Chương 20
Giang La La
28/05/2023
Lục Yến Thần muốn cô tự đưa ra lựa chọn, suy nghĩ đầu tiên của cô là bỏ
chạy, rời xa phòng bệnh khiến người ta áp lực, trốn tránh bệnh viện
khiến cô không thở nổi này.
Nhưng bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, cô không đi nổi, hai chân như thể cắm rễ trên mắt đất, chỉ có thể nhích gần về phía mép giường.
Có lẽ vì Lục Yến Thần đã nói rằng người nằm trên giường có thể liên quan đến phần ký ức bị mất đi của cô, cô còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, trái tim đã run lên.
Bàn tay đang túm lấy ống tay áo của Lục Yến Thần run lên, càng tới gần, cô càng sợ hãi.
Người nằm trên giường có sắc mặt tái nhợt, ngoại trừ hơi thở và trái tim đang đập chứng tỏ gã vẫn còn sống. Người đàn ông này trông khá trẻ, trông như mới ngoài hai mươi, ngoại hình không kém, chỉ là vết sẹo trên trán trông có hơi đáng sợ.
Khương Dư Miên chỉ nhìn lướt qua rồi dịch chuyển tầm mắt.
“Người này bị kết án tù vì xâm phạm trẻ vị thành niên, trong một trận ẩu đả trong tù, người này bị thương ở phần đầu, đến giờ vẫn chưa tỉnh.” Vết sẹo trên trán chính là vết thương có trong tù.
Lục Yến Thần không giấu giếm cô, trở tay nắm lấy tay cô qua lớp vải áo, để cô đang định trốn tránh nhìn kỹ hơn: “Em có ấn tượng gì không?”
Cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ.
Trước mắt có hình ảnh mơ hồ chợt lóe qua, Khương Dư Miên lắc lắc đầu, lặng lẽ mở miệng: Đồng Đồng…
Ánh mắt của Lục Yến Thần hơi ngưng đọng, quan sát vẻ mặt hiện tại của cô, rõ ràng là cô đang gọi tên một người. Điều này có thể chứng tỏ rằng Khương Dư Miên có biết người này.
“Em nhớ ra gì sao?” Anh hỏi.
Khương Dư Miên bắt đầu giãy giụa, muốn tránh khỏi bàn tay anh.
Lục Yến Thần giảm bớt sức, nhưng không buông hẳn ra.
Thông qua người kia, Khương Dư Miên như trở lại sân trường quen thuộc, cách trường mấy trăm mét là con phố với đủ loại hàng quán, những khách hàng lui tới phần lớn đều là học sinh cấp ba.
Đằng sau con phố đông đúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông có những động tác thân mật với một cô gái trẻ, người nọ quay đầu lại, Khương Dư Miên nhìn thấy rõ khuôn mặt của gã.
Nhiều giọng nói lục tục vang lên bên tai cô, cô đang lôi kéo một nữ sinh tóc ngắn:
Đồng Đồng, đừng đi mà…
Anh ta đang lừa cậu đấy.
Nhưng cuối cùng cô cũng không thể bắt lấy tay cô gái kia, chỉ còn lại từng tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên bên tai, đập vào mắt chỉ toàn là màu máu đỏ tươi.
Cô bất giác nắm chặt tay Lục Yến Thần, càng ngày càng dùng sức.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ mu bàn tay khiến Lục Yến Thần nhíu mày: “Khương Dư Miên.”
Thấy sắc mặt của cô không ổn, anh thử trấn an: “Miên Miên, hít thở nào.”
Hơi thở của Khương Dư Miên dần trở nên dồn dập, cô che chặt vị trí trái tim, trên trán đầm đìa mồ hôi. Cô quay đầu nhìn về phía Lục Yến Thần, cố gắng giơ tay về phía anh như thể đang cầu cứu.
Cô đã mất đi lý trí.
Lục Yến Thần cúi người bế ngang cô lên, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh lạnh lẽo.
Khương Dư Miên mơ một giấc mơ, cô mơ thấy mình trở lại năm lớp mười, bị cô lập sau khi bị bạo lực học đường.
Khi đó cô gần như không có bạn, tính cách ngày càng trầm lặng, lâu dần, thậm chí mọi người đều cho rằng cô vốn là một kẻ lạc đàn, điểm nổi bật duy nhất chính là điểm số.
Sau đó, cô ngồi cùng bàn với một cô gái nhiều lần, quan hệ cũng dần trở nên thân thiết hơn, vì thế cô có người bạn duy nhất, tên là Lương Vũ Đồng.
Ở một mức độ nào đó, cô và Lương Vũ Đồng rất giống nhau.
Cô không có bố mẹ, Lương Vũ Đồng có bố mẹ nhưng thiếu thốn tình yêu thương; cô bị mọi người cô lập, Lương Vũ Đồng có tính cách hướng nội; cô có thành tích nổi trội, thành tích của Lương Vũ Đồng cũng không tồi.
Bọn cô đều cảm thấy mông lung về tương lai, dường như tất cả những gì bọn họ có thể làm chỉ là học tập cho tốt, cố gắng giúp bản thân có thêm sự lựa chọn.
Cuộc sống đơn giản bình thường như vậy vốn nên kéo dài cho tới lúc thi Đại học, nhưng vào học kỳ cuối cùng của năm lớp 12, Lương Vũ Đồng bỗng nhiên yêu đương.
“Miên Miên, tớ thích một người.” Lương Vũ Đồng lặng lẽ nói với cô, một ngày nọ trong kỳ nghỉ đông, cô nàng ở lại thư viện cho đến tận đêm khuya, trên đường về nhà, đèn đường bị hỏng, cô nàng vô cùng sợ hãi, một chàng trai đẹp trai đi theo sau bảo vệ cô nàng suốt cả đoạn đường.
Cô nàng gặp được người kia vài lần liên tục, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.
Trường học không cho phép yêu sớm, nhưng cô không thể chỉ trỏ lựa chọn của Lương Vũ Đồng, chỉ yên lặng lắng nghe. Nhưng dần dần, cô phát hiện thành tích của Lương Vũ Đồng giảm sút.
Cô từng lén khuyên cô nàng một lần, không nhắc tới tình yêu, chỉ nhắc nhở Lương Vũ Đồng để ý việc học.
Sau đó, cô thấy Lương Vũ Đồng nhiều lần buồn bã vì bạn trai, nhưng cô vẫn không can thiệp vào quyết định của người khác. Mãi cho tới khi cô vô tình nhìn thấy bạn trai Lương Vũ Đồng hôn môi với một cô gái khác trên con phố đằng sau trường…
Tên đàn ông cặn bã ngoại tình khiến bạn bè đau khổ, cô quyết định nói sự thật cho Lương Vũ Đồng biết.
Cô tìm tới Lương Vũ Đồng, mở miệng ra nhưng lại phát hiện mình nói không nên lời, Khương Dư Miên vội vàng sờ cổ, muốn phát ra âm thanh, bỗng nhiên, cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hóa ra, tất cả những thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Khương Dư Miên tỉnh lại trong biệt thự Thanh Sơn, Lục Yến Thần không đưa cô về nhà họ Lục mà đưa cô từ bệnh viện tới đây.
Cô cuộn tròn người nằm ở mép giường, mái tóc dài rối tung che kín mặt mũi, cô cứ lẳng lặng nằm như vậy, mặc kệ thời gian dần trôi.
Mãi cho tới khi cửa phòng mở ra, Lục Yến Thần bước vào, mang đến tin tức mà cô muốn biết: “Người bạn tên là Lương Vũ Đồng kia của em bây giờ đang ở cùng với gia đình, đã bắt đầu cuộc sống mới.”
Trước khi Khương Dư Miên hôn mê, cô viết một chữ “Đồng” vào lòng bàn tay của Lục Yến Thần, Lục Yến Thần đã điều tra, đương nhiên biết cô đang nhắc tới Lương Vũ Đồng.
Anh không rõ cụ thể Khương Dư Miên nhớ ra bao nhiêu, chỉ nói với cô rằng hiện tại Lương Vũ Đồng đang sống yên ổn bên cạnh gia đình.
Khương Dư Miên nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nhớ tới người bạn duy nhất mà cô từng có, nhớ tới việc Lương Vũ Đồng chuyển trường trước kỳ thi Đại học hai tháng, những chuyện xảy ra sau đó vẫn trống rỗng.
