Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 59: Bị Tống Nguyên Câu dẫn đi gặp bạn
Dịch Lâm An
22/10/2017
Ôn Liễm đầu tiên có hơi kinh ngạc, sau đó mới nhận ra đây là giọng nói
của ai, đáp: "Là lão sư sao?" Giọng trầm thấp bên đầu dây kia đáp lại.
"Em mới vừa tới trường không lâu." Ôn Liễm chắc chắn người này là Tống Nguyên Câu, vội vàng trả lời câu hỏi của ông ấy. Đồng thời ánh mắt cô quét một vòng xung quanh, cho là ông ấy thấy mình.
"À, vậy bây giờ em có thể tới trung tâm thành phố ngay lập tức được không?" Tống Nguyên Câu dò hỏi.
"Bây giờ a..." Ôn Liễm trong lòng nhớ tới hai tháng nay không được gặp mặt Cố Tiện Khê, nhưng nếu lão sư đã nói, cô không tiện cự tuyệt, do dự đáp ứng hỏi: "Lão sư kêu em tới trung tâm thành phố làm gì?" Cô muốn ước lượng thời gian, xem tới đó mất bao lâu.
"Một vị cố nhân của ta muốn gặp em một lần."
"Cố nhân? Gặp em??..." Ôn Liễm cảm thấy khó hiểu, cố nhân của lão sư sao biết cô, còn muốn gặp cô nữa.
"Không nên suy nghĩ quá nhiều, em mau tới đây nhanh lên." Tống Nguyên Câu không muốn dài dòng với cô nữa, nói thêm một câu, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.
"Nga nga." Đáp lại Ôn Liễm chỉ có âm thanh tút tút.
Ôn Liễm đầu óc mơ hồ chạy tới chỗ mà Tống Nguyên Câu đã cho cô địa chỉ, phát hiện nơi đó là một tiệm cơm.
Cô vừa đi vào, lập tức có phục vụ viên đi tới hỏi cô cần gì.
Cô khoát tay một cái, hỏi Tống Nguyên Câu đang ngồi ở đâu, liền đi tìm.
Không gian trong tiệm cơm mang sắc thái ấm áp, ti vi màn hình phẳng treo trên tường, đối diện là bàn tròn dành cho khách.
Cái bàn tròn lớn dành cho tám người vậy mà chỉ có vẻn vẹn hai người ngồi, mà lại ngồi kế nhau nữa, nhìn vào vô cùng không cân đối. Ngọn đèn thủy tinh treo ở phía trên vuông góc với bàn tròn, trong góc còn có để một cái máy điều hòa không khí, và đằng kia còn để mấy chậu hoa lớn.
Thức ăn để trên đĩa xoay của bàn vẫn còn nguyên vẹn, giống như là chưa ai đụng vào vậy.
Hai người đang nói chuyện, trong đó có một người là Tống Nguyên Câu, trên mặt ông ấy cười rất tươi, không có nửa điểm nghiêm túc đối với Ôn Liễm lúc ở trong phòng thí nghiệm.
Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, Tống Nguyên Câu cùng người đối diện nhìn nhau một cái, nói: "Tới rồi." Người đối diện gật đầu một cái, ông ấy liền quăng nụ cười trên gương mặt đi, khôi phục vẻ xụ mặt thường ngày, hô "Vào đi."
Ôn Liễm đứng chờ ở bên ngoài nghe tiếng đẩy cửa đi vào, ánh mắt quét một vòng căn phòng, phát hiện trừ lão sư của mình ra còn có một người khác. Nguyên tưởng rằng cũng là lão sư trong trường, nhưng nhìn kỹ thì rất lạ mắt.
Cô đóng cửa lại, đi tới chỗ Tống Nguyên Câu hỏi thăm sức khỏe nói: "Lão sư..."
Tống Nguyên Câu ngẩng đầu nhìn Ôn Liễm, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Vội vã tới đây, vẫn chưa ăn ạ." Ôn Liễm tình thật nói.
