Chương 5
Trì Trần
28/07/2018
Hứa Gia Trạch nằm ở trên thảm đinh, đã đau nhe răng trợn mắt mà còn cố
làm ra vẻ nhẫn nhịn nhìn bộ dáng đó Thang Mật cùng đám phù dâu được một
trận cười lộn ruột, ngay cả đám phù rể còn đi theo trêu đùa anh, "Còn có chín cái nữa thôi cố gắng đàng hoàng mà làm xong di, đừng có kéo Lương
Mặc Nguyên xuống nước cùng."
Đông Á im lặng ngồi cạnh Thang Mật mím môi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nơi khóe miệng đặc biệt ngọt ngào động lòng người.
Hứa Gia Trạch nhảy dựng lên như cá chép, rồi ngồi ở trên sàn nhà bên cạnh xoa xoa lòng bàn chân trần của mình, rồi làm ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp nhìn Thang Mật đang ngồi ở trên giường nói: "Đã đỏ hết cả rồi, Mật Mật."
"Không cần phải làm nũng." Đoàn dâu phụ mở lời nói.
Hứa Gia Trạch nhìn Thang Mật với một bộ dạng cực kì đáng thương, Thang Mật thấy vậy ngoắc ngoắc tay với anh nói: "Lại đây."
Hứa Gia Trạch đi giày vào rồi bước đến ngồi bên cạnh lão bà của mình, cứ cho là đã có cơ hội rồi, nhưng kết quả Thang Mật lại nói: "Anh hỏi nhóm phù dâu của em có đồng ý hay không đã."
Hứa Gia Trạch dừng lại, anh dùng ánh mắt nhìn đám phù rể cầu xin giúp đỡ. "Để cho Lương Mặc Nguyên biểu diễn tài hít đất cho mọi người xem thấy thế nào?"
Một đám người đều đổ dồn ánh mắt vào trên người Lương Mặc Nguyên, Đông Á cũng giương mắt nhìn theo, cô phát hiện trên người anh có một loại phẩm chất đặc biệt, mặc dù cái gì cũng không nói nhưng chính vì an tĩnh như vậy nó sinh ra một cảm giác mạnh mẽ, có lẽ đây chính là khí thế.
Ngải Tiểu Nhu cười nói: "Chúng tôi không có ý kiến, vậy các người cũng phải xem người ta có đồng ý không đã?"
Thang Mật là người vỗ tay đầu tiên: "Lương Mặc Nguyên, đến làm đi!" Không biết tiếp mấy cái mà đám phù dâu và phù rể cùng nhau vỗ tay đánh nhịp kêu lên: "Lương Mặc Nguyên, Lương Mặc Nguyên, tới đi, tới đi."
Đông Á không biết phải làm thế nào mới tốt, không đi theo chơi đùa mà lại không đi theo phong trào thì cũng có chút khác biệt, toàn sân khấu chỉ cô và Lương Mặc Nguyên là im lặng, có vẻ đặc biệt đội ngột, nhưng mà hôm nay cô cũng không phải là nhân vật chính, cũng không có ai chú ý tới cô.
Lương Mặc Nguyên thanh thản cởi tây trang và áo khoác xuống rồi bước đôi chân dài của mình qua thảm đinh, nhưng lại bỗng nhiên dừng lại, đúng lúc vừa khéo ngay góc này anh đứng đối diện với Đông Á, có vẻ như lời này cũng giống như lời muốn nói với cô: "Ai tới giúp tôi một chút không?"
Hô hấp của Đông Á có vẻ hơi chậm lại, đôi môi khẽ khép giờ lại mở ra. Vài phù dâu ở đây tất cả cũng đã là hoa có chủ rồi, duy nhất chỉ có mình Đông Á cô còn độc thân, Thang Mật quyết đoán đẩy cô ra ngoài nói: "Cô giáo dạy toán này, Á Á, mau lên! Quá giúp một tay đi!" Thang Mật nói xong thì không quên nháy mắt với cô, một ám hiệu rất chi là mạnh.
Hóa ra không ai biết đến Đông Á, bị Thang Mật đẩy ra ngoài như vậy, nhất thời đưa đến sự chú ý với mọi người. Nếu nói em gái Đông Khương thuộc loại hình tươi ngon thì Đông Á là người điềm nhã, nhã nhặn làm cho người ta cảm thấy cô giống như một con thiên nga trắng cao quý, lạnh lùng trong sáng. Cổ của cô đã dài mà còn đẹp, có thể từ nhỏ đã có học qua luyện múa, dáng vẻ đẹp vô cùng, phong cách cũng rất yên tĩnh, lúc nói chuyện thích mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác như tẩm gió xuân, người con gái như vậy, sự không quen của cô khiến cho người khác khó gần gũi, nhất là con trai, cho nên từ nhỏ nhỏ người thầm mến cô thì nhiều mà người chân chính theo đuổi cô thì ít.
