Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 228: Rào đón
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
18/05/2020
Tưởng Quốc đưa cho đám bạn mỗi người một ly kem: “Ăn đi, nó sẽ giúp mọi người hạ nhiệt.”
Sau khi đám bạn đã chuẩn bị tâm lý, Tưởng Quốc bắt đầu nói: “Đầu tiên, mình muốn xác minh trước với các cậu 1 việc. Sirius Black là cậu ruột của mình nhưng mình thực sự chẳng quen biết gì với ông ta cả. Ngày mà mình cùng bố mẹ tới Anh thì ông ta đã có một suốt bao ăn ở cả đời trong ngục Azkaban rồi.”
Tưởng Quốc ăn ly kem trong tay mình và tiếp tục: “Mình hầu như cũng quên béng rằng bản thân có một ông cậu như vậy cho tới khi ổng một lần nữa trở thành ngôi sao trên mặt báo.”
“Mình vốn dĩ chẳng muốn quan tâm tới cái vụ này tý nào. Một thằng cha tử vì đạo chẳng có gì hấp dẫn với mình, kể cả đó là ông cậu ruột chưa từng gặp đi nữa.”
Hermione đồng ý: “Với cái tính cách của cậu thì đúng là như vậy. Thế cái gì đã khiến cậu nhúng tay vào vụ này?”
Hermione rất tinh ý, cô nhận ra trong lời nói của mình, Tưởng Quốc nói “vốn dĩ chẳng muốn quan tâm”, điều đó có nghĩa là Tưởng Quốc đã quan tâm tới vụ này. Và theo những gì mà cô hiểu về Tưởng Quốc, muốn thay đổi chủ ý của cậu ta thì đó chắc chắn là một nguyên nhân vô cùng trọng yếu.
Harry nói: “Mình có thể chắc chắn là không liên quan tới mình. Theo cái cách làm việc trước giờ của cậu, nếu nguyên nhân xuất phát từ mình, cậu chắc chắn sẽ cho mình biết trước tiên.”
Hermione kinh ngạc nhìn sang Harry, cô bất ngờ khi Harry lại bắt đầu dùng não vào một cuộc nói chuyện, điều mà cô đã quá lâu rồi không thấy nữa.
Còn Ron, cậu ta thực sự bị sốc khi cảm thấy Harry thay đổi, chẳng lẽ bản thân mình đã bị lạc hậu – Ron bi thương suy nghĩ. Nhưng nếu bắt cậu phải học cách giống như Hermione hay Tưởng Quốc, luôn sử dụng đầu óc, luôn đặt câu hỏi về một vấn đề gì đó thì Ron chỉ có thể nói: “Xin thứ lỗi cho kẻ bất tài.”
Còn Tưởng Quốc, cậu ta ban đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười. Tưởng Quốc không ghét việc phải giải thích tất cả mọi việc cho người thân, nhưng điều đó với cậu ta thực sự là khá phiền toái. Nếu như đám bạn có thể tiếp thu nhanh hơn thì cậu ta sẽ tiết kiệm được kha khá công sức để giải thích mọi việc.
Harry tỏ ra ngượng ngùng trước ánh mắt của đám bạn, Harry có vẻ chột dạ, cậu gắt: “Nhìn cái gì chứ? Chẳng lẽ điều đó không đúng?”
Tưởng Quốc vỗ vai Harry: “Cậu trưởng thành rồi Harry. Mình thật là mừng quá đi mất!”
Nói xong, Tưởng Quốc còn làm bộ đưa cái ống tay áo lên xoa xoa khóe mắt, nhưng cái bờ vai đang run rẩy đã cho thấy cậu ta đang chỉ ráng nhịn cười.
Ron với Hermione cũng run người nên, cả hai cũng cố gắng để không cười thành tiếng trước cái bộ dạng phụ huynh mãn nguyện của Tưởng Quốc.
Harry cáu: “Đừng có cười nữa. Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tụi này. Đừng có đánh trống lảng.”
Tưởng Quốc giơ tay đầu hàng: “Ok! Ok! Đùa một chút cho bầu không khí thoáng đãng hơn thôi mà. Ban đầu, mình cũng chẳng có rảnh mà để ý tới Sirius Black đâu. Nếu ông ta mà có xúi quẩy đụng đầu phải mình thì mình cũng sẽ tóm ổng giao cho chính quyền, còn không thì mình cũng chả rảnh mà đi truy lùng ổng.”
Tưởng Quốc đột nhiên thở dài: “Tuy nhiên mẹ mình thì không nghĩ như vậy. Nói chính xác hơn thì bà ấy nghi ngờ về những gì đã xảy ra năm đó. Bà ấy không tin rằng Sirius Black là một tử thần thực tử, không tin là ông ta sẽ phát rồ mà ra tay sát hại những người dân vô tội.”
Ron thốt lên: “Cái gì chứ! Bằng chứng rành rành ra đó mà!”
Hermione giật tay áo của Ron, gắt: “Ron!”
Ron ngậm miệng, hiển nhiên là cậu cũng nhận ra mình cư xử không ổn. Cách cậu nói có vẻ như đang nghi ngờ về độ thông minh của mẹ bạn mình.
Tưởng Quốc lắc đầu: “Không sao. Ai không hiểu rõ thì đều sẽ nghĩ như Ron thôi. Kể cả mình ban đầu cũng vậy.”
Tưởng Quốc hiển nhiên đang nói dối, cậu ta thậm chí còn biết rõ mọi chuyện hơn cả ông bạn thân của Sirius Black đang nằm trong góc kia – Gs. Remus Lupin. Nhưng Tưởng Quốc đâu thể giải thích với đám bạn về cái cách mà bản thân cậu hiểu rõ mọi việc. Trong trường hợp này, giả ngu là lựa chọn chính xác.
Tưởng Quốc tiếp tục: “Mẹ mình và Sirius Black đều là những người bị khai trừ khỏi dòng họ Black với cùng lý do: coi thường sự cao quý của thuần huyết, thân thiết và ủng hộ muggle.”
Cả ba người bạn của Tưởng Quốc thốt lên đầy kinh ngạc: “Cái gì?”
Hermione hỏi gấp: “Cậu mới nói là Sirius Black ủng hộ muggle, coi thường chủ nghĩa thuần huyết tới cái mức bị đuổi khỏi gia tộc? Cậu không có nhầm đó chứ?”
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu. Cậu ta bắt đầu kể về quan điểm sống của mẹ mình và Sirius Black khác biệt với những người trong gia tộc ra sao. Rồi về cái sự kiện bà bỏ nhà ra đi, bị khai trừ khỏi gia tộc Black. Trong thời gian bà trốn chạy đã được Sirius Black, lúc bấy giờ đang là thành viên trong Hội Phượng Hoàng, giúp đỡ ra sao.
Ba người Harry, Hermione và Ron không thể tin vào tai mình. Họ vừa nghe được gì: một gã Tử thần thực tử lại coi thường thuần huyết, ủng hộ muggle tới mức bị đuổi khỏi gia tộc của mình. Đây thực sự là câu chuyện khó tin nhất mà họ từng nghe được. Thậm chí còn giúp đỡ mẹ của Tưởng Quốc đào thoát khỏi cuộc truy sát của đám Tử thần thực tử còn lại.
Nếu nói mẹ của Tưởng Quốc có quan điểm trên thì họ đều đồng ý, bà ấy không chỉ ủng hộ muggle mà còn yêu và kết hôn luôn với dân muggle. Nhưng người đang được nói tới ở đây là kẻ đã cho nổ tung một dãy phố, giết chết một lúc mười mấy mạng người, kẻ bị khép án trung thân tại Azkaban và đang bị Bộ pháp thuật truy nã.
Ron lẩm bẩm: “Thật quá điên rồ! Quá hoang đường!”
Tưởng Quốc cau mày, nói: “Câu chuyện của mẹ mình khiến mình nghi ngờ về độ chân thực trong vụ án vủa Sirius. Quan trọng hơn là: mình cóc tin vào sự công bằng trong mấy phán quyết của tóa án pháp thuật.”
Hermione hỏi: “Cậu có tìm được thông tin hữu ích gì không?”
“Không có gì nhiều liên quan tới vụ án.” – Tưởng Quốc lắc đầu – “Có điều, việc mẹ mình nói Sirius Black ủng hộ muggle là sự thật. Ông ta thậm chí còn có nét tương đồng với bố của Ron, đều khá ưa thích vật dụng của muggle. Thậm chí ông ta còn không dùng chổi mà độ hẳn một cái xe máy của muggle làm phương tiện di chuyển.”
Ron ngạc nhiên, không ngờ một Tử thần thực tử lại có chung sở thích với bố mình: “Quái dị vậy. Càng nghe cậu kể mình càng nghi ngờ mình dang nghe về một ai đó khác chứ không phải Sirius Black.”
Hermione cũng cau chặt đôi lông mày xinh xắn của mình lại, cô nói: “Nếu những gì cậu tìm hiểu được là sự thật thì việc Sirius Black biến thành Tử thần thực tử thực đáng nghi.”
Harry quay sang: “Mình cũng có cảm giác có điều gì bất hợp lý, nhưng không hiểu rõ nó ở đâu.”
Hermione giọng nghiêm trọng: “Bất hợp lý ở động cơ. Sirius Black không có động cơ để trở thành Tử thần thực tử. Nếu như hắn muốn thu được quyền lực và địa vị cao ở trong trận doanh của Voldemort thì hắn không cần thiết phải làm gián điệp bên cạnh Gs.Dumbldore.”
Ron hỏi: “Sao cậu lại nghĩ thế?”
Harry cũng khó hiểu quay sang Hermione. Cậu cũng không hiểu tại sao Hermione lại nói vậy. Bởi theo cậu thì việc nằm vùng là một công việc chỉ dành cho những người có lòng trung thành tuyệt đối.
Hermione vỗ đầu, có vẻ cô đã đánh giá quá cao hai người bạn bên cạnh. Cho dù Harry đột nhiên tập động não thì cậu cũng khó mà suy đoán ra cái gì khi bản thân thiếu hụt kiến thức cơ bản.
Tưởng Quốc nói: “Cậu thấy gia tộc Malfoy rồi đó. Gia tộc Black thời điểm đó thậm chí còn vượt trội hơn nhà Malfoy một chút. Sirius không cần thiết phỉa đâm đầu vô nhiệm vụ nguy hiểm mà làm việc gián điệp.”
Ron nói: “Đúng vậy. Nếu là mình thì mình tuyệt đối sẽ không nhảy sang hàng ngũ kẻ thù nằm vùng.”
Hermione nhìn Ron với ánh mắt thương hại, cô không có nghi ngờ về việc Ron sẽ chết ngay lần đầu gặp Voldemort.
Tưởng Quốc tiếp tục: “Hơn nữa, sự yêu thích của Sirius đã xuất hiện từ khi còn nhỏ. Mình không nghĩ Sirius có khả năng tiên tri để mà dâng hiến lòng trung thành từ khi còn là một đứa trẻ cho một kẻ mà ông ta không biết.”
Tưởng Quốc âm thầm đánh mắt theo dõi Remus Lupin, nãy giờ ông ấy im ắng một cách kỳ quái. Nhưng chính sự im ắng này mới bất thường. Tưởng Quốc cũng vui lòng phối hợp Lupin khi giả vờ như không nhận ra ông âm thầm giải trừ cái vòng ngăn cách âm thanh của mình.
Hemione hỏi: “Vậy cậu tính sẽ làm gì tiếp theo?”
Tưởng Quốc nhún vai: “Giao cho người khác xử lý thôi chứ sao. Mình còn phải đến trường nữa. Dù sao thì có Harry ở đây, Sirius cũng sẽ mò tới Hogwarts sớm thôi. Tới lúc đó chỉ cần tóm lấy ông ta mà hỏi là được.”
Mọi người bắt đầu im lặng, sau khi nghe những gì Tưởng Quốc nói không ai dám chắc chắn về những gì mà mình đã biết về Sirius trước đó.
Tưởng Quốc một mặt không quan tâm nhưng đang âm thầm tính toán xem mình có nên châm thêm chút lửa cho những người khác hay không.
Giữa lúc cả đám đang im thít, cái rổ chứa con mèo Crookshanks rung lên. Ron vội vang la lên:
- Tóm lấy cái rổ! Đừng để cái con đó ra!
Nhưng đã trễ quá rồi. Con mèo Crookshanks nhẹ nhàng nhảy phóc ra khỏi cái rổ, vươn vai, vặn vẹo thân hình, ngáp, rồi nhảy phóc lên đầu gối Ron. Cái cục cồm cộm trong túi áo Ron run lên như cầy sấy. Ron tống con mèo ra:
- Đi ra!
Hermione kêu lên giận giữ:
- Ron, đừng!
Tưởng Quốc lúc này đã vung đúa phép treo con mèo lơ lửng giữa không trung. Cậu thả nó trở lại cái rổ, nói:
- Mình nghĩ là cậu nên cho nó ăn chút gì đó. Để nó đói rồi cứ nhăm nhe con chuột của Ron thì cũng không hay.
Hermione gật nhẹ đầu, lấy trong hành lý ra gói thức ăn cho mèo và bỏ vào cái rổ. Còn con Crookshanks, nó có vẻ vẫn còn sợ hãi Tưởng Quốc, sau khi nhìn ra người vừa tiễn mình về rổ thì nó nằm im như chết.
Chuyến tàu tiếp tục hướng lên phía bắc. Khung cảnh bên ngoài mỗi lúc một thêm hoang vắng, và bắt đầu trở nên âm u khi những đám mây càng lúc càng dày đặc.
Tưởng Quốc và những người bạn của mình vẫn tiếp tục câu chuyện xoay quanh Sirius, về những gì mà cậu ta biết được. Dĩ nhiên Tưởng Quốc vẫn giữ lại một vài việc như việc Sirius Black là bạn thân của cha mẹ Harry đông thời là bố đỡ đầu của cậu.
Sau khi đám bạn đã chuẩn bị tâm lý, Tưởng Quốc bắt đầu nói: “Đầu tiên, mình muốn xác minh trước với các cậu 1 việc. Sirius Black là cậu ruột của mình nhưng mình thực sự chẳng quen biết gì với ông ta cả. Ngày mà mình cùng bố mẹ tới Anh thì ông ta đã có một suốt bao ăn ở cả đời trong ngục Azkaban rồi.”
Tưởng Quốc ăn ly kem trong tay mình và tiếp tục: “Mình hầu như cũng quên béng rằng bản thân có một ông cậu như vậy cho tới khi ổng một lần nữa trở thành ngôi sao trên mặt báo.”
“Mình vốn dĩ chẳng muốn quan tâm tới cái vụ này tý nào. Một thằng cha tử vì đạo chẳng có gì hấp dẫn với mình, kể cả đó là ông cậu ruột chưa từng gặp đi nữa.”
Hermione đồng ý: “Với cái tính cách của cậu thì đúng là như vậy. Thế cái gì đã khiến cậu nhúng tay vào vụ này?”
Hermione rất tinh ý, cô nhận ra trong lời nói của mình, Tưởng Quốc nói “vốn dĩ chẳng muốn quan tâm”, điều đó có nghĩa là Tưởng Quốc đã quan tâm tới vụ này. Và theo những gì mà cô hiểu về Tưởng Quốc, muốn thay đổi chủ ý của cậu ta thì đó chắc chắn là một nguyên nhân vô cùng trọng yếu.
Harry nói: “Mình có thể chắc chắn là không liên quan tới mình. Theo cái cách làm việc trước giờ của cậu, nếu nguyên nhân xuất phát từ mình, cậu chắc chắn sẽ cho mình biết trước tiên.”
Hermione kinh ngạc nhìn sang Harry, cô bất ngờ khi Harry lại bắt đầu dùng não vào một cuộc nói chuyện, điều mà cô đã quá lâu rồi không thấy nữa.
Còn Ron, cậu ta thực sự bị sốc khi cảm thấy Harry thay đổi, chẳng lẽ bản thân mình đã bị lạc hậu – Ron bi thương suy nghĩ. Nhưng nếu bắt cậu phải học cách giống như Hermione hay Tưởng Quốc, luôn sử dụng đầu óc, luôn đặt câu hỏi về một vấn đề gì đó thì Ron chỉ có thể nói: “Xin thứ lỗi cho kẻ bất tài.”
Còn Tưởng Quốc, cậu ta ban đầu có vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười. Tưởng Quốc không ghét việc phải giải thích tất cả mọi việc cho người thân, nhưng điều đó với cậu ta thực sự là khá phiền toái. Nếu như đám bạn có thể tiếp thu nhanh hơn thì cậu ta sẽ tiết kiệm được kha khá công sức để giải thích mọi việc.
Harry tỏ ra ngượng ngùng trước ánh mắt của đám bạn, Harry có vẻ chột dạ, cậu gắt: “Nhìn cái gì chứ? Chẳng lẽ điều đó không đúng?”
Tưởng Quốc vỗ vai Harry: “Cậu trưởng thành rồi Harry. Mình thật là mừng quá đi mất!”
Nói xong, Tưởng Quốc còn làm bộ đưa cái ống tay áo lên xoa xoa khóe mắt, nhưng cái bờ vai đang run rẩy đã cho thấy cậu ta đang chỉ ráng nhịn cười.
Ron với Hermione cũng run người nên, cả hai cũng cố gắng để không cười thành tiếng trước cái bộ dạng phụ huynh mãn nguyện của Tưởng Quốc.
Harry cáu: “Đừng có cười nữa. Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tụi này. Đừng có đánh trống lảng.”
Tưởng Quốc giơ tay đầu hàng: “Ok! Ok! Đùa một chút cho bầu không khí thoáng đãng hơn thôi mà. Ban đầu, mình cũng chẳng có rảnh mà để ý tới Sirius Black đâu. Nếu ông ta mà có xúi quẩy đụng đầu phải mình thì mình cũng sẽ tóm ổng giao cho chính quyền, còn không thì mình cũng chả rảnh mà đi truy lùng ổng.”
Tưởng Quốc đột nhiên thở dài: “Tuy nhiên mẹ mình thì không nghĩ như vậy. Nói chính xác hơn thì bà ấy nghi ngờ về những gì đã xảy ra năm đó. Bà ấy không tin rằng Sirius Black là một tử thần thực tử, không tin là ông ta sẽ phát rồ mà ra tay sát hại những người dân vô tội.”
Ron thốt lên: “Cái gì chứ! Bằng chứng rành rành ra đó mà!”
Hermione giật tay áo của Ron, gắt: “Ron!”
Ron ngậm miệng, hiển nhiên là cậu cũng nhận ra mình cư xử không ổn. Cách cậu nói có vẻ như đang nghi ngờ về độ thông minh của mẹ bạn mình.
Tưởng Quốc lắc đầu: “Không sao. Ai không hiểu rõ thì đều sẽ nghĩ như Ron thôi. Kể cả mình ban đầu cũng vậy.”
Tưởng Quốc hiển nhiên đang nói dối, cậu ta thậm chí còn biết rõ mọi chuyện hơn cả ông bạn thân của Sirius Black đang nằm trong góc kia – Gs. Remus Lupin. Nhưng Tưởng Quốc đâu thể giải thích với đám bạn về cái cách mà bản thân cậu hiểu rõ mọi việc. Trong trường hợp này, giả ngu là lựa chọn chính xác.
Tưởng Quốc tiếp tục: “Mẹ mình và Sirius Black đều là những người bị khai trừ khỏi dòng họ Black với cùng lý do: coi thường sự cao quý của thuần huyết, thân thiết và ủng hộ muggle.”
Cả ba người bạn của Tưởng Quốc thốt lên đầy kinh ngạc: “Cái gì?”
Hermione hỏi gấp: “Cậu mới nói là Sirius Black ủng hộ muggle, coi thường chủ nghĩa thuần huyết tới cái mức bị đuổi khỏi gia tộc? Cậu không có nhầm đó chứ?”
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu. Cậu ta bắt đầu kể về quan điểm sống của mẹ mình và Sirius Black khác biệt với những người trong gia tộc ra sao. Rồi về cái sự kiện bà bỏ nhà ra đi, bị khai trừ khỏi gia tộc Black. Trong thời gian bà trốn chạy đã được Sirius Black, lúc bấy giờ đang là thành viên trong Hội Phượng Hoàng, giúp đỡ ra sao.
Ba người Harry, Hermione và Ron không thể tin vào tai mình. Họ vừa nghe được gì: một gã Tử thần thực tử lại coi thường thuần huyết, ủng hộ muggle tới mức bị đuổi khỏi gia tộc của mình. Đây thực sự là câu chuyện khó tin nhất mà họ từng nghe được. Thậm chí còn giúp đỡ mẹ của Tưởng Quốc đào thoát khỏi cuộc truy sát của đám Tử thần thực tử còn lại.
Nếu nói mẹ của Tưởng Quốc có quan điểm trên thì họ đều đồng ý, bà ấy không chỉ ủng hộ muggle mà còn yêu và kết hôn luôn với dân muggle. Nhưng người đang được nói tới ở đây là kẻ đã cho nổ tung một dãy phố, giết chết một lúc mười mấy mạng người, kẻ bị khép án trung thân tại Azkaban và đang bị Bộ pháp thuật truy nã.
Ron lẩm bẩm: “Thật quá điên rồ! Quá hoang đường!”
Tưởng Quốc cau mày, nói: “Câu chuyện của mẹ mình khiến mình nghi ngờ về độ chân thực trong vụ án vủa Sirius. Quan trọng hơn là: mình cóc tin vào sự công bằng trong mấy phán quyết của tóa án pháp thuật.”
Hermione hỏi: “Cậu có tìm được thông tin hữu ích gì không?”
“Không có gì nhiều liên quan tới vụ án.” – Tưởng Quốc lắc đầu – “Có điều, việc mẹ mình nói Sirius Black ủng hộ muggle là sự thật. Ông ta thậm chí còn có nét tương đồng với bố của Ron, đều khá ưa thích vật dụng của muggle. Thậm chí ông ta còn không dùng chổi mà độ hẳn một cái xe máy của muggle làm phương tiện di chuyển.”
Ron ngạc nhiên, không ngờ một Tử thần thực tử lại có chung sở thích với bố mình: “Quái dị vậy. Càng nghe cậu kể mình càng nghi ngờ mình dang nghe về một ai đó khác chứ không phải Sirius Black.”
Hermione cũng cau chặt đôi lông mày xinh xắn của mình lại, cô nói: “Nếu những gì cậu tìm hiểu được là sự thật thì việc Sirius Black biến thành Tử thần thực tử thực đáng nghi.”
Harry quay sang: “Mình cũng có cảm giác có điều gì bất hợp lý, nhưng không hiểu rõ nó ở đâu.”
Hermione giọng nghiêm trọng: “Bất hợp lý ở động cơ. Sirius Black không có động cơ để trở thành Tử thần thực tử. Nếu như hắn muốn thu được quyền lực và địa vị cao ở trong trận doanh của Voldemort thì hắn không cần thiết phải làm gián điệp bên cạnh Gs.Dumbldore.”
Ron hỏi: “Sao cậu lại nghĩ thế?”
Harry cũng khó hiểu quay sang Hermione. Cậu cũng không hiểu tại sao Hermione lại nói vậy. Bởi theo cậu thì việc nằm vùng là một công việc chỉ dành cho những người có lòng trung thành tuyệt đối.
Hermione vỗ đầu, có vẻ cô đã đánh giá quá cao hai người bạn bên cạnh. Cho dù Harry đột nhiên tập động não thì cậu cũng khó mà suy đoán ra cái gì khi bản thân thiếu hụt kiến thức cơ bản.
Tưởng Quốc nói: “Cậu thấy gia tộc Malfoy rồi đó. Gia tộc Black thời điểm đó thậm chí còn vượt trội hơn nhà Malfoy một chút. Sirius không cần thiết phỉa đâm đầu vô nhiệm vụ nguy hiểm mà làm việc gián điệp.”
Ron nói: “Đúng vậy. Nếu là mình thì mình tuyệt đối sẽ không nhảy sang hàng ngũ kẻ thù nằm vùng.”
Hermione nhìn Ron với ánh mắt thương hại, cô không có nghi ngờ về việc Ron sẽ chết ngay lần đầu gặp Voldemort.
Tưởng Quốc tiếp tục: “Hơn nữa, sự yêu thích của Sirius đã xuất hiện từ khi còn nhỏ. Mình không nghĩ Sirius có khả năng tiên tri để mà dâng hiến lòng trung thành từ khi còn là một đứa trẻ cho một kẻ mà ông ta không biết.”
Tưởng Quốc âm thầm đánh mắt theo dõi Remus Lupin, nãy giờ ông ấy im ắng một cách kỳ quái. Nhưng chính sự im ắng này mới bất thường. Tưởng Quốc cũng vui lòng phối hợp Lupin khi giả vờ như không nhận ra ông âm thầm giải trừ cái vòng ngăn cách âm thanh của mình.
Hemione hỏi: “Vậy cậu tính sẽ làm gì tiếp theo?”
Tưởng Quốc nhún vai: “Giao cho người khác xử lý thôi chứ sao. Mình còn phải đến trường nữa. Dù sao thì có Harry ở đây, Sirius cũng sẽ mò tới Hogwarts sớm thôi. Tới lúc đó chỉ cần tóm lấy ông ta mà hỏi là được.”
Mọi người bắt đầu im lặng, sau khi nghe những gì Tưởng Quốc nói không ai dám chắc chắn về những gì mà mình đã biết về Sirius trước đó.
Tưởng Quốc một mặt không quan tâm nhưng đang âm thầm tính toán xem mình có nên châm thêm chút lửa cho những người khác hay không.
Giữa lúc cả đám đang im thít, cái rổ chứa con mèo Crookshanks rung lên. Ron vội vang la lên:
- Tóm lấy cái rổ! Đừng để cái con đó ra!
Nhưng đã trễ quá rồi. Con mèo Crookshanks nhẹ nhàng nhảy phóc ra khỏi cái rổ, vươn vai, vặn vẹo thân hình, ngáp, rồi nhảy phóc lên đầu gối Ron. Cái cục cồm cộm trong túi áo Ron run lên như cầy sấy. Ron tống con mèo ra:
- Đi ra!
Hermione kêu lên giận giữ:
- Ron, đừng!
Tưởng Quốc lúc này đã vung đúa phép treo con mèo lơ lửng giữa không trung. Cậu thả nó trở lại cái rổ, nói:
- Mình nghĩ là cậu nên cho nó ăn chút gì đó. Để nó đói rồi cứ nhăm nhe con chuột của Ron thì cũng không hay.
Hermione gật nhẹ đầu, lấy trong hành lý ra gói thức ăn cho mèo và bỏ vào cái rổ. Còn con Crookshanks, nó có vẻ vẫn còn sợ hãi Tưởng Quốc, sau khi nhìn ra người vừa tiễn mình về rổ thì nó nằm im như chết.
Chuyến tàu tiếp tục hướng lên phía bắc. Khung cảnh bên ngoài mỗi lúc một thêm hoang vắng, và bắt đầu trở nên âm u khi những đám mây càng lúc càng dày đặc.
Tưởng Quốc và những người bạn của mình vẫn tiếp tục câu chuyện xoay quanh Sirius, về những gì mà cậu ta biết được. Dĩ nhiên Tưởng Quốc vẫn giữ lại một vài việc như việc Sirius Black là bạn thân của cha mẹ Harry đông thời là bố đỡ đầu của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.