[Anh nói người kia xâm phạm trẻ vị thành niên, bị bỏ tù, người anh ta xâm phạm là ai?]
“…” Lục Yến Thần từ trước tới nay quyết đoán lại hiếm khi chần chờ, ánh mắt anh khẽ lóe lên: “Người đưa gã vào tù là Lương Vũ Đồng.”
Khương Dư Miên chậm rãi cắn môi: [Vì chuyện này nên Đồng Đồng mới chuyển trường ư?]
Cô nhớ rõ, Lương Vũ Đồng cũng giống cô, đến tháng tám, tháng chín mới thành niên.
Nhìn nội dung Khương Dư Miên gõ vào điện thoại, Lục Yến Thần nhận ra hình như cô cũng không biết những gì Lương Vũ Đồng đã thật sự trải qua.
Vì thế anh nói với Khương Dư Miên: “Đúng vậy.”
Áp lực tâm lý của cô gái nhỏ đã lớn, nếu còn nói cho cô biết Lương Vũ Đồng sảy thai, chỉ sợ cô sẽ càng khó chấp nhận hơn.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Khương Dư Miên gật đầu.
Cô và Lương Vũ Đồng bỗng nhiên mất liên lạc, chỉ biết cô nàng chuyển trường vì nguyên nhân gia đình, ngay cả phương thức liên hệ cũng không có. Nếu cô “xen vào việc của người khác” sớm một chút, khuyên Lương Vũ Đồng chia tay, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện không hay thế này.
[Em có thể liên lạc với cậu ấy không?]
“Người nhà của cô nàng hi vọng cô nàng có thể quên đi quá khứ.” Cắt đứt với quá khứ đau thương, cũng như tất cả những điều tốt đẹp.
Khương Dư Miên gật đầu, cô có thể hiểu được.
Nếu Lương Vũ Đồng có thể tốt lên, quên đi quá khứ, bao gồm cả người bạn như cô cũng không sao cô.
“Em nhìn thấy người kia nên nhớ ra những chuyện này sao?” Lục Yến Thần hỏi bóng gió.
[Vâng, em vốn định khuyên Đồng Đồng chia tay, sau đó…]
Sau đó ký ức có hơi hỗn loạn, trong giấc mơ, cô không thể nói thành lời, không biết trong hiện thực, cô có kịp nói cho Lương Vũ Đồng biết hay không.
Tóm lại, dưới sự kích thích, Khương Dư Miên đã tìm lại ký ức về người bạn của mình và tên lưu manh kia, nhưng lại không nhớ mình đã gặp phải tai nạn gì hôm thi Đại học.
Không biết phải làm sao, Khương Dư Miên mê mang ngẩng đầu, bỗng nhiên chú ý tới bàn tay của Lục Yến Thần.
Cô xốc chăn lên, dẫm chân trần lên thảm, chậm rãi bước tới chỗ anh, phát hiện trên mu bàn tay anh có vết cào.
Lục Yến Thần che mu bàn tay lại: “Không sao.”
Lúc ấy anh bị móng tay cô cào vào, cũng không chảy máu, chỉ là vệt đỏ hơi dài, trông khá rõ ràng.
Khương Dư Miên lặng lẽ nói “Em xin lỗi”, trong mắt là sự áy náy. Cô bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn xung quanh, tìm được cặp sách của mình trong phòng, cô lấy từ trong đó ra một túi bông gạc khử trùng.
Đây là thuốc khử trùng xách tay, chỉ cần mở ra là có thể dùng sát trùng được luôn. Cô cầm tăm bông, quay lại bên cạnh Lục Yến Thần, chỉ chỉ vào tay anh.
Hiểu rõ ý định của cô, Lục Yến Thần vươn tay, tùy cô muốn làm gì thì làm.
Khương Dư Miên bẻ gãy một đầu tăm bông, nhúng đầu còn lại của tăm bông vào dung dịch povidone, cô nâng tay Lục Yến Thần lên, cẩn thận lau sạch vết thương.
Nhiệt độ da thịt khác nhau lan truyền trong khá trình tiếp xúc, lòng bàn tay của hai người dần dần sát lại nhau.
Động tác thong thả chà lau gần như dừng lại, giờ phút này, cô có một suy nghĩ tham lam rằng thời gian hãy dừng lại.
Cô muốn nắm lấy bàn tay ấm áp kia lâu hơn một chút.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Yến Thần rút tay ra khỏi tay cô, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nhưng còn lâu mới bằng bàn tay ấm áp vừa rồi: “Bên phía trường học, anh đã xin cho em nghỉ hai ngày, đêm nay em có thể nghỉ ngơi ở đây.”
Nơi này cũng là môi trường mà Khương Dư Miên quen thuộc, từ bàn trang điểm đến giường ngủ, thậm chí cả thảm trải sàn đều được trang trí theo phong cách thiếu nữ, tương tự với phòng ngủ của cô ở nhà họ Lục, nhưng cô lại cảm thấy không giống.
Người ở hai nơi khác nhau, ở biệt thự Thanh Sơn, cô được ở gần Lục Yến Thần hơn, cô vui vẻ với sự sắp xếp này của Lục Yến Thần.
“Chiều nay anh phải tới công ty, có chuyện gì thì em cứ tìm quản gia.” Lục Yến Thần dặn dò: “Nếu ở trong phòng cảm thấy buồn chán, em có thể ra ngoài hít thở không khí.”
Anh sợ Khương Dư Miên lại trốn trong góc cả ngày, nhưng xem ra Khương Dư Miên đã có thể nhanh chóng tiếp nhận một phần ký ức vừa khôi phục.
Khương Dư Miên vừa lắng nghe vừa gật đầu.
Lúc Lục Yến Thần rời đi, cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng kia, trong lòng có vô số cảm xúc đan xen với nhau, không thể miêu tả.
Đưa cô về nhà, cẩn thận chăm sóc cô, giúp cô tìm lại ký ức, thi thoảng tặng cho cô đủ loại quà, tất cả những điều này cộng lại, cô không biết mình nên đền đáp như thế nào.
Lục Yến Thần là người đối xử với cô tốt nhất sau khi bố mẹ cô qua đời.
*
Buổi chiều, Lục Yến Thần tới công ty, anh bảo quản gia để ý nhiều hơn tới nhu cầu của Khương Dư Miên.
Khương Dư Miên không còn trốn trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp như trước đây, cô chủ động ra ngoài hít thở không khí, thoải mái ở biệt thự Thanh Sơn.
Biệt thự Thanh Sơn có diện tích nhỏ, ít người, khung cảnh yên tĩnh giống như rời xa thế giới.
Trời lạnh, Khương Dư Miên ở ngoài nâng cao tinh thần, hít thở một ít không khí trong lành rồi định trở về, nhưng cô bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện gần đó truyền đến.
Là giọng nói của một người phụ nữ trung niên, trong giọng nói khó giấu vẻ vui sướng: “Chiếc áo lần trước bán lại được không ít tiền.”
Giọng nói thô ráp của người đàn ông trung niên vang lên: “Bà điên rồi, nếu như bị anh Lục biết, chắc chắn sẽ đuổi việc chúng ta.”
“Anh Lục bận rộn như thế, làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện vặt vãnh này, nếu không cũng sẽ không tiện tay giao quần áo cho chúng ta xử lý.” Giọng của người phụ nữ oang oang như thể chiếm được món hời lớn: “Ông không biết đâu, chỉ một chiếc áo khoác như thế thôi mà có giá gần sáu con số đấy.”
“Người có tiền sướng thật, một chiếc áo khoác mới tinh, nói không cần là không cần nữa.”
Quần áo? Bán lại? Anh Lục?
Mấy từ ngữ quan trọng kết hợp lại với nhau, cô rất dễ dàng nghĩ ra: Có người lấy quần áo của Lục Yến Thần đi bán lại lấy tiền!
Nghe giọng điệu của bọn họ, là Lục Yến Thần chủ động giao áo khoác cho bà ta xử lý nên bà ta mới có thể lợi dụng sơ hở.
Khương Dư Miên lùi về phía sau vài bước, bỗng nhớ tới một chuyện, trái tim bỗng nhảy lên.
Cô bước ra khỏi thân cây, nhìn thẳng về phía hai người kia: [Áo khoác gì?]
Hai người vừa rồi còn vui sướng vì chiếm được món hời lập tức trở nên luống cuống: “Cô, cô Khương…”
Vẻ mặt của Khương Dư Miên nghiêm túc: [Tôi hỏi hai người, Lục Yến Thần giao áo khoác gì, vào lúc nào cho hai người xử lý?]
Mọi chuyện bại lộ, bọn họ không dám giấu giếm: “Là vào khoảng nửa tháng trước, anh Lục giao một chiếc áo khoác màu đen cho chúng tôi, bảo chúng tôi vứt đi.”
Nửa tháng trước, áo khoác màu đen… Là chiếc áo cô từng mặc.
Sự thật bất ngờ ập tới khiến sắc mặt của Khương Dư Miên trắng bệch.
Hóa ra “Không sao, anh sẽ xử lý” trong miệng anh không phải là không đáng ngại, mà là ngay từ đầu, anh đã định vứt chiếc áo đó đi.
Vì sao…
Nếu đã để ý như vậy, vì sao còn chủ động đưa áo cho cô, cười nói “Không sao”, nhưng sau đó lập tức vứt đi chứ?
Khương Dư Miên thất thần nhìn con đường lát đá, nhớ ra mình từng nhìn thấy Lục Yến Thần mỉm cười bắt tay với người khác, sau đó lập tức lấy khăn tay lau tay, cuối cùng vô tình ném chiếc khăn tay đắt đỏ đi như ném một thứ rác rưởi.
Hóa ra là vậy…
Bây giờ khăn tay biến thành quần áo, tính chất tương đương.
Nhưng mà như vậy tàn nhẫn quá.
Lúc cô cầm áo nói rằng “Đợi giặt sạch sẽ trả lại”, có phải Lục Yến Thần đang thầm chê cười cô làm chuyện thừa thãi hay không?
Hai người làm nơm nớp lo sợ chờ bị trách mắng, kết quả lại nghe thấy tin tức Khương Dư Miên nói với quản gia rằng cô phải rời khỏi đây.
Hôm nay Lục Yến Thần vừa dặn dò quản gia phải chú ý tới tình hình của Khương Dư Miên, bây giờ cô nói muốn đi, quản gia không dám dễ dàng để cô rời đi mà gọi điện thoại cho Lục Yến Thần trước.
Khương Dư Miên gật đầu đồng ý, gọi điện thoại cho anh, Lục Yến Thần chỉ do dự một chút rồi nói: “Sắp xếp xe đưa em ấy về nhà họ Lục, ngoài trời lạnh lẽo, bảo em ấy mặc nhiều một chút.”
Dặn dò xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Không hỏi lý do, tất cả mọi chuyện đều chiều theo ý cô.
Khương Dư Miên đứng bên cạnh quản gia nghe rõ ràng từ đầu tới cuối, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.
Cô đắm chìm trong chiếc lưới dịu dàng do Lục Yến Thần tạo ra, bây giờ mới nhìn thấy rõ đó không phải là sự chăm sóc đặc biệt gì cả.
Anh vốn là người như vậy, cách làm việc khiến người ta không thể bắt bẻ gì, trông thì giống như chăm sóc tỉ mỉ, nhưng đó chỉ là thói quen hành sự của anh.
Khương Dư Miên nhắm mắt lại, gió lạnh đập vào mặt cô, hình như mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước.
Lúc trở lại nhà họ Lục, ông cụ Lục ân cần hỏi han cô, thấy sắc mặt của Khương Dư Miên không tốt, ông cụ mới để cho cô đi nghỉ ngơi.
Cô lại nhìn thấy tấm thảm quen thuộc, cùng với căn phòng ngủ có phong cách trang trí tương tự với căn phòng ở biệt thự Thanh Sơn, sau khi quan sát, tất cả đều là những thứ anh tặng.
Cô hẳn nên biết ơn Lục Yến Thần.
Dù Lục Yến Thần có mấy phần thật lòng, nhưng người nhận được lợi ích là cô, cô nên biết hài lòng.
Nhưng vì sao trái tim lại đau như vậy?
Buồn quá, ngay cả nước mắt cũng không nghe theo sự khống chế của cô.
Dưới tầng, Lục Tập mặc một chiếc áo phao vừa trở về từ sân bóng rổ, vừa về đến nhà đã bị ông nội mắng: “Mùa đông mà mặc ít thế này…”
Lục Tập ôm bóng trốn khỏi cây gậy của ông nội, quay về phòng, cậu ta ném bóng vào một góc, móc một chiếc kẹp tóc vẫn còn đóng gói trong túi ra.
Đây là kế hoạch thứ ba mà Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân hợp sức nghĩ ra.
Nếu không thể biết sở thích của Khương Dư Miên, cũng không thể mời cô ra ngoài dùng cơm, vậy thì dứt khoát mua một số thứ mà hầu hết các cô gái đều thích để thử vận may vậy.
Tôn Bân nói: “Con gái thích những điều bất ngờ, trên TV toàn nói vậy.”
Dù sao cũng chỉ có thể xem ngựa chết là ngựa sống mà chữa, cậu ta tạm tin tưởng một lần, chơi bóng rổ xong, trên đường về nhà, cậu ta đi vào một cửa hàng trang sức, chủ cửa hàng giới thiệu cho cậu ta một mớ, nhưng cậu ta liếc một cái đã chọn trúng chiếc kẹp tóc có hình con dê này.
Tên WeChat của con nhỏ câm là Mị Mị, còn không phải là tiếng dê kêu hay sao?
Cậu ta thật sự muốn nhấn like cho mình.
Lục Tập định mở ra, bỗng nhận ra mình vẫn chưa rửa tay, sợ làm bẩn kẹp tóc, cậu ta rửa sạch tay bằng xà phòng rồi mới bước ra.
Cậu ta cầm kẹp tóc đi tìm Khương Dư Miên, lại phát hiện cô đã nằm lên bàn ngủ mất rồi.
Lúc con nhỏ câm tỉnh rất yên tĩnh, khi ngủ lại càng yên tĩnh hơn, hai tay ôm lấy mặt, khóe miệng nhếch lên, trông có hơi đáng yêu.
Thấy cô ngủ còn đeo nút bịt tai, Lục Tập rón rén bước đến bên cạnh cô, dùng ngón cái và ngón trỏ gỡ nút bịt tai xuống cho cô.
Nút bịt tai dần được gỡ ra, Lục Tập nâng nó lên nhìn.
Trước kia cậu ta từng thích nghe nhạc bằng tai nghe, nghe rồi ngủ quên mất, lâu dần, suýt nữa bị điếc. Sau này, cậu ta tránh xa những thứ phải nhét vào tai thời gian dài như thế này.
Nghe thím Đàm nói, lúc đi ngủ Khương Dư Miên luôn đeo nút bịt tai, hôm nay bị cậu ta bắt gặp, theo nguyên tắc làm người của mình, cậu ta phải nhắc nhở một chút mới được.
Lục Tập khẽ chậc một tiếng, định để cô ngủ thêm một lúc, chỉ thấy Khương Dư Miên nhạy cảm bỗng mở to mắt.
Lúc Lục Tập lùi về phía sau bất cẩn đụng vào đồ bên cạnh, Khương Dư Miên bỗng bị âm thanh làm cho bừng tỉnh, nhịp tim đập loạn, ánh mắt mang theo sự hoang mang và sợ hãi.
Lục Tập phạm phải sai lầm giơ tay đầu hàng: “Tôi không cố ý.”
Khương Dư Miên sờ tai, phát hiện nút bịt tai vốn nên đeo trên tai đã không cánh mà bay.
“À” Lục Tập vội vàng trả đồ lại cho cô: “Tôi sợ cậu cảm thấy không thoải mái nên lấy ra giúp cậu.”
Cô gái nhíu mày, hiển nhiên là rất không vừa lòng đối với hành động của cậu ta.
Lục Tập suýt nữa đã giơ tay lên trời thề chứng minh cho sự trong sạch của mình, sau đó còn nhỏ giọng than vãn: “Đeo nút bịt tai lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị điếc cho mà xem.”
Khương Dư Miên:…
Cô chỉ không nói được chứ không phải là không nghe được.
