Chương 12:
Wipthyw
09/10/2024
Sầm Yến Yến nghe xong thì mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Cậu điên rồi à?... Nếu thực sự nghe lời cậu, tôi sợ là sẽ bị A Nguyên đánh chết mất, tôi còn đang chờ ngày mai chép bài tập của cậu ấy cơ."
Khang Lạc Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục xúi giục: "Cậu ấy đang ngủ say mà, hơn nữa, chỉ hôn một cái thì sao chứ, biết đâu trong lòng A Nguyên cũng rất mong chờ thì sao."
"Sao có thể chứ?" Sầm Yến Yến không tin chút nào.
Khang Lạc Dương lại hạ giọng nói một câu.
Sầm Yến Yến theo sự chỉ dẫn của cậu ta nhìn vào giữa hai chân Tân Nguyên, quả thực quần jean có phần hơi bất thường.
Nhận ra có thể là gì, cô hơi xấu hổ quay mặt đi, lại vừa vặn nhìn thấy cảnh nam hoan nữ ái trong phim, vô thức lại nhìn xuống hạ thân Khang Lạc Dương.
... Quả nhiên.
Khang Lạc Dương mặc một chiếc quần lửng màu trắng.
Cô mang theo nụ cười có phần tinh quái, bí ẩn tiến lại gần Khang Lạc Dương, Khang Lạc Dương tưởng cô sắp nói ra quan điểm gì đó về Tân Nguyên, cũng hứng thú thấu lại gần.
"Cậu còn rõ ràng hơn cả A Nguyên nữa."
...
Khang Lạc Dương hận không thể hôn Sầm Yến Yến thêm mười tám lần, xem cô còn dám nói bậy nữa không.
Cậu ta ho một tiếng, ngượng ngùng động đậy chân, đẩy Sầm Yến Yến về phía Tân Nguyên: "Nhanh đi, nhanh đi."
Sầm Yến Yến vẫn đang cười, cho đến khi bị đẩy sắp dựa vào Tân Nguyên, cô mới phản ứng lại, vội vàng bảo Khang Lạc Dương dừng lại.
Khang Lạc Dương liều mạng ra hiệu cho cô, nháy mắt làm mặt xấu.
Sầm Yến Yến quay đầu lại, không hiểu sao lại có chút căng thẳng, thở phào một hơi, mới đi đánh giá Tân Nguyên.
Cậu ta đã tháo kính, cả người lại càng thêm nhu hòa, mái tóc mái trước trán rũ xuống mềm mại nhưng không che mất hàng mi dài và dày của cậu ta.
Môi Tân Nguyên hơi mỏng, hơi chu ra, mím chặt.
Sầm Yến Yến khá tò mò.
Tò mò môi Tân Nguyên sẽ có vị gì, tò mò cậu ta sẽ có phản ứng gì.
Nhớ lại lúc sinh nhật, Tân Nguyên chùi sạch dấu son môi với vẻ ghét bỏ, Sầm Yến Yến càng nóng lòng muốn thử.
Khang Lạc Dương vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục xúi giục: "Cậu ấy đang ngủ say mà, hơn nữa, chỉ hôn một cái thì sao chứ, biết đâu trong lòng A Nguyên cũng rất mong chờ thì sao."
"Sao có thể chứ?" Sầm Yến Yến không tin chút nào.
Khang Lạc Dương lại hạ giọng nói một câu.
Sầm Yến Yến theo sự chỉ dẫn của cậu ta nhìn vào giữa hai chân Tân Nguyên, quả thực quần jean có phần hơi bất thường.
Nhận ra có thể là gì, cô hơi xấu hổ quay mặt đi, lại vừa vặn nhìn thấy cảnh nam hoan nữ ái trong phim, vô thức lại nhìn xuống hạ thân Khang Lạc Dương.
... Quả nhiên.
Khang Lạc Dương mặc một chiếc quần lửng màu trắng.
Cô mang theo nụ cười có phần tinh quái, bí ẩn tiến lại gần Khang Lạc Dương, Khang Lạc Dương tưởng cô sắp nói ra quan điểm gì đó về Tân Nguyên, cũng hứng thú thấu lại gần.
"Cậu còn rõ ràng hơn cả A Nguyên nữa."
...
Khang Lạc Dương hận không thể hôn Sầm Yến Yến thêm mười tám lần, xem cô còn dám nói bậy nữa không.
Cậu ta ho một tiếng, ngượng ngùng động đậy chân, đẩy Sầm Yến Yến về phía Tân Nguyên: "Nhanh đi, nhanh đi."
Sầm Yến Yến vẫn đang cười, cho đến khi bị đẩy sắp dựa vào Tân Nguyên, cô mới phản ứng lại, vội vàng bảo Khang Lạc Dương dừng lại.
Khang Lạc Dương liều mạng ra hiệu cho cô, nháy mắt làm mặt xấu.
Sầm Yến Yến quay đầu lại, không hiểu sao lại có chút căng thẳng, thở phào một hơi, mới đi đánh giá Tân Nguyên.
Cậu ta đã tháo kính, cả người lại càng thêm nhu hòa, mái tóc mái trước trán rũ xuống mềm mại nhưng không che mất hàng mi dài và dày của cậu ta.
Môi Tân Nguyên hơi mỏng, hơi chu ra, mím chặt.
Sầm Yến Yến khá tò mò.
Tò mò môi Tân Nguyên sẽ có vị gì, tò mò cậu ta sẽ có phản ứng gì.
Nhớ lại lúc sinh nhật, Tân Nguyên chùi sạch dấu son môi với vẻ ghét bỏ, Sầm Yến Yến càng nóng lòng muốn thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.