Chương 77: Thế giới song song 7
Giang La La
01/10/2021
Giây đầu tiên sau khi tắt điện thoại, Tư Họa liền vùi mặt mình vào trong gối, kéo chăn lên đắp kín mít, ngay cả đầu cũng không chịu để lộ ra ngoài.
“Hahahahahaha…” Kha Giai Vân đứng ở cạnh giường đã cười đến không đứng thẳng được nữa.
Oimeoi, hẹn hò thật rồi.
Tư Họa trốn trong chăn, tiếng cười ngặt nghẽo từ bên ngoài vẫn truyền tới không dứt. Người ở trong đã thấy ngạt thở đến mức hai má đỏ ửng lên nhưng vẫn nhất định không chịu đối mặt.
Hai người bạn cùng phòng khác vừa đi ra ngoài giao lưu về, để một túi táo và chuối lên trên bàn, rất tò mò với khung cảnh hiện tại: “Giai Vân, cậu đang cười cái gì thế, cười thành ra cái bộ dạng này luôn?”
“Mình… hahaha, aiyo, đau bụng quá.” Kha Giai Vân đưa tay chỉ vào giường của Tư Họa, nói ra một câu không hoàn chỉnh.
Buồn cười quá đi, bảo cô đi hỏi dò đối tượng yêu thầm, cuối cùng lại thành ra hẹn được người ta luôn rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Họa Họa làm sao?” Tiếng cười của Kha Giai Vân thu hút hai người bạn cùng phòng.
“Aizz.” Kha Giai Vân vịn vào thành giường, hít sâu một hơi, tiếng cười miễn cưỡng dừng lại. Tư Họa vội vàng tung chăn ra, đôi mắt sáng người lườm cô.
Kết quả, cái vẻ mặt không có chút xíu khả năng uy hiếp đó lại làm cho Kha Giai Vân bò ra cười.
Bịa bừa một lý do để lừa hai người bạn cùng phòng đang xem kịch hay, Kha Giai Vân lần nữa nhoài lại lên giường, thấp giọng nói: “Họa Họa, cậu đừng xấu hổ, không phải người ta đã đồng ý với cậu rồi sao.”
“Nhưng sao có thể giống nhau được chứ!” Đã nói là âm thầm thăm dò mà lại biến thành mời trực tiếp, tính chất của hai người hoàn toàn khác nhau. Người ngoài quan sát đã cười thành như vậy rồi, không biết trong lòng Ngôn Tuyển nghĩ gì về cô.
Nghĩ như vậy, Tư Họa lại càng thấy sầu não, kéo chăn trùm kín đầu.
Điện thoại đang lưu lạc trong góc rung lên lần nữa, cả người Tư Họa cũng rung theo. Cô vươn tay mò lấy điện thoại, vừa nhìn…
Là chuyện công việc.
Bản thảo thiết kế của cô thông qua rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô từ trên giường ngồi dậy, vội vàng soạn tin nhắn, lúc sắp nhấn gửi đi mới chú ý đến, đây là khung chat với Ngôn Tuyển. Cô muốn chia sẻ niềm vui này với Ngôn Tuyển, thế nhưng chuyện vừa nãy thực sự xấu hổ quá rồi.
Dòng tin nhắn đã soạn xong nằm ở trong khung chat mấy phút liền, Tư Họa vẫn đang do dự, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn từ đối phương gửi tới: [Họa Họa, tôi đang ở phía dưới tòa ký túc của các em, có thể xuống đây không?]
Đang ở? Bên dưới tòa ký túc?
Bảo cô đi xuống? Làm gì chứ?
Mấy phút đồng hồ trôi qua, những gì nên nghĩ hay không nên nghĩ, Tư Họa đều nghĩ tới cả rồi.
Nửa phút sau, Tư Họa nhanh chóng lao xuống giường, nắm lấy tay của Kha Giai Vân: “Giai Vân, cứu mạng!”
Giờ trang điểm đã không kịp nữa rồi, Tư Họa vội vàng cầm lấy bút vẽ lông mày và son, Kha Giai Vân tìm thấy quần áo của Tư Họa: “Cậu muốn mặc cái nào?”
“Cái áo khoác ở bên trái, màu hồng.”
“Được.”
Phòng ký túc không có tủ quần áo riêng, mọi người liền bọc lớp chống bụi cho quần áo rồi treo lên. Kha Giai Vân giúp cô lấy ra, treo ở bên giường, Tư Họa có thể trực tiếp mặc lên.
Vẽ xong lông mày, tô xong son, Tư Họa bắt đầu tìm trang sức trong hộp đựng: “Aizz, đôi bông tai mình mới mua mấy hôm trước để ở đâu rồi, kẹp tóc của mình đâu.”
“Cậu đừng cuống, cậu càng cuống càng loạn.”
“Anh ấy đã đến dưới tòa nhà rồi.”
“Để anh ấy đợi một chút có sao đâu, trước khi tới cũng không nói với cậu, cũng không phải là cậu cố ý chậm trễ.”
Mặc dù lời thì nói như vậy, nhưng Tư Họa không cách nào chấp nhận lý do này một cách thoải mái. Ngôn Tuyển phần lớn là vì câu nói của cô trong điện thoại khi nãy mà tới.
Ngay cả khi Tư Họa vội vàng chuẩn bị, thì đợi đến khi mọi thứ xong xuôi cũng đã là mười lăm phút sau.
Đi giày xong là muốn đi luôn, Kha Giai Vân vội vàng nhét một sợi dây xích màu vàng kim vào trong tay cô: “Túi xách! Đem theo túi xách!”
“Cảm ơn nhé, mình đi trước đây.”
Trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, phòng ký túc dường như trải qua một trận hỗn chiến lớn. Hai người bạn cùng phòng còn lại, một người cầm táo, một người cầm chuối, ngơ ngác nhìn Kha Giai Vân: “Vậy nên, vừa nãy hai cậu là?”
“Haizz, người ta thoát kiếp độc thân rồi.”
Kha Giai Vân phẩy phẩy tay.
Hiểu rồi!
*
Tư Họa vội vàng chạy xuống, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa ký túc thì chợt giảm tốc lại, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ra dáng vẻ đoan trang, nắm lấy túi xách, bước đi vô cùng có khí phách.
Các bạn nữ đi qua không kìm được mà quay đầu nhìn vài cái, không biết rằng, trong lòng chính chủ đang loạn cào cào, đầu óc thì hỗn loạn, bất tri bất giác tìm được bóng hình quen thuộc đó, nhưng lại nhìn thấy——
Khung cảnh ở rạp chiếu phim lại tái diễn một lần nữa, mấy cô gái trẻ xinh đẹp đang vây quanh trước mặt Ngôn Tuyển, lần này là ba người.
Càng bước về phía trước, Tư Họa ngược lại càng bình tĩnh.
Cô chưa kịp đi tới trước mặt Ngôn Tuyển thì mấy cô gái kia đều đã bị “Đuổi” đi rồi. Đồng thời, Ngôn Tuyển ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái đi tới, mặc một chiếc áo khoác dài màu hồng, đôi bốt cao cổ màu trắng, hoàn toàn tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
“Thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi.” Cô khắc chế biểu cảm của mình.
“Không sao, là tôi tới sớm thôi.” Mời con gái đi chơi đúng ra nên hẹn trước, thế nhưng lúc đó anh thật sự là… không chờ được nữa.
“Vừa nãy anh ở đây, đang nói chuyện hả?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cũng giống như khung cảnh lần trước, lần này Tư Họa đã hỏi ra miệng rồi.
Giây phút đó, nụ cười trên gương mặt Ngôn Tuyển càng thêm rực rỡ, đặc biệt giải thích với cô: “Không phải, tôi không quen bọn họ, chỉ là hỏi đường thôi.”
“Ồ, tôi còn tưởng là anh làm quen được với bạn mới rồi cơ.” Cô gái miệng thì mạnh nhưng ánh mắt lại lay động không ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng trai đối diện.
“Sao có thể chứ, bạn bè cũng không thể tùy tiện kết giao được.”
“Vậy sao, hình như lúc trước khi chúng ta làm quen cũng chỉ nói vài câu mà.” Sau đó đã phát triển thành như hiện giờ.
“Em không giống vậy.”
Không giống chỗ nào?
Cô ngại không dám hỏi.
Người thông minh đều lĩnh hội ở trong lòng, về phương diện tình cảm phần lớn đều lựa chọn giả vờ mơ hồ, nhất định phải đợi đến khi đáp án đã rõ ràng.
Đứng bên đường sẽ thu hút sự chú ý của người khác, hai người ăn ý chọn ra địa điểm thích hợp nhất—— thư viện.
“Anh tới tìm tôi làm gì thế?”
“Có một món quà nhỏ muốn tặng cho em.”
Món quà nhỏ của Ngôn Tuyển xuất hiện nhiều vô kể, vừa nãy cô nhìn thấy hai tay Ngôn Tuyển trống không, không mang theo đồ, không biết là đã giấu quà ở đâu rồi?
Tư Họa có chút mong chờ: “Là cái gì thế?”
Ngôn Tuyển giơ một tay về phía cô, khuỷu tay chống lên bàn, lòng bàn tay ngửa lên: “Đưa tay cho anh.”
Ah… Cái này cũng quá…
Động tác này cũng mập mờ quá đi, muốn nắm tay sao?
Trái tim đập thình thịch, Tư Họa nhẹ nhàng đưa tay phải ra, khi chỉ cách ngón tay đối phương 1cm thì dừng lại, không trực tiếp đặt vào tay anh.
Ngón tay của cô gái vừa thon vừa trắng, giống như tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy. Móng tay màu hồng nhạt mượt mà đáng yêu, dưới tác dụng của ánh đèn tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Một chiếc vòng bện thừng màu đỏ tươi luồn qua năm ngón tay, trượt xuống cổ tay, Ngôn Tuyển cầm nút thắt ở trên chiếc vòng dần dần kéo chặt lại, cho đến vị trí phù hợp. Anh để viên ngọc màu đỏ ở giữa chiếc vòng lên mu bàn tay, hai viên ngọc nhỏ ở điểm thắt nút chạm vào mặt bàn, đây mới gọi là đeo xong hoàn chỉnh.
