Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 160: Thuyết Phục
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
27/09/2019
Sự uy hiếp của Tưởng Quốc đưa lại hiệu quả khá đáng kể. Dưới con mắt lạnh băng của cậu ta, người thanh niên gian nan gật đầu. Lúc này, áp lực trong phòng mới tản đi.
Những người khác lúc này nhìn về Tưởng Quốc ánh mắt đã thay đổi, chí ít họ cũng nhận ra rằng, kẻ trước mặt này rất mạnh, đồng thời cũng chẳng phải loại người hiền lành.
Tưởng Quốc lúc này mới tiếp tục:
- Tôi cho rằng mọi người ngồi đây đều biết, lần thi đấu này không chỉ đơn giản là một sân chơi. Nó cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tương lai của các vị. Còn ảnh hưởng ra sao, các vị chắc không cần tôi nhiều lời.
Tưởng Quốc cầm cốc nước chanh bên cạnh lên tu một hơi. Cậu ta chán ghét uống rượu, hôm nay phá lệ uống hai chén đã lã trường hợp đặc biệt rồi.
Sau một hồi im lặng, một người thanh niên lên tiếng. Tưởng Quốc nhận ra anh ta, Lý Công Bằng – thủ lĩnh thế hệ trẻ của nhà họ Lý hiện tại – trong liên minh tạm thời của hai nhóm người Lê Lý thì anh ta cũng là người giữ vị thế chủ đạo.
- Rốt cuộc cậu muốn gì?
Tưởng Quốc cười:
- Hợp tác!
- Nói chi tiết đi.
Tưởng Quốc nghiêm giọng:
- Chắc mọi người đều đã nhận được tin tức về địa điểm thi đấu cũng như phương thức tham chiến rồi?
Sau khi nhận được xác nhận của tất cả mọi người trong phòng, Tưởng Quốc tiếp tục:
- Với địa hình như vậy, chúng ta có thể tạo thành từng nhóm nhỏ, và đánh du kích. Ưu thế của việc tạo nhóm nhỏ là sự linh động và bí mật.
Tưởng Quốc nhìn xung quanh, không có người nhảy ra phản đối, Tưởng Quốc âm thầm cảm thán sự hiệu quả của việc uy hiếp bằng sức mạnh, cậu ta tiếp tục lên tiếng:
- Ngoài ra, khi chia thành từng nhóm nhỏ, chúng ta có thể tùy ý lựa chọn thành viên có cùng chí hướng với mình. Điều này sẽ giúp tránh được xung đột không đáng có như vừa rồi. Các vị có ý kiến gì không?
Tưởng Quốc nhường quyền chủ động lại cho những người khác. Dù sao để mọi việc thuận lợi cần phải có sự hợp tác từ phía tất cả những người ở đây. Nếu bản thân cậu ta quá cường thế, sẽ phản tác dụng. Nhất là khi đối diện đều là một đám người trẻ tâm cao khí ngạo.
Người lên tiếng đặt câu hỏi đầu tiên là Công Bằng:
- Nếu đã chia thành từ nhóm nhỏ, cậu tính hợp tác kiểu gì?
Tưởng Quốc cười:
- Ký kết khế ước, hiệu lực là cho tới khi thời gian diễn ra vòng thi thứ nhất kết thúc. Trong quãng thời gian đó, thứ nhất, chia sẻ tình báo của đối thủ.
Công Bằng lên tiếng:
- Có thể!
Thủ lĩnh của phe họ Lê, Lê Thanh Hải, cũng tán đồng:
- Không vấn đề!
Sáu người còn lại cũng không phản đối, họ đều không thuộc về cùng một thế lực, liên hợp là điều sớm muộn. Vấn đề chỉ là liên hợp với ai và như thế nào mà thôi.
- Thứ hai, không được phép hãm hại hoặc tấn công đồng minh, dưới bất kể hình thức nào.
Nhất trí tuyệt đối đến từ tất cả mọi người, dù sao thì đây là điều kiện tiên quyết nhất của bất kỳ liên minh nào.
- Thứ ba, cạnh tranh lành mạnh. Nếu cả hai đội cùng phát hiện ra mục tiêu tính điểm, hướng giải quyết ưu tiên đó là ai đến trước được trước. Trong trường hợp cả hai cùng phát hiện ra, cả hai sẽ phải thỏa thuận và giải quyết bằng biện pháp hòa bình.