“Sao mắt cậu đỏ thế?” Lục Tập bỗng hỏi.
Khương Dư Miên nhìn cậu ta chằm chằm, không nói gì cả.
Thật sự không thể chịu nổi ánh mắt như vậy của cô, Lục Tập xua tay nói: “Thôi, kệ đấy, tôi tới để tặng quà cho cậu.”
Lục Tập nói như súng liên thanh, Khương Dư Miên không thể nói chuyện vốn không kịp tiếp lời, chỉ thấy cậu ta móc ra một cái kẹp tóc từ trong túi rồi đưa cho cô: “Cho cậu này.”
Khương Dư Miên ngẩng đầu, thở dài một hơi theo nhịp tim dần ổn định.
Trước khi Khương Dư Miên kịp từ chối, Lục Tập cố ý cao giọng: “Tôi đi ngang qua một cửa hàng đang tổ chức sự kiện nên được cho, tôi nói đàn ông đàn ang như tôi lấy kẹp tóc làm cái gì, nhưng chủ cửa hàng cố chấp quá, nhất quyết nhét cho tôi.”
“Dù sao tôi giữ cũng không có tác dụng gì, cho cậu đấy.”
Khương Dư Miên chỉ mất một giây để nhìn thấu lời nói dối của cậu ta.
Cô không thể hiểu Lục Yến Thần, cũng không thể hiểu Lục Tập.
Rõ ràng đêm hôm đó cậu ta còn thảo luận với bạn bè làm thế nào để chuốc say cô, nhưng sau đó lại bắt đầu nhận lỗi, lấy lòng cô đủ kiểu, Lục Tập đang âm mưu cái gì vậy?
Cô cảm thấy khó thở, đẩy đồ mà Lục Tập đưa cho mình về, tỏ vẻ không nhận.
Lục Tập không thể không để đồ trên bàn: “Tôi để ở đây, cậu không cần thì cứ vứt đi.”
Như sợ bị từ chối, cậu ta nói xong thì lập tức rời đi, hai chân chạy trốn còn nhanh hơn thở.
Bóng dáng kia đã đi mất, Khương Dư Miên cũng không kịp đuổi theo trả lại cho cậu ta.
Kệ vậy, bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi, không thể suy nghĩ về sự phức tạp của lòng người.
Khương Dư Miên ủ rũ, tới tối cũng không ăn được bao nhiêu. Tối muộn, cảm thấy hơi đói, cô mới xuống tầng tìm đồ ăn.
Đi ngang qua tầng một, cô bỗng nghe thấy ông cụ Lục đang gọi điện thoại: “Đã nửa năm rồi mà còn chưa điều tra rõ ràng à?”
Cô vốn không muốn nghe lén, nhưng lại trùng hợp nghe thấy ông cụ Lục nhắc tới tên của mình: “Ông bảo cháu chăm sóc cho Miên Miên, nhưng cháu chăm sóc kiểu đấy à? Ông thấy lúc con bé về nhà tinh thần không tốt lắm, hôm nay cháu đưa con bé tới phòng tư vấn tâm lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Không biết đối phương nói gì, thái độ của ông cụ Lục rất cứng rắn: “Không điều tra được thì thôi, đừng cố ý kích thích ký ức của con bé nữa, nhà họ Lục chúng ta vẫn có thể bảo vệ được một bé gái.”
Một lúc sau, ông cụ Lục lại dặn dò người ở đầu bên kia điện thoại: “Miên Miên nhạy cảm, cháu phải kiên nhẫn với con bé một chút.”
Cô đứng ở đằng sau, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của ông cụ Lục, nhưng không khó để đoán ra người ở đầu bên kia điện thoại là Lục Yến Thần.
Hóa ra là vậy, là ông cụ Lục muốn tìm ra sự thật, là ông cụ Lục bảo Lục Yến Thần chăm sóc cho cô.
Đúng rồi, vì chuyện của bố mẹ, Lục Yến Thần cảm thấy rất áy náy với ông nội, chỉ cần ông cụ Lục mở miệng, anh gần như sẽ không bao giờ từ chối.
Không muốn ăn uống gì nữa.
Khương Dư Miên nặng nề bước chân về phòng ngủ, nhốt mình trong phòng.
Cô mở điện thoại, phát hiện trong nhật ký trò chuyện chỉ toàn là cô mở lời, Lục Yến Thần đáp lời.
Anh chưa bao giờ chủ động nhắc tới cuộc sống của mình, giống như cô chưa bao giờ hiểu về anh.
Anh thật sự rất xuất sắc, khiến người ta không thể nhìn thấu, anh chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ theo lồi ai đó.
Đối mặt với một người như vậy, cô có giận hờn, nhưng lại không hề có lý do trách cứ anh.
Cô ngồi trên thảm, kéo ngăn kéo có khóa ra, ôm quyển notebook màu vàng vào lòng, dùng chân bàn làm lưng ghế, dựa lưng vào, lẳng lặng ngồi đó lật xem.
Quyển notebook thật dày đã viết được hai phần ba, trang giấy nào cũng có tên của anh.
Đáng tiếc người trong cuốn sổ nhật ký không thuộc về cô.
Khương Dư Miên khụt khịt mũi, tinh thần mệt mỏi bao trùm lấy cô.
Cô không còn sức nhấc người dậy, cuốn sổ nhật ký cũng rơi xuống đất.
Lúc có ý thức trở lại, Khương Dư Miên mơ hồ nghe thấy có tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong.
Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, cô đang ở trong phòng ngủ ở nhà họ Lục, sao lại thấy Lục Yến Thần được.
Nghĩ vậy, cô lại nhắm mắt, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng.
Lục Yến Thần đưa tay sờ trán cô, không biết là vì mu bàn tay của anh quá lạnh hay là trán cô quá nóng, nhiệt độ cao một cách lạ thường. Anh bế Khương Dư Miên lên giường, rồi tới phòng sách lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, 38.2, quả nhiên cô đang sốt.
Thím Đàm đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng: “Làm sao bây giờ? Cho con bé uống thuốc hay là đưa đến bệnh viện đây?”
Lục Yến Thần bình tĩnh nói: “Nhiệt độ cũng không cao lắm, hạ nhiệt độ cho em ấy trước rồi quan sát xem tình hình thế nào đã.”
“Được được.” Thím Đàm nhanh chóng gật đầu: “Thế để thím đi lấy chậu nước.”
Thím Đàm biết tối nay Khương Dư Miên chưa ăn cơm, lo lắng cho sức khỏe của cô nên thím ấy mới đi lên xem, sau khi gõ cửa, Khương Dư Miên choáng váng mở cửa khiến thím Đàm nhảy dựng.
Trùng hợp là lúc thím ấy chuẩn bị đi gọi người thì Lục Yến Thần về nhà.
Lục Yến Thần là trụ cột của nhà họ Lục, bây giờ anh đo nhiệt độ xong, thấy cô bị sốt, anh bảo thím Đàm đi lấy nước, chuẩn bị hạ nhiệt độ theo phương pháp vật lý cho cô.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Khương Dư Miên nhìn thấy Lục Yến Thần đang ở trước mặt mình. Cô duỗi tay muốn đẩy ra, nhưng cơ thể không có sức lực gì, động tác mềm nhẹ như bông, càng giống như đang sáp lại gần hơn.
Một bàn tay trắng nõn chìa ra trước mặt anh, Lục Yến Thần cầm tay cô bỏ vào trong chăn: “Khương Dư Miên, em đang bị sốt.”
Cô gái bị đánh thức mở mắt ra, đôi môi khô khốc khẽ nhếch.
Lục Yến Thần xoay người, chuẩn bị dùng tăm bông thấm nước nhuận môi cho cô thì mơ hồ nghe thấy một giọng nói yếu ớt: “Lục Yến Thần.”
Người đàn ông từ trước tới nay luôn điềm tĩnh, vào lúc này lại không khỏi run tay lên, anh quay đầu lại, nghe thấy rõ ràng những lời mà cô gái nói: “Em ghét anh.”
Nhưng bị một đôi mắt như vậy nhìn chăm chú, cô không đi nổi, hai chân như thể cắm rễ trên mắt đất, chỉ có thể nhích gần về phía mép giường.
