Chương 45: ngoại truyện bốn
Trì Trần
06/05/2020
Edit: Lily_Carlos
Khi Lương Điền Điền sáu bảy tuổi, Lương Mặc Nguyên bắt đầu có ý thức phải cho con trai chơi những môn thể thao nó có hứng thú như bóng đá, chơi cờ, lách cách, cưỡi ngựa, bơi lội từ từ. Trong những môn đó thì Điền Điền thích nhất cưỡi ngựa và bơi lội. Sau năm lớp một, Đồng Á yêu cầu cậu bé lên kế hoạch cho thứ sáu thứ bảy và chủ nhật. Thời khóa biểu mỗi ngày là do cậu bé tự làm: Buổi sáng làm bài tập, buổi chiều đi chơi những môn thể thao kia. Sáng chủ nhật cả nhà đến trang trại nuôi ngựa hoặc đến nông thôn quan sát cây nông nghiệp, có thể câu cá bơi lội, đến chuồng cho ngựa ăn, tắm rửa cho ngựa. Buổi chiều tập cưỡi ngựa cho đến kho trời sẩm tối thì trở về nhà.
Năm đó Lương Mặc Nguyên làm dự án khái phá ở Đinh Thành, sau đó quận duyệt lại tăng thêm một hạng mục là xây dựng công viên trò chơi, trung tâm tương tác giữa phụ huynh và trẻ em, công viên nông nghiệp sinh thái, trung tâm thương mại điện tử, vv, hiện nay nơi này trở thành khu nghỉ dưỡng giải trí lớn nhất và đầy đủ nhất trong thành phố.
Mỗi tuần Lương Mặc Nguyên đều đưa vợ con đến đây một chuyện để vui chơi, sau đó ăn cơm chiều ở nhà ông bà ngoại, hai vợ chồng Hứa Gia Trạch và Thang Mật cũng hay đưa con đên đó chơi, hai gia đình thường xuyên gặp mặt nhau sau đó cùng nhau ăn cơm.
Hai đứa con trai bảo bối nhà Thang Mật, con trai lớn thì bằng tuổi Lương Điền Điền, con trai nhỏ thì lớn hơn Đường Đường ba tuổi, bọn trẻ chơi với nhau rất vui vẻ. Nơi họ chọn để ăn cơm rất yên tĩnh, trang trí đơn giản hào phóng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thư thái. Tay nghề của đầu bếp cũng rất tuyệt, Lương Mặc Nguyên rất bắt bẻ về phương diện ăn uống này cho nên tìm đầu bếp cũng phải tìm người tốt nhất.
Cơm no rượu say, trời còn chưa tối hắn nên họ cùng nhau ngồi nghỉ ngơi nói chuyện phiếm. Bọn nhỏ lại không ngồi được nên chạy đi chơi cho tiêu thực.
Chơi một lát con trai lớn nhà Thang Mật chạy đến hỏi cha nó: “Cha, chúng ta có thể ra ngoài chơi không.”
Mặc dù ở đây cũng có chỗ chơi nhưng ở đây lâu cũng chán chết.
“Được rồi, đi đi.”
“Yah!” Thần Thần ôm lấy cổ cha bé hôn một cái: “Cảm ơn cha!” Bé còn không quên phất tay với tiểu đồng bọn của mình: “Cha đồng ý rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhận được sự đồng ý của người lớn trong nhà mấy đứa trẻ vui mừng chạy đi. Lương Mặc Nguyên gọi con trai lại dặn dò: “Nhớ chăm sóc Đường Đường đấy.”
Điền Điền hiểu chuyện gật đầu sau đó nắm tay em gái đi ra ngoài.
Dù vậy thì họ vẫn không yên tâm, chủ yếu vẫn là vì con gái nhỏ nên gọi vài người đi theo chúng.
Bất tri bất giác bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện.
Đêm đã khuya, xung quanh đều yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu râm ran trong màn đêm vừa trống trải vừa u ám này, gió trên núi thổi đến giống như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của họ.
Gió buổi tối và màn đêm yên tĩnh dễ làm cho người ta sa vào những hồi ức trong quá khứ.
Đồng Á nghiêng đầu nhìn Lương Mặc Nguyên bên cạnh rồi lại nhìn Thang Mật và Hứa Gia Trạch ở đối diện, bàn gỗ dài trước mặt cô vẫn giống như lần đầu cô đến đây vậy, giống như nó không hề có một chút biến hóa nào. Mấy người bọn họ cũng không hề thay đổi. Nhưng từ từ cảm nhận thì thấy thời gian trôi qua thật nhanh giống như bị trôm mất vậy.
Một ngày nào đó mấy người bọn họ sẽ già đi, nhưng mà những hạnh phúc tốt đẹp này sẽ còn mãi.
Cô là người cố chấp với chuyện cũ và Lương Mặc Nguyên cũng vậy.
Giống như khoảng sân này, lại giống như cái bàn này nó vẫn giống hệt như lúc họ vừa mới tới.
Cô không biết bản thân mình yêu Lương Mặc Nguyên từ lúc nào. Nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ, hôm đó cô cũng ngồi trước cái bàn này nghe anh và giám đốc Uông nói chuyện, sự tự tin và cử chỉ ưu nhã của anh, cả lời nói và ánh mắt của anh cũng làm cho cô mê muội.
Lúc đó cô nghĩ thầm có lẽ hình mẫu lí tưởng trong lòng cô là giống như anh vậy.
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn sùng bái anh, cũng tôn trọng và tin tưởng anh, khi nghĩ đến người này trong lòng cô luôn có sự ngọt ngào.
Cũng từng có lúc tranh cãi với nhau nhưng mà chưa bao giờ làm lớn chuyện. Cô và Lương Mặc Nguyên đều là người rất lý trí, nếu có chuyện hai người sẽ ngồi xuống thảo luận tìm cách giải quyết, bình tính thảo luận với nhau để tòm phương án tốt nhất. Con người của Lương Mặc Nguyên rất tốt, anh chưa bao giờ đưa cảm xúc trong công việc về nhà, khi về đến nhà cũng chưa bao giờ nói đến chuyện công việc, sinh hoạt là sinh hoạt, công tác là công tác, anh ấy phân chia rất rõ ràng.
Đồng Á chịu ảnh hưởng rất lớn từ anh, cô thuộc kiểu người gặp chuyện sẽ giải quyết, giải quyết xong sẽ nhanh chóng quên mất chỉ nhớ đến những chuyện vui vẻ, qua một ngày sẽ chia sẻ với Lương Mặc Nguyên: Hôm nay trường học tổ chức hoạt động gì đó, phải làm những cái gì; các thầy cô nói chuyện cười gì đó trên văn phòng làm cô cười cả ngày; hôm nay co lại có thêm kỹ năng gì; v..vv...
Phụ nữ đã kết hôn cùng văn phòng tất nhiên sẽ có lúc đi khổ, quan hệ với mẹ chồng, quan hệ với chồng, ...v..vv..., và cả những chuyện lông gà vỏ tỏi(những chuyện nhỏ nhặt) trong cuộc sống nữa. Bình thường Đồng Á luôn nghe họ nói, ít khi kể ra ngoài, mà cô cũng không có gì để kể ra vì những thứ cô kể hoàn toàn mâu thuẫn với câu chuyện của họ. Về việc kết bạn xúc tiến quan hệ thì cô vẫn làm rất tốt, có lẽ do cô biết dỗ người ta nên cũng không quá lúng túng, lại thêm biết lo việc nhà, cha mẹ chồng rất thích con trai của mình và cũng thích cả con dâu luôn.
Cô vẫn luôn tin hôn nhân giống như kinh doanh vậy, không phải chỉ cần có tình yêu là có thể vượt qua cả đời với nhau, nhưng nếu không có tình yêu thì cũng không được. Lúc còn trẻ vẫn còn ngây thơ chưa hiểu nhân tình thế thái, lớn lên rồi mới càng hiểu rõ hơn, đạo lý đều có đạo lý của chính nó. Thời gian càng dài nhưng tình cảm lúc ban đầu của cô vẫn không thay đổi.
Cô còn nhớ buổi tối trước khi kết hôn, Đồng Tổ Vân kéo tay cô nói rất nhiều. Đều là những đạo lý làm người, cách đối nhân xử thế, Đồng Tổ Vân nói loanh quanh lòng vòng rất nhiều thứ, tuy cô vẫn hiểu nhưng chưa chắc đã thực hiện được; nhưng nếu không hiểu thì nhất định không làm được. Phải hiểu trước dù sau này có làm được hay không cũng không quan hệ, cô từng chút từng chút trải nghiệm những đạo lý mà cha cô nói hôm đó.
