Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 21: Cuộc Nói Chuyện Gia Đình
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
26/06/2019
Áp lực kinh khủng đè xuống người của lão Borgin. Ma lực áp chế, đây là hiện tượng mà một phù thủy có tổng ma lực cực lớn bùng nổ ma lực áp chế đối thủ. Mặt lão Borgin bắt đầu tái nhợt, lão không thể tin được một đứa trẻ lại có thể có lượng ma lực lớn đến vậy.
“Đừng để có lần sau. Tôi đến để làm ăn, đừng bắt tôi làm những việc khác. Ngài hiểu chứ ngài Borgin?” – Giọng của Thomas chở lên lạnh lẽo. Nó muốn dằn mặt lão gian thương. Có lên đổi cửa hàng hay không đây – Thomas cân nhắc.
“Ok!... Ok! Tuyệt đối sẽ không có lần sau thưa ngài!” – Lão Borgin thề thốt. Lần này lão sợ rồi. Kẻ trước mặt tuyệt đối không phải kẻ dễ ăn.
Thomas thu hồi ma lực. Lần này coi như xong. Hi vọng lão sẽ nhớ lâu một chút. Kiểm kê số hàng đã đặt, Thomas khởi hành về nhà. Hiện giờ đã là cuối giờ chiều, Không có thời gian để la cà, nếu không có trời mới biết mẹ nó sẽ xử lý nó kiểu gì.
Tối hôm đó ông Phong trở về nhà rất muộn, trên bàn ăn hai cha con cũng không có nói chuyện được nhiều vì ông khá mệt mỏi. Ông Phong chủ yếu hỏi con trai về một vài vấn đề không quan trọng. Có điều Thomas cảm giác cha nó có gì đó khó nói, ông tuy cũng chú trọng sự nghiệp nhưng chưa bao giờ Thomas thấy ông lại làm việc mệt mỏi đến thế. Vài ngày tiếp theo ông Phong cũng vô cùng bận rộn, luôn đi sớm về muộn, Thomas không có bao nhiêu thời gian trò chuyện giữa hai cha con. Bà Serena nhận ra sự bất an của nó, bà bảo với nó đừng bận tâm, cuối tuần cha nó sẽ sắp xếp để nghỉ 2 ngày, gia đình nó lúc đó sẽ thoải mái trò chuyện.
“Jack!” – Thomas gọi con gia tinh lên để hỏi việc, bình thường nó sẽ không tìm mội người hầu để thăm dò chuyện trong nhà nhưng lần này quá bất thường.
“Người cho gọi Jack thưa chủ nhân.” – Jack khom mình trước Thomas. Động tác của nó tiêu chuẩn hơn nhiều so với hồi Thomas mới rời nhà.
“Trong khi ta vắng nhà có chuyện gì kỳ lạ không? Giờ giấc sinh hoạt của cha mẹ ta bị thay đổi từ khi nào?” Thomas tin chắc con gia tinh sẽ biết được gì đó.
“A?” Con gia tinh có vẻ ngơ ngác, nó không hiểu cho lắm câu hỏi chủ nhân nó đưa ra.
Thomas khẽ nhăn mày, bọn gia tinh là đám người làm không tệ, chỉ là có vẻ quá ngu cộng thêm có chút tâm thần. Nó cần tổ chức lại ngôn ngữ một chút: “Trong khoảng thời gian khoảng 1 tháng trở lại đây, có ai hoặc có gì khác thường xuất hiện ở đây không?”
Lần này con gia tinh đã hiểu câu hỏi của Thomas: “Xin phép cho cho Jack suy nghĩ lại thưa chủ nhân!” Con gia tinh bắt đầu vò đầu.
Thomas đang lo lắng liệu nó có đâm đầu vào tường không, ngu sẵn rồi lại thêm ngu thì mệt. Đột nhiên con gia tinh hét lên: “Có rồi! Jack nhớ ra rồi thưa chủ nhân Thomas!”
Con gia tinh cực kỳ kích động, may mà căn phòng cách âm khá tốt nếu không thì phiền toái – “Cách đây hơn một tháng, ông chủ trở về nhà với khuân mặt nặng nề và đưa cho bà chủ một cái phong bì thư. Sau đó 3 ngày, có một người đàn ông Muggle châu á đã đến tìm ông chủ. Ông bà chủ không cho Jack lại gần phòng khách, Jack không biết họ nói gì. Jack đáng chết! Jack vô dụng! Jack không có thể tìm hiểu gì cho cậu chủ!”