“Tại sao bỗng nhiên lại tặng tôi cái này?” Sự chú ý của Tư Họa hoàn toàn rơi trên tay, màu đỏ tươi hấp dẫn mắt người xem.
Và, khi bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, chạm vào làn da cô, trong lòng giống như có một chiếc lông vũ lướt qua, có chút ngưa ngứa, vừa mềm vừa tê dại.
“Mấy hôm trước thấy chiếc vòng đỏ em đeo trên tay rất đẹp, có điều chiếc vòng này…” Anh nhếch khóe miệng, chuyển hướng chủ đề câu chuyện: “Nếu như Họa Họa nhận lấy thì không thể tặng cho người khác nữa đâu đó.”
“Tôi sẽ không đem quà của người khác tặng tôi để tặng cho người khác đâu.” Giọng nói của cô gái bất giác thay đổi, mềm mại dịu dàng, ngọt đến mức khiến người nghe mềm nhũn con tim.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Quà của Ngôn Tuyển tặng với quà tặng kèm tùy ý lấy khi mua hàng bên ngoài tất nhiên là khác nhau rồi.
“Vốn định là hai ngày nữa mới tặng cho em.” Ngôn Tuyển ngước mắt lên, nhìn thẳng vào gương mặt cô: “Thế nhưng vừa nãy em nói với anh câu nói đó, anh cảm thấy không thể đợi thêm được nữa.”
Không thể nào, đợi đến khi người con gái ấy biểu lộ rõ lòng mình với anh.
“Vừa nãy tôi cái gì…” Cô mạnh mẽ rút tay về, hơi ngả người về sau, tay che lấy miệng.
Đối phương vẫn nhìn thẳng vào cô, trên mặt tràn ngập ý cười. Tư Họa đột nhiên hiểu ra được, ý anh nói là—— hẹn hò.
Rõ ràng là bị Kha Giai Vân tẩy não mới buột miệng nói ra câu đó, bị Ngôn Tuyển nghe được, giải thích thế nào cũng chỉ là càng nói càng tô đen mà thôi.
Lúc này, Ngôn Tuyển hơi nghiêng người về trước, vô cùng chân thành hỏi: “Vậy nên, bây giờ anh có thể dùng món quà nhỏ này, để đổi lấy một cơ hội cùng Họa Họa đi chơi đêm Giáng Sinh có được không?”
Tư Họa khẽ chớp mắt, gần như đã quên mất mình muốn nói cái gì.
Anh giả vờ không biết gì cả, lấy một phần quà nhỏ mời lại cô lần nữa, không để cho cô cảm thấy ngượng ngùng khó xử.
Cô gái chạm vào món quà nhỏ, quyến luyến không muốn rời tay, khẽ gật đầu: “Thế nhưng lúc trước tôi đã đồng ý với một người bạn, sẽ cùng cô ấy đi xem phim.”
“Bạn?”
“Là con gái! Lần trước đi ăn ở quán rượu, đã uống chút rượu, sau đó đồng ý rồi…” Cô nhấn mạnh lại: “Chỉ đồng ý đi xem phim với cô ấy thôi, hôm đó từ chiều cho đến tối tôi đều không có tiết học.”
Chuyện đã đồng ý cô sẽ không hủy hẹn, nhưng mà cũng có chút ích kỷ, hy vọng vào ngày đặc biệt đó có thể ở bên cạnh người mà mình thích.
“Ừm, đến lúc đó em nói thời gian cho anh biết, anh sẽ sắp xếp.” Là anh đã chậm một bước, anh cũng không thể ép buộc Tư Họa phải làm trái lời đã hẹn với bạn bè
“Ừ ừ.”
“Bây giờ thì…” Tư Họa lôi điện thoại ra xem thời gian: “Buổi chiều tôi còn hai tiết học, không thể ở thư viện quá lâu.”
“Anh biết, anh nhớ thời khóa biểu của em, đợi em tan học rồi lại đến đón em, nhé?”
“Ừ, được…” Vô thức nắm lấy cổ tay, chiếc vòng bện thừng màu đỏ ấy, cô gái không nỡ buông tay ra, gò má khẽ nóng lên.
–
Trong giảng đường, Hạ Vân Tịch ôm sách chạy tới ngồi vào chỗ bên cạnh Tư Họa, để cho cô quyết định xem suất chiếu phim nào.
“Buổi trưa tan học chúng ta cùng nhau đi ăn trưa, sau đó đi xem phim, được không?” Tư Họa không phải là người thích ép buộc người khác, nên sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cũng sẽ quan tâm đến ý kiến của bạn đồng hành.
Hạ Vân Tịch hơi nhíu mày: “Buổi trưa à, vậy thì cũng sớm quá đi…”
Ban ngày làm sao có được không khí nồng nhiệt như buổi tối được chứ, hơn nữa anh trai của cô ấy ngày hôm đó mới đi công tác nước ngoài về, dù thế nào thì cũng phải nghỉ ngơi một chút thì mới có tinh thần đi hẹn hò được chứ?
“Có thể muộn hơn chút được không? Ví dụ như buổi chiều chúng ta cùng nhau dạo phố, sau đó cùng nhau ăn cơm tối rồi đi xem phim?” Hạ Vân Tịch đã lên kế hoạch trước tất cả.
Đến lúc đó xem đến bảy tám giờ tối kết thúc, từ rạp chiếu phim đi ra thì trời cũng tối. Thiên thời địa lợi nhân hòa, anh trai cô lấy ra món quà quý giá đắt tiền rồi tỏ tình, không phải là hoàn hảo rồi sao?
Tư Họa không ngờ rằng, thời gian mà Hạ Vân Tịch sắp xếp là từ khi cô tan học cho đến tận tối muộn mới kết thúc.
“Thật ngại quá, hôm đó mình còn có việc khác, chỉ có thể xem cùng cậu một bộ phim thôi, nếu như còn sớm thì chúng ta cùng ăn bữa cơm.”
“Việc khác? Việc gì vậy?” Hồi chuông cảnh báo trong lòng Hạ Vân Tịch lập tức vang lên.
“Mình có hẹn với người bạn khác.” Cô không nói dối, bây giờ quan hệ với Ngôn Tuyển vẫn chỉ là bạn bè.
“Là hẹn với mấy người Giai Vân sao?” Bình thường cũng chỉ thấy Tư Họa hay ở cùng với mấy người bạn chung phòng ký túc.
“Không phải.”
“Vậy là ai?”
Trạng thái cố dò hỏi của Hạ Vân Tịch khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, bờ môi mỏng khẽ mím lại, là biểu cảm cho việc từ chối trả lời.
Hạ Vân Tịch muốn nói gì đó nhưng lại nhớ đến lời anh trai đã dặn dò. Tính cách của Tư Họa dịu dàng nhưng mẫn cảm, cần phải chú ý nhiều hơn.
Lúc đầu kết bạn với Tư Họa không chú đến những điều này, từ sau khi anh trai cô ấy trúng tiếng sét ái tình với Tư Họa đã căn dặn cô không ít việc. Ngược lại anh trở nên gò bó chân tay, để lộ rõ việc dồn toàn tâm toàn sức.
“Vậy thế này đi, chúng không đi shopping nữa, chập tối cùng ăn cơm rồi đi xem phim, OK không?”
Tư Họa vẫn lắc đầu như cũ.
Nếu là như vậy thì buổi chiều cô đi gặp Ngôn Tuyển còn phải tính toán thời gian, ở bên nhau nhất định sẽ không thoải mái.
“Vân Tịch, mình đi xem phim với cậu trước, buổi tối sẽ đi gặp bạn của mình.”
“Buổi trưa sau khi tan học chúng ta cùng nhau ăn trưa, mình cùng đi shopping với cậu một lát, sau đó đi xem phim, vậy có được không?” Đến lúc đó cô có thể cùng với Ngôn Tuyển ăn bữa tối, sau có vẫn có thể ở bên nhau mấy tiếng đồng hồ.
Hạ Vân Tịch khẽ nhếch mép cười, không phản ứng trực tiếp, rõ ràng là không tán thành với sắp xếp như vậy.
Tư Họa cũng không biết làm thế nào, từ trưa đến chiều cũng có thể ở cùng Hạ Vân Tịch bốn năm tiếng đồng hồ, không coi là hẹn hò chớp nhoáng rồi.
“Mình nghĩ thêm một lát đã.” Hạ Vân Tịch đổi chỗ ngồi, đi liên lạc với Hạ Diên Tiêu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này Kha Giai Vân đang ngồi ở phía sau, cầm bút chọc vào lưng cô: “Họa Họa, hai người vừa mới nói chuyện gì đó? Hôm Giáng Sinh cậu còn muốn cùng cậu ta ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, trước đó đã đồng ý rồi, cơ mà chỉ đồng ý xem cùng một bộ phim thôi.”
“Ò, vậy còn được.” Hai tiếng đồng hồ thôi mà.
Nói đến Hạ Vân Tịch, Kha Giai Vân cố ý liếc vài cái rồi kéo Tư Họa bắt đầu buôn chuyện: “Anh trai của Hạ Vân Tịch cũng lợi hại lắm đó, thường xuyên nghe thấy bố mình khen anh ta. Nói cái gì mà tuổi trẻ tài cao, kỳ tài trong giới thương gia, nói chung là rất biết làm kinh doanh.”
“Mà đợt khai giảng không phải là cậu đã tiếp xúc với anh trai cậu ta rồi sao?” Chiếc bút của Kha Giai Vân quay vòng giữa các ngón tay.
“Chỉ là liên lạc một khoảng thời gian ngắn thôi.” Tiếp xúc của cô và Hạ Diên Tiêu cùng lắm cũng chỉ là ăn mấy bữa cơm.
“Nói thật là mình cảm thấy anh trai cô ta trông trưởng thành quá, đặc biệt là ánh mắt khi nhìn cậu, cảm giác có chút kỳ lạ. Không biết phải nói sao, có thể là thế giới của người nhiều uy quyền chúng ta không hiểu được đi.”