Có lẽ vì Lục Yến Thần đã nói rằng người nằm trên giường có thể liên quan đến phần ký ức bị mất đi của cô, cô còn chưa nhìn thấy rõ dáng vẻ của người nọ, trái tim đã run lên.
Bàn tay đang túm lấy ống tay áo của Lục Yến Thần run lên, càng tới gần, cô càng sợ hãi.
Người nằm trên giường có sắc mặt tái nhợt, ngoại trừ hơi thở và trái tim đang đập chứng tỏ gã vẫn còn sống. Người đàn ông này trông khá trẻ, trông như mới ngoài hai mươi, ngoại hình không kém, chỉ là vết sẹo trên trán trông có hơi đáng sợ.
Khương Dư Miên chỉ nhìn lướt qua rồi dịch chuyển tầm mắt.
“Người này bị kết án tù vì xâm phạm trẻ vị thành niên, trong một trận ẩu đả trong tù, người này bị thương ở phần đầu, đến giờ vẫn chưa tỉnh.” Vết sẹo trên trán chính là vết thương có trong tù.
Lục Yến Thần không giấu giếm cô, trở tay nắm lấy tay cô qua lớp vải áo, để cô đang định trốn tránh nhìn kỹ hơn: “Em có ấn tượng gì không?”
Cô từ từ quay đầu lại, nhìn thấy rõ khuôn mặt của người nọ.
Trước mắt có hình ảnh mơ hồ chợt lóe qua, Khương Dư Miên lắc lắc đầu, lặng lẽ mở miệng: Đồng Đồng…
Ánh mắt của Lục Yến Thần hơi ngưng đọng, quan sát vẻ mặt hiện tại của cô, rõ ràng là cô đang gọi tên một người. Điều này có thể chứng tỏ rằng Khương Dư Miên có biết người này.
“Em nhớ ra gì sao?” Anh hỏi.
Khương Dư Miên bắt đầu giãy giụa, muốn tránh khỏi bàn tay anh.
Lục Yến Thần giảm bớt sức, nhưng không buông hẳn ra.
Thông qua người kia, Khương Dư Miên như trở lại sân trường quen thuộc, cách trường mấy trăm mét là con phố với đủ loại hàng quán, những khách hàng lui tới phần lớn đều là học sinh cấp ba.
Đằng sau con phố đông đúc đó, cô nhìn thấy một người đàn ông có những động tác thân mật với một cô gái trẻ, người nọ quay đầu lại, Khương Dư Miên nhìn thấy rõ khuôn mặt của gã.
Nhiều giọng nói lục tục vang lên bên tai cô, cô đang lôi kéo một nữ sinh tóc ngắn:
Đồng Đồng, đừng đi mà…
Anh ta đang lừa cậu đấy.
Nhưng cuối cùng cô cũng không thể bắt lấy tay cô gái kia, chỉ còn lại từng tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên bên tai, đập vào mắt chỉ toàn là màu máu đỏ tươi.
Cô bất giác nắm chặt tay Lục Yến Thần, càng ngày càng dùng sức.
Cảm giác đau đớn truyền đến từ mu bàn tay khiến Lục Yến Thần nhíu mày: “Khương Dư Miên.”
Thấy sắc mặt của cô không ổn, anh thử trấn an: “Miên Miên, hít thở nào.”
Hơi thở của Khương Dư Miên dần trở nên dồn dập, cô che chặt vị trí trái tim, trên trán đầm đìa mồ hôi. Cô quay đầu nhìn về phía Lục Yến Thần, cố gắng giơ tay về phía anh như thể đang cầu cứu.
Cô đã mất đi lý trí.
Lục Yến Thần cúi người bế ngang cô lên, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh lạnh lẽo.
Khương Dư Miên mơ một giấc mơ, cô mơ thấy mình trở lại năm lớp mười, bị cô lập sau khi bị bạo lực học đường.
Khi đó cô gần như không có bạn, tính cách ngày càng trầm lặng, lâu dần, thậm chí mọi người đều cho rằng cô vốn là một kẻ lạc đàn, điểm nổi bật duy nhất chính là điểm số.
Sau đó, cô ngồi cùng bàn với một cô gái nhiều lần, quan hệ cũng dần trở nên thân thiết hơn, vì thế cô có người bạn duy nhất, tên là Lương Vũ Đồng.
Ở một mức độ nào đó, cô và Lương Vũ Đồng rất giống nhau.
Cô không có bố mẹ, Lương Vũ Đồng có bố mẹ nhưng thiếu thốn tình yêu thương; cô bị mọi người cô lập, Lương Vũ Đồng có tính cách hướng nội; cô có thành tích nổi trội, thành tích của Lương Vũ Đồng cũng không tồi.
Bọn cô đều cảm thấy mông lung về tương lai, dường như tất cả những gì bọn họ có thể làm chỉ là học tập cho tốt, cố gắng giúp bản thân có thêm sự lựa chọn.
Cuộc sống đơn giản bình thường như vậy vốn nên kéo dài cho tới lúc thi Đại học, nhưng vào học kỳ cuối cùng của năm lớp 12, Lương Vũ Đồng bỗng nhiên yêu đương.
“Miên Miên, tớ thích một người.” Lương Vũ Đồng lặng lẽ nói với cô, một ngày nọ trong kỳ nghỉ đông, cô nàng ở lại thư viện cho đến tận đêm khuya, trên đường về nhà, đèn đường bị hỏng, cô nàng vô cùng sợ hãi, một chàng trai đẹp trai đi theo sau bảo vệ cô nàng suốt cả đoạn đường.
Cô nàng gặp được người kia vài lần liên tục, hai người nhanh chóng rơi vào bể tình.
Trường học không cho phép yêu sớm, nhưng cô không thể chỉ trỏ lựa chọn của Lương Vũ Đồng, chỉ yên lặng lắng nghe. Nhưng dần dần, cô phát hiện thành tích của Lương Vũ Đồng giảm sút.
Cô từng lén khuyên cô nàng một lần, không nhắc tới tình yêu, chỉ nhắc nhở Lương Vũ Đồng để ý việc học.
Sau đó, cô thấy Lương Vũ Đồng nhiều lần buồn bã vì bạn trai, nhưng cô vẫn không can thiệp vào quyết định của người khác. Mãi cho tới khi cô vô tình nhìn thấy bạn trai Lương Vũ Đồng hôn môi với một cô gái khác trên con phố đằng sau trường…
Tên đàn ông cặn bã ngoại tình khiến bạn bè đau khổ, cô quyết định nói sự thật cho Lương Vũ Đồng biết.
Cô tìm tới Lương Vũ Đồng, mở miệng ra nhưng lại phát hiện mình nói không nên lời, Khương Dư Miên vội vàng sờ cổ, muốn phát ra âm thanh, bỗng nhiên, cô bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Hóa ra, tất cả những thứ vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Khương Dư Miên tỉnh lại trong biệt thự Thanh Sơn, Lục Yến Thần không đưa cô về nhà họ Lục mà đưa cô từ bệnh viện tới đây.
Cô cuộn tròn người nằm ở mép giường, mái tóc dài rối tung che kín mặt mũi, cô cứ lẳng lặng nằm như vậy, mặc kệ thời gian dần trôi.
Mãi cho tới khi cửa phòng mở ra, Lục Yến Thần bước vào, mang đến tin tức mà cô muốn biết: “Người bạn tên là Lương Vũ Đồng kia của em bây giờ đang ở cùng với gia đình, đã bắt đầu cuộc sống mới.”
Trước khi Khương Dư Miên hôn mê, cô viết một chữ “Đồng” vào lòng bàn tay của Lục Yến Thần, Lục Yến Thần đã điều tra, đương nhiên biết cô đang nhắc tới Lương Vũ Đồng.
Anh không rõ cụ thể Khương Dư Miên nhớ ra bao nhiêu, chỉ nói với cô rằng hiện tại Lương Vũ Đồng đang sống yên ổn bên cạnh gia đình.
Khương Dư Miên nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nhớ tới người bạn duy nhất mà cô từng có, nhớ tới việc Lương Vũ Đồng chuyển trường trước kỳ thi Đại học hai tháng, những chuyện xảy ra sau đó vẫn trống rỗng.
[Anh nói người kia xâm phạm trẻ vị thành niên, bị bỏ tù, người anh ta xâm phạm là ai?]
