Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 443: Chương 443
Yên Tử
03/03/2017
Vinh thiếu cứ ngỡ mình là người đầu tiên bị tóm sau khi Hoành Tới sụp đổ, nhưng bốn mươi tám tiếng đã qua, ngoài cậu nhân viên phục vụ vấn tới dọn phòng đúng giờ thì ngay cả một cuộc điện thoại, cậu cũng không nhận được.
Cậu ta không phải là người biết kiên nhẫn, ngày nào cũng bồn chồn, dùng kính viễn vọng mua trên mạng dòm lén xuống lầu xem có ai khả nghi không, còn rải vôi lên cửa sổ và thảm trên sàn, mọi phương pháp phản trinh sát cậu biết đều được dùng tới. Nhưng dường như những người ở BEACHER đã quên cậu, không thèm để tâm đến cậu một chút nào.
Vinh thiếu sợ đến độ không ngủ nổi, cậu ta lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng còn nghĩ tới phương án chủ động đi nhận tội. Cậu ta thấy, dựa vào tình cảm của Bạch Ân dành cho mình, chỉ cần cậu mang theo cây lược, nói ngọt vài câu, cởi quần áo lên giường hầu hạ ông thì mọi khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng rồi cậu bàng hoàng nhận ra, thẻ tín dụng, ví tiền, thẻ căn cước, hộ chiếu của mình đều bay biến!
Vinh thiếu cũng được coi là người mang quốc tịch nước ngoài, cậu ta chạy vội tới cục cảnh sát hỏi xem cách báo mất giấy tờ thế nào. Cảnh sát nhìn cậu, lại nhìn màn hình máy tính, trầm giọng hỏi: “Ngài xác định người này chính là ngài sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên!” Vinh thiếu không hiểu họ nghi ngờ điều gì, đọc lại số thẻ căn cước của mình rồi ký tên.
Cảnh sát liếc nhìn đồng nghiệp của mình, đột nhiên, hắn túm lấy Vinh thiếu. Mấy năm nay, cơ thể Vinh thiếu đã bị ma túy ăn mòn, mới chống cự yếu ớt một chút mà cậu ta đã mệt bở hơi tai, thở hồng hộc, bị người nhốt sau chấn song sắt. Cậu ta chán ghét nhìn những cảnh sát trước mặt: “Mấy người muốn làm gì?”
“Chúng tôi nghi ngờ cậu dùng thẻ căn cước của người khác để lừa gạt, ” cảnh sát nói: “Số thẻ căn cước cậu đọc cho chúng tôi hiện vẫn đang được sử dụng, mà ngoại hình của cậu và người trên ảnh lại khác xa nhau.”
“Sao lại thế?!” Vinh thiếu hô to, cậu dùng cái thẻ đó bao năm rồi, sao giờ lại bảo ảnh và người khác nhau? Mấy năm trước cậu còn là nghệ sĩ nổi tiếng, lũ quê mùa này lại không nhận ra cậu, đợi cậu được thả, nhất định phải để mấy tên mắt mù này biết điều!
Cảnh sát nhìn vẻ mặt của cậu ta không giống như đang diễn, sợ cậu nhớ nhầm số, mọi chuyện chỉ là trùng hợp liền đưa dữ liệu của thẻ căn cước đó cho Vinh thiếu xem. Họ chỉ vào người phụ nữ trên màn hình, hỏi: “Cậu xem, cô ấy có tên giống cậu, hộ chiếu, thẻ ngân hàng đều trùng hợp, nhưng một người là nữ, một người là nam, cái này sao có thể làm giả?”
“Không, không….” Trong đầu Vinh thiếu nghĩ ngay tới cây lược được gửi trong ngân hàng, cậu vội vàng mở miệng nói: “Các anh cho tôi gọi điện, tôi chỉ cần gọi điện thôi là được, tôi phải nói chuyện với một người, ông ta không để đối xử với tôi như thế!”
Cảnh sát liếc nhìn nhau, nghĩ bụng lần ra đồng lõa rồi, liền nhét cái Nokia đại đội trưởng đã dùng cho cậu ta.
Vinh thiếu nhớ lại số của Bạch tiên sinh, giờ cậu ta mới nhận ra, mình chưa từng nghiêm túc gọi điện cho ông như hiện tại. Cậu ta thầm thề rằng, nếu Bạch tiên sinh có thể bảo vệ mình trong chuyện này, mình chấp nhận không quan hệ với người khác trong năm năm để báo đáp ông.
Cuộc gọi được nhận ngay lập tức, nhưng hiển nhiên rằng, người ở đầu bên kia không phải Bạch tiên sinh.
