Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 475: Pn: Gửi kịch bản đại thần có trí tưởng tượng thái quá (1)
Yên Tử
03/03/2017
50.
Trịnh Hòa nhận ra, mình không cưỡng lại nổi khi người ta đối xử tốt với cậu.
Bạch tiên sinh ép cậu làm chuyện ấy với anh ta, lúc ban ngày cậu còn nghĩ xem có cách nào để rời đi không, nào giờ đến tối, ngồi chơi game mấy tiếng xong, cậu bỗng nhiên lại thấy Bạch tiên sinh cũng không tệ.
Cắm giắc vào TV, Trịnh Hòa nhét thẻ game được tặng kèm vào khe, giờ cậu mới biết đây là một game bằng tiếng Anh. Cậu không giỏi tiếng Anh, chơi mãi vẫn không biết làm thế nào để qua màn, Bạch tiên sinh ngồi trên chiếc ghế bập bênh phía sau Trịnh Hòa, hắn nhìn hàng chữ trên màn hình, nói: “Em phải tìm một cái hồ, sau đó nhảy xuống, tìm đồ trong đó, sau đó mang nó theo cùng mới qua được.”
“Anh đọc được à?” Trịnh Hòa hỏi.
Bạch tiên sinh nói: “Em quên là tôi vẫn mang quốc tịch nước Y à?”
“Thế thì tốt quá.” Trịnh Hòa nói: “Tôi đọc không hiểu, anh giúp tôi dịch sang tiếng Trung được không?”
“Được.” Bạch tiên sinh thấy cuối cùng cũng có có đất cho mình dụng võ, liền ngồi xuống tấm thảm Trịnh Hòa đang ngồi, nhìn màn hình. Hắn chưa chơi game bao giờ, cũng ít khi xem TV, thấy Trịnh Hòa chơi vui vẻ liền nảy ra ý chơi cùng cậu.
Trịnh Hòa đang chán vì chỉ có mình chơi, liền chìa tay cầm của mình ra, giới thiệu nút nào để làm gì rồi bật sang chế độ hai người chơi.
Trò này là game bắn súng, hai người đầu vuông giơ một cây súng nhìn như thanh gậy chạy qua chạy lại. Trịnh Hòa cứ tưởng Bạch tiên sinh sẽ chơi giỏi lắm, nào ngờ anh ta cứ chạy qua chạy lại sau lưng mình, cậu quay lại nhìn người đàn ông đang nhìn màn hình rất chăm chú nhưng vẫn chơi dở tệ, chợt nhận thấy, anh ta cũng thú vị thật đấy.
51.
Thực ra, từ khi bố cậu ngoại tình với cô giáo mỹ thuật tạo hình kia, Trịnh Hòa đã có chút tin rằng nội dung của quyển sách là thật, sau lại gặp Bạch Ân, còn làm chuyện ấy, đôi khi Trịnh Hòa nghĩ, quyển sách đó phải chăng có bùa chú gì. Nhìn lại bản thân mình giờ vẫn cứ ăn ngon, ngủ kĩ, vui vẻ mà sống, cậu như bị vả 1600 cái vào mặt.
Tối thứ sáu, “Trịnh Hòa đáng thương bị kịch bản – kun vả sưng mặt” tắt máy chơi game, nhìn Bạch tiên sinh ngồi cạnh vẫn đang nghiên cứu walkthrough, cậu nói: “Muộn thế này rồi, anh không ngủ à?”
“Tôi đọc thêm lát nữa.” Bạch tiên sinh đáp, rồi thì thầm: “Sao đoạn này tôi không đi qua được nhỉ?”
Trịnh Hòa trợn trắng mắt, bản chất của Bạch tiên sinh là không biết chơi game, tay vụng cứ như tay heo vậy, bảo anh ta đi thẳng, lại cứ bấm vào nút sang phải, bảo sao không chết.
“Thế anh cứ đọc tiếp đi.” Trịnh Hòa nói: “Tôi phải chuẩn bị bài cho ngài mai, hôm nay tôi ngủ ở phòng mình.”
Từ khi hai người xảy ra quan hệ, ngày nào Trịnh Hòa cũng ngủ trên chiếc giường lớn của Bạch tiên sinh. Thực ra phòng của anh ta thích lắm, giường êm, lại còn có điều hòa, nhưng cái người này không chịu yên thân chút nào, mỗi lần Trịnh Hòa vừa ngủ, anh ta bắt đầu lăn qua lăn lại, không biết ăn gì mà tỉnh táo thế, thành ra Trịnh Hòa lại không được ngủ đủ giấc, rất khó chịu.
Bạch tiên sinh nghe vậy liền đặt walkthrough xuống, nói: “Em chuyển sách tới phòng tôi đi, tối ở phòng tôi.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa vặn vẹo: “Lại thế nữa? Mấy ngày nay tôi mệt lắm rồi! Hôm nay anh còn đòi tôi hai lần đấy!”
“Ai bảo em không thích đàn ông cơ?” Bạch tiên sinh nói mà không biết ngượng: “Cứ làm mấy lần rồi sẽ yêu, mai tôi cho người dọn hết đồ từ phòng em qua, sau này, phòng đấy chuyển thành kho.”
“Bạch tiên sinh, anh thật vô lý.” Trịnh Hòa sắp khóc đến nơi, người đi làm còn có ngày nghỉ cơ mà, sao Bạch tiên sinh lại không thèm đọc “Luật lao động” chứ? Cậu nói: “Không được, đêm nay dù thế nào thì tôi cũng không qua phòng anh, tôi nói cho anh biết, cẩn thận tôi khởi nghĩa cho mà xem, ức hiếp quá là tôi phản kháng đấy!”
“Em dám thì làm đi.” Bạch tiên sinh không thèm để ý đến sự ‘phản kháng’ của Trịnh Hòa: “Trẻ con không nghe lời phải bị đánh, em muốn nhận sự trừng phạt sao?”
“Anh định đánh tôi đấy à?” Trịnh Hòa lặng lẽ lùi về sau một bước.
Bạch tiên sinh cười nói: “Không phải không thể đánh, nhưng có một số việc, tôi thích giải quyết trên giường hơn, em đi chuẩn bị bài đi, tối tôi đợi em ở phòng.”
Trịnh Hòa: “…”
52.
“Lão yêu quái! Đồ mặt dày không biết xấu hổ! Tôi chúc anh sớm tinh – tẫn – thân – vong!”
Sáng thứ bảy, ngoài trời mây đen cuồn cuộn, Trịnh Hòa nằm trên giường rủa xả.
Bạch tiên sinh bất đắc dĩ giúp Trịnh Hòa xoa eo: “Thế ai là người đặt chân lên lưng tôi tối qua, chuột rút còn trách tôi.”
“Rõ ràng anh mới là người bắt tôi tới phòng của anh!” Trịnh Hòa nói.
“Nhưng hôm qua em ngoan ngoãn chiều theo ý tôi như thế….” Bạch tiên sinh thở dài: “Sao em lại thất thường vậy chứ.”
“Đó mà là thất thường sao?” Trịnh Hòa nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi thấy không thể thay đổi cái sự thật rằng mình bị XXX nên mới chủ động phối hợp, anh có biết không? A, nhẹ thôi!” Cậu vỗ vỗ tay Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh cầm cái chân ngắn ngủn của Trịnh Hòa, nói: “Hôm nay em nghỉ phải không?”
“Ừm, ” Trịnh Hòa bị anh ta xoa nắn một hồi như thế, cũng thấy buồn ngủ: “Anh định làm gì?”