“…” Lục Yến Thần từ trước tới nay quyết đoán lại hiếm khi chần chờ, ánh mắt anh khẽ lóe lên: “Người đưa gã vào tù là Lương Vũ Đồng.”
Khương Dư Miên chậm rãi cắn môi: [Vì chuyện này nên Đồng Đồng mới chuyển trường ư?]
Cô nhớ rõ, Lương Vũ Đồng cũng giống cô, đến tháng tám, tháng chín mới thành niên.
Nhìn nội dung Khương Dư Miên gõ vào điện thoại, Lục Yến Thần nhận ra hình như cô cũng không biết những gì Lương Vũ Đồng đã thật sự trải qua.
Vì thế anh nói với Khương Dư Miên: “Đúng vậy.”
Áp lực tâm lý của cô gái nhỏ đã lớn, nếu còn nói cho cô biết Lương Vũ Đồng sảy thai, chỉ sợ cô sẽ càng khó chấp nhận hơn.
Nhận được câu trả lời khẳng định, Khương Dư Miên gật đầu.
Cô và Lương Vũ Đồng bỗng nhiên mất liên lạc, chỉ biết cô nàng chuyển trường vì nguyên nhân gia đình, ngay cả phương thức liên hệ cũng không có. Nếu cô “xen vào việc của người khác” sớm một chút, khuyên Lương Vũ Đồng chia tay, có lẽ sẽ không xảy ra những chuyện không hay thế này.
[Em có thể liên lạc với cậu ấy không?]
“Người nhà của cô nàng hi vọng cô nàng có thể quên đi quá khứ.” Cắt đứt với quá khứ đau thương, cũng như tất cả những điều tốt đẹp.
Khương Dư Miên gật đầu, cô có thể hiểu được.
Nếu Lương Vũ Đồng có thể tốt lên, quên đi quá khứ, bao gồm cả người bạn như cô cũng không sao cô.
“Em nhìn thấy người kia nên nhớ ra những chuyện này sao?” Lục Yến Thần hỏi bóng gió.
[Vâng, em vốn định khuyên Đồng Đồng chia tay, sau đó…]
Sau đó ký ức có hơi hỗn loạn, trong giấc mơ, cô không thể nói thành lời, không biết trong hiện thực, cô có kịp nói cho Lương Vũ Đồng biết hay không.
Tóm lại, dưới sự kích thích, Khương Dư Miên đã tìm lại ký ức về người bạn của mình và tên lưu manh kia, nhưng lại không nhớ mình đã gặp phải tai nạn gì hôm thi Đại học.
Không biết phải làm sao, Khương Dư Miên mê mang ngẩng đầu, bỗng nhiên chú ý tới bàn tay của Lục Yến Thần.
Cô xốc chăn lên, dẫm chân trần lên thảm, chậm rãi bước tới chỗ anh, phát hiện trên mu bàn tay anh có vết cào.
Lục Yến Thần che mu bàn tay lại: “Không sao.”
Lúc ấy anh bị móng tay cô cào vào, cũng không chảy máu, chỉ là vệt đỏ hơi dài, trông khá rõ ràng.
Khương Dư Miên lặng lẽ nói “Em xin lỗi”, trong mắt là sự áy náy. Cô bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn xung quanh, tìm được cặp sách của mình trong phòng, cô lấy từ trong đó ra một túi bông gạc khử trùng.
Đây là thuốc khử trùng xách tay, chỉ cần mở ra là có thể dùng sát trùng được luôn. Cô cầm tăm bông, quay lại bên cạnh Lục Yến Thần, chỉ chỉ vào tay anh.
Hiểu rõ ý định của cô, Lục Yến Thần vươn tay, tùy cô muốn làm gì thì làm.
Khương Dư Miên bẻ gãy một đầu tăm bông, nhúng đầu còn lại của tăm bông vào dung dịch povidone, cô nâng tay Lục Yến Thần lên, cẩn thận lau sạch vết thương.
Nhiệt độ da thịt khác nhau lan truyền trong khá trình tiếp xúc, lòng bàn tay của hai người dần dần sát lại nhau.
Động tác thong thả chà lau gần như dừng lại, giờ phút này, cô có một suy nghĩ tham lam rằng thời gian hãy dừng lại.
Cô muốn nắm lấy bàn tay ấm áp kia lâu hơn một chút.
Nhưng giây tiếp theo, Lục Yến Thần rút tay ra khỏi tay cô, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ, nhưng còn lâu mới bằng bàn tay ấm áp vừa rồi: “Bên phía trường học, anh đã xin cho em nghỉ hai ngày, đêm nay em có thể nghỉ ngơi ở đây.”
Nơi này cũng là môi trường mà Khương Dư Miên quen thuộc, từ bàn trang điểm đến giường ngủ, thậm chí cả thảm trải sàn đều được trang trí theo phong cách thiếu nữ, tương tự với phòng ngủ của cô ở nhà họ Lục, nhưng cô lại cảm thấy không giống.
Người ở hai nơi khác nhau, ở biệt thự Thanh Sơn, cô được ở gần Lục Yến Thần hơn, cô vui vẻ với sự sắp xếp này của Lục Yến Thần.
“Chiều nay anh phải tới công ty, có chuyện gì thì em cứ tìm quản gia.” Lục Yến Thần dặn dò: “Nếu ở trong phòng cảm thấy buồn chán, em có thể ra ngoài hít thở không khí.”
Anh sợ Khương Dư Miên lại trốn trong góc cả ngày, nhưng xem ra Khương Dư Miên đã có thể nhanh chóng tiếp nhận một phần ký ức vừa khôi phục.
Khương Dư Miên vừa lắng nghe vừa gật đầu.
Lúc Lục Yến Thần rời đi, cô lặng lẽ nhìn theo bóng dáng kia, trong lòng có vô số cảm xúc đan xen với nhau, không thể miêu tả.
Đưa cô về nhà, cẩn thận chăm sóc cô, giúp cô tìm lại ký ức, thi thoảng tặng cho cô đủ loại quà, tất cả những điều này cộng lại, cô không biết mình nên đền đáp như thế nào.
Lục Yến Thần là người đối xử với cô tốt nhất sau khi bố mẹ cô qua đời.
*
Buổi chiều, Lục Yến Thần tới công ty, anh bảo quản gia để ý nhiều hơn tới nhu cầu của Khương Dư Miên.
Khương Dư Miên không còn trốn trong căn phòng ngủ nhỏ hẹp như trước đây, cô chủ động ra ngoài hít thở không khí, thoải mái ở biệt thự Thanh Sơn.
Biệt thự Thanh Sơn có diện tích nhỏ, ít người, khung cảnh yên tĩnh giống như rời xa thế giới.
Trời lạnh, Khương Dư Miên ở ngoài nâng cao tinh thần, hít thở một ít không khí trong lành rồi định trở về, nhưng cô bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện gần đó truyền đến.
Là giọng nói của một người phụ nữ trung niên, trong giọng nói khó giấu vẻ vui sướng: “Chiếc áo lần trước bán lại được không ít tiền.”
Giọng nói thô ráp của người đàn ông trung niên vang lên: “Bà điên rồi, nếu như bị anh Lục biết, chắc chắn sẽ đuổi việc chúng ta.”
“Anh Lục bận rộn như thế, làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện vặt vãnh này, nếu không cũng sẽ không tiện tay giao quần áo cho chúng ta xử lý.” Giọng của người phụ nữ oang oang như thể chiếm được món hời lớn: “Ông không biết đâu, chỉ một chiếc áo khoác như thế thôi mà có giá gần sáu con số đấy.”
“Người có tiền sướng thật, một chiếc áo khoác mới tinh, nói không cần là không cần nữa.”
Quần áo? Bán lại? Anh Lục?
Mấy từ ngữ quan trọng kết hợp lại với nhau, cô rất dễ dàng nghĩ ra: Có người lấy quần áo của Lục Yến Thần đi bán lại lấy tiền!
Nghe giọng điệu của bọn họ, là Lục Yến Thần chủ động giao áo khoác cho bà ta xử lý nên bà ta mới có thể lợi dụng sơ hở.
Khương Dư Miên lùi về phía sau vài bước, bỗng nhớ tới một chuyện, trái tim bỗng nhảy lên.
Cô bước ra khỏi thân cây, nhìn thẳng về phía hai người kia: [Áo khoác gì?]
Hai người vừa rồi còn vui sướng vì chiếm được món hời lập tức trở nên luống cuống: “Cô, cô Khương…”
Vẻ mặt của Khương Dư Miên nghiêm túc: [Tôi hỏi hai người, Lục Yến Thần giao áo khoác gì, vào lúc nào cho hai người xử lý?]
Mọi chuyện bại lộ, bọn họ không dám giấu giếm: “Là vào khoảng nửa tháng trước, anh Lục giao một chiếc áo khoác màu đen cho chúng tôi, bảo chúng tôi vứt đi.”
Nửa tháng trước, áo khoác màu đen… Là chiếc áo cô từng mặc.
Sự thật bất ngờ ập tới khiến sắc mặt của Khương Dư Miên trắng bệch.
Hóa ra “Không sao, anh sẽ xử lý” trong miệng anh không phải là không đáng ngại, mà là ngay từ đầu, anh đã định vứt chiếc áo đó đi.
Vì sao…
Nếu đã để ý như vậy, vì sao còn chủ động đưa áo cho cô, cười nói “Không sao”, nhưng sau đó lập tức vứt đi chứ?
Khương Dư Miên thất thần nhìn con đường lát đá, nhớ ra mình từng nhìn thấy Lục Yến Thần mỉm cười bắt tay với người khác, sau đó lập tức lấy khăn tay lau tay, cuối cùng vô tình ném chiếc khăn tay đắt đỏ đi như ném một thứ rác rưởi.
Hóa ra là vậy…
Bây giờ khăn tay biến thành quần áo, tính chất tương đương.
Nhưng mà như vậy tàn nhẫn quá.
Lúc cô cầm áo nói rằng “Đợi giặt sạch sẽ trả lại”, có phải Lục Yến Thần đang thầm chê cười cô làm chuyện thừa thãi hay không?
Hai người làm nơm nớp lo sợ chờ bị trách mắng, kết quả lại nghe thấy tin tức Khương Dư Miên nói với quản gia rằng cô phải rời khỏi đây.
Hôm nay Lục Yến Thần vừa dặn dò quản gia phải chú ý tới tình hình của Khương Dư Miên, bây giờ cô nói muốn đi, quản gia không dám dễ dàng để cô rời đi mà gọi điện thoại cho Lục Yến Thần trước.
Khương Dư Miên gật đầu đồng ý, gọi điện thoại cho anh, Lục Yến Thần chỉ do dự một chút rồi nói: “Sắp xếp xe đưa em ấy về nhà họ Lục, ngoài trời lạnh lẽo, bảo em ấy mặc nhiều một chút.”
Dặn dò xong, anh lập tức cúp điện thoại.
Không hỏi lý do, tất cả mọi chuyện đều chiều theo ý cô.
Khương Dư Miên đứng bên cạnh quản gia nghe rõ ràng từ đầu tới cuối, khóe miệng nở nụ cười tự giễu.
Cô đắm chìm trong chiếc lưới dịu dàng do Lục Yến Thần tạo ra, bây giờ mới nhìn thấy rõ đó không phải là sự chăm sóc đặc biệt gì cả.
Anh vốn là người như vậy, cách làm việc khiến người ta không thể bắt bẻ gì, trông thì giống như chăm sóc tỉ mỉ, nhưng đó chỉ là thói quen hành sự của anh.
Khương Dư Miên nhắm mắt lại, gió lạnh đập vào mặt cô, hình như mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước.
Lúc trở lại nhà họ Lục, ông cụ Lục ân cần hỏi han cô, thấy sắc mặt của Khương Dư Miên không tốt, ông cụ mới để cho cô đi nghỉ ngơi.
Cô lại nhìn thấy tấm thảm quen thuộc, cùng với căn phòng ngủ có phong cách trang trí tương tự với căn phòng ở biệt thự Thanh Sơn, sau khi quan sát, tất cả đều là những thứ anh tặng.
Cô hẳn nên biết ơn Lục Yến Thần.
Dù Lục Yến Thần có mấy phần thật lòng, nhưng người nhận được lợi ích là cô, cô nên biết hài lòng.
Nhưng vì sao trái tim lại đau như vậy?
Buồn quá, ngay cả nước mắt cũng không nghe theo sự khống chế của cô.
Dưới tầng, Lục Tập mặc một chiếc áo phao vừa trở về từ sân bóng rổ, vừa về đến nhà đã bị ông nội mắng: “Mùa đông mà mặc ít thế này…”
Lục Tập ôm bóng trốn khỏi cây gậy của ông nội, quay về phòng, cậu ta ném bóng vào một góc, móc một chiếc kẹp tóc vẫn còn đóng gói trong túi ra.
Đây là kế hoạch thứ ba mà Lý Hàng Xuyên và Tôn Bân hợp sức nghĩ ra.
Nếu không thể biết sở thích của Khương Dư Miên, cũng không thể mời cô ra ngoài dùng cơm, vậy thì dứt khoát mua một số thứ mà hầu hết các cô gái đều thích để thử vận may vậy.
Tôn Bân nói: “Con gái thích những điều bất ngờ, trên TV toàn nói vậy.”
Dù sao cũng chỉ có thể xem ngựa chết là ngựa sống mà chữa, cậu ta tạm tin tưởng một lần, chơi bóng rổ xong, trên đường về nhà, cậu ta đi vào một cửa hàng trang sức, chủ cửa hàng giới thiệu cho cậu ta một mớ, nhưng cậu ta liếc một cái đã chọn trúng chiếc kẹp tóc có hình con dê này.
Tên WeChat của con nhỏ câm là Mị Mị, còn không phải là tiếng dê kêu hay sao?
Cậu ta thật sự muốn nhấn like cho mình.
Lục Tập định mở ra, bỗng nhận ra mình vẫn chưa rửa tay, sợ làm bẩn kẹp tóc, cậu ta rửa sạch tay bằng xà phòng rồi mới bước ra.
Cậu ta cầm kẹp tóc đi tìm Khương Dư Miên, lại phát hiện cô đã nằm lên bàn ngủ mất rồi.
Lúc con nhỏ câm tỉnh rất yên tĩnh, khi ngủ lại càng yên tĩnh hơn, hai tay ôm lấy mặt, khóe miệng nhếch lên, trông có hơi đáng yêu.
Thấy cô ngủ còn đeo nút bịt tai, Lục Tập rón rén bước đến bên cạnh cô, dùng ngón cái và ngón trỏ gỡ nút bịt tai xuống cho cô.
Nút bịt tai dần được gỡ ra, Lục Tập nâng nó lên nhìn.
Trước kia cậu ta từng thích nghe nhạc bằng tai nghe, nghe rồi ngủ quên mất, lâu dần, suýt nữa bị điếc. Sau này, cậu ta tránh xa những thứ phải nhét vào tai thời gian dài như thế này.
Nghe thím Đàm nói, lúc đi ngủ Khương Dư Miên luôn đeo nút bịt tai, hôm nay bị cậu ta bắt gặp, theo nguyên tắc làm người của mình, cậu ta phải nhắc nhở một chút mới được.
Lục Tập khẽ chậc một tiếng, định để cô ngủ thêm một lúc, chỉ thấy Khương Dư Miên nhạy cảm bỗng mở to mắt.
Lúc Lục Tập lùi về phía sau bất cẩn đụng vào đồ bên cạnh, Khương Dư Miên bỗng bị âm thanh làm cho bừng tỉnh, nhịp tim đập loạn, ánh mắt mang theo sự hoang mang và sợ hãi.
Lục Tập phạm phải sai lầm giơ tay đầu hàng: “Tôi không cố ý.”
Khương Dư Miên sờ tai, phát hiện nút bịt tai vốn nên đeo trên tai đã không cánh mà bay.
“À” Lục Tập vội vàng trả đồ lại cho cô: “Tôi sợ cậu cảm thấy không thoải mái nên lấy ra giúp cậu.”
Cô gái nhíu mày, hiển nhiên là rất không vừa lòng đối với hành động của cậu ta.
Lục Tập suýt nữa đã giơ tay lên trời thề chứng minh cho sự trong sạch của mình, sau đó còn nhỏ giọng than vãn: “Đeo nút bịt tai lâu, sớm muộn gì cũng sẽ bị điếc cho mà xem.”