"Vậy thì ngồi xuống ăn chung đi." Ông ấy kéo một cái ghế tới, để cho Ôn Liễm ngồi xuống, sau đó bảo phục vụ viên bên ngoài mang thêm chén đũa lên.
Trong thời gian các nàng nói chuyện với nhau, một người khác trong phòng đã quan sát Ôn Liễm toàn thân cao thấp một lần, sau đó nghiêng đầu hỏi Tống Nguyên Câu: "Đây chính là học sinh ông nói rất có kỳ vọng sao?"
Tống Nguyên Câu gật đầu giới thiệu Ôn Liễm: "Đây là khoa trưởng ngoại khoa của đệ nhất bệnh viện ở tỉnh chúng ta, Lưu Chí An, cũng là lão đồng nghiệp trước kia của tôi." Ông ấy cũng không có giới thiệu Ôn Liễm cho người nọ, nghĩ là đã giới thiệu qua Ôn Liễm trước khi cô tới.
Ôn Liễm khiếp sợ, cô không nghĩ tới người tóc ngắn cụt, khuôn mặt hơi mập mang mắt kính dày như đít chai, luôn cười híp mắt từ khi cô bắt đầu đi vào lại là một bác sĩ, lại còn là trưởng khoa ngoại nữa.
Trong lòng cô mang sùng kính, hỏi thăm sức khỏe ông ấy: "Khoa trưởng nhĩ hảo!"
Trên mặt Lưu Chí An như cũ mang nụ cười, lắc đầu một cái: "Cái gì mà khoa trưởng chứ, trực tiếp kêu tên tôi là được."
Ôn Liễm nào dám trực tiếp kêu tục danh của ông, như vậy quá mức tôn trọng, đang củ kết, Tống Nguyên Câu chen miệng nói: "Em kêu tôi là gì thì kêu ông ấy y như vậy là được."
Ôn Liễm hiểu gật đầu " Được, Lưu lão sư."
"Tốt." Lưu Chí An vui vẻ gật đầu, chuyển hướng sang hỏi Tống Nguyên Câu: "Tại sao lại là bé gái chứ?"
Tống Nguyên Câu trợn to hai mắt, phản bác: "Bé gái thì sao? Ông không phải cũng được sinh ra từ một bé gái sao?" Ôn Liễm để bản thân không quá dư thừa, sau khi nhận được sự cho phép của hai người, rót cho mình một ly nước, một bên lắng tai nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
"Nhưng là bé gái thì rất vất vả a." Thời điểm Lưu Chí An nói những lời này, không phải muốn kỳ thị đối với con gái mà sự thật chính là như vậy.
Để kiểm chứng lời của mình, ông ta còn tự lấy bản thân ra làm ví dụ, sờ cái bụng bự của mình nói: "Ông cũng biết thời còn đi học tôi rất gầy, nhưng tại công việc này, nên phải ăn đến nỗi mập ú như vậy nè. Này không phải là để thời điểm lên bàn mổ có thể duy trì thể lực dồi dào mười mấy tiếng sao?"Mấy chuyện này Tống Nguyên Câu cũng biết, nhưng... ông như có điều suy nghĩ nhìn Ôn Liễm, nói: "Tôi cũng nói với em ấy rồi, nhưng em ấy vẫn hi vọng có thể vào khoa ngoại, tương đối có tính khiêu chiến." Nghe lời này Ôn Liễm thất thần, nguyên lai là do một câu mà cô chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ lão sư lại nhớ.
"A, tôi thích tính cách này nha! Khoa ngoại đúng là giàu tính khiêu chiến a! Lúc tôi còn đi học, cũng là bởi vì nguyên nhân này mới chọn nó." Lưu Chí An vỗ đùi, cao hứng nói.
Ông ta cúi đầu suy nghĩ một chút, nói với Ôn Liễm: "Nha đầu, thời điểm em đi thực tập nhất định phải đăng ký bệnh viện chúng ta đó, đến lúc đó tôi sẽ hướng dẫn em thực tập!"
Ôn Liễm chợt tỉnh hồn, thực tập? Đó không phải là chuyện của ba năm sau sao? Sao giờ lại tính đến chuyện này rồi. Mặc dù cô rất muốn theo Lưu Chí An thực tập, nhưng bây giờ không dám khẳng định, uyển chuyển hỏi: "Bây giờ nói vấn đề này không phải còn quá sớm sao ạ? Em mới học năm hai thôi, Lưu lão sư." Cô không ngờ là Tống Nguyên Câu lại giới thiệu lão sư thực tập cho mình!
Lưu Chí An hoàn toàn không dự liệu được Ôn Liễm mới học năm hai, nụ cười cứng ngắc trên mặt, tiếp đó nghiêng đầu nhìn Tống Nguyên Câu kinh ngạc hỏi: "Nha đầu này mới học năm hai sao?! Sao ông không nói sớm với tôi...."
Tống Nguyên Câu khẳng định gật đầu một cái, sau đó mở hai tay làm động tác người vô tội. Ông vừa định nói thì Ôn Liễm tới, ông có biện pháp gì đây?
Lưu Chí An lúng túng cười một tiếng, nói với Ôn Liễm "Không sao không sao, chỉ có ba năm thôi mà... qua rất nhanh a..."
"Lão Tống giới thiệu học sinh nhất định là không tệ. Nếu có thể trước khi về hưu, đào tạo được một bác sĩ ưu tú, tôi cũng viên mãn." Ông ta nhìn Ôn Liễm thở dài nói.
"Cái gì ông muốn về hưu?" Tống Nguyên Câu không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, ông nhớ là Lưu Chí An trẻ hơn ông rất nhiều. Mà Ôn Liễm cũng không tin ông ấy đã năm mươi mấy tuổi, trừ nếp nhăn tụ chung ở khóe mắt, còn có mỗi khi cười trên trán sẽ lộ ra chữ tam thì một chút cũng không nhìn ra được ông ấy sắp sáu mươi rồi, cả tóc trên đầu cũng vẫn đen thui.
Lưu Chí An dùng bàn tay rộng lớn vuốt tóc mai của mình, sợi tóc màu bạc trắng lộ ra nói: "Cũng là lão nhân năm mươi mấy tuổi rồi, không thể cậy mạnh giống như thời còn trẻ được. Ừ, tôi thừa nhận mình già, cũng không có gì để xấu hổ cả."
Ông ấy liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn sắp nguội, giơ đũa lên lên nói: "Nhìn xem nói chuyện nãy giờ rồi đến đũa cũng chưa đụng vào nữa, mau ăn thôi." Vừa nói vừa gắp thức ăn.
Tống Nguyên Câu và Ôn Liễm nghe vậy cũng cầm đũa lên nói, bắt đầu ăn cơm. Trong lúc ăn, Tống Nguyên Câu và Lưu Chí An lại thảo luận hoàn cảnh chữa bệnh hiện nay, Ôn Liễm vẫn yên lặng nghe như cũ.
"Bây giờ bác sĩ không dễ làm đâu." Lưu Chí An thất vọng lắc đầu một cái, thở dài nói: "Trước kia không nhiều người có hiểu biết, đều rất tôn trọng bác sĩ. Bác sĩ nói gì bọn họ nghe cái đó, không dám tùy tiện uống thuốc ăn lung tung. Người thời nay a, trước khi khám bệnh đều lên Baidu tra cứu, trên nói nói bậy nói bạ cũng dám tin, còn cảm thấy chúng ta kê thuốc cho bọn họ là vì để moi tiền của bọn họ."
Hai tay ông đặt trên bàn, vặn mình một cái, cau mày nói: "Tôi rất bực mình, nếu bọn họ có thể tự chữa trị thì cần chúng ta làm gì? Ở nhà tự mình chữa là được rồi, tiết kiệm được một số tiền." Ông ấy không ngừng càu nhàu, vừa nghe cũng biết đã tiếp nhận qua không ít bệnh nhân như vậy.