Con gia tinh hét lên rồi bắt đầu đập đầu vào tường.
Thomas nhíu mày, có vẻ vấn đề đến từ người đàn ông kia. Quay sang con gia tinh đang đập đầu vào tường. Nó quát lên: “Dừng lại ngay! Đừng có làm bẩn tường phòng của ta! Còn gì nữa không? Người đàn ông đó có hành động gì hay trong thời gian tiếp xúc với cha mẹ ta hai bên có xung đột gì không?”
Nghe tiếng quát của cậu chủ Thomas con gia tinh ngừng lại. Cậu chủ đối xử với nó rất tốt, nó phải nghe lời cậu chủ. Con gia tinh tiếp tục câu trả lời câu hỏi mà Thomas mới đưa ra cho nó: “Không có hành động gì khác thường thưa chủ nhân. Người đàn ông đó ở lại ăn tối với ông bà chủ rồi mới rời khỏi. Jack không được đến gần chỗ ông bà chủ nhưng có vẻ tâm tình của họ không tệ. Bắt đầu từ hôm đó trở đi, ông chủ trở lên rất bận rộn, thậm chí có hôm còn không trở về nhà.”
“Rất tốt! Ngươi ra ngoài làm việc đi. Ta rất hài lòng với những gì ngươi đã làm.” Phất tay đuổi con gia tinh đang hưng phấn ra ngoài. Thomas trầm ngâm. Người đàn ông châu Á đó có vấn đề. Cuộc thăm viếng của ông ta có lẽ đã được báo trước. Thậm chí người đàn ông này có lẽ còn có quan hệ không cạn với cha mẹ nó, họ thậm chí còn dành một ngày để tiếp đón và mời ông ta ở lại dùng bữa tối. Tuy nhiên qua những gì con gia tinh kể, có vẻ tình hình có vẻ không tệ, bằng chứng là con gia tinh nói rằng sắc mặt của cha mẹ khi kết thúc cuộc nói chuyện là không tệ. Có thể nói là tạm thời có thể yên tâm được một chút.
Tối hôm thứ 6 ông Phong trở về nhà sớm với nụ cười trên mặt. Điều này khiến Thomas thở nhẹ nhàng, có vẻ mọi việc diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp. Tối hôm đó trên bàn ăn gia đình trò chuyện rất vui vẻ, ông Phong cũng lên tiếng xác nhận công việc đã kết thúc và trong hai ngày tới ông sẽ ở nhà.
Sau bữa ăn ông Phong và bà Serena ngồi uống trà và nói chuyện với Thomas.
Ông Phong hỏi: “Quốc(khi ở nhà, ông Phong luôn gọi tên Việt của con trai), mấy ngày nay con không còn luyện võ thuật mà bố đã dạy cho con nữa. Bố muốn biết lý do. Bố thấy khi mới bắt đầu con rất hứng thú mà?”
“Đợt này con bận học quá. Ở trường có rất nhiều kiến thức mới mà con cần phải học. Hơn nữa... võ thuật thì... con thấy không đủ mạnh mẽ.” – Thomas có chút ngập ngừng. Bởi vì nói về võ thuật được bố dạy là không đủ mạnh khiến nó có chút xấu hổ. Tuy nhiên đó lại là sự thực, khi nó tiếp xúc càng nhiều với ma thuật, nó phát hiện ra so với pháp thuật thì võ thuật thua thiệt quá nhiều, vì vậy nó bỏ qua việc nâng cao trình độ võ thuật và đưa các kỹ xảo chiến đấu thành phụ trợ cho việc chiến đấu bằng pháp thuật.
“Võ thuật không đủ mạnh? Ha ha ha...” – Đáp lại câu trả lời của con trai là tràng cười dài của ông Phong.
Thomas ngơ ngác, phản ứng của cha nó có vẻ không giống với những gì nó tưởng tưởng. Quay đầu qua bên mẹ, bà Serena cũng đang che miệng cười khẽ.