Khương Dư Miên:…
Cô chỉ không nói được chứ không phải là không nghe được.
“Sao mắt cậu đỏ thế?” Lục Tập bỗng hỏi.
Khương Dư Miên nhìn cậu ta chằm chằm, không nói gì cả.
Thật sự không thể chịu nổi ánh mắt như vậy của cô, Lục Tập xua tay nói: “Thôi, kệ đấy, tôi tới để tặng quà cho cậu.”
Lục Tập nói như súng liên thanh, Khương Dư Miên không thể nói chuyện vốn không kịp tiếp lời, chỉ thấy cậu ta móc ra một cái kẹp tóc từ trong túi rồi đưa cho cô: “Cho cậu này.”
Khương Dư Miên ngẩng đầu, thở dài một hơi theo nhịp tim dần ổn định.
Trước khi Khương Dư Miên kịp từ chối, Lục Tập cố ý cao giọng: “Tôi đi ngang qua một cửa hàng đang tổ chức sự kiện nên được cho, tôi nói đàn ông đàn ang như tôi lấy kẹp tóc làm cái gì, nhưng chủ cửa hàng cố chấp quá, nhất quyết nhét cho tôi.”
“Dù sao tôi giữ cũng không có tác dụng gì, cho cậu đấy.”
Khương Dư Miên chỉ mất một giây để nhìn thấu lời nói dối của cậu ta.
Cô không thể hiểu Lục Yến Thần, cũng không thể hiểu Lục Tập.
Rõ ràng đêm hôm đó cậu ta còn thảo luận với bạn bè làm thế nào để chuốc say cô, nhưng sau đó lại bắt đầu nhận lỗi, lấy lòng cô đủ kiểu, Lục Tập đang âm mưu cái gì vậy?
Cô cảm thấy khó thở, đẩy đồ mà Lục Tập đưa cho mình về, tỏ vẻ không nhận.
Lục Tập không thể không để đồ trên bàn: “Tôi để ở đây, cậu không cần thì cứ vứt đi.”
Như sợ bị từ chối, cậu ta nói xong thì lập tức rời đi, hai chân chạy trốn còn nhanh hơn thở.
Bóng dáng kia đã đi mất, Khương Dư Miên cũng không kịp đuổi theo trả lại cho cậu ta.
Kệ vậy, bây giờ cô cảm thấy rất mệt mỏi, không thể suy nghĩ về sự phức tạp của lòng người.
Khương Dư Miên ủ rũ, tới tối cũng không ăn được bao nhiêu. Tối muộn, cảm thấy hơi đói, cô mới xuống tầng tìm đồ ăn.
Đi ngang qua tầng một, cô bỗng nghe thấy ông cụ Lục đang gọi điện thoại: “Đã nửa năm rồi mà còn chưa điều tra rõ ràng à?”
Cô vốn không muốn nghe lén, nhưng lại trùng hợp nghe thấy ông cụ Lục nhắc tới tên của mình: “Ông bảo cháu chăm sóc cho Miên Miên, nhưng cháu chăm sóc kiểu đấy à? Ông thấy lúc con bé về nhà tinh thần không tốt lắm, hôm nay cháu đưa con bé tới phòng tư vấn tâm lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Không biết đối phương nói gì, thái độ của ông cụ Lục rất cứng rắn: “Không điều tra được thì thôi, đừng cố ý kích thích ký ức của con bé nữa, nhà họ Lục chúng ta vẫn có thể bảo vệ được một bé gái.”
Một lúc sau, ông cụ Lục lại dặn dò người ở đầu bên kia điện thoại: “Miên Miên nhạy cảm, cháu phải kiên nhẫn với con bé một chút.”
Cô đứng ở đằng sau, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của ông cụ Lục, nhưng không khó để đoán ra người ở đầu bên kia điện thoại là Lục Yến Thần.
Hóa ra là vậy, là ông cụ Lục muốn tìm ra sự thật, là ông cụ Lục bảo Lục Yến Thần chăm sóc cho cô.
Đúng rồi, vì chuyện của bố mẹ, Lục Yến Thần cảm thấy rất áy náy với ông nội, chỉ cần ông cụ Lục mở miệng, anh gần như sẽ không bao giờ từ chối.
Không muốn ăn uống gì nữa.
Khương Dư Miên nặng nề bước chân về phòng ngủ, nhốt mình trong phòng.
Cô mở điện thoại, phát hiện trong nhật ký trò chuyện chỉ toàn là cô mở lời, Lục Yến Thần đáp lời.
Anh chưa bao giờ chủ động nhắc tới cuộc sống của mình, giống như cô chưa bao giờ hiểu về anh.
Anh thật sự rất xuất sắc, khiến người ta không thể nhìn thấu, anh chỉ đang hoàn thành nhiệm vụ theo lồi ai đó.
Đối mặt với một người như vậy, cô có giận hờn, nhưng lại không hề có lý do trách cứ anh.
Cô ngồi trên thảm, kéo ngăn kéo có khóa ra, ôm quyển notebook màu vàng vào lòng, dùng chân bàn làm lưng ghế, dựa lưng vào, lẳng lặng ngồi đó lật xem.
Quyển notebook thật dày đã viết được hai phần ba, trang giấy nào cũng có tên của anh.
Đáng tiếc người trong cuốn sổ nhật ký không thuộc về cô.
Khương Dư Miên khụt khịt mũi, tinh thần mệt mỏi bao trùm lấy cô.
Cô không còn sức nhấc người dậy, cuốn sổ nhật ký cũng rơi xuống đất.
Lúc có ý thức trở lại, Khương Dư Miên mơ hồ nghe thấy có tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, cô cố gắng mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong.
Có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, cô đang ở trong phòng ngủ ở nhà họ Lục, sao lại thấy Lục Yến Thần được.
Nghĩ vậy, cô lại nhắm mắt, cảm giác cơ thể nhẹ bẫng.
Lục Yến Thần đưa tay sờ trán cô, không biết là vì mu bàn tay của anh quá lạnh hay là trán cô quá nóng, nhiệt độ cao một cách lạ thường. Anh bế Khương Dư Miên lên giường, rồi tới phòng sách lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, 38.2, quả nhiên cô đang sốt.
Thím Đàm đứng bên cạnh cũng vô cùng lo lắng: “Làm sao bây giờ? Cho con bé uống thuốc hay là đưa đến bệnh viện đây?”
Lục Yến Thần bình tĩnh nói: “Nhiệt độ cũng không cao lắm, hạ nhiệt độ cho em ấy trước rồi quan sát xem tình hình thế nào đã.”
“Được được.” Thím Đàm nhanh chóng gật đầu: “Thế để thím đi lấy chậu nước.”
Thím Đàm biết tối nay Khương Dư Miên chưa ăn cơm, lo lắng cho sức khỏe của cô nên thím ấy mới đi lên xem, sau khi gõ cửa, Khương Dư Miên choáng váng mở cửa khiến thím Đàm nhảy dựng.
Trùng hợp là lúc thím ấy chuẩn bị đi gọi người thì Lục Yến Thần về nhà.
Lục Yến Thần là trụ cột của nhà họ Lục, bây giờ anh đo nhiệt độ xong, thấy cô bị sốt, anh bảo thím Đàm đi lấy nước, chuẩn bị hạ nhiệt độ theo phương pháp vật lý cho cô.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Khương Dư Miên nhìn thấy Lục Yến Thần đang ở trước mặt mình. Cô duỗi tay muốn đẩy ra, nhưng cơ thể không có sức lực gì, động tác mềm nhẹ như bông, càng giống như đang sáp lại gần hơn.
Một bàn tay trắng nõn chìa ra trước mặt anh, Lục Yến Thần cầm tay cô bỏ vào trong chăn: “Khương Dư Miên, em đang bị sốt.”
Cô gái bị đánh thức mở mắt ra, đôi môi khô khốc khẽ nhếch.
Lục Yến Thần xoay người, chuẩn bị dùng tăm bông thấm nước nhuận môi cho cô thì mơ hồ nghe thấy một giọng nói yếu ớt: “Lục Yến Thần.”
Người đàn ông từ trước tới nay luôn điềm tĩnh, vào lúc này lại không khỏi run tay lên, anh quay đầu lại, nghe thấy rõ ràng những lời mà cô gái nói: “Em ghét anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.