Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 237: Chương 237
Yên Tử
05/03/2017
Tang Bắc mệt mỏi quay trở lại BEACHER, biết Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa còn chưa tới nơi thì ngớ người ra.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong óc anh hiện lên đủ loại giả thiết, hình ảnh kinh khủng, ví như tai nạn xe cộ, bị báo thù hay tử vong ngoài ý muốn.
Kiệt Tử nhìn Tang Bắc như sắp sụp đổ đến nơi mà lòng đầy sung sướng, mãi tới khi Trần Minh đập hắn một cái, mới tốt bụng nói sự thật cho anh: “Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đói bụng, cả hai đang ăn tối tại ngôi nhà ở Nhị Hoàn, đừng lo. Anh nghỉ chút đi, tối còn đi kiểm tra cùng ngài ấy,”
Tang Bắc muốn bùng cháy!!!
Anh khổ sở vất vả lắm mới đi bộ xuống núi rồi bắt xe đưa mình về, tranh thủ chợp mắt được 15 phút trên xe, lo lắng Bạch tiên sinh nên bảo lái xe lao nhanh vào, nguy hiểm lắm mới vác đủ tứ chi trở về, thế mà họ nói —– Bạch tiên sinh đi ăn cơm?!!!
Để tăng thêm cái bối cảnh hưu quạnh, bụng tang Tắc kêu ọt ọt rất đúng thời điểm.
“Ửm….” Tang Bắc bưng bụng, hỏi: “Nhà ăn còn cơm không nhỉ?”
Kiệt Tử nhìn đồng hồ: “Giờ này rồi, 1 tiếng nữa là bữa tối, sao còn chứ, anh ra ngoài ăn đi.”
Do nhiều năm phải tăng ca, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không cố định nên Tang Bắc bị đau dạ dày nhẹ, ăn đồ chua và cay quá nhiều sẽ đau bụng, vậy nên anh vẫn luôn chú ý tới vấn đề ăn uống của mình. Nghe Kiệt Tử nói thế, Tang Bắc nhíu mày, quyết định gọi một bát cháo thanh đạm.
‘Reng reng reng’ tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tang Bắc bắt máy, đầu bên kia là nhân viên tiếp tân ở tầng một, cô ta nói có người muốn gặp anh.
Tang Bắc tưởng đối tác nên vội vã chạy xuống, xuống đến nơi, thấy Tiết Thanh Hòa trong bộ đồ hoa hoét liền hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tiết Thanh Hòa cười tủm tỉm, giơ cặp ***g lên: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Tang Bắc ôm bụng, nghĩ một chút, đáp: “Ăn rồi.”
Nói chưa xong, bụng anh đã kêu lên ọt ọt. Mặt đơ như Tang Bắc mà cũng phải đỏ lên.
Tiết Thanh Hòa vẫn cười tươi như hoa: “No rồi cũng phải ăn thêm, canh tôi tốn công hầm hai ngày cho anh đấy.”
Tang Bắc thực cảm động, nhưng anh không hiểu vì sao Tiết Thanh Hòa lại tốt với mình như thế, càng nghĩ càng thấy, chắc cậu ta là người tốt, định báo ân thôi.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trong óc anh hiện lên đủ loại giả thiết, hình ảnh kinh khủng, ví như tai nạn xe cộ, bị báo thù hay tử vong ngoài ý muốn.
Kiệt Tử nhìn Tang Bắc như sắp sụp đổ đến nơi mà lòng đầy sung sướng, mãi tới khi Trần Minh đập hắn một cái, mới tốt bụng nói sự thật cho anh: “Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đói bụng, cả hai đang ăn tối tại ngôi nhà ở Nhị Hoàn, đừng lo. Anh nghỉ chút đi, tối còn đi kiểm tra cùng ngài ấy,”
Tang Bắc muốn bùng cháy!!!
Anh khổ sở vất vả lắm mới đi bộ xuống núi rồi bắt xe đưa mình về, tranh thủ chợp mắt được 15 phút trên xe, lo lắng Bạch tiên sinh nên bảo lái xe lao nhanh vào, nguy hiểm lắm mới vác đủ tứ chi trở về, thế mà họ nói —– Bạch tiên sinh đi ăn cơm?!!!
Để tăng thêm cái bối cảnh hưu quạnh, bụng tang Tắc kêu ọt ọt rất đúng thời điểm.
“Ửm….” Tang Bắc bưng bụng, hỏi: “Nhà ăn còn cơm không nhỉ?”
Kiệt Tử nhìn đồng hồ: “Giờ này rồi, 1 tiếng nữa là bữa tối, sao còn chứ, anh ra ngoài ăn đi.”
Do nhiều năm phải tăng ca, thời gian làm việc và nghỉ ngơi không cố định nên Tang Bắc bị đau dạ dày nhẹ, ăn đồ chua và cay quá nhiều sẽ đau bụng, vậy nên anh vẫn luôn chú ý tới vấn đề ăn uống của mình. Nghe Kiệt Tử nói thế, Tang Bắc nhíu mày, quyết định gọi một bát cháo thanh đạm.
‘Reng reng reng’ tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tang Bắc bắt máy, đầu bên kia là nhân viên tiếp tân ở tầng một, cô ta nói có người muốn gặp anh.
Tang Bắc tưởng đối tác nên vội vã chạy xuống, xuống đến nơi, thấy Tiết Thanh Hòa trong bộ đồ hoa hoét liền hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
Tiết Thanh Hòa cười tủm tỉm, giơ cặp ***g lên: “Anh ăn cơm tối chưa?”
Tang Bắc ôm bụng, nghĩ một chút, đáp: “Ăn rồi.”
Nói chưa xong, bụng anh đã kêu lên ọt ọt. Mặt đơ như Tang Bắc mà cũng phải đỏ lên.
Tiết Thanh Hòa vẫn cười tươi như hoa: “No rồi cũng phải ăn thêm, canh tôi tốn công hầm hai ngày cho anh đấy.”
Tang Bắc thực cảm động, nhưng anh không hiểu vì sao Tiết Thanh Hòa lại tốt với mình như thế, càng nghĩ càng thấy, chắc cậu ta là người tốt, định báo ân thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.