Chương 39
Kuro Mèo Đen
21/07/2015
Hắn ta sợ hãi ngất đi, mặc dù cho Shi đã chuẩn bị tư thế để chém hắn ta 1 nhát, cũng tiễn luôn hắn về trời, nhưng tay Shi run run, không thể nào cầm chắc nổi thanh kiếm.
- Quả nhiên mình vẫn không thể làm được – Shi hạ kiếm xuống.
Ngọn lửa ngày 1 lớn, chỉ đứng từ xa cũng ta cảm nhận được sức nóng kinh khủng như thế, vậy thì người bên trong sẽ ra sao? Shi ngồi dựa vào thân cây, nhìn đám cháy 1 hồi, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ.
Nửa tiếng sau, Shi mới lao vào ngọn lửa. Đáng ra, Shi sẽ phải để mặc bà ta chết trong đám cháy chứ, nhưng không…điều Shi muốn chính là hủy hoại dung nhan của bà ta.
Lửa nóng dữ dội, Shi buộc phải che kín mặt vào. Mãi mới đến được tầng 4, Shi nhìn bà ta vẫn đang nằm sõng xoài đất, khuôn mặt, cơ thể đều bị vết bỏng lấp đầy. Bây giờ bà ta chỉ còn nằm thoi thóp ở đấy.
Ngôi nhà lại làm bằng gỗ là chủ yếu, nên đã sắp sập, nền nhà bây giờ chắc chắn còn rất yếu, không dễ gì ra được. Shi đành nhảy ra cửa sổ, tuy là tầng 4, nhưng ai nói Shi không nhảy được, Shi đã 1 lần tự cứu mình ở trường, hoàn cảnh tuy khác, và Shi còn 1 cục nợ ở trên tay, nên chưa chắc Shi đã an toàn mà đáp đất.
Shi nhảy vào tán cây, ít ra nó cũng giúp giảm ma sát, nhưng cũng khiến cho cơ thể xuất hiện nhiều vết thương. Lúc Shi đang khổ cực thì bà ta lại ngủ ngon lành thế này. Lúc nhảy xuống, Shi còn vô tình víu lấy rèm cửa, nên cả chiếc rèm cửa cũng theo Shi rơi xuống.
Nhảy xuống an toàn, nhưng Shi lại bi thương nhẹ. Nhận thấy từ xa xa, có 4 thân ảnh chạy về phía bên này. Shi dự đoán là họ sẽ đến, nhưng cũng khá ngạc nhiên vì họ đến khá sớm. May thay, trên tay Shi là 1 tấm rèm lụa, Shi quấn chiếc rèm đó quanh người, chiếc khăn bịt mặt cũng đã bị đốt sạch trong đám cháy. Khi đột nhập, Shi là 1 con mèo hoang nhanh nhẹn, nhưng bây giờ, Shi chỉ là 1 thiếu nữ 16 tuổi cứu thoát người nọ ra khỏi đám cháy.
Jim, Emi, Emy nhìn thấy Shi, hết sức ngạc nhiên. Nhưng họ lại đổ dồn sự chú ý về người đàn bà nằm trên đùi Shi. Emi, Emy sợ hãi nhìn khuôn mặt bỏng ran vì đám cháy của mẹ mà không khỏi sợ hãi.
- Cháu là người đã cứu bà ấy ra sao? – Ông Hải.
Shi gật đầu, không thèm nói lấy 1 câu.
- Tại sao cô lại ở đây? – Jim.
- Chắc chắn cô ta là người đã hại mẹ của chúng ta – Emi & Emy tức giận nhìn Shi.
- Nói bậy, nếu là vậy thì tại sao còn lao vào cứu – Ông Hải.
- Cũng không giấu gì, bà tôi sống ở đây, nghe nói là đang bị bệnh nặng khó qua khỏi, tôi nhanh chóng đến đây, nhưng bà…đã…- Shi lau lau nước mắt.
- Sao nữa? – Jim.
