất nguy hiểm.
Dứt lời, Tưởng Quốc huy động đũa phép. Một gợn sóng ma thuật vô hình xuất hiện, quét qua toàn bộ sàn đầu, và cũng quét sạch độc tố còn tồn dư trong không khí.
Thu hồi khóm hoa, cất nó cẩn thận. Tưởng Quốc móc trong túi ra một con chuột bạch và thả nó ra khỏi vòng bảo vệ.
Khi nhìn thấy con thú nhỏ chạy tung tăng khắp sân, Tưởng Quôc mới hài lòng thu hồi khiên phép thuật.
Đưa tay ra hiệu xin mời, Tưởng Quốc đứng im tại chỗ trong khi người trọng tài vội vàng chạy tới kiểm tra tình trạng của Cổ Tranh.
Sau khi cho nhân viên y tế đưa Cổ Tranh trở về, người trọng tài mang một khuôn mặt nặng nề đi tới, tuyên bố Tưởng Quốc chiến thắng. Tâm trạng của ông ta đang vô cùng tệ hại, trận đấu do ông ta quản lý là trận đấu đầu tiên có người mất mạng trong giải đấu lần này. Tuy lịch sử giải đấu đã chứng minh: chết người là việc bình thường, nhưng sự yên bình diễn ra từ đầu tới hiện tại đã khiến hầu hết mọi người cho rằng lần này sẽ là 1 ngoại lệ.
Tưởng Quốc mang một tâm trạng nặng nề trở về phòng. Triết tâm trí thuật không phải dễ dàng sử dụng như vậy, càng thâm nhập sâu vào trí não của đối tượng, áp lực lên chính người sử dụng sẽ càng lớn. Tâm tình của kẻ bị đọc tâm sẽ có ảnh hưởng trực tiếp lên người sử dụng ma thuật, tình cảm mãnh liệt của Cổ Tranh khiến Tưởng Quốc chịu áp lực không hề nhỏ.
Muốn chống cự lại tác dụng phụ đó chỉ có 2 cách: thứ nhất, bản thân người sử dụng đã trải qua quá nhiều, quá nhiều sự đời, khiến họ có thể thấu hiểu mọi sự thế gian; thứ 2, người sử dụng vốn dĩ là kẻ vô tình, không có bất cứ sự thương sót nào với kẻ khác.
Gs. Dumbledore là kiểu người thứ nhất, sử dụng trí tuệ của mình để vượt qua áp lực, khiến bản thân vừa có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm và suy nghĩ của đối tượng nhưng lại không bị tâm tình của đối tượng ảnh hưởng.
Voldemort là trường hợp thứ hai, còn Gs Snape coi như nằm một nửa trong phân loại này. Voldemort là mục hạ vô nhân, hắn sở hữu một sự ích kỷ tuyệt đối, nhờ vậy mà dù tình cảm của kẻ khác dù có mãnh liệt tới đâu cũng không có bất kỳ khả năng ảnh hưởng tới hắn. Còn Gs Snape, ngoại trừ Lily Potter thì có lẽ trong mắt của ông mọi thứ không có bao nhiêu quan trọng. Hơn nữa Gs Snape là cao thủ Bế Quan Bí thuật, nó giúp ông khống chế tình cảm của bản thân một cách tuyệt vời.
Nằm vật xuống giường, Tưởng Quốc bắt đầu thanh không toàn bộ suy nghĩ. Cậu ta luôn luyện tập Bế Quan Bí thuật để đối phó với những trường hợp tương tự thế này. Tuy nhiên lần này Bế Quan Bí thuật có vẻ mất linh, vấn đề hầu không có bao nhiêu cải thiện.
Tưởng Quốc mơ màng tỉnh dậy, đầu óc có giác hơi quay quay, đôi mắt ngập nước.
“Hắt xì...”
“Ôi, mẹ nó! Hóa ra là bị cảm.” – Tưởng Quốc ngắc ngoải, hóa ra cái bị cảm mới là nguyên nhân chính khiến bản thân khó chịu như vậy.
Ngúc ngoắc cổ, Tưởng Quốc cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ tới bản thân lại có thể bị cảm. Việc bị cảm là vô cùng hiếm gặp trong giới phù thủy, sức đề kháng của họ với những căn bệnh hay gặp cao một cạch dị thường. Và Tưởng Quốc không thể tin được bản thân, một thù thủy không hề yếu, lại bất ngờ bị cảm.
“Cộc! Cộc…” – Tiếng gõ cữa vang lên.
“Mời vào!”
“A! Ốm hả mày?” –Văn Đoàn xuất hiện sau cánh cửa.
Tưởng Quốc gật gù, hiện tại cậu ta chẳng cả muốn mở miệng.
Văn Đoàn tiến tới bên giường, hỏi: “Có cần gọi bác sĩ không?”
“Không!” – Tưởng Quốc vừa trả lời, vừa lục lọi cái túi áo choàng của mình – “Em tự xử lý được. Chút việc nhỏ thôi!”
Lôi trong túi áo ra một lọ thủy tinh chứa đầy dung dịch đỏ, Tưởng Quốc ngửa đầu uống sạch nó và nằm vật ra giường.
Văn Đoàn kéo qua 1 cái ghế, ngồi xuống, hỏi: “Thằng họ Cổ đó đã làm gì mà mày làm thịt nó thế?”
“Sao anh nghĩ thế?” – Tưởng Quốc hỏi – “Không cho rằng em nổi hứng nên mới làm thịt nó à?”
