Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 480: Pn: Gửi kịch bản đại thần có trí tưởng tượng thái quá (1)

Yên Tử

03/03/2017

100.

Bạch tiên sinh chạy quanh ngọn núi suốt ba giờ, lưng của bộ đồ thể thao ướt nhẹp mồ hôi, chạy sau hắn là đám vệ sĩ. Từ xa nhìn lại, Bạch tiên sinh trong bộ đồ thể thao màu xám, đám vệ sĩ mặc âu phục đen nối gót theo sau, mọi người đều rơi xuống giọt thanh xuân.

——- bức tranh này quá đẹp, khiến người ta không dám nhìn kỹ.

“Bạch tiên sinh, ngài dừng lại đi!” A Bối vừa thở hổn hển như chết đến nơi, vừa hô, bóng dáng Bạch tiên sinh mờ ảo và phiêu dật ở đằng trước.

“Ôi chao, cái đệch.” Anh chàng người Mỹ Candy mới nhậm chức, không hiểu sao đã xổ ra một tràng tiếng Đông Bắc: “Chủ tịch bị cái gì kích thích vậy? Sắp giữa trưa rồi, ngài ấy còn chưa ăn sáng đó.”

A Bối nguýt hắn một cái: “Ai mà biết, dù sao thì chắc chắn cũng liên quan tới cậu người yêu Trịnh Hòa nhỏ bé đó. Tôi tới sớm hôm cậu. Hôm nay, ngài ấy dậy từ lúc 4 giờ sáng, nghe ba tiếng ca kịch rồi mới chạy bộ. Tôi sắp bị ngài ấy tra tấn chết rồi.”

Candy nhìn chiếc di động của Bạch tiên sinh trong tay A Bối: “A, có điện thoại. Chủ tịch, ngài đừng chạy, Trịnh Hòa nhà ngài gọi điện này, mau qua!”

Bạch tiên sinh ngừng lại, đặt hai tay lên đầu gối thở hổn hển hồi lâu rồi mới nhận lấy điện thoại. Gương mặt lạnh lùng bỗng trở nên ấm áp, A Bối nhìn mà chỉ biết chậc lưỡi, ngài ấy đúng là giỏi diễn, dù cho người ở đầu kia điện thoại không thể nhìn thấy vẻ mặt ngài ấy lúc này.

“Bảo bối, em dậy rồi sao?” Bạch tiên sinh dùng giọng nói ngọt ngào như mật nói.

Tại phía bên kia, Trịnh Hòa day day lỗ tai của mình, cười ngây ngô vài tiếng: “Em dậy từ lâu rồi, anh đang làm gì thế? Mấy giờ qua?”

“Em bảo tôi mấy giờ tới thì tôi tới.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa nhìn xuống cái đống đáng lẽ là bữa sáng nhưng rốt cuộc vẫn chưa xong, nói: “Vậy anh chuẩn bị rồi qua đi, ăn trưa luôn.”

“Được.” Bạch tiên sinh cười tươi rói, còn ‘chụt’ một tiếng vào mic trước khi cúp.

Trịnh Hòa sững lại mấy phút, sau đó cuộc gọi chấm dứt.

Bà Trịnh và chị cậu đói đến hoa cả mắt, thế mà mùi đồ ăn cứ bay ra từ bếp. Bà Trịnh mở cửa bếp ra hỏi: “A Hòa, lúc nào bạn con đến nha?” Thế rồi bà thấy con mình ngồi chồm hổm trên mặt đất, chôn đầu vào gối, bà hoảng quá hét lên: “Aiz, Trịnh Hòa, con sao thế, đau bụng sao? Mau đứng lên để mẹ xem nào.”

Trịnh Hòa ngẩng đầu, cậu đỏ mặt đến tận cổ, xấu hổ nói: “Con không sao, mẹ ra ngoài trước đi, lát nữa anh ấy sẽ tới, chắc bố cũng sắp đến rồi. Mẹ không cần để ý đến con đâu.”

“Không có gì thật sao?” Bà Trịnh sờ đầu Trịnh Hòa, thấy không sốt mới ra ngoài.

Trịnh Hâm Minh đổi kênh, hỏi: “Em nó làm gì thế mẹ?”

“Ai mà biết, ” bà Trịnh ngồi xuống cạnh con gái: “Có gọi điện thôi mà cũng đỏ mặt, không biết gọi cho ai. Kênh này mẹ thích này, xem cái này đi, mẹ xem đến tập hai mươi mấy rồi, chắc cũng sắp hết.”

Trịnh Hâm Minh nhăn mày: “Mẹ, em gọi điện cho bạn gái à?”

“Không, sáng nay nó nói với mẹ rồi, là nam, còn lớn hơn mấy tuổi.” Bà Trịnh nói không chút để tâm.

Trịnh Hâm Minh nhăn mày, càng nghĩ càng thấy kỳ quái.

101.

Chưa tới 12 giờ trưa, ông Trịnh đã tới, sớm hơn so với dự đoán của Trịnh Hòa. Nhưng ông không đi một mình mà lại dẫn theo cô giáo mỹ thuật tạo hình kia.

Vừa thấy con hồ ly tinh ấy tới, ánh mắt bà Trịnh trở nên sắc như dao, bắn piu piu piu.

Ông Trịnh cũng xấu hổ, thấy không ai lấy dép cho mình liền tự lôi một đôi từ tủ giày ra, đưa một đôi khác cho cô giáo mỹ thuật tạo hình: “Hôm nay cô ấy không phải đi làm, nên tôi dẫn tới luôn. Ôi chao, đang nấu gì thế, thơm vậy.”

Bà Trịnh lạnh nhạt: “Mang một cái miệng tới cũng đủ rồi, còn vác theo cái miệng nữa. Mặt đúng là dày nha, không biết làm từ gì, kim cương à.”

Cô giáo mỹ thuật tạo hình kia giả vờ như không nghe thấy, chỉ tươi cười bước vào, còn ra dáng chủ nhà hơn cả bà Trịnh. Trịnh Hòa ló đầu ra từ phòng bếp, thấy cô ta cũng tới liền nhíu mày, nghĩ thầm: lát mình định nói chuyện về Bạch tiên sinh với mẹ mà, bố còn dẫn người ngoài tới làm gì.

“Bố đến rồi à.” Trịnh Hòa không vui nên thái độ cũng lạnh nhạt, đánh tiếng một câu rồi lại vào bếp.

Căn nhà này được mua khi ông bà Trịnh vừa kết hôn, vật dụng trong nhà đều đã cũ, phòng khách chỉ có một cái sa lông và một chiếc ghế dựa. Bà Trịnh gác chân lên sa lông, Trịnh Hâm Minh rất biết điều, nhìn ông Trịnh khinh bỉ một cái rồi đặt mông ngồi chiếm nốt nửa phần sa lông còn lại.

Ông Trịnh và cô giáo mỹ thuật tạo hình đứng ngây ở phòng khách hồi lâu, mặt ông Trịnh nghẹn đến đỏ lên, cuối cùng, ông đành phải tìm thêm cái ghế nhựa để ngồi.

