Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 415: Chương 415
Yên Tử
03/03/2017
Các bác sĩ tâm lý của Bạch tiên sinh mới nghiên cứu ra một phương án trị liệu mới, nội dung chi tiết không cần bàn tới, đại thể là nó nhằm vào những ký ức bị trống suốt mấy năm của ông. Phương án này đã có một chút tiến triển, hiện Bạch Ân có thể kể ra chính xác một vài vị trí đặt đồ đạc.
Đương nhiên, đi kèm theo đó cũng là sự đau khổ.
Đôi khi, Bạch Ân sẽ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cảm giác phía sau mình có gì đó lao tới, mất cảm giác an toàn. Bạch Nhuận Trạch nghe thế, sợ rằng bệnh tình của ông lại tái phát, nhưng cậu lại ở xa quá, việc này cũng bị giấu nhẹm, cậu không dám nói, cũng không có cách để tuồn tin tức cho người khác.
Dạo gần đây, A Vinh thường xuyên gọi điện cho ông. Bạch Ân biết cây lược nằm trong tay cậu ta, vừa muốn nói chuyện để lừa lấy thông tin, vừa hận tới độ muốn đập di động. Trịnh Hòa rất tri kỷ, an ủi rằng ông nên bắt máy, dù không thích cũng phải đợi chấm dứt cuộc gọi rồi đập điện thoại sau.
Bạch Ân cảm thấy cậu nói rất có lý, sau đó ông thấy Trịnh Hòa bấm nút ‘loa ngoài’ rồi ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, nghe xem rốt cuộc hai người nói về chuyện gì.
Ban đầu Bạch Ân còn cảm thấy rất hưởng thụ với cái kiểu ghen mật mờ này của Trịnh Hòa, nhưng khi A Vinh bắt đầu hoài niệm những ngày còn làm tình nhân của ông, Trịnh Hòa cũng bắt đầu bấu tay Bạch Ân.
Bạch Ân bỏ tay Trịnh Hòa ra, Trịnh Hòa trợn mắt nhìn.
Bạch Ân: “…”
Ông vẫn nên ngoan ngoãn chìa tay ra thì hơn.
Khó khăn lắm mới đợi tới lúc cúp máy, Trịnh Hòa bắt đầu nổi cơn: “Anh ta có gì mà nhớ lại kỉ niệm với ông chứ? Còn nói ông thích nốt ruồi trên cổ người ta à?! Có thấy ghê tởm không hả! Nói! Sao ông không kể gì với em?”
Bạch Ân tỏ vẻ thực vô tội: “Hôm nay tôi cũng mới biết trên cổ cậu ta có nốt ruồi.”
Trịnh Hòa nhíu mày: “….Thế ai nói câu này nha?”
Bạch Ân nhún vai: “Không biết, chắc ai đó từng lên giường với cậu ta.”
Trịnh Hòa không tin: “Ai lại đến chuyện này cũng nhớ nhầm chứ.”
Bạch Ân nói: “Tôi lừa em làm gì, theo những gì tôi hiểu về cậu ta, chắc giờ đến cái tên của tôi cậu ta cũng quên sạch rồi.”
Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Bạch Ân hoàn toàn chính xác.
Ở đầu dây bên kia, sau khi cúp máy, Vinh thiếu cảm thấy tình cảm giữa mình và Bạch tiên sinh đã ấm lại như hồi đó, hẳn là nên tiến thêm bước nữa.
“Lần sau gọi phải xưng hô thân mật thế nào nhỉ? Gọi gì giờ? Bạch Bạch? Tiểu Bạch? Lão Bạch? Mà đúng rồi, tên đầy đủ của Bạch tiên sinh là gì nhỉ?….Ờ, Bạch Thụy? Bạch Cập? Hừ, sao lại không nhớ ra chứ.”
Đương nhiên, đi kèm theo đó cũng là sự đau khổ.
Đôi khi, Bạch Ân sẽ đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cảm giác phía sau mình có gì đó lao tới, mất cảm giác an toàn. Bạch Nhuận Trạch nghe thế, sợ rằng bệnh tình của ông lại tái phát, nhưng cậu lại ở xa quá, việc này cũng bị giấu nhẹm, cậu không dám nói, cũng không có cách để tuồn tin tức cho người khác.
Dạo gần đây, A Vinh thường xuyên gọi điện cho ông. Bạch Ân biết cây lược nằm trong tay cậu ta, vừa muốn nói chuyện để lừa lấy thông tin, vừa hận tới độ muốn đập di động. Trịnh Hòa rất tri kỷ, an ủi rằng ông nên bắt máy, dù không thích cũng phải đợi chấm dứt cuộc gọi rồi đập điện thoại sau.
Bạch Ân cảm thấy cậu nói rất có lý, sau đó ông thấy Trịnh Hòa bấm nút ‘loa ngoài’ rồi ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, nghe xem rốt cuộc hai người nói về chuyện gì.
Ban đầu Bạch Ân còn cảm thấy rất hưởng thụ với cái kiểu ghen mật mờ này của Trịnh Hòa, nhưng khi A Vinh bắt đầu hoài niệm những ngày còn làm tình nhân của ông, Trịnh Hòa cũng bắt đầu bấu tay Bạch Ân.
Bạch Ân bỏ tay Trịnh Hòa ra, Trịnh Hòa trợn mắt nhìn.
Bạch Ân: “…”
Ông vẫn nên ngoan ngoãn chìa tay ra thì hơn.
Khó khăn lắm mới đợi tới lúc cúp máy, Trịnh Hòa bắt đầu nổi cơn: “Anh ta có gì mà nhớ lại kỉ niệm với ông chứ? Còn nói ông thích nốt ruồi trên cổ người ta à?! Có thấy ghê tởm không hả! Nói! Sao ông không kể gì với em?”
Bạch Ân tỏ vẻ thực vô tội: “Hôm nay tôi cũng mới biết trên cổ cậu ta có nốt ruồi.”
Trịnh Hòa nhíu mày: “….Thế ai nói câu này nha?”
Bạch Ân nhún vai: “Không biết, chắc ai đó từng lên giường với cậu ta.”
Trịnh Hòa không tin: “Ai lại đến chuyện này cũng nhớ nhầm chứ.”
Bạch Ân nói: “Tôi lừa em làm gì, theo những gì tôi hiểu về cậu ta, chắc giờ đến cái tên của tôi cậu ta cũng quên sạch rồi.”
Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Bạch Ân hoàn toàn chính xác.
Ở đầu dây bên kia, sau khi cúp máy, Vinh thiếu cảm thấy tình cảm giữa mình và Bạch tiên sinh đã ấm lại như hồi đó, hẳn là nên tiến thêm bước nữa.
“Lần sau gọi phải xưng hô thân mật thế nào nhỉ? Gọi gì giờ? Bạch Bạch? Tiểu Bạch? Lão Bạch? Mà đúng rồi, tên đầy đủ của Bạch tiên sinh là gì nhỉ?….Ờ, Bạch Thụy? Bạch Cập? Hừ, sao lại không nhớ ra chứ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.