Chương 37
Kuro Mèo Đen
21/07/2015
3 giờ sáng.
Trong căn phòng chẳng có lấy 1 chút ánh sáng, 1 bóng đen lại gần chiếc tủ quần áo hình chữ nhật đứng.
Không khí trong căn phòng vô cũng lạnh lẽo, toát lên cảm giác đơn độc.
Hoạt động trong môi trường không có ánh sáng, Shi vẫn có thể di chuyển được.
Shi lấy 1 chiếc túi du lịch, nhét vào túi duy nhất 1 bộ đồ và 1 vài thứ vật dụng khác.
Sau đó, nhảy ra khỏi ban công, an tọa xuống sân vườn của căn biệt thự.
Shi cố gắng leo tường ra ngoài, vừa ra đến nơi, Shi bắt 1 chiếc taxi.
- Tiểu thư đi đâu? – Tài xế.
- Cho tôi đi đến sân bay – Shi.
Đi taxi tầm 15-20 phút. Cuối cùng Shi đã đến được sân bay.
Sau 1 hồi xếp hàng mua vé, Shi loanh quanh đâu đó trước khi máy bay cất cánh.
- Chiếc máy bay từ Hà Nội đến Chu Lai chuẩn bị cất cánh – Tiếng thông báo vang khắp sân bay.
Shi bây giờ mới bắt đầu đi về phía máy bay.
3 giờ 30 phút. Máy bay cất cánh.
Shi chọn chỗ ngồi ngay cạnh của sổ.
Đơn giản là Shi thích ngắm cảnh từ phía trên cao.
Cho dù chưa đến nỗi gọi là phong cảnh hữu tình đi chăng nữa, thì với Shi, nó vẫn đẹp 1 cách lạ lùng.
- Chiếc máy bay từ Hà Nội đến Chu Lai chuẩn bị hạ cánh – Tiếng thông báo lần này lại vang lên khắp các khoang máy bay.
Hạ cánh tại sân bay Chu Lai lúc này cũng là 4 rưỡi rồi.
( Kuro : Tác giả chẳng biết đi hết bao lâu nên lấy đại thời gian ^ ^ )
Từ Chu Lai đến Đảo Lý Sơn còn 1 khoảng khá xa.
Bây giờ Shi lại bắt taxi đi đến Đảo Lý Sơn.
Chỉ vì 1 chuyến đi, mà Shi đã phải mất bao nhiêu tiền của. Nhưng vì kế hoạch, chừng này đáng là gì?
5 giờ hơn, Shi mới đến đây.
Đằng nào thì vẫn còn sớm, Shi thuê 1 phòng khách sạn nghỉ chân tới tối nay.
Còn lúc này, tại nhà Yu.
6 giờ sáng.
Yu đầu bù tóc rối, khuôn mặt sưng sưng, chầm chậm đi xuống nhà dưới.
- Tiểu thư Shi vẫn chưa xuống nhà sao? – Bác Lâm đang dọn bàn ăn.
- Chắc nó chưa dậy – Yu che miệng ngáp 1 cái rõ to.
- Còn công tử Jin thì sao ạ? – Bác Lâm.
- Chắc cũng vậy đó – Yu.
10-15 phút sau, vẫn chưa thấy Shi và Jin thức dậy.
- Sao họ vẫn chưa dạy nhỉ? Thường ngày Shi dạy sớm lắm mà – Yu.
- Sắp tới giờ phải đến trường rồi – Bác Lâm.
- Để tôi lên gọi họ thức dạy – Yu.
Yu đến phòng Jin đầu tiên.
Cốc…Cốc…
Cốc…Cốc…Vẫn không có tiếng ai trả lời.
- Tôi vào nha? – Yu không gõ cửa nữa mà tự động mở cửa đi vào.
Vào trong phòng, căn phòng ám đầy mùi hoa hồng, 4 bề sơn vàng chóe.
Trên chiếc giường lớn, 1 chàng trai với khuôn mặt kute đang ôm 1 chú gấu bông, ngủ say sưa, chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Yu lay lay người Jin.
Jin vẫn ngủ say, chẳng có động tĩnh gì.
Yu véo tai Jin, hét vào lỗ tai.
- DẬY NHANH !!! – Tiếng hét như hổ gầm bên tai, làm cho Jin suýt nữa thủng màng nhĩ.
Jin giật mình, đang nằm trên giường bỗng ngã lăn xuống đất.
- Yu? – Jin còn lơ ma lơ mơ.
- Có dạy không? – Yu giơ nắm đấm trước mặt Jin.
- Vâng…Vâng – Quang cảnh hiện rõ dần trước mắt Jin, Jin lao vội vào nhà vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân xong, Jin bước ra vói bộ đồng phục trường Yuri.
Thấy Yu đang mặc 1 bộ đồ ngủ màu trắng, đứng cạnh cửa sổ, rèm bay, tóc cũng bay.
Làm cho khung cảnh đây rạo rực lòng người.
- Vẫn định mặc bộ đồ đó sao? Mà vợ đâu rồi? – Jin ngó lơ Yu.
- Xuống dưới nhà ăn sáng, tôi ăn rồi. Giờ chạy đến phòng Shi gọi dạy nè – Yu nhanh chân đi ra khỏi phòng Jin.
Đến cửa phòng Shi, cánh cửa màu trắng khắc họa 1 số hoa văn hình hoa hồng hết sức tinh xảo.
Cốc…Cốc…Không thấy tiếng ai trả lời.
- Chị đi vào được không? – Yu.
Vẫn không thấy có tiếng trả lời, Yu mở cửa bước vào.
Căn phòng 4 bề trắng toát, chiếc cửa sổ mở toang, rèm bay phất phơ. Trên chiếc giường, không có 1 người con gái nào cả, chăn gối đều được sắp xếp vô cùng gọn gàng.
Yu sợ hãi, sợ Shi sẽ đi mất.
Chạy đến tủ quần áo, mở tung cánh tủ.
May quá, quần áo bên trong vẫn còn nguyên, Yu cũng an tâm hơn 1 chút.
Trên chiếc ga giường màu trắng, nổi bật 1 tờ giấy trắng.
Yu nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên, nhìn ngó trước sau 2 mặt giấy.
Chỉ thấy duy nhất 1 dòng chữ…[ Xin nghỉ học hộ ]
Không ngờ, Shi biến mất không 1 lời biện minh, chỉ để lại duy nhất 1 dòng chữ, làm cho Yu cảm thấy vô cùng bực mình.
Tại trường Yuri.
Vừa đến cổng trường đã thấy Kun xách cặp đừng ở cổng trường rồi.
Nhìn thấy Yu, Kun chạy đến, vẻ mặt vui sướng.
- Shi đâu rồi? – Kun ngó trước ngó sau.
Tự dưng Yu lại muốn đi trêu ngươi người ta.
- À Shi nói nó đến muộn 1 chút – Yu cười.
- Không phải lúc nãy nói…- Jin đang nói dở thì bị Yu bịt miệng.
- Không có gì đâu – Yu cười cho qua rồi kéo Jin vào trong trường.
Kun ngây ngốc chẳng hiểu cái gì cả, nhưng rồi cũng phải đi vào trường.
Tiết đầu tiên đã bắt đầu, lớp học vẫn còn đang ồn ào.
Tiếng giày cao gót cọ lên sàn gạch, giáo viên hớt hải chạy vào.
- Xin lỗi cô đến muộn – Giáo viên.
Giáo viên đứng trên bục giảng, tay để sau lưng, tia qua lớp 1 dạo.
- Shi đâu? – Giáo viên.
Kun định đứng lên nói với cô y chang lời Yu nói thì…
Yu đứng dậy, lễ phép thưa.
- Nghe nói bà ngoại Shi bị bệnh nặng, e rằng không qua khỏi. Nên…hic…hic…- Yu cầm cái khăn chấm chấm nơi khóe mắt.
- Em nói tiếp đi – Đôi mắt của bà giáo đang ứ lệ.
- Nên…e rằng…không qua khỏi ạ - Yu nói xong ngồi thụp xuống ghế, dáng vẻ ủy mị lúc nãy mất tăm.
