Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Chương 42: ngoại truyện hai

Trì Trần

29/04/2020

Dựa theo phong tục tập quán mùng hai tết phải đưa vợ về nhà mẹ đẻ ăn tết. Giữa trưa ăn cơm ở nhà cha mẹ vợ, sau khi cơm nước xong vì không có việc gì làm nên Đồng Tổ Vân bảo Đồng Khương lấy bàn cờ tới chơi cờ với Lương Mặc Nguyên.

Đồng Tổ Vân rất có nhã hứng, bình thường ông không có hứng thú gì nhiều chỉ thích thích chơi cờ, luyện luyện Thái Cực quyền với bạn già, nếu như không có việc gì thì lại lấy kỳ phổ* ra nghiên cứu, cũng có đi đánh bài nhưng ông không có hứng thú gì lớn với việc đó.

*kỳ phổ: sách dạy đánh cờ

Lúc Lương Mặc Nguyên tới, Đồng Tổ Vân nghe nói anh cũng biết chơi cờ cho nên sâu ham đánh cờ bị câu ra, quyết tâm phải thắng được anh mới thôi. Nhưng Đồng Tổ Vân vốn tưởng rằng người trẻ tuổi cờ nghệ sẽ không tinh, kết quả mấy ván Đồng Tổ Vân đều cố hết sức để thắng hết.

Đồng Khương không hiểu chuyện gì sảy ra đứng cạnh cổ vũ cho cha cô: “Cha, cha giỏi quá lại thắng một ván nữa.”

Mặt Đồng Tổ Vân như có ánh sáng, càng thêm thích đứa con rể này.

Đồng Á bưng trà ở bên cạnh, cô khẽ nhìn thế cục trên bàn cờ rồi nhìn Lhuongw Mặc Nguyên mỉm cười không vạch trần.

Sau khi ván cờ kết thúc Đồng Á nói thầm với anh: “Nếu anh cứ làm như vậy thì sau này cha sẽ không tìm anh chơi cờ nữa.”

Lương Mặc Nguyên không để ý lắm, nhẹ nhàng ôm cô cười nói: “Lần đầu tiên thì cũng muốn thả một chút,” Lương tổng nheo mắt mỉm cười đắc ý nói: “Em muốn người thắng là anh hơn hả?”

Đồng Á dùng khủy tay đụng vào người anh nói: “Anh hơi bị đáng ghét rồi đó.”

Lương Mặc Nguyên cười ha ha: “Được rồi, anh nghe vợ lần sau sẽ không để cha thắng nữa.”

Sau đó tới buổi tối, quả nhiên...

Chuyện sảy ra như thế này:

Bữa cơm chiều mọi người cùng nhau ăn cơm ở nhà bác. Dựa theo truyền thống thì sau khi ăn cơm là thời gian giải trí của cả nhà, tất nhiên mọi người sẽ không bỏ qua cho Lương Mặc Nguyên, họ bắt đầu kéo anh đến bên cạnh bàn. Lúc đầu mấy đứa trẻ nghịch ngợm còn nói anh có mang đủ tiền theo không.

Năm đầu tiên Lương Mặc Nguyên vào cửa cũng xem như là người mới. Mấy cái ca ca đặc biệt là dẫn đầu Triệu Bảo khi, thiết kế hảo hảo tể một đốn này chỉ đại phì ngưu, không nghĩ lại thua liền quần cộc đều không dư thừa, khóc thiên thưởng địa, lần sau thấy Lương Mặc Nguyên đều trốn rất xa. Việc này được lưu truyền rất lâu trong họ hàng, tết âm lịch hàng năm đều lấy chuyện này ra để nói. Đến năm Tống Chiêu Nam vào cửa mấy người này không biết sống chết mà chơi lại trò cũ, kết quả vẫn như cũ.

Tuy Triệu Bảo là thủ hạ bại tướng nhưng mà vẫn ồn ào muốn xem trận đấu giữa Lương Mặc Nguyên và Tống Chiêu Nam, muốn xem ai thắng ai thua. Cái trò này tất nhiên Tống Chiêu Nam không so được với anh rể mình rồi, cậu cười nói: “Hay là em phát mấy cái lì xì lớn rồi mấy anh bỏ qua cho em nha?”

Thích nhất là bao lì xì đỏ đấy.

Một đám người vui vẻ cười gập người.

Chỉ chờ câu này của cậu thôi đấy.

Mọi người đều biết Tống Chiêu Nam rất thích phát bao lì xì. Không hề keo kiệt giống Lương Mặc Nguyên một chút nào, Lương Mặc Nguyên chưa bao giờ phát bao lì xì trên wechat, dù có phát thì cũng chỉ phát mười cái hai mươi tệ ít đến mức hù chết người ta, đúng là nhà tư bản điển hình mà.

Tống Chiêu Nam thích chơi lớn, phát một bao lì xì hai trăm tệ sau đó tự mình cướp chơi, nhưng dù sao vẫn hơn cái người không thích phát lì xì. Có khi tâm tình tốt cậu phát một lúc năm cái lì xì một trăm tệ sau đó tay trái cầm điện thoại của Đồng Khương tay phải nhấn màn hình cướp lì xì.



Đồng Khương nhìn thấy cậu như vậy trong đầu chỉ có hai chữ.

Có bệnh!

Trò này Tống Chiêu Nam bắt đầu trước sau đó một đám thích đánh bạc cũng bắt chước theo, so với cái trò phải động não nhiều như đánh bạc thì trò này vui hơn nhiều.

Đồng Khương và Đồng Á cũng nghiện, nhưng mà Đồng Á phải dọn dẹp cùng với mợ ở trong bếp. Sau khi một người trong nhóm wechat phát lì xì xong mọi người bắt đầu xui Lương Mặc Nguyên phát bao lì xì, vừa quay đầu Đồng Khương đã đứng dậy, ủa, anh rể đâu rồi?

Tống Chiêu Nam hếch cằm về phía nhà bếp, Đồng Khương hiểu ra cười xấu xa; @ chị Á Á, mau bảo anh rể phát lì xì.

Sau đó: @ Anh rể phát lì xì đi, em muốn bao lì xì lớn!

Không lâu sau anh rể trả lời, anh ấy không nói gì mà chỉ thuận tay giúp cô tag @ a nam.

Đồng Khương: orz

Cô nhìn Tống Chiêu Nam.

Tiền trong nhà mình, anh đưa em rồi em lại đưa cho anh có gì vui hả.

Sao anh rể có thể nhàm chán như vậy?

Đồng Khương xoa xoa khuôn mặt đầy thịt của Lương Điền Điền nói: “Nhanh, nhanh đến phòng bếp bảo cha nhóc phát lì xì!”

Lương Điền Điền thành thật nói: “Tiền của cha đều do mẹ quản hết. Wechat của cha không có tiền.”

Phụt! Ha ha ha ha a ha ha!

Đồng Khương buồn cười muốn chết đẩy Tống Chiêu Nam: “Anh nghe mà tiếp thu nhá.” Sau đó lại nói: “Ai nha, cho mọi người xem @ anh rể tôi cũng vô dụng, nhân vật quan trọng là chị gái em nha! Chị gái nói phải phát thì anh rể nhất định sẽ phát!”

Trong phòng bếp ——

Đồng Á đang bận cũng tranh thủ nhìn điện thoại một chút, không xem thì không biết vừa xem đã thấy một người đã tag một loạt tên cô, @ Á Á. Đồng Á nhìn nội dung thì buồn cười. Cô mở di động định ấn vào dấu cộng muốn phát một ít lì xì thì bị Lương Mặc Nguyên ngăn lại.

Đồng Á khó hiểu nhìn vào mắt anh hỏi: “Làm sao vậy?”

Anh lấy di động ra mở phần lì xì trên wechat, híp mắt ra vẻ không để ý lắm hỏi: “Phát bao nhiêu?”

“Tết đến khó được dịp vui vẻ như vậy, phát cái lớn nhất đi.”



Ngón tay Lương Mặc Nguyên linh hoạt nhấn vài con số, anh dừng lại thì thấy Đồng Á đang nhập cái gì đó trên giao diện wechat thì hỏi: “Em định nói gì thế?”

Đồng Á lại cười nói: “Bảo bọn họ chuẩn bị, Grandet(keo kiệt) muốn rải tiền.”

Lương Mặc Nguyên tức đến buồn cười, anh chọc vào đầu cô khom người xuống, nhờ đó mà hơi thở ấm áp cũng đến trước mặt cô, anh trầm giọng nói: “Vậy keo kiệt phu nhân làm sao để bảo đáp anh đây?”

Đồng Á rụt cổ khẽ cười nói: “Anh cứ phát trước đi rồi nói.”

“Phát nhiều hay ít? Do em định đoạt.” Giọng nói mê hoặc của anh làm tai cô đỏ ửng lên, cô rụt cổ lại chạy qua một bên, cô nhìn về phía cửa may là không có người vào đây.

“Bao nhiêu nào?” Đôi mắt anh khóa chặt lên người cô, đôi môi cũng ẩn chứa nụ cười đi đến chỗ cô cúi đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm cô như đang chờ câu trả lời của một vấn đề khó giải quyết.

Một tay anh cầm di động một tay anh chống lên tường, đôi môi nóng bỏng dần áp sát lên môi của cô, một hoặc hai cm nữa thôi là đôi môi anh có thể dán lên môi cô rồi, đột nhiên anh liền ngừng lại.

Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt cô nói: “Em nói xem nhiều hay ít, chuyện này đều nghe em hết.” Nửa câu cuối này anh nói với giọng rất thu hút.

Tay anh chạm vào cái tai nhạy cảm của cô nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác như anh đang vuốt ve A Bố vậy.

Đồng Á hơi run rẩy bên tai giống như nổi lên một tầng da gà.

Di động trong tay cô không ngừng rung lên, Lương Mặc Nguyên cúi đầu nhìn thoáng qua cầm điện thoại của cô vứt sang một bên: “Mặc kệ nó.”

“Không phát nữa sao?” Mọi người đang chờ đợi bên ngoài thỉnh thoảng còn có tiếng nói của người náo đó mơ hồ truyền đến.

Anh đè cô ở góc tường rồi cúi đầu ngậm vào môi cô hàm hồ nói: “Không phải hỏi em sao... Phát mấy cái... em còn chưa trả lời anh đâu... hử?”

Đồng Á lui lại một chút cánh tay cũng ôm lấy cổ của Lương Mặc Nguyên, cô xoay đầu thuận miệng nói một số: “Mười?”

“Được, vậy hôn anh mười cái anh sẽ thả em đi.”

Đồng Á: “...”

Cuối cùng mấy người đáng thương chờ lì xì ở ngoài cũng chờ được bao lì xì, mọi người cùng nhau cảm ơn rồi lại cảm ơn sau đó chậm rãi mở cái lì xì đến muộn này ra.

Đồng Khương quay đầu vừa nhìn: “Ủa, mợ và mẹ không ở trong phòng bếp sao?”

Mợ và Triệu Mai vừa nói vừa cười đi tới, sau khi nghe được câu hỏi của Đồng Khương thì trả lời: “Đúng vậy, chị gái và anh rể con nói muốn giúp đỡ mợ, nên mợi mới ra ngoài đi dạo cùng mẹ con đó.”

Ầy ầy ầy.

Cuối cùng thì chị gái và anh rể làm gì trong bếp vậy nha, lâu như vậy mới nhớ tới phải phát bao lì xì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Gửi Người Tôi Yêu Nhất

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook