Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 345: Chương 345

Yên Tử

05/03/2017

Mãi đến khi Bạch tiên sinh liên lạc, Tang Bắc mới biết Trịnh Hòa vướng vào rắc rối.

‘Hán Tân Đường’ dần đi vào ổn định, nhưng vẫn tồn tại rất nhiều vấn đề phải giải quyết. Phát triển công nghiệp ở một địa phương nào đó đồng nghĩa với việc ảnh hưởng nặng tới môi trường. Địa điểm Khai thác Nguyên thạch phải nói là sơn thủy hữu tình, nhưng người dân ở đây nghèo đến nỗi không có dẫn nổi điện về làng. Cho đến bây giờ, Bạch tiên sinh vẫn dùng danh nghĩa cá nhân, phát tiền bồi thường cho họ mỗi tháng. Tang Bắc cho rằng mình đã xử sự rất có tình có lý với họ, thế nhưng, vẫn xuất hiện hàng loạt những tình nguyên viên yêu quý thiên nhiên, kêu gọi ngừng khai thác, trả lại khu rừng rậm này cho loài người.

Ngày nào Tang Bắc cũng mệt mõi rã rời, thế mà vẫn bị những người này vây lấy đọc khẩu hiệu như đọc sách bên tai. Bị hành hạ dã man thế nên anh không cẩn thận bỏ quên mảng tin tức của Trịnh Hòa.

Bạch tiên sinh không quở trách Tang Bắc, ông biết dù giỏi mấy anh vẫn có điểm cực hạn, Tang Bắc đã cố hết sức rồi. Thế nên, ông cho những người phải tăng ca trong khoảng thời gian gần đây nghỉ phép mấy ngày, triệu hồi Kiệt Tử về để giao công việc.

Trước khi biết Trịnh Hòa, Bạch tiên sinh từng muốn có được công ty của giám đốc Tống, nhưng lúc đấy ông không còn sức để nhảy vào giới điện ảnh và truyền hình. Hơn nữa, lĩnh vực của BEACHER đã rộng lắm rồi, mỗi ngày phải giải quyết hàng đống việc còn không xuể, sao phải tự rước mệt vào thân?

Thế nên ông cứ trì hoãn việc này. Có một lần, giám đốc Tống kêu gọi đầu tư, Bạch tiên sinh ném tiền vào xem thử sâu cạn thế nào. Cũng do lần đó, giám đốc Tống cảm thấy Bạch Ân là cái cây tiền, nên mới mặt dày giới thiệu Vinh thiếu cho ông.

Sau lần ấy, số tiền Bạch Ân thu được chiếm 60% tiền lời của vụ đầu tư đó. Ông không có khái niệm về tiền tài nên cho hết vào thị trường chứng khoán, ủy thác cho công ty quản lý tài sản, chuyên dùng số tiền kia mua cổ phiếu của công ty giám đốc Tống.

Đã mấy năm trôi qua, số tiền đó của Bạch Ân chỉ có nhiều lên chứ chưa ít đi bao giờ, số cổ phiếu chiếm được cũng ngày càng tăng.

Mấy năm nay, Hoành Tới xuống dốc một cách rõ rệt, không chỉ tiền lãi càng lúc càng thấp, mà năm trước, đến một nghệ sĩ mới leo lên được hàng nghệ sĩ hạng hai bên họ cũng không có. Đầu tư cho phim truyền hình và điện ảnh thì tiền thu vào không bù nổi chi phí sản xuất. Cứ thế, sẽ có ngày họ sụp đổ.

Bạch Ân nhớ, mấy năm trước ông từng xem một tệp văn kiện có tin riêng tư của Tống Chấn Hào, rất nhiều chuyện xấu xa. Bạch tiên sinh bảo Kiệt Tử xác thực xem tin đó có chất lượng không, Kiệt Tử bôn ba hơn nửa tháng, cuối cùng xác định được tin tức đó đáng tin, còn có cả ảnh chụp.

Tống Chấn Hào tay trái ôm một nữ nghệ sĩ mới nổi tiếng dạo gần đây – từng làm gái ở Singapore tay phải gã ôm cô nàng nữ chính A còn chưa thoát khỏi scandal miệng cười *** tà.

Để làm nguội một tin đang hot, cần có một tin khác sốt dẻo hơn. Tống Chấn Hào đáng thương bị người bắn trộm sau lưng.

Trịnh Hòa nhìn bầu không khí bình tĩnh trên weibo, hỏi: “Cứ thế xong rồi? Nhanh thế, em còn chưa kịp làm gì.”



“Em không cần phải làm gì.” Bạch tiên sinh nói: “Giờ chẳng phải tốt sao, rắc rối qua rồi, không còn ai chửi rủa bêu xấu em nữa.”

“Ông không hiểu, ” Trịnh Hòa nói: “Nghệ sĩ cần phải xuất hiện thường xuyên trên mặt báo, em không muốn hơn một tháng sau quay lại, không ai còn nhớ đến mình.”

“Đừng bi quan thế.” Bạch tiên sinh nói: “Mấy chuyện thế này không cần em lo, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi muốn nuôi em cả đời.”

“Nhưng tạm thời em vẫn không muốn ông nuôi, tiền tự mình kiếm ra tiêu vẫn thoải mái hơn.”

“Nhìn em lười biếng thế mà cũng khí khái thật.”

Trịnh Hòa bĩu môi: “Ông đừng nói thế, em làm chuyện gì cũng không nên hồn, là một thành viên của hội tầm thường, chỉ là ăn may gặp được ông mà thôi.”

“Cám ơn, đây là lần đầu tiên tôi thấy em khen mình đấy.”

“Hì hì, đấy là tự mỉa.” Trịnh Hòa cười.

Ngáo:

Cấu trúc Baroque thì nó có nhiều đặc điểm lắm, nên mình lười trích dẫn. Thực ra thì mình thấy cấu trúc này phải dùng cho mấy lâu đài rộng lớn, hoành tráng, cao to trắng thơm, bởi nó lắm chi tiết cầu kỳ:v Có ai đi qua Phủ lý thì thấy cái lâu đài Tổng Hải Sơn xây học theo cấu trúc này, nhưng bé quá nên mình chỉ thấy nó giống cái bánh kem thôi:v

(2) Từ gốc là ‘đại già’ (大咖) chỉ một người có quyền, có tiền, năng lực cao ở một lĩnh vực hoặc một địa phương nào đó.

Ở Đài Loan thì đại già ý chỉ vai diễn lớn, tiểu già là vai diễn nhỏ. Hoặc để chia thứ hạng ngôi sao: A già (hạng A), B già, C già, …. Quái già là để chỉ người tính tình cổ quái. Ở Đài Loan, được xưng ‘già’ ở một lĩnh vực nào đấy tức là người có điểm đáng khen và tôn kính ở lĩnh vực đó.

Ở trong trường hợp này mình dùng ‘siêu sao’ cho dễ hình dung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook