Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 473: Pn: Gửi kịch bản đại thần có trí tưởng tượng thái quá (1)

Yên Tử

03/03/2017

30.

Trịnh Hòa chuẩn bị xong xuôi đi ra thì thấy Bạch tiên sinh đang mặc áo khoác.

“Chúng ta không ăn sáng sao?” Trịnh Hòa hỏi.

“Ăn ở ngoài.” Bạch tiên sinh đáp.

Trịnh Hòa nhìn bữa sáng trên bàn bếp, nói: “Thím Triệu đã nấu rồi.”

“Nguội.” Bạch tiên sinh bảo.

Trịnh Hòa nhận ra, mình đúng là hiểu Bạch tiên sinh, chỉ từ một tiếng ấy thôi mà cậu đã đoán được, người đàn ông này chắc chắn đến bật bếp ga cũng không biết. Cậu vén tay áo lên, nói: “Anh khoan hẵng mặc đồ, tôi đi hâm nóng đồ ăn.”

Nhờ ơn ông bà Trịnh, Trịnh Hòa sớm đã luyện được công phu bếp núc, nấu cơm no bụng không thành vấn đề, hơn nữa giờ đã có sẵn đồ ăn, chỉ cần để nóng.

Trong lúc Trịnh Hòa hâm đồ, Bạch tiên sinh đứng bên cạnh cậu, Trịnh Hòa nói: “Trong này dầu mỡ, anh đi ra ngoài đi.”

“Không sao.” Bạch tiên sinh nói, bỗng nhiên, hắn cúi đầu tựa vào vai Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa đột nhiên cứng người, không dám cục cựa, cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh mệt à?”

“Không.” Bạch tiên sinh ngẩng đầu lên, đi ra ngoài.

Trịnh Hòa ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười thành tiếng, sao cậu thấy hành động vừa rồi của Bạch tiên sinh giống mèo thế nhỉ, ôi chao, chẳng nhẽ là đang cảm ơn mình?

Trịnh Hòa nghĩ thế, lại cười ngây ngô.

31.

Lúc ngồi trên xe, Trịnh Hòa bật di động lên thì thấy hàng loạt những cuộc gọi nhỡ của Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập. Trịnh Hòa nhìn giờ, thấy đang là thời gian nghỉ trưa liền gọi lại cho Tuyên Minh Minh.

Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập đang chụm đầu thương lượng đối sách, thấy Trịnh Hòa gọi cho mình liền bấm nhận cuộc gọi ngay lập tức: “Mày chạy đâu thế? Sao không bắt máy?”

Trịnh Hòa bịt tai mà vẫn nghe tiếng la của nó văng vẳng: “Sao thế, sao thế, hoảng hốt cái gì vậy? Minh Minh, mày nhớ tao à?”

Bạch tiên sinh ngồi cạnh liếc mắt nhìn qua.

Trịnh Hòa vội ngừng trêu chọc, nghiêm mặt nói: “Tao sắp đến rồi.”

“Này này, mày khoan hẵng tới, nghĩ cách ứng phó với con mụ yêu tinh đó đã, sáng nay mụ đó nổi điên trên lớp, bảo mày không chịu dọn vệ sinh, lại không đến lớp, đang đòi tìm bố mày đấy, bọn tao không ngăn nổi, sốt ruột lắm.”

“Đệt! Bà ấy điên à! Làm giáo viên chủ nhiệm của tao thì muốn làm gì tao cũng được chắc? Bắt tao quét dọn phòng học thì tao phải quét à, mụ đấy có biết rõ mọi chuyện không, vậy mà dám bắt nạt người khác?”

“Mày đi mà nói thẳng với mụ ấy, giờ mụ ấy như điên ấy, dù sao thì mày cứ đến trường mau mau đi, rồi xem giải quyết thế nào.” Tuyên Minh Minh vừa nói xong thì chuông vào lớp vang lên, nó vội vàng cúp máy.

Trịnh Hòa tức lắm, toan gọi điện cho mẹ. Bạch tiên sinh hỏi: “Sao vậy?”

“Giáo viên chủ nhiệm của tôi ức hiếp học sinh, ” Trịnh Hòa giận quá liền kể hết mọi chuyện xảy ra cho hắn, Bạch tiên sinh nói: “Có nghĩa là, trong lớp có người tố cáo cậu chép bài, rồi cô ấy phạt cậu ở lại quét lớp nhưng sự thực là cậu không chép bài, đúng không?”

Trịnh Hòa gật đầu: “Anh bảo thế có tức không, con bé mập đó nói gì thì mụ cũng tin chắc? Đừng có quá đáng thế chứ?”

“Đừng giận, ” Bạch tiên sinh cười cười: “Tôi có quen hiệu trưởng trường cậu, cậu theo tôi tới phòng ông ấy đi, tôi mời giáo viên chủ nhiệm của cậu qua.”

Trịnh Hòa chần chờ: “Bố mẹ tôi vẫn ở trường đó, hơn nữa tôi cũng không nói với họ mình qua ở chỗ anh, đi thế nhỡ có vấn đề gì thì sao.”

“Không sao, ” Bạch tiên sinh nói: “Sẽ không ai biết chuyện này, ngoại trừ đương sự.”

Nghe Bạch tiên sinh cam đoan, Trịnh Hòa mới tạm an tâm. Tuy cậu thoáng cảm thấy mình dường như quá ỷ lại vào Bạch tiên sinh, nhưng trong lúc đang hoang mang lo sợ, có người giúp mình đối phó với khó khăn, cảm giác này quả là không tệ.

32.

Bảo vệ vừa thấy biển số xe liền mở cửa, thư ký của Bạch tiên sinh đã gọi điện nói chuyện với hiệu trưởng trước. Trịnh Hòa dẫn Bạch tiên sinh tới phòng ông, còn chưa kịp mở cửa, hiệu trưởng đã tươi cười mở hộ.

“Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp, gần đây ngài thế nào?” hiệu trưởng bắt tay với Bạch tiên sinh, mời họ vào phòng.

Vệ sĩ khoanh tay đứng sau Bạch tiên sinh rất tự nhiên, Trịnh Hòa nhìn nhìn, vốn cậu cũng định đứng sau sa lông, nhưng lại bị Bạch tiên sinh kéo, thành ra cậu ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Tôi vẫn thế, lần này tìm đến ông chỉ vì một việc nhỏ mà thôi.” Bạch tiên sinh ôn hòa nói, hắn chỉ vào Trịnh Hòa ở bên cạnh mình.

“A, em là học sinh của trường đúng không?” hiệu trưởng cười hòa ái với Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa gật đầu: “Dạ, lớp 11.”

Bạch tiên sinh nói: “Tôi muốn nhờ ông gọi một giáo viên tới, tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng đứa bé này phải chịu ấm ức, tôi mong nhà trường có thể trả lại sự công bằng cho em nó.”

Hiệu trưởng vừa nghe vậy liền sốt ruột, vội hỏi: “Ôi chao, có chuyện gì thế? Ngài yên tâm, cứ nói với tôi, hiệu trưởng tôi sẽ giúp ngài.”

“Đương sự chưa tới, chưa thế nói rõ mọi chuyện, ” Bạch tiên sinh quay đầu lại nói với Trịnh Hòa: “Giáo viên chủ nhiệm của cậu tên gì?”

“XXX.” Trịnh Hòa nói.

Hiệu trưởng sớm đã hiểu ý của Bạch tiên sinh, tuy thấy hắn có chút chuyện bé xé ra to, nhưng đây hiển nhiên không phải điều mà một kẻ luôn bao che cho người của mình như Bạch tiên sinh sẽ nghĩ tới.

“Được rồi, ” hiệu trưởng tươi cười gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Trịnh Hòa, bảo cô lên tầng, sau đó lại rót trà cho Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh: “Chút cô ấy sẽ lên, em tên gì nhỉ?” ông nhìn về phía Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nói: “Em là Trịnh Hòa.”

Hiệu trưởng nghĩ thầm, sao không phải họ Bạch? Thôi, chắc là họ hàng xa, ông nói tiếp: “Chuyện học tập chắc là mệt lắm? Phải chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi hợp lý sẽ tăng hiệu suất học tập, đúng rồi, thành tích của em thế nào?”

Trịnh Hòa sắp khóc đến nơi. Thành tích học tập và thể dục của cậu cứ như là cái là cái lá cây bị sâu gặm, tàn tạ và thủng lỗ chỗ.

Bạch tiên sinh che miệng ho khan, Trịnh Hòa đoán chắc anh ta lại cười trộm liền đưa tay chọt chọt, mắt nhìn ý bảo: Anh định làm gì thế?

Bạch tiên sinh nâng tách trà trước mắt lên, nhấp một ngụm, bỗng hiên hắn nói: “Chuyện ông nói với tôi lần trước, tôi nghĩ có thể thực hiện được, tôi sẽ bảo người qua thảo luận với ông, ông cứ đợi tiền xuất hiện đi.”

Trịnh Hòa nghĩ thầm, sao hai người lại nhắc đến giao dịch tiền tài trước mặt mình? Nhỡ cậu học phải cái xấu thì sao. Trịnh Hòa chưa kịp “chỉ trích” thêm thì cửa mở, giáo viên chủ nhiệm nịnh nọt đi tới. Vừa thấy Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh thì cô thoáng ngẩn ra, sau đó mặt đổi sắc nhanh như lật sách, cô lớn tiếng quát: “Trịnh Hòa, sao hôm nay em không đi học?”

Bạch tiên sinh không thèm để ý đến cô ta, hắn đưa tay gõ nhẹ lên bàn, hiệu trưởng liền nói ngay: “Chuyện này chúng ta sẽ thảo luận chi tiết sau, tôi nghe nói cô và Trịnh Hòa có chút mâu thuẫn, vừa lúc tôi đang rảnh, hai người cùng nhau trò chuyện, tốt nhất là cởi bỏ khúc mắc, nhiệm vụ của giáo viên chẳng phải là dạy dỗ học sinh sao, Trịnh Hòa, em cũng nên thông cảm cho cô giáo, cô ấy cũng là có nỗi khổ riêng.”

Bạch tiên sinh lại gõ gõ bàn, hiệu trưởng không dám nói gì nữa.

Có lẽ cô giáo viên chủ nhiệm chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liền vếch mặt trên trời hỏi: “Người ngồi cạnh là phụ huynh của em sao?”

Bạch tiên sinh gật đầu: “Chào cô.”

Giáo viên chủ nhiệm nói: “Tuy tôi không biết anh là gì của Trịnh Hòa, nhưng anh phải biết thái độ của cậu ta như thế nào, ở lớp không chú ý giảng bài, anh nhìn thành tích học tập của nó xem, khó khăn lắm lần này có tiến bộ đôi chút, tôi còn chưa kịp vui mừng, nào ngờ nó lại chép bài!”

Trịnh Hòa giận dữ nói: “Em không chép bài! Cô đừng ngậm máu phun người!”

“Tôi đang nói chuyện với phụ huynh của em! Em câm ngay miệng lại, được không?” giáo viên chủ nhiệm nói. Bởi bố mẹ Trịnh Hòa đều là giáo viên nên cô còn tưởng Bạch tiên sinh cũng là người trong ngành giáo dục, chẳng qua quen biết chút đỉnh với hiệu trưởng, định nhờ ông ta đứng ra bênh. Hừ, đã vào được trường này thì có mấy ai xuất thân từ gia đình bình dân chứ? Cô cảm thấy Bạch tiên sinh đúng là ấu trĩ.

“Tôi cảm thấy cô nhắm sai mục tiêu rồi, ” Bạch tiên sinh nói: “Cô và Trịnh Hòa có mâu thuẫn, không phải cô và tôi. Cô nói những lời đó với tôi có ích lợi gì.”

Bị hắn nói thế, mặt cô lúc đỏ lức trắng: “Ai đời lại để học sinh nói chuyện ngang hàng với giáo viên chủ nhiệm….”

“Vậy cô đừng làm giáo viên chủ nhiệm nữa.” Bạch tiên sinh nhìn về phía hiệu trưởng, hiệu trưởng trưng ra cái mặt đau khổ như đang khóc tang: “Bạch tiên sinh, ngài cho tôi chút mặt mũi đi….”

“Đã thế thì, tôi dẫn Trịnh Hòa đi.” Những vệ sĩ phía sau đột ngột đứng lên, bấy giờ giáo viên chủ nhiệm với nhận ra phía sau còn đứng một đám người.

“Đừng, đừng!” Hiệu trưởng vội vàng nói, liếc mắt ra hiệu với giáo viên chủ nhiệm: “Có việc gì chúng ta cứ từ từ giải quyết, từ từ giải quyết.”

Trịnh Hòa cũng kéo Bạch tiên sinh, bố mẹ cậu đều đang làm việc ở trường này, nếu căng thẳng quá, ông bà Trịnh chắc chắn sẽ quở mắng mình.

Bạch tiên sinh quay lại sờ sờ đầu Trịnh Hòa, sau đó lại ngồi xuống.

Trịnh Hòa và hiệu trưởng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn người này, lại liếc người kia, hẳn đã đoán được đại khái thân phận của người trước mặt, cô đứng bên cạnh hiệu trường, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: “Trịnh Hòa, em nói em không chép bài, em có thể chứng minh sao?”

“Cô, cô nghe ai nói rằng em chép bài?” Trịnh Hòa hỏi thẳng, không chút kiêng dè.

“Đương nhiên là có một bạn học sinh nói với cô.” Giáo viên chủ nhiệm đáp.

“Vậy cô lấy bài thi của em và người đó ra so sánh, cô mở to hai con mắt của cô ra mà xem, liền biết là em có chép bài hay không.” Trịnh Hòa châm chọc nói.

Cô giận lắm nhưng vẫn phải nghẹn lại: “Cô đã hứa là sẽ không nói tên của em ấy.”

“Cô không cần nói em cũng biết, ” Trịnh Hòa nói: “Là con bé mập phải không? Nó bảo em chép nó đúng không? Được rồi, cô gọi nó đến, làm rõ mọi chuyện, đừng để em bị đặt điều như thế.”

“Hiện đang là giờ học.” cô đáp.

Hiệu trưởng cũng khuyên nhủ: “Đúng thế, đang là giờ lên lớp, thầy cũng hiểu rồi, chẳng qua là hiểu lầm thôi mà, bảo cô ấy xin lỗi em là được. Trịnh Hòa, em chớ để trong lòng, mau về lớp đi.”

Bạch tiên sinh đưa tay định chạm vào chén trà, nghe thấy vậy, ông liền đẩy, chén trà rơi xuống, nước chảy xuống theo mặt bàn, lan tới chỗ hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm.

Hiệu trưởng không ngờ Bạch tiên sinh lại nổi cơn giận, hỏi: “Ý ngài là….?”

“Hai người cũng ra vẻ thật đấy, ” Bạch tiên sinh lạnh lùng nói: “Tôi gác lại công việc để đến đây, vậy mà lại lấy lý do đang trong giờ học để đuổi tôi đi? Vậy Trịnh Hòa thì sao? Chịu ấm ức mà lại để yên như vậy? Tôi nghe nói, hôm qua giáo viên này phê phán cậu ấy chép bài ngay trước lớp phải không? Ha.”

Trịnh Hòa cũng hùa theo: “Hai người đừng cho rằng em là ăn mày, quẳng cho cái bánh màn thầu rồi đuổi đi.”

“Vậy anh muốn gì?”Giáo viên chủ nhiệm không chịu nổi nữa, chất vấn.

Bạch tiên sinh bình tĩnh nói: “Giờ không phải chúng tôi muốn gì, mà các người định giải quyết như thế nào.”

Trịnh Hòa ngồi cạnh Bạch tiên sinh, bĩu môi ra chuyện mình đang giận lắm.

“Tôi biết cần làm gì rồi, ” hiệu trưởng day day hàng lông mày: “Cứ theo ý Bạch tiên sinh vừa nói đi, tôi sẽ xa thải cô ấy, ngài xem vậy được chưa?”

“Ông hỏi Trịnh Hòa đi.” Bạch tiên sinh cười lạnh: “Người bị mắng đâu phải tôi.”

Hiệu trưởng nhìn về phía Trịnh Hòa.

Thấy được những hành vi của hiệu trưởng, kỳ thực Trịnh Hòa cảm thấy khinh bỉ ông ta, mọi chuyện chưa rõ ràng đã chen miệng vào giải thích hộ cô chủ nhiệm, giờ thì lại đùn đẩy trách nhiệm. Tuy người được lợi nhất là cậu, nhưng dù thế cậu vẫn coi thường ông ta.

Trịnh Hòa nhìn về phía Bạch tiên sinh, thấy anh ta không có ý kiến gì liền nói: “Cứ thế đi.”

Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía hiệu trưởng, hô: “Ông định sa thải tôi thật sao?!”

Hiệu trưởng nói: “Cô về phòng, thu dọn đồ đạc của mình đi.”

“Rõ ràng ông đã nhận từ cha tôi năm mươi….” Cô cuống quá đến độ sắp khóc đến nơi.

“Cô có bằng chứng không?” hiệu trưởng lạnh lùng quát: “Đi ra ngoài!”

“Ông, ông cứ đợi đấy!” giáo viên chủ nhiệm đóng sầm cửa lại, rời đi.

Trịnh Hòa trợn tròn mắt nhìn cái trò hề này, bỗng nhiên cậu cảm thấy có chút áy náy, tuy cô chủ nhiệm thường mắng chửi mình vô cớ, phạt trực nhật, dùng thước đánh vào lòng bàn tay các kiểu vô nhân đạo, nhưng đối với những học sinh khác, cô ấy đâu có xử tệ…..

Dừng, dừng! Đừng nghĩ nữa.

Trịnh Hòa cảm thấy mình có chút khuynh hướng làm M.

Hiệu trưởng sa thải cô chủ nhiệm xong, cảm thấy mình đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi, hỏi: “Bạch tiên sinh, lúc nào ngài lại đến?”



Bạch tiên sinh nhìn ông một cái, vẻ mặt đầy khinh bỉ: “Tự tới BEACHER đi.” Nói xong, hắn quay lại nhìn Trịnh Hòa hỏi: “Cậu có muốn lên lớp không?”

Trịnh Hòa muốn tạm né một chút, cậu nói: “Không, tôi không muốn người khác cho rằng vì tôi mà cô ấy mới bị sa thải.”

“Đó là tự làm tự chịu.” Bạch tiên sinh bình tĩnh nói, hắn đứng dậy, bước ra cửa trong sự hộ tống của nhóm vệ sĩ. Trịnh Hòa lẽo đẽo theo sau như cái đuôi, cậu thấp hơn những vệ sĩ này hai cái đầu, nhìn thực buồn cười.

