Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 434: Chương 434
Yên Tử
03/03/2017
Từ ngày Hán Tân Đường khai trương, ông chưa từng đặt chân vào đây lần nào nữa. Mấy tháng sau quay lại, xe vừa ngoặt vào liền thấy trước ngã tư của cửa hàng nhốn nháo những người, sạp chợ hai bên phố đầy đủ các chủng loại, kéo dài những vài trăm mét.
Vẻ mặt của Bạch tiên sinh trở nên cổ quái cực, người phụ trách đợi hồi lâu, thấy Bạch tiên sinh vừa xuống xe đã mang bộ mặt đó, trái tim liền đập thình thịch như thiếu nam đang tương tư, mặt mũi đỏ ửng: “Những, những người đó chúng tôi không đuổi đi được, dù đã trưng thu đất nhưng họ vẫn không chịu đi. Nền móng của Hán Tân Đường còn chưa vững, chúng tôi nghĩ để họ bày sạp ở đây cũng không hẳn là chuyện xấu…..”
“Sao ông lại đỏ mặt?” Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi.
“A?” Người phụ trách ngây ra, sau đó bụm mặt cúi đầu nói, “Có lẽ do tôi hồi hộp quá.”
“A, ” Bạch tiên sinh không hỏi chi tiết, chỉ vào một sạp, “Lần đầu tiên tôi thấy có người mua thú cưng trước cửa hàng đồ cổ đấy.”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ, ngay giữa sạp bán đồ trang sức thủ công và sạp tranh chữ giả cổ bày hai ***g sắt lớn, mèo bên trái, chó bên phải, một con samoyed đưa lưỡi định liếm bức tranh bên cạnh, chủ sạp tranh chữ nhanh tay nhét vào miệng nó một cái bánh bích quy rồi bỏ nó vào ***g.
“Thú vị thật đấy.” Bạch tiên sinh cười cười, nhìn về phía người phụ trách, “Các ông làm không tồi, lương năm tăng gấp đôi, chút về nói lại với mọi người.”
Người phụ trách ôm tim sắp khóc đến nơi. Cảnh này không khác gì hoàng đế đi tuần, người lo lắng hồi hộp nhất là quan viên địa phương tới tiếp đón, càng thót tim là, quan viên vốn đã cẩn thận thu xếp gọn ghẽ mọi chuyện, đúng lúc hoàng đế chuẩn bị bước xuống ngọc liễn thì một bé cún chậm rì rì bước qua. Huyết áp bùng nổ, nha.
Vẻ mặt của Bạch tiên sinh trở nên cổ quái cực, người phụ trách đợi hồi lâu, thấy Bạch tiên sinh vừa xuống xe đã mang bộ mặt đó, trái tim liền đập thình thịch như thiếu nam đang tương tư, mặt mũi đỏ ửng: “Những, những người đó chúng tôi không đuổi đi được, dù đã trưng thu đất nhưng họ vẫn không chịu đi. Nền móng của Hán Tân Đường còn chưa vững, chúng tôi nghĩ để họ bày sạp ở đây cũng không hẳn là chuyện xấu…..”
“Sao ông lại đỏ mặt?” Bạch tiên sinh đột nhiên hỏi.
“A?” Người phụ trách ngây ra, sau đó bụm mặt cúi đầu nói, “Có lẽ do tôi hồi hộp quá.”
“A, ” Bạch tiên sinh không hỏi chi tiết, chỉ vào một sạp, “Lần đầu tiên tôi thấy có người mua thú cưng trước cửa hàng đồ cổ đấy.”
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay ông chỉ, ngay giữa sạp bán đồ trang sức thủ công và sạp tranh chữ giả cổ bày hai ***g sắt lớn, mèo bên trái, chó bên phải, một con samoyed đưa lưỡi định liếm bức tranh bên cạnh, chủ sạp tranh chữ nhanh tay nhét vào miệng nó một cái bánh bích quy rồi bỏ nó vào ***g.
“Thú vị thật đấy.” Bạch tiên sinh cười cười, nhìn về phía người phụ trách, “Các ông làm không tồi, lương năm tăng gấp đôi, chút về nói lại với mọi người.”
Người phụ trách ôm tim sắp khóc đến nơi. Cảnh này không khác gì hoàng đế đi tuần, người lo lắng hồi hộp nhất là quan viên địa phương tới tiếp đón, càng thót tim là, quan viên vốn đã cẩn thận thu xếp gọn ghẽ mọi chuyện, đúng lúc hoàng đế chuẩn bị bước xuống ngọc liễn thì một bé cún chậm rì rì bước qua. Huyết áp bùng nổ, nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.