Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 383: Chương 383
Yên Tử
05/03/2017
Sau khi Bạch tiên sinh dùng ba tiếng để thảo luận chủ đề ‘cuộc sống *** không hài hòa của vợ chồng là một vấn đề rất nghiêm trọng’, Trịnh Hòa liền an giấc. Bạch tiên sinh đáng thương, vừa phải xoa phần eo phải hoạt động không ngừng nghỉ, vừa tắm cho cậu, vừa dọn phòng, tới hơn nửa đêm còn chưa được ngủ.
Đột nhiên, cái điện thoại thường xuyên im thin thít cả tháng của ông chợt vang lên.
Bạch tiên sinh ngạc nhiên. Người của BEACHER biết tính ông, trong khoảng thời gian này không có chuyện gì đáng để họ gọi đột xuất lúc nửa đêm thế này. Đám Edward chắc đang mải cày cấy, làm gì có thời gian để ý tới người bạn này. Ông cầm di động, thấy cái tên hiện trên màn hình liền nhíu mày. Nhìn Trịnh Hòa vẫn đang ngủ ngon lành, ông đắp chăn che mông cho cậu, rồi mở cửa đi ra ngoài ban công.
Bấm nút nhận cuộc gọi, không đợi người ở đầu bên kia lên tiếng, ông đã mở miệng: “Không ngờ cậu còn nhớ số của tôi.”
“Ha ha,” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo của một người thanh niên, hắn cười một lúc mới nói, “Số của Bạch tiên sinh, tôi đương nhiên nhớ chứ, chỉ sợ ngài quên tôi rồi.”
“Xem ra là tôi chưa quên.” Bạch tiên sinh nói. Tầm mắt của ông phóng về phía chân trời, chất lượng không khí ở trung tâm thành phố không được tốt, dù trời quang mây tạnh vẫn không thấy sao.
“Lâu rồi không nói chuyện với ngài, tôi sắp quên giọng ngài rồi đó.” Người thanh niên bỗng nhiên tỏ vẻ như rất nhớ nhung.
Thực ra, Bạch tiên sinh là người rất có văn hóa, tuy sau này bị Bạch lão gia tử nuôi thành vặn vẹo nhưng khả năng làm ra vẻ vẫn đứng số một, chỉ cần ông không tỏ rõ thái độ, không ai biết được ông thực sự nghĩ gì nhưng ông không muốn khách sáo khi nói chuyện với người này: “Cậu để thứ đó đâu rồi?”
“Ngài hỏi tôi làm gì? Thật nực cười.”
Bạch tiên sinh siết chặt di động, ông nhắm mắt lại, cố bình tĩnh: “Chuyện năm đó, nếu cậu có ý kiến gì với tôi, tôi có thể bồi thường, nhưng thứ tôi gửi chỗ cậu, cậu nhất định phải trả lại.”
“Bồi thường? Chúng ta nói về nó đi, nghiệt trái ông làm ra, ông bồi thường được sao?” Cậu ta cao giọng.
Bạch Ân nói: “Nhiều năm thế rồi, dù tôi biết cậu trộm đồ của tôi nhưng vẫn không ép cậu cùng đường chính là vì niệm tình cũ, không muốn cá chết lưới rách mà thôi. Nhìn rõ lại thân phận của mình đi!”
“Bạch Ân, tôi cho ông biết! Tôi mất hết rồi! Chính ông đã hủy diệt mọi thứ của tôi! Tôi chẳng còn gì cả! Tôi chẳng sợ gì cả!”
Bạch Ân không thích bới móc lại chuyện cũ nhưng nghe người nọ nói thế lại nói ra miệng: “Cậu dám đụng tới món đồ quan trọng nhất của tôi, khi ấy tôi đã nói rồi, ai nấy đều có nghịch lân.”
“Đúng thế….ha ha, chỉ trách khi đó tôi quá khờ, còn tưởng ông yêu tôi.”
Bạch Ân nghe đến đó liền thấy kỳ lạ. Thật không hiểu nổi năm ấy cậu ta kiếm đâu ra lắm tự tin như vậy, rằng cậu ta nhắm tới ai, người đó cũng sẽ ưng cậu ta chỉ cần cùng nhau nói chuyện vài câu sẽ yêu cậu ta nếu không thích, cậu ta nghĩ tinh thần người đó không bình thường. Hồi đó bệnh của Bạch Ân chưa nặng như lúc gặp Trịnh Hòa nhưng cũng đã bị cậu chàng nói là ‘đồ thần kinh’ nhiều lần. Chẳng hiểu sao hồi đấy ông có thể tha thứ cho cậu ta dễ dàng thế.
