Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 151: Chương 151
Yên Tử
05/03/2017
Sau khi rời khỏi Bạch lão gia tử, Bạch Ân được trải qua những ngày tháng yên bình. Nhưng ngày lành luôn qua nhanh, ông còn chưa tóm được cái đuôi của hạnh phúc, lão già đó đã tìm tới cửa. Bạch Ân vừa vào phòng, Bạch lão gia tử liền quẳng chén trà xuống, mặt mũi phừng phừng: “Nghịch tử!” Bạch Ân thở dài: “Cha, sao ngài lại tới đây?”
Bạch lão gia tử không thèm để ý Bạch Ân nói gì, quát tiếp: “Nghe bảo mày mang tình nhân từ nước C tới? Trong mắt mày còn có tao không!”
Bạch Ân đá chén trà Bạch lão gia tử vừa quăng vào thùng rác, lấy khăn lau khô nước trên sàn. Vậy nên, qua máy theo dõi, DY thấy Bạch lão gia tử vừa mắng, vừa tức đến run lên. Mà người bị mắng đang quỳ dưới đất dọn vệ sinh. Lòng hắn cứ như có vạn con đà mã rầm rập chạy qua.
Đợi Bạch lão gia tử mắng mệt, Bạch Ân rót cho ông một tách cà phê, nói: “Khát nước chưa, cho ngài.”
Bạch lão gia tử rống giận: “Đừng lấy đồ của bạn ngoại quốc ra đưa tao! Gốc rễ của mày ở đây! Không phải đằng mẹ!”
Bạch Ân ôm ngực: “Cha, hôm nay ngài tới gây rối sao?”
“Gây rối?” Bạch lão gia tử bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo, giống hệt Bạch Ân: “Mày còn chưa đủ đô để tao làm thế!”
Bạch Ân hỏi: “Thế ngài tới làm gì? Ngài bảo tôi đi, tôi đi rồi, ngài qua đây lải nhải với tôi lâu thế, tôi không nghe ra mình sai chỗ nào mà khiến ngài vậy, hết đập chén lại hằm hừ với tôi.”
Bạch lão gia tử quát: “Sao? Mày không chấp nhận cha mày giận mày à? Tao sinh mày, nuôi mày, tao sai chắc? A, tao hiểu rồi, lâu rồi không lấy gậy đánh mày, lớn rồi phải không? Toàn Đức! Đưa súng cho tôi!”
“Sao, muốn bắn chết tôi à?” Bạch Ân cũng nổi cáu, thật là, cha nào lại chạy tới cãi nhau với con lúc nó phát bệnh chứ? Muốn rủa tôi chết sớm chắc! Bạch Ân kéo phăng phần cúc trên của chiếc áo sơ mi trắng đang mặc, để lộ bên ngực trái ra, hô: “Nào! Bắn vào đây! Bắn một phát thật chuẩn! Hôm nay ông không bắn chết tôi, mai đừng ra ngoài nói với người khác ông là cha tôi! Bắn đi!”
Bạch lão gia tử giận đến râu mép rung lên, ông càng cao giọng: “Toàn Đức! Súng! Con mẹ nó, để tao bắn chết mày, cho thoải mái!”
Ở đầu bên kia của máy giám thị, DY và Toàn Đức liếc nhau, cả hai vội vã vọt vào phòng. DY khóa tay Bạch Ân lại, kéo ông ra sau, Bạch Ân giãy dụa, xoay người thoát ra, cho DY một bạt tai: “Cút! Ai cho phép cậu?”
Bạch lão gia tử vừa thấy Toàn Đức, liền đưa tay quát: “Súng!”
Toàn Đức quỳ sụp trước mặt Bạch lão gia tử, ôm đùi ông, khóc giàn dụa: “Lão gia, ngài đừng giận, sức khỏe mới quan trọng, lão gia!”
Bạch lão gia tử giơ chân định đá, Bạch Ân ôn hòa nói: “Đá đi, đá chết rồi, xem ai lại khó chịu.”
Bạch lão gia tử thu chân lại, cởi giày, quẳng về phía Bạch Ân. Bạch Ân nghiêng người, giày đập vào tường. Từ lần đầu tiên Bạch Ân tới tổ trạch, Toàn Đức đã đi theo Bạch lão gia tử. Ông ấy lùn hơn Bạch lão gia tử một cái đầu, cao chừng một mét sáu mấy, mặc trường bào (1) xanh thẫm giản dị, không quá mới cũng không quá cũ, đầu ông luôn rụt lại như một con rùa không dám duỗi cổ. Bạch Ân không biết, vì sao ông luôn đi theo Bạch lão gia tử, mọi công việc của Toàn Đức dường như đều gắn với lão già, bưng trà rót nước, trông cửa, thủ viện, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm.
Toàn Đức trấn an lão gia tử xong, quay sang cúi lưng với Bạch Ân: “Bạch thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
Bạch Ân nhớ rõ, khi còn bé, người này đối xử với mình không tệ lắm, liền đè nén cảm giác chán ghét với Bạch lão gia tử, hỏi: “Toàn thúc, gần đây chú có khỏe không?”
Toàn Đức cười híp mắt: “Tay chân không còn nhanh nhẹn nữa rồi, nhưng vì lão gia tử, tôi vẫn phải kiên trì, Bạch thiếu gia cũng thế, phải chú ý sức khỏe, nghe nói năm trước ngài té xỉu, chúng tôi lo lắng chết mất.”
Bạch lão gia tử hừ lạnh: “Có bệnh không chữa, té xỉu là đáng! Cả đời tôi quang minh lỗi lạc, bị cái thằng vô liêm sỉ này làm loạn hết cả! Đúng là vô dụng!”
Để không phải nghe cái giọng điệu khó chịu đó của Bạch lão gia tử, Bạch Ân nhất quyết không uống thuốc để người khác khỏi biết mình sinh bệnh, dù cho ông cũng bị ‘hành hạ tinh thần’ do thiếu thuốc.
“Nói đơn giản nhỉ, không biết bệnh này của tôi là do gien của ai có vấn đề, giờ lại trách tôi, buồn cười!” Bạch Ân nói.
“Con mẹ nó, mày câm ngay!” Lão gia tử hô. Bạch Ân xoay người định đi.
“Đứng lại!” Bạch lão gia tử quát.
Bạch Ân dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Ngài còn việc gì?”
Bạch lão gia tử được Toàn Đức dìu lên, vẻ mặt ông trở nên bình tĩnh: “Nước J gần đây không ổn định lắm, mày về sớm đi.”
“Tôi biết.” Bạch Ân mở cửa, nhường đường cho Bạch lão gia tử và Toàn Đức.
Lúc đi ngang qua, Toàn Đức liếc nhìn ông một cái, lắc đầu. Bạch Ân nhìn người đàn ông cung kính đi theo Bạch lão gia tử, trong lòng suy đoán, hành động khi nãy là được sự ngầm đồng ý của Bạch lão gia tử, hay là do nguyên nhân khác.
Bạch lão gia tử không thèm để ý Bạch Ân nói gì, quát tiếp: “Nghe bảo mày mang tình nhân từ nước C tới? Trong mắt mày còn có tao không!”
Bạch Ân đá chén trà Bạch lão gia tử vừa quăng vào thùng rác, lấy khăn lau khô nước trên sàn. Vậy nên, qua máy theo dõi, DY thấy Bạch lão gia tử vừa mắng, vừa tức đến run lên. Mà người bị mắng đang quỳ dưới đất dọn vệ sinh. Lòng hắn cứ như có vạn con đà mã rầm rập chạy qua.
Đợi Bạch lão gia tử mắng mệt, Bạch Ân rót cho ông một tách cà phê, nói: “Khát nước chưa, cho ngài.”
Bạch lão gia tử rống giận: “Đừng lấy đồ của bạn ngoại quốc ra đưa tao! Gốc rễ của mày ở đây! Không phải đằng mẹ!”
Bạch Ân ôm ngực: “Cha, hôm nay ngài tới gây rối sao?”
“Gây rối?” Bạch lão gia tử bỗng nhiên nở nụ cười gian xảo, giống hệt Bạch Ân: “Mày còn chưa đủ đô để tao làm thế!”
Bạch Ân hỏi: “Thế ngài tới làm gì? Ngài bảo tôi đi, tôi đi rồi, ngài qua đây lải nhải với tôi lâu thế, tôi không nghe ra mình sai chỗ nào mà khiến ngài vậy, hết đập chén lại hằm hừ với tôi.”
Bạch lão gia tử quát: “Sao? Mày không chấp nhận cha mày giận mày à? Tao sinh mày, nuôi mày, tao sai chắc? A, tao hiểu rồi, lâu rồi không lấy gậy đánh mày, lớn rồi phải không? Toàn Đức! Đưa súng cho tôi!”
“Sao, muốn bắn chết tôi à?” Bạch Ân cũng nổi cáu, thật là, cha nào lại chạy tới cãi nhau với con lúc nó phát bệnh chứ? Muốn rủa tôi chết sớm chắc! Bạch Ân kéo phăng phần cúc trên của chiếc áo sơ mi trắng đang mặc, để lộ bên ngực trái ra, hô: “Nào! Bắn vào đây! Bắn một phát thật chuẩn! Hôm nay ông không bắn chết tôi, mai đừng ra ngoài nói với người khác ông là cha tôi! Bắn đi!”
Bạch lão gia tử giận đến râu mép rung lên, ông càng cao giọng: “Toàn Đức! Súng! Con mẹ nó, để tao bắn chết mày, cho thoải mái!”
Ở đầu bên kia của máy giám thị, DY và Toàn Đức liếc nhau, cả hai vội vã vọt vào phòng. DY khóa tay Bạch Ân lại, kéo ông ra sau, Bạch Ân giãy dụa, xoay người thoát ra, cho DY một bạt tai: “Cút! Ai cho phép cậu?”
Bạch lão gia tử vừa thấy Toàn Đức, liền đưa tay quát: “Súng!”
Toàn Đức quỳ sụp trước mặt Bạch lão gia tử, ôm đùi ông, khóc giàn dụa: “Lão gia, ngài đừng giận, sức khỏe mới quan trọng, lão gia!”
Bạch lão gia tử giơ chân định đá, Bạch Ân ôn hòa nói: “Đá đi, đá chết rồi, xem ai lại khó chịu.”
Bạch lão gia tử thu chân lại, cởi giày, quẳng về phía Bạch Ân. Bạch Ân nghiêng người, giày đập vào tường. Từ lần đầu tiên Bạch Ân tới tổ trạch, Toàn Đức đã đi theo Bạch lão gia tử. Ông ấy lùn hơn Bạch lão gia tử một cái đầu, cao chừng một mét sáu mấy, mặc trường bào (1) xanh thẫm giản dị, không quá mới cũng không quá cũ, đầu ông luôn rụt lại như một con rùa không dám duỗi cổ. Bạch Ân không biết, vì sao ông luôn đi theo Bạch lão gia tử, mọi công việc của Toàn Đức dường như đều gắn với lão già, bưng trà rót nước, trông cửa, thủ viện, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm.
Toàn Đức trấn an lão gia tử xong, quay sang cúi lưng với Bạch Ân: “Bạch thiếu gia, lâu rồi không gặp.”
Bạch Ân nhớ rõ, khi còn bé, người này đối xử với mình không tệ lắm, liền đè nén cảm giác chán ghét với Bạch lão gia tử, hỏi: “Toàn thúc, gần đây chú có khỏe không?”
Toàn Đức cười híp mắt: “Tay chân không còn nhanh nhẹn nữa rồi, nhưng vì lão gia tử, tôi vẫn phải kiên trì, Bạch thiếu gia cũng thế, phải chú ý sức khỏe, nghe nói năm trước ngài té xỉu, chúng tôi lo lắng chết mất.”
Bạch lão gia tử hừ lạnh: “Có bệnh không chữa, té xỉu là đáng! Cả đời tôi quang minh lỗi lạc, bị cái thằng vô liêm sỉ này làm loạn hết cả! Đúng là vô dụng!”
Để không phải nghe cái giọng điệu khó chịu đó của Bạch lão gia tử, Bạch Ân nhất quyết không uống thuốc để người khác khỏi biết mình sinh bệnh, dù cho ông cũng bị ‘hành hạ tinh thần’ do thiếu thuốc.
“Nói đơn giản nhỉ, không biết bệnh này của tôi là do gien của ai có vấn đề, giờ lại trách tôi, buồn cười!” Bạch Ân nói.
“Con mẹ nó, mày câm ngay!” Lão gia tử hô. Bạch Ân xoay người định đi.
“Đứng lại!” Bạch lão gia tử quát.
Bạch Ân dừng bước, lạnh lùng hỏi: “Ngài còn việc gì?”
Bạch lão gia tử được Toàn Đức dìu lên, vẻ mặt ông trở nên bình tĩnh: “Nước J gần đây không ổn định lắm, mày về sớm đi.”
“Tôi biết.” Bạch Ân mở cửa, nhường đường cho Bạch lão gia tử và Toàn Đức.
Lúc đi ngang qua, Toàn Đức liếc nhìn ông một cái, lắc đầu. Bạch Ân nhìn người đàn ông cung kính đi theo Bạch lão gia tử, trong lòng suy đoán, hành động khi nãy là được sự ngầm đồng ý của Bạch lão gia tử, hay là do nguyên nhân khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.