Trong căn phòng chẳng có lấy 1 chút ánh sáng, 1 bóng đen lại gần chiếc tủ quần áo hình chữ nhật đứng.
Không khí trong căn phòng vô cũng lạnh lẽo, toát lên cảm giác đơn độc.
Hoạt động trong môi trường không có ánh sáng, Shi vẫn có thể di chuyển được.
Shi lấy 1 chiếc túi du lịch, nhét vào túi duy nhất 1 bộ đồ và 1 vài thứ vật dụng khác.
Sau đó, nhảy ra khỏi ban công, an tọa xuống sân vườn của căn biệt thự.
Shi cố gắng leo tường ra ngoài, vừa ra đến nơi, Shi bắt 1 chiếc taxi.
- Tiểu thư đi đâu? – Tài xế.
- Cho tôi đi đến sân bay – Shi.
Đi taxi tầm 15-20 phút. Cuối cùng Shi đã đến được sân bay.
Sau 1 hồi xếp hàng mua vé, Shi loanh quanh đâu đó trước khi máy bay cất cánh.
- Chiếc máy bay từ Hà Nội đến Chu Lai chuẩn bị cất cánh – Tiếng thông báo vang khắp sân bay.
Shi bây giờ mới bắt đầu đi về phía máy bay.
3 giờ 30 phút. Máy bay cất cánh.
Shi chọn chỗ ngồi ngay cạnh của sổ.
Đơn giản là Shi thích ngắm cảnh từ phía trên cao.
Cho dù chưa đến nỗi gọi là phong cảnh hữu tình đi chăng nữa, thì với Shi, nó vẫn đẹp 1 cách lạ lùng.
- Chiếc máy bay từ Hà Nội đến Chu Lai chuẩn bị hạ cánh – Tiếng thông báo lần này lại vang lên khắp các khoang máy bay.
Hạ cánh tại sân bay Chu Lai lúc này cũng là 4 rưỡi rồi.
( Kuro : Tác giả chẳng biết đi hết bao lâu nên lấy đại thời gian ^ ^ )
Từ Chu Lai đến Đảo Lý Sơn còn 1 khoảng khá xa.
Bây giờ Shi lại bắt taxi đi đến Đảo Lý Sơn.
Chỉ vì 1 chuyến đi, mà Shi đã phải mất bao nhiêu tiền của. Nhưng vì kế hoạch, chừng này đáng là gì?
5 giờ hơn, Shi mới đến đây.
Đằng nào thì vẫn còn sớm, Shi thuê 1 phòng khách sạn nghỉ chân tới tối nay.
Còn lúc này, tại nhà Yu.
6 giờ sáng.
Yu đầu bù tóc rối, khuôn mặt sưng sưng, chầm chậm đi xuống nhà dưới.
- Tiểu thư Shi vẫn chưa xuống nhà sao? – Bác Lâm đang dọn bàn ăn.
- Chắc nó chưa dậy – Yu che miệng ngáp 1 cái rõ to.
- Còn công tử Jin thì sao ạ? – Bác Lâm.
- Chắc cũng vậy đó – Yu.
10-15 phút sau, vẫn chưa thấy Shi và Jin thức dậy.
- Sao họ vẫn chưa dạy nhỉ? Thường ngày Shi dạy sớm lắm mà – Yu.
- Sắp tới giờ phải đến trường rồi – Bác Lâm.
- Để tôi lên gọi họ thức dạy – Yu.
Yu đến phòng Jin đầu tiên.
Cốc…Cốc…
Cốc…Cốc…Vẫn không có tiếng ai trả lời.
- Tôi vào nha? – Yu không gõ cửa nữa mà tự động mở cửa đi vào.
Vào trong phòng, căn phòng ám đầy mùi hoa hồng, 4 bề sơn vàng chóe.
Trên chiếc giường lớn, 1 chàng trai với khuôn mặt kute đang ôm 1 chú gấu bông, ngủ say sưa, chưa có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
Yu lay lay người Jin.
Jin vẫn ngủ say, chẳng có động tĩnh gì.
Yu véo tai Jin, hét vào lỗ tai.