33.

Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh tới BEACHER, đây là lần đầu tiên cậu thực sự đi vào chỗ này. Cậu nghe Bạch tiên sinh nói ở tầng ba có một phòng toàn đồ chơi điện tử liền hào hứng chạy lên trước.

A Bối đi theo sau, rõ ràng hắn tới trông Trịnh Hòa, cuối cùng lại chơi hăng hơn cả cậu. Trịnh Hòa nghe tiếng tay hắn đập rầm rầm mà đau hết cả đầu.

“A Bối.” Trịnh Hòa gọi: “Anh đang chơi gì thế?”

A Bối liếc mắt nhìn cậu: “Bóng rổ, cậu chơi cùng không?”

Trịnh Hòa lắc đầu, dây thần kinh vận động của cậu không được tốt, cậu chưa từng thắng trò này bao giờ, cậu hỏi: “Lúc nào Bạch tiên sinh mới xong việc nha?”

“Cậu có việc cần tìm ngài ấy à?” A Bối hỏi.

Trịnh Hòa không gật cũng không lắc, đáp: “Tôi chỉ muốn biết lúc nào được về thôi.”

“Vậy cậu phải đợi một lát nữa rồi.” A Bối nói: “Bạch tiên sinh mà đã làm việc thì không biết lúc nào mới xong, hay cậu lên tìm ngài ấy đi.”

“Anh ấy đang làm việc mà, tôi làm phiền thì sao.” Trịnh Hòa nói.

“Không sao.” A Bối tắt máy: “Ngài ấy chắc chắn sẽ không giận cậu, hơn nữa tôi thấy cậu cũng chán ở đây rồi, lên đó đi.”

Trịnh Hòa cười ngại ngùng, cậu cứ tưởng chỗ này thú vị lắm, nào ngờ chỉ có lèo tèo vài trò, còn không bằng trung tâm game ở cổng trường cậu: “Thôi, tôi ở đây đợi cũng được, đợi Bạch tiên sinh xong việc mới qua.”

“Đừng, ” A Bối đẩy đẩy: “Tôi cũng chán rồi, cậu ở đây tôi không ra ngoài được, đi đi, đi đi, tôi lấy đồ ăn cho cậu.”

Trịnh Hòa nhìn hắn, nói: “Tôi thấy anh chơi vui lắm mà, cái máy đó sắp bị anh đập thủng rồi.”

A Bối gãi gãi đầu, cười ha hả: “Tôi diễn trò, giả vờ thế thôi, trẻ con sao hiểu được.”

34.

Bạch tiên sinh đúng là không giận Trịnh Hòa khi cậu tới quấy rầy. Tại tầng cao nhất của BEACHER, Trịnh Hòa nhìn hành lang kín bưng, không có cửa sổ y hệt những gì quyển sách miêu tả, rồi mở cửa.

Bạch tiên sinh đang ngồi ở ghế nhìn văn kiện, ngẩng đầu thấy Trịnh Hòa bước vào thì gật đầu với cậu, hắn mỉm cười chỉ vào chiếc sa lông bên cạnh, ý bảo cậu ngồi đó.

“Bạch tiên sinh, xin lỗi, làm phiền trong lúc anh đang làm việc.” Trịnh Hòa nói.

Bạch tiên sinh lật trang, nói: “Không sao, vừa lúc, tôi cũng đang chán.”

Trịnh Hòa ngồi trên sa lông, nhìn ngó xung quanh. Cậu cứ tưởng nơi không có cửa sổ sẽ rất u ám, nhưng phòng này chỗ nào cũng có bóng đèn, thành ra còn sáng hơn bên ngoài rất nhiều.

Bạch tiên sinh nói: “Lát nữa tôi mới xong việc, cậu cứ ở đây chờ, nếu chán có thể lấy sách ở trên giá mà đọc.”

“A, ” Trịnh Hòa thấy chén của anh ta không có nước, liền đi qua giúp hắn rót, hỏi: “Ấm nước ở đâu?”

“Phòng nước ở bên kia, ” Bạch tiên sinh chỉ vào một cánh cửa nhỏ ở bên phải.

“Anh uống gì? Trà hay cà phê?” Trịnh Hòa nhìn cặn còn sót lại ở đáy chén, cậu biết anh ta vừa uống cà phê.

“Cậu biết pha cà phê sao?” Bạch tiên sinh cười hỏi.

“Không biết, ” Trịnh Hòa đáp rất thành thực: “Hơn nữa, tôi cũng không biết dùng máy pha cà phê.”

Bạch tiên sinh nói: “Nhưng ở đây không có trà.”

“Anh không uống trà sao?” Trịnh Hòa ngạc nhiên, trợn tròn mắt.

Hai tay của Bạch tiên sinh đan vào nhau, đặt lên bàn, chống cằm: “Kỳ lạ lắm sao?”

“Không phải, ” Trịnh Hòa nói: “Tôi cũng không hay uống trà.”

Bạch tiên sinh cười nhạo: “Thế khi nãy cậu còn tỏ ra như thế làm gì….”

Mặt Trịnh Hòa ửng hồng: “Tôi vẫn nghĩ anh là người hay uống trà, được rồi, đừng cười, trà hay cà phê đều không có, anh uống nước sôi đi.”

“Tôi không muốn uống.” Bạch tiên sinh nói.

“Tốt cho cơ thể.” Trịnh Hòa không để tâm đến lời kháng nghị của hắn.

Bạch tiên sinh nhìn cậu bưng chén nước đến, nhấp một ngụm, hỏi: “Dưới tầng không thú vị sao?”

“Cũng bình thường, chơi một lúc là chán.” Trịnh Hòa nói.

“Tôi còn tưởng, ở tuổi các cậu thích mấy trò đó lắm.” Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Cũng có thể là do thiết bị, căn phòng đấy được thiết kế không phải để đặt máy trò chơi điện tử, mấy cái máy đó được chuyển qua nên tôi xếp chúng ở đó thôi.”

“Tôi có nó giống như một căn phòng riêng, trong đó có giường lớn, phòng đấy để làm gì thế?” Trịnh Hòa ngơ ngác hỏi.

“Chẳng nhẽ cậu không nhận ra rằng tầng đấy đều là phòng riêng sao?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Có.” Trịnh Hòa nói: “Đâu đâu cũng có cửa, trên cửa còn có biển số.”

Bạch tiên sinh đặt văn kiện xuống, ký tên mình lên đó rồi nói: “Vậy mà cậu vẫn chưa đoán được.”

Trịnh Hòa lắc đầu: “Tôi không biết.”

Bạch tiên sinh buông bút xuống, khép tập văn kiện lại, nói: “Phòng tình – thú, cậu biết chưa?”

Trịnh Hòa: “…”

Bạch tiên sinh thích thú nhìn gương mặt ngơ ngác của Trịnh Hòa, còn nói rất ái muội: “Cậu đúng là bé ngoan, trước đây chưa từng tới chỗ như thế này bao giờ?”

“Tôi, tôi ….sao tôi biết được chứ?!” Trịnh Hòa bị Bạch tiên sinh trêu ghẹo, cậu cảm thấy bồn chồn, liền thẹn quá chuyển giận.

Bạch tiên sinh bỗng nhiên cầm tay Trịnh Hòa, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay cậu. Trịnh Hòa thấy ngứa, định rụt tay lại thì hắn chợt kéo cậu qua trước mặt, dùng chất giọng khàn khàn hỏi: “Chuyện hôm qua tôi nói, cậu còn nhớ sao?”

“Anh nói gì?” Trịnh Hòa nghĩ một hồi vẫn không nhớ ra, cũng vì họ nói với nhau rất nhiều, đa phần đều là những chuyện linh tinh vẩn vơ.

“Tôi nói, ” Bạch tiên sinh mở miệng: “Theo như nội dung trong sách, đằng nào mười một năm sau chúng ta cũng yêu nhau, chi bằng, cứ thực hiện trước….”

Trịnh Hòa đột nhiên nghĩ ra, cậu hoảng sợ nhìn Bạch tiên sinh: “Chẳng nhẽ anh định làm chuyện ấy ấy với tôi bây giờ? Tôi, tôi không yêu sớm đâu….”

Bạch tiên sinh nghẹn cười đến nội thương, hắn nói: “Tôi có điểm nào không tốt? Cậu nói xem nào.”

Trịnh Hòa đáp: “Không phải anh không tốt, tôi cũng rất thích anh, nhưng giờ tôi còn quá nhỏ, mới mười bảy, anh không được làm thế.”

“Cậu đâu có nhỏ?” Tầm mắt Bạch tiên sinh chuyển xuống phần dưới của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa vội che chỗ hiểm, sẵng giọng: “Lão dê già này, nhìn chỗ nào đấy!”

Tay Bạch tiên sinh vẫn đang túm lấy tay Trịnh Hòa, cậu thử rút nhưng không ra, nói: “Anh tóm tôi đau quá, buông ra, tôi muốn đi ra ngoài.”

“Đừng.” Bạch tiên sinh cười tủm tỉm: “Cậu từng làm chuyện đó với con gái chưa?”

“Chưa! Chưa chưa chưa chưa!” đến cổ của Trịnh Hòa cũng đỏ lựng, cậu hô: “Anh làm gì thế! Bình thường chút đi được không! Tôi giận đó!”

Bạch tiên sinh hỏi tiếp: “Vậy với con trai thì sao?”

“Anh điên à!” Trịnh Hòa tuôn ra không thèm lựa từ: “Làm chuyện ấy với con gái tôi còn chưa, những là với con trai!”

“Vậy có nghĩa là, cậu vẫn sạch sẽ?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Đệt! Anh đừng có hỏi tôi nữa!” Trịnh Hòa nói: “Buông tay, tôi không muốn ở đây nữa, để tôi về.”

“Ở lại với tôi chút đi, ” Bạch tiên sinh cười nói: “Ngồi ngay đây thôi, đừng đi lung tung.”

Thực ra Trịnh Hòa có chút sợ, ánh mắt Bạch tiên sinh nhìn cậu chằm chằm rất kỳ quái, điều này khiến cậu cảnh giác. Cậu không tìm sách nữa, về thẳng ghế sa lông ngồi, im thin thít.

Thư ký qua đưa nước trái cây và bánh ngọt cho cậu, ông là một người đàn ông trung niên gầy nhom, thấy bộ dáng của Trịnh Hòa, ông nhìn về phía Bạch tiên sinh không đồng tình: “Ngài dọa cậu ấy phải không?”

“Sao chuyện gì anh cũng đổ cho tôi được thế.” Bạch tiên sinh bật cười.

“Khi nãy chỉ có hai người trong phòng, không là ngài thì là ai?” Thư ký cúi đầu hỏi Trịnh hòa: “Cậu bé ngoan, cậu về trước đi, tôi cho xe đưa cậu về.”

Trịnh Hòa nhét thẳng cái bánh ngọt vào miệng, vừa định gật đầu, bỗng nhiên Bạch tiên sinh đặt tập văn kiện xuống, nhìn hai người bọn họ, nói: “Trịnh Hòa, ngồi.”

Vị thư ký gầy nhom thở dài: “Ngài lại bắt nạt trẻ con.”

“Người của tôi liên quan gì đến anh?” Bạch tiên sinh phất tay, nói: “Anh ra ngoài đi, có việc thì sai người khác vào, hôm nay tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.”

Vị thư ký gầy nhom vừa lắc đầu vừa đi ra ngoài, Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh sao giống…..trẻ con thế nhỉ?

“Trịnh Hòa, cậu qua đây.” Bạch tiên sinh nói.

“Anh lại gọi tôi gì thế?” Trịnh Hòa uống nước trái cây ừng ực, không thèm đứng lên.

Thấy Trịnh Hòa không để ý đến mình, Bạch tiên sinh đi tới ngồi cạnh cậu, quàng tay qua lưng cậu, nhẹ giọng hỏi: “Nãy tôi khiến cậu sợ à?”

Trịnh Hòa mạnh miệng: “Thôi đi, mặt anh là mặt quái vật hay sao mà tôi nhìn đã sợ.”

“Được rồi, tôi xin lỗi, ” Bạch tiên sinh nói: “Nhưng cậu nghĩ thế nào?”

“Tôi chẳng nghĩ gì cả.” Trịnh Hòa nói: “Dù trên sách có nói, những chuyện đó sẽ xảy ra, nhưng tương lai có thể thay đổi, hiện anh không thích đàn ông, tôi cũng thế, thậm chí tôi cũng không muốn làm diễn viên, anh có thể không cần quan tâm đến những thứ quyển sách đó viết.”

“Ý cậu là sao? Cậu không thích tôi!?” hiếm hoi lắm Bạch tiên sinh mới phản ứng mạnh như thế.

Trịnh Hòa chớp chớp mắt, nói: “Tôi nói là…..tôi không thích đàn ông.”

“Tôi là đàn ông.” Bạch tiên sinh nói: “Cậu từ chối tôi, đúng không?”

Trịnh Hòa chết ngất vì cái tư duy ép buộc của Bạch tiên sinh mất thôi, cậu nói: “Chẳng phải anh cũng không thích đàn ông sao? Đến ấy ấy với đàn ông thế nào anh còn không biết!”

“Tôi sẽ học, ” Bạch tiên sinh định kéo Trịnh Hòa đứng dậy, Trịnh Hòa hỏi: “Anh định dẫn tôi đi đâu?”

“Dưới tầng có MB.” Bạch tiên sinh nói: “Cậu xuống quan sát với tôi.”

Trịnh Hòa bám chặt vào ghế sa lông, hô: “Anh bình thường chút cho tôi nhờ! Không quan hệ mười mấy năm rồi sao? Sao vừa nghe đến chuyện này lại tích cực như thế! Tôi vẫn là học sinh đấy! Anh cư xử như người trưởng thành cho tôi xem nào?!”

“Vậy cậu xem nên dùng phương pháp nào?” Bạch tiên sinh hỏi.

Trịnh Hòa thấy anh ta đã tỉnh táo lại, cậu chỉnh lại áo mình, nói: “Anh không thấy là, giờ chúng ta không cần để ý đến việc đó, điều cần quan tâm là mối quan hệ giữa chúng ta sao?”

“Tôi thấy như hiện giờ là được rồi.” Bạch tiên sinh nói.

“Thôi đi, đấy là anh nghĩ thế.” Trịnh Hòa nói: “Tôi còn phải thi đại học, tôi nhớ là anh có bệnh về tinh thần phải không? Tôi và anh mà yêu nhau, anh sẽ cho tôi ở ký túc xá chắc?”

Bạch tiên sinh khoanh tay nói: “Hiện giờ tôi cũng sẽ không cho cậu ở ký túc xá.”

“Đó, anh xem lại mình xem!” Trịnh Hòa nói: “Chính vì thế, vậy nên chúng ta phải tách ra, anh và tôi đi theo con đường của riêng mình, có gì mười một năm sau chúng ta gặp lại, được không?”

“Không đồng ý.” Bạch tiên sinh nói: “Nếu cậu là của tôi, sao tôi có thể khiến cậu rời đi.”



Trịnh Hòa thở dài, tính cách của Bạch tiên sinh quả nhiên giống hệt trong sách, cố chấp quá thể, cậu nói: “Anh không muốn chống lại số mệnh sao? Chỉ vì hai quyển sách mà anh chấp nhận yêu một người đàn ông.”

“Tôi thấy cậu không tệ, ” Bạch tiên sinh nói: “Tôi đã chấp nhận sự thật, cậu cũng thế đi, cùng tôi xuống tầng quan sát cách làm tình của đồng tính luyến ái.”

“Không không!” Trịnh Hòa bám chặt lấy sa lông.

Một cuộc giằng co lại bắt đầu.

35.

Bởi nguy cơ lần này, trên đường về, Trịnh Hòa không thèm để ý đến Bạch tiên sinh.

Sau đó, Bạch tiên sinh thông minh đưa Trịnh Hòa đi ăn đồ ngon, hắn thành công cứu lại được cuộc hôn nhân suýt tan vỡ của mình. (?)

Về đến nhà, Bạch tiên sinh hỏi Trịnh Hòa: “Hiện giờ cậu không thích tôi sao?”

Trịnh Hòa nói: “Tôi có chút thích anh, nhưng không phải tình cảm đối với bạn đời.”

Bạch tiên sinh dựa vào cửa, nói: “Tôi cũng chưa có khao khát làm tình với cậu, cậu cảm thấy vấn đề nằm ở đâu?”

Trịnh Hòa mém chút nữa thì lệ ướt đẫm mi, rốt cuộc cậu cũng bảo vệ được đóa cúc tươi non của mình: “Nội dung trong quyển sách có thể là giả, chúng ta tách nhau ra thôi.”

Bạch tiên sinh lắc đầu nói: “Tôi đã điều tra, nội dung trong sách đều là sự thật, hơn nữa, có nhiều chuyện mà cho đến trước khi quyển sách xuất hiện, đến chính tôi cũng không biết.”

“Cũng có thể do chúng ta chưa đủ tuổi.” Trịnh Hòa nghĩ thầm, kéo dài được bao lâu thì kéo.

Bạch tiên sinh ngộ ra: “Đúng rồi, hay là do tôi với cậu chưa trải qua những truyện trong sách, vậy nên vẫn chưa có tình cảm?”

Trịnh Hòa nói: “Lần đầu tiên gặp nhau chúng ta đã lên giường, tình cảm ở chỗ nào chứ.”

Bạch tiên sinh đứng dậy cởi áo.

Trịnh Hòa ngửa đầu nhìn hắn: “Anh định làm gì?”

“Làm – tình.” Bạch tiên sinh nói: “Nếu lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta đã lên giường, vậy thử một lần đi.”

“Dừng dừng dừng!” Trịnh Hòa lẩn vội sang góc như cá trạch: “Sao bỗng nhiên anh lại nghĩ thế nha, anh uống thuốc chưa?”

Bạch tiên sinh cười cười: “Nghe cậu nói thế, tôi chợt nhớ ra hình như tháng này mình quên chưa đi kiểm tra sức khỏe.”

“Anh mau đi kiểm tra đi, xem bệnh tình có nghiêm trọng không, ” Trịnh Hòa nói: “Nghĩ kỹ rồi hẵng đến nói chuyện với tôi!” Nói xong, cậu chạy vọt vào phòng mình với tốc độ như thí sinh trong cuộc thi chạy 100m, Trịnh Hòa khóa cửa lại, nhìn quanh rồi quết định lấy ghế chặn cửa.

Bạch tiên sinh đã lột được một nửa, hắn trơ mắt nhìn Trịnh Hòa chạy vào trong, mãi lâu sau mới nhận ra, có lẽ Trịnh Hòa thật sự không muốn lên giường với mình. Hắn sờ sờ mũi, tuy có chìa khóa nhưng nếu giờ đi vào, Trịnh Hòa nhất định sẽ tức giận. Hắn bèn mặc quần áo vào, càng nghĩ càng thấy cách nghĩ khi nãy của mình rất chính xác. Hiện Trịnh Hòa chưa thích hắn, hắn cũng chưa thích Trịnh Hòa, nếu hai người diễn lại cảnh trong quyển sách đó, có khi lại thích nhau.

Ngáo:

MB = money boy = trai bao

Mọi người cứ chê chương ngắn đi, chương này dài kỷ lục luôn T^T Hơn 5000 chữ đó T^T Tôi cũng thấy tự phục mình quá =)))

Cái bệnh sạch sẽ của Bạch tiên sinh được thỏa mãn, Trịnh Hòa vẫn chưa thuộc về ai kìa một phút mặc niệm cho Trịnh Hòa

36.

Trịnh Hòa nhận ra, mình và Bạch tiên sinh không sống cùng một hành tinh.

Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa đang đứng ngây ra trước cửa, tay hắn nhẹ nhàng gẩy nước trong bồn tắm, nhìn những cánh hoa đang bập bềnh trên mặt nước, hắn hỏi: “Sao cậu chưa cởi quần áo?”

Trịnh Hòa hoảng sợ lùi về phía sau một bước: “Anh đang làm gì thế?”

“Chẳng phải cậu muốn đi tắm sao.” Bạch tiên sinh cười khẽ.

“Được rồi, ” Trịnh Hòa bị dọa sợ, mặt lấm tấm mồ hôi, cậu đưa tay lau đi chúng: “Đầu tiên: tôi tắm, sao anh lại ở đây? Thứ hai: đống cánh hoa đó là sao? Lại còn là cánh hoa hồng!”

Trái tim mong manh yếu đuối của Trịnh Hòa không chịu nổi chuyện chấn động như thế này.

Bạch tiên sinh cười khẽ thành tiếng, hắn hơi cúi đầu, hỏi: “Thích không?”

“Anh nghĩ là tôi sẽ thích sao?” vẻ mặt Trịnh Hòa đầy hoảng sợ.

Bạch tiên sinh nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu: “Hình như….cậu không thích hành động lãng mạn thế này.”

“Thế này là lãng mạn?” Trịnh Hòa chỉ vào những cánh hoa, hỏi.

“Đương nhiên.” Bạch tiên sinh gật đầu.

Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm. Khi nãy trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh: sau khi cậu tắm rửa sạch sẽ, Bạch tiên sinh dìm chết cậu, sau đó, mình nằm giữa bồn tắm rải đầy cánh hoa, mặt xanh lét……Hình ảnh đó quá mỹ lệ, cậu không dám nhìn QAQ.

“Được rồi.” Trịnh Hòa nói: “Giờ tôi tắm, anh ra ngoài đi.”

“Ừm.” Bạch tiên sinh gật đầu, chỉ vào xấp quần áo bên cạnh: “Tối tôi dẫn cậu tới chỗ này, cậu nhớ mặc bộ đồ đó.”

“Anh….” Vốn Trịnh Hòa định nói: ‘Anh định làm gì’, nhưng rồi cậu lại thông minh thốt ra rằng: “Anh đưa tôi đi đâu?”

Bạch tiên sinh không trả lời, hắn đáp lại Trịnh Hòa bằng một nụ cười khiến cậu lạnh sống lưng.

37.

Tắm thơm tho sạch sẽ xong, Trịnh Hòa cảm thấy, mình thế này chắc cũng vào nồi được rồi, nào ngờ đi ra, cậu mới biết mình bị ăn sạch. (1)

Bạch tiên sinh mặc âu phục, ngồi trên sa lông xem thứ gì đó, thấy Trịnh Hòa đi qua, hắn nói: “Cậu lên lầu hai trước đi, tôi còn phải xử lý một việc, chút cậu đi cùng lái xe.”

“Muộn thế này rồi anh còn mặc nghiêm túc thế làm gì?” Trịnh Hòa nhìn bộ đồ mình đang mặc, cậu nhận ra nó cũng khá nghiêm túc.

“Đến lúc ấy cậu sẽ biết.” Bạch tiên sinh nói.

“Chẳng nhẽ anh định bán tôi cho bọn buôn người?” Trịnh Hòa cảnh giác nói: “Nếu anh làm chuyện gì xấu xa với tôi, về sau anh sẽ phải sống cô độc suốt đời, anh biết rồi đấy, anh chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”

Bạch tiên sinh dùng tập văn kiện trong tay che miệng, giọng hắn mang theo ý cười: “Sao cậu lại nghĩ như thế?”

“Chẳng phải rõ ràng quá rồi còn gì.” Trịnh Hòa nói: “Cho tôi ăn ngon, cho tôi phòng đẹp, còn rải cánh hoa vào bồn tắm, giờ đến lúc bày lên bàn rồi, đó anh xem, ” cậu chỉ vào bộ quần áo của mình: “Đóng gói cũng xong xuôi rồi.”

Bạch tiên sinh ôm bụng cười suýt chảy nước mắt: “Được rồi, được rồi, không nói chuyện với em nữa, sắp đến giờ rồi, bảo bối, tôi đi trước.”

Trịnh Hòa sởn gai ốc: “Anh gọi ai là bảo bối thế?”

“Trong sách viết thế.” Bạch tiên sinh nâng chân lên để vệ sĩ đi giày cho mình.

“Sách viết thế anh cũng làm theo à.” Trịnh Hòa xoa xoa đám gai ốc trên người mình.

Bạch tiên sinh đứng lên, hỏi: “Vậy em muốn tôi gọi em như thế nào?”

“Tôi đâu phải không có tên, ” Trịnh Hòa đi theo sau Bạch tiên sinh, nói: “Anh gọi tôi Trịnh Hòa là được rồi.”

“Không chấp nhận, ” Bạch tiên sinh nói, hắn sờ sờ đầu Trịnh Hòa: “Bảo bối, tôi đi đây.”

