Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 357: Chương 357
Yên Tử
05/03/2017
Trịnh Hòa thực sự bị dọa sợ, cậu ở nhà nghỉ mấy ngày. Bạch tiên sinh ở cạnh cậu, dù sao thì đẩy hết việc cho người khác rồi, chẳng còn viêc gì làm nữa.
Edward từng liên lạc thêm với Bạch Ân một lần, ông liền trốn vào thư phòng, thực hiện video call với gã, không biết hai người trao đổi gì mà khi bước ra, sắc mặt ông cực kỳ tệ.
Sau khi sửa chữa nhiều lần, kịch bản của “28 giờ sau gặp lại” cuối cùng cũng được viết xong. Đạo diễn Vương nói với Trịnh Hòa rằng đây là một kịch bản vượt thời đại. Bởi ban đầu, câu chuyện này vốn được một tác giả thời dân quốc viết, nhưng mới được chưa tới 400 chữ thì dừng. Sáu năm trước, một biên kịch trong nước tìm được, thấy câu chuyện không tệ liền viết tiếp và chuyển thể thành kịch bản, chưa kịp viết xong thì người nọ qua đời vì bệnh tim. Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng bản thảo lại tới tay đạo diễn Vương. Vừa thấy kịch bản, ông mừng như bắt được vàng, vội vã tìm hậu duệ của tác giả thời dân quốc đó để mua bản quyền, rồi còn thuê biên kịch để hoàn thành kịch bản. Mọi chuyện đã được chuẩn bị từ khi “Xuân Kiếp” khởi quay, mãi tới khi “Xuân Kiếp” đóng máy mới xong xuôi.
Trịnh Hòa nghe xong, cảm thấy thổn thức: “Thế nghĩa là, đã có hai người chết vì viết câu chuyện này đúng không?”
Đạo diễn Vương cười tràng.
Trịnh Hòa buồn bực: “Kịch bản xui như thế, ông còn tìm người đầu tư được, chắc cũng phải vật lộn khó khăn lắm.”
“Sao tôi có thể kể chuyện đó cho bên đầu tư chứ, ” đạo diễn Vương nói ra sự thực, “Aiz, A Hòa à, cậu đưa kịch bản này cho Bạch tiên sinh, hỏi xem ông ấy có muốn góp phần không.”
“Ông giỏi chèo kéo thật đấy, ” Trịnh Hòa nói không chút nể nang, “Tôi không muốn tiền của Bạch tiên sinh bị lãng phí vô ích.”
“Sao lại nói thế, cậu chẳng biết gì cả….” đạo diễn Vương rầu rĩ nói, “Sớm biết thế tôi đã không nói cho cậu. Thôi, để tôi nói với người khác, chắc tầm một tháng sau sẽ khởi quay, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng để đến lúc đó rồi lại luống cuống.”
Đạo diễn Vương là người nhanh mồm nhanh miệng, ông cảm thấy Trịnh Hòa có sức diễn, cũng rất đầu tư cho nhân vật. Việc cậu có thể truyền sức sống cho nhân vật Thừa Dương đã chứng minh được tất cả. Thái độ của đạo diễn Vương đối với Trịnh Hòa cũng trở nên cực kỳ thân mật, thậm chí còn như anh em kết nghĩa.
Bạch tiên sinh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tỏa ra bầu không khí thanh tâm quả dục. Ông ra cửa, đi giày, Trịnh Hòa cảm thấy có chút hoảng, cậu đi theo, hỏi: “Ông….đi đâu thế?”
“Đi vòng vòng quanh núi.” Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa, “Trước bữa trưa sẽ quay lại.”
“Giờ mới 9 giờ hơn….” Trịnh Hòa nói.
Bạch Ân hơi ngẩn ra, trước giờ đều là Trịnh Hòa ra ngoài, ông quấn lấy cậu không cho đi. Ông nghĩ thầm, hay là do chuyện xảy ra gần đây khiến Trịnh Hòa ỷ lại ông như thế….ừm, đợi lúc quay lại thành phố H đi hỏi mấy ông bác sĩ tâm lý.
