Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 79: Chương 79
Yên Tử
05/03/2017
Bạch Ân kiên trì phản đối việc Trịnh Hòa quá bận rộn. Vậy nên, tại lần thứ hai Trịnh Hòa từ chối buổi hẹn của hai người vì tăng ca, người đại diện của cậu nhận được ‘lời mời của Bạch tiên sinh’.
Quán trà yên tĩnh.
Bạch Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng đàn sáo ở lầu dưới nhẹ nhàng, nhợt nhạt, mảnh như tơ, phất phơ, chậm chạp, tới lúc lên được trên lầu thì cứ như hơi thở hấp hối đến nơi.
Thành thiếu đứng bên cạnh ông, đã được chừng hơn mười phút. Hiển nhiên là, anh vô cùng căng thẳng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn cố gắng nắn sống lưng, đứng thẳng tắp. Gương mặt anh không nổi bật, nhưng có khí chất rất tốt.
Bạch Ân quay trở về hiện thực, đưa tay, gõ nhẹ xuống chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi.”
Thành thiếu vừa nơm nớp, vừa ngồi xuống, nói: “Cám ơn Bạch tiên sinh, xin hỏi, ngài gọi tôi đến là có việc gì giao cho tôi sao?”
“Đừng nói tới từ ‘giao việc’, cậu không phải người của tôi.” Bạch Ân chọc thủng ý đồ ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ của Thành thiếu, ông không có ý tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với cậu ta. Nói thật, bất cứ ai làm ở công ty của giám đốc Tống, trong mắt Bạch Ân đều là con chó.
Người, sao có thể xưng anh em với chó chứ?
Thành thiếu cứng ngắc. Anh lăn lộn trong cái giới nghệ thuật này lâu thế rồi, đương nhiên hiểu được hàm ý sau lời nói của Bạch tiên sinh.
Bạch Ân mỉm cười: “Đừng căng thẳng thế, thoải mái đi.”
Thành thiếu xấu hổ, cười cười, nói: “Ngài gọi tôi tới vì chuyện của Trịnh Hòa phải không?”
Bạch Ân gật đầu: “Em ấy bận quá, tôi không phải người sẽ nhân nhượng cho người khác, vậy nên tôi mong các vị có thể sắp xếp thời gian làm việc của em ấy hợp lý hơn, được chứ?”
Lời này của ông là một mũi tên bắn hai mục đích. Vừa mịt mờ nhắc đến quan hệ dựng nên từ tiền tài của ông và Trịnh Hòa, vừa đá xoáy hiệu suất của người đại diện, của công ty giám đốc Tống quá thấp.
Thành thiếu không biết phản bác thế nào, chỉ có thể nói: “Vâng, tôi sẽ chú ý….Đúng rồi, lúc này Trịnh Hòa hẳn đang huấn luyện, ngài có muốn gặp cậu ấy không? Ngay bên cạnh quán trà này thôi.” Thành thiếu có ý kéo gần quan hệ của mình và Bạch tiên sinh. Dù sao hiện tại, anh là người đại diện của Trịnh Hòa, nếu mối quan hệ giữa Bạch Ân và Trịnh Hòa có thể phát triển lâu dài, anh có thể thường xuyên gặp mặt ông.
“Vì sao? Tôi có lý do gì để đi?” Bạch Ân nhấp một ngụm trà, buông chén xuống, lại rót thêm trà cho Thành thiếu, nước trà chiếm đúng tám phần chén, không nhiều, không thiếu ly nào. Giúp người khác rót trà là thói quen tốt duy nhất ông học được từ Bạch lão gia tử, dù người đối diện là Thành thiếu hay ai thì cũng thế. Đối với việc Thành thiếu mời qua công ty của giám đốc Tống, thực ra, Bạch Ân cũng muốn đi. Kế hoạch của ông là mua lại công ty đó, khiến lão Tống Chấn Hào mà ông chán ghét đó phải khóc than, nước mặt giàn dụa, sống không bằng chết. Nhưng ông lại phân vân, hay là đập sụp cái tòa nhà đó, một quả bom là đủ rồi.
Lúc này, Thành thiếu quả thực không biết nói gì. Anh cảm thấy, lối suy nghĩ của Bạch tiên sinh và mình không cùng trong một mặt phẳng. Anh lễ phép hỏi ý kiến, Bạch tiên sinh lại giấu kín nơi biển sâu, thỉnh thoảng cầm đinh ba đâm mình một cái rồi chạy, bỏ lại anh đau khổ ngồi vá thuyền thủng.
Thành thiếu đang loay hoay tìm kiếm đề tài thì Bạch Ân sau một hồi suy xét kỹ càng nên ‘mua hay đánh bom’, ông quyết định, tới gặp Trịnh Hòa đã rồi tính sau, tiện thể đón cậu về để abc xyz.
“Đi thôi.” Bạch Ân đứng lên, cầm lấy áo khoác.
“Đi đâu?” Thành thiếu lơ tơ mơ.
Bạch Ân nhìn anh như nhìn thiểu năng trí tuệ: “Chẳng phải cậu nói, đi xem Trịnh Hòa huấn luyện sao?”