“Ôi chao, con mẹ nó….” Cái cách xưng hô đó khiến Trịnh Hòa rợn người.

38.

Sách của Trịnh Hòa vẫn nằm ở chỗ Bạch tiên sinh, lúc trước cậu chỉ đọc qua loa một lần, giờ muốn đọc kỹ lại những nội dung trong đó thì mới thấy thư phòng khóa chặt cửa, cậu tìm mãi mà chẳng thấy chìa khóa đâu.

Thực ra cậu cũng từng nghĩ đến chuyện trốn đi, tránh xa cái gã không chỉ mơ ước cúc hoa của mình mà còn muốn kéo cậu vào con đường “cong” này, nhưng ngẫm lại, hòa thượng trốn được miếu thì không, bố mẹ và chị mình đều ở đây, biết chạy đâu cơ chứ? Hơn nữa, cậu vẫn chỉ là học sinh, không một xu dính túi, ra ngoài đi chưa được mấy bước đã phải chịu đói chịu khổ, chi bằng ở lại, cung phụng đóa cúc hoa nhỏ nhắn, đổi lấy cuộc sống ăn ngon ngủ ngon.

Không được!

Trịnh Hòa hoảng sợ khi nhận ra mình bất giác chấp nhận cái gã thần kinh này, cậu ngồi ở phòng khách xem TV mà mặt lúc thì xanh mét, lúc lại trắng bệch, trên TV chiếu gì cậu cũng chẳng rõ.

Thím Triệu đi tới, đặt ly nước trái cây xuống, nói: “Lái xe sắp tới rồi, thiếu gia, cậu chuẩn bị dần đi.”

Trịnh Hòa nhìn thím, hỏi: “Thím, Bạch tiên sinh là người như thế nào?”

“Sao đột nhiên cậu lại hỏi thế?” Thím Triệu có chút nghi hoặc.

“Cháu đột nhiên muốn hỏi thôi.” Trịnh Hòa đáp.

Thím Triệu nghĩ nghĩ, nói: “Bạch tiên sinh là một người rất tốt, đương nhiên là chỉ cần không khiến ngài ấy giận là được, ngài ấy không khó tính.”

Trịnh Hòa cảm thấy lời thím Triệu nói rất đúng, Bạch tiên sinh đúng là rất tốt tính, đôi khi mình xuất hiện lúc anh ta đang làm việc mà anh ta cũng không giận, cậu nói: “Vậy thím có nghĩ rằng anh ấy thích đàn ông không?”

Thím Triệu hơi sững lại, một lúc sau, bác cười lắc đầu, đứng lên nói: “Đây là chuyện của hai người, thím già rồi, sao đoán được.”

Trịnh Hòa hiểu thím ấy không muốn trả lời, lại vội vàng hỏi thêm cậu nữa: “Trước anh ấy….và những người đàn ông khác, cũng như với cháu sao?”

Thím Triệu nói: “Cậu đừng đoán mò, cậu là người đầu tiên Bạch tiên sinh dẫn về, Bạch tiên sinh không phải người như cậu tưởng.”

39.

Người đến đón cậu là A Bối, trong khoảng thời gian này, hai người cũng coi như là biết nhau.

A Bối thấy Trịnh Hòa liền huýt một cái: “Cậu chàng điển trai, sao hôm nay lại ăn mặc được thế?”

“Lúc nào tôi chẳng thế.” Trịnh Hòa nói.

“Ôi chao, lại còn tranh luận với tôi cơ đấy.” A Bối cười hì hì giúp Trịnh Hòa mở cửa xe: “Bạch tiên sinh đang đợi cậu ở BEACHER đó, hôm nay ngoài ngài ấy ra còn rất nhiều người khác, cậu phải tự chú ý cẩn thận.”

“Tôi không muốn đi những chỗ như thế.” Trịnh Hòa nhíu mày.

“Không sao đâu, ” A Bối nói: “Bạch tiên sinh cũng ở đó mà, ngài ấy sẽ không để cậu phải tiếp xúc với những người khác, yên tâm đi.”

“Mong là thế.” Thực ra Trịnh Hòa không tin Bạch tiên sinh một chút nào, ngày nào anh ta cũng thèm nhỏ dãi cúc hoa của cậu.

Dưới tầng lầu của BEACHER có rất nhiều người, A Bối vừa lái xe vừa giới thiệu với Trịnh Hòa đó là những ai, hắn còn nói cho cậu mật mã của thang máy chuyên dụng dưới tầng ngầm để xe, để sau này Trịnh Hòa có thể lên thẳng tầng trên bằng đường đó.

A Bối nói: “Ở bên Bạch tiên sinh, chuyện gì cậu cũng có thể gặp phải, hay là cậu để tôi dạy cho mấy chiêu phòng thân đi.”

“Ok.” Trịnh Hòa rất thích những hoạt động như thế, dù dây thần kinh vận động của cậu không phát triển, nhưng điều này cũng không khiến khát khao được vận động trong cậu bị vùi dập.

A Bối cài cho thang máy lên tầng trệt, sau đó đi ra, nói: “Trên tầng có người đợi cậu, cậu cứ đi theo họ, khoảng 8 giờ tôi sẽ đến đón.”

“A, tôi biết rồi.” Trịnh Hòa gật đầu, cậu lấy di động ra xem thì thấy không có tín hiệu, lại đút vào.

Không hiểu sao cậu lại cảm thấy có chút bất an, giống như có chuyện gì rất khủng khiếp sắp xảy ra, từng tế bào của cậu đều đang kêu gào cảnh báo.

Cửa thang máy mở.

Trịnh Hòa lui về sau vài bước.

Ngoài cửa, một thiếu nữ đang cúi đầu khóc nức nở, cô bé có vẻ nhỏ hơn cậu mấy tuổi, vẫn buộc kiểu tóc đuôi ngựa quê mùa, mấy vị vệ sĩ đứng sau lạnh lùng chĩa súng vào cô.

Cô bé thút thít nói: “Trịnh…..Trịnh Hòa, cuối cùng anh cũng tới rồi, tôi đợi anh mãi…”

Trịnh Hòa: “…”

Cô đừng khóc nha, đừng có khóc, sao cứ như tôi từng làm chuyện tàn nhẫn kinh khủng nào với cô vậy, cô làm ơn cho tôi biết cô là ai được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook