Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 94: Chương 94
Yên Tử
05/03/2017
Cuối cùng, cục trưởng Tống đưa dự án ‘Khai thác Nguyên thạch’ cho người khác. Vương Thư Hoa lo lắm, chạy vội tới tìm Bạch Ân, nốc hết cốc cà phê mới pha, uống xong lè lưỡi: “Đắng quá.”
Bạch Ân cười tủm tỉm: “Đắng thế thì, nhổ chỗ ông vừa uống ra đi.”
Sống lưng Vương Thư Hoa lạnh run, vội chỉ vào tay mình: “Tay tôi chưa khỏi mà, ông đừng nghĩ ra trò gì nữa.”
Bạch Ân nói: “Không tán nhảm với ông, đến chỗ tôi làm gì? Sao phải vội thế.”
Vương Thư Hoa gõ đầu: “Lão Bạch, cái dự án mà cục trưởng Tống nói muốn đưa ông, giờ lại cho người khác. Ông nghĩ thế nào? Giờ vẫn có cơ hội giành về được đấy.”
“Giành làm gì?” Bạch Ân lại gần, ngồi lên bàn, hai chân vắt chéo, cầm tách cà phê, uống.
“Chẳng phải ông vẫn muốn….” Vương Thư Hoa không hiểu hết nổi ý đồ của Bạch Ân, cứ tưởng ông ấy coi trọng vụ này lắm, không ngờ lại chẳng là cái thá gì.
“Giờ tôi bỏ, ” Bạch Ân nó: “Dự án này, cứ để cho ông ta đi.”
Thấy Bạch Ân như thế, Vương Thư Hoa nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không nói suy nghĩ trong lòng ra.
Bạch Ân cúi xuống, nhìn bóng mình phản chiếu trong tách cà phê, chậm rãi nở một nụ cười.
Cục trưởng Tống đang nhảy vào cái bẫy ông giăng ra đây mà, dự án này đương nhiên phải chuyển cho người khác, tốt nhất là không cần liên quan gì đến ông.
Sao phải giành lấy chứ?
Bạch Ân cười tủm tỉm: “Đắng thế thì, nhổ chỗ ông vừa uống ra đi.”
Sống lưng Vương Thư Hoa lạnh run, vội chỉ vào tay mình: “Tay tôi chưa khỏi mà, ông đừng nghĩ ra trò gì nữa.”
Bạch Ân nói: “Không tán nhảm với ông, đến chỗ tôi làm gì? Sao phải vội thế.”
Vương Thư Hoa gõ đầu: “Lão Bạch, cái dự án mà cục trưởng Tống nói muốn đưa ông, giờ lại cho người khác. Ông nghĩ thế nào? Giờ vẫn có cơ hội giành về được đấy.”
“Giành làm gì?” Bạch Ân lại gần, ngồi lên bàn, hai chân vắt chéo, cầm tách cà phê, uống.
“Chẳng phải ông vẫn muốn….” Vương Thư Hoa không hiểu hết nổi ý đồ của Bạch Ân, cứ tưởng ông ấy coi trọng vụ này lắm, không ngờ lại chẳng là cái thá gì.
“Giờ tôi bỏ, ” Bạch Ân nó: “Dự án này, cứ để cho ông ta đi.”
Thấy Bạch Ân như thế, Vương Thư Hoa nhíu mày, nhưng rốt cuộc vẫn không nói suy nghĩ trong lòng ra.
Bạch Ân cúi xuống, nhìn bóng mình phản chiếu trong tách cà phê, chậm rãi nở một nụ cười.
Cục trưởng Tống đang nhảy vào cái bẫy ông giăng ra đây mà, dự án này đương nhiên phải chuyển cho người khác, tốt nhất là không cần liên quan gì đến ông.
Sao phải giành lấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.