- May thay, từ nhà bà tôi có thể nhìn thấy được khu biệt thự, nên tôi vô tình thấy căn nhà đang bốc lửa. Hiếu kì, tôi tới đó xem, nhưng thấy người đó đang khóc than lên, nhưng không dám lao vào cứu người. Hắn không làm thì tôi làm. Chuyện chỉ vậy – Shi nói rồi chỉ vào tên đang nằm ngất xỉu ở kia.
- Nếu cần lời giải thích của hắn, tôi có thể giúp hắn tỉnh lại – Shi.
- Vậy nhờ cô – Ông Hải.
Shi lấy ra 1 lọ thủy tinh, chứa thứ chất lỏng màu xanh. Chầm chậm đổ vào miệng hắn ta, chỉ 1 lát sau, hắn tỉnh lại, nhưng hắn vừa thấy mấy người ở đây đã sỡ hãi chạy mất. Thật khó hiểu.
Nhưng không ai biết, thứ chất lỏng màu xanh đó chính là loại độc do Shi tự tay chế tác, làm cho hắn ta mất đi chút trí nhớ, chỉ cần 1 lời hắn phun ra cũng khiến cho kế hoạch của Shi càng dễ đổ vỡ.
- Vậy bà cô tên là gì? – Jim.
- Tôi…thật sự không biết. Bà ấy chưa từng nói tôi nghe điều đó – Shi.
- Bà ta không có máu mủ tình thân với cô sao? – Jim.
- Không. Bà ta chỉ là người cưu mang tôi thôi – Shi.
- Được rồi. Về đi – Jim.
May mắn, Yu đã gọi điện báo cho Shi nghe, không ngờ cũng phải sử dụng tiểu xảo đến thế này. Shi vừa quay gót bước đi thì…
- Khoan đã ! – Jim.
Câu nói này làm cho Shi sợ hãi, tim đập thình thịch.
- Bây giờ chúng tôi đang định đi về, có thể cho cô quá giang – Jim.
- Trước tiên nên đưa vào bệnh viên gần đây đã – Ông Hải nói xong, bế bà Châu lên, đặt bà ấy nằm trên xe.
- Được thôi. Lát nữa tôi cũng sẽ đi tới bệnh viện – Shi quay gót bước đi thật nhanh.
Đến gần khách sạn, cô bỏ chiếc rèm lụa quấn quanh người ra, nhảy vào ô cửa sổ ở tầng 2. Thay xong đồ, cũng bỏ đồ vào túi du lịch, sau đó trả phòng thì vô tình gặp Jim ở dưới sảnh.
- Sao cô ở đây? – Jim.
- Tôi không dám ở tại nhà bà, nếu làm thế tôi sẽ nhớ đến bà tôi, không ngủ được – Shi.
Jim không hỏi gì nữa, dẫn Shi đi đến bệnh viện. Đến bệnh viện, tìm ra phòng bà ta đang nằm, Shi đến đó thăm bà Châu. Bước vào căn phòng, toàn là mùi thuốc sát trùng. 1 người đang nằm trên giường bệnh trắng muốt, khắp người cũng quấn 1 lớp băng trắng tinh, nên không thể thấy được mặt, chỉ thấy được nguyên đôi mắt. Trông thảm hại làm sao.
Trong lòng mấy người kia đang như lửa đốt, nhưng trong lòng Shi lại đang vui mừng, như nở hoa. Nhìn được bà ta như thế là niềm vui của Shi ấy chứ. Nhưng bây giờ Shi còn đang lo, vì người bà đó hoàn toàn không có thật, chắc chắn Jim cũng sẽ nghi ngờ Shi. Nghĩ tới đây, không hiểu sao Shi lại cảm thấy vui mừng khôn xiết : “Càng biết được nhiều thì càng hấp dẫn”.
Đã tới sáng, vẫn chưa thấy gia đình này có ý muốn về nên Shi xin về trước. Jim cũng xin về theo, Emy cũng muốn theo, nhưng sao ả nỡ bỏ mẹ mình lại chứ.
