Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 441: Chương 441
Yên Tử
03/03/2017
Lúc bị giật kịch bản, Trịnh Hòa còn thấy khó chịu, nhưng vừa thấy người đàn ông đeo kính râm trước mặt liền kích động: “Anh, anh!”
Người đàn ông đó mỉm cười: “Nhớ tôi không?”
“Ôi nha, sao anh lại về?” Trịnh Hòa ôm chầm lấy hắn, “Thành thiếu! Tôi nhớ anh lắm, nhớ tới độ sắp quên mặt anh rồi!”
Tháo cặp kính râm xuống, người nọ chính là Thành thiếu vốn đã dọn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.
Thành thiếu cười khổ, đẩy đầu Trịnh Hòa ra: “Trời thì nóng, cậu có thể đừng dí sát vào tôi không?”
Trịnh Hòa buông tay ngay lập tức, cười sung sướng: “Về lúc nào thế? Sao không báo tôi? Tôi đi đón.”
“Cậu bận thế này còn đòi đi đón tôi, ráng mà hoàn thành tốt bộ phim đi.” Thành thiếu liếc xéo, “Người đi đón tôi nhiều lắm, đâu chỉ có mình cậu.”
Trịnh Hòa nói: “Vẫn cứ miệng điêu ngoa, bụng cả bồ dao găm như trước, anh không thể khiến tôi vui vẻ được thêm lúc nữa sao?”
“Cậu vui cái mịe gì, ” Thành thiếu ngồi xuống cạnh Trịnh Hòa, hỏi, “Phim quay được thế nào rồi?”
“Sắp kết thúc rồi, chắc trong vòng một tháng nữa là xong việc.” Trịnh Hòa nói, “Nhưng đạo diễn Vi rất kỹ tính, tôi nghĩ chắc phải kéo dài thêm chút nữa, chủ yếu còn phụ thuộc vào sự phát huy của diễn viên.”
“Không tồi.” Thành thiếu nói: “Bộ phim này chúng ta không thể trông chờ vào số tiền ông ấy đầu tư, nhân lúc Bạch tiên sinh không ở, quay xong phim này lại cùng tôi lựa phim. Tôi vừa về còn chưa có kịch bản, chút tôi gọi qua lấy, sau đó bắt đầu chọn. Tôi thấy giờ cậu nên quay điện ảnh, bộ này không được thì nhận bộ khác, xem hiệu quả thế nào, đừng quay phim truyền hình nữa, dù sao thì cậu cũng không phải kiếm tiền nuôi người thân, Bạch tiên sinh còn có thể dựa vào đầu tư mảng này kiếm được càng nhiều tiền. Lợi cả đôi đường.”
Sao Trịnh Hòa thấy kỳ kỳ khi nghe Thành thiếu nói những lời này nhỉ? Cậu ngơ ngác hỏi: “Thành thiếu, tôi nhớ rõ là anh đâu phải người đại diện của tôi nha…..sao lại quan tâm đến công việc của tôi thế?”
“Bạch tiên sinh không nói gì với cậu sao?” Thành thiếu nói y chang chị Phương, anh tiếp, “Bạch tiên sinh kéo tôi quay lại, từ nay về sau tôi sẽ phụ trách công việc của cậu, nói cách khác, cuộc sống tự do tự tại đã rời xa cậu rồi.”
“Nhưng là…..” Trịnh Hòa ấp úng, “Tôi đã nói với Bạch tiên sinh, tôi định làm một công việc khác ở phía sau cánh gà.”
Thành thiếu: “Cậu nói cho tôi biết, cái óc chó của cậu nghĩ gì thế?”
“Óc tôi không phải óc chó, ” Trịnh Hòa nghiêm túc sửa lại lỗi sai nghiêm trọng của anh, “Anh cũng biết quan hệ của tôi và Bạch tiên sinh rồi đấy, tôi không nghĩ khiến ông áy gặp rắc rối chỉ vì công việc của tôi.”
“Vậy lúc đầu cậu bò lên giường của Bạch tiên sinh làm gì?!” Thành thiếu đáp thẳng vào trọng tâm, “Cậu mù à, chuyện đơn giản thế cũng không nghĩ ra, mục đích ban đầu bị cậu ăn sạch rồi hả?”
Trịnh Hòa day day huyệt Thái Dương: “Vậy anh có hiểu cảm giác thư ký chỉ vì giúp mình một chuyện nhỏ mà đã bị mấy tạp chí lá cải viết làm cho không dám bước chân ra đường sao? Thân phận của Bạch tiên sinh anh còn rõ hơn tôi, ông ấy được phép lộ mặt sao? Nếu như vì tôi mà ông ấy bị kẻ thù phát hiện, anh bảo tôi sống tiếp thế nào? ”
Thành thiếu cười nhạo: “Cậu tưởng mình nổi tiếng lắm à?”
Trịnh Hòa câm nín: “….Thì cũng có chút nổi.”
Thành thiếu vỗ vỗ vai Trịnh Hòa: “Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, an tâm quay phim đi, làm tốt việc của cậu là được. Tôi không muốn vừa về đã thất nghiệp ngay đâu, nghe lời.”
Trịnh Hòa: “…”
Người đàn ông đó mỉm cười: “Nhớ tôi không?”
“Ôi nha, sao anh lại về?” Trịnh Hòa ôm chầm lấy hắn, “Thành thiếu! Tôi nhớ anh lắm, nhớ tới độ sắp quên mặt anh rồi!”
Tháo cặp kính râm xuống, người nọ chính là Thành thiếu vốn đã dọn ra nước ngoài phát triển sự nghiệp.
Thành thiếu cười khổ, đẩy đầu Trịnh Hòa ra: “Trời thì nóng, cậu có thể đừng dí sát vào tôi không?”
Trịnh Hòa buông tay ngay lập tức, cười sung sướng: “Về lúc nào thế? Sao không báo tôi? Tôi đi đón.”
“Cậu bận thế này còn đòi đi đón tôi, ráng mà hoàn thành tốt bộ phim đi.” Thành thiếu liếc xéo, “Người đi đón tôi nhiều lắm, đâu chỉ có mình cậu.”
Trịnh Hòa nói: “Vẫn cứ miệng điêu ngoa, bụng cả bồ dao găm như trước, anh không thể khiến tôi vui vẻ được thêm lúc nữa sao?”
“Cậu vui cái mịe gì, ” Thành thiếu ngồi xuống cạnh Trịnh Hòa, hỏi, “Phim quay được thế nào rồi?”
“Sắp kết thúc rồi, chắc trong vòng một tháng nữa là xong việc.” Trịnh Hòa nói, “Nhưng đạo diễn Vi rất kỹ tính, tôi nghĩ chắc phải kéo dài thêm chút nữa, chủ yếu còn phụ thuộc vào sự phát huy của diễn viên.”
“Không tồi.” Thành thiếu nói: “Bộ phim này chúng ta không thể trông chờ vào số tiền ông ấy đầu tư, nhân lúc Bạch tiên sinh không ở, quay xong phim này lại cùng tôi lựa phim. Tôi vừa về còn chưa có kịch bản, chút tôi gọi qua lấy, sau đó bắt đầu chọn. Tôi thấy giờ cậu nên quay điện ảnh, bộ này không được thì nhận bộ khác, xem hiệu quả thế nào, đừng quay phim truyền hình nữa, dù sao thì cậu cũng không phải kiếm tiền nuôi người thân, Bạch tiên sinh còn có thể dựa vào đầu tư mảng này kiếm được càng nhiều tiền. Lợi cả đôi đường.”
Sao Trịnh Hòa thấy kỳ kỳ khi nghe Thành thiếu nói những lời này nhỉ? Cậu ngơ ngác hỏi: “Thành thiếu, tôi nhớ rõ là anh đâu phải người đại diện của tôi nha…..sao lại quan tâm đến công việc của tôi thế?”
“Bạch tiên sinh không nói gì với cậu sao?” Thành thiếu nói y chang chị Phương, anh tiếp, “Bạch tiên sinh kéo tôi quay lại, từ nay về sau tôi sẽ phụ trách công việc của cậu, nói cách khác, cuộc sống tự do tự tại đã rời xa cậu rồi.”
“Nhưng là…..” Trịnh Hòa ấp úng, “Tôi đã nói với Bạch tiên sinh, tôi định làm một công việc khác ở phía sau cánh gà.”
Thành thiếu: “Cậu nói cho tôi biết, cái óc chó của cậu nghĩ gì thế?”
“Óc tôi không phải óc chó, ” Trịnh Hòa nghiêm túc sửa lại lỗi sai nghiêm trọng của anh, “Anh cũng biết quan hệ của tôi và Bạch tiên sinh rồi đấy, tôi không nghĩ khiến ông áy gặp rắc rối chỉ vì công việc của tôi.”
“Vậy lúc đầu cậu bò lên giường của Bạch tiên sinh làm gì?!” Thành thiếu đáp thẳng vào trọng tâm, “Cậu mù à, chuyện đơn giản thế cũng không nghĩ ra, mục đích ban đầu bị cậu ăn sạch rồi hả?”
Trịnh Hòa day day huyệt Thái Dương: “Vậy anh có hiểu cảm giác thư ký chỉ vì giúp mình một chuyện nhỏ mà đã bị mấy tạp chí lá cải viết làm cho không dám bước chân ra đường sao? Thân phận của Bạch tiên sinh anh còn rõ hơn tôi, ông ấy được phép lộ mặt sao? Nếu như vì tôi mà ông ấy bị kẻ thù phát hiện, anh bảo tôi sống tiếp thế nào? ”
Thành thiếu cười nhạo: “Cậu tưởng mình nổi tiếng lắm à?”
Trịnh Hòa câm nín: “….Thì cũng có chút nổi.”
Thành thiếu vỗ vỗ vai Trịnh Hòa: “Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa, an tâm quay phim đi, làm tốt việc của cậu là được. Tôi không muốn vừa về đã thất nghiệp ngay đâu, nghe lời.”
Trịnh Hòa: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.