“Tôi không thích cậu, tôi chưa từng thích cậu.” Bạch Ân nói.
“Ông lừa tôi.” Người thanh niên nói, “Chẳng nhẽ ông không gác lòng tự tôn của mình lại được sao? Thừa nhận vì yêu mới sinh hận là khó khăn thế sao?”
Bạch Ân bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là rỗi hơi mới nửa đêm không ngủ mà đi nói chuyện với kẻ đầu óc có vấn đề này, vừa định cúp máy thì người bên kia nói: “Này này này! Ông muốn cúp máy sao?! Không cho cúp!”
“Sao tôi phải nghe lời cậu?” Bạch tiên sinh hỏi rất thực lòng.
“Thứ đó tôi vẫn đang giữ! Ông biết tôi quay trở lại nước C rồi đó, cần làm gì, ông cũng tự hiểu rồi.”
Bạch Ân thực ra muốn nói thẳng ‘Tôi không cần nó nữa!’ rồi về phòng đi ngủ. Ông sợ lạnh, thế mà khi nãy không biết đầu óc chập cheng thế nào lại đi nói chuyện hơn mười phút điện thoại với kẻ não teo này, không chịu nổi nữa, lạnh chết mất: “Ờ, tôi biết, cúp máy.”
“Ông không muốn lấy lại thứ đó sao?” Người thanh niên sốt ruột.
“Muốn chứ,” Bạch tiên sinh nói,“Cứ gửi tạm chỗ cậu đi.”
Ông cúp máy. Dường như người ở đầu bên kia còn nói gì đó, nhưng Bạch tiên sinh không còn tâm trạng nghe tiếp. Ông chắc chắn rằng, khi bắt máy, đầu óc ông không bình thường, cứ tưởng nói chuyện gì quan trọng chứ.
Quay về phòng, hơi ấm khiến toàn thân ông thả lỏng, ông mò lên giường. Trịnh Hòa tựa như bị ông làm bừng tỉnh, mơ màng nhìn qua, ngáp một cái rồi kéo chăn, ôm lấy Bạch tiên sinh lảm nhảm một câu: “Làm gì mà người lạnh thế này…..” rồi lại ngủ tiếp.
Bạch Ân nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa, kề sát đầu cậu.
Đột nhiên, cái điện thoại thường xuyên im thin thít cả tháng của ông chợt vang lên.
Bạch tiên sinh ngạc nhiên. Người của BEACHER biết tính ông, trong khoảng thời gian này không có chuyện gì đáng để họ gọi đột xuất lúc nửa đêm thế này. Đám Edward chắc đang mải cày cấy, làm gì có thời gian để ý tới người bạn này. Ông cầm di động, thấy cái tên hiện trên màn hình liền nhíu mày. Nhìn Trịnh Hòa vẫn đang ngủ ngon lành, ông đắp chăn che mông cho cậu, rồi mở cửa đi ra ngoài ban công.
Bấm nút nhận cuộc gọi, không đợi người ở đầu bên kia lên tiếng, ông đã mở miệng: “Không ngờ cậu còn nhớ số của tôi.”
“Ha ha,” Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói trong trẻo của một người thanh niên, hắn cười một lúc mới nói, “Số của Bạch tiên sinh, tôi đương nhiên nhớ chứ, chỉ sợ ngài quên tôi rồi.”
“Xem ra là tôi chưa quên.” Bạch tiên sinh nói. Tầm mắt của ông phóng về phía chân trời, chất lượng không khí ở trung tâm thành phố không được tốt, dù trời quang mây tạnh vẫn không thấy sao.
“Lâu rồi không nói chuyện với ngài, tôi sắp quên giọng ngài rồi đó.” Người thanh niên bỗng nhiên tỏ vẻ như rất nhớ nhung.
Thực ra, Bạch tiên sinh là người rất có văn hóa, tuy sau này bị Bạch lão gia tử nuôi thành vặn vẹo nhưng khả năng làm ra vẻ vẫn đứng số một, chỉ cần ông không tỏ rõ thái độ, không ai biết được ông thực sự nghĩ gì nhưng ông không muốn khách sáo khi nói chuyện với người này: “Cậu để thứ đó đâu rồi?”
“Ngài hỏi tôi làm gì? Thật nực cười.”
Bạch tiên sinh siết chặt di động, ông nhắm mắt lại, cố bình tĩnh: “Chuyện năm đó, nếu cậu có ý kiến gì với tôi, tôi có thể bồi thường, nhưng thứ tôi gửi chỗ cậu, cậu nhất định phải trả lại.”
“Bồi thường? Chúng ta nói về nó đi, nghiệt trái ông làm ra, ông bồi thường được sao?” Cậu ta cao giọng.
Bạch Ân nói: “Nhiều năm thế rồi, dù tôi biết cậu trộm đồ của tôi nhưng vẫn không ép cậu cùng đường chính là vì niệm tình cũ, không muốn cá chết lưới rách mà thôi. Nhìn rõ lại thân phận của mình đi!”
“Bạch Ân, tôi cho ông biết! Tôi mất hết rồi! Chính ông đã hủy diệt mọi thứ của tôi! Tôi chẳng còn gì cả! Tôi chẳng sợ gì cả!”
Bạch Ân không thích bới móc lại chuyện cũ nhưng nghe người nọ nói thế lại nói ra miệng: “Cậu dám đụng tới món đồ quan trọng nhất của tôi, khi ấy tôi đã nói rồi, ai nấy đều có nghịch lân.”
“Đúng thế….ha ha, chỉ trách khi đó tôi quá khờ, còn tưởng ông yêu tôi.”
Bạch Ân nghe đến đó liền thấy kỳ lạ. Thật không hiểu nổi năm ấy cậu ta kiếm đâu ra lắm tự tin như vậy, rằng cậu ta nhắm tới ai, người đó cũng sẽ ưng cậu ta chỉ cần cùng nhau nói chuyện vài câu sẽ yêu cậu ta nếu không thích, cậu ta nghĩ tinh thần người đó không bình thường. Hồi đó bệnh của Bạch Ân chưa nặng như lúc gặp Trịnh Hòa nhưng cũng đã bị cậu chàng nói là ‘đồ thần kinh’ nhiều lần. Chẳng hiểu sao hồi đấy ông có thể tha thứ cho cậu ta dễ dàng thế.
“Tôi không thích cậu, tôi chưa từng thích cậu.” Bạch Ân nói.
“Ông lừa tôi.” Người thanh niên nói, “Chẳng nhẽ ông không gác lòng tự tôn của mình lại được sao? Thừa nhận vì yêu mới sinh hận là khó khăn thế sao?”
Bạch Ân bỗng nhiên cảm thấy mình đúng là rỗi hơi mới nửa đêm không ngủ mà đi nói chuyện với kẻ đầu óc có vấn đề này, vừa định cúp máy thì người bên kia nói: “Này này này! Ông muốn cúp máy sao?! Không cho cúp!”
“Sao tôi phải nghe lời cậu?” Bạch tiên sinh hỏi rất thực lòng.
“Thứ đó tôi vẫn đang giữ! Ông biết tôi quay trở lại nước C rồi đó, cần làm gì, ông cũng tự hiểu rồi.”
Bạch Ân thực ra muốn nói thẳng ‘Tôi không cần nó nữa!’ rồi về phòng đi ngủ. Ông sợ lạnh, thế mà khi nãy không biết đầu óc chập cheng thế nào lại đi nói chuyện hơn mười phút điện thoại với kẻ não teo này, không chịu nổi nữa, lạnh chết mất: “Ờ, tôi biết, cúp máy.”
“Ông không muốn lấy lại thứ đó sao?” Người thanh niên sốt ruột.
“Muốn chứ,” Bạch tiên sinh nói,“Cứ gửi tạm chỗ cậu đi.”
Ông cúp máy. Dường như người ở đầu bên kia còn nói gì đó, nhưng Bạch tiên sinh không còn tâm trạng nghe tiếp. Ông chắc chắn rằng, khi bắt máy, đầu óc ông không bình thường, cứ tưởng nói chuyện gì quan trọng chứ.
Quay về phòng, hơi ấm khiến toàn thân ông thả lỏng, ông mò lên giường. Trịnh Hòa tựa như bị ông làm bừng tỉnh, mơ màng nhìn qua, ngáp một cái rồi kéo chăn, ôm lấy Bạch tiên sinh lảm nhảm một câu: “Làm gì mà người lạnh thế này…..” rồi lại ngủ tiếp.
Bạch Ân nắm chặt lấy tay Trịnh Hòa, kề sát đầu cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.