“Đừng nói nữa, dù sao thì bây giờ mình với anh ta cũng không có quan hệ gì cả.” Cô không có hứng thú với chuyện của Hạ Diên Tiêu.
Cảnh tượng khi tiếp xúc lần đầu tiên cô cũng sắp quên rồi. Hạ Diên Tiêu quả thật là rất kỳ lạ, lúc thì cho cô cảm giác tỉ mỉ, thỏa đáng, đâu đâu cũng có sự ăn ý với cô. Lúc thì lại khiến cho cảm thấy, tam quan của hai người khác nhau rất lớn.
Nếu như Hạ Diên Tiêu không nói những lời đó, chỉ nhìn anh ta làm việc thôi thì còn thấy ổn. Nhưng qua mỗi lần Hạ Diên Tiêu trò chuyện với cô cho thấy, hai người không hợp tiếp xúc với nhau, nếu không sẽ nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.
Thêm nữa, cô cũng đã có người mình thích rồi, còn quan tâm đến người khác để làm gì.
Sau một tiết học, Hạ Vân Tịch lại tới tìm cô để thỏa thuận về thời gian, cuối cùng quyết định là năm giờ chiều.
Bộ phim sẽ kết thúc vào khoảng bảy giờ tối, cô vẫn kịp đi tìm Ngôn Tuyển. Dù sao cũng là hứa với Hạ Vân Tịch trước, Tư Họa cũng chỉ đành đồng ý.
Hạ Vân Tịch thở phào một hơi.
Tiết học trước liên hệ với anh trai, anh cô nói sớm một chút cũng không sao, Tư Họa có mặt là được.
Thật sự không ngờ được, anh trai cô là người một ngày bận trăm công nghìn việc, cũng sẽ vì tình yêu mà không màng vất vả gấp rút từ nước ngoài quay về. Xem ra anh đã thật sự buông bỏ được Quý Anh rồi, cũng coi như là một việc tốt.
–
Sau khi tan học, Tư Họa không về ký túc cùng mấy người Kha Giai Vân. Cô đưa sách cho bạn cùng phòng mang về giúp, còn mình thì trực tiếp đi về phía cổng trường.
Ngôn Tuyển đưa tới một chiếc túi giấy màu hồng, bên trong đựng một hộp đồ ăn, Tư Họa liếc mấy cái: “Gần đây hình như tôi ăn rất nhiều bánh kem, có khi nào sẽ béo lên không?”
“Đây là bánh anh tự làm đó, đã kiểm soát lượng dùng của các nguyên liệu, đừng lo.”
“Anh còn biết làm bánh ngọt.” Lại đào được một điều bất ngờ mới.
“Ừ, còn biết nấu rất nhiều món ăn, có muốn nếm thử không?”
“Hôm nay?”
“Nếu như em bằng lòng thì bây giờ chúng ta có thể đi mua thực phẩm.”
Đi chợ nấu cơm, vậy chẳng phải là phải đi đến chỗ Ngôn Tuyển sống sao?
Trong lúc Tư Họa đang ngập ngừng, Ngôn Tuyển đã chủ động mở đường cho cô: “Gửi định vị cho một người bạn mà em tín nhiệm, để cho bọn họ biết được hành tung của em, giữ vững liên lạc.”
“Tôi không phải là nghi ngờ điều này.”
“Anh biết, thế nhưng làm như vậy thì sẽ đảm bảo cho sự an toàn của em hơn.”
Không có kế hoạch cụ thể, không biết tại sao lại biến thành tự mình đi chợ, xuống bếp. Cô đi theo bên cạnh Ngôn Tuyển, nhìn anh thuần thục chọn lựa nguyên liệu, cảm thấy có chút mới lạ.
Chàng trai này, tại sao chỉ xem anh chọn đồ ăn thôi mà cũng khiến tâm trạng người khác thoải mái đến vậy.
Cuối cùng, những nguyên liệu đã mua phần lớn đều là những thứ Tư Họa thích. Tư Họa theo Ngôn Tuyển về nhà mới phát hiện ra, nơi anh ở cách trường học của cô không xa. Môi trường của khu chung cư này rất tốt, vào cửa đều cần phải chủ nhà quẹt thẻ, hệ số an toàn tương đối cao.
Bước vào cửa, Tư Họa bắt đầu tỉ mỉ quan sát khung cảnh xung quanh. Phòng khách sáng rõ, trong nhà cũng ngăn nắp gọn gàng, là phong cách kiểu Âu đơn giản, rất phù hợp với khí chất của anh.
Ngôn Tuyển lấy một đôi dép lê màu xanh hoàn toàn mới từ trong tủ giày ra: “Em đi đôi này, là mới đó.”
Anh sống ở đây không giống như Cảnh Thành, không có bạn bè thân quen tới chơi, liên quan đến công việc thì cũng sẽ giải quyết ở bên ngoài. Nghiêm khắc mà nói, Tư Họa là người đầu tiên tới đây.
“Bữa tối có lẽ sẽ cần hơn một tiếng đồng hồ nữa mới xong, em có thể ngồi chơi ở đây, nếu như đói thì lấy bánh ngọt trong túi ra ăn tạm trước.”
“Tôi phụ giúp anh nhé.”
“Không cần đâu, hôm nay là lần đầu em tới đây, đi chơi đi.” Ngôn Tuyển hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn cô nuông chiều vô cùng: “Đồ đạc trong nhà em đều có thể xem, không cần quá cẩn trọng.”
Anh sợ Tư Họa đi ra ngoài sẽ ngồi nguyên một chỗ không cử động một hai tiếng đồng hồ.
“Giọng điệu của anh, giống như là đang dỗ con nít vậy.”
“Em không phải là cô bạn nhỏ sao?”
“Tôi thành niên rồi đấy, được không?”
“Cô bạn nhỏ thành niên.” Ngôn Tuyển khẽ cười, để đồ xuống rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Lười tranh cãi với anh, Tư Họa khẽ hừ hai tiếng rồi chạy ra ngoài bóc bánh ngọt.
Thế nhưng cô cũng rất có lương tâm, không ăn một mình mà bưng đĩa bánh ngọt đi vào trong bếp, dùng chiếc thìa mình đã dùng qua, xúc lấy một miếng bánh ngọt thơm mềm đưa tới bên miệng Ngôn Tuyển.
Anh cúi đầu, một miếng nuốt gọn.
Tư Họa đưa tới lần thứ hai.
Lúc cô đưa tới lần thứ ba, Ngôn Tuyển đã nhẹ nhàng lắc đầu với cô: “Buổi chiều lúc làm bánh ngọt cho em đã ăn rồi, anh không đói, chỗ còn lại đều thuộc về em đấy.”
“Vậy mà anh không nói sớm, còn ăn của tôi mất hai miếng!” Con người hào phóng bỗng nhiên bắt đầu so đo tính toán.
“Vậy thật sự xin lỗi rồi, lần sau sẽ bù cho em.” Miệng thì nói xin lỗi, nhưng nụ cười trong đáy mắt sâu hơn bất kì ai.
Tư Họa xấu hổ, lườm anh một cái rồi chạy mất, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Điện thoại kết nối với Wifi, Tư Họa nhìn thấy tin nhắn mới ở trong nhóm, hỏi cô “Việc hẹn hò” tiến hành thế nào rồi?”
Vừa nãy cô làm theo lời Ngôn Tuyển nói, gửi địa chỉ cho Kha Giai Vân. Bây giờ đúng lúc báo cáo tình hình mới với cô ấy, khung cảnh của căn nhà này cũng gần giống so với tưởng tượng của cô.
Rất phù hợp với cảm giác mà Ngôn Tuyển mang lại cho người khác.
Cô gửi hình bánh ngọt đã chụp lúc trước cho Kha Giai Vân, đối phương trả lời “Tuyệt tuyệt tuyệt”, rồi chúc cô hẹn hò vui vẻ.
Ăn bánh ngọt xong, Tư Họa lượn một vòng trong phòng khách, không vì mục đích gì khác, cô chỉ muốn thông qua những thứ này để hiểu rõ hơn về Ngôn Tuyển. Vả lại, cô đã suy nghĩ cả một buổi chiều, nên tặng quà gì cho Ngôn Tuyển.
Tư Họa len lén chạy tới cửa bếp, đưa mắt nhìn chàng trai đang nấu cơm ở bên trong. Anh ở nhà đã xắn tay áo lên, ánh mắt rơi xuống đôi tay dài của anh, Tư Họa chú ý thấy, cổ tay anh vẫn đang trống trơn.
Chạm vào chiếc vòng bện thừng ở cô tay, trong đầu đã có suy tính.
Cô còn đi vào bếp lượn một lúc, Ngôn Tuyển không cho cô chạm vào cái gì, thỉnh thoảng chỉ giúp đỡ đưa đồ.
Hai người cùng nhau hoàn thành bữa tối cực kỳ thịnh soạn. Tư Họa thật sự được mở mang về tài nghệ nấu nướng của Ngôn Tuyển, đã không kìm được mà hét lên: “Giỏi quá đi.”
Không có chút xíu giả tạo nào luôn.
Màu sắc hương vị đều đủ cả, nói là tay nghề của đầu bếp thì cũng không quá chút nào. Được nhìn no mắt đồng thời cũng được ăn no bụng, ham muốn ăn uống của Tư Họa đã được thỏa mãn rồi.
“Nếu như thích thì lần sau muốn ăn gì cứ nói với anh, anh sẽ nấu cho em.”
“Anh là đang cổ vũ tôi tới ăn trực uống ké sao?”
“Anh rất hoan nghênh.” Ngay cả chìa khóa nhà cũng muốn đưa cho cô.
Sau khi ăn tối xong là khoảng 7 rưỡi tối, thời tiết này không thích hợp để ra ngoài, nên hai người dứt khoát chọn bật một bộ phim tình cảm lãng mạn. Tình tiết phim rất được, Tư Họa làm ổ ở trên sofa xem đến say mê, xem một mạch đến tận cuối không làm gián đoạn.
Ngôn Tuyển đích thân đưa cô trở về trường, hai người chào tạm biệt nhau ở dưới tòa nhà ký túc.
