Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 224: Chương 224
Yên Tử
05/03/2017
Rốt cuộc Bạch Ân cũng nấu xong bát mì trước khi Trịnh Hòa tỉnh lại.
Vị không ngon cũng không quá tệ, hơi nhiều muối, thế nên, Bạch Ân lại đổ thêm rất nhiều nước, sau lại nghĩ, đám muối vẫn còn trong nước mì trong nồi, thế nên, ông lại múc ra một đống nước mì, cuối cùng, nước mì chưa nấu xong, mì đã mềm nhũn. Bạch Ân chần chừ nhìn đống mì nửa trương nửa sống trong nồi trong 1 giây đồng hồ, sau đó quyết đoán vớt mì ra. Vừa quay đầu lại thì thấy Trịnh Hòa đang ngây ngốc nhìn ông.
Bạch Ân: “…”
Trong chớp mắt đó, Bạch Ân tưởng mình lại phát bệnh, đó chỉ là ảo giác.
Trịnh Hòa đưa tay, định bưng bát cho Bạch Ân: “Ai nha nha, nóng mà, ông đói thì gọi em dậy nấu là được.”
Bạch Ân né ra: “Không sao, không bỏng.” Chỉ là ông muốn nếm cảm giác bận rộn vì người yêu thôi, thực thỏa mãn, không tệ.
Trịnh Hòa có chút oán giận nhìn Bạch tiên sinh: “Em phải nói bao lần mới được đây, ông phải chú ý chăm sóc bản thân chứ?”
“Tôi biết, lần cuối.” Bạch Ân cúi người, hôn lên môi Trịnh Hòa: “Từ nay về sau đều nghe lời bảo bối.”
Trịnh Hòa đã quen với cái điệu si tình buồn nôn của Bạch Ân, cũng biết đây là trò đánh trống lảng của ông, cậu khinh thường bĩu môi: “Chỉ biết nói ngọt thôi.”
Bạch Ân nâng cằm Trịnh Hòa lên: “Thế em cũng nói ngọt cho tôi nghe, được không?”
Trịnh Hòa đánh bay cái bàn tay dê xồm của Bạch Ân: “Ngày nào em cũng nói ngọt mà, thế mà ông còn không hài lòng.”
“Huyên thuyên với tôi vui lắm phải không?” Bạch Ân đặt bát lên bàn: “Không nói chuyện với em nữa, ăn cơm đi.”
Trịnh Hòa ngạc nhiên: “Có phần của em cơ đấy?”
“Đương nhiên,” Bạch Ân đưa bát to và nhiều mì cho Trịnh Hòa: “Nấu cho em mà.”
Vị không ngon cũng không quá tệ, hơi nhiều muối, thế nên, Bạch Ân lại đổ thêm rất nhiều nước, sau lại nghĩ, đám muối vẫn còn trong nước mì trong nồi, thế nên, ông lại múc ra một đống nước mì, cuối cùng, nước mì chưa nấu xong, mì đã mềm nhũn. Bạch Ân chần chừ nhìn đống mì nửa trương nửa sống trong nồi trong 1 giây đồng hồ, sau đó quyết đoán vớt mì ra. Vừa quay đầu lại thì thấy Trịnh Hòa đang ngây ngốc nhìn ông.
Bạch Ân: “…”
Trong chớp mắt đó, Bạch Ân tưởng mình lại phát bệnh, đó chỉ là ảo giác.
Trịnh Hòa đưa tay, định bưng bát cho Bạch Ân: “Ai nha nha, nóng mà, ông đói thì gọi em dậy nấu là được.”
Bạch Ân né ra: “Không sao, không bỏng.” Chỉ là ông muốn nếm cảm giác bận rộn vì người yêu thôi, thực thỏa mãn, không tệ.
Trịnh Hòa có chút oán giận nhìn Bạch tiên sinh: “Em phải nói bao lần mới được đây, ông phải chú ý chăm sóc bản thân chứ?”
“Tôi biết, lần cuối.” Bạch Ân cúi người, hôn lên môi Trịnh Hòa: “Từ nay về sau đều nghe lời bảo bối.”
Trịnh Hòa đã quen với cái điệu si tình buồn nôn của Bạch Ân, cũng biết đây là trò đánh trống lảng của ông, cậu khinh thường bĩu môi: “Chỉ biết nói ngọt thôi.”
Bạch Ân nâng cằm Trịnh Hòa lên: “Thế em cũng nói ngọt cho tôi nghe, được không?”
Trịnh Hòa đánh bay cái bàn tay dê xồm của Bạch Ân: “Ngày nào em cũng nói ngọt mà, thế mà ông còn không hài lòng.”
“Huyên thuyên với tôi vui lắm phải không?” Bạch Ân đặt bát lên bàn: “Không nói chuyện với em nữa, ăn cơm đi.”
Trịnh Hòa ngạc nhiên: “Có phần của em cơ đấy?”
“Đương nhiên,” Bạch Ân đưa bát to và nhiều mì cho Trịnh Hòa: “Nấu cho em mà.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.