Đến sân bay, Shi và Jim nhận được hàng ngàn ánh mặt từ vô số người, ghen tị có, ngưỡng mộ có. Shi làm xong thủ tục thì tìm kiếm 1 chỗ bên cạnh cửa sổ mà ngồi, mặc kệ Jim muốn ngồi đâu thì ngồi. Nhưng Jim lại chọn chỗ đối diện với Shi, cũng ở ngay cạnh cửa sổ.
Lúc Shi đang ngủ, Jim gọi 1 cuộc điện thoại…
- Điều tra cho tôi 1 bà cụ, hiện đã qua đời ở Đảo Lý Sơn – Jim.
Thực ra, Shi chưa ngủ hẳn. Nghe được câu nói ấy, lòng Shi có bất an, nhưng cũng có hài lòng. Hóa ra người khác cũng chỉ tin tưởng Shi qua hình thức mà thôi, cũng giống như Shi đã làm với họ. Nửa tiếng sau, Jim mới mở miệng.
- Chuyện lần trước cô nói tôi làm. Tôi đã làm và đang làm – Jim.
- Tốt. Đó là 1 cuộc chiến giữa anh và ba anh, xem ai là người sẽ cướp lấy công ty – Shi nói xong, lại thiếp đi.
Không ngờ, kế hoạch lại trót lọt thế này, biết là sự tin tưởng dành cho Shi chỉ là 1 giới hạn nhất định, nhưng thế này có coi là tin tưởng quá đáng không?
Về tới nhà, Shi leo lên giường ngủ 1 giấc tới chiều. Bà Châu vẫn còn đang hôn mê, nhưng ông Hải vẫn quyết định đưa bà ta về bệnh thuộc chi nhánh công ty nhà họ Vương, để tiện chăm sóc.
Trời tối mịt, Shi mới tỉnh lại.
Cốc…Cốc…Tiếng gõ cửa vang lên chầm chậm.
- Vào đi ! – Shi.
Yu mở cửa bước vào, thấy Shi vừa ngồi dậy, Yu cũng nói luôn.
- Đã điều tra ra số cổ đông của công ty nhà họ Vương – Yu.
- Quả nhiên mình vẫn không thể làm được – Shi hạ kiếm xuống.
Ngọn lửa ngày 1 lớn, chỉ đứng từ xa cũng ta cảm nhận được sức nóng kinh khủng như thế, vậy thì người bên trong sẽ ra sao? Shi ngồi dựa vào thân cây, nhìn đám cháy 1 hồi, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ.
Nửa tiếng sau, Shi mới lao vào ngọn lửa. Đáng ra, Shi sẽ phải để mặc bà ta chết trong đám cháy chứ, nhưng không…điều Shi muốn chính là hủy hoại dung nhan của bà ta.
Lửa nóng dữ dội, Shi buộc phải che kín mặt vào. Mãi mới đến được tầng 4, Shi nhìn bà ta vẫn đang nằm sõng xoài đất, khuôn mặt, cơ thể đều bị vết bỏng lấp đầy. Bây giờ bà ta chỉ còn nằm thoi thóp ở đấy.
Ngôi nhà lại làm bằng gỗ là chủ yếu, nên đã sắp sập, nền nhà bây giờ chắc chắn còn rất yếu, không dễ gì ra được. Shi đành nhảy ra cửa sổ, tuy là tầng 4, nhưng ai nói Shi không nhảy được, Shi đã 1 lần tự cứu mình ở trường, hoàn cảnh tuy khác, và Shi còn 1 cục nợ ở trên tay, nên chưa chắc Shi đã an toàn mà đáp đất.
Shi nhảy vào tán cây, ít ra nó cũng giúp giảm ma sát, nhưng cũng khiến cho cơ thể xuất hiện nhiều vết thương. Lúc Shi đang khổ cực thì bà ta lại ngủ ngon lành thế này. Lúc nhảy xuống, Shi còn vô tình víu lấy rèm cửa, nên cả chiếc rèm cửa cũng theo Shi rơi xuống.
Nhảy xuống an toàn, nhưng Shi lại bi thương nhẹ. Nhận thấy từ xa xa, có 4 thân ảnh chạy về phía bên này. Shi dự đoán là họ sẽ đến, nhưng cũng khá ngạc nhiên vì họ đến khá sớm. May thay, trên tay Shi là 1 tấm rèm lụa, Shi quấn chiếc rèm đó quanh người, chiếc khăn bịt mặt cũng đã bị đốt sạch trong đám cháy. Khi đột nhập, Shi là 1 con mèo hoang nhanh nhẹn, nhưng bây giờ, Shi chỉ là 1 thiếu nữ 16 tuổi cứu thoát người nọ ra khỏi đám cháy.
Jim, Emi, Emy nhìn thấy Shi, hết sức ngạc nhiên. Nhưng họ lại đổ dồn sự chú ý về người đàn bà nằm trên đùi Shi. Emi, Emy sợ hãi nhìn khuôn mặt bỏng ran vì đám cháy của mẹ mà không khỏi sợ hãi.
- Cháu là người đã cứu bà ấy ra sao? – Ông Hải.
Shi gật đầu, không thèm nói lấy 1 câu.
- Tại sao cô lại ở đây? – Jim.
- Chắc chắn cô ta là người đã hại mẹ của chúng ta – Emi & Emy tức giận nhìn Shi.
- Nói bậy, nếu là vậy thì tại sao còn lao vào cứu – Ông Hải.
- Cũng không giấu gì, bà tôi sống ở đây, nghe nói là đang bị bệnh nặng khó qua khỏi, tôi nhanh chóng đến đây, nhưng bà…đã…- Shi lau lau nước mắt.
- Sao nữa? – Jim.
- May thay, từ nhà bà tôi có thể nhìn thấy được khu biệt thự, nên tôi vô tình thấy căn nhà đang bốc lửa. Hiếu kì, tôi tới đó xem, nhưng thấy người đó đang khóc than lên, nhưng không dám lao vào cứu người. Hắn không làm thì tôi làm. Chuyện chỉ vậy – Shi nói rồi chỉ vào tên đang nằm ngất xỉu ở kia.
- Nếu cần lời giải thích của hắn, tôi có thể giúp hắn tỉnh lại – Shi.
- Vậy nhờ cô – Ông Hải.
Shi lấy ra 1 lọ thủy tinh, chứa thứ chất lỏng màu xanh. Chầm chậm đổ vào miệng hắn ta, chỉ 1 lát sau, hắn tỉnh lại, nhưng hắn vừa thấy mấy người ở đây đã sỡ hãi chạy mất. Thật khó hiểu.
Nhưng không ai biết, thứ chất lỏng màu xanh đó chính là loại độc do Shi tự tay chế tác, làm cho hắn ta mất đi chút trí nhớ, chỉ cần 1 lời hắn phun ra cũng khiến cho kế hoạch của Shi càng dễ đổ vỡ.
- Vậy bà cô tên là gì? – Jim.
- Tôi…thật sự không biết. Bà ấy chưa từng nói tôi nghe điều đó – Shi.
- Bà ta không có máu mủ tình thân với cô sao? – Jim.
- Không. Bà ta chỉ là người cưu mang tôi thôi – Shi.
- Được rồi. Về đi – Jim.
May mắn, Yu đã gọi điện báo cho Shi nghe, không ngờ cũng phải sử dụng tiểu xảo đến thế này. Shi vừa quay gót bước đi thì…
- Khoan đã ! – Jim.
Câu nói này làm cho Shi sợ hãi, tim đập thình thịch.
- Bây giờ chúng tôi đang định đi về, có thể cho cô quá giang – Jim.
- Trước tiên nên đưa vào bệnh viên gần đây đã – Ông Hải nói xong, bế bà Châu lên, đặt bà ấy nằm trên xe.
- Được thôi. Lát nữa tôi cũng sẽ đi tới bệnh viện – Shi quay gót bước đi thật nhanh.
Đến gần khách sạn, cô bỏ chiếc rèm lụa quấn quanh người ra, nhảy vào ô cửa sổ ở tầng 2. Thay xong đồ, cũng bỏ đồ vào túi du lịch, sau đó trả phòng thì vô tình gặp Jim ở dưới sảnh.
- Sao cô ở đây? – Jim.
- Tôi không dám ở tại nhà bà, nếu làm thế tôi sẽ nhớ đến bà tôi, không ngủ được – Shi.
Jim không hỏi gì nữa, dẫn Shi đi đến bệnh viện. Đến bệnh viện, tìm ra phòng bà ta đang nằm, Shi đến đó thăm bà Châu. Bước vào căn phòng, toàn là mùi thuốc sát trùng. 1 người đang nằm trên giường bệnh trắng muốt, khắp người cũng quấn 1 lớp băng trắng tinh, nên không thể thấy được mặt, chỉ thấy được nguyên đôi mắt. Trông thảm hại làm sao.
Trong lòng mấy người kia đang như lửa đốt, nhưng trong lòng Shi lại đang vui mừng, như nở hoa. Nhìn được bà ta như thế là niềm vui của Shi ấy chứ. Nhưng bây giờ Shi còn đang lo, vì người bà đó hoàn toàn không có thật, chắc chắn Jim cũng sẽ nghi ngờ Shi. Nghĩ tới đây, không hiểu sao Shi lại cảm thấy vui mừng khôn xiết : “Càng biết được nhiều thì càng hấp dẫn”.
Đã tới sáng, vẫn chưa thấy gia đình này có ý muốn về nên Shi xin về trước. Jim cũng xin về theo, Emy cũng muốn theo, nhưng sao ả nỡ bỏ mẹ mình lại chứ.
Đến sân bay, Shi và Jim nhận được hàng ngàn ánh mặt từ vô số người, ghen tị có, ngưỡng mộ có. Shi làm xong thủ tục thì tìm kiếm 1 chỗ bên cạnh cửa sổ mà ngồi, mặc kệ Jim muốn ngồi đâu thì ngồi. Nhưng Jim lại chọn chỗ đối diện với Shi, cũng ở ngay cạnh cửa sổ.
Lúc Shi đang ngủ, Jim gọi 1 cuộc điện thoại…
- Điều tra cho tôi 1 bà cụ, hiện đã qua đời ở Đảo Lý Sơn – Jim.
Thực ra, Shi chưa ngủ hẳn. Nghe được câu nói ấy, lòng Shi có bất an, nhưng cũng có hài lòng. Hóa ra người khác cũng chỉ tin tưởng Shi qua hình thức mà thôi, cũng giống như Shi đã làm với họ. Nửa tiếng sau, Jim mới mở miệng.
- Chuyện lần trước cô nói tôi làm. Tôi đã làm và đang làm – Jim.
- Tốt. Đó là 1 cuộc chiến giữa anh và ba anh, xem ai là người sẽ cướp lấy công ty – Shi nói xong, lại thiếp đi.
Không ngờ, kế hoạch lại trót lọt thế này, biết là sự tin tưởng dành cho Shi chỉ là 1 giới hạn nhất định, nhưng thế này có coi là tin tưởng quá đáng không?
Về tới nhà, Shi leo lên giường ngủ 1 giấc tới chiều. Bà Châu vẫn còn đang hôn mê, nhưng ông Hải vẫn quyết định đưa bà ta về bệnh thuộc chi nhánh công ty nhà họ Vương, để tiện chăm sóc.
Trời tối mịt, Shi mới tỉnh lại.
Cốc…Cốc…Tiếng gõ cửa vang lên chầm chậm.
- Vào đi ! – Shi.
Yu mở cửa bước vào, thấy Shi vừa ngồi dậy, Yu cũng nói luôn.
- Đã điều tra ra số cổ đông của công ty nhà họ Vương – Yu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.