Văn Đoàn khẽ lắc đầu: “Tuy mày có thay đổi ít nhiều, nhưng còn không có biến đổi thành loại giết người bừa bãi. Nói sao đây… theo anh thì mày tuyệt đối sẽ không khoan nhượng, nếu thằng nào có ý đồ với mày thì mày sẽ ra tay trước. Hoặc là sẽ ra tay nếu như có lý do bắt buộc. Nói chung là: nếu giết chóc là phương pháp tối ưu nhất thì mày tuyệt sẽ không do dự mà dùng nó; nhưng tuyệt đối sẽ không nổi hứng mà giết người.”
Tưởng Quốc đưa tay day trán. Ánh mắt của Văn Đoàn vẫn luôn sắc bén như vậy, đối ngược hoàn toàn với bộ dạng cà lơ phất phơ của anh ta.
“Hắn tính giết em. Có vẻ như là đã có một vài ảnh hưởng từ thằng khốn Doanh Khởi. Còn lý do thì em không biết.” – Tưởng Quốc trả lời, trong giọng nói lộ rõ sự khó chịu.
“Mày tính xử lý vụ này sao?”
“Chưa tính gì cả? Đợi em khỏe đã. Lúc này em chả muốn làm bất cứ cái gì cả. Chết tiệt! Thế quái nào mà em có thể lăn ra mà ốm được chứ.” – Tưởng Quốc cáu gắt.
Văn Đoàn cau mày, xem ra tình trạng của thằng em trai đang rất tệ, lúc này thì chẳng thể giải quyết được gì. Anh ta đứng dậy, dẹp gọn cái ghế qua một bên, nói: “Mày cứ nghỉ ngơi đi. Anh sẽ nói lại mọi chuyện với ông nội, anh nghĩ ông sẽ có cách xử lý thích đáng. Dù sao thì trong cái giải này, chết người là việc bình thường. Anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì đáng kể đâu.”
“Ừ!”
“Anh té đây. Nếu cần bác sĩ, điện thoại ở đầu giường, gọi cho lễ tân. Họ sẽ xử lý nốt mọi việc.”
“Em biết rồi! Tạm biệt”
Văn Đoàn nhún vai, hôm nay anh lại biết thêm một trạng thái mới của Tưởng Quốc. Khi bị ốm, cậu ta sẽ bơ hết tất cả mọi việc.
* * *
Mùa hạ là thời điểm mà những cơn mưa rào bất chợt ghé qua một cách đầy ngẫu hứng ở miền Bắc, Việt Nam.
Dưới cơn mưa xối xả như chút nước, một bóng người được bao phủ trong một bộ áo mưa màu đen, lao nhanh trong một ngọn núi thuộc địa phận dãy núi Đông Triều, Quảng Ninh.
Mưa rừng vốn là một hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm để sinh tồn, nhưng với người này, thì điều đó dường không tồn tại. Y vô cùng linh hoạt di chuyển giữa những cây cổ thụ, nhảy vút qua những tảng đá lớn. Sự nhanh nhẹn và linh hoạt của y thậm chí có thể khiến cho những con khỉ đang ẩn núp trong chính khu rừng này phải xấu hổ.
“Xoạt!” – Người mặc áo đen đứng khựng lại. Trước mặt của y là một bóng người đang đứng sừng sững, chắn ngang đường tiến về mục tiêu đã định.
“ẦM!” – Một tia sét chói lòa cắt ngang bầu trời, xé tan màn đêm u tối.
“A!” – Dưới ánh sáng của sấm sét đêm hè, khuôn mặt của kẻ chắn đường hiện lên rõ mồn một và khiến người mặc áo đen giật mình không nhẹ.
“Sao ngài lại ở đây?” – Người áo đen hỏi.
Kẻ chắn đường đưa cánh tay về phía trước, nói: “Kế hoạch có chút thay đổi. Từ giờ ta sẽ là người bảo vệ cái hộp. Ngươi có thể quay lại.”
Người mặc áo đen cau mày, lui lại nửa bước, tay thu về phía sau, hỏi: “Sao tôi không nhận được bất kỳ thông báo nào về việc này?”
Kẻ chắn đường trả lời một cách bình thản: “Nghi ngờ và bất tuân mệnh lệnh từ thượng cấp. Kẻ nào đã đào tạo ngươi như vậy? Nghe cho kỹ! Mệnh lệnh hiện tại: chuyển giao chiếc hộp lại cho ta và lập tức rút lui!”
Người mặc đồ đen thoáng chần chờ, nhưng chỉ vài giây sau đó, y lập tức đứng nghiêm, hô lớn: “RÕ!”
Trong ánh mắt của kẻ chắn đường thoáng qua vẻ nhẹ nhõm, nhưng màn đêm đã giúp y che lấp nó.
Nhẹ nhàng tiếp nhận chiếc hộp gỗ từ người mặc áo đen, kẻ chặn đường tan biến vào bóng đêm. Cơn mưa rào đầu hạ giúp y xóa đi mọi dấu vết.
Người áo đen đứng nhìn theo hướng mà kẻ chặn đường rời đi, cảm giác mách bảo y rằng mệnh lệnh của người kia có vấn đề. Nhưng đó là thượng cấp, đồng thời thực lực của y lại cao hơn bản thân quá nhiều, nếu tiếp tục phản kháng hiển nhiên là hành động không khôn ngoan. Kết quả của sự phản kháng đó chỉ có thể là bẻn thân trở thành phân bón rừng, không hơn.
Người áo đen quả quyết xoay người. Hiện tại, quyết định sáng xuất nhất hiển nhiên là bằng tốc độ nhanh nhất trở về đơn vị và báo cáo lên cấp trên những gì đã xảy ra. Kết quả tốt nhất là bản thân nghĩ quá nhiều, còn không thì cũng có thể lấy tốc độ nhanh nhất khắc phục hậu quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.