Đông Á đi đến bên cạnh Lương Mặc Nguyên, Lương Mặc Nguyên cũng không có nói chuyện, chỉ ở bên cạnh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, rồi cởi giày ra giẫm vào thảm đinh, Đông Á để ý anh không có đi tất, như vậy có phải sẽ đau hay không, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn anh thì ngay cả ấn đường anh cũng không nhíu lấy một cái, nói chung anh chỉ nhìn sơ lược chiều dài của thảm đinh một cái, rồi một tay chống đỡ ở mặt trên, phần lưng và đường cong của bắp cánh tay rất lưu loát, dù chỉ cách một bộ quần áo thôi cũng có thể cảm nhận được một sức mạnh đến cỡ nào. Một tay hít đất, tất cả lực đều dồn tất cả vào trên một cánh tay, so với hai tay thì càng thêm khó khăn, huống chi là làm trên thảm đinh. Nhìn anh qua lại cũng không có như xảy ra chuyện gì, thật sự rất dễ dàng, hoàn toàn không có sự đau khổ giống như Hứa Gia Trạch hồi nãy, cô lại nhìn ra sự nhẫn nại mạnh mẽ của anh, cô càng thêm bội phục thầm đếm: "... 25, 26, 27... 30, được rồi." Đông Á ngồi chổm xuống ở bên cạnh anh rồi cất lên giọng nói rất êm tai.
Có một túm tóc đen xỏa xuống trên trán anh, có chút không kiềm chế được tản ra một hương thơm, dừng động tác đi xuống một chút, ánh mắt trầm mặc của anh xuyên thấu qua túm tóc đó mà nhìn về phía cô, giống như một ánh mắt sắc bén bá đạo vậy.
Bỗng nhiên lòng của Đông Á hơi giật mình, cô mới phát hiện cô và anh đang ở gần nhau, hơi thở của người đàn ông ập tới hấp dẫn mà xâm chiếm, cô lập tức đỏ mặt, xấu hổ đứng lên. Lễ phục của dâu phụ dài tới mắt cá chân khó khăn lắm mới lọt vào tầm mắt của Lương Mặc Nguyên, mắt cá chân của cô rất đẹp.
Đông Á cũng ý thức được cái gì nên lui về sau hai bước, lúc này Lương Mặc Nguyên cũng đã đứng lên đi giày xong.
"Mấy rồi?" Có người hỏi Đông Á.
"30." Xong xuôi cô trở về bên cạnh Thang Mật, cô nghe được phía sau có vài phù rể chọc ghẹo Lương Mặc Nguyên, anh nói khẽ câu gì đó cô nghe không rõ.
Còn có một phân đoạn, các cô giấu giày của cô dâu đi, rồi kêu chú rể đi tìm.
Phòng của Thang Mật rất lớn, đồ cũng không ít, nên phạm vi tìm kiếm rất rộng, tìm một vòng cũng tìm không thấy, ngồi ở bên ngoài đi vào thúc giục nhanh lên một chút, đừng làm trễ giờ tốt. Hoa tỷ cười nói với người bên ngoài: "Nhất định phải tìm được giày, nếu không cô dâu phải đi chân trần bái đường." Một nhóm người cười rộ lên.
Xong bái đường thì đi qua ăn cơm trưa, ba giờ chiều khởi hành đến nhà chú rể. Theo sắp xếp thì chủ hôn ngồi ở trên xe cô dâu chú rể, phù dâu phù rể ngồi ở trên xe phía sau, có một chiếc xe dành riêng cho phù dâu và phù rể, thứ tự chỗ ngồi cũng đã sắp xếp ở trên xe, Thang Mật lên xe trước rồi còn cố ý dặn dò Đông Á: "Này Á Á, ngồi ở chỗ thứ ba của xe, nhớ nha, đừng ngồi sai!"
Đông Á đi giày cao gót cầm lấy túi của Thang Mật, rồi đi tới vị trí thứ ba của xe, mở cửa nhấc váy đi vào, vừa mới ngồi xuống nghiêng đầu thì nhìn người bên cạnh là Lương Mặc Nguyên. Đông Á kéo kéo váy rồi nở một nụ cười với anh coi như là chào hỏi, Lương Mặc Nguyên cũng chỉ hẽ gật đầu với cô, khóe môi hơi cong một chút, cười cười.
Xe còn chưa mở máy nên trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, nếu như không nói lời nào thì rất khó đánh vỡ cái cảm giác quỉ dị này, nhưng có thể nói cái gì đây, người không quen có cố gắng tán gẫu tiếp chuyện lại càng lúng túng hơn chứ, Đông Á không thể làm gì khác hơn là phải nghiêng đầu dời đi sự chú ý mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh vật ngoài cửa xe bắt đầu di dộng, rốt cuộc xe cũng đã lăn bánh, tài xế mở một bài hát.
"Cô là giáo viên dạy toán?" Thình lình nghe được người đàn ông bên cạnh hỏi, âm sắc lại có chút thâm trầm.
Đông Á quay đầu lại, rất khách khí lễ phép cười một cái nói: "Đúng vậy!"
"Tiểu học?" Anh nhìn cô với con mắt rất sáng, nhìn rất nhanh, Đông Á làm bộ nhìn nhìn phía trước, dời tầm mắt đi nói: "Làm sao anh biết?" Cô nghĩ anh cũng rất nhàm chán nên tùy tiện tìm một đề tài cùng anh trò chuyện một chút.
Nhưng Lương Mặc Nguyên không có trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn chằm chằm cô vài giây, Đông Á thấy rất lâu anh không có trả lời, nhịn không được nghiêng đầu nhìn, bất thình lình ánh mắt của Lương Mặc Nguyên lóe lên, cô phát hiện ánh mắt người này thật sự như phóng điện.
Lương Mặc Nguyên điều chỉnh lại dáng ngồi một chút, cho tư thế thật thả lòng một chút rồi nhìn cô nói: "Nhìn giống như.., dạy lớp mấy?"
Đông Á thành thật trả lời: "Năm nhất." Chờ nói xong mới ý thức được chỉ mới có mấy câu nói liền tiết lộ toàn bộ tin tức ra, mà bản thân lại không biết gì về anh cả.
Lương Mặc Nguyên nghe xong thì gật gật đầu.
Đông Á nghĩ nghĩ hỏi: "Nghe Thang Mật nói, anh và Hứa Gia Trạch là bạn nối khố."
Lương Mặc Nguyên chỉ "ừ" nhẹ một tiếng, không nói gì thêm."Trách không được..." Cô nhẹ nhàng nói, giống như là mình tự nói một mình vậy.
Tai Lương Mặc Nguyên rất thính nên nghe rất rõ, mắt đang từ từ nhắm lại thì giờ lại mở ra một lần nữa, chuyển ánh mắt qua xem cô: "Thế nào?"
"À!", Đông Á ngượng ngùng cười cười, "Hít đất trên thảm đinh rất đau, ngay cả cổ họng anh cũng thốt ra một tiếng, tôi cảm thấy rất lợi hại, nếu không phải là quan hệ đặc biệt tốt thì không cần phải hy sinh như vậy."
Lương Mặc Nguyên cười cười, không có trả lời.
"Tôi ngủ một chút." Anh nói.
Đông Á nhìn anh một cái rất nhanh nói: "Được, đến nơi tôi sẽ gọi anh."
Một bên khóe môi của Lương Mặc Nguyên hơi cong lên, xem như là đáp lại sau đó nhắm mắt.
Xe lái rất ổn, chầm chậm ở trong tiếng nhạc, gây mê lên tới não, Đông Á cũng dần dần cảm thấy mệt, đang mê mê ngủ thì chợt túi xách đang đặt ở trên đùi rung động lên, Đông Á liền bị đánh thức, vội vàng tìm điện thoại di động ra, là Hứa Gia Trạch gọi tới.
Mới vừa bắt máy còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe giọng Hứa Gia Trạch truyền đến nói: "Này, điện thoại của Mật Nhi có ở chỗ em hay không?"
Đông Á vội vàng nhìn trong túi xách một chút, lại nhìn Lương Mặc Nguyên vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ, nhẹ nhàng nói: "Ở đây."
"Được.", Hứa Gia Trạch nói với Thang Mật, Đông Á cho rằng anh muốn tắt máy, ai ngời anh lại hỏi: "Lương Mặc Nguyên ở cùng một xe với em chứ?"
Đông Á liếc nhìn bên cạnh, thì thấy anh đã tỉnh, nhìn thẳng điện thoại di động nói: "Ở đây, muốn đưa điện thoại cho anh ấy sao?"
"Không cần không cần, ở cùng là tốt rồi, tôi tắt máy đây."
Đông Á mở wechat ra, tin tức rất nhiều, Thang Mật đã lập một nhóm tạm thời "chú rể đang phát bao lì xì", Đông Á nhấp vào cũng đã quá trễ, xem xong tin tức ở trước mặt, thoát ra khỏi nhóm này, cô lại đăng nhập vào nhóm của lớp học. Đội nhiên người đàn ông bên cạnh ngẩng đầu lên hỏi: "Vừa rồi là Hứa Gia Trạch?"
Đông Á đang xem nhóm phụ huynh nói chuyện, không nghe rõ anh nói, đợi đến lúc phản ứng kịp mới trả lời: "Đúng vậy!"
Trong mắt Lương Mặc Nguyên tràn đầy ý cười, "Cung phản xạ của cô..."
Rõ ràng chỉ là người vừa mới quen biết, trò chuyện để giết thời gian giờ lại tự nhiên như vậy, Đông Á cảm thấy có chút thần kỳ, Lương Mặc Nguyên người này ở chung rất tốt, cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo gì.
Tiếp theo tất cả giống như "đến ngày rằm trăng sẽ tròn", sau khi nhà trai hoàn tất các nghi lễ, đưa cô dâu vào động phòng, các tân khách nghỉ ngơi ăn cỗ, thuận tiện xem xét phòng cô dâu, rốt cuộc Đông Á cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, vài phù dâu thì ở trong phòng chia bao hoa hồng, Hoa tỷ ngồi ở bên cạnh cười nói: "Hôm nay mọi người cực khổ rồi, thu thoạch hôm nay rất khá, vừa rồi phù rể Nam Phương nói buổi tối muốn hại chết chúng ta, đợi lát nữa cơm nước xong toàn thể chúng ta chạy ra, xem bọn họ còn đứng lên ầm ĩ nữa không." Tất cả mọi người đều cười cười Hoa tỷ thật là xấu.
Nghỉ ngơi cũng không được nhiều lắm, đoàn người đều bị đuổi đến khách sạn cả, đến khách sạn trang điểm cho cô đâu rồi hóa trang thay đổi quần áo, Thang Mật mặc vào một bộ áo cưới màu trắng rất xinh đẹp giống như một cô tiên từ một bức tranh đi ra, hơn nữa dưới ánh đèn vừa đứng lên thì cả người đều sẽ sáng lên. (nổi bật lên)
Phù dâu phải đứng ở cửa đón khách cùng cô dâu và chú rễ, Hoa tỷ rất thông minh, kêu người phục vụ kéo đến một đoạn dây hoa trang trí khá dài, che trước chân của mấy phù dâu, sau đó tùy tiện cởi giày cao gót ra, mặc dù người lùn chân ngắn, hiện tại cũng không quản được những thứ kia, đứng thoải mái là tốt rồi. Đông Á len lén đổi chân này chân kia để xoay vặn lòng bàn chân đau nhức của mình. Bình thường cô cũng hay lên lớp đứng, thường thường hay đứng hết một ngày, cho nên theo lý thuyết đã là thói quen rồi nhưng cô sẽ không đi giày cao gót lên lớp, cũng không sẽ làm đau chân của chính mình.
Sau khi nghi thức chứng hôn kết thúc thì chính là phân đoạn cô dâu ném vòng hoa, nam nữ chưa cười đều có thể tham gia, chỉ cần lên sân khấu đứng tại đó chờ tân nương ném hoa. Ban đầu Lương Mặc Nguyên cũng thích, nhưng trong một đám phù rể có một người lôi kéo anh lên, tất cả mọi người đều cười không dậy nổi. Đông Á cũng dự định không lên, Thang mật liếc mắt thấy cô đang ngồi ở dưới, liền vẫy tay với cô, Đông Á vội vàng lắc đầu, Thang Mật đoạt lấy micro của MC, giọng nói thông qua loa nó phóng đại vô số lần: "Chúng ta còn một con cá lọt lưới, Hoa tỷ, mau giúp tới kéo cô ấy đến!"
Hoa tỷ không làm nhục sứ mạng, sau khi Đông Á lên sân khấu lập tức đứng ở dưới ánh sáng có chút không thích ứng được, chờ thích ứng được mới phát hiện người đứng bên cạnh là Lương Mặc Nguyên, thấy anh cũng giống như cô đều bị ép lên.
Sao lại khéo như vậy?
Thang Mật nâng váy lên rồi quay người đi qua nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Phía dưới mọi người đang khẩn trương, Thang Mật lùi về sau giơ tay lên mọi người đều nháo nhào đi lên trên, có hoa nào đâu chứ? Nhìn kỹ, vòng hoa vẫn đang còn ở trên tay cô dâu!
"Cô dâu lừa đảo!" Mọi người cười mắng nói.
MC cũng cười nói: "Cô dâu thật xấu!"
Thang Mật đá làn váy một chút, chuẩn bị một tư thế thật tốt nói: "Đến đây!" Vừa dứt lời, cùng với một tiếng tranh đua, Đông Á chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, kèm theo đó giống như một tiếng xé rách đau đớn từ con mắt truyền đến, theo bản năng cô che mắt lại, hoa rơi ở bên chân cô.
Lương Mặc Nguyên phản ứng kịp vội hỏi: "Sao vậy?" Cô nghe bên tai có một giọng nói ôn nhu hỏi.
Đông Á mở mắt không được, nước mắt vẫn luôn tuôn chảy, "Hình như bị hoa đập vào mắt, rất đau!"
Anh kéo tay cô ra nói: "Để tôi nhìn xem." Say khi xem xong thì mi tâm anh nhíu lại, "Mắt cô đỏ rồi, để tôi đưa cô đi bệnh viện."
Đông Á nhắm mặt lại, nước mắt thì lại rơi không ngừng, cảm giác đau nó cứ vây đến không ngừng, bên tai thì rất loạn, rất nhiều người đang nói chuyện mà chỉ có giọng nói của Lương Mặc Nguyên là bình tĩnh nhẹ nhàng, thanh khiết, Thang Mật bấp chấp dáng vẻ của mình đã vội chạy đến nói: "Lương Mặc Nguyên, nhờ anh đưa cô ấy đến bệnh viện giùm tôi, chi phí sau khi trở về tôi sẽ trả cho anh."
Lương Mặc Nguyên vội gật gật đầu hỏi Đông Á: "Tự mình đi có được không?"
Đông Á nhẹ nhàng nói: "Được."
Đông Á im lặng ngồi cạnh Thang Mật mím môi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền nơi khóe miệng đặc biệt ngọt ngào động lòng người.
Hứa Gia Trạch nhảy dựng lên như cá chép, rồi ngồi ở trên sàn nhà bên cạnh xoa xoa lòng bàn chân trần của mình, rồi làm ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp nhìn Thang Mật đang ngồi ở trên giường nói: "Đã đỏ hết cả rồi, Mật Mật."
"Không cần phải làm nũng." Đoàn dâu phụ mở lời nói.
Hứa Gia Trạch nhìn Thang Mật với một bộ dạng cực kì đáng thương, Thang Mật thấy vậy ngoắc ngoắc tay với anh nói: "Lại đây."
Hứa Gia Trạch đi giày vào rồi bước đến ngồi bên cạnh lão bà của mình, cứ cho là đã có cơ hội rồi, nhưng kết quả Thang Mật lại nói: "Anh hỏi nhóm phù dâu của em có đồng ý hay không đã."
Hứa Gia Trạch dừng lại, anh dùng ánh mắt nhìn đám phù rể cầu xin giúp đỡ. "Để cho Lương Mặc Nguyên biểu diễn tài hít đất cho mọi người xem thấy thế nào?"
Một đám người đều đổ dồn ánh mắt vào trên người Lương Mặc Nguyên, Đông Á cũng giương mắt nhìn theo, cô phát hiện trên người anh có một loại phẩm chất đặc biệt, mặc dù cái gì cũng không nói nhưng chính vì an tĩnh như vậy nó sinh ra một cảm giác mạnh mẽ, có lẽ đây chính là khí thế.
Ngải Tiểu Nhu cười nói: "Chúng tôi không có ý kiến, vậy các người cũng phải xem người ta có đồng ý không đã?"
Thang Mật là người vỗ tay đầu tiên: "Lương Mặc Nguyên, đến làm đi!" Không biết tiếp mấy cái mà đám phù dâu và phù rể cùng nhau vỗ tay đánh nhịp kêu lên: "Lương Mặc Nguyên, Lương Mặc Nguyên, tới đi, tới đi."
Đông Á không biết phải làm thế nào mới tốt, không đi theo chơi đùa mà lại không đi theo phong trào thì cũng có chút khác biệt, toàn sân khấu chỉ cô và Lương Mặc Nguyên là im lặng, có vẻ đặc biệt đội ngột, nhưng mà hôm nay cô cũng không phải là nhân vật chính, cũng không có ai chú ý tới cô.
Lương Mặc Nguyên thanh thản cởi tây trang và áo khoác xuống rồi bước đôi chân dài của mình qua thảm đinh, nhưng lại bỗng nhiên dừng lại, đúng lúc vừa khéo ngay góc này anh đứng đối diện với Đông Á, có vẻ như lời này cũng giống như lời muốn nói với cô: "Ai tới giúp tôi một chút không?"
Hô hấp của Đông Á có vẻ hơi chậm lại, đôi môi khẽ khép giờ lại mở ra. Vài phù dâu ở đây tất cả cũng đã là hoa có chủ rồi, duy nhất chỉ có mình Đông Á cô còn độc thân, Thang Mật quyết đoán đẩy cô ra ngoài nói: "Cô giáo dạy toán này, Á Á, mau lên! Quá giúp một tay đi!" Thang Mật nói xong thì không quên nháy mắt với cô, một ám hiệu rất chi là mạnh.
Hóa ra không ai biết đến Đông Á, bị Thang Mật đẩy ra ngoài như vậy, nhất thời đưa đến sự chú ý với mọi người. Nếu nói em gái Đông Khương thuộc loại hình tươi ngon thì Đông Á là người điềm nhã, nhã nhặn làm cho người ta cảm thấy cô giống như một con thiên nga trắng cao quý, lạnh lùng trong sáng. Cổ của cô đã dài mà còn đẹp, có thể từ nhỏ đã có học qua luyện múa, dáng vẻ đẹp vô cùng, phong cách cũng rất yên tĩnh, lúc nói chuyện thích mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác như tẩm gió xuân, người con gái như vậy, sự không quen của cô khiến cho người khác khó gần gũi, nhất là con trai, cho nên từ nhỏ nhỏ người thầm mến cô thì nhiều mà người chân chính theo đuổi cô thì ít.
Đông Á đi đến bên cạnh Lương Mặc Nguyên, Lương Mặc Nguyên cũng không có nói chuyện, chỉ ở bên cạnh cúi đầu liếc nhìn cô một cái, rồi cởi giày ra giẫm vào thảm đinh, Đông Á để ý anh không có đi tất, như vậy có phải sẽ đau hay không, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn anh thì ngay cả ấn đường anh cũng không nhíu lấy một cái, nói chung anh chỉ nhìn sơ lược chiều dài của thảm đinh một cái, rồi một tay chống đỡ ở mặt trên, phần lưng và đường cong của bắp cánh tay rất lưu loát, dù chỉ cách một bộ quần áo thôi cũng có thể cảm nhận được một sức mạnh đến cỡ nào. Một tay hít đất, tất cả lực đều dồn tất cả vào trên một cánh tay, so với hai tay thì càng thêm khó khăn, huống chi là làm trên thảm đinh. Nhìn anh qua lại cũng không có như xảy ra chuyện gì, thật sự rất dễ dàng, hoàn toàn không có sự đau khổ giống như Hứa Gia Trạch hồi nãy, cô lại nhìn ra sự nhẫn nại mạnh mẽ của anh, cô càng thêm bội phục thầm đếm: "... 25, 26, 27... 30, được rồi." Đông Á ngồi chổm xuống ở bên cạnh anh rồi cất lên giọng nói rất êm tai.
Có một túm tóc đen xỏa xuống trên trán anh, có chút không kiềm chế được tản ra một hương thơm, dừng động tác đi xuống một chút, ánh mắt trầm mặc của anh xuyên thấu qua túm tóc đó mà nhìn về phía cô, giống như một ánh mắt sắc bén bá đạo vậy.
Bỗng nhiên lòng của Đông Á hơi giật mình, cô mới phát hiện cô và anh đang ở gần nhau, hơi thở của người đàn ông ập tới hấp dẫn mà xâm chiếm, cô lập tức đỏ mặt, xấu hổ đứng lên. Lễ phục của dâu phụ dài tới mắt cá chân khó khăn lắm mới lọt vào tầm mắt của Lương Mặc Nguyên, mắt cá chân của cô rất đẹp.
Đông Á cũng ý thức được cái gì nên lui về sau hai bước, lúc này Lương Mặc Nguyên cũng đã đứng lên đi giày xong.
"Mấy rồi?" Có người hỏi Đông Á.
"30." Xong xuôi cô trở về bên cạnh Thang Mật, cô nghe được phía sau có vài phù rể chọc ghẹo Lương Mặc Nguyên, anh nói khẽ câu gì đó cô nghe không rõ.
Còn có một phân đoạn, các cô giấu giày của cô dâu đi, rồi kêu chú rể đi tìm.
Phòng của Thang Mật rất lớn, đồ cũng không ít, nên phạm vi tìm kiếm rất rộng, tìm một vòng cũng tìm không thấy, ngồi ở bên ngoài đi vào thúc giục nhanh lên một chút, đừng làm trễ giờ tốt. Hoa tỷ cười nói với người bên ngoài: "Nhất định phải tìm được giày, nếu không cô dâu phải đi chân trần bái đường." Một nhóm người cười rộ lên.
Xong bái đường thì đi qua ăn cơm trưa, ba giờ chiều khởi hành đến nhà chú rể. Theo sắp xếp thì chủ hôn ngồi ở trên xe cô dâu chú rể, phù dâu phù rể ngồi ở trên xe phía sau, có một chiếc xe dành riêng cho phù dâu và phù rể, thứ tự chỗ ngồi cũng đã sắp xếp ở trên xe, Thang Mật lên xe trước rồi còn cố ý dặn dò Đông Á: "Này Á Á, ngồi ở chỗ thứ ba của xe, nhớ nha, đừng ngồi sai!"
Đông Á đi giày cao gót cầm lấy túi của Thang Mật, rồi đi tới vị trí thứ ba của xe, mở cửa nhấc váy đi vào, vừa mới ngồi xuống nghiêng đầu thì nhìn người bên cạnh là Lương Mặc Nguyên. Đông Á kéo kéo váy rồi nở một nụ cười với anh coi như là chào hỏi, Lương Mặc Nguyên cũng chỉ hẽ gật đầu với cô, khóe môi hơi cong một chút, cười cười.
Xe còn chưa mở máy nên trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến quỷ dị, nếu như không nói lời nào thì rất khó đánh vỡ cái cảm giác quỉ dị này, nhưng có thể nói cái gì đây, người không quen có cố gắng tán gẫu tiếp chuyện lại càng lúng túng hơn chứ, Đông Á không thể làm gì khác hơn là phải nghiêng đầu dời đi sự chú ý mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cảnh vật ngoài cửa xe bắt đầu di dộng, rốt cuộc xe cũng đã lăn bánh, tài xế mở một bài hát.
"Cô là giáo viên dạy toán?" Thình lình nghe được người đàn ông bên cạnh hỏi, âm sắc lại có chút thâm trầm.
Đông Á quay đầu lại, rất khách khí lễ phép cười một cái nói: "Đúng vậy!"
"Tiểu học?" Anh nhìn cô với con mắt rất sáng, nhìn rất nhanh, Đông Á làm bộ nhìn nhìn phía trước, dời tầm mắt đi nói: "Làm sao anh biết?" Cô nghĩ anh cũng rất nhàm chán nên tùy tiện tìm một đề tài cùng anh trò chuyện một chút.
Nhưng Lương Mặc Nguyên không có trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn chằm chằm cô vài giây, Đông Á thấy rất lâu anh không có trả lời, nhịn không được nghiêng đầu nhìn, bất thình lình ánh mắt của Lương Mặc Nguyên lóe lên, cô phát hiện ánh mắt người này thật sự như phóng điện.
Lương Mặc Nguyên điều chỉnh lại dáng ngồi một chút, cho tư thế thật thả lòng một chút rồi nhìn cô nói: "Nhìn giống như.., dạy lớp mấy?"
Đông Á thành thật trả lời: "Năm nhất." Chờ nói xong mới ý thức được chỉ mới có mấy câu nói liền tiết lộ toàn bộ tin tức ra, mà bản thân lại không biết gì về anh cả.
Lương Mặc Nguyên nghe xong thì gật gật đầu.
Đông Á nghĩ nghĩ hỏi: "Nghe Thang Mật nói, anh và Hứa Gia Trạch là bạn nối khố."
Lương Mặc Nguyên chỉ "ừ" nhẹ một tiếng, không nói gì thêm."Trách không được..." Cô nhẹ nhàng nói, giống như là mình tự nói một mình vậy.
Tai Lương Mặc Nguyên rất thính nên nghe rất rõ, mắt đang từ từ nhắm lại thì giờ lại mở ra một lần nữa, chuyển ánh mắt qua xem cô: "Thế nào?"
"À!", Đông Á ngượng ngùng cười cười, "Hít đất trên thảm đinh rất đau, ngay cả cổ họng anh cũng thốt ra một tiếng, tôi cảm thấy rất lợi hại, nếu không phải là quan hệ đặc biệt tốt thì không cần phải hy sinh như vậy."
Lương Mặc Nguyên cười cười, không có trả lời.
"Tôi ngủ một chút." Anh nói.
Đông Á nhìn anh một cái rất nhanh nói: "Được, đến nơi tôi sẽ gọi anh."
Một bên khóe môi của Lương Mặc Nguyên hơi cong lên, xem như là đáp lại sau đó nhắm mắt.
Xe lái rất ổn, chầm chậm ở trong tiếng nhạc, gây mê lên tới não, Đông Á cũng dần dần cảm thấy mệt, đang mê mê ngủ thì chợt túi xách đang đặt ở trên đùi rung động lên, Đông Á liền bị đánh thức, vội vàng tìm điện thoại di động ra, là Hứa Gia Trạch gọi tới.
Mới vừa bắt máy còn chưa kịp mở miệng thì chợt nghe giọng Hứa Gia Trạch truyền đến nói: "Này, điện thoại của Mật Nhi có ở chỗ em hay không?"
Đông Á vội vàng nhìn trong túi xách một chút, lại nhìn Lương Mặc Nguyên vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi như cũ, nhẹ nhàng nói: "Ở đây."
"Được.", Hứa Gia Trạch nói với Thang Mật, Đông Á cho rằng anh muốn tắt máy, ai ngời anh lại hỏi: "Lương Mặc Nguyên ở cùng một xe với em chứ?"
Đông Á liếc nhìn bên cạnh, thì thấy anh đã tỉnh, nhìn thẳng điện thoại di động nói: "Ở đây, muốn đưa điện thoại cho anh ấy sao?"
"Không cần không cần, ở cùng là tốt rồi, tôi tắt máy đây."
Đông Á mở wechat ra, tin tức rất nhiều, Thang Mật đã lập một nhóm tạm thời "chú rể đang phát bao lì xì", Đông Á nhấp vào cũng đã quá trễ, xem xong tin tức ở trước mặt, thoát ra khỏi nhóm này, cô lại đăng nhập vào nhóm của lớp học. Đội nhiên người đàn ông bên cạnh ngẩng đầu lên hỏi: "Vừa rồi là Hứa Gia Trạch?"
Đông Á đang xem nhóm phụ huynh nói chuyện, không nghe rõ anh nói, đợi đến lúc phản ứng kịp mới trả lời: "Đúng vậy!"
Trong mắt Lương Mặc Nguyên tràn đầy ý cười, "Cung phản xạ của cô..."
Rõ ràng chỉ là người vừa mới quen biết, trò chuyện để giết thời gian giờ lại tự nhiên như vậy, Đông Á cảm thấy có chút thần kỳ, Lương Mặc Nguyên người này ở chung rất tốt, cũng không có dáng vẻ kiêu ngạo gì.
Tiếp theo tất cả giống như "đến ngày rằm trăng sẽ tròn", sau khi nhà trai hoàn tất các nghi lễ, đưa cô dâu vào động phòng, các tân khách nghỉ ngơi ăn cỗ, thuận tiện xem xét phòng cô dâu, rốt cuộc Đông Á cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, vài phù dâu thì ở trong phòng chia bao hoa hồng, Hoa tỷ ngồi ở bên cạnh cười nói: "Hôm nay mọi người cực khổ rồi, thu thoạch hôm nay rất khá, vừa rồi phù rể Nam Phương nói buổi tối muốn hại chết chúng ta, đợi lát nữa cơm nước xong toàn thể chúng ta chạy ra, xem bọn họ còn đứng lên ầm ĩ nữa không." Tất cả mọi người đều cười cười Hoa tỷ thật là xấu.
Nghỉ ngơi cũng không được nhiều lắm, đoàn người đều bị đuổi đến khách sạn cả, đến khách sạn trang điểm cho cô đâu rồi hóa trang thay đổi quần áo, Thang Mật mặc vào một bộ áo cưới màu trắng rất xinh đẹp giống như một cô tiên từ một bức tranh đi ra, hơn nữa dưới ánh đèn vừa đứng lên thì cả người đều sẽ sáng lên. (nổi bật lên)
Phù dâu phải đứng ở cửa đón khách cùng cô dâu và chú rễ, Hoa tỷ rất thông minh, kêu người phục vụ kéo đến một đoạn dây hoa trang trí khá dài, che trước chân của mấy phù dâu, sau đó tùy tiện cởi giày cao gót ra, mặc dù người lùn chân ngắn, hiện tại cũng không quản được những thứ kia, đứng thoải mái là tốt rồi. Đông Á len lén đổi chân này chân kia để xoay vặn lòng bàn chân đau nhức của mình. Bình thường cô cũng hay lên lớp đứng, thường thường hay đứng hết một ngày, cho nên theo lý thuyết đã là thói quen rồi nhưng cô sẽ không đi giày cao gót lên lớp, cũng không sẽ làm đau chân của chính mình.
Sau khi nghi thức chứng hôn kết thúc thì chính là phân đoạn cô dâu ném vòng hoa, nam nữ chưa cười đều có thể tham gia, chỉ cần lên sân khấu đứng tại đó chờ tân nương ném hoa. Ban đầu Lương Mặc Nguyên cũng thích, nhưng trong một đám phù rể có một người lôi kéo anh lên, tất cả mọi người đều cười không dậy nổi. Đông Á cũng dự định không lên, Thang mật liếc mắt thấy cô đang ngồi ở dưới, liền vẫy tay với cô, Đông Á vội vàng lắc đầu, Thang Mật đoạt lấy micro của MC, giọng nói thông qua loa nó phóng đại vô số lần: "Chúng ta còn một con cá lọt lưới, Hoa tỷ, mau giúp tới kéo cô ấy đến!"
Hoa tỷ không làm nhục sứ mạng, sau khi Đông Á lên sân khấu lập tức đứng ở dưới ánh sáng có chút không thích ứng được, chờ thích ứng được mới phát hiện người đứng bên cạnh là Lương Mặc Nguyên, thấy anh cũng giống như cô đều bị ép lên.
Sao lại khéo như vậy?
Thang Mật nâng váy lên rồi quay người đi qua nói: "Chuẩn bị xong chưa?"
Phía dưới mọi người đang khẩn trương, Thang Mật lùi về sau giơ tay lên mọi người đều nháo nhào đi lên trên, có hoa nào đâu chứ? Nhìn kỹ, vòng hoa vẫn đang còn ở trên tay cô dâu!
"Cô dâu lừa đảo!" Mọi người cười mắng nói.
MC cũng cười nói: "Cô dâu thật xấu!"
Thang Mật đá làn váy một chút, chuẩn bị một tư thế thật tốt nói: "Đến đây!" Vừa dứt lời, cùng với một tiếng tranh đua, Đông Á chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm lại, kèm theo đó giống như một tiếng xé rách đau đớn từ con mắt truyền đến, theo bản năng cô che mắt lại, hoa rơi ở bên chân cô.
Lương Mặc Nguyên phản ứng kịp vội hỏi: "Sao vậy?" Cô nghe bên tai có một giọng nói ôn nhu hỏi.
Đông Á mở mắt không được, nước mắt vẫn luôn tuôn chảy, "Hình như bị hoa đập vào mắt, rất đau!"
Anh kéo tay cô ra nói: "Để tôi nhìn xem." Say khi xem xong thì mi tâm anh nhíu lại, "Mắt cô đỏ rồi, để tôi đưa cô đi bệnh viện."
Đông Á nhắm mặt lại, nước mắt thì lại rơi không ngừng, cảm giác đau nó cứ vây đến không ngừng, bên tai thì rất loạn, rất nhiều người đang nói chuyện mà chỉ có giọng nói của Lương Mặc Nguyên là bình tĩnh nhẹ nhàng, thanh khiết, Thang Mật bấp chấp dáng vẻ của mình đã vội chạy đến nói: "Lương Mặc Nguyên, nhờ anh đưa cô ấy đến bệnh viện giùm tôi, chi phí sau khi trở về tôi sẽ trả cho anh."
Lương Mặc Nguyên vội gật gật đầu hỏi Đông Á: "Tự mình đi có được không?"
Đông Á nhẹ nhàng nói: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.