Gần như là một trước một sau, vừa đóng cửa thì lại có người bấm chuông. Trịnh Hâm Minh đi ra mở cửa, mặt cô còn lộ rõ vẻ khó chịu, nhưng vừa thấy người đàn ông tuấn tú, xách theo túi lớn túi nhỏ ngoài cửa thì mắt đã sáng lên: “Ngài tìm ai? Có phải là nhấn chuông nhầm?”

Bạch tiên sinh từng thấy ảnh của chị Trịnh Hòa trên tập văn kiện, hắn mỉm cười với cô: “Tôi là Bạch Ân, là…ờ, bạn của Trịnh Hòa.”

“A, mau vào, mau vào.” Trịnh Hâm Minh vội vàng đón lấy túi đồ trên tay hắn, còn lấy cho một đôi dép đi trong nhà.

Bà Trịnh đang chăm chú xem TV, nghe tiếng mở cửa liền hô: “Ai tới đó?”

Trịnh Hâm Minh cũng hô: “Bạch Ân, bạn của Trịnh Hòa!”

Bà Trịnh đổi kênh, miệng nói thầm: “Bạch Ân… Sao nghe quen thế nhỉ, đây chẳng phải là bác sĩ sao, bố mẹ nào thất đức lại đi đặt tên con như thế, nhỡ mai sau lớn lên không làm bác sĩ, chẳng phải thằng bé bị chê cười cả đời à.”

Ông Trịnh ngồi bên cũng lầu bầu: “Thế mà năm đó bà còn lấy tên của thái giám đặt cho Trịnh Hòa, may mà con tôi có sức sống mạnh mẽ.”

Bà Trịnh trừng ông một cái: “Biết gì mà nói, lúc ấy tôi tìm biết bao người để tính cho rồi, A Hòa lấy tên đó mới tốt, mệnh phú quý, có quý nhân phù trợ!”

Ông Trịnh chưa bao giờ dám cãi lại bà Trịnh, giờ cũng đành ngồi im.

Cô giáo mỹ thuật tạo hình cầm tay ông Trịnh. Cô đòi theo tới chính vì nguyên nhân này, nhỡ đâu hai vợ chồng gặp nhau lại nảy sinh tình cảm, thì cô biết làm sao bây giờ? Cô khẽ vuốt ve bụng mình……Cô còn chưa sinh con cho anh ấy, mọi việc vẫn chưa chắc chắn được.

Trịnh Hòa ló đầu ra, thấy Bạch tiên sinh tới liền lau tay, bắt đầu bưng đĩa ra, gương mặt không giấu được ý cười: “Anh đến rồi, sao còn mang nhiều đồ thế?”

Bạch tiên sinh cởi áo khoác, định giúp Trịnh Hòa sắp đồ, việc này đã trở thành thói quen của hắn. Trịnh Hòa đặt hắn ngồi xuống sa lông, nói: “Thôi, anh là khách mà, cứ ngồi đây.”

Bạch tiên sinh khẽ ngẩng đầu, nắm chặt lấy bàn tay Trịnh Hòa đang đặt trên vai mình, tuy không nói gì nhưng Trịnh Hòa có thể cảm nhận được sự quyến luyến của hắn. Cậu vốn định che giấu, nhưng nghĩ, đằng nào chút nữa cũng phải nói rõ mọi chuyện, nên cứ để tay đó, không rụt lại.

Trịnh Hòa an ủi: “Đã ăn sáng chưa, em có làm một ít này, anh ăn chút đi.”

Bà Trịnh không nhận ra điểm bất thường giữa hai người họ, nói: “Thôi đi, mấy cái đó con tiện tay làm mà, sắp trưa rồi, mẹ chết đối mất thôi, ai, con với cái chẳng có hiếu gì cả.”

“Mẹ, sao ngày nào mẹ cũng phá rối con thế.” Trịnh Hòa nói: “Chị, chị giúp em sắp mâm với.”

Trịnh Hâm Minh đưa mắt nhìn Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh, nói: “Ừ, được rồi.”

102.

Đối với ông Trịnh, bữa cơm này chẳng thoải mái vui vẻ gì. Tình trạng của cô giáo mỹ thuật tạo hình ngồi bên thì khá khẩm hơn, cô là kẻ thứ ba, trước lúc đến đã chuẩn bị tinh thần cho những việc sắp phải đối mặt, đến rồi mới thấy, bà Trịnh và hai đứa con của bà rất đạo đức, tuy không thích nhưng vẫn đưa bát đũa cho. Cô chỉ biết vùi đầu ăn cơm.

Từ lúc Bạch tiên sinh đến, Trịnh Hòa liền chìm vào thế giới riêng của hai người, rơi vào trạng thái không thèm để ý những người khác, anh gắp đồ ăn cho em, em rót nước cho anh, quả là thân mật. Trịnh Hâm Minh ngồi gặm xương, nhìn vẻ mặt không đoán được cô đang nghĩ gì. Cứ gặm vài miếng cô lại liếc nhìn hai người một cái, sau đó lại thấy Trịnh Hòa đang gắp đồ cho Bạch tiên sinh, mẹ mình cũng tham gia nhiệt tình. Cô cứ lặng lẽ gặm xương vậy.

Ông Trịnh mang cho hai chị em Trịnh Hòa, mỗi người một cái máy học khá đắt, nó đang được quảng cáo nhiệt tình rằng: “Rốt cuộc mẹ không cần lo về chuyện học tập của mình nữa rồi, giờ học gì hiểu nấy”, nhưng thực chất chẳng có tác dụng gì cả, không có ví dụ như các thầy cô giảng, lại còn hại mắt. Ăn cơm xong, chần chừ một lúc, ông bảo cô giáo mỹ thuật tạo hình kia về trước, cô gật đầu, trước khi đi còn tự động rửa sạch bát đũa rồi mới chào ra về.

Điều này khiến bà Trịnh thổn thức, con gái nhà người ta đâu có tệ, tiếc rằng lại gặp phải lão ngu như ông Trịnh.

Ông Trịnh nói thầm: “Tôi không ngu.”

Trịnh Hâm Minh cười lạnh: “Bố không ngu, mà bại não.”

Ông Trịnh không biết bại não là gì, nhưng nhìn vẻ mặt khinh khỉnh của con gái cũng đoán được từ này không hay ho, nghẹn hồi lâu cũng chỉ dám thu lu một xó trên cái ghế nhựa.

Lúc cô giáo kia rời đi, Trịnh Hòa đang dẫn Bạch tiên sinh vào toilet. Cấu tạo nhà Trịnh Hòa có chút vấn đề, chỗ đó nhìn thì ai cũng tưởng là ban công. Hai người ngoặt một cái, Bạch tiên sinh đẩy cửa ra, kéo thẳng Trịnh Hòa vào.

Buồng vệ sinh không bật đèn, trong phòng tối mịt, Trịnh Hòa không thấy rõ vẻ mặt của Bạch tiên sinh nhưng vẫn cảm nhận được nụ hôn ấm áp và vội vã của hắn đang không ngừng lần xuống trán, mí mắt, chóp mũi rồi môi cậu…..

Bờ môi họ quấn lấy nhau, đầu lượt ướt át tiến vào khoang miệng, ân ái, triền miên.

“Hộc…hộc…” Trịnh Hòa bắt lấy bàn tay đang mò vào trong sao sơ mi mình của hắn, nhân lúc hai đôi môi tách ra mới hổn hển nói: “Đợi chút, người nhà em ở ngay bên ngoài.”

Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cậu: “Tôi nhớ em.”

Trịnh Hòa ôm lấy hắn, nói: “Em cũng thế.”

103.

Cả nhà chỉ có mình Trịnh Hâm Minh hoài nghi vì sao thời gian đi WC của Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh dài như vậy. Bà Trịnh thấy cái giỏ Bạch tiên sinh mang đến, định lấy hoa quả ra rửa để ăn, nào ngờ lúc thấy rõ trong túi đó có gì, bà phải trố mắt. Hắn tặng bà Trịnh một hộp kem dưỡng nhìn rất sa hoa, nhãn hàng đó, ông Trịnh chỉ liếc qua một cái cũng biết là nó có giá trị vô cùng xa xỉ. Trước giờ nó vẫn được bày ở vị trí đẹp nhất trong trung tâm thương mại, phần hướng dẫn sử dụng cũng toàn tiếng nước ngoài.

Bà Trịnh ngẫm nghĩ một hồi, mở tiếp một cái hộp khác. Trịnh Hâm Minh thiếu chút nữa cắn phải lưỡi mình: đó là phiên bản máy tính bảng siêu mỏng mới nhất. Cô thích thú cầm nó ngắm nghía mãi không nỡ rời tay. Ba người liếc nhau, mở cái hộp cuối cùng ra…..

Khi Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa quay lại thì thấy ông bà Trịnh và chị gái Trịnh Hòa đang ngồi yên lặng, xem TV rất hài hòa, trên bàn bày hoa quả. Cậu bổ thanh long ra ăn, Bạch tiên sinh ngồi cạnh. Hai người ngồi chung sa lông mà không chật, nhưng tiền đề là phải lơ đi vụ nửa cái mông của Trịnh Hòa gác lên đùi Bạch tiên sinh.

“Ờ….ngài là Bạch Ân phải không?” Bà Trịnh hỏi.

Trịnh Hòa nhìn qua đầy nghi hoặc, mẹ mình lễ phép như thế từ hồi nào vậy, chợt cậu nghe Bạch tiên sinh nói: “Đúng thế, cháu chào cô.

“Ôi chao, ” bà Trịnh hất hất tóc mình, nói: “Mãi đến giờ cô vẫn chưa hỏi cháu quen A Hòa nhà cô như thế nào.”

Trịnh Hòa không biết lời bà nói là câu nghi vấn hay khẳng định, Bạch tiên sinh nhéo eo cậu một cái, ý là: Em nói nhé?

Trịnh Hòa gật đầu với hắn, sau đó tiện miệng nói dối: “Anh ấy là người thân của bạn học với con, con qua nhà nó nhiều lần nên quen.”

“Bạn nào?” Bà Trịnh truy hỏi.

Ánh mắt Trịnh Hòa đảo một vòng, cậu chọn người đáng tin nhất: “Quách tiểu mập nha, là cái đứa mà cả nhà dọn tới thành phố khác đó.”

Bà Trịnh biết Quách tiểu mập, trước mỗi lần đi thăm Trịnh Hòa đều thấy thằng bé, bà nói: “A, thế sao, hai đứa cứ ở nhà chơi đi, chút nữa mời bạn học Bạch đây mang theo những thứ này về.”

Bà Trịnh ở trường đã quen rồi, lúc nói chuyện luôn chèn thêm ‘đồng chí’, ‘bạn học’.

Trịnh Hòa nghe xong liền nở nụ cười: “Anh ấy không phải bạn học, sắp ba mươi rồi.”

Bạch tiên sinh lại nhéo eo cậu, cái mặt nạ lạnh lùng sắp nứt đến nơi. Trịnh Hòa nhìn, lại cười, sau đó càng nhìn càng thấy thú vì. Cậu xoa xoa mặt mình, nói: “Aiz, bố mẹ, chị, con xin phép nói thật với mọi người, hôm nay con bảo bố tới cũng vì chuyện này, Bạch tiên sinh là người yêu của con….người sẽ kết hôn với con.”

Ông bà Trịnh: “….”

Trịnh Hâm Minh vỗ vai cậu, nói: “Tuy chị cũng mơ hồ đoán được rồi, nhưng em phải chọn đúng lúc, đúng chỗ để nói chứ? Bố mẹ mình lớn tuổi rồi, em không lo cho vấn đề cao huyết áo của họ à.”

Trịnh Hòa gãi gãi mặt: “Em nhân lúc họ còn trẻ để nói đó chứ, đến lúc bố mẹ già rồi, sao em mở miệng được.”

Hai chị em còn đang nói chuyện với nhau. Bà Trịnh cầm chén trà trước mặt, run rẩy đưa lên miệng nhấp một ngụm, càng nghĩ càng giận, bà đập ngay chén trà xuống bàn, nước trà nóng vẩy gần hết lên người Bạch tiên sinh, hắn đau đến nhíu mày, nhưng trong lòng còn ôm Trịnh Hòa, trong tiềm thức, hắn sợ mình đứng lên sẽ khiến Trịnh Hòa ngã sấp xuống nên đành nhịn cơn đau, sau đó nhẹ nhàng đẩy Trịnh Hòa ra chỗ khác.

Trịnh Hòa sửng sốt vài giây mới tỉnh táo lại, đau lòng đến độ suýt bật khóc. Cậu quỳ xuống, dùng khăn ướt lau cho hắn, kéo ống quần lên thì thấy chân đỏ lên một mảng do bị nước nóng té vào. Giận quá, cậu hô lên với mẹ: “Mẹ đột nhiên lên cơn gì thế! Làm gì thế!”

“Mày…mày….” Bà Trịnh đứng vụt dậy, run rẩy chỉ tay về phía Trịnh Hòa: “Mày có bệnh đó! Đồng tính luyến ái là bệnh! Sao mày có thể thế này!”

Sống lâu với Bạch tiên sinh, có khúc mắc gì hai người đều trò chuyện trao đổi chứ không động thủ bao giờ thành ra cậu quên mất rằng mẹ mình nhìn có vẻ dễ tính nhưng thực chất lại cực kỳ cố chấp và hay giải quyết bằng vũ lực. Cậu không có thời gian cãi nhau với bà, trong đầu chỉ nghĩ đến việc mau hạ nhiệt cho vết phỏng ở chân Bạch tiên sinh. Bà Trịnh đứng sau thấy hai người vẫn dán lấy nhau liền đưa tay muốn kéo con mình qua: “A Hòa, qua đây! Cách xa nó ra! Con bị nó lây bệnh phải không! Đi vào viện với mẹ!”

Bấy giờ ông Trịnh đứng bên mới hồi hồn lại, ông vội vàng giữ chặt lấy bà Trịnh, nói: “Bà làm gì thế? Cậu ta bị bỏng rồi!”