“Chẳng phải lần trước tôi kể với em rằng tôi mở một công ty điện ảnh và truyền hình sao.” Bạch tiên sinh càng xoa nhẹ tay, Trịnh Hòa càng buồn ngủ: “Ờ….hình như anh có nhắc tới.”
“Ừm, hôm nay tôi qua đó làm việc, em được nghỉ thì tôi tiện thể dẫn qua dạo một vòng.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa liếc mắt hỏi: “Anh lại muốn tôi vào công ty anh đấy à? Tôi đã nói với anh rồi, tôi không làm nghệ sĩ đâu.”
“Tôi biết, ” Bạch tiên sinh hôn hôn miệng Trịnh Hòa, nói: “Em đừng nghĩ nhiều, tôi dẫn em tới đó dạo một vòng mà thôi.”
“Thật sao?” Trịnh Hòa không tin anh ta lắm.
“Tôi không lừa em đâu.” Bạch tiên sinh đáp.
Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, lớn thế rồi nhưng cậu chưa từng được được gặp nghệ sĩ nào ngoài đời, có gì xin vài chữ ký về nữa: “Được rồi, bao giờ anh đi?”
“Em cứ ngủ đi đã, ” Bạch tiên sinh thì thầm bên tai Trịnh Hòa: “Lúc nào ngủ dậy thì đi với tôi.”
53.
Vẻ ngoài của Trịnh Hòa cũng có thể coi là xinh đẹp, môi hồng, răng trắng, lông mày đậm tuy không đến nỗi khiến người ta liếc mắt nhìn liền kinh diễm, nhưng cũng xem như thuận mắt. Bạch tiên sinh rất thích vẻ ngoài của Trịnh Hòa, lúc đứng trong phòng thay đồ, hắn ôm cậu trước gương, hôn lên mắt Trịnh Hòa hồi lâu, thậm chí, hắn còn lật mí mắt của cậu lên, ngậm vào miệng. Trịnh Hòa chỉ sợ hắn không cẩn thận, ăn mất mí mắt mình.
May mà.
Bạch tiên sinh uống thuốc rồi.
Quấn quít trong phòng thay đồ một hồi, Trịnh Hòa nhìn cái cổ ngập dấu hôn của mình chỉ muốn lấy kéo cắt xoẹt cái bộ phận bên dưới của Bạch tiên sinh, ai bảo anh ta dám đầu độc đóa hoa của tổ quốc.
Thím Triệu không ở trong căn nhà này nhiều. Bác chỉ tới sớm, quét dọn nhà cửa, làm bữa sáng rồi đi, buổi tối lại đến một chuyến. Bác cũng không nói nhiều, ngoại trừ mấy lời nói với Trịnh Hòa, bình thường bác đều cung kính cúi thấp đầu, gặp ai cũng mỉm cười, gặp ai cũng xa cách.
Trịnh Hòa cảm thấy điểm này của thím Triệu rất giống Bạch tiên sinh, nhìn thì tưởng dịu dàng săn sóc, thực chất là tâm địa gian giảo, không biết ẩn dấu những cái gì trong đó.
“Hừ, sống cùng với mấy người đúng là mệt.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh dừng bước lại, sau đó cười hỏi: “Sao em lại nói thế?”
Trịnh Hòa rất muốn hỏi: ngày nào anh cũng đeo cái mặt nạ này, có mệt không? Rõ ràng không vui mà còn dám giả vờ trước mặt ông đây. Nhưng nếu cậu nói thế, 99% là Bạch tiên sinh sẽ thẹn quá thành giận, vậy nên Trịnh Hòa chỉ gãi gãi tóc, nói: “Coi như tôi chưa nói gì.”
Bạch tiên sinh rất tế nhị, không ép hỏi Trịnh Hòa, hắn đi trước, sống lưng thẳng tắp.
Trạng thái của họ giờ là: tôi biết, anh biết nhưng cả hai đều giả hồ đồ. Dù sao thì, có một số việc, nếu là nói toạc ra, không chỉ bầu không khí yên bình này sẽ bị phá vỡ, mà chắc chắn, kết cuộc sẽ là lưỡng bại câu thương.
54.
Công ty điện ảnh và truyền hình của Bạch tiên sinh cách khá xa BEACHER. Lúc đi xe bus, Trịnh Hòa thường thấy nó. Cậu bước từ xe xuống, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, hỏi: “Mua hết cả tòa nhà này, chắc anh tốn nhiều tiền lắm?”
Bạch tiên sinh nói: “Tôi không mua, mà là cổ đông lớn nhất, hơn nữa, chẳng qua những người đang nhậm chức tổng giám đốc ở đây đều là người của tôi mà thôi.”
Trịnh Hòa nghe không hiểu, lời Bạch tiên sinh nói đối với cậu cứ như thiên thư vậy, cậu từ bỏ ý định nói chuyện với Bạch tiên sinh, thay vào đó, cậu nhìn qua nhìn lại xem có gặp nghệ sĩ nào mình biết mặt không còn xin chữ ký làm kỷ niệm.
Bạch tiên sinh đi qua, ôm lấy eo Trịnh Hòa, Trịnh Hòa cảm thấy không thoải mái liền xoay xoay người: “Trước bàn dân thiên hạ mà làm chuyện thế này, anh định để cảnh sát bắt đấy hả?”
“Họ dùng cớ gì để bắt tôi?” Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa nghiêm túc nghĩ, rồi nói: “Dâm loạn trụ cột tương lai của nước nhà.”
Bạch tiên sinh cười mà như không cười, không để tâm đến lời nói linh tinh của Trịnh Hòa. Trịnh Hòa né mãi nhưng không thành công, trước con mắt của bao người, lại có sự vây quanh của một đống vệ sĩ bên cạnh, cậu không dám làm căng với Bạch tiên sinh, đành gượng gạo để anh ta ôm, gian nan đi về phía trước.
Đoàn người đi tới phòng họp ở tầng bốn. Những nhân viên cũ của công ty điện ảnh và truyền hình này thấy Bạch Ân nghênh ngang ôm một cậu thiếu niên tới thì âm thầm cảm thấy khó chịu. Những người của BEACHER thì ngược lại, họ đã biết rõ tính tình của Bạch Ân, liền nhanh chóng sắp xếp lại những văn kiện đã được chuẩn bị kỹ càng, vị thư ký trung niên lược thuật với Bạch tiên sinh về một số lưu trình của giới giải trí, hợp đồng nào có thể thông qua thì hắn ký tên, không được thì làm lại, không ai dám phản bác câu nào. Cuộc họp của hơn 30 người, chỉ cần mười mấy phút đã xong. Trịnh Hòa ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, sững sờ nhìn cuộc họp, đương nhiên, cùng sững sờ với cậu là những nhân viên cũ của công ty điện ảnh và truyền hình này: họ chưa từng thấy nhóm người nào có hiệu suất công tác cao, tác phong làm việc trực tiếp như thế.
“Còn có việc gì không?” Bạch Ân hỏi.
Không một ai trả lời.
“Được rồi, ” Bạch Ân dứt khoát nói: “Cuộc họp đến đây chấm dứt, tan họp.”
Sau đó, hắn kéo Trịnh Hòa lên, đi ra ngoài cùng đám vệ sĩ.
Trịnh Hòa hỏi: “Bình thường anh vẫn làm việc như thế đấy à?”
“Ừm.” Bạch Ân gật đầu, lại nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, ” Trịnh Hòa lắc đầu, thở dài nói: “Khi nãy anh đẹp trai lắm.”
Bạch Ân ho nhẹ một tiếng, càng ôm sát Trịnh Hòa hơn.
Trịnh Hòa lay lay hắn, nói: “Buông ra một chút, tôi không thở được.” Cậu ngửa đầu nhìn Bạch Ân, bỗng nhiên nói: “A, mặt anh hồng kìa, ngượng sao?” cậu cười xấu xa.
Câu trả lời của Bạch Ân là càng ôm chặt lấy Trịnh Hòa, ấn cậu vào lòng mình.
55.
Trước Trịnh Hòa còn tưởng, những người trong công ty điện ảnh và truyền hình đều phải là trai xinh gái đẹp, nào ngờ liếc qua một cái, ngoại trừ việc trang phục của họ đẹp hơn một chút, thì bản chất cũng chỉ là người thường mà thôi, chẳng khác gì với những người ở ngoài đường cả.
“Chẳng đẹp gì cả.” Trịnh Hòa thì thầm: “Còn không đẹp bằng anh.”
Bạch tiên sinh nói: “Hình như em muốn xin chữ ký đúng không?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Ừm, những nghệ sĩ ở chỗ nào?”
Bạch tiên sinh nhìn về phía vị thư ký bên cạnh, vị thư ký xoay người lại, nói với Trịnh Hòa: “Tiểu thiếu gia, chút Bạch tiên sinh có việc bận, cậu có muốn đi trước không?”
Trịnh Hòa hỏi Bạch tiên sinh: “Được không?”
Bạch tiên sinh nói: “Ừ, em đi qua đi, chút tôi tới tìm em.”
Trịnh Hòa cảm thấy kỳ quái, Bạch tiên sinh chưa từng dễ thương lượng như thế, với cái tính cách mà đến lúc đi ngủ cũng chỉ muốn đặt mình ở trong tầm với, sao giờ lại cho phép cậu tự đi ra chỗ khác…..Anh ta uống nhầm thuốc à?
Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa nhìn, cũng lặng đi không biết nên nói gì trong một chốc, rồi bảo: “Nếu em không đi, thì cùng tôi làm việc đi.”
“Không.” Trịnh Hòa yên tâm, quả nhiên là mình đa nghi quá.
Vị thư ký trung niên đối xử với Trịnh Hòa rất tốt, cậu đã nhận ra điều này từ lần đầu tiên gặp hắn. Cậu không biết mình có điểm gì đặc biệt để khiến tâm phúc của Bạch tiên sinh phải đi lấy lòng mình như vậy. Cậu lễ phép đi sau hắn, tới địa điểm diễn tập của các nghệ sĩ.
Công ty điện ảnh và truyền hình này sắp tuyển thêm nghệ sĩ, những người mới tới đứng chật ních ở lầu hai, vị thư ký trung niên nói với Trịnh Hòa: “Tôi dẫn cậu lên tầng xem, trên đó là phòng nghỉ của các nghệ sĩ, Bạch tiên sinh vốn để dành cho cậu một gian, thấy cậu không muốn làm nghệ sĩ liền dọn trống chỗ ấy. Chút cậu có thể ở đấy đợi Bạch tiên sinh, trong đó có đủ sa lông, máy tính, cậu có thể nghỉ lại.”
“Không sao, cháu không mệt.” Trịnh Hòa cười cười, bỗng nhiên, cậu nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Giờ các nghệ sĩ chắc là đang nghỉ ngơi, cháu qua làm phiền có vẻ không ổn lắm, đợi chút họ đi làm, cháu qua xin cũng được.”
Tuy không nói rõ thành lời, nhưng Trịnh Hòa cảm thấy vị thư ký này rất tán thưởng đề nghị của cậu: “Được rồi, vậy cậu qua phòng nghỉ riêng của mình trước đi, tôi xem lát nữa họ có những công việc gì, xin để tôi dẫn đường.”
Trịnh Hòa không thích làm phiền người khác: “Cháu nhớ đường rồi, bác cứ đi đi, cháu tự mình về cũng được.”
Vị thư ký mỉm cười: “Nhiệm vụ của tôi là khiến cậu thích nơi này.”
Trịnh Hòa nhún vai, quả nhiên mà, Bạch tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ khiến cậu làm nghệ sĩ, cậu nói: “Không sao, Bạch tiên sinh sẽ không trách bác đâu, bác cứ đi làm việc đi, cháu ở một mình thoải mái hơn, đúng rồi, máy tính trong phòng nghỉ có mạng không ạ?”
Vị thư ký gật đầu: “Có.”
Trịnh Hòa phất phất tay, xoay người rời đi.
Ngáo:
Đoạn cuộc họp, mình nghĩ đến câu: “Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều” =))))
56.
Thực ra Trịnh Hòa có chút hối hận, cuối tuần không ở nhà ngủ, theo Bạch tiên sinh tới đây làm chi, cậu đâu có hâm mộ nghệ sĩ nào, xin được chữ ký cũng chẳng để làm gì.
Nghĩ vậy, cậu đi về phía phòng nghỉ của nghệ sĩ, cậu nhớ rõ, khi nãy vị thư ký trung niên đã nói, căn phòng cuối cùng phía bên phải là của cậu. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn ào ở trong cánh cửa phòng bên cạnh, còn có tiếng mở cửa. Trịnh Hòa đang định mau mau rời đi thì cử mở, một người thanh niên tuấn tú đi ra, thấy Trịnh Hòa đứng ngoài cửa liền giận dữ: “Cậu nghe lén!”
Trịnh Hòa: “…”
Trịnh Hòa nói: “Đi ngang qua.”
Người thanh niên khăng khăng không tin: “Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Rốt cuộc cậu là ai? Sao tôi chưa từng thấy?”
Trịnh Hòa nhận ra, mấy người bại não đúng là dễ liên tưởng, cậu nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự chỉ là đi ngang qua, hơn nữa, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới, anh không biết tôi cũng là chuyện bình thường.”
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi lại đi ra từ phía trong, anh ta chống nạnh nói: “A Vinh, đừng có trút cơn tức của mình lên người khác, người đại diện của cậu đâu? Bảo anh ta chút nữa qua gặp tôi, nhìn lại bản thân xem giờ cậu thế nào!”
“Tôi thế nào!?” Vinh thiếu dời trận địa chiến đấu ngay lập tức, hắn hô lên với người đàn ông kia: “Rõ ràng tôi đã nói là tôi nhận chương trình đó, thế mà các người lại cho người khác tham gia? Chê tôi kiếm nhiều tiền quá, không chừa đường làm ăn cho nghệ sĩ khác hả? Thành thiếu, anh nói rõ ràng cho tôi!”
Vẻ mặt của Thành thiếu rất không kiên nhẫn, hắn nói: “Chuyện này cậu phải đi hỏi người đại diện của mình chứ, nói với tôi làm gì? Tôi giúp cậu kéo được chương trình đó về à?”
“Tôi không tìm thấy anh ta ở chỗ nào cả.” Vinh thiếu hô.
“Vậy tìm tiếp đi!” Thành thiếu rống xong lời khí phách đó liền đẩy Vinh thiếu ra, hắn nhìn mặt Trịnh Hòa, gật gật đầu rồi nói: “Cậu tới tham gia thi tuyển phải không? Cậu đi nhầm rồi, đáng lẽ phải đi tầng hai.”
Ấn tượng đầu tiên của Trịnh Hòa về Thành thiếu không tồi, nhất là còn có một người có chứng hưng cảm như Vinh thiếu làm nền.
57.
Quay về phòng nghỉ của mình, Trịnh Hòa bỗng nhận thấy, sao tên của hai người kia lại quen thế nhỉ?
Hình như từng nghe ở đâu rồi.
Vinh thiếu là nghệ sĩ thì còn có thể lý giải được, nhưng Thành thiếu là người đại diện….A? Sao cậu lại biết Thành thiếu là người đại diện?
Trịnh Hòa đột nhiên nhớ ra, Thành thiếu và Vinh thiếu chẳng phải là nhân vật xuất hiện trong quyển sách đó sao?!
Vinh thiếu còn là tình địch của cậu đó! Trịnh Hòa nhớ lại người thanh niên tuấn tú khi nãy, cậu cảm khái, không biết Bạch tiên sinh mù cái mắt chó nào mà lại đi để ý mình, sau rồi liền thảnh thơi bật máy tính chơi game, không thèm nghĩ nhiều.
Thực ra Bạch tiên sinh vẫn ở tầng dưới thưởng trà từ nãy đến giờ, không phải hắn không biết uống trà, mà vì không muốn. Vừa thấy thứ nước xanh vàng này, hắn lại nhớ tới lão cha mình dù ở nước J vẫn chăm chỉ học hết những quốc túy của nước C, sau đó, dù trà có ngon đến mấy, thì đối với hắn, nó cũng là thứ độc dược đáng sợ.
Vị thư ký đẩy cửa vào, nói: “Điều ngài nghĩ quả nhiên không sai.”
Bạch tiên sinh hỏi: “Trịnh Hòa không thèm để ý tới phải không?”
Vị thư ký gật đầu: “Cậu ấy không chỉ không mắc mưu, mà phương pháp ngài đưa ra cũng không thành công. E rằng Trịnh Hòa không hề có chút liên hệ nào với giới giải trí này, tôi cũng không thấy cậu ấy thích làm diễn viên, ngài xem thế nào?”
“Vậy thôi đi.” Bạch tiên sinh đứng lên, vắt chiếc áo khoác của bộ âu phục lên cánh tay mình: “Anh cho người lên lầu gọi Trịnh Hòa xuống, tôi muốn về.”
Vị thư ký trung niên hỏi: “Ngài cứ vậy mà từ bỏ sao?”
Bạch tiên sinh nói: “Anh nghĩ rằng tôi nên ép cậu ấy, hay để cậu ấy tự chọn con đường cho mình? Dù sao thì kết cuộc chỉ có một, cứ thế đi.”
Gương mặt của vị thư ký lộ vẻ lo lắng: “Bạch tiên sinh, ngài thực sự thấy Trịnh Hòa hợp với mình sao? Tôi cảm thấy cậu ấy có chút kỳ quái, chỉ vì một quyển sách mà được ngài coi trọng….. làm người phải để lại cho mình một đường lui.”
“Không cần anh nhiều lời.” Bạch tiên sinh có chút không vui: “Cứ làm tốt công việc của mình đi.”
58.
Trên đường về nhà, Bạch tiên sinh nói với Trịnh Hòa rằng: “Về sau em có thể tự lựa chọn con đường mình muốn đi, nếu em không muốn tới đó, tôi sẽ không đưa em tới nữa.”
Trịnh Hòa kinh ngạc, cậu còn tưởng Bạch tiên sinh vẫn muốn giả bộ hồ đồ đó: “A, không sao, tuy hôm nay tôi không gặp được ai để xin chữ ký, nhưng về sau còn cơ hội mà, anh không cần phải an ủi tôi.”
Bạch tiên sinh cười cười: “Xem ra, em không tin tôi một chút nào phải không?”
“Sao lại không tin anh chứ.” Trịnh Hòa cũng cười, sau đó, cậu quay sang nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, nhìn người đi đường vụt qua, những bóng cây cũng vụt qua, nói: “Ngoài anh ra, tôi còn chỗ nào để đi đâu.”
Bạch tiên sinh nhấp nhấp môi, bỗng nhiên, hắn nghiêng đầu hôn phớt lên mặt Trịnh Hòa một cái.
Trịnh Hòa ôm mặt, nhìn Bạch Ân đầy kinh ngạc.
—— anh ta, có ý gì thế?
59.
Trong suốt quãng đường còn lại để đi tới một nơi mà Trịnh Hòa chưa từng tới, cả hai đều không nói với nhau câu nào, lòng Trịnh Hòa nơm nớp lo sợ, còn Bạch tiên sinh thì rất vui vẻ.
Trịnh Hòa nhìn căn nhà căn nhà tầng lớn trước mắt, hỏi: “Đây là đâu thế?”
“Nhà tôi.” Bạch tiên sinh bấm mật khẩu, sau khi đã khớp mật khẩu mới lấy chìa ra mở cửa.
Trịnh Hòa nhìn chuỗi chìa khóa đột nhiên xuất hiện trên tay Bạch tiên sinh, hỏi: “Rốt cuộc anh có mấy cái nhà thế?”
“Vài cái.” Bạch tiên sinh đáp rất mơ hồ.
Trịnh Hòa day day trán, không nói về vấn đề này với anh ta nữa, cậu lượn quanh phòng khách một vòng, hỏi: “Máy uống nước ở đâu nhỉ? Tôi khát.”
“A, em đợi chút.” Bạch tiên sinh mở ra vách tường cạnh phòng bếp, không ngờ chỗ đó lại là cửa, hắn bật đèn, ngó ngó vào trong, nói: “Hôm nay tôi đột nhiên muốn tới nên thím Lý chưa kịp dọn dẹp, em đun nước đi, nước trong máy không biết đã để mấy tháng rồi.”
Trịnh Hòa chế nhạo: “Lần đầu tiên tôi tới nhà người khác làm khách mà còn phải tự đun nước đấy.”
“Em đâu phải người ngoài.” Bạch tiên sinh nói rất đương nhiên.
Thực ra Trịnh Hòa cũng thích tự mình nấu nướng. Cậu tìm mãi không thấy ấm, đành rửa sạch nồi rồi cho nước vào đó đun, cậu đứng nhìn nước sủi lục bục, Bạch tiên sinh lại dựa vào cửa phòng bếp nhìn Trịnh Hòa.
Trước giờ, chưa từng có ai tự mình xuống bếp vì Bạch Ân, vậy nên mỗi lần Trịnh Hòa ở trong bếp nấu nướng, Bạch Ân lại yên lặng nhìn cậu, nhìn những nguyên liệu nấu ăn được cho vào nồi, nhìn Trịnh Hòa bận rộn.
Trịnh Hòa hỏi: “Chỗ anh có đồ ăn không?”
“Tôi không biết.” Bạch Ân mở tủ lạnh ra, tầng trên trống không, hắn mở tầng dưới thì thấy mấy chai bia lạnh và các loại bánh đông lạnh được làm từ bột mì: “Có bánh chẻo và bánh bao, ăn gì đây?”
“Để tôi xem nào.” Trịnh Hòa đi tới, lật ngày sản xuất và hạn sử dụng lên nhìn, quẳng túi bánh bao vào thùng rác, oán giận nói: “Bao lâu rồi anh mới tới đây hả? Bánh bao hết hạn hai tháng rồi.” Lúc quay lại bếp, nước đã sôi, Trịnh Hòa lấy ra mấy túi bột cacao để pha, còn cho thêm đường vào cốc của Bạch tiên sinh.
Cậu đã phát hiện ra lão này thích ăn ngọt từ lâu, chậc chậc, có sở thích thế này mà răng lợi vẫn tốt, không phải chuyện dễ đâu.
Ngay sau đó, Trịnh Hòa có chút ngơ ngẩn, cậu bắt đầu chú ý tới Bạch tiên sinh kỹ như vậy bao giờ thế?
Trịnh Hòa nhận ra, mình không cưỡng lại nổi khi người ta đối xử tốt với cậu.