Thấy Bạch tiên sinh không đáp lại mình, Trịnh Hòa vội vàng hỏi: “Em đi cùng được không?”
“Chẳng phải em ghét chạy bộ nhất sao.” Bạch Ân cười hoàn mỹ. Ông càng khẳng định suy đoán của mình hơn, còn rất hài lòng với sự thay đổi của Trịnh Hòa. Bạch tiên sinh vẫn luôn khao khát trạng thái hai người không thể xa rời nhau, nhưng ông cũng biết điều này không thể thực hiện được. Phản ứng hiện tại của cậu lại là món quà lớn nhất của ông.
Trịnh Hòa kéo tay Bạch tiên sinh, nhưng nghe tới ‘chạy bộ’ thì mặt bắt đầu rúm ró: “Được rồi, ông đi sớm rồi về, em ở nhà nấu đồ ngon chiêu đãi.”
Bạch tiên sinh nhéo cái bụng mỡ của Trịnh Hòa: “Còn nấu đồ ngon cơ đấy, không sợ béo sao?”
Trịnh Hòa xoa xoa bụng mình, nghiêm túc nhìn vào hai mắt của Bạch tiên sinh: “Thế em giảm béo nhé?”
Bạch tiên sinh ngừng một chút. Trước đây, khi nói về vấn đề cân nặng của Trịnh Hòa, cậu sẽ lảng sang chuyện khác hoặc trâng tráo nói ‘Em béo, em tự hào’, chưa từng muốn giảm béo bao giờ. Thực ra Bạch tiên sinh rất thích Trịnh Hòa có thịt, nhất là ở mông, véo rất sướng. Ông im lặng hồi lâu, nói: “Thôi, như giờ là được rồi.”
“Không phải ông nói em béo sao?” Trịnh Hòa liếc mắt nhìn người đàn ông.
“…Ờ thì tôi đúng là nói thế.” Lần đầu tiên Bạch tiên sinh bị á khẩu.
Edward từng liên lạc thêm với Bạch Ân một lần, ông liền trốn vào thư phòng, thực hiện video call với gã, không biết hai người trao đổi gì mà khi bước ra, sắc mặt ông cực kỳ tệ.
Sau khi sửa chữa nhiều lần, kịch bản của “28 giờ sau gặp lại” cuối cùng cũng được viết xong. Đạo diễn Vương nói với Trịnh Hòa rằng đây là một kịch bản vượt thời đại. Bởi ban đầu, câu chuyện này vốn được một tác giả thời dân quốc viết, nhưng mới được chưa tới 400 chữ thì dừng. Sáu năm trước, một biên kịch trong nước tìm được, thấy câu chuyện không tệ liền viết tiếp và chuyển thể thành kịch bản, chưa kịp viết xong thì người nọ qua đời vì bệnh tim. Trải qua nhiều chuyện, cuối cùng bản thảo lại tới tay đạo diễn Vương. Vừa thấy kịch bản, ông mừng như bắt được vàng, vội vã tìm hậu duệ của tác giả thời dân quốc đó để mua bản quyền, rồi còn thuê biên kịch để hoàn thành kịch bản. Mọi chuyện đã được chuẩn bị từ khi “Xuân Kiếp” khởi quay, mãi tới khi “Xuân Kiếp” đóng máy mới xong xuôi.
Trịnh Hòa nghe xong, cảm thấy thổn thức: “Thế nghĩa là, đã có hai người chết vì viết câu chuyện này đúng không?”
Đạo diễn Vương cười tràng.
Trịnh Hòa buồn bực: “Kịch bản xui như thế, ông còn tìm người đầu tư được, chắc cũng phải vật lộn khó khăn lắm.”
“Sao tôi có thể kể chuyện đó cho bên đầu tư chứ, ” đạo diễn Vương nói ra sự thực, “Aiz, A Hòa à, cậu đưa kịch bản này cho Bạch tiên sinh, hỏi xem ông ấy có muốn góp phần không.”
“Ông giỏi chèo kéo thật đấy, ” Trịnh Hòa nói không chút nể nang, “Tôi không muốn tiền của Bạch tiên sinh bị lãng phí vô ích.”
“Sao lại nói thế, cậu chẳng biết gì cả….” đạo diễn Vương rầu rĩ nói, “Sớm biết thế tôi đã không nói cho cậu. Thôi, để tôi nói với người khác, chắc tầm một tháng sau sẽ khởi quay, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, đừng để đến lúc đó rồi lại luống cuống.”
Đạo diễn Vương là người nhanh mồm nhanh miệng, ông cảm thấy Trịnh Hòa có sức diễn, cũng rất đầu tư cho nhân vật. Việc cậu có thể truyền sức sống cho nhân vật Thừa Dương đã chứng minh được tất cả. Thái độ của đạo diễn Vương đối với Trịnh Hòa cũng trở nên cực kỳ thân mật, thậm chí còn như anh em kết nghĩa.
Bạch tiên sinh mặc áo sơ mi trắng, quần âu đen, tỏa ra bầu không khí thanh tâm quả dục. Ông ra cửa, đi giày, Trịnh Hòa cảm thấy có chút hoảng, cậu đi theo, hỏi: “Ông….đi đâu thế?”
“Đi vòng vòng quanh núi.” Bạch tiên sinh xoa xoa đầu Trịnh Hòa, “Trước bữa trưa sẽ quay lại.”
“Giờ mới 9 giờ hơn….” Trịnh Hòa nói.
Bạch Ân hơi ngẩn ra, trước giờ đều là Trịnh Hòa ra ngoài, ông quấn lấy cậu không cho đi. Ông nghĩ thầm, hay là do chuyện xảy ra gần đây khiến Trịnh Hòa ỷ lại ông như thế….ừm, đợi lúc quay lại thành phố H đi hỏi mấy ông bác sĩ tâm lý.
Thấy Bạch tiên sinh không đáp lại mình, Trịnh Hòa vội vàng hỏi: “Em đi cùng được không?”
“Chẳng phải em ghét chạy bộ nhất sao.” Bạch Ân cười hoàn mỹ. Ông càng khẳng định suy đoán của mình hơn, còn rất hài lòng với sự thay đổi của Trịnh Hòa. Bạch tiên sinh vẫn luôn khao khát trạng thái hai người không thể xa rời nhau, nhưng ông cũng biết điều này không thể thực hiện được. Phản ứng hiện tại của cậu lại là món quà lớn nhất của ông.
Trịnh Hòa kéo tay Bạch tiên sinh, nhưng nghe tới ‘chạy bộ’ thì mặt bắt đầu rúm ró: “Được rồi, ông đi sớm rồi về, em ở nhà nấu đồ ngon chiêu đãi.”
Bạch tiên sinh nhéo cái bụng mỡ của Trịnh Hòa: “Còn nấu đồ ngon cơ đấy, không sợ béo sao?”
Trịnh Hòa xoa xoa bụng mình, nghiêm túc nhìn vào hai mắt của Bạch tiên sinh: “Thế em giảm béo nhé?”
Bạch tiên sinh ngừng một chút. Trước đây, khi nói về vấn đề cân nặng của Trịnh Hòa, cậu sẽ lảng sang chuyện khác hoặc trâng tráo nói ‘Em béo, em tự hào’, chưa từng muốn giảm béo bao giờ. Thực ra Bạch tiên sinh rất thích Trịnh Hòa có thịt, nhất là ở mông, véo rất sướng. Ông im lặng hồi lâu, nói: “Thôi, như giờ là được rồi.”
“Không phải ông nói em béo sao?” Trịnh Hòa liếc mắt nhìn người đàn ông.
“…Ờ thì tôi đúng là nói thế.” Lần đầu tiên Bạch tiên sinh bị á khẩu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.