Lần này Thomas thực sự không hiểu nổi đầu đuôi ra sao. Mẹ nó là một phù thủy, đáng lẽ ra bà phải rõ ràng sự chênh lệch trong đó chứ. Thế nhưng phản ứng này làm nó nghi ngờ vào phán đoán của bản thân. Chẳng nhẽ võ thuật lại có nội công gì gì đó như phim kiếm hiệp ấy hả? Biết đâu được. Thế giới này có ma pháp thì có nội công cũng chả có gì bất ngờ.
“Được rồi! Không phải ngơ ngác. Sáng mai bố nghỉ, bố sẽ dạy cho anh biết võ thuật đủ mạnh. Cái thằng này... ha ha... tưởng bố đùa sao? Năm đó bố mày tán được mẹ mày cũng nhờ cái món không đủ mạnh này đấy.” – Ông Phong cười rất vui vẻ. Điều này cho thấy tinh thần của của ông rất tốt.
Bà Serena đẩy một chút ông Phong, bà cảm thấy có chút xấu hổ khi nói mấy chuyện này trước mặt con cái. Ông Phong lại cười to hơn.
Thomas cũng cười. Đến lúc này thì nó hoàn toàn an tâm. Lần này có vẻ ra đại sự, nhưng chắc chắn là đại hỷ sự. Bố nó vui vẻ đến mức này thì không thể nào là việc xấu được.
Bà Serena đỏ mặt, con trai cười như vậy khiến bà thấy mất mặt.
“Được rồi! Được rồi! Anh đi nghỉ trước đi đừng ở đây quấy rầy vợ chồng tôi nói chuyện yêu đương. Sáng mai bố sẽ gọi con dậy sớm, nhớ chuẩn bị tinh thần trước đi, lần này bố không nhẹ tay đâu.” – Ông Phong cười rồi đuổi con trai lên phòng, con trai ông cũng lớn rồi, có lẽ lên sản xuất thêm đứa nữa.
“Nói bậy cái gì thế!” – Bà Serena gắt. Hôm nay chồng bà có vẻ phấn khích quá mức.
“Con xin phép!” – Uống vội ly trà, Thomas chạy chối chết lên phòng, đến cửa phòng nó còn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của mẹ và giọng cười sang sảng của bố. Mỉm cười, Thomas khép lại của phòng. Hôm nay tâm trạng nó tốt nhất kể từ lúc về nhà, nó quyết định tối nay sẽ ngủ thật sớm, mấy ngày nay nó dồn sức vào mấy cái công cụ pháp thuật mới lên toàn thiếu ngủ.
“Đừng để có lần sau. Tôi đến để làm ăn, đừng bắt tôi làm những việc khác. Ngài hiểu chứ ngài Borgin?” – Giọng của Thomas chở lên lạnh lẽo. Nó muốn dằn mặt lão gian thương. Có lên đổi cửa hàng hay không đây – Thomas cân nhắc.
“Ok!... Ok! Tuyệt đối sẽ không có lần sau thưa ngài!” – Lão Borgin thề thốt. Lần này lão sợ rồi. Kẻ trước mặt tuyệt đối không phải kẻ dễ ăn.
Thomas thu hồi ma lực. Lần này coi như xong. Hi vọng lão sẽ nhớ lâu một chút. Kiểm kê số hàng đã đặt, Thomas khởi hành về nhà. Hiện giờ đã là cuối giờ chiều, Không có thời gian để la cà, nếu không có trời mới biết mẹ nó sẽ xử lý nó kiểu gì.
Tối hôm đó ông Phong trở về nhà rất muộn, trên bàn ăn hai cha con cũng không có nói chuyện được nhiều vì ông khá mệt mỏi. Ông Phong chủ yếu hỏi con trai về một vài vấn đề không quan trọng. Có điều Thomas cảm giác cha nó có gì đó khó nói, ông tuy cũng chú trọng sự nghiệp nhưng chưa bao giờ Thomas thấy ông lại làm việc mệt mỏi đến thế. Vài ngày tiếp theo ông Phong cũng vô cùng bận rộn, luôn đi sớm về muộn, Thomas không có bao nhiêu thời gian trò chuyện giữa hai cha con. Bà Serena nhận ra sự bất an của nó, bà bảo với nó đừng bận tâm, cuối tuần cha nó sẽ sắp xếp để nghỉ 2 ngày, gia đình nó lúc đó sẽ thoải mái trò chuyện.
“Jack!” – Thomas gọi con gia tinh lên để hỏi việc, bình thường nó sẽ không tìm mội người hầu để thăm dò chuyện trong nhà nhưng lần này quá bất thường.
“Người cho gọi Jack thưa chủ nhân.” – Jack khom mình trước Thomas. Động tác của nó tiêu chuẩn hơn nhiều so với hồi Thomas mới rời nhà.
“Trong khi ta vắng nhà có chuyện gì kỳ lạ không? Giờ giấc sinh hoạt của cha mẹ ta bị thay đổi từ khi nào?” Thomas tin chắc con gia tinh sẽ biết được gì đó.
“A?” Con gia tinh có vẻ ngơ ngác, nó không hiểu cho lắm câu hỏi chủ nhân nó đưa ra.
Thomas khẽ nhăn mày, bọn gia tinh là đám người làm không tệ, chỉ là có vẻ quá ngu cộng thêm có chút tâm thần. Nó cần tổ chức lại ngôn ngữ một chút: “Trong khoảng thời gian khoảng 1 tháng trở lại đây, có ai hoặc có gì khác thường xuất hiện ở đây không?”
Lần này con gia tinh đã hiểu câu hỏi của Thomas: “Xin phép cho cho Jack suy nghĩ lại thưa chủ nhân!” Con gia tinh bắt đầu vò đầu.
Thomas đang lo lắng liệu nó có đâm đầu vào tường không, ngu sẵn rồi lại thêm ngu thì mệt. Đột nhiên con gia tinh hét lên: “Có rồi! Jack nhớ ra rồi thưa chủ nhân Thomas!”
Con gia tinh cực kỳ kích động, may mà căn phòng cách âm khá tốt nếu không thì phiền toái – “Cách đây hơn một tháng, ông chủ trở về nhà với khuân mặt nặng nề và đưa cho bà chủ một cái phong bì thư. Sau đó 3 ngày, có một người đàn ông Muggle châu á đã đến tìm ông chủ. Ông bà chủ không cho Jack lại gần phòng khách, Jack không biết họ nói gì. Jack đáng chết! Jack vô dụng! Jack không có thể tìm hiểu gì cho cậu chủ!”
Con gia tinh hét lên rồi bắt đầu đập đầu vào tường.
Thomas nhíu mày, có vẻ vấn đề đến từ người đàn ông kia. Quay sang con gia tinh đang đập đầu vào tường. Nó quát lên: “Dừng lại ngay! Đừng có làm bẩn tường phòng của ta! Còn gì nữa không? Người đàn ông đó có hành động gì hay trong thời gian tiếp xúc với cha mẹ ta hai bên có xung đột gì không?”
Nghe tiếng quát của cậu chủ Thomas con gia tinh ngừng lại. Cậu chủ đối xử với nó rất tốt, nó phải nghe lời cậu chủ. Con gia tinh tiếp tục câu trả lời câu hỏi mà Thomas mới đưa ra cho nó: “Không có hành động gì khác thường thưa chủ nhân. Người đàn ông đó ở lại ăn tối với ông bà chủ rồi mới rời khỏi. Jack không được đến gần chỗ ông bà chủ nhưng có vẻ tâm tình của họ không tệ. Bắt đầu từ hôm đó trở đi, ông chủ trở lên rất bận rộn, thậm chí có hôm còn không trở về nhà.”
“Rất tốt! Ngươi ra ngoài làm việc đi. Ta rất hài lòng với những gì ngươi đã làm.” Phất tay đuổi con gia tinh đang hưng phấn ra ngoài. Thomas trầm ngâm. Người đàn ông châu Á đó có vấn đề. Cuộc thăm viếng của ông ta có lẽ đã được báo trước. Thậm chí người đàn ông này có lẽ còn có quan hệ không cạn với cha mẹ nó, họ thậm chí còn dành một ngày để tiếp đón và mời ông ta ở lại dùng bữa tối. Tuy nhiên qua những gì con gia tinh kể, có vẻ tình hình có vẻ không tệ, bằng chứng là con gia tinh nói rằng sắc mặt của cha mẹ khi kết thúc cuộc nói chuyện là không tệ. Có thể nói là tạm thời có thể yên tâm được một chút.