DY nhìn số gọi đến, chớp mắt với những người khác, nhẹ giọng nói: “Hắn gọi đến thật.”
Kiệt Tử lườm hắn một cái: “Nói mau rồi cúp máy đi, tôi còn phải trả điện thoại.”
DY cảm khái đám đồng nghiệp này nhạt nhẽo như mấy ngài quý ông nước Anh, nói đùa cũng chẳng có, bất đắc dĩ nói: “Xin chào, ai đó?”
Vinh thiếu không phải Trịnh Hòa, chỉ nghe tiếng, cậu ta không nhận được người ở đầu bên kia không phải Bạch tiên sinh, còn tưởng ông giả vờ lạnh lùng vì giận cậu, nước mắt rơi lã chã, cậu khóc thút thít hỏi: “Sao ngài lại đối xử với em như thế?”
DY nhận ra Vinh thiếu nhầm người, nói: “Tôi không phải Bạch tiên sinh.”
“Thế anh là ai?” Vinh thiếu hỏi.
“Cấp dưới của ngài ấy.” DY đáp.
Aanh…” Vinh thiếu nghẹn lời, sau đó hô: “Thế còn ngơ ra làm gì? Mau gọi ông ấy đến nghe điện!” Cậu thực sự không muốn vào tù, giờ bị dọa cho sợ nên chút lễ phép căn bản cũng không nhớ, cứ thế mà rống.
DY chỉ muốn cười thầm, thằng cha này có là gì của Bạch tiên sinh đâu, gọi điện rồi hạch sách thế này, chẳng ra dáng gì cả.
Kiệt Tử thấy DY mãi không cúp máy liền giận điên lên, họ còn đang đi theo Bạch tiên sinh mà hắn còn thảnh thơi gọi điện với người khác, không biết đầu có nhét toàn rơm với rác không.
“Mau lên!” Kiệt Tử giục: “Phụ nữ có bầu mười tháng mới lề mề như cậu, có gì thì nói nhanh, không thì cúp máy, nấu cháo điện thoại như mấy bà buôn dưa lê ấy hả.”
DY thực sự rất khó chịu cái thói cằn nhằn của Kiệt Tử, cúp máy cái rụp, nhíu mày nhìn hắn: “Có chuyện gì muốn nói không?”
“Không, ” Kiệt Tử cười nói: “Nhưng là Bạch tiên sinh về thành phố H, lần này đến lượt cậu đi theo.”
Cậu ta không phải là người biết kiên nhẫn, ngày nào cũng bồn chồn, dùng kính viễn vọng mua trên mạng dòm lén xuống lầu xem có ai khả nghi không, còn rải vôi lên cửa sổ và thảm trên sàn, mọi phương pháp phản trinh sát cậu biết đều được dùng tới. Nhưng dường như những người ở BEACHER đã quên cậu, không thèm để tâm đến cậu một chút nào.
Vinh thiếu sợ đến độ không ngủ nổi, cậu ta lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng còn nghĩ tới phương án chủ động đi nhận tội. Cậu ta thấy, dựa vào tình cảm của Bạch Ân dành cho mình, chỉ cần cậu mang theo cây lược, nói ngọt vài câu, cởi quần áo lên giường hầu hạ ông thì mọi khó khăn sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng rồi cậu bàng hoàng nhận ra, thẻ tín dụng, ví tiền, thẻ căn cước, hộ chiếu của mình đều bay biến!
Vinh thiếu cũng được coi là người mang quốc tịch nước ngoài, cậu ta chạy vội tới cục cảnh sát hỏi xem cách báo mất giấy tờ thế nào. Cảnh sát nhìn cậu, lại nhìn màn hình máy tính, trầm giọng hỏi: “Ngài xác định người này chính là ngài sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên!” Vinh thiếu không hiểu họ nghi ngờ điều gì, đọc lại số thẻ căn cước của mình rồi ký tên.
Cảnh sát liếc nhìn đồng nghiệp của mình, đột nhiên, hắn túm lấy Vinh thiếu. Mấy năm nay, cơ thể Vinh thiếu đã bị ma túy ăn mòn, mới chống cự yếu ớt một chút mà cậu ta đã mệt bở hơi tai, thở hồng hộc, bị người nhốt sau chấn song sắt. Cậu ta chán ghét nhìn những cảnh sát trước mặt: “Mấy người muốn làm gì?”
“Chúng tôi nghi ngờ cậu dùng thẻ căn cước của người khác để lừa gạt, ” cảnh sát nói: “Số thẻ căn cước cậu đọc cho chúng tôi hiện vẫn đang được sử dụng, mà ngoại hình của cậu và người trên ảnh lại khác xa nhau.”
“Sao lại thế?!” Vinh thiếu hô to, cậu dùng cái thẻ đó bao năm rồi, sao giờ lại bảo ảnh và người khác nhau? Mấy năm trước cậu còn là nghệ sĩ nổi tiếng, lũ quê mùa này lại không nhận ra cậu, đợi cậu được thả, nhất định phải để mấy tên mắt mù này biết điều!
Cảnh sát nhìn vẻ mặt của cậu ta không giống như đang diễn, sợ cậu nhớ nhầm số, mọi chuyện chỉ là trùng hợp liền đưa dữ liệu của thẻ căn cước đó cho Vinh thiếu xem. Họ chỉ vào người phụ nữ trên màn hình, hỏi: “Cậu xem, cô ấy có tên giống cậu, hộ chiếu, thẻ ngân hàng đều trùng hợp, nhưng một người là nữ, một người là nam, cái này sao có thể làm giả?”
“Không, không….” Trong đầu Vinh thiếu nghĩ ngay tới cây lược được gửi trong ngân hàng, cậu vội vàng mở miệng nói: “Các anh cho tôi gọi điện, tôi chỉ cần gọi điện thôi là được, tôi phải nói chuyện với một người, ông ta không để đối xử với tôi như thế!”
Cảnh sát liếc nhìn nhau, nghĩ bụng lần ra đồng lõa rồi, liền nhét cái Nokia đại đội trưởng đã dùng cho cậu ta.
Vinh thiếu nhớ lại số của Bạch tiên sinh, giờ cậu ta mới nhận ra, mình chưa từng nghiêm túc gọi điện cho ông như hiện tại. Cậu ta thầm thề rằng, nếu Bạch tiên sinh có thể bảo vệ mình trong chuyện này, mình chấp nhận không quan hệ với người khác trong năm năm để báo đáp ông.
Cuộc gọi được nhận ngay lập tức, nhưng hiển nhiên rằng, người ở đầu bên kia không phải Bạch tiên sinh.
DY nhìn số gọi đến, chớp mắt với những người khác, nhẹ giọng nói: “Hắn gọi đến thật.”
Kiệt Tử lườm hắn một cái: “Nói mau rồi cúp máy đi, tôi còn phải trả điện thoại.”
DY cảm khái đám đồng nghiệp này nhạt nhẽo như mấy ngài quý ông nước Anh, nói đùa cũng chẳng có, bất đắc dĩ nói: “Xin chào, ai đó?”
Vinh thiếu không phải Trịnh Hòa, chỉ nghe tiếng, cậu ta không nhận được người ở đầu bên kia không phải Bạch tiên sinh, còn tưởng ông giả vờ lạnh lùng vì giận cậu, nước mắt rơi lã chã, cậu khóc thút thít hỏi: “Sao ngài lại đối xử với em như thế?”
DY nhận ra Vinh thiếu nhầm người, nói: “Tôi không phải Bạch tiên sinh.”
“Thế anh là ai?” Vinh thiếu hỏi.
“Cấp dưới của ngài ấy.” DY đáp.
Aanh…” Vinh thiếu nghẹn lời, sau đó hô: “Thế còn ngơ ra làm gì? Mau gọi ông ấy đến nghe điện!” Cậu thực sự không muốn vào tù, giờ bị dọa cho sợ nên chút lễ phép căn bản cũng không nhớ, cứ thế mà rống.
DY chỉ muốn cười thầm, thằng cha này có là gì của Bạch tiên sinh đâu, gọi điện rồi hạch sách thế này, chẳng ra dáng gì cả.
Kiệt Tử thấy DY mãi không cúp máy liền giận điên lên, họ còn đang đi theo Bạch tiên sinh mà hắn còn thảnh thơi gọi điện với người khác, không biết đầu có nhét toàn rơm với rác không.
“Mau lên!” Kiệt Tử giục: “Phụ nữ có bầu mười tháng mới lề mề như cậu, có gì thì nói nhanh, không thì cúp máy, nấu cháo điện thoại như mấy bà buôn dưa lê ấy hả.”
DY thực sự rất khó chịu cái thói cằn nhằn của Kiệt Tử, cúp máy cái rụp, nhíu mày nhìn hắn: “Có chuyện gì muốn nói không?”
“Không, ” Kiệt Tử cười nói: “Nhưng là Bạch tiên sinh về thành phố H, lần này đến lượt cậu đi theo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.