“Hai ngày tới đây có thể sẽ hơi bận, nếu như gửi tin nhắn mà anh không kịp thời trả lời thì có nghĩa là đang làm việc, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
“Tôi biết rồi.”
“Em về đi.” Anh không kìm được giơ tay, vuốt mái tóc đen mềm mượt của cô gái.
Đây là một hành động có ý thức, Tư Họa hơi cúi đầu, không hề bài xích.
*
Ngày lễ Giáng sinh, buổi sáng có bốn tiết, Tư Họa mới ngồi một lúc thì đã có người tới tặng táo Giáng Sinh.
Có vài người đặt xuống xong liền đi mất, ngay cả cơ hội để từ chối cũng không cho. Mắt nhìn một bàn ngập quà Giáng Sinh, Tư Họa để lộ ánh mắt thương tâm: “Thế này thì phải trả làm sao?”
Kha Giai Vân xua tay lắc đầu, chỉ vào đống táo mà mình nhận được, biểu thị lực bất tòng tâm, thương cô lắm mà không giúp gì được.
Sau khi tan học, Tư Họa và Hạ Vân Tịch ra ngoài ăn cơm, lúc ăn xong thì đã gần một rưỡi. Từ đây đi tới khu nội thành, shopping khoảng một tiếng rồi đi xem phim, thời gian vừa đẹp.
“Vân Tịch, có phải là chúng ta nên đi tới rạp chiếu phim rồi không.”
“Đợi một chút đi mà, Họa Họa.”
Hạ Vân Tịch đi qua một bên, thử gọi cho Hạ Diên Tiêu, đối phương vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
Phim sắp bắt đầu chiếu rồi, cô ấy không thể không đi lấy vé trước.
Đã bắt đầu soát vé, Hạ Vân Tịch mới nhận được điện thoại gọi lại của Hạ Diên Tiêu, nói là chuyến bay bị ảnh hưởng của thời tiết nên bị kéo dài hơn, vừa mới hạ cánh.
Suất chiếu phim này đã đến không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy Tư Họa cầm vé, chuẩn bị bước vào phòng chiếu, Hạ Vân Tịch vội vàng kéo cô lại: “Họa Họa, chúng ta có thể đợi tới suất chiếu sau được không?”
“Suất chiếu sau? Tại sao?” Trong tay Tư Họa cầm vé, suýt chút nữa thì đã đưa cho soát vé rồi.
“Bởi vì… À…” Hạ Vân Tịch vội vã gấp rút tìm lý do, chợt ôm lấy bụng: “Bụng của mình đột nhiên khó chịu quá.”
“Có nghiêm trọng không? Có cần đi khám không?”
“Không cần, mình chỉ muốn đi nhà vệ sinh một lát thôi. Nhưng buổi chiếu phim sắp bắt đầu rồi, mà mình lại không muốn bỏ lỡ.” Hạ Vân Tịch nhíu mày, hơi cong người, để cho mình trông thấy nghiệm trọng một chút.
“Hôm nay là lễ Giáng Sinh, suất chiếu sau chắc không còn vé nữa đâu?” Bộ phim bọn cô chọn vừa hay là lần đầu công chiếu, trong rạp đã không còn chỗ trống.
“Cậu mau đi vệ sinh đi, mình ở đây đợi cậu.”
Hạ Vân Tịch hết cách, đành xoa xoa bụng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh một cái, lúc đi ra thì nói không sao nữa, cùng với Tư Họa đi vào phòng chiếu.
Buổi chiếu đã bắt đầu, dù Hạ Diên Tiêu có kịp tới thì cũng không thể bắt Tư Họa đi ra giữa chừng được.
Hạ Vân Tịch đỡ lấy trán, trong mắt toàn là bất lực.
Hôm nay là Giáng Sinh, từ sân bay qua đó lại bị tắc đường, bộ phim đã chiếu được hơn nửa Hạ Vân Tịch mới nhận được tin nhắn anh trai gửi tới, nói là đã tới rạp chiếu phim.
Hai anh em hẹn rõ thời gian, đợi sau khi bộ phim kết thúc sẽ để cho Tư Họa và Hạ Diên Tiêu gặp mặt.
Thế nhưng lại không biết, Tư Họa cũng đang gửi tin nhắn cho người nào đó.
Ngôn Tuyển nói, lúc đó sẽ đợi cô ở khu vực nghỉ ngơi chỗ cổng vào rạp chiếu phim. Bởi vì không muốn làm phiền cô xem phim nên hai người chỉ nói vài câu rồi cất điện thoại đi.
Tư Họa để điện thoại đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, lần đầu tiên mong cho bộ phim có thể kéo nhanh tiến độ, nhảy xuống đoạn kết.
Bộ phim kết thúc, khán giả lần lượt rời đi, Tư Họa thông báo trước với Hạ Vân Tịch đang ngồi bên cạnh: “Bạn mình đang đợi mình ở bên ngoài.”
Hạ Vân Tịch đang cúi đầu xem điện thoại, nhất thời không nghe rõ nên gật đầu phụ họa theo một cái.
Đúng lúc cô chuẩn bị chào tạm biệt với Hạ Vân Tịch, Hạ Vân Tịch mới đột nhiên nắm chặt lấy tay cô: “Họa Họa, anh ấy tới rồi.”
“Cái gì?”
Không đợi Tư Họa kịp phản ứng lại, Hạ Diên Tiêu đã xuất hiện trước mặt hai người.
Trong tay anh ta cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, gương mặt anh tuấn và khí chất trưởng thành của người đàn ông thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người, muốn bỏ qua cũng khó.
Tư Họa bị Hạ Vân Tịch đẩy tới trước mặt Hạ Diên Tiêu: “Được rồi, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, tiếp sau đây hai người tự nói chuyện.”
Để không làm phiền tới thế giới riêng của hai người, Hạ Vân Tịch nói xong liền đi mất, để lại Tư Họa đang bị Hạ Diên Tiêu chắn lại.
Trong tay ôm một chiếc hộp hình chữ nhật, không biết là cái gì, nhưng dựa vào trực giác, Tư Họa rất muốn trốn chạy.
Nhìn ra ý đồ của cô, Hạ Diên Tiêu bước từng bước lại gần: “Họa Họa, lâu rồi không gặp.”
“Hơ hơ…” Cô cười gượng gạo: “Hạ tiên sinh bận trăm công nghìn việc, công việc quan trọng hơn.”
Gặp hay không cũng chẳng sao.
“Có tiện đổi một chỗ khác nói chuyện không?” Anh ta thật sự không muốn đứng đây bị mọi người vây xem.
“Thật ngại quá, tôi còn có việc, bạn tôi đang đợi tôi ở bên ngoài, e là không có thời gian. Hạ tiên sinh, tạm biệt.”
“Đợi đã!” Không chờ được nữa, Hạ Diên Tiêu đưa chiếc hộp ra: “Đây là một món quà mà anh chuẩn bị cho em.”
“Không có công không hưởng lộc, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Em xem trước đi đã rồi hãy nói, em nhất định sẽ thích.” Hạ Diên Tiêu mở chiếc hộp ra trước mặt cô, mở bức tranh đang cuộn tròn, Tư Họa đã nhận ra bức tranh đó.
Thấy sắc mặt của cô lộ vẻ xúc động, Hạ Diên Tiêu liền tiện thể nhét cuộn tranh vào trong tay cô. Đây là tranh của Susan, Tư Họa không những không thể ném đi mà còn cẩn thận cẩm lấy, sợ sẽ làm hỏng nó.
Cũng nhân lúc này, Hạ Diên Tiêu cúi đầu, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình dẫn dắt cô từng bước: “Họa Họa, hẹn hò với anh nhé.”
Tư Họa không bằng lòng đi nơi khác với anh ta, anh ta chỉ có thể nói rõ lòng mình ở đây: “Những ngày vừa rồi không liên lạc với em, chủ yếu là sợ không thể cho em đủ không gian. Anh tôn trọng sở thích của em, em ở bên anh rồi sẽ không còn phải lo lắng về chuyện sinh hoạt phí nữa, em sẽ có đủ thời gian để đi làm những việc mà em muốn.”
Hạ Diên Tiêu muốn cố hết sức bày tỏ tất cả những thứ mà Tư Họa muốn ở kiếp trước nhưng anh ta không thể cho cô, đến mức quên mất việc người con gái trước mắt không phải là Tư Họa đã cùng anh ta chung sống ba năm, mà là Tư Họa thuần khiết nhất lúc ban đầu.
Tư Họa vừa sửng sốt vừa nghi ngờ, hoàn toàn không ngờ được Hạ Diên Tiêu lại bỗng nhiên nói với cô những lời này?
Trong trí nhớ của cô, mối quan hệ của hai người hình như chỉ tồn tại trên bề mặt, những câu này có phần hơi quá rồi đi.
“Xin lỗi, Hạ tiên sinh, có thể là anh hiểu lầm rồi.” Tư Họa đặt bức tranh lại vào trong hộp.
Bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng nói, một chàng trai trẻ mặc chiếc áo khoác màu be dài, trong tay ôm một bó hoa hồng kiều diễm đang bước về phía cô.
Giây phút đó, các ngón tay của Hạ Diên Tiêu nắm chặt lấy chiếc hộp dài, nhìn chằm chằm vào người đó, cả người rùng mình ớn lạnh.
Không dám tin người đó vậy mà cũng… xuất hiện rồi!
Không chỉ có vậy, anh ta còn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đưa tay về phía Tư Họa vô cùng quen thuộc của Ngôn Tuyển, thân mật gọi tên của cô: “Họa Họa, lại đây.” *Tác giả có lời muốn nói:
Hạ chó: Tôi muốn tỏ tình, bù đắp nuối tiếc.
Ngôn Tuyển: Thật ngại quá, nhường đường cho qua.
“Hahahahahaha…” Kha Giai Vân đứng ở cạnh giường đã cười đến không đứng thẳng được nữa.
Oimeoi, hẹn hò thật rồi.
Tư Họa trốn trong chăn, tiếng cười ngặt nghẽo từ bên ngoài vẫn truyền tới không dứt. Người ở trong đã thấy ngạt thở đến mức hai má đỏ ửng lên nhưng vẫn nhất định không chịu đối mặt.
Hai người bạn cùng phòng khác vừa đi ra ngoài giao lưu về, để một túi táo và chuối lên trên bàn, rất tò mò với khung cảnh hiện tại: “Giai Vân, cậu đang cười cái gì thế, cười thành ra cái bộ dạng này luôn?”
“Mình… hahaha, aiyo, đau bụng quá.” Kha Giai Vân đưa tay chỉ vào giường của Tư Họa, nói ra một câu không hoàn chỉnh.
Buồn cười quá đi, bảo cô đi hỏi dò đối tượng yêu thầm, cuối cùng lại thành ra hẹn được người ta luôn rồi.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Họa Họa làm sao?” Tiếng cười của Kha Giai Vân thu hút hai người bạn cùng phòng.
“Aizz.” Kha Giai Vân vịn vào thành giường, hít sâu một hơi, tiếng cười miễn cưỡng dừng lại. Tư Họa vội vàng tung chăn ra, đôi mắt sáng người lườm cô.
Kết quả, cái vẻ mặt không có chút xíu khả năng uy hiếp đó lại làm cho Kha Giai Vân bò ra cười.
Bịa bừa một lý do để lừa hai người bạn cùng phòng đang xem kịch hay, Kha Giai Vân lần nữa nhoài lại lên giường, thấp giọng nói: “Họa Họa, cậu đừng xấu hổ, không phải người ta đã đồng ý với cậu rồi sao.”
“Nhưng sao có thể giống nhau được chứ!” Đã nói là âm thầm thăm dò mà lại biến thành mời trực tiếp, tính chất của hai người hoàn toàn khác nhau. Người ngoài quan sát đã cười thành như vậy rồi, không biết trong lòng Ngôn Tuyển nghĩ gì về cô.
Nghĩ như vậy, Tư Họa lại càng thấy sầu não, kéo chăn trùm kín đầu.
Điện thoại đang lưu lạc trong góc rung lên lần nữa, cả người Tư Họa cũng rung theo. Cô vươn tay mò lấy điện thoại, vừa nhìn…
Là chuyện công việc.
Bản thảo thiết kế của cô thông qua rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô từ trên giường ngồi dậy, vội vàng soạn tin nhắn, lúc sắp nhấn gửi đi mới chú ý đến, đây là khung chat với Ngôn Tuyển. Cô muốn chia sẻ niềm vui này với Ngôn Tuyển, thế nhưng chuyện vừa nãy thực sự xấu hổ quá rồi.
Dòng tin nhắn đã soạn xong nằm ở trong khung chat mấy phút liền, Tư Họa vẫn đang do dự, đúng lúc này lại nhận được tin nhắn từ đối phương gửi tới: [Họa Họa, tôi đang ở phía dưới tòa ký túc của các em, có thể xuống đây không?]
Đang ở? Bên dưới tòa ký túc?
Bảo cô đi xuống? Làm gì chứ?
Mấy phút đồng hồ trôi qua, những gì nên nghĩ hay không nên nghĩ, Tư Họa đều nghĩ tới cả rồi.
Nửa phút sau, Tư Họa nhanh chóng lao xuống giường, nắm lấy tay của Kha Giai Vân: “Giai Vân, cứu mạng!”
Giờ trang điểm đã không kịp nữa rồi, Tư Họa vội vàng cầm lấy bút vẽ lông mày và son, Kha Giai Vân tìm thấy quần áo của Tư Họa: “Cậu muốn mặc cái nào?”
“Cái áo khoác ở bên trái, màu hồng.”
“Được.”
Phòng ký túc không có tủ quần áo riêng, mọi người liền bọc lớp chống bụi cho quần áo rồi treo lên. Kha Giai Vân giúp cô lấy ra, treo ở bên giường, Tư Họa có thể trực tiếp mặc lên.
Vẽ xong lông mày, tô xong son, Tư Họa bắt đầu tìm trang sức trong hộp đựng: “Aizz, đôi bông tai mình mới mua mấy hôm trước để ở đâu rồi, kẹp tóc của mình đâu.”
“Cậu đừng cuống, cậu càng cuống càng loạn.”
“Anh ấy đã đến dưới tòa nhà rồi.”
“Để anh ấy đợi một chút có sao đâu, trước khi tới cũng không nói với cậu, cũng không phải là cậu cố ý chậm trễ.”
Mặc dù lời thì nói như vậy, nhưng Tư Họa không cách nào chấp nhận lý do này một cách thoải mái. Ngôn Tuyển phần lớn là vì câu nói của cô trong điện thoại khi nãy mà tới.
Ngay cả khi Tư Họa vội vàng chuẩn bị, thì đợi đến khi mọi thứ xong xuôi cũng đã là mười lăm phút sau.
Đi giày xong là muốn đi luôn, Kha Giai Vân vội vàng nhét một sợi dây xích màu vàng kim vào trong tay cô: “Túi xách! Đem theo túi xách!”
“Cảm ơn nhé, mình đi trước đây.”
Trong vòng mười mấy phút ngắn ngủi, phòng ký túc dường như trải qua một trận hỗn chiến lớn. Hai người bạn cùng phòng còn lại, một người cầm táo, một người cầm chuối, ngơ ngác nhìn Kha Giai Vân: “Vậy nên, vừa nãy hai cậu là?”
“Haizz, người ta thoát kiếp độc thân rồi.”
Kha Giai Vân phẩy phẩy tay.
Hiểu rồi!
*
Tư Họa vội vàng chạy xuống, lúc chuẩn bị ra khỏi cửa ký túc thì chợt giảm tốc lại, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, ra dáng vẻ đoan trang, nắm lấy túi xách, bước đi vô cùng có khí phách.
Các bạn nữ đi qua không kìm được mà quay đầu nhìn vài cái, không biết rằng, trong lòng chính chủ đang loạn cào cào, đầu óc thì hỗn loạn, bất tri bất giác tìm được bóng hình quen thuộc đó, nhưng lại nhìn thấy——
Khung cảnh ở rạp chiếu phim lại tái diễn một lần nữa, mấy cô gái trẻ xinh đẹp đang vây quanh trước mặt Ngôn Tuyển, lần này là ba người.
Càng bước về phía trước, Tư Họa ngược lại càng bình tĩnh.
Cô chưa kịp đi tới trước mặt Ngôn Tuyển thì mấy cô gái kia đều đã bị “Đuổi” đi rồi. Đồng thời, Ngôn Tuyển ngẩng đầu liền nhìn thấy cô gái đi tới, mặc một chiếc áo khoác dài màu hồng, đôi bốt cao cổ màu trắng, hoàn toàn tôn lên vóc dáng mảnh mai của cô.
“Thật ngại quá, để anh chờ lâu rồi.” Cô khắc chế biểu cảm của mình.
“Không sao, là tôi tới sớm thôi.” Mời con gái đi chơi đúng ra nên hẹn trước, thế nhưng lúc đó anh thật sự là… không chờ được nữa.
“Vừa nãy anh ở đây, đang nói chuyện hả?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cũng giống như khung cảnh lần trước, lần này Tư Họa đã hỏi ra miệng rồi.
Giây phút đó, nụ cười trên gương mặt Ngôn Tuyển càng thêm rực rỡ, đặc biệt giải thích với cô: “Không phải, tôi không quen bọn họ, chỉ là hỏi đường thôi.”
“Ồ, tôi còn tưởng là anh làm quen được với bạn mới rồi cơ.” Cô gái miệng thì mạnh nhưng ánh mắt lại lay động không ngừng, không dám nhìn thẳng vào mắt chàng trai đối diện.
“Sao có thể chứ, bạn bè cũng không thể tùy tiện kết giao được.”
“Vậy sao, hình như lúc trước khi chúng ta làm quen cũng chỉ nói vài câu mà.” Sau đó đã phát triển thành như hiện giờ.
“Em không giống vậy.”
Không giống chỗ nào?
Cô ngại không dám hỏi.
Người thông minh đều lĩnh hội ở trong lòng, về phương diện tình cảm phần lớn đều lựa chọn giả vờ mơ hồ, nhất định phải đợi đến khi đáp án đã rõ ràng.
Đứng bên đường sẽ thu hút sự chú ý của người khác, hai người ăn ý chọn ra địa điểm thích hợp nhất—— thư viện.
“Anh tới tìm tôi làm gì thế?”
“Có một món quà nhỏ muốn tặng cho em.”
Món quà nhỏ của Ngôn Tuyển xuất hiện nhiều vô kể, vừa nãy cô nhìn thấy hai tay Ngôn Tuyển trống không, không mang theo đồ, không biết là đã giấu quà ở đâu rồi?
Tư Họa có chút mong chờ: “Là cái gì thế?”
Ngôn Tuyển giơ một tay về phía cô, khuỷu tay chống lên bàn, lòng bàn tay ngửa lên: “Đưa tay cho anh.”
Ah… Cái này cũng quá…
Động tác này cũng mập mờ quá đi, muốn nắm tay sao?
Trái tim đập thình thịch, Tư Họa nhẹ nhàng đưa tay phải ra, khi chỉ cách ngón tay đối phương 1cm thì dừng lại, không trực tiếp đặt vào tay anh.
Ngón tay của cô gái vừa thon vừa trắng, giống như tác phẩm nghệ thuật hiếm thấy. Móng tay màu hồng nhạt mượt mà đáng yêu, dưới tác dụng của ánh đèn tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Một chiếc vòng bện thừng màu đỏ tươi luồn qua năm ngón tay, trượt xuống cổ tay, Ngôn Tuyển cầm nút thắt ở trên chiếc vòng dần dần kéo chặt lại, cho đến vị trí phù hợp. Anh để viên ngọc màu đỏ ở giữa chiếc vòng lên mu bàn tay, hai viên ngọc nhỏ ở điểm thắt nút chạm vào mặt bàn, đây mới gọi là đeo xong hoàn chỉnh.
“Tại sao bỗng nhiên lại tặng tôi cái này?” Sự chú ý của Tư Họa hoàn toàn rơi trên tay, màu đỏ tươi hấp dẫn mắt người xem.
Và, khi bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay cô, chạm vào làn da cô, trong lòng giống như có một chiếc lông vũ lướt qua, có chút ngưa ngứa, vừa mềm vừa tê dại.
“Mấy hôm trước thấy chiếc vòng đỏ em đeo trên tay rất đẹp, có điều chiếc vòng này…” Anh nhếch khóe miệng, chuyển hướng chủ đề câu chuyện: “Nếu như Họa Họa nhận lấy thì không thể tặng cho người khác nữa đâu đó.”
“Tôi sẽ không đem quà của người khác tặng tôi để tặng cho người khác đâu.” Giọng nói của cô gái bất giác thay đổi, mềm mại dịu dàng, ngọt đến mức khiến người nghe mềm nhũn con tim.
Trong lòng cô thầm nghĩ: Quà của Ngôn Tuyển tặng với quà tặng kèm tùy ý lấy khi mua hàng bên ngoài tất nhiên là khác nhau rồi.
“Vốn định là hai ngày nữa mới tặng cho em.” Ngôn Tuyển ngước mắt lên, nhìn thẳng vào gương mặt cô: “Thế nhưng vừa nãy em nói với anh câu nói đó, anh cảm thấy không thể đợi thêm được nữa.”
Không thể nào, đợi đến khi người con gái ấy biểu lộ rõ lòng mình với anh.
“Vừa nãy tôi cái gì…” Cô mạnh mẽ rút tay về, hơi ngả người về sau, tay che lấy miệng.
Đối phương vẫn nhìn thẳng vào cô, trên mặt tràn ngập ý cười. Tư Họa đột nhiên hiểu ra được, ý anh nói là—— hẹn hò.
Rõ ràng là bị Kha Giai Vân tẩy não mới buột miệng nói ra câu đó, bị Ngôn Tuyển nghe được, giải thích thế nào cũng chỉ là càng nói càng tô đen mà thôi.
Lúc này, Ngôn Tuyển hơi nghiêng người về trước, vô cùng chân thành hỏi: “Vậy nên, bây giờ anh có thể dùng món quà nhỏ này, để đổi lấy một cơ hội cùng Họa Họa đi chơi đêm Giáng Sinh có được không?”
Tư Họa khẽ chớp mắt, gần như đã quên mất mình muốn nói cái gì.
Anh giả vờ không biết gì cả, lấy một phần quà nhỏ mời lại cô lần nữa, không để cho cô cảm thấy ngượng ngùng khó xử.
Cô gái chạm vào món quà nhỏ, quyến luyến không muốn rời tay, khẽ gật đầu: “Thế nhưng lúc trước tôi đã đồng ý với một người bạn, sẽ cùng cô ấy đi xem phim.”
“Bạn?”
“Là con gái! Lần trước đi ăn ở quán rượu, đã uống chút rượu, sau đó đồng ý rồi…” Cô nhấn mạnh lại: “Chỉ đồng ý đi xem phim với cô ấy thôi, hôm đó từ chiều cho đến tối tôi đều không có tiết học.”
Chuyện đã đồng ý cô sẽ không hủy hẹn, nhưng mà cũng có chút ích kỷ, hy vọng vào ngày đặc biệt đó có thể ở bên cạnh người mà mình thích.
“Ừm, đến lúc đó em nói thời gian cho anh biết, anh sẽ sắp xếp.” Là anh đã chậm một bước, anh cũng không thể ép buộc Tư Họa phải làm trái lời đã hẹn với bạn bè
“Ừ ừ.”
“Bây giờ thì…” Tư Họa lôi điện thoại ra xem thời gian: “Buổi chiều tôi còn hai tiết học, không thể ở thư viện quá lâu.”
“Anh biết, anh nhớ thời khóa biểu của em, đợi em tan học rồi lại đến đón em, nhé?”
“Ừ, được…” Vô thức nắm lấy cổ tay, chiếc vòng bện thừng màu đỏ ấy, cô gái không nỡ buông tay ra, gò má khẽ nóng lên.
–
Trong giảng đường, Hạ Vân Tịch ôm sách chạy tới ngồi vào chỗ bên cạnh Tư Họa, để cho cô quyết định xem suất chiếu phim nào.
“Buổi trưa tan học chúng ta cùng nhau đi ăn trưa, sau đó đi xem phim, được không?” Tư Họa không phải là người thích ép buộc người khác, nên sẽ nói ra suy nghĩ trong lòng mình, cũng sẽ quan tâm đến ý kiến của bạn đồng hành.
Hạ Vân Tịch hơi nhíu mày: “Buổi trưa à, vậy thì cũng sớm quá đi…”
Ban ngày làm sao có được không khí nồng nhiệt như buổi tối được chứ, hơn nữa anh trai của cô ấy ngày hôm đó mới đi công tác nước ngoài về, dù thế nào thì cũng phải nghỉ ngơi một chút thì mới có tinh thần đi hẹn hò được chứ?
“Có thể muộn hơn chút được không? Ví dụ như buổi chiều chúng ta cùng nhau dạo phố, sau đó cùng nhau ăn cơm tối rồi đi xem phim?” Hạ Vân Tịch đã lên kế hoạch trước tất cả.
Đến lúc đó xem đến bảy tám giờ tối kết thúc, từ rạp chiếu phim đi ra thì trời cũng tối. Thiên thời địa lợi nhân hòa, anh trai cô lấy ra món quà quý giá đắt tiền rồi tỏ tình, không phải là hoàn hảo rồi sao?
Tư Họa không ngờ rằng, thời gian mà Hạ Vân Tịch sắp xếp là từ khi cô tan học cho đến tận tối muộn mới kết thúc.
“Thật ngại quá, hôm đó mình còn có việc khác, chỉ có thể xem cùng cậu một bộ phim thôi, nếu như còn sớm thì chúng ta cùng ăn bữa cơm.”
“Việc khác? Việc gì vậy?” Hồi chuông cảnh báo trong lòng Hạ Vân Tịch lập tức vang lên.
“Mình có hẹn với người bạn khác.” Cô không nói dối, bây giờ quan hệ với Ngôn Tuyển vẫn chỉ là bạn bè.
“Là hẹn với mấy người Giai Vân sao?” Bình thường cũng chỉ thấy Tư Họa hay ở cùng với mấy người bạn chung phòng ký túc.
“Không phải.”
“Vậy là ai?”
Trạng thái cố dò hỏi của Hạ Vân Tịch khiến cho cô cảm thấy không thoải mái, bờ môi mỏng khẽ mím lại, là biểu cảm cho việc từ chối trả lời.
Hạ Vân Tịch muốn nói gì đó nhưng lại nhớ đến lời anh trai đã dặn dò. Tính cách của Tư Họa dịu dàng nhưng mẫn cảm, cần phải chú ý nhiều hơn.
Lúc đầu kết bạn với Tư Họa không chú đến những điều này, từ sau khi anh trai cô ấy trúng tiếng sét ái tình với Tư Họa đã căn dặn cô không ít việc. Ngược lại anh trở nên gò bó chân tay, để lộ rõ việc dồn toàn tâm toàn sức.
“Vậy thế này đi, chúng không đi shopping nữa, chập tối cùng ăn cơm rồi đi xem phim, OK không?”
Tư Họa vẫn lắc đầu như cũ.
Nếu là như vậy thì buổi chiều cô đi gặp Ngôn Tuyển còn phải tính toán thời gian, ở bên nhau nhất định sẽ không thoải mái.
“Vân Tịch, mình đi xem phim với cậu trước, buổi tối sẽ đi gặp bạn của mình.”
“Buổi trưa sau khi tan học chúng ta cùng nhau ăn trưa, mình cùng đi shopping với cậu một lát, sau đó đi xem phim, vậy có được không?” Đến lúc đó cô có thể cùng với Ngôn Tuyển ăn bữa tối, sau có vẫn có thể ở bên nhau mấy tiếng đồng hồ.
Hạ Vân Tịch khẽ nhếch mép cười, không phản ứng trực tiếp, rõ ràng là không tán thành với sắp xếp như vậy.
Tư Họa cũng không biết làm thế nào, từ trưa đến chiều cũng có thể ở cùng Hạ Vân Tịch bốn năm tiếng đồng hồ, không coi là hẹn hò chớp nhoáng rồi.
“Mình nghĩ thêm một lát đã.” Hạ Vân Tịch đổi chỗ ngồi, đi liên lạc với Hạ Diên Tiêu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lúc này Kha Giai Vân đang ngồi ở phía sau, cầm bút chọc vào lưng cô: “Họa Họa, hai người vừa mới nói chuyện gì đó? Hôm Giáng Sinh cậu còn muốn cùng cậu ta ra ngoài sao?”
“Đúng vậy, trước đó đã đồng ý rồi, cơ mà chỉ đồng ý xem cùng một bộ phim thôi.”
“Ò, vậy còn được.” Hai tiếng đồng hồ thôi mà.
Nói đến Hạ Vân Tịch, Kha Giai Vân cố ý liếc vài cái rồi kéo Tư Họa bắt đầu buôn chuyện: “Anh trai của Hạ Vân Tịch cũng lợi hại lắm đó, thường xuyên nghe thấy bố mình khen anh ta. Nói cái gì mà tuổi trẻ tài cao, kỳ tài trong giới thương gia, nói chung là rất biết làm kinh doanh.”
“Mà đợt khai giảng không phải là cậu đã tiếp xúc với anh trai cậu ta rồi sao?” Chiếc bút của Kha Giai Vân quay vòng giữa các ngón tay.
“Chỉ là liên lạc một khoảng thời gian ngắn thôi.” Tiếp xúc của cô và Hạ Diên Tiêu cùng lắm cũng chỉ là ăn mấy bữa cơm.
“Nói thật là mình cảm thấy anh trai cô ta trông trưởng thành quá, đặc biệt là ánh mắt khi nhìn cậu, cảm giác có chút kỳ lạ. Không biết phải nói sao, có thể là thế giới của người nhiều uy quyền chúng ta không hiểu được đi.”
“Đừng nói nữa, dù sao thì bây giờ mình với anh ta cũng không có quan hệ gì cả.” Cô không có hứng thú với chuyện của Hạ Diên Tiêu.