Tối hôm thứ 6 ông Phong trở về nhà sớm với nụ cười trên mặt. Điều này khiến Thomas thở nhẹ nhàng, có vẻ mọi việc diễn biến theo chiều hướng tốt đẹp. Tối hôm đó trên bàn ăn gia đình trò chuyện rất vui vẻ, ông Phong cũng lên tiếng xác nhận công việc đã kết thúc và trong hai ngày tới ông sẽ ở nhà.
Sau bữa ăn ông Phong và bà Serena ngồi uống trà và nói chuyện với Thomas.
Ông Phong hỏi: “Quốc(khi ở nhà, ông Phong luôn gọi tên Việt của con trai), mấy ngày nay con không còn luyện võ thuật mà bố đã dạy cho con nữa. Bố muốn biết lý do. Bố thấy khi mới bắt đầu con rất hứng thú mà?”
“Đợt này con bận học quá. Ở trường có rất nhiều kiến thức mới mà con cần phải học. Hơn nữa... võ thuật thì... con thấy không đủ mạnh mẽ.” – Thomas có chút ngập ngừng. Bởi vì nói về võ thuật được bố dạy là không đủ mạnh khiến nó có chút xấu hổ. Tuy nhiên đó lại là sự thực, khi nó tiếp xúc càng nhiều với ma thuật, nó phát hiện ra so với pháp thuật thì võ thuật thua thiệt quá nhiều, vì vậy nó bỏ qua việc nâng cao trình độ võ thuật và đưa các kỹ xảo chiến đấu thành phụ trợ cho việc chiến đấu bằng pháp thuật.
“Võ thuật không đủ mạnh? Ha ha ha...” – Đáp lại câu trả lời của con trai là tràng cười dài của ông Phong.
Thomas ngơ ngác, phản ứng của cha nó có vẻ không giống với những gì nó tưởng tưởng. Quay đầu qua bên mẹ, bà Serena cũng đang che miệng cười khẽ.
Lần này Thomas thực sự không hiểu nổi đầu đuôi ra sao. Mẹ nó là một phù thủy, đáng lẽ ra bà phải rõ ràng sự chênh lệch trong đó chứ. Thế nhưng phản ứng này làm nó nghi ngờ vào phán đoán của bản thân. Chẳng nhẽ võ thuật lại có nội công gì gì đó như phim kiếm hiệp ấy hả? Biết đâu được. Thế giới này có ma pháp thì có nội công cũng chả có gì bất ngờ.
“Được rồi! Không phải ngơ ngác. Sáng mai bố nghỉ, bố sẽ dạy cho anh biết võ thuật đủ mạnh. Cái thằng này... ha ha... tưởng bố đùa sao? Năm đó bố mày tán được mẹ mày cũng nhờ cái món không đủ mạnh này đấy.” – Ông Phong cười rất vui vẻ. Điều này cho thấy tinh thần của của ông rất tốt.
Bà Serena đẩy một chút ông Phong, bà cảm thấy có chút xấu hổ khi nói mấy chuyện này trước mặt con cái. Ông Phong lại cười to hơn.
Thomas cũng cười. Đến lúc này thì nó hoàn toàn an tâm. Lần này có vẻ ra đại sự, nhưng chắc chắn là đại hỷ sự. Bố nó vui vẻ đến mức này thì không thể nào là việc xấu được.
Bà Serena đỏ mặt, con trai cười như vậy khiến bà thấy mất mặt.
“Được rồi! Được rồi! Anh đi nghỉ trước đi đừng ở đây quấy rầy vợ chồng tôi nói chuyện yêu đương. Sáng mai bố sẽ gọi con dậy sớm, nhớ chuẩn bị tinh thần trước đi, lần này bố không nhẹ tay đâu.” – Ông Phong cười rồi đuổi con trai lên phòng, con trai ông cũng lớn rồi, có lẽ lên sản xuất thêm đứa nữa.
“Nói bậy cái gì thế!” – Bà Serena gắt. Hôm nay chồng bà có vẻ phấn khích quá mức.
“Con xin phép!” – Uống vội ly trà, Thomas chạy chối chết lên phòng, đến cửa phòng nó còn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của mẹ và giọng cười sang sảng của bố. Mỉm cười, Thomas khép lại của phòng. Hôm nay tâm trạng nó tốt nhất kể từ lúc về nhà, nó quyết định tối nay sẽ ngủ thật sớm, mấy ngày nay nó dồn sức vào mấy cái công cụ pháp thuật mới lên toàn thiếu ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.