Thành thiếu: “…”
Bạch Ân quả là giống lời đồn, cách thức làm việc rất cổ quái.
Quán trà yên tĩnh.
Bạch Ân nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng đàn sáo ở lầu dưới nhẹ nhàng, nhợt nhạt, mảnh như tơ, phất phơ, chậm chạp, tới lúc lên được trên lầu thì cứ như hơi thở hấp hối đến nơi.
Thành thiếu đứng bên cạnh ông, đã được chừng hơn mười phút. Hiển nhiên là, anh vô cùng căng thẳng, lưng áo ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn cố gắng nắn sống lưng, đứng thẳng tắp. Gương mặt anh không nổi bật, nhưng có khí chất rất tốt.
Bạch Ân quay trở về hiện thực, đưa tay, gõ nhẹ xuống chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi.”
Thành thiếu vừa nơm nớp, vừa ngồi xuống, nói: “Cám ơn Bạch tiên sinh, xin hỏi, ngài gọi tôi đến là có việc gì giao cho tôi sao?”
“Đừng nói tới từ ‘giao việc’, cậu không phải người của tôi.” Bạch Ân chọc thủng ý đồ ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ của Thành thiếu, ông không có ý tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với cậu ta. Nói thật, bất cứ ai làm ở công ty của giám đốc Tống, trong mắt Bạch Ân đều là con chó.
Người, sao có thể xưng anh em với chó chứ?
Thành thiếu cứng ngắc. Anh lăn lộn trong cái giới nghệ thuật này lâu thế rồi, đương nhiên hiểu được hàm ý sau lời nói của Bạch tiên sinh.
Bạch Ân mỉm cười: “Đừng căng thẳng thế, thoải mái đi.”
Thành thiếu xấu hổ, cười cười, nói: “Ngài gọi tôi tới vì chuyện của Trịnh Hòa phải không?”
Bạch Ân gật đầu: “Em ấy bận quá, tôi không phải người sẽ nhân nhượng cho người khác, vậy nên tôi mong các vị có thể sắp xếp thời gian làm việc của em ấy hợp lý hơn, được chứ?”
Lời này của ông là một mũi tên bắn hai mục đích. Vừa mịt mờ nhắc đến quan hệ dựng nên từ tiền tài của ông và Trịnh Hòa, vừa đá xoáy hiệu suất của người đại diện, của công ty giám đốc Tống quá thấp.
Thành thiếu không biết phản bác thế nào, chỉ có thể nói: “Vâng, tôi sẽ chú ý….Đúng rồi, lúc này Trịnh Hòa hẳn đang huấn luyện, ngài có muốn gặp cậu ấy không? Ngay bên cạnh quán trà này thôi.” Thành thiếu có ý kéo gần quan hệ của mình và Bạch tiên sinh. Dù sao hiện tại, anh là người đại diện của Trịnh Hòa, nếu mối quan hệ giữa Bạch Ân và Trịnh Hòa có thể phát triển lâu dài, anh có thể thường xuyên gặp mặt ông.
“Vì sao? Tôi có lý do gì để đi?” Bạch Ân nhấp một ngụm trà, buông chén xuống, lại rót thêm trà cho Thành thiếu, nước trà chiếm đúng tám phần chén, không nhiều, không thiếu ly nào. Giúp người khác rót trà là thói quen tốt duy nhất ông học được từ Bạch lão gia tử, dù người đối diện là Thành thiếu hay ai thì cũng thế. Đối với việc Thành thiếu mời qua công ty của giám đốc Tống, thực ra, Bạch Ân cũng muốn đi. Kế hoạch của ông là mua lại công ty đó, khiến lão Tống Chấn Hào mà ông chán ghét đó phải khóc than, nước mặt giàn dụa, sống không bằng chết. Nhưng ông lại phân vân, hay là đập sụp cái tòa nhà đó, một quả bom là đủ rồi.
Lúc này, Thành thiếu quả thực không biết nói gì. Anh cảm thấy, lối suy nghĩ của Bạch tiên sinh và mình không cùng trong một mặt phẳng. Anh lễ phép hỏi ý kiến, Bạch tiên sinh lại giấu kín nơi biển sâu, thỉnh thoảng cầm đinh ba đâm mình một cái rồi chạy, bỏ lại anh đau khổ ngồi vá thuyền thủng.
Thành thiếu đang loay hoay tìm kiếm đề tài thì Bạch Ân sau một hồi suy xét kỹ càng nên ‘mua hay đánh bom’, ông quyết định, tới gặp Trịnh Hòa đã rồi tính sau, tiện thể đón cậu về để abc xyz.
“Đi thôi.” Bạch Ân đứng lên, cầm lấy áo khoác.
“Đi đâu?” Thành thiếu lơ tơ mơ.
Bạch Ân nhìn anh như nhìn thiểu năng trí tuệ: “Chẳng phải cậu nói, đi xem Trịnh Hòa huấn luyện sao?”
Thành thiếu: “…”
Bạch Ân quả là giống lời đồn, cách thức làm việc rất cổ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.