Cảnh tượng khi tiếp xúc lần đầu tiên cô cũng sắp quên rồi. Hạ Diên Tiêu quả thật là rất kỳ lạ, lúc thì cho cô cảm giác tỉ mỉ, thỏa đáng, đâu đâu cũng có sự ăn ý với cô. Lúc thì lại khiến cho cảm thấy, tam quan của hai người khác nhau rất lớn.
Nếu như Hạ Diên Tiêu không nói những lời đó, chỉ nhìn anh ta làm việc thôi thì còn thấy ổn. Nhưng qua mỗi lần Hạ Diên Tiêu trò chuyện với cô cho thấy, hai người không hợp tiếp xúc với nhau, nếu không sẽ nảy sinh rất nhiều mâu thuẫn.
Thêm nữa, cô cũng đã có người mình thích rồi, còn quan tâm đến người khác để làm gì.
Sau một tiết học, Hạ Vân Tịch lại tới tìm cô để thỏa thuận về thời gian, cuối cùng quyết định là năm giờ chiều.
Bộ phim sẽ kết thúc vào khoảng bảy giờ tối, cô vẫn kịp đi tìm Ngôn Tuyển. Dù sao cũng là hứa với Hạ Vân Tịch trước, Tư Họa cũng chỉ đành đồng ý.
Hạ Vân Tịch thở phào một hơi.
Tiết học trước liên hệ với anh trai, anh cô nói sớm một chút cũng không sao, Tư Họa có mặt là được.
Thật sự không ngờ được, anh trai cô là người một ngày bận trăm công nghìn việc, cũng sẽ vì tình yêu mà không màng vất vả gấp rút từ nước ngoài quay về. Xem ra anh đã thật sự buông bỏ được Quý Anh rồi, cũng coi như là một việc tốt.
–
Sau khi tan học, Tư Họa không về ký túc cùng mấy người Kha Giai Vân. Cô đưa sách cho bạn cùng phòng mang về giúp, còn mình thì trực tiếp đi về phía cổng trường.
Ngôn Tuyển đưa tới một chiếc túi giấy màu hồng, bên trong đựng một hộp đồ ăn, Tư Họa liếc mấy cái: “Gần đây hình như tôi ăn rất nhiều bánh kem, có khi nào sẽ béo lên không?”
“Đây là bánh anh tự làm đó, đã kiểm soát lượng dùng của các nguyên liệu, đừng lo.”
“Anh còn biết làm bánh ngọt.” Lại đào được một điều bất ngờ mới.
“Ừ, còn biết nấu rất nhiều món ăn, có muốn nếm thử không?”
“Hôm nay?”
“Nếu như em bằng lòng thì bây giờ chúng ta có thể đi mua thực phẩm.”
Đi chợ nấu cơm, vậy chẳng phải là phải đi đến chỗ Ngôn Tuyển sống sao?
Trong lúc Tư Họa đang ngập ngừng, Ngôn Tuyển đã chủ động mở đường cho cô: “Gửi định vị cho một người bạn mà em tín nhiệm, để cho bọn họ biết được hành tung của em, giữ vững liên lạc.”
“Tôi không phải là nghi ngờ điều này.”
“Anh biết, thế nhưng làm như vậy thì sẽ đảm bảo cho sự an toàn của em hơn.”
Không có kế hoạch cụ thể, không biết tại sao lại biến thành tự mình đi chợ, xuống bếp. Cô đi theo bên cạnh Ngôn Tuyển, nhìn anh thuần thục chọn lựa nguyên liệu, cảm thấy có chút mới lạ.
Chàng trai này, tại sao chỉ xem anh chọn đồ ăn thôi mà cũng khiến tâm trạng người khác thoải mái đến vậy.
Cuối cùng, những nguyên liệu đã mua phần lớn đều là những thứ Tư Họa thích. Tư Họa theo Ngôn Tuyển về nhà mới phát hiện ra, nơi anh ở cách trường học của cô không xa. Môi trường của khu chung cư này rất tốt, vào cửa đều cần phải chủ nhà quẹt thẻ, hệ số an toàn tương đối cao.
Bước vào cửa, Tư Họa bắt đầu tỉ mỉ quan sát khung cảnh xung quanh. Phòng khách sáng rõ, trong nhà cũng ngăn nắp gọn gàng, là phong cách kiểu Âu đơn giản, rất phù hợp với khí chất của anh.
Ngôn Tuyển lấy một đôi dép lê màu xanh hoàn toàn mới từ trong tủ giày ra: “Em đi đôi này, là mới đó.”
Anh sống ở đây không giống như Cảnh Thành, không có bạn bè thân quen tới chơi, liên quan đến công việc thì cũng sẽ giải quyết ở bên ngoài. Nghiêm khắc mà nói, Tư Họa là người đầu tiên tới đây.
“Bữa tối có lẽ sẽ cần hơn một tiếng đồng hồ nữa mới xong, em có thể ngồi chơi ở đây, nếu như đói thì lấy bánh ngọt trong túi ra ăn tạm trước.”
“Tôi phụ giúp anh nhé.”
“Không cần đâu, hôm nay là lần đầu em tới đây, đi chơi đi.” Ngôn Tuyển hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn cô nuông chiều vô cùng: “Đồ đạc trong nhà em đều có thể xem, không cần quá cẩn trọng.”
Anh sợ Tư Họa đi ra ngoài sẽ ngồi nguyên một chỗ không cử động một hai tiếng đồng hồ.
“Giọng điệu của anh, giống như là đang dỗ con nít vậy.”
“Em không phải là cô bạn nhỏ sao?”
“Tôi thành niên rồi đấy, được không?”
“Cô bạn nhỏ thành niên.” Ngôn Tuyển khẽ cười, để đồ xuống rồi bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu.
Lười tranh cãi với anh, Tư Họa khẽ hừ hai tiếng rồi chạy ra ngoài bóc bánh ngọt.
Thế nhưng cô cũng rất có lương tâm, không ăn một mình mà bưng đĩa bánh ngọt đi vào trong bếp, dùng chiếc thìa mình đã dùng qua, xúc lấy một miếng bánh ngọt thơm mềm đưa tới bên miệng Ngôn Tuyển.
Anh cúi đầu, một miếng nuốt gọn.
Tư Họa đưa tới lần thứ hai.
Lúc cô đưa tới lần thứ ba, Ngôn Tuyển đã nhẹ nhàng lắc đầu với cô: “Buổi chiều lúc làm bánh ngọt cho em đã ăn rồi, anh không đói, chỗ còn lại đều thuộc về em đấy.”
“Vậy mà anh không nói sớm, còn ăn của tôi mất hai miếng!” Con người hào phóng bỗng nhiên bắt đầu so đo tính toán.
“Vậy thật sự xin lỗi rồi, lần sau sẽ bù cho em.” Miệng thì nói xin lỗi, nhưng nụ cười trong đáy mắt sâu hơn bất kì ai.
Tư Họa xấu hổ, lườm anh một cái rồi chạy mất, chỉ để lại cho anh một bóng lưng.
Điện thoại kết nối với Wifi, Tư Họa nhìn thấy tin nhắn mới ở trong nhóm, hỏi cô “Việc hẹn hò” tiến hành thế nào rồi?”
Vừa nãy cô làm theo lời Ngôn Tuyển nói, gửi địa chỉ cho Kha Giai Vân. Bây giờ đúng lúc báo cáo tình hình mới với cô ấy, khung cảnh của căn nhà này cũng gần giống so với tưởng tượng của cô.
Rất phù hợp với cảm giác mà Ngôn Tuyển mang lại cho người khác.
Cô gửi hình bánh ngọt đã chụp lúc trước cho Kha Giai Vân, đối phương trả lời “Tuyệt tuyệt tuyệt”, rồi chúc cô hẹn hò vui vẻ.
Ăn bánh ngọt xong, Tư Họa lượn một vòng trong phòng khách, không vì mục đích gì khác, cô chỉ muốn thông qua những thứ này để hiểu rõ hơn về Ngôn Tuyển. Vả lại, cô đã suy nghĩ cả một buổi chiều, nên tặng quà gì cho Ngôn Tuyển.
Tư Họa len lén chạy tới cửa bếp, đưa mắt nhìn chàng trai đang nấu cơm ở bên trong. Anh ở nhà đã xắn tay áo lên, ánh mắt rơi xuống đôi tay dài của anh, Tư Họa chú ý thấy, cổ tay anh vẫn đang trống trơn.
Chạm vào chiếc vòng bện thừng ở cô tay, trong đầu đã có suy tính.
Cô còn đi vào bếp lượn một lúc, Ngôn Tuyển không cho cô chạm vào cái gì, thỉnh thoảng chỉ giúp đỡ đưa đồ.
Hai người cùng nhau hoàn thành bữa tối cực kỳ thịnh soạn. Tư Họa thật sự được mở mang về tài nghệ nấu nướng của Ngôn Tuyển, đã không kìm được mà hét lên: “Giỏi quá đi.”
Không có chút xíu giả tạo nào luôn.
Màu sắc hương vị đều đủ cả, nói là tay nghề của đầu bếp thì cũng không quá chút nào. Được nhìn no mắt đồng thời cũng được ăn no bụng, ham muốn ăn uống của Tư Họa đã được thỏa mãn rồi.
“Nếu như thích thì lần sau muốn ăn gì cứ nói với anh, anh sẽ nấu cho em.”
“Anh là đang cổ vũ tôi tới ăn trực uống ké sao?”
“Anh rất hoan nghênh.” Ngay cả chìa khóa nhà cũng muốn đưa cho cô.
Sau khi ăn tối xong là khoảng 7 rưỡi tối, thời tiết này không thích hợp để ra ngoài, nên hai người dứt khoát chọn bật một bộ phim tình cảm lãng mạn. Tình tiết phim rất được, Tư Họa làm ổ ở trên sofa xem đến say mê, xem một mạch đến tận cuối không làm gián đoạn.
Ngôn Tuyển đích thân đưa cô trở về trường, hai người chào tạm biệt nhau ở dưới tòa nhà ký túc.
“Hai ngày tới đây có thể sẽ hơi bận, nếu như gửi tin nhắn mà anh không kịp thời trả lời thì có nghĩa là đang làm việc, có việc gì thì gọi điện cho anh.”
“Tôi biết rồi.”
“Em về đi.” Anh không kìm được giơ tay, vuốt mái tóc đen mềm mượt của cô gái.
Đây là một hành động có ý thức, Tư Họa hơi cúi đầu, không hề bài xích.
*
Ngày lễ Giáng sinh, buổi sáng có bốn tiết, Tư Họa mới ngồi một lúc thì đã có người tới tặng táo Giáng Sinh.
Có vài người đặt xuống xong liền đi mất, ngay cả cơ hội để từ chối cũng không cho. Mắt nhìn một bàn ngập quà Giáng Sinh, Tư Họa để lộ ánh mắt thương tâm: “Thế này thì phải trả làm sao?”
Kha Giai Vân xua tay lắc đầu, chỉ vào đống táo mà mình nhận được, biểu thị lực bất tòng tâm, thương cô lắm mà không giúp gì được.
Sau khi tan học, Tư Họa và Hạ Vân Tịch ra ngoài ăn cơm, lúc ăn xong thì đã gần một rưỡi. Từ đây đi tới khu nội thành, shopping khoảng một tiếng rồi đi xem phim, thời gian vừa đẹp.
“Vân Tịch, có phải là chúng ta nên đi tới rạp chiếu phim rồi không.”
“Đợi một chút đi mà, Họa Họa.”
Hạ Vân Tịch đi qua một bên, thử gọi cho Hạ Diên Tiêu, đối phương vẫn đang trong trạng thái tắt máy.
Phim sắp bắt đầu chiếu rồi, cô ấy không thể không đi lấy vé trước.
Đã bắt đầu soát vé, Hạ Vân Tịch mới nhận được điện thoại gọi lại của Hạ Diên Tiêu, nói là chuyến bay bị ảnh hưởng của thời tiết nên bị kéo dài hơn, vừa mới hạ cánh.
Suất chiếu phim này đã đến không kịp nữa rồi.
Nhìn thấy Tư Họa cầm vé, chuẩn bị bước vào phòng chiếu, Hạ Vân Tịch vội vàng kéo cô lại: “Họa Họa, chúng ta có thể đợi tới suất chiếu sau được không?”
“Suất chiếu sau? Tại sao?” Trong tay Tư Họa cầm vé, suýt chút nữa thì đã đưa cho soát vé rồi.
“Bởi vì… À…” Hạ Vân Tịch vội vã gấp rút tìm lý do, chợt ôm lấy bụng: “Bụng của mình đột nhiên khó chịu quá.”
“Có nghiêm trọng không? Có cần đi khám không?”
“Không cần, mình chỉ muốn đi nhà vệ sinh một lát thôi. Nhưng buổi chiếu phim sắp bắt đầu rồi, mà mình lại không muốn bỏ lỡ.” Hạ Vân Tịch nhíu mày, hơi cong người, để cho mình trông thấy nghiệm trọng một chút.
“Hôm nay là lễ Giáng Sinh, suất chiếu sau chắc không còn vé nữa đâu?” Bộ phim bọn cô chọn vừa hay là lần đầu công chiếu, trong rạp đã không còn chỗ trống.
“Cậu mau đi vệ sinh đi, mình ở đây đợi cậu.”
Hạ Vân Tịch hết cách, đành xoa xoa bụng, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh một cái, lúc đi ra thì nói không sao nữa, cùng với Tư Họa đi vào phòng chiếu.
Buổi chiếu đã bắt đầu, dù Hạ Diên Tiêu có kịp tới thì cũng không thể bắt Tư Họa đi ra giữa chừng được.
Hạ Vân Tịch đỡ lấy trán, trong mắt toàn là bất lực.
Hôm nay là Giáng Sinh, từ sân bay qua đó lại bị tắc đường, bộ phim đã chiếu được hơn nửa Hạ Vân Tịch mới nhận được tin nhắn anh trai gửi tới, nói là đã tới rạp chiếu phim.
Hai anh em hẹn rõ thời gian, đợi sau khi bộ phim kết thúc sẽ để cho Tư Họa và Hạ Diên Tiêu gặp mặt.
Thế nhưng lại không biết, Tư Họa cũng đang gửi tin nhắn cho người nào đó.
Ngôn Tuyển nói, lúc đó sẽ đợi cô ở khu vực nghỉ ngơi chỗ cổng vào rạp chiếu phim. Bởi vì không muốn làm phiền cô xem phim nên hai người chỉ nói vài câu rồi cất điện thoại đi.
Tư Họa để điện thoại đặt trên đầu gối, ngẩng đầu nhìn lên màn hình lớn, lần đầu tiên mong cho bộ phim có thể kéo nhanh tiến độ, nhảy xuống đoạn kết.
Bộ phim kết thúc, khán giả lần lượt rời đi, Tư Họa thông báo trước với Hạ Vân Tịch đang ngồi bên cạnh: “Bạn mình đang đợi mình ở bên ngoài.”
Hạ Vân Tịch đang cúi đầu xem điện thoại, nhất thời không nghe rõ nên gật đầu phụ họa theo một cái.
Đúng lúc cô chuẩn bị chào tạm biệt với Hạ Vân Tịch, Hạ Vân Tịch mới đột nhiên nắm chặt lấy tay cô: “Họa Họa, anh ấy tới rồi.”
“Cái gì?”
Không đợi Tư Họa kịp phản ứng lại, Hạ Diên Tiêu đã xuất hiện trước mặt hai người.
Trong tay anh ta cầm một chiếc hộp hình chữ nhật, gương mặt anh tuấn và khí chất trưởng thành của người đàn ông thu hút hầu hết sự chú ý của mọi người, muốn bỏ qua cũng khó.
Tư Họa bị Hạ Vân Tịch đẩy tới trước mặt Hạ Diên Tiêu: “Được rồi, nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, tiếp sau đây hai người tự nói chuyện.”
Để không làm phiền tới thế giới riêng của hai người, Hạ Vân Tịch nói xong liền đi mất, để lại Tư Họa đang bị Hạ Diên Tiêu chắn lại.
Trong tay ôm một chiếc hộp hình chữ nhật, không biết là cái gì, nhưng dựa vào trực giác, Tư Họa rất muốn trốn chạy.
Nhìn ra ý đồ của cô, Hạ Diên Tiêu bước từng bước lại gần: “Họa Họa, lâu rồi không gặp.”
“Hơ hơ…” Cô cười gượng gạo: “Hạ tiên sinh bận trăm công nghìn việc, công việc quan trọng hơn.”
Gặp hay không cũng chẳng sao.
“Có tiện đổi một chỗ khác nói chuyện không?” Anh ta thật sự không muốn đứng đây bị mọi người vây xem.
“Thật ngại quá, tôi còn có việc, bạn tôi đang đợi tôi ở bên ngoài, e là không có thời gian. Hạ tiên sinh, tạm biệt.”
“Đợi đã!” Không chờ được nữa, Hạ Diên Tiêu đưa chiếc hộp ra: “Đây là một món quà mà anh chuẩn bị cho em.”
“Không có công không hưởng lộc, cảm ơn ý tốt của anh.”
“Em xem trước đi đã rồi hãy nói, em nhất định sẽ thích.” Hạ Diên Tiêu mở chiếc hộp ra trước mặt cô, mở bức tranh đang cuộn tròn, Tư Họa đã nhận ra bức tranh đó.
Thấy sắc mặt của cô lộ vẻ xúc động, Hạ Diên Tiêu liền tiện thể nhét cuộn tranh vào trong tay cô. Đây là tranh của Susan, Tư Họa không những không thể ném đi mà còn cẩn thận cẩm lấy, sợ sẽ làm hỏng nó.
Cũng nhân lúc này, Hạ Diên Tiêu cúi đầu, cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình dẫn dắt cô từng bước: “Họa Họa, hẹn hò với anh nhé.”
Tư Họa không bằng lòng đi nơi khác với anh ta, anh ta chỉ có thể nói rõ lòng mình ở đây: “Những ngày vừa rồi không liên lạc với em, chủ yếu là sợ không thể cho em đủ không gian. Anh tôn trọng sở thích của em, em ở bên anh rồi sẽ không còn phải lo lắng về chuyện sinh hoạt phí nữa, em sẽ có đủ thời gian để đi làm những việc mà em muốn.”
Hạ Diên Tiêu muốn cố hết sức bày tỏ tất cả những thứ mà Tư Họa muốn ở kiếp trước nhưng anh ta không thể cho cô, đến mức quên mất việc người con gái trước mắt không phải là Tư Họa đã cùng anh ta chung sống ba năm, mà là Tư Họa thuần khiết nhất lúc ban đầu.
Tư Họa vừa sửng sốt vừa nghi ngờ, hoàn toàn không ngờ được Hạ Diên Tiêu lại bỗng nhiên nói với cô những lời này?
Trong trí nhớ của cô, mối quan hệ của hai người hình như chỉ tồn tại trên bề mặt, những câu này có phần hơi quá rồi đi.
“Xin lỗi, Hạ tiên sinh, có thể là anh hiểu lầm rồi.” Tư Họa đặt bức tranh lại vào trong hộp.
Bên cạnh bỗng truyền tới một tiếng nói, một chàng trai trẻ mặc chiếc áo khoác màu be dài, trong tay ôm một bó hoa hồng kiều diễm đang bước về phía cô.
Giây phút đó, các ngón tay của Hạ Diên Tiêu nắm chặt lấy chiếc hộp dài, nhìn chằm chằm vào người đó, cả người rùng mình ớn lạnh.
Không dám tin người đó vậy mà cũng… xuất hiện rồi!
Không chỉ có vậy, anh ta còn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ đưa tay về phía Tư Họa vô cùng quen thuộc của Ngôn Tuyển, thân mật gọi tên của cô: “Họa Họa, lại đây.” *Tác giả có lời muốn nói:
Hạ chó: Tôi muốn tỏ tình, bù đắp nuối tiếc.
Ngôn Tuyển: Thật ngại quá, nhường đường cho qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.