Bà Trịnh hô lên với ông: “Ông không nghe rõ à? A Hòa nhà chúng ta bị thằng đó lừa! Nó thành đồng tính luyến ái rồi!”

Ông Trịnh nói: “Bà tỉnh táo lại chút đi! Người ta còn chưa nói gì mà, A Hòa, ” ông dùng ánh mắt ra hiệu với con mình: “Mau dẫn cậu ta vào phòng vệ sinh để rửa qua, sau đó đến viện kiểm tra xem vết thương thế nào.”



Trịnh Hâm Minh cũng chạy qua ngăn mẹ lại, không ai ngờ rằng bình thường bà Trịnh dễ tính thế mà đổi mặt nhanh vậy, ngay cả lúc ông Trịnh ngoại tình cũng không thấy bà ấy giận như thế. Cô nói: “Mẹ! Đồng tính luyến ái không phải là bệnh! Mẹ đừng ép Trịnh Hòa, nào, uống thuốc giảm áp cho bình tĩnh lại.”

Bà Trịnh thở hồng hộc, vừa tựa vào lòng ông Trịnh, vừa uống thuốc nhìn về phía toilet, nước mắt bà chảy xuống.

Lúc này, Trịnh Hòa đã dẫn Bạch tiên sinh ra, Bạch tiên sinh đẩy nhẹ Trịnh Hòa một cái, Trịnh Hòa không quay đầu lại, cũng không nhìn mẹ mình đến một lần, liền dẫn hắn rời đi. Trịnh Hâm Minh thấy mẹ khóc, vẫn đứng bất động. Rồi cô nghĩ, khéo Trịnh Hòa sẽ không về nhà trong một khoảng thời gian, liền chạy về phòng em, định sắp xếp đồ hộ nó, nào ngờ, vừa mở cửa ra cô liền sững sờ.

Căn phòng rỗng tuếch, vật dụng hàng ngày đã được chuyển đi từ bao giờ, chỉ còn lại một cái giường và một chiếc chăn mùa hè.

Cô đứng sững trước cửa hồi lâu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt lên mép cửa, bỗng nhiên cảm thấy khung cảnh này thật xa lạ, không biết vì sao, nước mắt cô cũng chảy xuống.

Trong tâm trí cô, Trịnh Hòa vẫn là thằng em vô tư tới vô tâm, chỉ biết lẽo đẽo đi sau mình. Nhưng giờ, nó đã là một người trưởng thành, có tư tưởng riêng. Cô nhận ra, bọn họ quan tâm quá ít tới Trịnh Hòa, nó đã dọn đi từ lúc nào cũng không biết, nhìn thái độ của hai người đó, hẳn đã yêu nhau từ lâu rồi.

“Con chạy đi làm gì thế?” Vừa đi ra, ông Trịnh liền hỏi.

Trịnh Hâm Minh đưa mắt nhìn mẹ mình đã ngừng khóc, nói: “Em thu dọn hết đồ đạc rồi.”

Bà Trịnh cúi đầu, mãi lâu sau mới hỏi: “Khi nãy….mẹ không để ý, vết thương của Bạch Ân có nghiêm trọng không….”

“Nghiêm trọng hay không thì người ta cũng bị thương rồi, ” Trịnh Hâm Minh gãi đầu, ngồi xuống trước mặt mẹ, vẻ mặt rất bình tĩnh: “Mẹ, giờ mẹ đã tỉnh táo lại chưa?”

Bà Trịnh không trả lời.

Trịnh Hâm Minh nói: “Hôm nay con mới được mở rộng tầm mắt đó. Mẹ, tuy em nó có sai, nhưng mẹ có thấy mình hơi quá đáng không?”

“Thằng đó làm hư A Hòa!” Bà Trịnh vụt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào con gái.

Trịnh Hâm Minh hỏi tiếp: “Mẹ chưa biết rõ đầu đuôi sao đã vội kết luận như thế? Chúng ta thảo luận nhé, em nó là đồng tính thì đó là việc của nó, mẹ nổi giận vô cớ là lỗi của mẹ!”

Ông Trịnh đẩy đẩy con gái, nhỏ giọng nói: “Bà ấy là mẹ con, phải chú ý trên dưới…”

Trịnh Hâm Minh nguýt ông một cái: “Bọn tôi đang nói chuyện, ông chen vào làm gì! Ra chỗ khác!”

Ông Trịnh nín nhịn bao nhiêu năm, giờ đã thành thói quen rồi, thấy con mình đang giận, lại nhìn vợ, ông quyết định lại thu lu trên cái ghế nhựa.

“Mẹ biết hôm nay mẹ hơi nóng nảy quá.” Bà Trịnh nhỏ giọng nức nở, lau đi hàng nước mắt trên mặt: “Nhưng A Hòa ngoan thế, mới chừng ấy tuổi đầu, mười tám đúng không? Sao lại làm chuyện như thế chứ?”

“Con cũng muốn biết vì sao, ” Trịnh Hâm Minh thở dài: “Nhưng mẹ đâu để cơ hội cho chúng ta biết nguyên do? Giờ thì hay rồi, em nó đi rồi, không biết lúc nào mới về. Mà dù nó về, thì chúng ta cũng đã tự đặt mình vào thế yếu. Cứu hỏa cũng phải ưu tiên trường hợp nào khẩn cấp thì cứu trước, khi thảo luận phải biết đặt mình vào vị trí của người kia, người ta tiến thì mình lùi, người ta lùi thì mình tiến. Giờ chúng ta yếu thế, muốn thái độ của A Hòa bình thường trở lại không phải chuyện dễ dàng, cũng mất mặt lắm chứ.”

Trịnh Hâm Minh ngụy biện cho một tràng, nhưng lại khiến ông bà Trịnh sửng sốt. Bà Trịnh cảm thấy con gái mình nói rất đúng, hỏi: “Thế giờ con bảo, chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”

Trịnh Hâm Minh nói: “Đợi mấy ngày nữa con gọi điện cho em, xem nó có về nhà một chuyến được không. Sau đó chúng ta tìm hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện. Việc gì cũng phải bình tĩnh để trao đổi, phân tích. Mẹ nóng nảy quá.”

Bà Trịnh lau nước mắt: “Ừ, mẹ cũng biết như thế là không đúng.”

Trịnh Hâm Minh lại nhìn về phía bố mình: “Thôi, xong rồi, bố cũng về đi.”

Ông Trịnh chỉnh chỉnh lại cổ tay áo, nói: “Ờ, thế bố đi nhá?”

“Bố không đi còn ở đây làm gì?” Trịnh Hâm Minh hỏi: “Đợi ăn cơm tối sao?”

Mặt ông Trịnh đỏ lựng vì những lời xa cách đó. Ông lấy áo bành tô, trong lúc đi giày ngoài bậc cửa còn quay đầu lại nhìn về phía bà Trịnh, nói: “Này, con cũng phải để ý sức khỏe của mẹ, bà ấy vốn cao huyết áp rồi, có gì gọi cho bố.”

Trịnh Hâm Minh khoanh tay nhìn hắn: “Có gì thì gọi điện cho bệnh viện, gọi cho bố thì có ích lợi gì, lại để kẻ trộm đâm cho một nhát hả?”

Ông Trịnh nhớ lại chuyện lúc đó, chợt ông vỗ trán một cái: “A, tôi nhớ ra Bạch Ân là ai rồi, bảo sao tên nghe quen thế! Bà nó ơi, cái người cứu tôi lúc đó chẳng phải là cậu ta sao! Dạo ấy tôi còn có ý kiến về cái mái tóc dài đó mà.”

Bà Trịnh ngồi trên sa lông, nghe được lời ông Trịnh nói cũng nhớ ra, bà áy náy vô cùng: “Ôi trời đất ơi…..Tôi đã làm gì thế này.”

Lúc ấy Trịnh Hâm Minh không ở đó nên giờ cô nhìn hai người đầy nghi hoặc: “Sao thế, chẳng nhẽ mọi người biết nhau?”

Ông Trịnh kể lại đại khái chuyện mình gặp trộm sau đó được người cứu, nghe xong, Trịnh Hâm Minh cũng thấy hối hận, cô liếc nhìn mẹ mình đang nôn nóng bồn chồn, nói: “Xem bố gây ra chuyện gì kìa.” Sau đó, cô thở hắt ra một cái, cầm di động gọi điện cho Trịnh Hòa.

104.

Vết thương ở đùi Bạch tiên sinh không nghiêm trọng, bác sĩ bôi một lớp thuốc đen tuyền, quấn băng gạc rồi rời đi.

Hắn nằm trên giường, nhìn Trịnh Hòa cúi đầu bôi thuốc cho những nơi bị thương nhẹ khác của mình, nói: “Hay em gọi điện qua hỏi đi, khi nãy tôi thấy mẹ em khóc.”

Trịnh Hòa không trả lời, cậu lau xong phần cánh tay, hỏi: “Đau không?”

Bạch tiên sinh vừa nghe liền biết cậu không muốn nhắc tới chuyện này, liền kiên nhẫn nhìn cậu tiếp tục bôi thuốc cho cánh tay còn lại của mình: “Không đau, thật ra thì không sao đâu mà, tôi nghĩ là do cô đặt kỳ vọng vào em rất cao, nên mới không điều khiển được cảm xúc.”

Trịnh Hòa nhìn cánh tay bị thương của Bạch tiên sinh, trầm mặc, nước mắt cứ long lanh trong hốc mắt nhưng không chịu chảy ra.

“Thực xin lỗi, là do em hết.” Trịnh Hòa nói.

“Không phải do em.” Bạch tiên sinh cười khẽ, hắn nhẹ nhàng nắm lấy vành tai Trịnh Hòa: “Lúc ấy là tôi kéo em đến bên mình.”

“Không, ” Trịnh Hòa ôm lấy Bạch tiên sinh, mặt cậu ghé vào bờ vai hắn: “Lẽ ra em là người biết rõ thái độ của mẹ, thế nhưng lại gọi anh đến, khiến anh bị thương, em xốc nổi quá, không nghĩ trước nghĩ sau gì cả, thực xin lỗi, thực xin lỗi….”

Bạch tiên sinh cảm thấy đầu vai mình ướt đẫm, hắn thầm nghĩ: khổ nhục kế đã thành công, có nên tranh thủ nhân lúc còn nóng, đưa Trịnh Hòa đi đăng ký kết hôn luôn không?

105.

Trịnh Hòa không mang theo điện thoại, lúc rời đi, cậu giận quá nên lỡ quên nó trong xe. A Bối đưa hai người về sơn trang xong, lúc đi rửa xe mới phát hiện ra nó ở ghế sau, nhìn hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ của Trịnh Hâm Minh, hắn nói với Candy: “Cậu Trịnh còn ở sơn trang phải không?”

Candy nói: “Đúng thế, Bạch tiên sinh phải vào viện, hẳn hai người không thể tự tiện đi lại.”

“Vậy cậu đưa tôi lên núi.” A Bối nói.

“Chúng ta vừa từ đó về mà.” Candy lên cơn lười, không muốn đi.

“Mau lên, ” A Bối lắc lắc cái di động trong tay: “Cái di động này nhận một đống cuộc gọi nãy giờ rồi, nhỡ đâu có chuyện quan trọng thì sao, Bạch tiên sinh nhất định sẽ nổi giận.”

Candy xoa xoa mặt mình, nói: “Giờ tôi hối hận khi tới đây lắm, anh có biết không? Mau nhìn trái tim phủ kín sự hối hận của tôi.”

A Bối cười lạnh: “Cậu muốn bị tôi giải phẫu sao? Lại còn muốn tôi xem tim cậu, chắc màu đen chứ gì.”

“Đỏ!” Candy nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhưng hồi còn bé, tôi từng tưởng mình là người ngoài hành tinh suốt một quãng thời gian dài, không biết chừng máu tôi màu xanh đó.”

“Bại não à.” A Bối nói: “Chẳng nhẽ từ bé đến giờ, cậu chưa từng bị thương? Chẳng nhẽ còn không thấy màu máu mình giống người khác.”

Candy nói: “Chẳng nhẽ anh chưa từng nghe đến cái gọi là: máu trong tim sao? Máu trong trái tim là thứ đặc biệt, khéo máu trong tim tôi là màu xanh đấy, người của hành tinh tôi sẽ dựa vào nó để tìm thấy tôi.

“Tôi thấy mình mà còn nói chuyện với cậu nữa chắc thành ngu si mất, ” A Bối đỡ trán: “Đừng nói huyên thuyên với tôi nữa, lái xe lên núi đi.”

106.

“Kính coong…”

Trịnh Hòa mở cửa, cậu ngạc nhiên khi thấy A Bối đứng ngoài: “Sao mấy anh vừa đi lại quay về rồi?”

Bạch tiên sinh đang dùng laptop lên mạng, bàn với vị thư ký trung niên xem mình nên đi đâu kết hôn, thấy ngoài cửa có người còn tưởng thư ký bảo họ tới: “Văn kiện cứ để trên bàn.”

A Bối bật cười khi nghe lời hai người nói, sau đó hắn đưa điện thoại cho Trịnh Hòa: “Cậu để quên, ” rồi nhún vai với Bạch tiên sinh: “Ngài – cuồng – làm – việc à, tôi không cầm theo văn kiện.”

Bạch tiên sinh gật đầu, lạnh lùng nói: “Vậy anh đi đi.”

Candy đứng sau cười nói: “Nhìn cảnh này, tôi nhớ tới một thành ngữ: qua sông đoạn cầu.”

A Bối nhụt chí nói: “Tôi tặng thêm cho cậu một câu: qua cầu rút ván.”

“Câu này tôi học rồi, ” Candy chỉ vào A Bối: “Anh chắc chắn là con lừa đó.”

A Bối tức đến khó thở: “Cám ơn ngài ạ.”

107.

Trịnh Hòa bật di động lên, nhìn những cuộc gọi nhỡ trên đó, cậu nghi hoặc quay trở lại chỗ Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh bình tĩnh gập laptop lại, hỏi: “Điện thoại có gì thế?”

“Chị gọi điện cho em.” Trịnh Hòa nói xong liền gọi lại.

Bạch tiên sinh lấy điện thoại của Trinh Hòa, bật loa ngoài rồi giải thích: “Xem xem họ nói gì, có gì tôi tư vấn cho.”

Trịnh Hòa tin tưởng chỉ số thông minh của Bạch tiên sinh cao hơn mình, cậu gật đầu: “Ừm, được rồi.”

Giọng Trịnh Hâm Minh vang lên từ đầu bên kia điện thoại: “Trịnh Hòa, em đang ở đâu thế?”

Trịnh Hòa đáp lại gượng gạo: “Em đang ở chỗ anh ấy.”

‘Anh ấy’ là ai, bọn họ đều biết.

Trịnh Hâm Minh lại hỏi: “Vết thương của Bạch Ân tiên sinh thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”

Thái độ của Trịnh Hòa dịu đi khi nghe được sự quan tâm trong giọng của chị mình: “Vâng, nghiêm trọng lắm, phải vào viện cơ mà. Chị nói với mẹ, em đã quyết định, em sẽ nuôi anh ấy suốt nửa đời còn lại.”

Bạch tiên sinh nhéo mũi Trịnh Hòa một cái.

Phía bên kia, cả ông bà Trịnh và Trịnh Hâm Minh đều hô lên kinh hãi, sau đó liền đổi người khác qua nói chuyện, bà Trịnh vừa khóc sướt mướt vừa hỏi han: “A Hòa, giờ con đang ở viện nào thế? Mẹ cầm sổ tiết kiệm qua gặp hai đứa, cứ đẩy cho người vào phòng bệnh đi, đừng kéo dài thời gian cứu chữa!”

Trịnh Hòa cảm thấy thực kỳ lạ, cậu thuận miệng nói dối một câu thôi mà, bình thường đâu thấy mẹ mình có giác ngộ cao như thế, hi vọng dấy lên trong lòng, cậu hỏi: “Mẹ, mẹ hiểu cho con rồi sao?”

“Hiểu hay không để sau hãy nói.” Bà Trịnh vẫn còn hoảng: “Mau nói địa chỉ bệnh viện cho mẹ, mẹ bảo bố con lấy tiền rồi, đưa điện thoại cho bác sĩ để mẹ nghe xem tình huống thế nào rồi?!”

Bạch tiên sinh cười đón lấy điện thoại, ôn hòa nói: “Cô đừng nghe A Hòa nói lung tung, cháu không sao.”

Bà Trịnh nhẹ nhàng thở phào một cái, rồi lại hỏi: “Cậu đừng lừa tôi, nước vừa đun sôi, giội vào tuốt da ấy chứ, cậu thật sự không sao?”

Tuy Bạch tiên sinh không bị tuốt da, nhưng vẫn có những biểu hiện sau khi bỏng, ví dụ như cực kỳ đau đớn. May mà hắn chịu đau giỏi, đến giờ vẫn chưa kêu than gì, nghe bà Trịnh hỏi thế, hắn cười nói: “Vâng, cháu không sao đâu cô à, khi nãy chưa kịp chào đã đi, cháu xin lỗi.”

Bà Trịnh bị sự nho nhã lễ độ của Bạch tiên sinh chặn cứng, phía đâu bên kia điện thoại không vang lên tiếng gì, sau đó, ông Trịnh thành người cầm máy: “Lời này bác phải nói với cháu mới đúng, mời cháu đến nhà, nào ngờ mọi chuyện lại thành như thế. Aiz, lúc nào rảnh hai đứa lại về nhà một lần đi, bác còn chưa cám ơn cháu đã cứu bác hồi trước, trong khoảng thời gian gần đây, A Hòa cũng đã làm phiền nhiều rồi. Thật sự rất cám ơn cháu.”

Cúp máy xong, Trịnh Hòa còn đắm chìm trong việc bố mẹ mình đột nhiên đổi thái độ, lòng cậu vẫn đầy nghi ngờ: “Em không nằm mơ đấy chứ, Bạch tiên sinh, anh bấu em một cái, mọi thứ chẳng chân thực gì cả.”

Bạch tiên sinh cúi xuống hôn Trịnh Hòa một cái: “Đã thấy chân thực chưa?”

“Càng không chân thực.” Trịnh Hòa đáp rất thành thật.

“Ha ha.” Bạch tiên sinh cười nhạt, ông xóa sạch những thứ mình đang đọc trong laptop, nói: “Đến tối chúng ta lại qua nhà em một chuyến đi, xem có việc gì xảy ra.”

“Vâng, ” Trịnh Hòa vội gật đầu không ngừng: “Mới vừa quát mắng đuổi khỏi nhà, giờ lại đột nhiên dịu dàng dễ tính, thay đổi nhanh quá em chưa thích ứng được. Bạch tiên sinh, anh nói xem, có phải là bố mẹ em cố tình lừa chúng ta không?”

Bạch tiên sinh lắc đầu, tuy hắn không rõ vì sao mọi chuyện lại đột ngột thay đổi như thế, nhưng cũng đã đoán đại khái được một phần, chắc chắn có liên quan đến lần gặp nạn trước của ông Trịnh. Hắn nói với Trịnh Hòa: “A Hòa, em muốn kết hôn với tôi vào lúc nào?



Mặt Trịnh Hòa bỗng nhiên đỏ lựng, đỏ đến nỗi có thể ép thành nước sinh tố: “Anh, anh đang cầu hôn em đấy à?”

Bạch tiên sinh hơi cúi đầu nhìn cậu, sau đó, nụ cười của hắn trở nên cứng ngắc.

—— hình như, hắn vừa bỏ lỡ một bước vô cùng lãng mạn.

“Không, ” Bạch tiên sinh cố gắng gỡ lại: “Cái này chưa tính là cầu hôn, tôi hỏi ý kiến thôi.”

Trịnh Hòa đỏ mặt, cúi đầu nói: “Ai nha, thực ra em không để ý mấy cái bước đó đâu.”

“Sao có thể thế được.” Bạch tiên sinh không biết là Trịnh Hòa đang giận hay không thèm để ý thật, hắn nói: “Em chọn cho tôi một ngày, tôi chắc chắn sẽ cầu hôn em trước ngày đó.”

“Ai đời có ai như anh chứ.” Trịnh Hòa nói: “Chọn ngày rồi mới cầu hôn.”

“Ờ..ừm…Không được sao?” Bạch tiên sinh hỏi.

“Thôi, tùy anh đấy.” Trịnh Hòa dán mặt mình lên bức tường lạnh lẽo, cậu cảm thấy nó sắp bị nướng chín rồi: “Anh cứ quyết định đi.”

108.

Dù Bạch tiên sinh đã nói với Trịnh Hòa nguyên nhân người nhà cậu thay đổi thái độ, nhưng cậu vẫn chưa thấy thực sự yên tâm.

Hai năm nay, Bạch tiên sinh đối xử tốt với Trịnh Hòa như thế, cậu cũng không phải tảng đá mà không cảm động. Nhớ lại khi nãy, cậu dám quát lớn với mẹ liền cảm thấy không thể tin nổi.

“Bảo bối, sắp đến nơi rồi.” Bạch tiên sinh ngẩng đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài: “Cứ đi theo đường này là đến đúng không?”

“Đúng rồi, ” Trịnh Hòa gật đầu: “Đi hết liền tới….Bạch tiên sinh, hay để một mình em đi thôi, không, chúng ta đều về đi, em cứ cảm thấy quái quái thế nào.”

“Đừng nghĩ nhiều.” Bạch tiên sinh dỗ dành: “Đến cũng đến rồi, cứ vào xem đã rồi nói sau.”

Trịnh Hòa bảo: “Thế dẫn theo cả vệ sĩ nữa.”

Bạch tiên sinh hơi nhíu mày: “Bảo bối.”

Trịnh Hòa buồn bực nói: “Nhưng là em lo lắng.”

“Được rồi, tôi biết.” Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa vào lòng: “Em cứ yên tâm đi, được không? Đó là nhà em, hơn nữa, chuyện tháng sau chúng ta kết hôn cũng phải báo với họ một tiếng.”

“A?” Trịnh Hòa ngẩng đầu hỏi: “Chúng ta quyết định ngày kết hôn từ lúc nào thế?”

“Chẳng phải em bảo để tôi chọn sao.” Bạch tiên sinh nói: “Thế rồi tôi chọn tháng sau.”

“A…Anh nghĩ thế à, ” Trịnh Hòa nói, quay sang chỗ khác thì thào: “Anh bỏ qua bước cầu hôn thật cơ đấy, em thấy hình như trong sách anh cũng quên bước này, thôi không sao, không quên đám cưới là được rồi.”

Cánh tay ôm Trịnh Hòa của Bạch tiên sinh chợt đơ ra một lúc.

Trịnh Hòa nheo mắt lại nhìn hắn: “Có phải anh cũng quên luôn đám cưới không?”

Nói thật, Bạch tiên sinh đúng là không nhớ tới vụ đó.

Dạo này trong đầu hắn chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để bắt cóc được Trịnh Hòa. Tốt nhất là đưa em ấy ra nước ngoài, mất khoảng 3 – 5 năm để học tiếng, sau đó lại dẫn cậu đi những nơi khác, cứ thế, Trịnh Hòa chỉ có thể ở bên hắn suốt ngày, không thể ra ngoài như bây giờ.

Việc này giống như một bữa tiệc lớn, khi thèm nhỏ dãi đồ ăn trên bàn, người ta sẽ không để ý bát đĩa có quý giá, đẹp đẽ hay không, đặc biệt là đói với kẻ chết đói như Bạch tiên sinh.

“Bạch tiên sinh!” Trịnh Hòa nắm chặt tay Bạch tiên sinh.

Bạch tiên sinh ngượng ngùng nói: “Không, tôi không quên, em thích tổ chức đám cưới như thế nào.”

“Nhất định là anh quên.” Trịnh Hòa nói như đinh đóng cột: “Mỗi lần anh lừa em, em đều biết hết!”

“A, ” Bạch tiên sinh nói: “Không, chỉ là khi nãy tôi không nhớ tới thôi, bảo bối, chúng ta lên nhà đi.”

“Bạch tiên sinh, em nghi ngờ rằng không biết liệu anh có thực sự muốn kết hôn với em không nữa, ” Trịnh Hòa hỏi đầy hồ nghi: “Sao em cảm thấy, anh chẳng để ý đến bất cứ thứ gì thế?”

“Bảo bối, em hiểu lầm tôi rồi.” Bạch tiên sinh cầm lấy tay Trịnh Hòa, bật chế độ thâm tình: “Tôi khát khao quãng thời gian được sống bên em sau này.”

“Bạch tiên sinh, ” Trịnh Hòa vỗ bả hai hắn, nói chân thành: “Vậy anh đừng có tùy tiện cắt bỏ những bước quan trọng chứ? Dù không để ý mấy thì trước tiên cũng phải mua nhẫn kết hôn đã.”

“Candy, lái xe tới Tây khu.” Bạch tiên sinh nói với người đang lái xe đằng trước, sau đó nói với Trịnh Hòa: “Được thôi, bảo bối, nếu em thích chúng thì chúng ta đi mua đi.”

Trịnh Hòa chỉ muốn bật cười trước hành động đột xuất của Bạch tiên sinh, sau đó, cậu cười ra tiếng thật: “Ha ha, Bạch tiên sinh, anh có ngốc không thế.”

“Chỉ cần em vui, bảo tôi ngốc cũng được.”

“Được rồi, em nói cũng chẳng để làm gì,” Trịnh Hòa bảo: “Candy, anh cứ đỗ xe dưới nhà tôi đi, ” sau đó cậu nói với Bạch tiên sinh: “Em không muốn lấy đồ của anh, nhưng chuẩn bị kỹ lưỡng mới thể hiện được thành ý. Hiện anh khiến em tưởng như vì quyển sách đó nên anh mới muốn kết hôn với em, trước đây anh chưa từng đề cập đến vấn đề này. Nếu anh chỉ coi nó là một bước thì thực sự không cần làm. Có nhiều việc em có thể không để ý, nhưng việc này thì không được.”

“Thế, ” Bạch tiên sinh nhận ra Trịnh Hòa đang không vui, hắn thở dài, thầm chấn chỉnh lại cái nhiệm vụ kết hôn này trong lòng: “Được rồi, tôi biết.”

109.

Cuộc đối thoại trên xe của hai người chỉ là một phân đoạn mà thôi, đợi đến khi vào cửa nhà, Trịnh Hòa lại biến thành một người vô cùng quan tâm và muốn bảo vệ Bạch tiên sinh, còn Bạch tiên sinh thì đóng vai vị ân nhân cứu mạng đang bị thương, khập khiễng đi vào.

Người mở cửa là Trịnh Hâm Minh, cô đã đổi bộ đồ ở nhà, thấy phần chân quấn gạc trắng của Bạch tiên sinh, cô xuýt xoa rồi vội chạy đến dìu, còn nói với ông Trịnh: “Mau đi rót nước.”

Trịnh Hòa nhận thấy sự thay đổi trong thái độ của mọi người, hiển nhiên là họ nhiệt tình hơn lúc Bạch tiên sinh vừa tới.

Bà Trịnh ngồi trên sa lông, thấy hai người tới liền nhìn họ bằng ánh mắt thực phức tạp.

Bạch tiên sinh không đụng tới cốc nước ấm trước mặt, hắn mỉm cười gật đầu chào cả nhà rồi kéo Trịnh Hòa ngồi xuống bên mình.

Bà Trịnh hắng giọng một cái, nói: “Ừm, chào Bạch tiên sinh, khi nãy tôi nóng nảy quá, chân cậu không sao chứ?”

“Không sao.” “Có sao chứ.”

Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa mở miệng cùng một lúc.

Trịnh Hòa trợn trắng mắt nhìn hắn, sau đó nói: “Mẹ, mẹ bảo chị gọi điện cho con làm gì?”

