Great Mage Ở Thế Giới Harry Potter
Chương 219: Trần Tưởng Quốc – Tư Đồ Tĩnh (3)
Phong◥✯◤Vô◥✯◤Thường
21/04/2020
Tư Đồ Tĩnh cắn răng, đạp mạnh vào một cái cọc sắt mới đâm lên từ mặt đất và lao ra khỏi đám lửa.
Cùng lúc đó, Tưởng Quốc khẽ nhếch mép và chĩa cây đũa phép của mình xuống đất. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn quà mừng cho đối thủ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bùa nổ của Tưởng Quốc thành công chặn đầu Tư Đồ Tĩnh và hất văng anh ta lên không trung.
Tư Đồ Tĩnh biến sắc. Anh ta đã nhận ra mình rơi vào tính toán của Tưởng Quốc nhưng tất cả đã muộn. Tư Đồ Tĩnh cố gắng đạp vào một vài viên đá xung quanh với mong muốn mượn lực để có thể thoát khỏi tình trạng chơi vơi giữ không trung này nhưng đối thủ hoàn toàn không có ý định cho phép anh ta làm điều đó.
Tưởng Quốc không bỏ lỡ cơ hội hiện tại, đầu tiên làm thêm một vụ nổ để đào một tảng đất đá khổng lồ ở ngay sân đấu. Ngay sau đó cậu ta sử dụng một bùa chú cực kỳ cơ bản, cơ bản tới nỗi một đứa học sinh cuối năm nhất ở Hogwarts cũng có thể sử dụng: thần chú trôi nổi (Wingardium Leviosa), nhấc tảng đá và ném thẳng nó về hướng của Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh vì đang chơi vơi giữa không trung nên không có khả năng né tránh tảng đá bị Tưởng Quốc ném tới. Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể sử dụng kiếm trong tay mình để đón đỡ. Kết quả là lực từ vụ va đập lại hất Tư Đồ Tĩnh bay cao thêm một đoạn nữa. Tư Đồ Tĩnh liếc nhìn Tưởng Quốc, sau đó khẽ thở dài, anh ta biết trận đấu đã kết thúc, anh ta đã thua kể từ khi đôi chân của mình bị đối thủ hất văng khỏi đại địa.
Tưởng Quốc sắc mặt lạnh lùng. Tuy chiến thắng đã gần trong gang tấc nhưng cậu ta biết rằng hiện tại càng phải tập trung bởi nếu vì một thao tác sai lầm do chủ quan mà dẫn tới thất bại thì cậu ta sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Tưởng Quốc gia tăng cường độ ma lực, kích thước của quả cầu nước, được cậu ta ngưng tụ cùng thời điểm ném tảng đá, điêm cuồng gia tăng. Hiện tại đường kính của nó đã tăng lên tới hơn 20m.
Ngay khi Tư Đồ Tĩnh chuẩn bị bay lên tới đỉnh cao nhất, Tưởng Quốc đem quả cầu nước khổng lồ đó bao vây anh ta. Cậu muốn dìm chết đối thủ của mình.
Một loạt ma pháp được đồng thời sử dụng: triệt tiêu trọng lực trong khu vực nhỏ khiến quả cầu nước và Tư Đồ Tĩnh không thể rơi xuống; phép điều khiển để liên tục di chuyển quả cầu, ngăn không cho Tư Đồ Tĩnh bơi tới thành quả cầu để thoát thân; không ngừng gia tăng lượng nước hội tụ để gia tăng kích thước quả cầu.
Tới đây, Tưởng Quốc nhẹ nhàng thở ra, cậu ta thực sự cần thư giãn. Sử dụng cùng lúc một loạt ma thuật thực sự là một gáng nặng lên cơ thể. Cũng may là ngoại trừ ma thuật để duy trì hình dạng của khối cầu nước thì những ma thuật khác không ngốn quá nhiều ma lực.
Nếu như là một trận đấu với một phù thủy hoặc một võ giả bình thường thì tưởng Quốc hoàn toàn không cần phí công tới mức này nhưng với một người đã đạt tới trình độ như Tư Đồ Tĩnh thì cậu ta không thể chủ quan.
Một võ giả tới cảnh giới “tỉ mỉ” có thể hoàn mĩ khống chế năng lượng trong cơ thể mình. Họ có thể điều động khí dễ dàng theo ý muốn. Nhờ vào các “võ binh” nối dài sức mạnh bản thân, họ có thể không cần tiếp xúc trực tiếp với phép thuật mà vẫn có thể quấy rối sự liên kết của người thi pháp với phép thuật để đạt tới kết quả phá võ phép thuật.
Đó cũng là cái cách mà Tư Đồ Tĩnh phá vỡ bùa chú “Quỷ lửa”. Tưởng Quốc hiểu rằng nếu sử dụng phép thuật một cách trực tiếp thì rất khó có khả năng chiến thắng Tư Đồ Tĩnh.
Đầu tiên, Tưởng Quốc sử dụng phép thuật trực tiếp như tất cả các phù thủy vẫn làm. Tấn công đơn điệu và lặp lại để ru ngủ Tư Đồ Tĩnh. Kể cả “Quỷ lửa” hay sử dụng những cọc sắt để tấn công cũng đều chỉ là những mồi nhử.
Những cọc sắt mọc một cách hỗn độn nhưng thực tế thì chỉ có 3 hướng để thoát khỏi chúng. Và Tưởng Quốc đều đã ếm sẵn bùa chú ở những lối thoát đó để sẵn sàng chào đón Tư Đồ Tĩnh bất cứ lúc nào.
Tưởng Quốc cũng tính toán tới việc Tư Đồ Tĩnh có thể sẽ dựa vào cảm giác của bản thân để né tránh những cạm bẫy phép thuật của cậu đặt ra. Chính vì vậy những cảnh báo mà Tư Đồ Tĩnh nhận được từ giác quan của anh ta cũng không hề giả bởi nếu anh ta né tránh thì Tưởng Quốc cũng sẵn sàng đón tiếp bằng những hắc ma thuật cực kỳ nguy hiểm.
Để đánh lừa cảm giác của Tư Đồ Tĩnh, trên quãng đường trốn chạy của anh ta, Tưởng Quốc đều chỉ sử dụng những phép thuật không hề có tính sát thương cao. Cho dù là phép thuật có sức công phá lớn nhất là bùa nổ thì nó cũng không hề nhắm vào Tư Đồ Tĩnh, cái anh ta chịu chỉ là ảnh hưởng bị hất tung lên không trung mà thôi. Nhưng chính những phép thuật cơ bản được tổ hợp một cách hợp lý đã đưa đến cục diện hiện tại của trận đấu.
Tuy nhiên, để có được thành công này, Tưởng Quốc đã phải nghiên cứu đối thủ rất kỹ. Cậu ta biết rằng Tư Đồ Tĩnh là một võ giả thiên tài, anh ta sở hữu nhiều khả năng mà không mấy người có được. Ngay cả sự phản ứng cực nhanh với nguy hiểm của Tư Đồ Tĩnh cũng nằm trong tính toán của Tưởng Quốc. Cậu ta đã lợi dụng chính khả năng của Tư Đồ Tĩnh để chống lại Tư Đồ Tĩnh. Bởi nếu không có cái gọi là giác quan thứ 6 đó thì Tư Đồ Tĩnh cũng sẽ không bị Tưởng Quốc giam trong khối cầu nước khổng lồ kia.
Trên khán đài, nhiều người bắt đầu thắc mắc việc Tư Đồ Tĩnh không phá tan khối cầu nước để thoát thân. Bởi ai cũng nhìn thấy Tưởng Quốc dùng ma lực ngưng tụ nó. Tư Đồ Tĩnh thì không có vẻ gì là mệt mỏi sau khi phá tan “Quỷ lửa”. Một phép thuật hắc ám cấp cao cũng có thể phá vỡ thì tại sao lại không thể phá tan được một phép điều khiển nước bình thường?
Văn Đoàn cũng không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Chẳng lẽ Tư Đồ Tĩnh bị dính bùa chú nào đó? Nhưng biểu hiện của anh ta không giống thế chút nào.
Ông Nhân với kinh nghiệm của mình đã nhìn ra vấn đề, nhưng ông không giải thích với Văn Đoàn mà quay sang hỏi Fluer Delacour. Ông dường như có ý thăm dò trình độ của cô gái có khả năng cao sẽ trở thành cháu dâu của mình.
Fluer không có để ý tới ý tứ của ông Nhân. Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Tưởng Quốc kể từ khi trận đấu bắt đầu. Khi nghe câu hỏi của ông Nhân, cô không mất quá lâu để suy nghĩ ra vấn đề: “Anh ấy không sử dụng phép thuật để tạo ra nước mà hội tụ nước ở trong không khí. Sau khi tích tụ một lượng nước đủ lớn thì sử dụng phép thuật tạo ra một lớp màng chắn để chứa đựng lượng nước trong đó. Khối cầu nước khổng lồ kia có thể nói là một cái bong bóng khổng lồ được tạo bằng phép thuật và được rót đầy nước vào trong đó.”
Ông Nhân nhẹ nhàng gật đầu. Fluer hoàn toàn chính xác. Xem ra ông có phần xem thường cô gái này. Chí ít thì trình độ phép thuật của Fluer cũng cao hơn ông tưởng.
Thời gian nhanh tróng trôi qua, đã hơn 8 phút kể từ lúc Tư Đồ Tĩnh bị vây khốn trong khối cầu nước khổng lồ. Tuy khả năng khống chế tuyệt đối cơ thể khiến cho anh ta có thể nhịn thở lâu hơn người thường rất nhiều nhưng hiện tại cũng tới giới hạn. Tư Đồ Tĩnh có thể cảm nhận được cơn ngạt đang đánh úp lại.
Tưởng Quốc cũng có thể nhìn ra tình trạng của Tư Đồ Tĩnh. Cậu ta đánh mắt nhìn ra xung quanh và nhận ra được các trọng tài đang sẵn sàng làm công tác cứu viện.
Tưởng Quốc khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ không cam tâm. Nếu có thể, cậu ta tuyệt đối sẽ không do dự mà dìm chết Tư Đồ Tĩnh ngay lúc này nhưng điều đó hiển nhiên là không thực tế.
Giải đấu này có xảy ra án mạng, nhưng đó là đều xuất phát từ những tình huống đột phát. Lần giết chết đối thủ trước đó của Tưởng Quốc cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại, khi đã bị trọng tài để ý mà muốn từ từ giết chết đối thủ là không khả thi.
Tưởng Quốc khẽ thở dài, xem ra cậu ta không thể tìm ra một phương pháp nào an toàn để có thể giết chết Tư Đồ Tĩnh vào lúc này.
Tưởng Quốc không phải là chưa từng nghĩ tới việc giết chết Tư Đồ Tĩnh bên ngoài sân đấu nhưng vấn đề là cậu ta không có cơ hội đó. Nếu liều lĩnh chém giết thì rất có khả năng Tưởng Quốc sẽ trở thành tội phạm, thành một hắc phù thủy. Trong suốt thời gian qua, cơ hội duy nhất để có thể chém giết Tư Đồ Tĩnh mà không bị biến thành tội phạm là ở đây, trên sân đấu này. Vấn đề duy nhất là: làm như thế nào để nó là một tình huống đột phát.
Cùng lúc đó, Tưởng Quốc khẽ nhếch mép và chĩa cây đũa phép của mình xuống đất. Cậu ta đã chuẩn bị sẵn quà mừng cho đối thủ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, bùa nổ của Tưởng Quốc thành công chặn đầu Tư Đồ Tĩnh và hất văng anh ta lên không trung.
Tư Đồ Tĩnh biến sắc. Anh ta đã nhận ra mình rơi vào tính toán của Tưởng Quốc nhưng tất cả đã muộn. Tư Đồ Tĩnh cố gắng đạp vào một vài viên đá xung quanh với mong muốn mượn lực để có thể thoát khỏi tình trạng chơi vơi giữ không trung này nhưng đối thủ hoàn toàn không có ý định cho phép anh ta làm điều đó.
Tưởng Quốc không bỏ lỡ cơ hội hiện tại, đầu tiên làm thêm một vụ nổ để đào một tảng đất đá khổng lồ ở ngay sân đấu. Ngay sau đó cậu ta sử dụng một bùa chú cực kỳ cơ bản, cơ bản tới nỗi một đứa học sinh cuối năm nhất ở Hogwarts cũng có thể sử dụng: thần chú trôi nổi (Wingardium Leviosa), nhấc tảng đá và ném thẳng nó về hướng của Tư Đồ Tĩnh.
Tư Đồ Tĩnh vì đang chơi vơi giữa không trung nên không có khả năng né tránh tảng đá bị Tưởng Quốc ném tới. Bất đắc dĩ, anh ta chỉ có thể sử dụng kiếm trong tay mình để đón đỡ. Kết quả là lực từ vụ va đập lại hất Tư Đồ Tĩnh bay cao thêm một đoạn nữa. Tư Đồ Tĩnh liếc nhìn Tưởng Quốc, sau đó khẽ thở dài, anh ta biết trận đấu đã kết thúc, anh ta đã thua kể từ khi đôi chân của mình bị đối thủ hất văng khỏi đại địa.
Tưởng Quốc sắc mặt lạnh lùng. Tuy chiến thắng đã gần trong gang tấc nhưng cậu ta biết rằng hiện tại càng phải tập trung bởi nếu vì một thao tác sai lầm do chủ quan mà dẫn tới thất bại thì cậu ta sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
Tưởng Quốc gia tăng cường độ ma lực, kích thước của quả cầu nước, được cậu ta ngưng tụ cùng thời điểm ném tảng đá, điêm cuồng gia tăng. Hiện tại đường kính của nó đã tăng lên tới hơn 20m.
Ngay khi Tư Đồ Tĩnh chuẩn bị bay lên tới đỉnh cao nhất, Tưởng Quốc đem quả cầu nước khổng lồ đó bao vây anh ta. Cậu muốn dìm chết đối thủ của mình.
Một loạt ma pháp được đồng thời sử dụng: triệt tiêu trọng lực trong khu vực nhỏ khiến quả cầu nước và Tư Đồ Tĩnh không thể rơi xuống; phép điều khiển để liên tục di chuyển quả cầu, ngăn không cho Tư Đồ Tĩnh bơi tới thành quả cầu để thoát thân; không ngừng gia tăng lượng nước hội tụ để gia tăng kích thước quả cầu.
Tới đây, Tưởng Quốc nhẹ nhàng thở ra, cậu ta thực sự cần thư giãn. Sử dụng cùng lúc một loạt ma thuật thực sự là một gáng nặng lên cơ thể. Cũng may là ngoại trừ ma thuật để duy trì hình dạng của khối cầu nước thì những ma thuật khác không ngốn quá nhiều ma lực.
Nếu như là một trận đấu với một phù thủy hoặc một võ giả bình thường thì tưởng Quốc hoàn toàn không cần phí công tới mức này nhưng với một người đã đạt tới trình độ như Tư Đồ Tĩnh thì cậu ta không thể chủ quan.
Một võ giả tới cảnh giới “tỉ mỉ” có thể hoàn mĩ khống chế năng lượng trong cơ thể mình. Họ có thể điều động khí dễ dàng theo ý muốn. Nhờ vào các “võ binh” nối dài sức mạnh bản thân, họ có thể không cần tiếp xúc trực tiếp với phép thuật mà vẫn có thể quấy rối sự liên kết của người thi pháp với phép thuật để đạt tới kết quả phá võ phép thuật.
Đó cũng là cái cách mà Tư Đồ Tĩnh phá vỡ bùa chú “Quỷ lửa”. Tưởng Quốc hiểu rằng nếu sử dụng phép thuật một cách trực tiếp thì rất khó có khả năng chiến thắng Tư Đồ Tĩnh.
Đầu tiên, Tưởng Quốc sử dụng phép thuật trực tiếp như tất cả các phù thủy vẫn làm. Tấn công đơn điệu và lặp lại để ru ngủ Tư Đồ Tĩnh. Kể cả “Quỷ lửa” hay sử dụng những cọc sắt để tấn công cũng đều chỉ là những mồi nhử.
Những cọc sắt mọc một cách hỗn độn nhưng thực tế thì chỉ có 3 hướng để thoát khỏi chúng. Và Tưởng Quốc đều đã ếm sẵn bùa chú ở những lối thoát đó để sẵn sàng chào đón Tư Đồ Tĩnh bất cứ lúc nào.
Tưởng Quốc cũng tính toán tới việc Tư Đồ Tĩnh có thể sẽ dựa vào cảm giác của bản thân để né tránh những cạm bẫy phép thuật của cậu đặt ra. Chính vì vậy những cảnh báo mà Tư Đồ Tĩnh nhận được từ giác quan của anh ta cũng không hề giả bởi nếu anh ta né tránh thì Tưởng Quốc cũng sẵn sàng đón tiếp bằng những hắc ma thuật cực kỳ nguy hiểm.
Để đánh lừa cảm giác của Tư Đồ Tĩnh, trên quãng đường trốn chạy của anh ta, Tưởng Quốc đều chỉ sử dụng những phép thuật không hề có tính sát thương cao. Cho dù là phép thuật có sức công phá lớn nhất là bùa nổ thì nó cũng không hề nhắm vào Tư Đồ Tĩnh, cái anh ta chịu chỉ là ảnh hưởng bị hất tung lên không trung mà thôi. Nhưng chính những phép thuật cơ bản được tổ hợp một cách hợp lý đã đưa đến cục diện hiện tại của trận đấu.
Tuy nhiên, để có được thành công này, Tưởng Quốc đã phải nghiên cứu đối thủ rất kỹ. Cậu ta biết rằng Tư Đồ Tĩnh là một võ giả thiên tài, anh ta sở hữu nhiều khả năng mà không mấy người có được. Ngay cả sự phản ứng cực nhanh với nguy hiểm của Tư Đồ Tĩnh cũng nằm trong tính toán của Tưởng Quốc. Cậu ta đã lợi dụng chính khả năng của Tư Đồ Tĩnh để chống lại Tư Đồ Tĩnh. Bởi nếu không có cái gọi là giác quan thứ 6 đó thì Tư Đồ Tĩnh cũng sẽ không bị Tưởng Quốc giam trong khối cầu nước khổng lồ kia.
Trên khán đài, nhiều người bắt đầu thắc mắc việc Tư Đồ Tĩnh không phá tan khối cầu nước để thoát thân. Bởi ai cũng nhìn thấy Tưởng Quốc dùng ma lực ngưng tụ nó. Tư Đồ Tĩnh thì không có vẻ gì là mệt mỏi sau khi phá tan “Quỷ lửa”. Một phép thuật hắc ám cấp cao cũng có thể phá vỡ thì tại sao lại không thể phá tan được một phép điều khiển nước bình thường?
Văn Đoàn cũng không thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Chẳng lẽ Tư Đồ Tĩnh bị dính bùa chú nào đó? Nhưng biểu hiện của anh ta không giống thế chút nào.
Ông Nhân với kinh nghiệm của mình đã nhìn ra vấn đề, nhưng ông không giải thích với Văn Đoàn mà quay sang hỏi Fluer Delacour. Ông dường như có ý thăm dò trình độ của cô gái có khả năng cao sẽ trở thành cháu dâu của mình.
Fluer không có để ý tới ý tứ của ông Nhân. Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào Tưởng Quốc kể từ khi trận đấu bắt đầu. Khi nghe câu hỏi của ông Nhân, cô không mất quá lâu để suy nghĩ ra vấn đề: “Anh ấy không sử dụng phép thuật để tạo ra nước mà hội tụ nước ở trong không khí. Sau khi tích tụ một lượng nước đủ lớn thì sử dụng phép thuật tạo ra một lớp màng chắn để chứa đựng lượng nước trong đó. Khối cầu nước khổng lồ kia có thể nói là một cái bong bóng khổng lồ được tạo bằng phép thuật và được rót đầy nước vào trong đó.”
Ông Nhân nhẹ nhàng gật đầu. Fluer hoàn toàn chính xác. Xem ra ông có phần xem thường cô gái này. Chí ít thì trình độ phép thuật của Fluer cũng cao hơn ông tưởng.
Thời gian nhanh tróng trôi qua, đã hơn 8 phút kể từ lúc Tư Đồ Tĩnh bị vây khốn trong khối cầu nước khổng lồ. Tuy khả năng khống chế tuyệt đối cơ thể khiến cho anh ta có thể nhịn thở lâu hơn người thường rất nhiều nhưng hiện tại cũng tới giới hạn. Tư Đồ Tĩnh có thể cảm nhận được cơn ngạt đang đánh úp lại.
Tưởng Quốc cũng có thể nhìn ra tình trạng của Tư Đồ Tĩnh. Cậu ta đánh mắt nhìn ra xung quanh và nhận ra được các trọng tài đang sẵn sàng làm công tác cứu viện.
Tưởng Quốc khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ không cam tâm. Nếu có thể, cậu ta tuyệt đối sẽ không do dự mà dìm chết Tư Đồ Tĩnh ngay lúc này nhưng điều đó hiển nhiên là không thực tế.
Giải đấu này có xảy ra án mạng, nhưng đó là đều xuất phát từ những tình huống đột phát. Lần giết chết đối thủ trước đó của Tưởng Quốc cũng không ngoại lệ. Nhưng hiện tại, khi đã bị trọng tài để ý mà muốn từ từ giết chết đối thủ là không khả thi.
Tưởng Quốc khẽ thở dài, xem ra cậu ta không thể tìm ra một phương pháp nào an toàn để có thể giết chết Tư Đồ Tĩnh vào lúc này.
Tưởng Quốc không phải là chưa từng nghĩ tới việc giết chết Tư Đồ Tĩnh bên ngoài sân đấu nhưng vấn đề là cậu ta không có cơ hội đó. Nếu liều lĩnh chém giết thì rất có khả năng Tưởng Quốc sẽ trở thành tội phạm, thành một hắc phù thủy. Trong suốt thời gian qua, cơ hội duy nhất để có thể chém giết Tư Đồ Tĩnh mà không bị biến thành tội phạm là ở đây, trên sân đấu này. Vấn đề duy nhất là: làm như thế nào để nó là một tình huống đột phát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.