Bạch tiên sinh ép cậu làm chuyện ấy với anh ta, lúc ban ngày cậu còn nghĩ xem có cách nào để rời đi không, nào giờ đến tối, ngồi chơi game mấy tiếng xong, cậu bỗng nhiên lại thấy Bạch tiên sinh cũng không tệ.
Cắm giắc vào TV, Trịnh Hòa nhét thẻ game được tặng kèm vào khe, giờ cậu mới biết đây là một game bằng tiếng Anh. Cậu không giỏi tiếng Anh, chơi mãi vẫn không biết làm thế nào để qua màn, Bạch tiên sinh ngồi trên chiếc ghế bập bênh phía sau Trịnh Hòa, hắn nhìn hàng chữ trên màn hình, nói: “Em phải tìm một cái hồ, sau đó nhảy xuống, tìm đồ trong đó, sau đó mang nó theo cùng mới qua được.”
“Anh đọc được à?” Trịnh Hòa hỏi.
Bạch tiên sinh nói: “Em quên là tôi vẫn mang quốc tịch nước Y à?”
“Thế thì tốt quá.” Trịnh Hòa nói: “Tôi đọc không hiểu, anh giúp tôi dịch sang tiếng Trung được không?”
“Được.” Bạch tiên sinh thấy cuối cùng cũng có có đất cho mình dụng võ, liền ngồi xuống tấm thảm Trịnh Hòa đang ngồi, nhìn màn hình. Hắn chưa chơi game bao giờ, cũng ít khi xem TV, thấy Trịnh Hòa chơi vui vẻ liền nảy ra ý chơi cùng cậu.
Trịnh Hòa đang chán vì chỉ có mình chơi, liền chìa tay cầm của mình ra, giới thiệu nút nào để làm gì rồi bật sang chế độ hai người chơi.
Trò này là game bắn súng, hai người đầu vuông giơ một cây súng nhìn như thanh gậy chạy qua chạy lại. Trịnh Hòa cứ tưởng Bạch tiên sinh sẽ chơi giỏi lắm, nào ngờ anh ta cứ chạy qua chạy lại sau lưng mình, cậu quay lại nhìn người đàn ông đang nhìn màn hình rất chăm chú nhưng vẫn chơi dở tệ, chợt nhận thấy, anh ta cũng thú vị thật đấy.
51.
Thực ra, từ khi bố cậu ngoại tình với cô giáo mỹ thuật tạo hình kia, Trịnh Hòa đã có chút tin rằng nội dung của quyển sách là thật, sau lại gặp Bạch Ân, còn làm chuyện ấy, đôi khi Trịnh Hòa nghĩ, quyển sách đó phải chăng có bùa chú gì. Nhìn lại bản thân mình giờ vẫn cứ ăn ngon, ngủ kĩ, vui vẻ mà sống, cậu như bị vả 1600 cái vào mặt.
Tối thứ sáu, “Trịnh Hòa đáng thương bị kịch bản – kun vả sưng mặt” tắt máy chơi game, nhìn Bạch tiên sinh ngồi cạnh vẫn đang nghiên cứu walkthrough, cậu nói: “Muộn thế này rồi, anh không ngủ à?”
“Tôi đọc thêm lát nữa.” Bạch tiên sinh đáp, rồi thì thầm: “Sao đoạn này tôi không đi qua được nhỉ?”
Trịnh Hòa trợn trắng mắt, bản chất của Bạch tiên sinh là không biết chơi game, tay vụng cứ như tay heo vậy, bảo anh ta đi thẳng, lại cứ bấm vào nút sang phải, bảo sao không chết.
“Thế anh cứ đọc tiếp đi.” Trịnh Hòa nói: “Tôi phải chuẩn bị bài cho ngài mai, hôm nay tôi ngủ ở phòng mình.”
Từ khi hai người xảy ra quan hệ, ngày nào Trịnh Hòa cũng ngủ trên chiếc giường lớn của Bạch tiên sinh. Thực ra phòng của anh ta thích lắm, giường êm, lại còn có điều hòa, nhưng cái người này không chịu yên thân chút nào, mỗi lần Trịnh Hòa vừa ngủ, anh ta bắt đầu lăn qua lăn lại, không biết ăn gì mà tỉnh táo thế, thành ra Trịnh Hòa lại không được ngủ đủ giấc, rất khó chịu.
Bạch tiên sinh nghe vậy liền đặt walkthrough xuống, nói: “Em chuyển sách tới phòng tôi đi, tối ở phòng tôi.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa vặn vẹo: “Lại thế nữa? Mấy ngày nay tôi mệt lắm rồi! Hôm nay anh còn đòi tôi hai lần đấy!”
“Ai bảo em không thích đàn ông cơ?” Bạch tiên sinh nói mà không biết ngượng: “Cứ làm mấy lần rồi sẽ yêu, mai tôi cho người dọn hết đồ từ phòng em qua, sau này, phòng đấy chuyển thành kho.”
“Bạch tiên sinh, anh thật vô lý.” Trịnh Hòa sắp khóc đến nơi, người đi làm còn có ngày nghỉ cơ mà, sao Bạch tiên sinh lại không thèm đọc “Luật lao động” chứ? Cậu nói: “Không được, đêm nay dù thế nào thì tôi cũng không qua phòng anh, tôi nói cho anh biết, cẩn thận tôi khởi nghĩa cho mà xem, ức hiếp quá là tôi phản kháng đấy!”
“Em dám thì làm đi.” Bạch tiên sinh không thèm để ý đến sự ‘phản kháng’ của Trịnh Hòa: “Trẻ con không nghe lời phải bị đánh, em muốn nhận sự trừng phạt sao?”
“Anh định đánh tôi đấy à?” Trịnh Hòa lặng lẽ lùi về sau một bước.
Bạch tiên sinh cười nói: “Không phải không thể đánh, nhưng có một số việc, tôi thích giải quyết trên giường hơn, em đi chuẩn bị bài đi, tối tôi đợi em ở phòng.”
Trịnh Hòa: “…”
52.
“Lão yêu quái! Đồ mặt dày không biết xấu hổ! Tôi chúc anh sớm tinh – tẫn – thân – vong!”
Sáng thứ bảy, ngoài trời mây đen cuồn cuộn, Trịnh Hòa nằm trên giường rủa xả.
Bạch tiên sinh bất đắc dĩ giúp Trịnh Hòa xoa eo: “Thế ai là người đặt chân lên lưng tôi tối qua, chuột rút còn trách tôi.”
“Rõ ràng anh mới là người bắt tôi tới phòng của anh!” Trịnh Hòa nói.
“Nhưng hôm qua em ngoan ngoãn chiều theo ý tôi như thế….” Bạch tiên sinh thở dài: “Sao em lại thất thường vậy chứ.”
“Đó mà là thất thường sao?” Trịnh Hòa nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi thấy không thể thay đổi cái sự thật rằng mình bị XXX nên mới chủ động phối hợp, anh có biết không? A, nhẹ thôi!” Cậu vỗ vỗ tay Bạch tiên sinh.
Bạch tiên sinh cầm cái chân ngắn ngủn của Trịnh Hòa, nói: “Hôm nay em nghỉ phải không?”
“Ừm, ” Trịnh Hòa bị anh ta xoa nắn một hồi như thế, cũng thấy buồn ngủ: “Anh định làm gì?”
“Chẳng phải lần trước tôi kể với em rằng tôi mở một công ty điện ảnh và truyền hình sao.” Bạch tiên sinh càng xoa nhẹ tay, Trịnh Hòa càng buồn ngủ: “Ờ….hình như anh có nhắc tới.”
“Ừm, hôm nay tôi qua đó làm việc, em được nghỉ thì tôi tiện thể dẫn qua dạo một vòng.” Bạch tiên sinh nói.