Đồng Tổ Vân chưa từng nói với cô nhiều như hôm đó. Nhưng tình yêu của cha đối với con gái của mình đều được thể hiện qua nhũng lời nói hôm đó, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm yêu thương của cha đối với cô.
Cô cảm ơn cha vì có thể khoan dung độ lượng và yêu thương cô đến như vậy, Cô hy vọng người chồng sau này của cô cũng có thể như thế, Mặc Nguyên của cô cũng có thể như thế.
Luôn có rất nhiều người xuất hiện trong sinh mệnh của chúng ta, bọn họ dùng tình cảm ấm áp chiếu sáng cuộc sống u ám này, để đường đi không quá ngập nghềnh đau khổ.
Lương Mặc Nguyên chính là ngọn đèn mang cô ra khỏi bóng tối đó.
Giống con trai nhỏ tay cầm ngọn nến nhà phú ông kia, chỉ cần một chút ánh sáng, một chút lửa đã có thể sưởi ấm trái tim rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng những con đường cũng trở nên vắng vẻ, Điền Điền chơi mệt ghé vào lòn cha bé để ngủ rồi. Đồng Á ôm con gái nhỏ vào trong ngực, gió đêm có chút lạnh nên Lương Mặc Nguyên đắp áo khoác ngoài của mình cho Điền Điền. Anh xoay người đi lấy xe, còn cô đứng dưới đèn đường, mùi hương nhàn nhạt chỉ có ở một đứa trẻ con thoang thoảng quanh mũi cô, thật mềm, thật thân thiết.
Nhưng cô không thấy mệt chút nào, cô chỉ thấy rất hạnh phúc.
Cuộc sống rất bình thường nhưng vẫn rất ấm áp.
...
Sau đó đến ngày sinh nhật mười tuổi của con trai, Lương Mặc Nguyên tự mình chọn một con ngựa lương câu làm quà sinh nhật cho Điền Điền.
Điền Điền vô cùng vui vẻ, từ nhỏ bé đã rất khát vọng có một con ngựa riêng giống như cha mình vậy, bây giờ ước mơ đó có thể hoàn thành rồi. Vừa nghỉ bé đã quấn lấy cha mẹ nói muốn đi xem anh bạn nhỏ của mình để bồi dưỡng cảm tình với nó. Đường Đường cũng muốn cho nên Lương Mặc Nguyên hứa đợi sau này bé lớn hơn sẽ dạy bé cưỡi ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Điền Điền ưu tú nhất trong các bạn cùng lứa. Cưỡi ngựa cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng, ngược lại nó là một chuyện khảo nghiệm ý chí của người học cho nên muốn học giỏi môn này cũng không dễ dàng. Nhưng học cái này rất tốt với trẻ con, hơn nữa còn gắn kết tình cảm gia đình cho nên cũng không có ai ngăn cản.
Điền Điền mười ba mười bốn tuổi gần hơn nhiều so với lúc còn nhỏ, ngũ quan cũng rõ ràng hơn bắt đầu lộ ra dáng vẻ của một anh chàng đẹp trai rồi, hơn nữa cậu tập cưỡi ngụa từ nhỏ cho nên thân thể cao lớn hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, cậu bé là một tiểu học bá, còn khiêm tốn chín chắn nên các thầy co giáo đều yêu quý.
Mỗi một cử động của chàng trai nhỏ bé này đều được các nữ sinh chú ý. Nữ sinh có quan hệ tốt nhất với Điền Điền là người ngồi trước mặt cậu tên là Diêu Hân Nhiễm, là một cô gái rất lễ phép, có giọng nói ngọt ngào và có quan hệ rất tốt với mọi người.
Từ khi học tiểu học, Đồng Á quy định mỗi ngày Điền Điền phải viết nhật ký, không giới hạn số từ, cái thói quen này duy trì rất lâu nên không thay đổi được. Mới đầu Điền Điền còn đưa nhật ký cho mẹ xem, sau đó lại nghe thấy mẹ nói nhật ký là vật bí mật nhất của mình chỉ viết để bản thân mình xem, Điền Điền lặng lẽ ghi nhớ trong đầu.
Thời gian gần đây trong nhật ký của Điền Điền có thêm một cái tên, đó là một cô bé tên là Diêu Hân Nhiễm.
“Hôm nay, Diêu Hân Nhiễm tặng tôi một viên kẹo trái cây, cô ấy không biết tôi không hề thích ăn đồ ngọt nhưng tôi không nói mà nhận lấy. Đến tối khi chơi với em gái, tôi thuận tay đưa viên kẹo đó cho Đường Đường ăn. Lúc đưa cho Đường Đường tôi cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng khi nhìn thấy em gái vui vẻ như vậy thì tôi cũng cui vẻ!”
“Hôm nay là sinh nhật Diêu Hân Nhiễm, đến tiết học thứ hai cô ấy hỏi tôi có muốn dự tiệc sinh nhật của cô hay không, gần như tất cả bạn học đều đi nên cô ấy hy vọng tôi cũng đến. Ngày đó là thứ bảy tôi có một lớp học vẽ nhưng tôi vẫn đồng ý rồi. Tôi không biết nên nói với cha mẹ như thế nào vì đây là lần đầu tiên tôi đi dự tiệc của một bạn học nữ, tôi có chút hồi hộp tự hỏi đến sinh nhật tôi thì tôi có thể mời cô ấy không? Hy vọng cô ấy sẽ không từ chối.”
“Cô giáo nói bài thi toán học của bạn Diêu Hân Nhiễm không tốt lắm cho nên tôi đến dạy kèm cho cô ấy.”
“Hôm nay tôi dạy kèm cho Diêu Hân Nhiễm thì thấy cô ấy rất vui vẻ, còn hỏi tôi có thể ăn cơm trưa với cô ấy không, mẹ cô ấy nấu rất nhiều món có thể là vì muốn cảm ơn tôi vì đã đến dạy kèm cho cô ấy. Thật ra tôi cũng không giúp đỡ gì nhiều lắm nên cảm thấy có hơi ngượng ngùng, đồ ăn do mẹ Diêu Hân Nhiễm làm cũng ngon như đồ ăn mẹ tôi nấu vậy!”
Khi Lương Điền Điền sáu bảy tuổi, Lương Mặc Nguyên bắt đầu có ý thức phải cho con trai chơi những môn thể thao nó có hứng thú như bóng đá, chơi cờ, lách cách, cưỡi ngựa, bơi lội từ từ. Trong những môn đó thì Điền Điền thích nhất cưỡi ngựa và bơi lội. Sau năm lớp một, Đồng Á yêu cầu cậu bé lên kế hoạch cho thứ sáu thứ bảy và chủ nhật. Thời khóa biểu mỗi ngày là do cậu bé tự làm: Buổi sáng làm bài tập, buổi chiều đi chơi những môn thể thao kia. Sáng chủ nhật cả nhà đến trang trại nuôi ngựa hoặc đến nông thôn quan sát cây nông nghiệp, có thể câu cá bơi lội, đến chuồng cho ngựa ăn, tắm rửa cho ngựa. Buổi chiều tập cưỡi ngựa cho đến kho trời sẩm tối thì trở về nhà.
Năm đó Lương Mặc Nguyên làm dự án khái phá ở Đinh Thành, sau đó quận duyệt lại tăng thêm một hạng mục là xây dựng công viên trò chơi, trung tâm tương tác giữa phụ huynh và trẻ em, công viên nông nghiệp sinh thái, trung tâm thương mại điện tử, vv, hiện nay nơi này trở thành khu nghỉ dưỡng giải trí lớn nhất và đầy đủ nhất trong thành phố.
Mỗi tuần Lương Mặc Nguyên đều đưa vợ con đến đây một chuyện để vui chơi, sau đó ăn cơm chiều ở nhà ông bà ngoại, hai vợ chồng Hứa Gia Trạch và Thang Mật cũng hay đưa con đên đó chơi, hai gia đình thường xuyên gặp mặt nhau sau đó cùng nhau ăn cơm.
Hai đứa con trai bảo bối nhà Thang Mật, con trai lớn thì bằng tuổi Lương Điền Điền, con trai nhỏ thì lớn hơn Đường Đường ba tuổi, bọn trẻ chơi với nhau rất vui vẻ. Nơi họ chọn để ăn cơm rất yên tĩnh, trang trí đơn giản hào phóng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thư thái. Tay nghề của đầu bếp cũng rất tuyệt, Lương Mặc Nguyên rất bắt bẻ về phương diện ăn uống này cho nên tìm đầu bếp cũng phải tìm người tốt nhất.
Cơm no rượu say, trời còn chưa tối hắn nên họ cùng nhau ngồi nghỉ ngơi nói chuyện phiếm. Bọn nhỏ lại không ngồi được nên chạy đi chơi cho tiêu thực.
Chơi một lát con trai lớn nhà Thang Mật chạy đến hỏi cha nó: “Cha, chúng ta có thể ra ngoài chơi không.”
Mặc dù ở đây cũng có chỗ chơi nhưng ở đây lâu cũng chán chết.
“Được rồi, đi đi.”
“Yah!” Thần Thần ôm lấy cổ cha bé hôn một cái: “Cảm ơn cha!” Bé còn không quên phất tay với tiểu đồng bọn của mình: “Cha đồng ý rồi, chúng ta đi thôi!”
Nhận được sự đồng ý của người lớn trong nhà mấy đứa trẻ vui mừng chạy đi. Lương Mặc Nguyên gọi con trai lại dặn dò: “Nhớ chăm sóc Đường Đường đấy.”
Điền Điền hiểu chuyện gật đầu sau đó nắm tay em gái đi ra ngoài.
Dù vậy thì họ vẫn không yên tâm, chủ yếu vẫn là vì con gái nhỏ nên gọi vài người đi theo chúng.
Bất tri bất giác bọn họ nói với nhau rất nhiều chuyện.
Đêm đã khuya, xung quanh đều yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu râm ran trong màn đêm vừa trống trải vừa u ám này, gió trên núi thổi đến giống như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của họ.
Gió buổi tối và màn đêm yên tĩnh dễ làm cho người ta sa vào những hồi ức trong quá khứ.
Đồng Á nghiêng đầu nhìn Lương Mặc Nguyên bên cạnh rồi lại nhìn Thang Mật và Hứa Gia Trạch ở đối diện, bàn gỗ dài trước mặt cô vẫn giống như lần đầu cô đến đây vậy, giống như nó không hề có một chút biến hóa nào. Mấy người bọn họ cũng không hề thay đổi. Nhưng từ từ cảm nhận thì thấy thời gian trôi qua thật nhanh giống như bị trôm mất vậy.
Một ngày nào đó mấy người bọn họ sẽ già đi, nhưng mà những hạnh phúc tốt đẹp này sẽ còn mãi.
Cô là người cố chấp với chuyện cũ và Lương Mặc Nguyên cũng vậy.
Giống như khoảng sân này, lại giống như cái bàn này nó vẫn giống hệt như lúc họ vừa mới tới.
Cô không biết bản thân mình yêu Lương Mặc Nguyên từ lúc nào. Nhưng cô vẫn có thể nhớ rõ, hôm đó cô cũng ngồi trước cái bàn này nghe anh và giám đốc Uông nói chuyện, sự tự tin và cử chỉ ưu nhã của anh, cả lời nói và ánh mắt của anh cũng làm cho cô mê muội.
Lúc đó cô nghĩ thầm có lẽ hình mẫu lí tưởng trong lòng cô là giống như anh vậy.
Từ trước đến giờ cô vẫn luôn sùng bái anh, cũng tôn trọng và tin tưởng anh, khi nghĩ đến người này trong lòng cô luôn có sự ngọt ngào.
Cũng từng có lúc tranh cãi với nhau nhưng mà chưa bao giờ làm lớn chuyện. Cô và Lương Mặc Nguyên đều là người rất lý trí, nếu có chuyện hai người sẽ ngồi xuống thảo luận tìm cách giải quyết, bình tính thảo luận với nhau để tòm phương án tốt nhất. Con người của Lương Mặc Nguyên rất tốt, anh chưa bao giờ đưa cảm xúc trong công việc về nhà, khi về đến nhà cũng chưa bao giờ nói đến chuyện công việc, sinh hoạt là sinh hoạt, công tác là công tác, anh ấy phân chia rất rõ ràng.
Đồng Á chịu ảnh hưởng rất lớn từ anh, cô thuộc kiểu người gặp chuyện sẽ giải quyết, giải quyết xong sẽ nhanh chóng quên mất chỉ nhớ đến những chuyện vui vẻ, qua một ngày sẽ chia sẻ với Lương Mặc Nguyên: Hôm nay trường học tổ chức hoạt động gì đó, phải làm những cái gì; các thầy cô nói chuyện cười gì đó trên văn phòng làm cô cười cả ngày; hôm nay co lại có thêm kỹ năng gì; v..vv...
Phụ nữ đã kết hôn cùng văn phòng tất nhiên sẽ có lúc đi khổ, quan hệ với mẹ chồng, quan hệ với chồng, ...v..vv..., và cả những chuyện lông gà vỏ tỏi(những chuyện nhỏ nhặt) trong cuộc sống nữa. Bình thường Đồng Á luôn nghe họ nói, ít khi kể ra ngoài, mà cô cũng không có gì để kể ra vì những thứ cô kể hoàn toàn mâu thuẫn với câu chuyện của họ. Về việc kết bạn xúc tiến quan hệ thì cô vẫn làm rất tốt, có lẽ do cô biết dỗ người ta nên cũng không quá lúng túng, lại thêm biết lo việc nhà, cha mẹ chồng rất thích con trai của mình và cũng thích cả con dâu luôn.
Cô vẫn luôn tin hôn nhân giống như kinh doanh vậy, không phải chỉ cần có tình yêu là có thể vượt qua cả đời với nhau, nhưng nếu không có tình yêu thì cũng không được. Lúc còn trẻ vẫn còn ngây thơ chưa hiểu nhân tình thế thái, lớn lên rồi mới càng hiểu rõ hơn, đạo lý đều có đạo lý của chính nó. Thời gian càng dài nhưng tình cảm lúc ban đầu của cô vẫn không thay đổi.
Cô còn nhớ buổi tối trước khi kết hôn, Đồng Tổ Vân kéo tay cô nói rất nhiều. Đều là những đạo lý làm người, cách đối nhân xử thế, Đồng Tổ Vân nói loanh quanh lòng vòng rất nhiều thứ, tuy cô vẫn hiểu nhưng chưa chắc đã thực hiện được; nhưng nếu không hiểu thì nhất định không làm được. Phải hiểu trước dù sau này có làm được hay không cũng không quan hệ, cô từng chút từng chút trải nghiệm những đạo lý mà cha cô nói hôm đó.
Đồng Tổ Vân chưa từng nói với cô nhiều như hôm đó. Nhưng tình yêu của cha đối với con gái của mình đều được thể hiện qua nhũng lời nói hôm đó, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm yêu thương của cha đối với cô.
Cô cảm ơn cha vì có thể khoan dung độ lượng và yêu thương cô đến như vậy, Cô hy vọng người chồng sau này của cô cũng có thể như thế, Mặc Nguyên của cô cũng có thể như thế.
Luôn có rất nhiều người xuất hiện trong sinh mệnh của chúng ta, bọn họ dùng tình cảm ấm áp chiếu sáng cuộc sống u ám này, để đường đi không quá ngập nghềnh đau khổ.
Lương Mặc Nguyên chính là ngọn đèn mang cô ra khỏi bóng tối đó.
Giống con trai nhỏ tay cầm ngọn nến nhà phú ông kia, chỉ cần một chút ánh sáng, một chút lửa đã có thể sưởi ấm trái tim rồi.
Đêm khuya tĩnh lặng những con đường cũng trở nên vắng vẻ, Điền Điền chơi mệt ghé vào lòn cha bé để ngủ rồi. Đồng Á ôm con gái nhỏ vào trong ngực, gió đêm có chút lạnh nên Lương Mặc Nguyên đắp áo khoác ngoài của mình cho Điền Điền. Anh xoay người đi lấy xe, còn cô đứng dưới đèn đường, mùi hương nhàn nhạt chỉ có ở một đứa trẻ con thoang thoảng quanh mũi cô, thật mềm, thật thân thiết.
Nhưng cô không thấy mệt chút nào, cô chỉ thấy rất hạnh phúc.
Cuộc sống rất bình thường nhưng vẫn rất ấm áp.
...
Sau đó đến ngày sinh nhật mười tuổi của con trai, Lương Mặc Nguyên tự mình chọn một con ngựa lương câu làm quà sinh nhật cho Điền Điền.
Điền Điền vô cùng vui vẻ, từ nhỏ bé đã rất khát vọng có một con ngựa riêng giống như cha mình vậy, bây giờ ước mơ đó có thể hoàn thành rồi. Vừa nghỉ bé đã quấn lấy cha mẹ nói muốn đi xem anh bạn nhỏ của mình để bồi dưỡng cảm tình với nó. Đường Đường cũng muốn cho nên Lương Mặc Nguyên hứa đợi sau này bé lớn hơn sẽ dạy bé cưỡi ngựa.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của Điền Điền ưu tú nhất trong các bạn cùng lứa. Cưỡi ngựa cũng không phải là chuyện nhẹ nhàng, ngược lại nó là một chuyện khảo nghiệm ý chí của người học cho nên muốn học giỏi môn này cũng không dễ dàng. Nhưng học cái này rất tốt với trẻ con, hơn nữa còn gắn kết tình cảm gia đình cho nên cũng không có ai ngăn cản.
Điền Điền mười ba mười bốn tuổi gần hơn nhiều so với lúc còn nhỏ, ngũ quan cũng rõ ràng hơn bắt đầu lộ ra dáng vẻ của một anh chàng đẹp trai rồi, hơn nữa cậu tập cưỡi ngụa từ nhỏ cho nên thân thể cao lớn hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, cậu bé là một tiểu học bá, còn khiêm tốn chín chắn nên các thầy co giáo đều yêu quý.
Mỗi một cử động của chàng trai nhỏ bé này đều được các nữ sinh chú ý. Nữ sinh có quan hệ tốt nhất với Điền Điền là người ngồi trước mặt cậu tên là Diêu Hân Nhiễm, là một cô gái rất lễ phép, có giọng nói ngọt ngào và có quan hệ rất tốt với mọi người.
Từ khi học tiểu học, Đồng Á quy định mỗi ngày Điền Điền phải viết nhật ký, không giới hạn số từ, cái thói quen này duy trì rất lâu nên không thay đổi được. Mới đầu Điền Điền còn đưa nhật ký cho mẹ xem, sau đó lại nghe thấy mẹ nói nhật ký là vật bí mật nhất của mình chỉ viết để bản thân mình xem, Điền Điền lặng lẽ ghi nhớ trong đầu.
Thời gian gần đây trong nhật ký của Điền Điền có thêm một cái tên, đó là một cô bé tên là Diêu Hân Nhiễm.
“Hôm nay, Diêu Hân Nhiễm tặng tôi một viên kẹo trái cây, cô ấy không biết tôi không hề thích ăn đồ ngọt nhưng tôi không nói mà nhận lấy. Đến tối khi chơi với em gái, tôi thuận tay đưa viên kẹo đó cho Đường Đường ăn. Lúc đưa cho Đường Đường tôi cảm thấy có chút luyến tiếc, nhưng khi nhìn thấy em gái vui vẻ như vậy thì tôi cũng cui vẻ!”
“Hôm nay là sinh nhật Diêu Hân Nhiễm, đến tiết học thứ hai cô ấy hỏi tôi có muốn dự tiệc sinh nhật của cô hay không, gần như tất cả bạn học đều đi nên cô ấy hy vọng tôi cũng đến. Ngày đó là thứ bảy tôi có một lớp học vẽ nhưng tôi vẫn đồng ý rồi. Tôi không biết nên nói với cha mẹ như thế nào vì đây là lần đầu tiên tôi đi dự tiệc của một bạn học nữ, tôi có chút hồi hộp tự hỏi đến sinh nhật tôi thì tôi có thể mời cô ấy không? Hy vọng cô ấy sẽ không từ chối.”
“Cô giáo nói bài thi toán học của bạn Diêu Hân Nhiễm không tốt lắm cho nên tôi đến dạy kèm cho cô ấy.”
“Hôm nay tôi dạy kèm cho Diêu Hân Nhiễm thì thấy cô ấy rất vui vẻ, còn hỏi tôi có thể ăn cơm trưa với cô ấy không, mẹ cô ấy nấu rất nhiều món có thể là vì muốn cảm ơn tôi vì đã đến dạy kèm cho cô ấy. Thật ra tôi cũng không giúp đỡ gì nhiều lắm nên cảm thấy có hơi ngượng ngùng, đồ ăn do mẹ Diêu Hân Nhiễm làm cũng ngon như đồ ăn mẹ tôi nấu vậy!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.