Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 188: Chương 188
Yên Tử
05/03/2017
Tang Bắc cau mày hỏi: “Sao thế?”
Trần Minh nói: “Ngài ấy dường như có chút khó chịu.”
Tang Bắc chưa nói gì, xoay người về chiếc xe mình vừa bước ra, lôi một người đàn ông trung niên xuống, nói: “Nhanh lên, chần chờ gì.”
Qua chiếc áo blouse, Trịnh Hòa đoán người đó chính là bác sĩ, vội nói: “Ở đây, ở đây!”
Vị bác sĩ trung niên hùng hùng hổ hô đi tới, vừa đi vừa lảm nhảm. Lúc tới chỗ Bạch tiên sinh, vốn ông định bảo Trịnh Hòa tránh ra, sau lại thấy bàn tay nắm chặt của hai người, liền sửa miệng: “Cậu đặt đầu của Bạch tiên sinh lên đùi cậu.”
“Như thế sao?” Trịnh Hòa thử một chút.
Vị bác sĩ trung niên ‘hừ’ một tiếng: “Đúng là CMN ngốc, ” sau đó, ông tự mình ra tay, đặt cổ Bạch Ân gối lên phần đùi mềm mại của Trịnh Hòa, mặt ngửa lên trên, đầu đặt chỗ đầu gối cậu, vạch mí mắt của Bạch Ân ra không chút nhẹ nhàng, cầm đèn pin chiếu vào, hỏi: “Ngài thấy gì?”
Bạch Ân thấy Bạch Nhuận Trạch phản bội, người ông tin tưởng dùng trăm phương nghìn kế để giết ông.
Không biết tự lượng sức mình.
Bạch Ân cười lạnh.
Vị bác sĩ trung niên sầu đến độ giật giật tóc, ông nói: “Bạch tiên sinh, tôi mong ngài có thể phối hợp trị liệu, tình trạng của ngài thế nào, ngài là người biết rõ nhất.”
Đương nhiên là tôi biết. Bạch Ân nghĩ. Nhưng thế giới của ông không cho phép người khác đi vào, cánh cổng được canh giác nghiêm ngặt, chỉ cho phép duy nhất một người đặt chân tới.
Một bàn tay đột nhiên chặn đứng ánh đèn chói mắt khiến Bạch Ân khó chịu.
Ý thức của Bạch Ân đang mông lung, ông không biết chuyện gì đang xảy ra, càng cảm thấy bực bội.
Vị bác sĩ trung niên mắng: “Vị tiên sinh này, mong ngài đừng làm phiền, tôi đang trị liệu!”
Một giọng nói ngập ngừng vang lên: “Xin lỗi.”
Bạch Ân đột nhiên nhớ ra, bên cạnh ông có Trịnh Hòa, những cánh cửa trùng trùng điệp điệp trong thế giới của ông bị cậu bước qua, bởi vì cậu ấy đã đi vào — nên không còn chỗ cho bất kỳ ai khác nữa.
Trần Minh nói: “Ngài ấy dường như có chút khó chịu.”
Tang Bắc chưa nói gì, xoay người về chiếc xe mình vừa bước ra, lôi một người đàn ông trung niên xuống, nói: “Nhanh lên, chần chờ gì.”
Qua chiếc áo blouse, Trịnh Hòa đoán người đó chính là bác sĩ, vội nói: “Ở đây, ở đây!”
Vị bác sĩ trung niên hùng hùng hổ hô đi tới, vừa đi vừa lảm nhảm. Lúc tới chỗ Bạch tiên sinh, vốn ông định bảo Trịnh Hòa tránh ra, sau lại thấy bàn tay nắm chặt của hai người, liền sửa miệng: “Cậu đặt đầu của Bạch tiên sinh lên đùi cậu.”
“Như thế sao?” Trịnh Hòa thử một chút.
Vị bác sĩ trung niên ‘hừ’ một tiếng: “Đúng là CMN ngốc, ” sau đó, ông tự mình ra tay, đặt cổ Bạch Ân gối lên phần đùi mềm mại của Trịnh Hòa, mặt ngửa lên trên, đầu đặt chỗ đầu gối cậu, vạch mí mắt của Bạch Ân ra không chút nhẹ nhàng, cầm đèn pin chiếu vào, hỏi: “Ngài thấy gì?”
Bạch Ân thấy Bạch Nhuận Trạch phản bội, người ông tin tưởng dùng trăm phương nghìn kế để giết ông.
Không biết tự lượng sức mình.
Bạch Ân cười lạnh.
Vị bác sĩ trung niên sầu đến độ giật giật tóc, ông nói: “Bạch tiên sinh, tôi mong ngài có thể phối hợp trị liệu, tình trạng của ngài thế nào, ngài là người biết rõ nhất.”
Đương nhiên là tôi biết. Bạch Ân nghĩ. Nhưng thế giới của ông không cho phép người khác đi vào, cánh cổng được canh giác nghiêm ngặt, chỉ cho phép duy nhất một người đặt chân tới.
Một bàn tay đột nhiên chặn đứng ánh đèn chói mắt khiến Bạch Ân khó chịu.
Ý thức của Bạch Ân đang mông lung, ông không biết chuyện gì đang xảy ra, càng cảm thấy bực bội.
Vị bác sĩ trung niên mắng: “Vị tiên sinh này, mong ngài đừng làm phiền, tôi đang trị liệu!”
Một giọng nói ngập ngừng vang lên: “Xin lỗi.”
Bạch Ân đột nhiên nhớ ra, bên cạnh ông có Trịnh Hòa, những cánh cửa trùng trùng điệp điệp trong thế giới của ông bị cậu bước qua, bởi vì cậu ấy đã đi vào — nên không còn chỗ cho bất kỳ ai khác nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.