Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 422: Chương 422
Yên Tử
03/03/2017
Trịnh Hòa trộm xuống lầu thì vừa lúc thấy được một đám người đi ra khỏi phòng nghỉ. Cậu cảm thấy kỳ lạ, trễ thế này rồi sao họ chưa tan tầm, liền đứng đợi một hồi, đợi họ rời đi hết mới ra cửa chờ Bạch tiên sinh, nhưng vừa lui về cậu lại nghe tiếng người khe khẽ nói nhỏ, nói cái gì mà Bạch tiên sinh thực đáng sợ, đạo diễn Vương sẽ không sao đâu.
Cái ăng ten hóng hớt của Trịnh Hòa ngay lập tức bắn lên, cậu kiềm lại suy đoán không quá đáng tin vừa lóe lên trong lòng, nhìn người ta đi hết sạch rồi mới nhẹ nhàng chạy đến, nằm sát xuống khe cửa nghe lén, thì vừa lúc nghe được câu “Tôi vẫn muốn hai ông nói rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra”. Đầu Trịnh Hòa bật ra dấu chấm hỏi, nghĩ, giữa Bạch tiên sinh và đạo diễn Vương, ngoài chuyện về mình ra thì còn chuyện gì chứ? Hay là đạo diễn Vương giấu Bạch tiên sinh làm chuyện gì nên ông ấy mới giận thế.
Nhưng là, càng nghe lời của phó đạo diễn cậu càng thấy điên lên, ông ta nói thế là có ý gì? Sao như cái gì cũng đổ hết lên đầu cậu thế? Vốn hai bộ trang phục họ đưa tới đã có vấn đề, với loại quần áo như thế, dù nhà thiết kế có bận không đến được thì trước lúc đưa cũng phải dặn một tiếng chứ? Trịnh Hòa cảm thấy hối hận khi lúc ấy mình lại đi xin lỗi vì ngại phiền. Sớm biết họ sẽ nói mình thế này thì đã phải làm cho ra nhẽ rồi.
Dù sao thì cậu vẫn nhịn xuống cảm xúc muốn lao ra, bởi Trịnh Hòa tò mò không biết Bạch tiên sinh sẽ xử lý thế nào. Rất mau thôi, Trịnh Hòa sẽ tự vote 32 cái like cho sự cơ trí của mình.
Đoạn video trên di động rất ngắn nhưng cũng kinh sợ hai kẻ đáng thương vì bị lũ đồng đội ngu bán đứng là đạo diễn Vương và phó đạo diễn.
Cả hai nhìn Bạch tiên sinh, đều không nói gì.
Bạch Ân mở miệng hỏi: “Tôi rất không hài lòng với các ông.”
“Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Đạo diễn Vương trả lời.
“Ông hiểu lầm ý tôi rồi, ” Bạch Ân lắc đầu, “Tôi không cần các ông xử lý thế nào, bởi các ông sẽ phải lãnh hậu quả cho những hành động của mình, tôi đã nói trước khi đầu tư rồi, bộ phim này được sản xuất vì Trịnh Hòa, các ông làm tôi thất vọng quá.”
“Ngài muốn rút đầu tư sao?” Phó đạo diễn bĩu môi, “Đã quay được 80%, tài chính chúng tôi cũng đã chi rất nhiều, muốn rút cũng không rút được.”
“Không, ” Bạch Ân nói, “Trịnh Hòa rất coi trọng bộ phim này, tôi sẽ không để em ấy phải buồn, nhưng sau khi quay xong bộ phim này, đoàn các ông mau cút đi, ” Ông híp mắt nhìn hai kẻ kia, “Tôi sẽ không cho đoàn làm phim của các ông nhận được bất cứ nguồn tài chính nào ở nước C này nữa, một đồng cũng không.”
Mặt đạo diễn Vương tái mét, ông kéo lại phó đạo diễn đang định nhảy lên tranh luận với Bạch tiên sinh, vội vàng mở miệng nói: “Bạch tiên sinh, tôi biết chuyện này khiến ngài không hài lòng với chúng tôi, nhưng mong ngài cho chúng tôi một cơ hội, sự việc của Trịnh Hòa, chúng tôi sẽ xử lý cẩn thận, thật đó.”
“Hai người dựa vào gì mà đòi cò kè với tôi.” Bạch Ân không thèm để ý.
Đạo diễn Vương cắn chặt răng: “Chúng tôi có thể sửa kịch bản, để nhân vật của Trịnh Hòa càng nổi bật hơn nữa. Như vậy có được không?”
Bạch tiên sinh có chút đắn đo, bỗng nhiên, Kiệt Tử chạy tới nói nhỏ bên tai ông điều gì, mặt ông đỏ bừng lên, xấu hổ nhìn về phía Kiệt Tử, vẻ mặt đầy kinh ngạc còn có chút ngượng ngùng: “Sao, sao mấy cậu không trông chừng em ấy?”
Kiệt Tử bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy học khôn rồi, lần này không đi thang máy có camera mà xuống bằng cầu thang bộ.”
Sắc mặt Bạch tiên sinh thay đổi, ông đứng dậy, nói: “Đạo diễn Vương, chuyện này tôi sẽ tìm ông sau.” Rồi vội vàng đi ra ngoài.
Trịnh Hòa đang nghe hăng say, chợt thấy tiếng bước chân thì vội chạy qua chỗ thang lầu, Bạch tiên sinh mở cửa, túm ngay cổ áo của cậu: “Chạy cái gì?”
Trịnh Hòa thấy mình sắp bị dọa cho xè ra quần. Cậu cười hề hề quay đầu lại. quả nhiên thấy được nụ cười không biết là cười lạnh hay là cười lạnh cũng có thể là cười lạnh của Bạch tiên sinh: “Ờ….trùng hợp quá.”
Cái ăng ten hóng hớt của Trịnh Hòa ngay lập tức bắn lên, cậu kiềm lại suy đoán không quá đáng tin vừa lóe lên trong lòng, nhìn người ta đi hết sạch rồi mới nhẹ nhàng chạy đến, nằm sát xuống khe cửa nghe lén, thì vừa lúc nghe được câu “Tôi vẫn muốn hai ông nói rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra”. Đầu Trịnh Hòa bật ra dấu chấm hỏi, nghĩ, giữa Bạch tiên sinh và đạo diễn Vương, ngoài chuyện về mình ra thì còn chuyện gì chứ? Hay là đạo diễn Vương giấu Bạch tiên sinh làm chuyện gì nên ông ấy mới giận thế.
Nhưng là, càng nghe lời của phó đạo diễn cậu càng thấy điên lên, ông ta nói thế là có ý gì? Sao như cái gì cũng đổ hết lên đầu cậu thế? Vốn hai bộ trang phục họ đưa tới đã có vấn đề, với loại quần áo như thế, dù nhà thiết kế có bận không đến được thì trước lúc đưa cũng phải dặn một tiếng chứ? Trịnh Hòa cảm thấy hối hận khi lúc ấy mình lại đi xin lỗi vì ngại phiền. Sớm biết họ sẽ nói mình thế này thì đã phải làm cho ra nhẽ rồi.
Dù sao thì cậu vẫn nhịn xuống cảm xúc muốn lao ra, bởi Trịnh Hòa tò mò không biết Bạch tiên sinh sẽ xử lý thế nào. Rất mau thôi, Trịnh Hòa sẽ tự vote 32 cái like cho sự cơ trí của mình.
Đoạn video trên di động rất ngắn nhưng cũng kinh sợ hai kẻ đáng thương vì bị lũ đồng đội ngu bán đứng là đạo diễn Vương và phó đạo diễn.
Cả hai nhìn Bạch tiên sinh, đều không nói gì.
Bạch Ân mở miệng hỏi: “Tôi rất không hài lòng với các ông.”
“Chuyện này tôi sẽ xử lý ổn thỏa.” Đạo diễn Vương trả lời.
“Ông hiểu lầm ý tôi rồi, ” Bạch Ân lắc đầu, “Tôi không cần các ông xử lý thế nào, bởi các ông sẽ phải lãnh hậu quả cho những hành động của mình, tôi đã nói trước khi đầu tư rồi, bộ phim này được sản xuất vì Trịnh Hòa, các ông làm tôi thất vọng quá.”
“Ngài muốn rút đầu tư sao?” Phó đạo diễn bĩu môi, “Đã quay được 80%, tài chính chúng tôi cũng đã chi rất nhiều, muốn rút cũng không rút được.”
“Không, ” Bạch Ân nói, “Trịnh Hòa rất coi trọng bộ phim này, tôi sẽ không để em ấy phải buồn, nhưng sau khi quay xong bộ phim này, đoàn các ông mau cút đi, ” Ông híp mắt nhìn hai kẻ kia, “Tôi sẽ không cho đoàn làm phim của các ông nhận được bất cứ nguồn tài chính nào ở nước C này nữa, một đồng cũng không.”
Mặt đạo diễn Vương tái mét, ông kéo lại phó đạo diễn đang định nhảy lên tranh luận với Bạch tiên sinh, vội vàng mở miệng nói: “Bạch tiên sinh, tôi biết chuyện này khiến ngài không hài lòng với chúng tôi, nhưng mong ngài cho chúng tôi một cơ hội, sự việc của Trịnh Hòa, chúng tôi sẽ xử lý cẩn thận, thật đó.”
“Hai người dựa vào gì mà đòi cò kè với tôi.” Bạch Ân không thèm để ý.
Đạo diễn Vương cắn chặt răng: “Chúng tôi có thể sửa kịch bản, để nhân vật của Trịnh Hòa càng nổi bật hơn nữa. Như vậy có được không?”
Bạch tiên sinh có chút đắn đo, bỗng nhiên, Kiệt Tử chạy tới nói nhỏ bên tai ông điều gì, mặt ông đỏ bừng lên, xấu hổ nhìn về phía Kiệt Tử, vẻ mặt đầy kinh ngạc còn có chút ngượng ngùng: “Sao, sao mấy cậu không trông chừng em ấy?”
Kiệt Tử bất đắc dĩ nói: “Cậu ấy học khôn rồi, lần này không đi thang máy có camera mà xuống bằng cầu thang bộ.”
Sắc mặt Bạch tiên sinh thay đổi, ông đứng dậy, nói: “Đạo diễn Vương, chuyện này tôi sẽ tìm ông sau.” Rồi vội vàng đi ra ngoài.
Trịnh Hòa đang nghe hăng say, chợt thấy tiếng bước chân thì vội chạy qua chỗ thang lầu, Bạch tiên sinh mở cửa, túm ngay cổ áo của cậu: “Chạy cái gì?”
Trịnh Hòa thấy mình sắp bị dọa cho xè ra quần. Cậu cười hề hề quay đầu lại. quả nhiên thấy được nụ cười không biết là cười lạnh hay là cười lạnh cũng có thể là cười lạnh của Bạch tiên sinh: “Ờ….trùng hợp quá.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.