Tới đây, một vài người trên mặt đã hiện ra thái độ khác biệt, lo lắng, không cam lòng,… Dù sao, với thế lực lớn thì sẽ ưu tiên chiếm đoạt mà không phải thỏa hiệp. Cho dù việc giải quyết hòa bình có lợi thế rất rõ ràng, nhưng bọn họ có thỏa thuận thì phải có trả giá và ai thì cũng muốn chiếm lợi tối đa.
Tưởng Quốc nhàn nhạt nói:
- Các vị. Tôi hi vọng mọi người nhớ một việc. Hiện tại, chúng ta cần liên minh đối ngoại. Và cái phần thưởng nho nhỏ của giải đấu chả là cái gì so với ánh mắt đánh giá của những người có quyền đang quan sát biểu hiện của các vị trong giải đấu này. Không ai sẽ ưa thích một kẻ vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Điều này tôi nghĩ các vị phải rõ hơn tôi. Dù sao, không phải ai cũng giống tôi, cái ghế người thừa kế vững như kiềng ba chân.
Ánh mắt của Tưởng Quốc đảo qua Lý Công Bằng và Lê Thanh Hải. Hai người này là thủ lĩnh của thế hệ trẻ hai nhà, nhưng đôi khi, thực lực chưa chắc đã là điều kiện tiên quyết để lựa chọn thủ lĩnh. Và bên dưới, có vô số kẻ sẵn sàng đá đít cả hai để ngồi vào cái ghế mà họ đang an vị.
Cuối cùng, hai người nhà họ Lê, Lý cũng rất khôn ngoan không có phản đối yêu cầu của Tưởng Quốc. Đám người bên ngoài cũng thở phào, chí ít thì dân ngoại vi như họ không lo bị chèn ép quá đáng.
Tưởng Quốc nhiều lời với những người còn lại, họ nếu không đủ khôn ngoan, dựa vào khế ước mà cố gắng ra giá quá đáng thì sau cuộc thi đảm bảo sẽ không dễ sống. Đám người Công Bằng và Thanh Hải chẳng có vẻ gì là rộng lượng tới mức bỏ qua cho kẻ ngáng đường của họ. Khi hết thời gian khế ước có hiệu lực, chắc chắn chúng sẽ giải quyết nợ nần tồn đọng.
Cuộc gặp mặt diễn ra có thể nói là tương đối thuận lợi, chí ít thì Tưởng Quốc cho rằng như vậy. Tưởng Quốc thành công ký kết khế ước đồng minh với những người còn lại. Từ giờ, cậu ta không cần quá lo lắng vấn đề nội bộ lục đục nữa.
Thực tế thì Tưởng Quốc cũng biết, hai nhà kia cũng có ý tưởng liên minh, tạm thời bỏ qua bất đồng, nhưng lại e ngại mất mặt nên không lên tiếng. Tưởng Quốc đi đầu cho họ một nấc thang, bọn họ cũng coi như thuận nước mà đẩy thuyền. Điều duy nhất họ không tính tới là thực lực của Tưởng Quốc, điều này khiến họ mất đi thế chủ động mong muốn trong cuộc chơi. Trong thế giới ngầm này, đôi khi thực lực có thể đem lại rất nhiều lợi ích đáng kể. Nó giúp Tưởng Quốc tiết kiệm công sức rất nhiều trong việc thuyết phục người khác.
Ngoài ra, Tưởng Quốc cũng có thu hoạch khác khá hài lòng. Đội viên thứ 5 mà cậu ta chỉ định cũng đã biểu hiện rất xuất sắc trong cuộc gặp mặt lần này. Mỹ Quyên không nói gì, nhưng những suy nghĩ của cô không che giấu được “Triết tâm thuật” của Tưởng Quốc. Thậm chí cậu ta còn dùng “Triết tâm thuật” lên tất cả mọi người trong buổi gặp mặt hôm nay. Tưởng Quốc coi cuộc giao lưu lần này là một cuộc thử sức to lớn với bản thân, vì vậy, Tưởng Quốc sẽ vận dụng tất cả mọi thủ đoạn mà cậu ta có thể.