- DẬY NHANH !!! – Tiếng hét như hổ gầm bên tai, làm cho Jin suýt nữa thủng màng nhĩ.
Jin giật mình, đang nằm trên giường bỗng ngã lăn xuống đất.
- Yu? – Jin còn lơ ma lơ mơ.
- Có dạy không? – Yu giơ nắm đấm trước mặt Jin.
- Vâng…Vâng – Quang cảnh hiện rõ dần trước mắt Jin, Jin lao vội vào nhà vệ sinh.
Vệ sinh cá nhân xong, Jin bước ra vói bộ đồng phục trường Yuri.
Thấy Yu đang mặc 1 bộ đồ ngủ màu trắng, đứng cạnh cửa sổ, rèm bay, tóc cũng bay.
Làm cho khung cảnh đây rạo rực lòng người.
- Vẫn định mặc bộ đồ đó sao? Mà vợ đâu rồi? – Jin ngó lơ Yu.
- Xuống dưới nhà ăn sáng, tôi ăn rồi. Giờ chạy đến phòng Shi gọi dạy nè – Yu nhanh chân đi ra khỏi phòng Jin.
Đến cửa phòng Shi, cánh cửa màu trắng khắc họa 1 số hoa văn hình hoa hồng hết sức tinh xảo.
Cốc…Cốc…Không thấy tiếng ai trả lời.
- Chị đi vào được không? – Yu.
Vẫn không thấy có tiếng trả lời, Yu mở cửa bước vào.
Căn phòng 4 bề trắng toát, chiếc cửa sổ mở toang, rèm bay phất phơ. Trên chiếc giường, không có 1 người con gái nào cả, chăn gối đều được sắp xếp vô cùng gọn gàng.
Yu sợ hãi, sợ Shi sẽ đi mất.
Chạy đến tủ quần áo, mở tung cánh tủ.
May quá, quần áo bên trong vẫn còn nguyên, Yu cũng an tâm hơn 1 chút.
Trên chiếc ga giường màu trắng, nổi bật 1 tờ giấy trắng.
Yu nhẹ nhàng nhặt tờ giấy lên, nhìn ngó trước sau 2 mặt giấy.
Chỉ thấy duy nhất 1 dòng chữ…[ Xin nghỉ học hộ ]
Không ngờ, Shi biến mất không 1 lời biện minh, chỉ để lại duy nhất 1 dòng chữ, làm cho Yu cảm thấy vô cùng bực mình.
Tại trường Yuri.
Vừa đến cổng trường đã thấy Kun xách cặp đừng ở cổng trường rồi.
Nhìn thấy Yu, Kun chạy đến, vẻ mặt vui sướng.
- Shi đâu rồi? – Kun ngó trước ngó sau.
Tự dưng Yu lại muốn đi trêu ngươi người ta.
- À Shi nói nó đến muộn 1 chút – Yu cười.
- Không phải lúc nãy nói…- Jin đang nói dở thì bị Yu bịt miệng.
- Không có gì đâu – Yu cười cho qua rồi kéo Jin vào trong trường.
Kun ngây ngốc chẳng hiểu cái gì cả, nhưng rồi cũng phải đi vào trường.
Tiết đầu tiên đã bắt đầu, lớp học vẫn còn đang ồn ào.
Tiếng giày cao gót cọ lên sàn gạch, giáo viên hớt hải chạy vào.
- Xin lỗi cô đến muộn – Giáo viên.
Giáo viên đứng trên bục giảng, tay để sau lưng, tia qua lớp 1 dạo.
- Shi đâu? – Giáo viên.
Kun định đứng lên nói với cô y chang lời Yu nói thì…
Yu đứng dậy, lễ phép thưa.
- Nghe nói bà ngoại Shi bị bệnh nặng, e rằng không qua khỏi. Nên…hic…hic…- Yu cầm cái khăn chấm chấm nơi khóe mắt.
- Em nói tiếp đi – Đôi mắt của bà giáo đang ứ lệ.
- Nên…e rằng…không qua khỏi ạ - Yu nói xong ngồi thụp xuống ghế, dáng vẻ ủy mị lúc nãy mất tăm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.