Chương 29: Hóa ra chúng ta vẫn sai
Khiết Nghi
28/08/2024
Khép lại dòng kí ức cũng là lúc Vũ Phương vừa tan ca. Từ lâu cô đã thấy xe của anh đậu ở bên đường, nên vừa bàn giao mọi thứ với bạn ca tối xong cô liền sang đường.
Anh đến sớm thế.Anh cũng rảnh, lên xe đi.Vũ Phương không nghĩ nhiều nên cũng lên xe. Tuy nhiên, rất nhanh cô đã cảm nhận được sự khác biệt ở anh. Nếu là mọi ngày, Duy Minh chắc chắn sẽ huyên thuyên hỏi những câu đại loại như: "Hôm nay em làm có mệt không?",
"Có ăn uống đủ không?" hoặc là "Hôm nay có gặp khách khó ưa hay bị quản lý làm khó không?".
Những lúc vừa tan ca mệt mỏi lại phải nghe những câu hỏi khiến cô có chút khó chịu, vậy mà hôm nay lại cảm thấy vô cùng trống trải. Vũ Phương thở dài, thật ra lúc này trong lòng cô cũng có điều khó nói không biết nên mở lời với anh thế nào. I
Thế là cả hai cứ im lặng, trầm tư trong những dòng suy nghĩ của riêng mình. Vũ Phương khẽ nhìn anh rồi lại nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Trời bắt đầu nổi lên từng cơn gió lạnh, những chiếc lá vàng cứ lũ lượt rơi xuống, duy chỉ có vài chiếc vẫn còn vương vấn cành xanh không nỡ lìa xa. @
Thoáng chốc, trong đầu Vũ Phương lại nổi lên biết bao suy nghĩ phức tạp. Cô cứ nhớ mãi những lời mà Khả Anh đã nói lúc chiều. Liệu rằng cô có phải là chiếc lá đang dần héo tàn mà vẫn cố bám víu vào cành cây kia không?
Duy Minh có một tương lai sáng ngời như thế, sự nghiệp đang tốt đẹp như thế lại bị cô làm ảnh hưởng, như một rào chắn cản trở từng bước đi. Vốn dĩ Duy Minh sắp có dự định sẽ học thêm ngành kinh tế để còn đỡ đần cho công việc của gia đình, nhưng bây giờ phải hoàn toàn gác lại.
Khả Anh nói rằng chính là vì Vũ Phương xuất hiện nên Duy Minh mới không học nữa.
Vũ Phương không ngốc để hoàn toàn tin tưởng lời cô ta nói. Nhưng cô phải kiểm chứng. Rốt cuộc trong lòng Duy Minh còn có biết bao nhiêu điều đang che giấu đây? Q
"Duy Minh chỉ vì muốn bên chị mà bất chấp mọi thứ, đến bố mẹ cũng không cần. Còn muốn từ mặt nhận tổ quy tông. Đây là điều chị muốn đó sao?"
Câu nói của Khả Anh cứ vang vọng trong tâm trí cô. Vũ Phương lựa chọn tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh, an tâm ở bên cạnh anh, nhưng không phải muốn ép anh vào tình cảnh phải vứt bỏ gia đình như thế. Lẽ dĩ nhiên, nếu phải chọn, Vũ Phương luôn muốn anh và bố anh sẽ không còn khúc mắc và hiểu lầm nữa. @
Nhưng cô cũng chợt nhận ra, những mâu thuẫn của bố con anh cũng vì cô mà ra cả.
- Giờ này còn sớm, em muốn đi đâu không?
Bồng nhiên anh lên tiếng làm cho Vũ Phương hơi giật mình. Cô gượng cười, khẽ đáp: - Em mệt nên muốn về sớm.
Duy Minh chỉ "ừm" một cái. Cả hai cứ im lặng với nhau như thế suốt cả quãng đường về nhà. Trong lòng ai cũng biết đối phương đang có điều khác lạ, nhưng không tày nào mở lời được.
Một lúc sau, chiếc xe cũng đã dừng lại trước con hẻm nhỏ. Vũ Phương vì muốn tiết kiệm nên chỉ thuê một phòng trọ đơn giản, dù sao cũng chỉ có mình cô ở không cần khoa trương làm gì.
- Anh đưa em vào trong.
Duy Minh nắm lấy tay cô cùng bước đi. Vũ Phương cũng không nói gì thêm nhưng càng ngày cô càng khó chịu với sự im lặng đáng sợ như thế này.
Em nghĩ là chúng ta nên nói chuyện.Chuyện gì?Ngày hôm đó anh về nhà gặp bố mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Nghe cô hỏi về vấn đề này, thoáng chốc hàng mày của Duy Minh cũng nhíu chặt lại. Bước chân anh vội dừng lại, mất khoảng mấy giây mới có thể tiếp lời.
- Hỏi như vậy chắc em đã biết được gì đó, đúng không?
Duy Minh đã quá hiểu rõ cô, nếu không biết gì chắc chắn cô sẽ không hỏi như thế.
Em nghĩ anh không nên... từ bỏ gia đình mình như vậy. Nhất... nhất là vì em.Ai nói với em điều này? - Anh trầm giọng.Anh đừng lảng tránh vấn đề như thể có được không? Em muốn chúng ta nói chuyện nghiêm túc và thành thật với nhau.Thành thật? Em đã thật sự thành thật với anh bao giờ chưa? (D)Ngay lúc này, Duy Minh cũng không thể đè nén mọi thứ trong lòng mình nữa rồi. Từ ngày gặp lại nhau cho đến tận hôm nay, Vũ Phương chưa từng thành thật với anh dù bất cứ chuyện gì, anh không muốn hỏi là vì anh không muốn cô khó xử chứ không phải là không để tâm. Nhưng cô thì sao chứ? Cô cho rằng cô sẽ che giấu được mọi thứ mãi mãi hay sao? Cho đến giờ phút này anh cũng đã hiểu, không phải anh không đáng tin mà vốn dĩ Vũ Phương chưa từng muốn tin tưởng anh.
Trái lại với sự buồn bã trong anh, Vũ Phương lại tức giận, tất cả đều thể hiện qua ánh mắt đang đăm đăm nhìn anh không rời.
Anh dùng cách này để đày đọa ngược lại em hay sao Duy Minh? Nếu đã là như vậy thì ngay từ ngày đầu anh đừng mở lời quay lại.Anh không có ý đó.Không có sao? Anh bảo em hãy tin tưởng anh, anh sẽ không để em uất ức, muộn phiền. Nhưng em phải tin tưởng anh thế nào đây? Anh sẽ bảo vệ em bằng cách từ mặt bố mẹ để đến bên em sao? Hay thật đó Duy Minh.
Vũ Phương nở một nụ cười thật chua xót, tất cả như giọt nước tràn ly. Giọt lệ nơi khóe mắt cô cuối cùng cũng không trụ được mà lặng lẽ rơi xuống. Đây là người đàn ông cô đã lựa chọn. Đúng vậy, chính là người cô đã chấp niệm suốt những năm qua. Nhưng kết quả nhận lại là gì đây chứ? Chính là vẽ tiếp nên bước tranh u ám vốn cứ tưởng đã yên vị một góc vào chín năm trước trong lòng mỗi người.
Anh đến sớm thế.Anh cũng rảnh, lên xe đi.Vũ Phương không nghĩ nhiều nên cũng lên xe. Tuy nhiên, rất nhanh cô đã cảm nhận được sự khác biệt ở anh. Nếu là mọi ngày, Duy Minh chắc chắn sẽ huyên thuyên hỏi những câu đại loại như: "Hôm nay em làm có mệt không?",
"Có ăn uống đủ không?" hoặc là "Hôm nay có gặp khách khó ưa hay bị quản lý làm khó không?".
Những lúc vừa tan ca mệt mỏi lại phải nghe những câu hỏi khiến cô có chút khó chịu, vậy mà hôm nay lại cảm thấy vô cùng trống trải. Vũ Phương thở dài, thật ra lúc này trong lòng cô cũng có điều khó nói không biết nên mở lời với anh thế nào. I
Thế là cả hai cứ im lặng, trầm tư trong những dòng suy nghĩ của riêng mình. Vũ Phương khẽ nhìn anh rồi lại nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Trời bắt đầu nổi lên từng cơn gió lạnh, những chiếc lá vàng cứ lũ lượt rơi xuống, duy chỉ có vài chiếc vẫn còn vương vấn cành xanh không nỡ lìa xa. @
Thoáng chốc, trong đầu Vũ Phương lại nổi lên biết bao suy nghĩ phức tạp. Cô cứ nhớ mãi những lời mà Khả Anh đã nói lúc chiều. Liệu rằng cô có phải là chiếc lá đang dần héo tàn mà vẫn cố bám víu vào cành cây kia không?
Duy Minh có một tương lai sáng ngời như thế, sự nghiệp đang tốt đẹp như thế lại bị cô làm ảnh hưởng, như một rào chắn cản trở từng bước đi. Vốn dĩ Duy Minh sắp có dự định sẽ học thêm ngành kinh tế để còn đỡ đần cho công việc của gia đình, nhưng bây giờ phải hoàn toàn gác lại.
Khả Anh nói rằng chính là vì Vũ Phương xuất hiện nên Duy Minh mới không học nữa.
Vũ Phương không ngốc để hoàn toàn tin tưởng lời cô ta nói. Nhưng cô phải kiểm chứng. Rốt cuộc trong lòng Duy Minh còn có biết bao nhiêu điều đang che giấu đây? Q
"Duy Minh chỉ vì muốn bên chị mà bất chấp mọi thứ, đến bố mẹ cũng không cần. Còn muốn từ mặt nhận tổ quy tông. Đây là điều chị muốn đó sao?"
Câu nói của Khả Anh cứ vang vọng trong tâm trí cô. Vũ Phương lựa chọn tin tưởng anh, dựa dẫm vào anh, an tâm ở bên cạnh anh, nhưng không phải muốn ép anh vào tình cảnh phải vứt bỏ gia đình như thế. Lẽ dĩ nhiên, nếu phải chọn, Vũ Phương luôn muốn anh và bố anh sẽ không còn khúc mắc và hiểu lầm nữa. @
Nhưng cô cũng chợt nhận ra, những mâu thuẫn của bố con anh cũng vì cô mà ra cả.
- Giờ này còn sớm, em muốn đi đâu không?
Bồng nhiên anh lên tiếng làm cho Vũ Phương hơi giật mình. Cô gượng cười, khẽ đáp: - Em mệt nên muốn về sớm.
Duy Minh chỉ "ừm" một cái. Cả hai cứ im lặng với nhau như thế suốt cả quãng đường về nhà. Trong lòng ai cũng biết đối phương đang có điều khác lạ, nhưng không tày nào mở lời được.
Một lúc sau, chiếc xe cũng đã dừng lại trước con hẻm nhỏ. Vũ Phương vì muốn tiết kiệm nên chỉ thuê một phòng trọ đơn giản, dù sao cũng chỉ có mình cô ở không cần khoa trương làm gì.
- Anh đưa em vào trong.
Duy Minh nắm lấy tay cô cùng bước đi. Vũ Phương cũng không nói gì thêm nhưng càng ngày cô càng khó chịu với sự im lặng đáng sợ như thế này.
Em nghĩ là chúng ta nên nói chuyện.Chuyện gì?Ngày hôm đó anh về nhà gặp bố mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?Nghe cô hỏi về vấn đề này, thoáng chốc hàng mày của Duy Minh cũng nhíu chặt lại. Bước chân anh vội dừng lại, mất khoảng mấy giây mới có thể tiếp lời.
- Hỏi như vậy chắc em đã biết được gì đó, đúng không?
Duy Minh đã quá hiểu rõ cô, nếu không biết gì chắc chắn cô sẽ không hỏi như thế.
Em nghĩ anh không nên... từ bỏ gia đình mình như vậy. Nhất... nhất là vì em.Ai nói với em điều này? - Anh trầm giọng.Anh đừng lảng tránh vấn đề như thể có được không? Em muốn chúng ta nói chuyện nghiêm túc và thành thật với nhau.Thành thật? Em đã thật sự thành thật với anh bao giờ chưa? (D)Ngay lúc này, Duy Minh cũng không thể đè nén mọi thứ trong lòng mình nữa rồi. Từ ngày gặp lại nhau cho đến tận hôm nay, Vũ Phương chưa từng thành thật với anh dù bất cứ chuyện gì, anh không muốn hỏi là vì anh không muốn cô khó xử chứ không phải là không để tâm. Nhưng cô thì sao chứ? Cô cho rằng cô sẽ che giấu được mọi thứ mãi mãi hay sao? Cho đến giờ phút này anh cũng đã hiểu, không phải anh không đáng tin mà vốn dĩ Vũ Phương chưa từng muốn tin tưởng anh.
Trái lại với sự buồn bã trong anh, Vũ Phương lại tức giận, tất cả đều thể hiện qua ánh mắt đang đăm đăm nhìn anh không rời.
Anh dùng cách này để đày đọa ngược lại em hay sao Duy Minh? Nếu đã là như vậy thì ngay từ ngày đầu anh đừng mở lời quay lại.Anh không có ý đó.Không có sao? Anh bảo em hãy tin tưởng anh, anh sẽ không để em uất ức, muộn phiền. Nhưng em phải tin tưởng anh thế nào đây? Anh sẽ bảo vệ em bằng cách từ mặt bố mẹ để đến bên em sao? Hay thật đó Duy Minh.
Vũ Phương nở một nụ cười thật chua xót, tất cả như giọt nước tràn ly. Giọt lệ nơi khóe mắt cô cuối cùng cũng không trụ được mà lặng lẽ rơi xuống. Đây là người đàn ông cô đã lựa chọn. Đúng vậy, chính là người cô đã chấp niệm suốt những năm qua. Nhưng kết quả nhận lại là gì đây chứ? Chính là vẽ tiếp nên bước tranh u ám vốn cứ tưởng đã yên vị một góc vào chín năm trước trong lòng mỗi người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.