Cuối cuộc gặp mặt, khi mọi người chuẩn bị ra về, Tưởng Quốc tới trước mặt Mỹ Quyên.
- Thực xin lỗi, liệu tôi có thể làm phiền chị vài phút được không?
Mỹ Quyên khá ngạc nhiên, cô không nghĩ Tưởng Quốc lại tới gặp cô đột ngột như vậy. Nhưng rất nhanh, cô nghĩ tới mục đích của Tưởng Quốc là gì. Cô gật đầu và đi theo Tưởng Quốc tới một góc ban công nhìn ra vườn.
Tưởng Quốc đứng trên ban công, cậu ta nhìn thẳng vào Mỹ Quyên, nói:
- Chắc là không chị cũng đoán ra mục đích của tôi khi mời chị ra đây rồi. Tôi cũng chẳng vòng vèo nữa. Tôi muốn chị trở thành thành viên thứ năm trong tiểu đội của tôi. Không biết ý chị thế nào?
Mỹ Quyên không vội vã trả lời, cô đang tự hỏi lý do mà Tưởng Quốc lại chọn bản thân mình. Cô biết rõ bản thân có những ưu điểm gì, nhưng những điều đó không khiến cô nổi bật trong một tập thể toàn tinh anh như hiện tại.
Nhưng chưa cần Mỹ Quyên nghĩ ra đáp án, Tưởng Quốc đã trả lời thay cho cô:
- Chị không cần phải suy nghĩ gì quá phức tạp. Tôi chọn chị bởi nhóm của tôi thiếu một người tinh thông ma pháp chữa bệnh cũng như ma dược học như chị.
Mỹ Quyên ngẩn người. Cô rất thông minh, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một cô gái 20 tuổi. Bị người khác nhìn ra suy nghĩ của mình vẫn khiến cô bối rối.
Tưởng Quốc chống hai tay lên thành ban công, đua người ra phía trước, cậu ta vừa ngắm nhìn cảnh vườn vừa nói:
- Một lý do nữa khiến tôi chọn chị. Đó là chúng ta đều là con lai, tôi nghĩ cả hai sẽ dễ dàng tìm kiếm tiếng nói chung hơn là những người khác.
Mỹ Quyên giật mình, lý do lần này Tưởng Quốc đưa ra nghe có vẻ cảm tính, điều đó không hợp lắm với những gì cậu ta đã thể hiện trong lần gặp gỡ vừa rồi. Nhưng không biết vì lý do gì, cô lại tin cậu ta đang nói thật.
Mỹ Quyên một lần nữa rơi vào tự hỏi, cô đang cân nhắc thiệt hơn trong đề nghị của Tưởng Quốc. Tưởng Quốc không thúc dục Mỹ Quyên, cậu ta tin vào sự ưu việt của tổ đội mình vượt xa những nhóm khác mà Mỹ Quyên có thể tham gia.
- Tiểu đội của tôi hiện tại đã có 4 người: tôi là đội trưởng, Trần Văn Đoàn, Vũ Minh Vương và Đỗ Minh Tuấn. Cả 4 người chúng tôi đều có sở trường riêng và thực lực đều không tệ và đều đứng chung một phương. So sánh lực liên kết thì chỉ có hai nhà Lê và Lý có đủ, nhưng tôi có thể cho chị biết, họ không mạnh bằng chúng tôi.
Mỹ Quyên đã bị Tưởng Quốc thuyết phục 8 phần, hơn nữa qua tiếp xúc của mình, cô có thể nhận ra Tưởng Quốc trên cương vị lãnh đạo đã thể hiện vượt trội Lý Công Bằng và Lê Thanh Hải. Hơn nữa, tuy Tưởng Quốc chưa ra tay, nhưng màn uy hiếp cách đây vài tiếng đồng hồ của cậu ta thực sự quá ấn tượng. Mỹ Quyên vẫn nhớ như in cảm giác nghẹt thở khi đó.
Cuối cùng cô cũng đáp ứng yêu cầu của Tưởng Quốc. Cô nói:
- Tôi đồng ý gia nhập tiểu đội của cậu. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Tưởng Quốc đưa tay ra, cậu bắt tay của Mỹ Quyên, nở một nụ cười tươi:
- Hợp tác vui vẻ. Tôi sẽ cho chị thấy, lực chọn của chị là sáng suốt tới mức nào.
