Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 437: Chương 437
Yên Tử
03/03/2017
Kỹ năng đặt tên của Bạch tiên sinh và Trịnh Hào đều ở lv.0. Husky toàn bị gọi bừa là ‘Trịnh Hòa’, ‘chó ngố’ hay ‘chó Husky’, Schnauzer còn thê thảm hơn, dùng tên giống để gọi luôn. Dù sao chỉ cần chúng nó nghe hiểu là được. Sóng gió mới vừa qua, trong nhà có thêm một con Samoyed. Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh vừa về nhà liền ngồi xuống sa lông, mặt đối mặt, có thể tạm coi là tâm ý tương thông.
Bạch tiên sinh hỏi: “Em định đặt tên nó là gì?”
Trịnh Hòa cào cào tóc: “Em có biết tên nào hay đâu, tên của em là mẹ đặt, bị gọi bằng cái tên thái giám cũng đã ba mươi năm, may thằng nhỏ của em dù bị nguyền rủa suốt quãng thời gian dài mà vẫn chưa gục ngã.”
“Đừng nói linh tinh nữa, ” Bạch tiên sinh nói, “Nghĩ tên chó đi.”
Trịnh Hòa giận, sao thằng nhỏ của cậu lại là chuyện linh tinh được chứ? Đang định phản bác thì thấy Samoyed quấn quýt quanh chân của Bạch tiên sinh. Lông Samoyed vừa dài vừa trắng, Bạch tiên sinh nhìn cái quần âu đen của mình loang lổ lông chó liền bắn cho nó một ánh mắt hình viên đạn.
Chó cũng khôn, mới gặp nhau nửa ngày đã biết được trong nhà này, ai không nên chọc tới. Cậu chàng run lẩy bẩy trốn sau sa lông.
Trịnh Hòa vừa thấy thú vị vừa oán: “Lớn thế rồi còn so đo với một con chó.”
“Vấn đề không phải so đo hay không so đo, ” Bạch tiên sinh bắt bẻ, “Chó cũng như người. Nếu phải nói cho nó biết, cái gì có thể đụng, cái gì không nên đụng vào, thì mới đạt đến ngưỡng chó thôi, cái đầu dùng để làm gì?”
“Để ăn nha.” Trịnh Hòa đáp lại rất ngọt.
Bạch tiên sinh thở dài: “Đôi khi em còn không bằng chó.”
“Cái gì đấy.” Trịnh Hào đá đá chân ông, “Ông lên giường với chó đấy à?”
“Em nhạy với cảm xúc của người như chó sao? Lúc đói em có chạy tới làm nũng đòi ăn sao? Chó còn biết giữ nhà, em thì ngày nào cũng dắt người ngoài vào phòng nghỉ của mình.” Bạch tiên sinh nhéo bụng Trịnh Hòa.
Bụng Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh nhéo ngứa ngứa. Trưa nay cậu nhờ mấy nhân viên bên tổ đạo cụ bê bàn trong phòng nghỉ ra ngoài để người khác để đồ, thấy người ta nhễ nhại mồ hôi nên mới giữ lại mời chén nước lạnh, lúc ấy còn nghĩ cảnh này mà bị Bạch tiên sinh thấy chắc ông lại ghen, nào ngờ đúng vậy.
Cậu cười khoái chí vì cái sự tiên đoán như thần của mình, Bạch tiên sinh lại nhéo cho một cái: “Đừng cười nữa, về sau không được cho người ngoài vào phòng nghỉ của em lúc tôi không ở đó, biết chưa?”
“Biết rồi, thưa thầy.” Trịnh Hòa làm động tác chào của thiếu niên tiền phong với ông, “Thầy còn dặn gì không ạ?”
“Chọn được tên cho chó chưa?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa mặt nhăn mày nhó: “Ông đừng bắt em nghĩ mà, em thực sự không nghĩ ra, nhìn số lượng não tế bào như dòng sông khô kiệt của em này, gió thổi qua một cái là xác khô bay phấp phới.”
“Động não nhiều vào, “ Bạch tiên sinh nói, “Về sau sẽ không bị Alzheimer.”
Trịnh Hòa nói: “Không sợ, ngày nào chúng ta cũng đấu võ mồm, bằng trí thông minh tuyệt vời của ông, chắc chắn ông có thể kéo cao chỉ số IQ trung bình của chúng ta. Ông không thấy là từ ngày ở bên ông, em trở nên vô cùng thông minh sao?”
Bạch tiên sinh nhìn cậu thương hại: “Bảo bối, em đừng lừa mình dối người.”
Trịnh Hòa: “…”
Bạch tiên sinh hỏi: “Em định đặt tên nó là gì?”
Trịnh Hòa cào cào tóc: “Em có biết tên nào hay đâu, tên của em là mẹ đặt, bị gọi bằng cái tên thái giám cũng đã ba mươi năm, may thằng nhỏ của em dù bị nguyền rủa suốt quãng thời gian dài mà vẫn chưa gục ngã.”
“Đừng nói linh tinh nữa, ” Bạch tiên sinh nói, “Nghĩ tên chó đi.”
Trịnh Hòa giận, sao thằng nhỏ của cậu lại là chuyện linh tinh được chứ? Đang định phản bác thì thấy Samoyed quấn quýt quanh chân của Bạch tiên sinh. Lông Samoyed vừa dài vừa trắng, Bạch tiên sinh nhìn cái quần âu đen của mình loang lổ lông chó liền bắn cho nó một ánh mắt hình viên đạn.
Chó cũng khôn, mới gặp nhau nửa ngày đã biết được trong nhà này, ai không nên chọc tới. Cậu chàng run lẩy bẩy trốn sau sa lông.
Trịnh Hòa vừa thấy thú vị vừa oán: “Lớn thế rồi còn so đo với một con chó.”
“Vấn đề không phải so đo hay không so đo, ” Bạch tiên sinh bắt bẻ, “Chó cũng như người. Nếu phải nói cho nó biết, cái gì có thể đụng, cái gì không nên đụng vào, thì mới đạt đến ngưỡng chó thôi, cái đầu dùng để làm gì?”
“Để ăn nha.” Trịnh Hòa đáp lại rất ngọt.
Bạch tiên sinh thở dài: “Đôi khi em còn không bằng chó.”
“Cái gì đấy.” Trịnh Hào đá đá chân ông, “Ông lên giường với chó đấy à?”
“Em nhạy với cảm xúc của người như chó sao? Lúc đói em có chạy tới làm nũng đòi ăn sao? Chó còn biết giữ nhà, em thì ngày nào cũng dắt người ngoài vào phòng nghỉ của mình.” Bạch tiên sinh nhéo bụng Trịnh Hòa.
Bụng Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh nhéo ngứa ngứa. Trưa nay cậu nhờ mấy nhân viên bên tổ đạo cụ bê bàn trong phòng nghỉ ra ngoài để người khác để đồ, thấy người ta nhễ nhại mồ hôi nên mới giữ lại mời chén nước lạnh, lúc ấy còn nghĩ cảnh này mà bị Bạch tiên sinh thấy chắc ông lại ghen, nào ngờ đúng vậy.
Cậu cười khoái chí vì cái sự tiên đoán như thần của mình, Bạch tiên sinh lại nhéo cho một cái: “Đừng cười nữa, về sau không được cho người ngoài vào phòng nghỉ của em lúc tôi không ở đó, biết chưa?”
“Biết rồi, thưa thầy.” Trịnh Hòa làm động tác chào của thiếu niên tiền phong với ông, “Thầy còn dặn gì không ạ?”
“Chọn được tên cho chó chưa?” Bạch Ân hỏi.
Trịnh Hòa mặt nhăn mày nhó: “Ông đừng bắt em nghĩ mà, em thực sự không nghĩ ra, nhìn số lượng não tế bào như dòng sông khô kiệt của em này, gió thổi qua một cái là xác khô bay phấp phới.”
“Động não nhiều vào, “ Bạch tiên sinh nói, “Về sau sẽ không bị Alzheimer.”
Trịnh Hòa nói: “Không sợ, ngày nào chúng ta cũng đấu võ mồm, bằng trí thông minh tuyệt vời của ông, chắc chắn ông có thể kéo cao chỉ số IQ trung bình của chúng ta. Ông không thấy là từ ngày ở bên ông, em trở nên vô cùng thông minh sao?”
Bạch tiên sinh nhìn cậu thương hại: “Bảo bối, em đừng lừa mình dối người.”
Trịnh Hòa: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.