Trịnh Hòa liếc mắt hỏi: “Anh lại muốn tôi vào công ty anh đấy à? Tôi đã nói với anh rồi, tôi không làm nghệ sĩ đâu.”
“Tôi biết, ” Bạch tiên sinh hôn hôn miệng Trịnh Hòa, nói: “Em đừng nghĩ nhiều, tôi dẫn em tới đó dạo một vòng mà thôi.”
“Thật sao?” Trịnh Hòa không tin anh ta lắm.
“Tôi không lừa em đâu.” Bạch tiên sinh đáp.
Trịnh Hòa nghĩ nghĩ, lớn thế rồi nhưng cậu chưa từng được được gặp nghệ sĩ nào ngoài đời, có gì xin vài chữ ký về nữa: “Được rồi, bao giờ anh đi?”
“Em cứ ngủ đi đã, ” Bạch tiên sinh thì thầm bên tai Trịnh Hòa: “Lúc nào ngủ dậy thì đi với tôi.”
53.
Vẻ ngoài của Trịnh Hòa cũng có thể coi là xinh đẹp, môi hồng, răng trắng, lông mày đậm tuy không đến nỗi khiến người ta liếc mắt nhìn liền kinh diễm, nhưng cũng xem như thuận mắt. Bạch tiên sinh rất thích vẻ ngoài của Trịnh Hòa, lúc đứng trong phòng thay đồ, hắn ôm cậu trước gương, hôn lên mắt Trịnh Hòa hồi lâu, thậm chí, hắn còn lật mí mắt của cậu lên, ngậm vào miệng. Trịnh Hòa chỉ sợ hắn không cẩn thận, ăn mất mí mắt mình.
May mà.
Bạch tiên sinh uống thuốc rồi.
Quấn quít trong phòng thay đồ một hồi, Trịnh Hòa nhìn cái cổ ngập dấu hôn của mình chỉ muốn lấy kéo cắt xoẹt cái bộ phận bên dưới của Bạch tiên sinh, ai bảo anh ta dám đầu độc đóa hoa của tổ quốc.
Thím Triệu không ở trong căn nhà này nhiều. Bác chỉ tới sớm, quét dọn nhà cửa, làm bữa sáng rồi đi, buổi tối lại đến một chuyến. Bác cũng không nói nhiều, ngoại trừ mấy lời nói với Trịnh Hòa, bình thường bác đều cung kính cúi thấp đầu, gặp ai cũng mỉm cười, gặp ai cũng xa cách.
Trịnh Hòa cảm thấy điểm này của thím Triệu rất giống Bạch tiên sinh, nhìn thì tưởng dịu dàng săn sóc, thực chất là tâm địa gian giảo, không biết ẩn dấu những cái gì trong đó.
“Hừ, sống cùng với mấy người đúng là mệt.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh dừng bước lại, sau đó cười hỏi: “Sao em lại nói thế?”
Trịnh Hòa rất muốn hỏi: ngày nào anh cũng đeo cái mặt nạ này, có mệt không? Rõ ràng không vui mà còn dám giả vờ trước mặt ông đây. Nhưng nếu cậu nói thế, 99% là Bạch tiên sinh sẽ thẹn quá thành giận, vậy nên Trịnh Hòa chỉ gãi gãi tóc, nói: “Coi như tôi chưa nói gì.”
Bạch tiên sinh rất tế nhị, không ép hỏi Trịnh Hòa, hắn đi trước, sống lưng thẳng tắp.
Trạng thái của họ giờ là: tôi biết, anh biết nhưng cả hai đều giả hồ đồ. Dù sao thì, có một số việc, nếu là nói toạc ra, không chỉ bầu không khí yên bình này sẽ bị phá vỡ, mà chắc chắn, kết cuộc sẽ là lưỡng bại câu thương.
54.
Công ty điện ảnh và truyền hình của Bạch tiên sinh cách khá xa BEACHER. Lúc đi xe bus, Trịnh Hòa thường thấy nó. Cậu bước từ xe xuống, ngửa đầu nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, hỏi: “Mua hết cả tòa nhà này, chắc anh tốn nhiều tiền lắm?”
Bạch tiên sinh nói: “Tôi không mua, mà là cổ đông lớn nhất, hơn nữa, chẳng qua những người đang nhậm chức tổng giám đốc ở đây đều là người của tôi mà thôi.”
Trịnh Hòa nghe không hiểu, lời Bạch tiên sinh nói đối với cậu cứ như thiên thư vậy, cậu từ bỏ ý định nói chuyện với Bạch tiên sinh, thay vào đó, cậu nhìn qua nhìn lại xem có gặp nghệ sĩ nào mình biết mặt không còn xin chữ ký làm kỷ niệm.
Bạch tiên sinh đi qua, ôm lấy eo Trịnh Hòa, Trịnh Hòa cảm thấy không thoải mái liền xoay xoay người: “Trước bàn dân thiên hạ mà làm chuyện thế này, anh định để cảnh sát bắt đấy hả?”
“Họ dùng cớ gì để bắt tôi?” Bạch tiên sinh nhéo nhéo mặt Trịnh Hòa.
Trịnh Hòa nghiêm túc nghĩ, rồi nói: “Dâm loạn trụ cột tương lai của nước nhà.”
Bạch tiên sinh cười mà như không cười, không để tâm đến lời nói linh tinh của Trịnh Hòa. Trịnh Hòa né mãi nhưng không thành công, trước con mắt của bao người, lại có sự vây quanh của một đống vệ sĩ bên cạnh, cậu không dám làm căng với Bạch tiên sinh, đành gượng gạo để anh ta ôm, gian nan đi về phía trước.
Đoàn người đi tới phòng họp ở tầng bốn. Những nhân viên cũ của công ty điện ảnh và truyền hình này thấy Bạch Ân nghênh ngang ôm một cậu thiếu niên tới thì âm thầm cảm thấy khó chịu. Những người của BEACHER thì ngược lại, họ đã biết rõ tính tình của Bạch Ân, liền nhanh chóng sắp xếp lại những văn kiện đã được chuẩn bị kỹ càng, vị thư ký trung niên lược thuật với Bạch tiên sinh về một số lưu trình của giới giải trí, hợp đồng nào có thể thông qua thì hắn ký tên, không được thì làm lại, không ai dám phản bác câu nào. Cuộc họp của hơn 30 người, chỉ cần mười mấy phút đã xong. Trịnh Hòa ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, sững sờ nhìn cuộc họp, đương nhiên, cùng sững sờ với cậu là những nhân viên cũ của công ty điện ảnh và truyền hình này: họ chưa từng thấy nhóm người nào có hiệu suất công tác cao, tác phong làm việc trực tiếp như thế.
“Còn có việc gì không?” Bạch Ân hỏi.
Không một ai trả lời.
“Được rồi, ” Bạch Ân dứt khoát nói: “Cuộc họp đến đây chấm dứt, tan họp.”
Sau đó, hắn kéo Trịnh Hòa lên, đi ra ngoài cùng đám vệ sĩ.
Trịnh Hòa hỏi: “Bình thường anh vẫn làm việc như thế đấy à?”
“Ừm.” Bạch Ân gật đầu, lại nhíu mày: “Có vấn đề gì sao?”
“Không, ” Trịnh Hòa lắc đầu, thở dài nói: “Khi nãy anh đẹp trai lắm.”
Bạch Ân ho nhẹ một tiếng, càng ôm sát Trịnh Hòa hơn.
Trịnh Hòa lay lay hắn, nói: “Buông ra một chút, tôi không thở được.” Cậu ngửa đầu nhìn Bạch Ân, bỗng nhiên nói: “A, mặt anh hồng kìa, ngượng sao?” cậu cười xấu xa.
Câu trả lời của Bạch Ân là càng ôm chặt lấy Trịnh Hòa, ấn cậu vào lòng mình.
55.
Trước Trịnh Hòa còn tưởng, những người trong công ty điện ảnh và truyền hình đều phải là trai xinh gái đẹp, nào ngờ liếc qua một cái, ngoại trừ việc trang phục của họ đẹp hơn một chút, thì bản chất cũng chỉ là người thường mà thôi, chẳng khác gì với những người ở ngoài đường cả.
“Chẳng đẹp gì cả.” Trịnh Hòa thì thầm: “Còn không đẹp bằng anh.”
Bạch tiên sinh nói: “Hình như em muốn xin chữ ký đúng không?”
Trịnh Hòa gật đầu: “Ừm, những nghệ sĩ ở chỗ nào?”
Bạch tiên sinh nhìn về phía vị thư ký bên cạnh, vị thư ký xoay người lại, nói với Trịnh Hòa: “Tiểu thiếu gia, chút Bạch tiên sinh có việc bận, cậu có muốn đi trước không?”
Trịnh Hòa hỏi Bạch tiên sinh: “Được không?”
Bạch tiên sinh nói: “Ừ, em đi qua đi, chút tôi tới tìm em.”
Trịnh Hòa cảm thấy kỳ quái, Bạch tiên sinh chưa từng dễ thương lượng như thế, với cái tính cách mà đến lúc đi ngủ cũng chỉ muốn đặt mình ở trong tầm với, sao giờ lại cho phép cậu tự đi ra chỗ khác…..Anh ta uống nhầm thuốc à?
Bạch tiên sinh bị Trịnh Hòa nhìn, cũng lặng đi không biết nên nói gì trong một chốc, rồi bảo: “Nếu em không đi, thì cùng tôi làm việc đi.”
“Không.” Trịnh Hòa yên tâm, quả nhiên là mình đa nghi quá.
Vị thư ký trung niên đối xử với Trịnh Hòa rất tốt, cậu đã nhận ra điều này từ lần đầu tiên gặp hắn. Cậu không biết mình có điểm gì đặc biệt để khiến tâm phúc của Bạch tiên sinh phải đi lấy lòng mình như vậy. Cậu lễ phép đi sau hắn, tới địa điểm diễn tập của các nghệ sĩ.
Công ty điện ảnh và truyền hình này sắp tuyển thêm nghệ sĩ, những người mới tới đứng chật ních ở lầu hai, vị thư ký trung niên nói với Trịnh Hòa: “Tôi dẫn cậu lên tầng xem, trên đó là phòng nghỉ của các nghệ sĩ, Bạch tiên sinh vốn để dành cho cậu một gian, thấy cậu không muốn làm nghệ sĩ liền dọn trống chỗ ấy. Chút cậu có thể ở đấy đợi Bạch tiên sinh, trong đó có đủ sa lông, máy tính, cậu có thể nghỉ lại.”
“Không sao, cháu không mệt.” Trịnh Hòa cười cười, bỗng nhiên, cậu nghĩ đến chuyện gì, hỏi: “Giờ các nghệ sĩ chắc là đang nghỉ ngơi, cháu qua làm phiền có vẻ không ổn lắm, đợi chút họ đi làm, cháu qua xin cũng được.”
Tuy không nói rõ thành lời, nhưng Trịnh Hòa cảm thấy vị thư ký này rất tán thưởng đề nghị của cậu: “Được rồi, vậy cậu qua phòng nghỉ riêng của mình trước đi, tôi xem lát nữa họ có những công việc gì, xin để tôi dẫn đường.”
Trịnh Hòa không thích làm phiền người khác: “Cháu nhớ đường rồi, bác cứ đi đi, cháu tự mình về cũng được.”
Vị thư ký mỉm cười: “Nhiệm vụ của tôi là khiến cậu thích nơi này.”
Trịnh Hòa nhún vai, quả nhiên mà, Bạch tiên sinh vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ khiến cậu làm nghệ sĩ, cậu nói: “Không sao, Bạch tiên sinh sẽ không trách bác đâu, bác cứ đi làm việc đi, cháu ở một mình thoải mái hơn, đúng rồi, máy tính trong phòng nghỉ có mạng không ạ?”
Vị thư ký gật đầu: “Có.”
Trịnh Hòa phất phất tay, xoay người rời đi.
Ngáo:
Đoạn cuộc họp, mình nghĩ đến câu: “Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều” =))))
56.
Thực ra Trịnh Hòa có chút hối hận, cuối tuần không ở nhà ngủ, theo Bạch tiên sinh tới đây làm chi, cậu đâu có hâm mộ nghệ sĩ nào, xin được chữ ký cũng chẳng để làm gì.
Nghĩ vậy, cậu đi về phía phòng nghỉ của nghệ sĩ, cậu nhớ rõ, khi nãy vị thư ký trung niên đã nói, căn phòng cuối cùng phía bên phải là của cậu. Bỗng nhiên, cậu nghe thấy tiếng ồn ào ở trong cánh cửa phòng bên cạnh, còn có tiếng mở cửa. Trịnh Hòa đang định mau mau rời đi thì cử mở, một người thanh niên tuấn tú đi ra, thấy Trịnh Hòa đứng ngoài cửa liền giận dữ: “Cậu nghe lén!”
Trịnh Hòa: “…”
Trịnh Hòa nói: “Đi ngang qua.”
Người thanh niên khăng khăng không tin: “Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Rốt cuộc cậu là ai? Sao tôi chưa từng thấy?”
Trịnh Hòa nhận ra, mấy người bại não đúng là dễ liên tưởng, cậu nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi thật sự chỉ là đi ngang qua, hơn nữa, hôm nay là ngày đầu tiên tôi tới, anh không biết tôi cũng là chuyện bình thường.”
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi lại đi ra từ phía trong, anh ta chống nạnh nói: “A Vinh, đừng có trút cơn tức của mình lên người khác, người đại diện của cậu đâu? Bảo anh ta chút nữa qua gặp tôi, nhìn lại bản thân xem giờ cậu thế nào!”
“Tôi thế nào!?” Vinh thiếu dời trận địa chiến đấu ngay lập tức, hắn hô lên với người đàn ông kia: “Rõ ràng tôi đã nói là tôi nhận chương trình đó, thế mà các người lại cho người khác tham gia? Chê tôi kiếm nhiều tiền quá, không chừa đường làm ăn cho nghệ sĩ khác hả? Thành thiếu, anh nói rõ ràng cho tôi!”
Vẻ mặt của Thành thiếu rất không kiên nhẫn, hắn nói: “Chuyện này cậu phải đi hỏi người đại diện của mình chứ, nói với tôi làm gì? Tôi giúp cậu kéo được chương trình đó về à?”
“Tôi không tìm thấy anh ta ở chỗ nào cả.” Vinh thiếu hô.
“Vậy tìm tiếp đi!” Thành thiếu rống xong lời khí phách đó liền đẩy Vinh thiếu ra, hắn nhìn mặt Trịnh Hòa, gật gật đầu rồi nói: “Cậu tới tham gia thi tuyển phải không? Cậu đi nhầm rồi, đáng lẽ phải đi tầng hai.”
Ấn tượng đầu tiên của Trịnh Hòa về Thành thiếu không tồi, nhất là còn có một người có chứng hưng cảm như Vinh thiếu làm nền.
57.
Quay về phòng nghỉ của mình, Trịnh Hòa bỗng nhận thấy, sao tên của hai người kia lại quen thế nhỉ?
Hình như từng nghe ở đâu rồi.
Vinh thiếu là nghệ sĩ thì còn có thể lý giải được, nhưng Thành thiếu là người đại diện….A? Sao cậu lại biết Thành thiếu là người đại diện?
Trịnh Hòa đột nhiên nhớ ra, Thành thiếu và Vinh thiếu chẳng phải là nhân vật xuất hiện trong quyển sách đó sao?!
Vinh thiếu còn là tình địch của cậu đó! Trịnh Hòa nhớ lại người thanh niên tuấn tú khi nãy, cậu cảm khái, không biết Bạch tiên sinh mù cái mắt chó nào mà lại đi để ý mình, sau rồi liền thảnh thơi bật máy tính chơi game, không thèm nghĩ nhiều.
Thực ra Bạch tiên sinh vẫn ở tầng dưới thưởng trà từ nãy đến giờ, không phải hắn không biết uống trà, mà vì không muốn. Vừa thấy thứ nước xanh vàng này, hắn lại nhớ tới lão cha mình dù ở nước J vẫn chăm chỉ học hết những quốc túy của nước C, sau đó, dù trà có ngon đến mấy, thì đối với hắn, nó cũng là thứ độc dược đáng sợ.
Vị thư ký đẩy cửa vào, nói: “Điều ngài nghĩ quả nhiên không sai.”
Bạch tiên sinh hỏi: “Trịnh Hòa không thèm để ý tới phải không?”
Vị thư ký gật đầu: “Cậu ấy không chỉ không mắc mưu, mà phương pháp ngài đưa ra cũng không thành công. E rằng Trịnh Hòa không hề có chút liên hệ nào với giới giải trí này, tôi cũng không thấy cậu ấy thích làm diễn viên, ngài xem thế nào?”
“Vậy thôi đi.” Bạch tiên sinh đứng lên, vắt chiếc áo khoác của bộ âu phục lên cánh tay mình: “Anh cho người lên lầu gọi Trịnh Hòa xuống, tôi muốn về.”
Vị thư ký trung niên hỏi: “Ngài cứ vậy mà từ bỏ sao?”
Bạch tiên sinh nói: “Anh nghĩ rằng tôi nên ép cậu ấy, hay để cậu ấy tự chọn con đường cho mình? Dù sao thì kết cuộc chỉ có một, cứ thế đi.”
Gương mặt của vị thư ký lộ vẻ lo lắng: “Bạch tiên sinh, ngài thực sự thấy Trịnh Hòa hợp với mình sao? Tôi cảm thấy cậu ấy có chút kỳ quái, chỉ vì một quyển sách mà được ngài coi trọng….. làm người phải để lại cho mình một đường lui.”
“Không cần anh nhiều lời.” Bạch tiên sinh có chút không vui: “Cứ làm tốt công việc của mình đi.”
58.
Trên đường về nhà, Bạch tiên sinh nói với Trịnh Hòa rằng: “Về sau em có thể tự lựa chọn con đường mình muốn đi, nếu em không muốn tới đó, tôi sẽ không đưa em tới nữa.”
Trịnh Hòa kinh ngạc, cậu còn tưởng Bạch tiên sinh vẫn muốn giả bộ hồ đồ đó: “A, không sao, tuy hôm nay tôi không gặp được ai để xin chữ ký, nhưng về sau còn cơ hội mà, anh không cần phải an ủi tôi.”
Bạch tiên sinh cười cười: “Xem ra, em không tin tôi một chút nào phải không?”
“Sao lại không tin anh chứ.” Trịnh Hòa cũng cười, sau đó, cậu quay sang nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe, nhìn người đi đường vụt qua, những bóng cây cũng vụt qua, nói: “Ngoài anh ra, tôi còn chỗ nào để đi đâu.”
Bạch tiên sinh nhấp nhấp môi, bỗng nhiên, hắn nghiêng đầu hôn phớt lên mặt Trịnh Hòa một cái.
Trịnh Hòa ôm mặt, nhìn Bạch Ân đầy kinh ngạc.
—— anh ta, có ý gì thế?
59.
Trong suốt quãng đường còn lại để đi tới một nơi mà Trịnh Hòa chưa từng tới, cả hai đều không nói với nhau câu nào, lòng Trịnh Hòa nơm nớp lo sợ, còn Bạch tiên sinh thì rất vui vẻ.
Trịnh Hòa nhìn căn nhà căn nhà tầng lớn trước mắt, hỏi: “Đây là đâu thế?”
“Nhà tôi.” Bạch tiên sinh bấm mật khẩu, sau khi đã khớp mật khẩu mới lấy chìa ra mở cửa.
Trịnh Hòa nhìn chuỗi chìa khóa đột nhiên xuất hiện trên tay Bạch tiên sinh, hỏi: “Rốt cuộc anh có mấy cái nhà thế?”
“Vài cái.” Bạch tiên sinh đáp rất mơ hồ.
Trịnh Hòa day day trán, không nói về vấn đề này với anh ta nữa, cậu lượn quanh phòng khách một vòng, hỏi: “Máy uống nước ở đâu nhỉ? Tôi khát.”
“A, em đợi chút.” Bạch tiên sinh mở ra vách tường cạnh phòng bếp, không ngờ chỗ đó lại là cửa, hắn bật đèn, ngó ngó vào trong, nói: “Hôm nay tôi đột nhiên muốn tới nên thím Lý chưa kịp dọn dẹp, em đun nước đi, nước trong máy không biết đã để mấy tháng rồi.”
Trịnh Hòa chế nhạo: “Lần đầu tiên tôi tới nhà người khác làm khách mà còn phải tự đun nước đấy.”
“Em đâu phải người ngoài.” Bạch tiên sinh nói rất đương nhiên.
Thực ra Trịnh Hòa cũng thích tự mình nấu nướng. Cậu tìm mãi không thấy ấm, đành rửa sạch nồi rồi cho nước vào đó đun, cậu đứng nhìn nước sủi lục bục, Bạch tiên sinh lại dựa vào cửa phòng bếp nhìn Trịnh Hòa.
Trước giờ, chưa từng có ai tự mình xuống bếp vì Bạch Ân, vậy nên mỗi lần Trịnh Hòa ở trong bếp nấu nướng, Bạch Ân lại yên lặng nhìn cậu, nhìn những nguyên liệu nấu ăn được cho vào nồi, nhìn Trịnh Hòa bận rộn.
Trịnh Hòa hỏi: “Chỗ anh có đồ ăn không?”
“Tôi không biết.” Bạch Ân mở tủ lạnh ra, tầng trên trống không, hắn mở tầng dưới thì thấy mấy chai bia lạnh và các loại bánh đông lạnh được làm từ bột mì: “Có bánh chẻo và bánh bao, ăn gì đây?”
“Để tôi xem nào.” Trịnh Hòa đi tới, lật ngày sản xuất và hạn sử dụng lên nhìn, quẳng túi bánh bao vào thùng rác, oán giận nói: “Bao lâu rồi anh mới tới đây hả? Bánh bao hết hạn hai tháng rồi.” Lúc quay lại bếp, nước đã sôi, Trịnh Hòa lấy ra mấy túi bột cacao để pha, còn cho thêm đường vào cốc của Bạch tiên sinh.
Cậu đã phát hiện ra lão này thích ăn ngọt từ lâu, chậc chậc, có sở thích thế này mà răng lợi vẫn tốt, không phải chuyện dễ đâu.
Ngay sau đó, Trịnh Hòa có chút ngơ ngẩn, cậu bắt đầu chú ý tới Bạch tiên sinh kỹ như vậy bao giờ thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.