Bà Trịnh đáp: “Khi nãy mẹ nóng nảy ra, chưa hỏi rõ đầu đuôi cậu chuyện đã té nước nóng vào Bạch tiên sinh, mẹ xin lỗi….Mẹ chỉ muốn biết là, hai đứa quen nhau như thế nào?”

“Nhà bạn học.” Trịnh Hòa cảm thấy có chút hi vọng, cậu kiên nhẫn ngồi cạnh Bạch tiên sinh.

“Thế, không phải quen trong lúc bố con nằm viện sao?” Bà Trịnh chần chờ hỏi.

Trịnh Hòa nhận thấy lỗ hổng trong lời nói của mình, nghĩ một cái rồi mau chóng vá lại: “A, bọn con đã biết nhau từ trước, sau đó anh ấy cứu bố nên càng gặp gỡ nhiều hơn, thế rồi nảy sinh tình cảm.”

Ông Trịnh thở dài, gãi gãi đầu.

Trịnh Hâm Minh mở miệng hỏi: “Hai người yêu nhau đã được bao lâu?”

Trịnh Hòa nhẩm tính khoảng thời gian bố mình nằm viện, hình như là lúc vừa khai giảng năm lớp 11: “Hơn một năm rồi.”

“Ở chúng đã hơn một năm rồi, cũng lâu thật.” Trịnh Hâm Minh thì thào, nhưng mọi người vẫn nghe thấy.

Bà Trịnh nhăn mày: “Gì mà ở chung?”

Bấy giờ Trịnh Hâm Minh mới nhận ra mình lỡ miệng, liền vội vàng nhìn về phía em mình cầu cứu. Trịnh Hòa lại thản nhiên nói: “Năm lớp 12, con vẫn ở chỗ của Bạch tiên sinh, chỉ có mấy ngày mẹ về con mới ở nhà.”

“Mày, sao mày có thể vô liêm sỉ như thế?” Bà Trịnh lại sắp nổi cơn nóng giận.

Trịnh Hòa cũng to tiếng: “Mẹ lại định giận sao? Có phải định đổ nốt nước nóng vào chân con, rồi lại đuổi khỏi nhà?!”

Bà Trịnh nhìn cái chân bị thương của Bạch tiên sinh liền thấy chột dạ: “A Hòa, sao con có thể như thế…”

Trịnh Hòa thở ra một tiếng: “Con với Bạch tiên sinh thật lòng yêu nhau, mẹ muốn chia rẽ cũng đã muộn rồi. Vậy nên mẹ đừng phí sức nữa, hôm nay con tới là để thông báo chuyện của chúng con, giờ con sẽ đi cùng anh ấy.”

“A Hòa, con khoan đừng giận.” Ông Trịnh nói, ông vẫn nhớ lời con gái mình nói khi nãy, không nên giận dữ: “Bố mẹ không phản đối các con, chúng ta cũng tin rằng hai đứa có tình cảm với nhau. Nhưng con nghĩ kỹ một chút, giờ con còn quá nhỏ, cũng chưa tiếp xúc với xã hội, dù các con có thể bên nhau như pháp luật cũng không thừa nhận, đến lúc đó, tài sản hôn nhân biết chia thế nào? Lúc bố mẹ ly hôn, các con cũng thấy giấy công chứng tài sản rồi đó. Hơn nữa, hai đứa không có con, về sau biết làm sao giờ?”

“Chú, ” Bạch tiên sinh lên tiếng: “Tháng sau cháu và A Hòa sẽ kết hôn.”

Bao lời thuyết phục đã được ông bà Trịnh nghĩ từ trước giờ tắc nghẹn.

Bà Trịnh nói: “Cậu vừa bảo….kết hôn?”

Trịnh Hòa nhún vai: “Đúng thế, ai, đúng rồi, em chưa tới tuổi kết hôn mà?”

“Cứ làm đám cưới đã, đợi đến lúc em đủ tuổi thì đi xin giấy đăng ký.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa gật đầu: “Ừm, chính thế đó.”

Mặt bà Trịnh tái xanh lại, nhưng không còn lý do gì để phản bác. Con trai mình và Bạch tiên sinh đã kế hoạch hết mọi chuyện về sau, không cần đến mình.

Nói xong, Trịnh Hòa sợ mẹ mình lại đột nhiên nóng giận, liền bảo: “Ừm, có gì cần nói cũng đã nói rồi, con với Bạch tiên sinh đi đây. Mẹ, nếu mẹ có thể chấp nhận mối quan hệ của bọn con, thì gọi điện cho con.”

Trịnh Hâm Minh giúp dìu Bạch tiên sinh dậy, tiễn hai người xuống lầu rồi dặn dò: “Phía bố mẹ em đừng lo, chị sẽ xin nghỉ thêm vài ngày, em…” cô đưa mắt nhìn Bạch tiên sinh, thở dài, lại hơi chút trách cứ: “Chuyện lớn thế này mà không để lộ chút gì với chị, không nói nhưng lời thừa thãi nữa, hai người phải sống tốt đấy.”

“Chị, cám ơn.” Trịnh Hòa ôm lấy chị mình.

“Thôi mà, ” Trịnh Hâm Minh sụt sịt mũi: “Thực ra chị cũng biết từ lâu rồi, mỗi lần gọi điện em có giấu diếm gì đâu, chị không ngốc, ai, cũng tại chị, nếu chị biết sớm hơn thì tốt.”

“Chị, em không sao mà.” Trịnh Hòa nói: “Em thấy mình như giờ rất tốt.”

“Em thấy tốt là được rồi, ” Trịnh Hâm Minh buông lỏng tay Trịnh Hòa ra, trong lòng vẫn ngập tràn nỗi lo lắng: “Bạch tiên sinh đang đợi em trong xe đấy, mau đi đi, đừng lo lắng chuyện trong nhà, đợi bố mẹ chấp nhận, nhớ về thường xuyên.”

“Chị, em biết rồi.” Cậu vẫy vẫy tay với Trịnh Hâm Minh, sau đó ngồi lên chiếc xe thương vụ đen.

Xe rời bánh, Trịnh Hòa quay đầu lại nhìn về phía cửa nhà mình, Bạch tiên sinh kéo ông quần xuống, nói: “Gia đình em đều là người tốt.”

“Dù gì bố mẹ cũng dạy học mấy chục năm rồi.” Trịnh Hòa trêu ghẹo nói, xong lại thở dài: “Họ nói, muốn dạy dỗ người khác thì chính mình phải làm gương trước đã.”

Bạch tiên sinh nghĩ nghĩ, nói: “Lý lẽ này thực chính xác.”

“Em cũng nghĩ thế.” Trịnh Hòa hỏi: “Giờ chúng ta về nhà sao?”

“Không.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa ngạc nhiên: “Vậy đi đâu?”

Bạch tiên sinh nói rất đương nhiên: “Đi cầu hôn chứ sao.”

Trịnh Hòa nhìn cái chân bị thương của Bạch tiên sinh, không nói gì.

Bạch tiên sinh ho một tiếng, đụng đụng vào ống quần, nói như an ủi Trịnh Hòa, cũng là an ủi mình: “Không sao cả.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook