Chương 34: Anh ấy thích mình
Xuân Nhật Phụ Huyên
07/08/2020
Dịch: LTLT
Trong trí nhớ của Chúc Miêu, cậu rất ít khi bị bệnh, gần như chỉ là cảm cúm mà thôi, chịu đựng khó chịu chừng hai ngày thì sẽ khỏi. Những lần bị bệnh trước, cậu đều không cho bà nội biết, tự mình uống thuốc, uống nhiều nước ấm, quấn chăn ngủ một giấc cũng thấy đỡ được bảy tám phần rồi.
Từ lúc gặp được Hạng Chú, Chúc Miêu lập tức cảm thấy mình đã mất đi khả năng tư dủy.
Tất cả suy nghĩ và lí trí đều bị một lớp vải mỏng che lại, đầu óc cũng không chuyển động được. Cậu chỉ cảm thấy khó chịu, vốn dĩ chỉ là một cơn khó chịu bình thường, đến khi Hạng Chú cõng cậu lên, cậu nằm trên tấm lưng rộng lớn của Hạng Chú, ngửi thấy mùi hương của anh, khi tóc của anh khẽ lướt qua chóp mũi của cậu, cậu chợt cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai tay cậu vòng hờ cổ Hạng Chú, cảm giác như bản thân đang ngồi trên một chiếc thuyền vững chắc, có hơi xóc nảy, bồng bềnh.
Ngay sau đó, cậu rơi lên một chiếc giường mềm mại, trên giường không còn hơi ấm nhưng nhiệt độ trên người cậu nhanh chóng hấp ổ chăn nóng lên. Hạng Chú đặt cậu xuống, khắp nơi đều là mùi của anh, ngang ngược không nói lời nào mà bao vây cậu. Nhưng cậu cảm thấy càng khó chịu hơn, mặt vùi vào trong gối, cả người co lại thành một cục nhỏ xíu, không muốn nói chuyện cũng không muốn động đậy.
Cậu vừa khóc lên lập tức muốn nấc, khó khăn nói: “Khó chịu.”
Hạng Chú dứt khoát ngồi xếp bằng ở cạnh giường, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, không biết rốt cuộc Chúc Miêu bị làm sao, bị bệnh nên khó chịu? Hay là thế nào?
Cả người Chúc Miêu không ngừng co lại ở trong chăn, Hạng Chú sợ cậu bị ngột chết nên duỗi tay vào trong chăn, nắm lấy eo của cậu kéo cậu ra ngoài, hai người giống như đang đọ sức, khiến Hạng Chú mệt mỏi chảy mồ hôi khắp người. Cuối cùng, Chúc Miêu khóc mệt rồi, nhắm chặt hai mắt, lông mi ướt sũng, thỉnh thoảng thút thít một tiếng.
Hạng Chú thở phào, kẹp nhiệt kế thủy ngân dưới nách cậu, dỗ cậu uống thuốc.
Là bị sốt, nhưng không tính là sốt cao, Hạng Chú lại thở phào. Cuối cùng Chúc Miêu cũng an ổn ngủ, chỉ là ngay cả lúc ngủ cũng nhíu mày, trên mặt đều là vết nước mắt, giống như một bé mèo mướp. Cậu lại vô thức co người lại thành một cục, Hạng Chú giúp cậu chỉnh chăn lại, để mặt cậu lộ ra ngoài cho thoáng khí.
Hạng Chú lại không khỏi nhớ đến cái ghế sô pha dài mà Chúc Miêu ngủ cho đến nay.
Tuy sô pha đủ dài nhưng không đủ rộng, cũng không biết khoảng thời gian này Chúc Miêu ngủ thế nào, cũng không biết cậu lăn từ trên ghế xuống dưới đất bao nhiêu lần. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạng Chú lại kêu bản thân ngừng lại, không thể nghĩ nữa.
Anh chống mép giường đứng lên, ngón trỏ với ngón cái khó chịu xoa vào nhau, cổ họng ngứa ngáy, muốn hút thuốc.
Vốn dĩ anh không hạn chế việc hút thuốc, khoảng thời gian này hút rất nhiều, anh biết như vậy rất không tốt, nhưng rất khó khống chế. Hạng Chú buồn bực đi qua đi lại trong phòng ngủ mấy lần, muốn hút thuốc chỉ có thể đến ban công, nhưng anh lại không yên tâm để một mình Chúc Miêu ngủ ở đây.
Cuối cùng, anh rót cho mình một ly nước lạnh, cục đá lớn va chạm thành ly thủy tinh, anh đặt xuống cẩn thận, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh giường. Đêm đã rất khuya nhưng Hạng Chú không có buồn ngủ, muốn xem sách nhưng lại không thể bật đèn, điện thoại cũng không dám chơi, cuối cùng cứ ngồi ngẩn người như thế.
Đã rất lâu rồi anh không có thử mất ngủ đến trời sáng. Khi anh mất ngủ trầm trọng nhất, lúc đó còn đang quen Hà Tranh. Nửa đêm anh không ngủ được, máy điều hòa lại thấp không ép được khô nóng trong lòng, anh rời giường đi xuống dưới nhà, chạy bộ dọc theo bờ sông rồi lặng lẽ trở về, rón ra rón rén tắm rửa, sau đó nằm lên giường lại.
Cũng không biết Hà Tranh có nhận ra hay không, nhưng dù có nhận ra cũng không sẽ không nói, từ trước đến nay Hà Tranh là người dịu dàng lại có chừng mực.
Hạng Chú quay đầu lại nhìn Chúc Miêu đang bình yên nằm trên giường. Chúc Miêu quá khác biệt.
Hôm thi đại học xong, Hạng Chú vốn không có nghĩ đến chuyện phải mua hoa, chỉ là trên đường đến trường, anh nhìn thấy không ít phụ huynh đi đón con, trên mặt mỗi người đều là vẻ mừng rỡ, ôm một bó hoa to, anh đột nhiên quyết định phải mua một bó. Trong tiệm hoa, anh nhìn thấy một bông hoa hướng dương lớn, rực rỡ tươi sáng, giống như Chúc Miêu vậy.
Bất tri bất giác, bầu trời thế mà đã hửng sáng rồi.
Có một đường sáng từ trong khe hở màn cửa chui vào, vừa vặn chiếu lên trên mặt Chúc Miêu, Chúc Miêu nhíu mày, rên hừ hừ mấy tiếng trong mơ. Hạng Chú xoay người lại, đứng lên kéo màn cửa kín lại. Trên mặt Chúc Miêu vẫn còn nhem nhuốc, Hạng Chút rút một tờ giấy ướt, để sát ở trên mặt cậu, khẽ hạ tay xuống, lau sạch sẽ cho cậu.
Chúc Miêu giống như mèo con không ngoan ngoãn.
Ở trong quán, khi có thời gian Hạng Chú sẽ chùi ghèn mắt cho mấy con mèo, không có con mèo nào ngoan ngoãn cả, đều quay qua trái rồi quay qua phải, giả vờ hung dữ kêu “meo meo”, lấy đệm thịt đã thu móng vuốt gạt tay anh. Chúc Miêu bây giờ giống y như thế, cau mày cau mũi, tránh trái né phải.
Hạng Chú vò khăn ướt lại, chính xác gọn gàng ném vào trong thùng rác ở góc tường.
Lúc này Chúc Miêu đã bình tĩnh lại, co người trên giường, chăn nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở đều đặn của cậu. Hạng Chú đi đến, chống mép giường cúi người, lấy tay thử nhiệt độ trên trán cậu, còn hơi nóng, thử không rõ ràng. Thấy lông mi Chúc Miêu hơi run, Hạng Chú không khỏi lại cúi người xuống một chút nữa, bóng người của anh chiếu trên người Chúc Miêu.
Hạng Chú cúi sát xuống, hơi khép mắt lại, đặt môi lên trán Chúc Miêu, vừa chạm vào lập tức rời đi. Chúc Miêu không hề nhận ra, còn đang trong giấc mơ, mày đang nhíu đã buông ra, môi khẽ nhếch lên, không biết đang nằm mơ thấy gì. Hạng Chú nhắm mắt, lại chạm lên chóp mũi Chúc Miêu, một lần nữa chạm vào lập tức rời đi.
Anh vội vã đứng thẳng người, bước ra khỏi phòng.
Khi đi, anh dùng mu bàn tay chạm lên môi của mình.
Anh còn tưởng rằng Chúc Miêu lại sốt, vì xúc cảm nóng bừng, nhưng bây giờ, anh dùng mu bàn tay đo thử lại cảm thấy là mình sốt rồi, bị Chúc Miêu lây. Bởi vì thứ nóng bừng là môi của anh.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, sắc trời chiếu sáng, nhưng trong phòng vẫn mờ tối, Chúc Miêu nằm trên giường, lặng lẽ mở mắt.
Từ lúc Hạng Chú lau mặt cho cậu thì cậu đã tỉnh rồi, chỉ là còn mơ màng, cũng không tìm thấy cơ hội mở mắt tỉnh dậy, cậu không biết đối mặt với Hạng Chú thế nào. Chỉ là vừa rồi, cậu cảm giác được Hạng Chú hôn lên trán của mình một cái, cậu thấy trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi, sợ tiếng tim đập quá lớn bị nghe thấy.
Khi cậu cảm nhận được hơi thở của Hạng Chú lại đến gần lần nữa, cậu thật sự không nhịn được, hơi hé mắt ra một chút. May mà Hạng Chú đang nhắm mắt, không phát hiện cậu đã tỉnh lại.
Vào ngay khoảnh khắc ấy, Chúc Miêu nhìn thấy vẻ mặt của Hạng Chú.
Anh đang nhắm mắt, lông mi khẽ run, giống như bươm bướm sắp giang cánh bay lên. Mày nhíu hơi chặt, dáng vẻ rất căng thẳng, giống như đứa trẻ vươn tay muốn chạm vào bong bóng xà phòng, sợ bong bóng sẽ vỡ. Nhưng lại hướng đến như thế, giống như cánh hoa lần đầu tiên xòe ra vì gió xuất thổi đến.
Chúc Miêu cuống quýt, chưa kịp cảm nhận nụ hôn trên chóp mũi lại vội vàng nhắm mắt.
Nhưng trái tim cậu vẫn đập dữ dội.
Tất cả sự lạnh nhạt, trốn tránh và từ chối của Hạng Chú trong khoảng thời gian này đều bị quét đi sạch sành sanh, trái tim Chúc Miêu lại bắt đầu nóng bỏng căng lên.
Anh ấy thích mình.
Chúc Miêu nằm trong chăn, vùi mặt vào gối, ngón tay ngón chân đều co chặt lại, cậu nghĩ.
Chắc chắn anh ấy thích mình nhỉ?
Trong trí nhớ của Chúc Miêu, cậu rất ít khi bị bệnh, gần như chỉ là cảm cúm mà thôi, chịu đựng khó chịu chừng hai ngày thì sẽ khỏi. Những lần bị bệnh trước, cậu đều không cho bà nội biết, tự mình uống thuốc, uống nhiều nước ấm, quấn chăn ngủ một giấc cũng thấy đỡ được bảy tám phần rồi.
Từ lúc gặp được Hạng Chú, Chúc Miêu lập tức cảm thấy mình đã mất đi khả năng tư dủy.
Tất cả suy nghĩ và lí trí đều bị một lớp vải mỏng che lại, đầu óc cũng không chuyển động được. Cậu chỉ cảm thấy khó chịu, vốn dĩ chỉ là một cơn khó chịu bình thường, đến khi Hạng Chú cõng cậu lên, cậu nằm trên tấm lưng rộng lớn của Hạng Chú, ngửi thấy mùi hương của anh, khi tóc của anh khẽ lướt qua chóp mũi của cậu, cậu chợt cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hai tay cậu vòng hờ cổ Hạng Chú, cảm giác như bản thân đang ngồi trên một chiếc thuyền vững chắc, có hơi xóc nảy, bồng bềnh.
Ngay sau đó, cậu rơi lên một chiếc giường mềm mại, trên giường không còn hơi ấm nhưng nhiệt độ trên người cậu nhanh chóng hấp ổ chăn nóng lên. Hạng Chú đặt cậu xuống, khắp nơi đều là mùi của anh, ngang ngược không nói lời nào mà bao vây cậu. Nhưng cậu cảm thấy càng khó chịu hơn, mặt vùi vào trong gối, cả người co lại thành một cục nhỏ xíu, không muốn nói chuyện cũng không muốn động đậy.
Cậu vừa khóc lên lập tức muốn nấc, khó khăn nói: “Khó chịu.”
Hạng Chú dứt khoát ngồi xếp bằng ở cạnh giường, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, không biết rốt cuộc Chúc Miêu bị làm sao, bị bệnh nên khó chịu? Hay là thế nào?
Cả người Chúc Miêu không ngừng co lại ở trong chăn, Hạng Chú sợ cậu bị ngột chết nên duỗi tay vào trong chăn, nắm lấy eo của cậu kéo cậu ra ngoài, hai người giống như đang đọ sức, khiến Hạng Chú mệt mỏi chảy mồ hôi khắp người. Cuối cùng, Chúc Miêu khóc mệt rồi, nhắm chặt hai mắt, lông mi ướt sũng, thỉnh thoảng thút thít một tiếng.
Hạng Chú thở phào, kẹp nhiệt kế thủy ngân dưới nách cậu, dỗ cậu uống thuốc.
Là bị sốt, nhưng không tính là sốt cao, Hạng Chú lại thở phào. Cuối cùng Chúc Miêu cũng an ổn ngủ, chỉ là ngay cả lúc ngủ cũng nhíu mày, trên mặt đều là vết nước mắt, giống như một bé mèo mướp. Cậu lại vô thức co người lại thành một cục, Hạng Chú giúp cậu chỉnh chăn lại, để mặt cậu lộ ra ngoài cho thoáng khí.
Hạng Chú lại không khỏi nhớ đến cái ghế sô pha dài mà Chúc Miêu ngủ cho đến nay.
Tuy sô pha đủ dài nhưng không đủ rộng, cũng không biết khoảng thời gian này Chúc Miêu ngủ thế nào, cũng không biết cậu lăn từ trên ghế xuống dưới đất bao nhiêu lần. Nghĩ đến đây, trong lòng Hạng Chú lại kêu bản thân ngừng lại, không thể nghĩ nữa.
Anh chống mép giường đứng lên, ngón trỏ với ngón cái khó chịu xoa vào nhau, cổ họng ngứa ngáy, muốn hút thuốc.
Vốn dĩ anh không hạn chế việc hút thuốc, khoảng thời gian này hút rất nhiều, anh biết như vậy rất không tốt, nhưng rất khó khống chế. Hạng Chú buồn bực đi qua đi lại trong phòng ngủ mấy lần, muốn hút thuốc chỉ có thể đến ban công, nhưng anh lại không yên tâm để một mình Chúc Miêu ngủ ở đây.
Cuối cùng, anh rót cho mình một ly nước lạnh, cục đá lớn va chạm thành ly thủy tinh, anh đặt xuống cẩn thận, ngồi xếp bằng trên tấm thảm cạnh giường. Đêm đã rất khuya nhưng Hạng Chú không có buồn ngủ, muốn xem sách nhưng lại không thể bật đèn, điện thoại cũng không dám chơi, cuối cùng cứ ngồi ngẩn người như thế.
Đã rất lâu rồi anh không có thử mất ngủ đến trời sáng. Khi anh mất ngủ trầm trọng nhất, lúc đó còn đang quen Hà Tranh. Nửa đêm anh không ngủ được, máy điều hòa lại thấp không ép được khô nóng trong lòng, anh rời giường đi xuống dưới nhà, chạy bộ dọc theo bờ sông rồi lặng lẽ trở về, rón ra rón rén tắm rửa, sau đó nằm lên giường lại.
Cũng không biết Hà Tranh có nhận ra hay không, nhưng dù có nhận ra cũng không sẽ không nói, từ trước đến nay Hà Tranh là người dịu dàng lại có chừng mực.
Hạng Chú quay đầu lại nhìn Chúc Miêu đang bình yên nằm trên giường. Chúc Miêu quá khác biệt.
Hôm thi đại học xong, Hạng Chú vốn không có nghĩ đến chuyện phải mua hoa, chỉ là trên đường đến trường, anh nhìn thấy không ít phụ huynh đi đón con, trên mặt mỗi người đều là vẻ mừng rỡ, ôm một bó hoa to, anh đột nhiên quyết định phải mua một bó. Trong tiệm hoa, anh nhìn thấy một bông hoa hướng dương lớn, rực rỡ tươi sáng, giống như Chúc Miêu vậy.
Bất tri bất giác, bầu trời thế mà đã hửng sáng rồi.
Có một đường sáng từ trong khe hở màn cửa chui vào, vừa vặn chiếu lên trên mặt Chúc Miêu, Chúc Miêu nhíu mày, rên hừ hừ mấy tiếng trong mơ. Hạng Chú xoay người lại, đứng lên kéo màn cửa kín lại. Trên mặt Chúc Miêu vẫn còn nhem nhuốc, Hạng Chút rút một tờ giấy ướt, để sát ở trên mặt cậu, khẽ hạ tay xuống, lau sạch sẽ cho cậu.
Chúc Miêu giống như mèo con không ngoan ngoãn.
Ở trong quán, khi có thời gian Hạng Chú sẽ chùi ghèn mắt cho mấy con mèo, không có con mèo nào ngoan ngoãn cả, đều quay qua trái rồi quay qua phải, giả vờ hung dữ kêu “meo meo”, lấy đệm thịt đã thu móng vuốt gạt tay anh. Chúc Miêu bây giờ giống y như thế, cau mày cau mũi, tránh trái né phải.
Hạng Chú vò khăn ướt lại, chính xác gọn gàng ném vào trong thùng rác ở góc tường.
Lúc này Chúc Miêu đã bình tĩnh lại, co người trên giường, chăn nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở đều đặn của cậu. Hạng Chú đi đến, chống mép giường cúi người, lấy tay thử nhiệt độ trên trán cậu, còn hơi nóng, thử không rõ ràng. Thấy lông mi Chúc Miêu hơi run, Hạng Chú không khỏi lại cúi người xuống một chút nữa, bóng người của anh chiếu trên người Chúc Miêu.
Hạng Chú cúi sát xuống, hơi khép mắt lại, đặt môi lên trán Chúc Miêu, vừa chạm vào lập tức rời đi. Chúc Miêu không hề nhận ra, còn đang trong giấc mơ, mày đang nhíu đã buông ra, môi khẽ nhếch lên, không biết đang nằm mơ thấy gì. Hạng Chú nhắm mắt, lại chạm lên chóp mũi Chúc Miêu, một lần nữa chạm vào lập tức rời đi.
Anh vội vã đứng thẳng người, bước ra khỏi phòng.
Khi đi, anh dùng mu bàn tay chạm lên môi của mình.
Anh còn tưởng rằng Chúc Miêu lại sốt, vì xúc cảm nóng bừng, nhưng bây giờ, anh dùng mu bàn tay đo thử lại cảm thấy là mình sốt rồi, bị Chúc Miêu lây. Bởi vì thứ nóng bừng là môi của anh.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, sắc trời chiếu sáng, nhưng trong phòng vẫn mờ tối, Chúc Miêu nằm trên giường, lặng lẽ mở mắt.
Từ lúc Hạng Chú lau mặt cho cậu thì cậu đã tỉnh rồi, chỉ là còn mơ màng, cũng không tìm thấy cơ hội mở mắt tỉnh dậy, cậu không biết đối mặt với Hạng Chú thế nào. Chỉ là vừa rồi, cậu cảm giác được Hạng Chú hôn lên trán của mình một cái, cậu thấy trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài rồi, sợ tiếng tim đập quá lớn bị nghe thấy.
Khi cậu cảm nhận được hơi thở của Hạng Chú lại đến gần lần nữa, cậu thật sự không nhịn được, hơi hé mắt ra một chút. May mà Hạng Chú đang nhắm mắt, không phát hiện cậu đã tỉnh lại.
Vào ngay khoảnh khắc ấy, Chúc Miêu nhìn thấy vẻ mặt của Hạng Chú.
Anh đang nhắm mắt, lông mi khẽ run, giống như bươm bướm sắp giang cánh bay lên. Mày nhíu hơi chặt, dáng vẻ rất căng thẳng, giống như đứa trẻ vươn tay muốn chạm vào bong bóng xà phòng, sợ bong bóng sẽ vỡ. Nhưng lại hướng đến như thế, giống như cánh hoa lần đầu tiên xòe ra vì gió xuất thổi đến.
Chúc Miêu cuống quýt, chưa kịp cảm nhận nụ hôn trên chóp mũi lại vội vàng nhắm mắt.
Nhưng trái tim cậu vẫn đập dữ dội.
Tất cả sự lạnh nhạt, trốn tránh và từ chối của Hạng Chú trong khoảng thời gian này đều bị quét đi sạch sành sanh, trái tim Chúc Miêu lại bắt đầu nóng bỏng căng lên.
Anh ấy thích mình.
Chúc Miêu nằm trong chăn, vùi mặt vào gối, ngón tay ngón chân đều co chặt lại, cậu nghĩ.
Chắc chắn anh ấy thích mình nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.