Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 184: Ta là…
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
06/10/2019
Thành phố Luân Đôn, một ngày tràn ngập sương mù, Jonathan Firth lầm lũi đi giữa dòng người.
Jonathan là một thanh niên 17 tuổi, độ tuổi gần như đẹp nhất của đời người bình thường. Tuy nhiên với một kẻ sinh ra đã nhiều khuyết tật như Jonathan thì cuộc đời của cậu ta chẳng vui vẻ như bao người khác.
Cuộc đời của Jonathan là một chuỗi những bi hài. Mẹ của cậu ta bị bệnh nặng trước khi Jonathan ra đời, bà trải qua vô số cuộc trị niệu với vô vàn thuốc men có tính độc hại to lớn. Trước khi Jonathan ra đời, các bác sĩ đã khuyên cha mẹ của cậu ta không nên sinh con vì những chất độc tồn dư từ các cuộc trị liệu sẽ khiến đứa con sinh ra có tỉ lệ dị tật vô cùng cao.
Bất chấp lời cảnh báo của các bác sĩ, Jonathan ra đời. Tuy nhiên, không biết vì vận mệnh thương sót cho đôi vợ chồng hay vì một lý do nào khác, đứa con trai của họ ra đời với hình thể hoàn chỉnh. Cả hai vợ chồng đã vô cùng hạnh phúc với đứa con đầu lòng của mình, họ dồn tất cả tình cảm của bản thân cho đứa con khó khăn mà họ tin rằng thượng đế đã ban ơn cho họ.
Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó. Những tồn dư của chất độc cũng ảnh hưởng ít nhiều tới Jonathan. Từ nhỏ, sức đề kháng của cậu đã vô cùng yếu ớt. Dù được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng thuốc men, đau ốm bệnh vặt luôn là những thứ làm bạn triền miên với cậu ta.
Cha mẹ của Jonathan vì điều kiện kinh tế túng quẫn, không còn khả năng chi trả cho bệnh tật của con trai, đã để cậu ta ở Luân Đôn với ông bà nội và đi xa làm ăn khi cậu ta lên 8 tuổi. Trước khi đi, họ hứa với cậu rằng, khi tình hình khá hơn sẽ quay lại.
Jonathan từ nhỏ đã hiểu chuyện, cậu biết mình cần nghe lời cha mẹ, Jonathan đã nở một nụ cười khi tiễn cha mẹ mình lên tàu, dù sau đó, cậu cuộn trong trong tấm chăn bông khóc đỏ cả mắt. Từ khi cha mẹ rời đi, Jonathan tự lập rất nhiều, cậu bắt đầu học cách làm việc nhà trong căn nhà của ông bà, cách tự giặt giũ, nấu nướng…
Những đêm vắng, đôi khi những cơn sốt cao ập tới, Jonathan cô độc, run rẩy trong căn phòng riêng mình, cậu thậm trí không dám kêu rên vì cậu sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho ông bà nội, những người hiện tại đã rất già yếu. Sáng hôm sau, khi cơn sốt đã lui đi, cậu lại xuống giường, tự tìm thuốc, tự mình tiếp tục làm việc như cơn ốm hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Khi Jonathan lên 11, mẹ cậu sinh ra một đứa em trai. Jonathan vô cùng hạnh phúc, em trai giống cậu ngày bé như hệt. Đây cũng là khoảng thời gian cậu được ở cùng mẹ nhiều nhất trong suốt 3 năm qua. Tuy nhiên, có thứ gì đó đã thay đổi trong bất tri bất giác mà Jonathan không biết được.
Tuy nhiên, những bất hạnh của Jonathan không dừng lại tại đó, khi lên lớp 7, trong một lần làm thí nghiệm sinh học. Jonathan phát hiện ra một bên mắt của cậu đã không còn nhìn rõ. Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ đưa ra kết luận, con mắt của cậu bị tật bẩm sinh và không có khả năng chữa trị.
Khi nghe kết luận của bác sĩ, Jonathan đã vô cùng tủi thân. Cậu nhanh chóng thông báo cho cha mẹ biết, nhưng tất cả những gì cậu nhận được là một vài câu an ủi qua loa trên điện thoại. Cha mẹ của cậu lập tức gửi về một số tiền lớn và nhờ anh trai của cha cậu đưa cậu đi khám và mua cặp kính thật đắt tiền với những loại thuốc tốt.
Sau đó một năm, cha của Jonathan trở về sau 3 năm kể từ khi ông đón mẹ và em của Jonathan đi, ông dành thời gian một ngày đưa cậu đi khám mắt, sau đó tiếp tục lên đường đi làm ăn. Lúc này, Jonathan đã lờ mờ nhận ra sự bất thường trong cách mà cha mẹ đối xử với cậu. Cha cậu không còn hỏi thăm hay quan tâm tới cậu như xưa, mẹ cậu cũng không còn thường xuyên điện về như trước. Chiếc kính đắt tiền đeo trên mắt nhắc Jonathan về một điều gì đó mà cậu không muốn tin tưởng.
Hai tuần sau khi chiếc kính mới được mua, Jonathan đã đập nát nó, ngay sau đó, bác cậu đã mua cho cậu một chiếc mới, tốt hơn cái cũ và nó bị Jonathan vặn nát gọng sau một tuần. Jonathan liên tục phá hoại những chiếc kính đắt tiền đó trong vòng một năm. Và cậu nhận ra, cha mẹ đã thất hứa với mình. Những chiếc kính đắt tiền đó, chỉ cần một chiếc thôi cũng đắt tiền hơn xa toàn bộ những bộ quần áo thể thao hàng hiệu cậu đang mặc, vốn là đồ thừa của người anh họ để lại.
Cậu thiếu niên Jonathan mất đi động lực của mình, cậu không biết bản thân cố gắng phấn đấu vì cái gì. Tại sao cha mẹ lại bỏ rơi cậu? Tại sao cha mẹ lại thất hứa? Cậu cố gắng hết mình vì cái gì? Những thành tích mà cậu đạt được ai sẽ tán thưởng?
Jonathan cố gắng tin tưởng rằng tất cả những gì mình nghĩ chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chắc chắn cha mẹ có nỗi khổ của mình, Jonathan tin rằng cha mẹ rồi cha mẹ sẽ có lúc nói cho cậu biết. Jonathan tiếp tục chờ đợi, đợi ngày cha mẹ sẽ đón cậu đi như đã hứa, hoặc cho cậu một lời giải thích mà cậu có thể tin tưởng.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là hi vọng. Cha mẹ của cậu không có thêm bất kỳ lời giải thích nào. Jonathan một lần nữa thất vọng.
Sau này, cha mẹ càng ngày càng đối xử khắc nghiệt với cậu khi cậu tới thăm họ. Jonathan bàng hoàng khi bước chân vào căn nhà nhà của cha mẹ cậu, ngỡ ngàng bởi sự giàu sang của họ, choáng váng bởi những con người đến và đi, tất cả họ đều đang nịnh nọt cha mẹ cậu.
Từ sau lần tới thăm cha mẹ, Jonathan không còn hỏi cha mẹ cậu xem bao giờ đón cậu đi thêm một lần nào nữa, cậu không còn khóc lóc, không thông báo thêm bất cứ điều gì với cha mẹ khi bản thân cậu bị ốm đau hay bất cứ gì khác. Cho tới năm lớp 8, khi cậu bị tai nạn gãy tay, cha mẹ cậu cũng chỉ hỏi thăm cậu một lần duy nhất, khi mà cánh tay đã lành lặn. Cậu thiếu niên Jonathan biết rằng cậu đã không còn quan trọng trong mắt cha mẹ mình như ngày còn bé nữa.
Thời gian dần trôi, Jonathan giờ đã là một cậu thanh niên 17 tuổi. Cuộc sống hiện tại của cậu hiện giờ không được tốt lắm, sức khỏe của cậu giảm sút trầm trọng. Những đợt đau ốm trước kia chỉ kéo dài vài ngày giờ đã kéo dài hàng tháng, những cơn sốt bất chợt, cơ thể đau nhức, đôi khi mất dần đi cảm giác. Jonathan đôi lúc đã nghĩ về cái chết, có lẽ đó cũng là một sự giải thoát.
Hôm nay, Jonathan trốn học, đi lang thang trong thành phố. Cậu đi loạn không mục đích, không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Đôi mắt ngày nào tràn đầy hạnh phúc, giờ hoàn toàn đạm mạc, lạnh lùng, không còn bất cứ tha thiết nào khác. Cơn sốt ngây ngấy trong người khiến tâm trạng cậu càng thêm tệ hại.
Chợt, Jonathan va phải ai đó. Thân thể càng ngày càng yếu đuối vì đau ốm liên miên của cậu liêu xiêu đổ ngửa ra sau.
- Mày muốn chết hả đồ con hoang?
Một gã to con túm cổ áo Jonathan, xách cậu ta lên, dí sát mặt vào mặt cậu. Mùi hôi từ miệng gã khiến Jonathan muốn nôn mửa.
- Xin lỗi! – Jonathan nhàn nhạt trả lời câu hỏi của gã to con.
Tuy nhiên, thái độ của Jonathan đã khiến gã to con nổi khùng, gã túm cổ Jonathan, lôi cậu ta vào một con hẻm nhỏ giữa hai ngôi nhà.
- Mày không biết làm thế nào để xin lỗi cho đúng hả thằng nhãi? Để tao dạy cho mày biết phải làm thế nào.
Dứt lời, gã to con đấm mạnh vào bụng của Jonathan khiến cậu ta gục xuống. Cú đấm khiến Jonathan nôn mửa ra tất cả những gì cậu có trong bụng, cả người co rút lại, run lên nhè nhẹ vì đau đớn.
Gã thanh niên cùng đám bạn xúm lại, chúng thay nhau đấm đá, dẫm đạp cậu thanh niên đang co người lại dưới đất. Trong mắt tràn đầy khoái cảm khi bắt nạt một người yếu đuối hơn chúng.
Jonathan cắn chặn hàm răng, không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh kêu rên nào. Trong con mắt của Jonathan lúc này bùng lên ngọn lửa của sự phẫn nộ, căm hận. Tất cả cảm xúc tiêu cực tích lũy bấy lâu trong cậu bùng nổ.
Gã to con cùng với đám bạn của mình phá lên cười, chúng bắt đầu chế nhạo sự yếu đuối của cậu thanh niên đang nằm rạp dưới đất.
- Chậc chậc… xem ta tìm được ai này?
Một âm thanh đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người sững sờ.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng trước người của Jonathan. Không ai biết hắn xuất hiện từ bao giờ.
Người đàn ông có vóc người nhỏ thó, đội một chiếc mũ fedora đen tuyền tiệp màu với chiếc măng tô dài quá đầu gối. Trên mặt của hắn ta đeo một tấm mặt nạ kỳ quái, phân hai màu đen trắng đối ứng với hai nửa khuôn mặt một khóc một cười.
Ánh mắt của gã đàn ông nhìn Jonathan đầy thích thú như một đứa trẻ tìm thấy một món đồ chơi thú vị.
Gã to con cùng đồng bạn đang muốn nói gì với vị khách không mời mà tới thì chúng kinh hoảng phát hiện ra bản thân không thể cử động, thậm chí không thể phát ra bất cứ âm thanh.
- Anh bạn đáng thương. Ta cảm giác được sự phẫn nộ, sự căm hận của cậu với sự yếu đuối của bản thân. Ta cũng nhìn ra được sự cô đơn, trống rỗng, bất lực trong tâm hồn của cậu. Nói ta nghe anh bạn, ta có thể giúp gì cho cậu?
Jonathan gian nan bò dậy sau khi cơn đau đớn giảm nhẹ. Cậu ta kinh ngạc nhìn người đàn ông kì quái đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt đang ẩn núp sau tấm mặt nạ của ông ta khiến cậu có phần sợ hãi. Jonathan hỏi:
- Ông muốn giúp tôi? Nhưng ông có thể làm được gì?
- Hê hê… ta có thể làm gì? – Người đàn ông cười nhạt.
- Ta có thể cho cậu một cơ thể khỏe mạnh, hoàn hảo không có bệnh tật. Tiền bạc đủ để cậu sống như một tỉ phú. Cho cậu sức mạnh to lớn để thay đổi cuộc đời chết tiệt này của cậu, để cậu có thể nắm trong tay vận mệnh của mình.
Người đàn ông búng ngón tay, một ngọn lửa khổng lồ bùng lên bao trùm gã to con và đám bạn của hắn. Trong ánh mắt kinh hoàng của Jonathan, chỉ một tíc tắc, cả một đám người đã bị đốt thành tro bụi.
Người đàn ông đưa tay vè phía Jonathan, cậu thanh niên trẻ bắt đầu sợ hãi, cả người bắt đầu run rẩy. Nhưng rất nhanh cậu nhận ra, sự đau đớn trên cơ thể biến mất, những vết thương bị gã to con đánh ban nãy đã không cánh mà bay.
- Thế nào anh bạn? Giờ cậu đã tin những gì ta nói chưa?
Jonathan hít thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau một hồi, cậu ta nhìn về phía người đàn ông, hỏi:
- Tôi phải trả giá những gì?
Vẻ tán thưởng hiện rõ lên trong đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ, người đàn ông nói:
- Ta cần cậu làm việc cho ta, tuân lệnh mà không thắc mắc, im lặng và không tò mò. Cậu chỉ cần làm theo những gì ta yêu cầu, và im lặng, không được nhắc về chúng cho bất cứ ai. Thế nào? Rất đơn giản, việc nhẹ lương cao. Đúng không?
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? – Jonathan đánh bạo hỏi lại người đàn ông. Trực giác mách bảo cho cậu rằng người trước mặt không có ác ý, ít nhất là hiện tại, đối với cậu.
- Vấn đề của cậu đúng là rất nhiều. Nhưng không sao, hiện giờ ta đang có tâm trạng rất tốt nên sẽ trả lời cậu thêm chút nữa cũng được.
Người đàn ông đi lại loang quan, đôi chân của hắn khẽ nhún nhảy sau một giai điệu nào đó mà Jonathan hoàn toàn không nhận ra.
- Nếu cậu không nhận lời, ta sẽ xóa ký ức của cậu, rồi ném cậu vào một góc nào đó. Khi cậu tỉnh lại thì chúng ta chưa từng gặp mặt.
Jonathan im lặng, cúi đầu suy nghĩ. Người đàn ông cũng không nóng vội, không chút bất an dù chính tay hắn ta mới kết liễu vài mạng người. Sinh mệnh trong mắt hắn dường như không đáng kể.
Sau một hồi, Jonathan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về gã đàn ông, hỏi:
- Vấn đề cuối cùng. Tại sao lại chọn tôi?
- Ta cảm thấy cậu rất thú vị.
Jonathan ngẩn người, sau đó cậu ta nở một nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng như cái cách cậu ta vẫn cười trước mặt những người cậu quen biết. Nhưng đôi mắt của cậu hoàn toàn không có bất kỳ vui vẻ. Cậu ta biết người trước mặt này là một con ác quỷ, và cậu đang chuẩn bị làm gì. Jonathan nói:
- Tôi đồng ý!
- Lựa chọn thông minh! Chúng ta đi nào.
Người đàn ông tiến tới, đặt bàn tay lên vai của Jonathan. Lúc này, Jonathan chợt nói:
- Tôi chưa biết tên của ông.
Người đàn ông khẽ dừng lại, sau đó hắn trả lời:
- Ta là… Double Face!
Jonathan là một thanh niên 17 tuổi, độ tuổi gần như đẹp nhất của đời người bình thường. Tuy nhiên với một kẻ sinh ra đã nhiều khuyết tật như Jonathan thì cuộc đời của cậu ta chẳng vui vẻ như bao người khác.
Cuộc đời của Jonathan là một chuỗi những bi hài. Mẹ của cậu ta bị bệnh nặng trước khi Jonathan ra đời, bà trải qua vô số cuộc trị niệu với vô vàn thuốc men có tính độc hại to lớn. Trước khi Jonathan ra đời, các bác sĩ đã khuyên cha mẹ của cậu ta không nên sinh con vì những chất độc tồn dư từ các cuộc trị liệu sẽ khiến đứa con sinh ra có tỉ lệ dị tật vô cùng cao.
Bất chấp lời cảnh báo của các bác sĩ, Jonathan ra đời. Tuy nhiên, không biết vì vận mệnh thương sót cho đôi vợ chồng hay vì một lý do nào khác, đứa con trai của họ ra đời với hình thể hoàn chỉnh. Cả hai vợ chồng đã vô cùng hạnh phúc với đứa con đầu lòng của mình, họ dồn tất cả tình cảm của bản thân cho đứa con khó khăn mà họ tin rằng thượng đế đã ban ơn cho họ.
Tuy nhiên, cái gì cũng có giá của nó. Những tồn dư của chất độc cũng ảnh hưởng ít nhiều tới Jonathan. Từ nhỏ, sức đề kháng của cậu đã vô cùng yếu ớt. Dù được chăm sóc kỹ lưỡng nhưng thuốc men, đau ốm bệnh vặt luôn là những thứ làm bạn triền miên với cậu ta.
Cha mẹ của Jonathan vì điều kiện kinh tế túng quẫn, không còn khả năng chi trả cho bệnh tật của con trai, đã để cậu ta ở Luân Đôn với ông bà nội và đi xa làm ăn khi cậu ta lên 8 tuổi. Trước khi đi, họ hứa với cậu rằng, khi tình hình khá hơn sẽ quay lại.
Jonathan từ nhỏ đã hiểu chuyện, cậu biết mình cần nghe lời cha mẹ, Jonathan đã nở một nụ cười khi tiễn cha mẹ mình lên tàu, dù sau đó, cậu cuộn trong trong tấm chăn bông khóc đỏ cả mắt. Từ khi cha mẹ rời đi, Jonathan tự lập rất nhiều, cậu bắt đầu học cách làm việc nhà trong căn nhà của ông bà, cách tự giặt giũ, nấu nướng…
Những đêm vắng, đôi khi những cơn sốt cao ập tới, Jonathan cô độc, run rẩy trong căn phòng riêng mình, cậu thậm trí không dám kêu rên vì cậu sợ bản thân sẽ trở thành gánh nặng cho ông bà nội, những người hiện tại đã rất già yếu. Sáng hôm sau, khi cơn sốt đã lui đi, cậu lại xuống giường, tự tìm thuốc, tự mình tiếp tục làm việc như cơn ốm hôm qua chỉ là một giấc mơ.
Khi Jonathan lên 11, mẹ cậu sinh ra một đứa em trai. Jonathan vô cùng hạnh phúc, em trai giống cậu ngày bé như hệt. Đây cũng là khoảng thời gian cậu được ở cùng mẹ nhiều nhất trong suốt 3 năm qua. Tuy nhiên, có thứ gì đó đã thay đổi trong bất tri bất giác mà Jonathan không biết được.
Tuy nhiên, những bất hạnh của Jonathan không dừng lại tại đó, khi lên lớp 7, trong một lần làm thí nghiệm sinh học. Jonathan phát hiện ra một bên mắt của cậu đã không còn nhìn rõ. Trải qua một loạt kiểm tra, bác sĩ đưa ra kết luận, con mắt của cậu bị tật bẩm sinh và không có khả năng chữa trị.
Khi nghe kết luận của bác sĩ, Jonathan đã vô cùng tủi thân. Cậu nhanh chóng thông báo cho cha mẹ biết, nhưng tất cả những gì cậu nhận được là một vài câu an ủi qua loa trên điện thoại. Cha mẹ của cậu lập tức gửi về một số tiền lớn và nhờ anh trai của cha cậu đưa cậu đi khám và mua cặp kính thật đắt tiền với những loại thuốc tốt.
Sau đó một năm, cha của Jonathan trở về sau 3 năm kể từ khi ông đón mẹ và em của Jonathan đi, ông dành thời gian một ngày đưa cậu đi khám mắt, sau đó tiếp tục lên đường đi làm ăn. Lúc này, Jonathan đã lờ mờ nhận ra sự bất thường trong cách mà cha mẹ đối xử với cậu. Cha cậu không còn hỏi thăm hay quan tâm tới cậu như xưa, mẹ cậu cũng không còn thường xuyên điện về như trước. Chiếc kính đắt tiền đeo trên mắt nhắc Jonathan về một điều gì đó mà cậu không muốn tin tưởng.
Hai tuần sau khi chiếc kính mới được mua, Jonathan đã đập nát nó, ngay sau đó, bác cậu đã mua cho cậu một chiếc mới, tốt hơn cái cũ và nó bị Jonathan vặn nát gọng sau một tuần. Jonathan liên tục phá hoại những chiếc kính đắt tiền đó trong vòng một năm. Và cậu nhận ra, cha mẹ đã thất hứa với mình. Những chiếc kính đắt tiền đó, chỉ cần một chiếc thôi cũng đắt tiền hơn xa toàn bộ những bộ quần áo thể thao hàng hiệu cậu đang mặc, vốn là đồ thừa của người anh họ để lại.
Cậu thiếu niên Jonathan mất đi động lực của mình, cậu không biết bản thân cố gắng phấn đấu vì cái gì. Tại sao cha mẹ lại bỏ rơi cậu? Tại sao cha mẹ lại thất hứa? Cậu cố gắng hết mình vì cái gì? Những thành tích mà cậu đạt được ai sẽ tán thưởng?
Jonathan cố gắng tin tưởng rằng tất cả những gì mình nghĩ chỉ là ảo tưởng của bản thân. Chắc chắn cha mẹ có nỗi khổ của mình, Jonathan tin rằng cha mẹ rồi cha mẹ sẽ có lúc nói cho cậu biết. Jonathan tiếp tục chờ đợi, đợi ngày cha mẹ sẽ đón cậu đi như đã hứa, hoặc cho cậu một lời giải thích mà cậu có thể tin tưởng.
Tuy nhiên, tất cả chỉ là hi vọng. Cha mẹ của cậu không có thêm bất kỳ lời giải thích nào. Jonathan một lần nữa thất vọng.
Sau này, cha mẹ càng ngày càng đối xử khắc nghiệt với cậu khi cậu tới thăm họ. Jonathan bàng hoàng khi bước chân vào căn nhà nhà của cha mẹ cậu, ngỡ ngàng bởi sự giàu sang của họ, choáng váng bởi những con người đến và đi, tất cả họ đều đang nịnh nọt cha mẹ cậu.
Từ sau lần tới thăm cha mẹ, Jonathan không còn hỏi cha mẹ cậu xem bao giờ đón cậu đi thêm một lần nào nữa, cậu không còn khóc lóc, không thông báo thêm bất cứ điều gì với cha mẹ khi bản thân cậu bị ốm đau hay bất cứ gì khác. Cho tới năm lớp 8, khi cậu bị tai nạn gãy tay, cha mẹ cậu cũng chỉ hỏi thăm cậu một lần duy nhất, khi mà cánh tay đã lành lặn. Cậu thiếu niên Jonathan biết rằng cậu đã không còn quan trọng trong mắt cha mẹ mình như ngày còn bé nữa.
Thời gian dần trôi, Jonathan giờ đã là một cậu thanh niên 17 tuổi. Cuộc sống hiện tại của cậu hiện giờ không được tốt lắm, sức khỏe của cậu giảm sút trầm trọng. Những đợt đau ốm trước kia chỉ kéo dài vài ngày giờ đã kéo dài hàng tháng, những cơn sốt bất chợt, cơ thể đau nhức, đôi khi mất dần đi cảm giác. Jonathan đôi lúc đã nghĩ về cái chết, có lẽ đó cũng là một sự giải thoát.
Hôm nay, Jonathan trốn học, đi lang thang trong thành phố. Cậu đi loạn không mục đích, không biết mình đang tìm kiếm điều gì. Đôi mắt ngày nào tràn đầy hạnh phúc, giờ hoàn toàn đạm mạc, lạnh lùng, không còn bất cứ tha thiết nào khác. Cơn sốt ngây ngấy trong người khiến tâm trạng cậu càng thêm tệ hại.
Chợt, Jonathan va phải ai đó. Thân thể càng ngày càng yếu đuối vì đau ốm liên miên của cậu liêu xiêu đổ ngửa ra sau.
- Mày muốn chết hả đồ con hoang?
Một gã to con túm cổ áo Jonathan, xách cậu ta lên, dí sát mặt vào mặt cậu. Mùi hôi từ miệng gã khiến Jonathan muốn nôn mửa.
- Xin lỗi! – Jonathan nhàn nhạt trả lời câu hỏi của gã to con.
Tuy nhiên, thái độ của Jonathan đã khiến gã to con nổi khùng, gã túm cổ Jonathan, lôi cậu ta vào một con hẻm nhỏ giữa hai ngôi nhà.
- Mày không biết làm thế nào để xin lỗi cho đúng hả thằng nhãi? Để tao dạy cho mày biết phải làm thế nào.
Dứt lời, gã to con đấm mạnh vào bụng của Jonathan khiến cậu ta gục xuống. Cú đấm khiến Jonathan nôn mửa ra tất cả những gì cậu có trong bụng, cả người co rút lại, run lên nhè nhẹ vì đau đớn.
Gã thanh niên cùng đám bạn xúm lại, chúng thay nhau đấm đá, dẫm đạp cậu thanh niên đang co người lại dưới đất. Trong mắt tràn đầy khoái cảm khi bắt nạt một người yếu đuối hơn chúng.
Jonathan cắn chặn hàm răng, không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh kêu rên nào. Trong con mắt của Jonathan lúc này bùng lên ngọn lửa của sự phẫn nộ, căm hận. Tất cả cảm xúc tiêu cực tích lũy bấy lâu trong cậu bùng nổ.
Gã to con cùng với đám bạn của mình phá lên cười, chúng bắt đầu chế nhạo sự yếu đuối của cậu thanh niên đang nằm rạp dưới đất.
- Chậc chậc… xem ta tìm được ai này?
Một âm thanh đột ngột xuất hiện khiến tất cả mọi người sững sờ.
Một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng trước người của Jonathan. Không ai biết hắn xuất hiện từ bao giờ.
Người đàn ông có vóc người nhỏ thó, đội một chiếc mũ fedora đen tuyền tiệp màu với chiếc măng tô dài quá đầu gối. Trên mặt của hắn ta đeo một tấm mặt nạ kỳ quái, phân hai màu đen trắng đối ứng với hai nửa khuôn mặt một khóc một cười.
Ánh mắt của gã đàn ông nhìn Jonathan đầy thích thú như một đứa trẻ tìm thấy một món đồ chơi thú vị.
Gã to con cùng đồng bạn đang muốn nói gì với vị khách không mời mà tới thì chúng kinh hoảng phát hiện ra bản thân không thể cử động, thậm chí không thể phát ra bất cứ âm thanh.
- Anh bạn đáng thương. Ta cảm giác được sự phẫn nộ, sự căm hận của cậu với sự yếu đuối của bản thân. Ta cũng nhìn ra được sự cô đơn, trống rỗng, bất lực trong tâm hồn của cậu. Nói ta nghe anh bạn, ta có thể giúp gì cho cậu?
Jonathan gian nan bò dậy sau khi cơn đau đớn giảm nhẹ. Cậu ta kinh ngạc nhìn người đàn ông kì quái đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt đang ẩn núp sau tấm mặt nạ của ông ta khiến cậu có phần sợ hãi. Jonathan hỏi:
- Ông muốn giúp tôi? Nhưng ông có thể làm được gì?
- Hê hê… ta có thể làm gì? – Người đàn ông cười nhạt.
- Ta có thể cho cậu một cơ thể khỏe mạnh, hoàn hảo không có bệnh tật. Tiền bạc đủ để cậu sống như một tỉ phú. Cho cậu sức mạnh to lớn để thay đổi cuộc đời chết tiệt này của cậu, để cậu có thể nắm trong tay vận mệnh của mình.
Người đàn ông búng ngón tay, một ngọn lửa khổng lồ bùng lên bao trùm gã to con và đám bạn của hắn. Trong ánh mắt kinh hoàng của Jonathan, chỉ một tíc tắc, cả một đám người đã bị đốt thành tro bụi.
Người đàn ông đưa tay vè phía Jonathan, cậu thanh niên trẻ bắt đầu sợ hãi, cả người bắt đầu run rẩy. Nhưng rất nhanh cậu nhận ra, sự đau đớn trên cơ thể biến mất, những vết thương bị gã to con đánh ban nãy đã không cánh mà bay.
- Thế nào anh bạn? Giờ cậu đã tin những gì ta nói chưa?
Jonathan hít thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Sau một hồi, cậu ta nhìn về phía người đàn ông, hỏi:
- Tôi phải trả giá những gì?
Vẻ tán thưởng hiện rõ lên trong đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ, người đàn ông nói:
- Ta cần cậu làm việc cho ta, tuân lệnh mà không thắc mắc, im lặng và không tò mò. Cậu chỉ cần làm theo những gì ta yêu cầu, và im lặng, không được nhắc về chúng cho bất cứ ai. Thế nào? Rất đơn giản, việc nhẹ lương cao. Đúng không?
- Nếu tôi không đồng ý thì sao? – Jonathan đánh bạo hỏi lại người đàn ông. Trực giác mách bảo cho cậu rằng người trước mặt không có ác ý, ít nhất là hiện tại, đối với cậu.
- Vấn đề của cậu đúng là rất nhiều. Nhưng không sao, hiện giờ ta đang có tâm trạng rất tốt nên sẽ trả lời cậu thêm chút nữa cũng được.
Người đàn ông đi lại loang quan, đôi chân của hắn khẽ nhún nhảy sau một giai điệu nào đó mà Jonathan hoàn toàn không nhận ra.
- Nếu cậu không nhận lời, ta sẽ xóa ký ức của cậu, rồi ném cậu vào một góc nào đó. Khi cậu tỉnh lại thì chúng ta chưa từng gặp mặt.
Jonathan im lặng, cúi đầu suy nghĩ. Người đàn ông cũng không nóng vội, không chút bất an dù chính tay hắn ta mới kết liễu vài mạng người. Sinh mệnh trong mắt hắn dường như không đáng kể.
Sau một hồi, Jonathan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về gã đàn ông, hỏi:
- Vấn đề cuối cùng. Tại sao lại chọn tôi?
- Ta cảm thấy cậu rất thú vị.
Jonathan ngẩn người, sau đó cậu ta nở một nụ cười, một nụ cười nhẹ nhàng như cái cách cậu ta vẫn cười trước mặt những người cậu quen biết. Nhưng đôi mắt của cậu hoàn toàn không có bất kỳ vui vẻ. Cậu ta biết người trước mặt này là một con ác quỷ, và cậu đang chuẩn bị làm gì. Jonathan nói:
- Tôi đồng ý!
- Lựa chọn thông minh! Chúng ta đi nào.
Người đàn ông tiến tới, đặt bàn tay lên vai của Jonathan. Lúc này, Jonathan chợt nói:
- Tôi chưa biết tên của ông.
Người đàn ông khẽ dừng lại, sau đó hắn trả lời:
- Ta là… Double Face!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.