Những người khác lúc này nhìn về Tưởng Quốc ánh mắt đã thay đổi, chí ít họ cũng nhận ra rằng, kẻ trước mặt này rất mạnh, đồng thời cũng chẳng phải loại người hiền lành.
Tưởng Quốc lúc này mới tiếp tục:
- Tôi cho rằng mọi người ngồi đây đều biết, lần thi đấu này không chỉ đơn giản là một sân chơi. Nó cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp tương lai của các vị. Còn ảnh hưởng ra sao, các vị chắc không cần tôi nhiều lời.
Tưởng Quốc cầm cốc nước chanh bên cạnh lên tu một hơi. Cậu ta chán ghét uống rượu, hôm nay phá lệ uống hai chén đã lã trường hợp đặc biệt rồi.
Sau một hồi im lặng, một người thanh niên lên tiếng. Tưởng Quốc nhận ra anh ta, Lý Công Bằng – thủ lĩnh thế hệ trẻ của nhà họ Lý hiện tại – trong liên minh tạm thời của hai nhóm người Lê Lý thì anh ta cũng là người giữ vị thế chủ đạo.
- Rốt cuộc cậu muốn gì?
Tưởng Quốc cười:
- Hợp tác!
- Nói chi tiết đi.
Tưởng Quốc nghiêm giọng:
- Chắc mọi người đều đã nhận được tin tức về địa điểm thi đấu cũng như phương thức tham chiến rồi?
Sau khi nhận được xác nhận của tất cả mọi người trong phòng, Tưởng Quốc tiếp tục:
- Với địa hình như vậy, chúng ta có thể tạo thành từng nhóm nhỏ, và đánh du kích. Ưu thế của việc tạo nhóm nhỏ là sự linh động và bí mật.
Tưởng Quốc nhìn xung quanh, không có người nhảy ra phản đối, Tưởng Quốc âm thầm cảm thán sự hiệu quả của việc uy hiếp bằng sức mạnh, cậu ta tiếp tục lên tiếng:
- Ngoài ra, khi chia thành từng nhóm nhỏ, chúng ta có thể tùy ý lựa chọn thành viên có cùng chí hướng với mình. Điều này sẽ giúp tránh được xung đột không đáng có như vừa rồi. Các vị có ý kiến gì không?
Tưởng Quốc nhường quyền chủ động lại cho những người khác. Dù sao để mọi việc thuận lợi cần phải có sự hợp tác từ phía tất cả những người ở đây. Nếu bản thân cậu ta quá cường thế, sẽ phản tác dụng. Nhất là khi đối diện đều là một đám người trẻ tâm cao khí ngạo.
Người lên tiếng đặt câu hỏi đầu tiên là Công Bằng:
- Nếu đã chia thành từ nhóm nhỏ, cậu tính hợp tác kiểu gì?
Tưởng Quốc cười:
- Ký kết khế ước, hiệu lực là cho tới khi thời gian diễn ra vòng thi thứ nhất kết thúc. Trong quãng thời gian đó, thứ nhất, chia sẻ tình báo của đối thủ.
Công Bằng lên tiếng:
- Có thể!
Thủ lĩnh của phe họ Lê, Lê Thanh Hải, cũng tán đồng:
- Không vấn đề!
Sáu người còn lại cũng không phản đối, họ đều không thuộc về cùng một thế lực, liên hợp là điều sớm muộn. Vấn đề chỉ là liên hợp với ai và như thế nào mà thôi.
- Thứ hai, không được phép hãm hại hoặc tấn công đồng minh, dưới bất kể hình thức nào.
Nhất trí tuyệt đối đến từ tất cả mọi người, dù sao thì đây là điều kiện tiên quyết nhất của bất kỳ liên minh nào.
- Thứ ba, cạnh tranh lành mạnh. Nếu cả hai đội cùng phát hiện ra mục tiêu tính điểm, hướng giải quyết ưu tiên đó là ai đến trước được trước. Trong trường hợp cả hai cùng phát hiện ra, cả hai sẽ phải thỏa thuận và giải quyết bằng biện pháp hòa bình.
Tới đây, một vài người trên mặt đã hiện ra thái độ khác biệt, lo lắng, không cam lòng,… Dù sao, với thế lực lớn thì sẽ ưu tiên chiếm đoạt mà không phải thỏa hiệp. Cho dù việc giải quyết hòa bình có lợi thế rất rõ ràng, nhưng bọn họ có thỏa thuận thì phải có trả giá và ai thì cũng muốn chiếm lợi tối đa.
Tưởng Quốc nhàn nhạt nói:
- Các vị. Tôi hi vọng mọi người nhớ một việc. Hiện tại, chúng ta cần liên minh đối ngoại. Và cái phần thưởng nho nhỏ của giải đấu chả là cái gì so với ánh mắt đánh giá của những người có quyền đang quan sát biểu hiện của các vị trong giải đấu này. Không ai sẽ ưa thích một kẻ vì cái nhỏ mà mất cái lớn. Điều này tôi nghĩ các vị phải rõ hơn tôi. Dù sao, không phải ai cũng giống tôi, cái ghế người thừa kế vững như kiềng ba chân.
Ánh mắt của Tưởng Quốc đảo qua Lý Công Bằng và Lê Thanh Hải. Hai người này là thủ lĩnh của thế hệ trẻ hai nhà, nhưng đôi khi, thực lực chưa chắc đã là điều kiện tiên quyết để lựa chọn thủ lĩnh. Và bên dưới, có vô số kẻ sẵn sàng đá đít cả hai để ngồi vào cái ghế mà họ đang an vị.
Cuối cùng, hai người nhà họ Lê, Lý cũng rất khôn ngoan không có phản đối yêu cầu của Tưởng Quốc. Đám người bên ngoài cũng thở phào, chí ít thì dân ngoại vi như họ không lo bị chèn ép quá đáng.
Tưởng Quốc nhiều lời với những người còn lại, họ nếu không đủ khôn ngoan, dựa vào khế ước mà cố gắng ra giá quá đáng thì sau cuộc thi đảm bảo sẽ không dễ sống. Đám người Công Bằng và Thanh Hải chẳng có vẻ gì là rộng lượng tới mức bỏ qua cho kẻ ngáng đường của họ. Khi hết thời gian khế ước có hiệu lực, chắc chắn chúng sẽ giải quyết nợ nần tồn đọng.
Cuộc gặp mặt diễn ra có thể nói là tương đối thuận lợi, chí ít thì Tưởng Quốc cho rằng như vậy. Tưởng Quốc thành công ký kết khế ước đồng minh với những người còn lại. Từ giờ, cậu ta không cần quá lo lắng vấn đề nội bộ lục đục nữa.
Thực tế thì Tưởng Quốc cũng biết, hai nhà kia cũng có ý tưởng liên minh, tạm thời bỏ qua bất đồng, nhưng lại e ngại mất mặt nên không lên tiếng. Tưởng Quốc đi đầu cho họ một nấc thang, bọn họ cũng coi như thuận nước mà đẩy thuyền. Điều duy nhất họ không tính tới là thực lực của Tưởng Quốc, điều này khiến họ mất đi thế chủ động mong muốn trong cuộc chơi. Trong thế giới ngầm này, đôi khi thực lực có thể đem lại rất nhiều lợi ích đáng kể. Nó giúp Tưởng Quốc tiết kiệm công sức rất nhiều trong việc thuyết phục người khác.
Ngoài ra, Tưởng Quốc cũng có thu hoạch khác khá hài lòng. Đội viên thứ 5 mà cậu ta chỉ định cũng đã biểu hiện rất xuất sắc trong cuộc gặp mặt lần này. Mỹ Quyên không nói gì, nhưng những suy nghĩ của cô không che giấu được “Triết tâm thuật” của Tưởng Quốc. Thậm chí cậu ta còn dùng “Triết tâm thuật” lên tất cả mọi người trong buổi gặp mặt hôm nay. Tưởng Quốc coi cuộc giao lưu lần này là một cuộc thử sức to lớn với bản thân, vì vậy, Tưởng Quốc sẽ vận dụng tất cả mọi thủ đoạn mà cậu ta có thể.
Cuối cuộc gặp mặt, khi mọi người chuẩn bị ra về, Tưởng Quốc tới trước mặt Mỹ Quyên.
- Thực xin lỗi, liệu tôi có thể làm phiền chị vài phút được không?
Mỹ Quyên khá ngạc nhiên, cô không nghĩ Tưởng Quốc lại tới gặp cô đột ngột như vậy. Nhưng rất nhanh, cô nghĩ tới mục đích của Tưởng Quốc là gì. Cô gật đầu và đi theo Tưởng Quốc tới một góc ban công nhìn ra vườn.
Tưởng Quốc đứng trên ban công, cậu ta nhìn thẳng vào Mỹ Quyên, nói:
- Chắc là không chị cũng đoán ra mục đích của tôi khi mời chị ra đây rồi. Tôi cũng chẳng vòng vèo nữa. Tôi muốn chị trở thành thành viên thứ năm trong tiểu đội của tôi. Không biết ý chị thế nào?
Mỹ Quyên không vội vã trả lời, cô đang tự hỏi lý do mà Tưởng Quốc lại chọn bản thân mình. Cô biết rõ bản thân có những ưu điểm gì, nhưng những điều đó không khiến cô nổi bật trong một tập thể toàn tinh anh như hiện tại.
Nhưng chưa cần Mỹ Quyên nghĩ ra đáp án, Tưởng Quốc đã trả lời thay cho cô:
- Chị không cần phải suy nghĩ gì quá phức tạp. Tôi chọn chị bởi nhóm của tôi thiếu một người tinh thông ma pháp chữa bệnh cũng như ma dược học như chị.
Mỹ Quyên ngẩn người. Cô rất thông minh, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ là một cô gái 20 tuổi. Bị người khác nhìn ra suy nghĩ của mình vẫn khiến cô bối rối.
Tưởng Quốc chống hai tay lên thành ban công, đua người ra phía trước, cậu ta vừa ngắm nhìn cảnh vườn vừa nói:
- Một lý do nữa khiến tôi chọn chị. Đó là chúng ta đều là con lai, tôi nghĩ cả hai sẽ dễ dàng tìm kiếm tiếng nói chung hơn là những người khác.
Mỹ Quyên giật mình, lý do lần này Tưởng Quốc đưa ra nghe có vẻ cảm tính, điều đó không hợp lắm với những gì cậu ta đã thể hiện trong lần gặp gỡ vừa rồi. Nhưng không biết vì lý do gì, cô lại tin cậu ta đang nói thật.
Mỹ Quyên một lần nữa rơi vào tự hỏi, cô đang cân nhắc thiệt hơn trong đề nghị của Tưởng Quốc. Tưởng Quốc không thúc dục Mỹ Quyên, cậu ta tin vào sự ưu việt của tổ đội mình vượt xa những nhóm khác mà Mỹ Quyên có thể tham gia.
- Tiểu đội của tôi hiện tại đã có 4 người: tôi là đội trưởng, Trần Văn Đoàn, Vũ Minh Vương và Đỗ Minh Tuấn. Cả 4 người chúng tôi đều có sở trường riêng và thực lực đều không tệ và đều đứng chung một phương. So sánh lực liên kết thì chỉ có hai nhà Lê và Lý có đủ, nhưng tôi có thể cho chị biết, họ không mạnh bằng chúng tôi.
Mỹ Quyên đã bị Tưởng Quốc thuyết phục 8 phần, hơn nữa qua tiếp xúc của mình, cô có thể nhận ra Tưởng Quốc trên cương vị lãnh đạo đã thể hiện vượt trội Lý Công Bằng và Lê Thanh Hải. Hơn nữa, tuy Tưởng Quốc chưa ra tay, nhưng màn uy hiếp cách đây vài tiếng đồng hồ của cậu ta thực sự quá ấn tượng. Mỹ Quyên vẫn nhớ như in cảm giác nghẹt thở khi đó.
Cuối cùng cô cũng đáp ứng yêu cầu của Tưởng Quốc. Cô nói:
- Tôi đồng ý gia nhập tiểu đội của cậu. Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.
Tưởng Quốc đưa tay ra, cậu bắt tay của Mỹ Quyên, nở một nụ cười tươi:
- Hợp tác vui vẻ. Tôi sẽ cho chị thấy, lực chọn của chị là sáng suốt tới mức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.