Bây giờ Ôn Liễm vẫn là là học sinh, không có tự mình trải nghiệm qua, cũng không hiểu lắm những lời của Lưu Chí An. Nhưng nếu nghĩ kỹ thì vô luận là đứng trên góc độ bác sĩ hay là bệnh nhân cũng không quá tốt. Bác sĩ dỏm đương nhiên có, bệnh nhân bất lương cũng có luôn, không thể quơ đũa cả nắm được.
Lưu Chí An và Tống Nguyên Câu nói chuyện suốt, rồi lại kéo đến vấn đề đãi ngộ, nói: "Còn có tiền lương quá ít, trước khi kết hôn sinh con thì ổn, nhưng nếu đã kết hôn sinh con thì số tiền lương ít ỏi kia phải dụng rất cẩn trọng. Hơn nữa bây giờ cái gì cũng cần tiền, vạn nhất một ngày kia bản thân sinh bệnh nặng, tôi sợ là phải dựa vào mối quan hệ đã tích lũy, nhờ người khác bố thí khám bệnh cho." Tống Nguyên Câu cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Lưu Chí An dùng đũa kẹp lấy hạt đậu phộng bỏ vào dĩa của mình, lại lắc đầu nói: "Tóm lại câu nói đầu tiên là, đi trên con đường bác sĩ này, tiền lương ít, nguy hiểm cao, áp lực lớn." Vừa nói trên mặt lại hiện lên nụ cười.
Tống Nguyên Câu nghi ngờ hỏi: "Sao bây giờ ông lại thích cười như vậy? Trước kia ông không phải là người không dễ dàng nở nụ cười sao?
"Bây giờ tôi thích âm thầm cười." Vừa nói nụ cười trên mặt lại lớn ra mấy phần "Ông cũng biết, lúc chúng ta đang xem bệnh thì không thể cười, cười một tiếng là bọn họ sẽ cảm thấy tôi đang cười nhạo bọn họ, sẽ tranh cãi với chúng ta, cho nên chỉ có thể nén lại đợi đến lúc không có ai mới cười." Tống Nguyên Câu hiểu gật đầu một cái.
"Nguyên Câu a, bây giờ tôi thật hâm mộ ông đã sớm thoát thân." ông ta rót cho mình một ly rượu trắng, bi thương nói: "Đáng thương cho tôi vì cái gọi là lý tưởng mà kiên trì tới bây giờ..."
"Thật may, mấy năm nữa là tôi có thể về hưu, có thể hưởng an nhàn...."
"Sau này, tôi quyết không cho cháu trai của tôi theo nghề bác sĩ, đứa nào muốn làm tôi liền đánh gãy chân đứa đó!"
Ôn Liễm thừa dịp bọn họ nói chuyện, ở dưới bàn len lén gởi tin nhắn cho Cố Tiện Khê.
"Em tới trường rồi." Vốn là muốn cho nàng bất ngờ, không nghĩ tới lại bị lão sư kéo đến nơi này, nhìn tình huống bây giờ xem ra không thể về sớm rồi. Cô đã một ngày không có gửi tin tức cho Cố Tiện Khê, sợ nàng lo lắng.
"Vậy bây giờ em đang ở đâu?" chưa được mấy giây Cố Tiện Khê đã trả lời.
Ôn Liễm đem tình huống bây giờ của mình gửi nhắn nói với nàng "Có thể sẽ về trễ một chút, nếu về trễ quá sẽ không qua chỗ chị. Chị phải đi ngủ sớm một chút biết không?"
"Được."...
Buổi chiều Ôn Liễm đã tới trường, thời điểm từ quán rượu trở lại trường học, kim giờ trên mặt đồng hồ vừa vặn chỉ số mười.
Ôn Liễm khoanh tay đi tới dưới lầu phòng ngủ Cố Tiện Khê, hôm nay biết quá nhiều thứ, cô cần phải từ từ tiêu hóa chúng, để tránh bản thân không tiếp thụ nổi mà làm lung lay ý định làm bác sĩ đã kiên trì tới giờ.
Ngửa đầu nhìn phòng ngủ của Cố Tiện Khê, cách cao ốc quá gần, cô từ từ lui về phía sau mấy bước, liền có thể thấy phòng ngủ Cố Tiện Khê đèn vẫn sáng.
Lần trước đứng ở chỗ này, động tác cơ hồ giống nhau, mà bây giờ quan hệ giữa cô và học tỷ đã không còn giống như trước, đời người thật là kỳ diệu...
"Em mới vừa tới trường không lâu." Ôn Liễm chắc chắn người này là Tống Nguyên Câu, vội vàng trả lời câu hỏi của ông ấy. Đồng thời ánh mắt cô quét một vòng xung quanh, cho là ông ấy thấy mình.
"À, vậy bây giờ em có thể tới trung tâm thành phố ngay lập tức được không?" Tống Nguyên Câu dò hỏi.
"Bây giờ a..." Ôn Liễm trong lòng nhớ tới hai tháng nay không được gặp mặt Cố Tiện Khê, nhưng nếu lão sư đã nói, cô không tiện cự tuyệt, do dự đáp ứng hỏi: "Lão sư kêu em tới trung tâm thành phố làm gì?" Cô muốn ước lượng thời gian, xem tới đó mất bao lâu.
"Một vị cố nhân của ta muốn gặp em một lần."
"Cố nhân? Gặp em??..." Ôn Liễm cảm thấy khó hiểu, cố nhân của lão sư sao biết cô, còn muốn gặp cô nữa.
"Không nên suy nghĩ quá nhiều, em mau tới đây nhanh lên." Tống Nguyên Câu không muốn dài dòng với cô nữa, nói thêm một câu, sau đó trực tiếp ngắt điện thoại.
"Nga nga." Đáp lại Ôn Liễm chỉ có âm thanh tút tút.
Ôn Liễm đầu óc mơ hồ chạy tới chỗ mà Tống Nguyên Câu đã cho cô địa chỉ, phát hiện nơi đó là một tiệm cơm.
Cô vừa đi vào, lập tức có phục vụ viên đi tới hỏi cô cần gì.
Cô khoát tay một cái, hỏi Tống Nguyên Câu đang ngồi ở đâu, liền đi tìm.
Không gian trong tiệm cơm mang sắc thái ấm áp, ti vi màn hình phẳng treo trên tường, đối diện là bàn tròn dành cho khách.
Cái bàn tròn lớn dành cho tám người vậy mà chỉ có vẻn vẹn hai người ngồi, mà lại ngồi kế nhau nữa, nhìn vào vô cùng không cân đối. Ngọn đèn thủy tinh treo ở phía trên vuông góc với bàn tròn, trong góc còn có để một cái máy điều hòa không khí, và đằng kia còn để mấy chậu hoa lớn.
Thức ăn để trên đĩa xoay của bàn vẫn còn nguyên vẹn, giống như là chưa ai đụng vào vậy.
Hai người đang nói chuyện, trong đó có một người là Tống Nguyên Câu, trên mặt ông ấy cười rất tươi, không có nửa điểm nghiêm túc đối với Ôn Liễm lúc ở trong phòng thí nghiệm.
Tiếng gõ cửa bất ngờ cắt đứt cuộc nói chuyện của bọn họ, Tống Nguyên Câu cùng người đối diện nhìn nhau một cái, nói: "Tới rồi." Người đối diện gật đầu một cái, ông ấy liền quăng nụ cười trên gương mặt đi, khôi phục vẻ xụ mặt thường ngày, hô "Vào đi."
Ôn Liễm đứng chờ ở bên ngoài nghe tiếng đẩy cửa đi vào, ánh mắt quét một vòng căn phòng, phát hiện trừ lão sư của mình ra còn có một người khác. Nguyên tưởng rằng cũng là lão sư trong trường, nhưng nhìn kỹ thì rất lạ mắt.
Cô đóng cửa lại, đi tới chỗ Tống Nguyên Câu hỏi thăm sức khỏe nói: "Lão sư..."
Tống Nguyên Câu ngẩng đầu nhìn Ôn Liễm, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
"Vội vã tới đây, vẫn chưa ăn ạ." Ôn Liễm tình thật nói.
"Vậy thì ngồi xuống ăn chung đi." Ông ấy kéo một cái ghế tới, để cho Ôn Liễm ngồi xuống, sau đó bảo phục vụ viên bên ngoài mang thêm chén đũa lên.
Trong thời gian các nàng nói chuyện với nhau, một người khác trong phòng đã quan sát Ôn Liễm toàn thân cao thấp một lần, sau đó nghiêng đầu hỏi Tống Nguyên Câu: "Đây chính là học sinh ông nói rất có kỳ vọng sao?"
Tống Nguyên Câu gật đầu giới thiệu Ôn Liễm: "Đây là khoa trưởng ngoại khoa của đệ nhất bệnh viện ở tỉnh chúng ta, Lưu Chí An, cũng là lão đồng nghiệp trước kia của tôi." Ông ấy cũng không có giới thiệu Ôn Liễm cho người nọ, nghĩ là đã giới thiệu qua Ôn Liễm trước khi cô tới.
Ôn Liễm khiếp sợ, cô không nghĩ tới người tóc ngắn cụt, khuôn mặt hơi mập mang mắt kính dày như đít chai, luôn cười híp mắt từ khi cô bắt đầu đi vào lại là một bác sĩ, lại còn là trưởng khoa ngoại nữa.
Trong lòng cô mang sùng kính, hỏi thăm sức khỏe ông ấy: "Khoa trưởng nhĩ hảo!"
Trên mặt Lưu Chí An như cũ mang nụ cười, lắc đầu một cái: "Cái gì mà khoa trưởng chứ, trực tiếp kêu tên tôi là được."
Ôn Liễm nào dám trực tiếp kêu tục danh của ông, như vậy quá mức tôn trọng, đang củ kết, Tống Nguyên Câu chen miệng nói: "Em kêu tôi là gì thì kêu ông ấy y như vậy là được."
Ôn Liễm hiểu gật đầu " Được, Lưu lão sư."
"Tốt." Lưu Chí An vui vẻ gật đầu, chuyển hướng sang hỏi Tống Nguyên Câu: "Tại sao lại là bé gái chứ?"
Tống Nguyên Câu trợn to hai mắt, phản bác: "Bé gái thì sao? Ông không phải cũng được sinh ra từ một bé gái sao?" Ôn Liễm để bản thân không quá dư thừa, sau khi nhận được sự cho phép của hai người, rót cho mình một ly nước, một bên lắng tai nghe cuộc nói chuyện giữa hai người họ.
"Nhưng là bé gái thì rất vất vả a." Thời điểm Lưu Chí An nói những lời này, không phải muốn kỳ thị đối với con gái mà sự thật chính là như vậy.
Để kiểm chứng lời của mình, ông ta còn tự lấy bản thân ra làm ví dụ, sờ cái bụng bự của mình nói: "Ông cũng biết thời còn đi học tôi rất gầy, nhưng tại công việc này, nên phải ăn đến nỗi mập ú như vậy nè. Này không phải là để thời điểm lên bàn mổ có thể duy trì thể lực dồi dào mười mấy tiếng sao?"Mấy chuyện này Tống Nguyên Câu cũng biết, nhưng... ông như có điều suy nghĩ nhìn Ôn Liễm, nói: "Tôi cũng nói với em ấy rồi, nhưng em ấy vẫn hi vọng có thể vào khoa ngoại, tương đối có tính khiêu chiến." Nghe lời này Ôn Liễm thất thần, nguyên lai là do một câu mà cô chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ lão sư lại nhớ.
"A, tôi thích tính cách này nha! Khoa ngoại đúng là giàu tính khiêu chiến a! Lúc tôi còn đi học, cũng là bởi vì nguyên nhân này mới chọn nó." Lưu Chí An vỗ đùi, cao hứng nói.
Ông ta cúi đầu suy nghĩ một chút, nói với Ôn Liễm: "Nha đầu, thời điểm em đi thực tập nhất định phải đăng ký bệnh viện chúng ta đó, đến lúc đó tôi sẽ hướng dẫn em thực tập!"
Ôn Liễm chợt tỉnh hồn, thực tập? Đó không phải là chuyện của ba năm sau sao? Sao giờ lại tính đến chuyện này rồi. Mặc dù cô rất muốn theo Lưu Chí An thực tập, nhưng bây giờ không dám khẳng định, uyển chuyển hỏi: "Bây giờ nói vấn đề này không phải còn quá sớm sao ạ? Em mới học năm hai thôi, Lưu lão sư." Cô không ngờ là Tống Nguyên Câu lại giới thiệu lão sư thực tập cho mình!
Lưu Chí An hoàn toàn không dự liệu được Ôn Liễm mới học năm hai, nụ cười cứng ngắc trên mặt, tiếp đó nghiêng đầu nhìn Tống Nguyên Câu kinh ngạc hỏi: "Nha đầu này mới học năm hai sao?! Sao ông không nói sớm với tôi...."
Tống Nguyên Câu khẳng định gật đầu một cái, sau đó mở hai tay làm động tác người vô tội. Ông vừa định nói thì Ôn Liễm tới, ông có biện pháp gì đây?
Lưu Chí An lúng túng cười một tiếng, nói với Ôn Liễm "Không sao không sao, chỉ có ba năm thôi mà... qua rất nhanh a..."
"Lão Tống giới thiệu học sinh nhất định là không tệ. Nếu có thể trước khi về hưu, đào tạo được một bác sĩ ưu tú, tôi cũng viên mãn." Ông ta nhìn Ôn Liễm thở dài nói.
"Cái gì ông muốn về hưu?" Tống Nguyên Câu không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, ông nhớ là Lưu Chí An trẻ hơn ông rất nhiều. Mà Ôn Liễm cũng không tin ông ấy đã năm mươi mấy tuổi, trừ nếp nhăn tụ chung ở khóe mắt, còn có mỗi khi cười trên trán sẽ lộ ra chữ tam thì một chút cũng không nhìn ra được ông ấy sắp sáu mươi rồi, cả tóc trên đầu cũng vẫn đen thui.
Lưu Chí An dùng bàn tay rộng lớn vuốt tóc mai của mình, sợi tóc màu bạc trắng lộ ra nói: "Cũng là lão nhân năm mươi mấy tuổi rồi, không thể cậy mạnh giống như thời còn trẻ được. Ừ, tôi thừa nhận mình già, cũng không có gì để xấu hổ cả."
Ông ấy liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn sắp nguội, giơ đũa lên lên nói: "Nhìn xem nói chuyện nãy giờ rồi đến đũa cũng chưa đụng vào nữa, mau ăn thôi." Vừa nói vừa gắp thức ăn.
Tống Nguyên Câu và Ôn Liễm nghe vậy cũng cầm đũa lên nói, bắt đầu ăn cơm. Trong lúc ăn, Tống Nguyên Câu và Lưu Chí An lại thảo luận hoàn cảnh chữa bệnh hiện nay, Ôn Liễm vẫn yên lặng nghe như cũ.
"Bây giờ bác sĩ không dễ làm đâu." Lưu Chí An thất vọng lắc đầu một cái, thở dài nói: "Trước kia không nhiều người có hiểu biết, đều rất tôn trọng bác sĩ. Bác sĩ nói gì bọn họ nghe cái đó, không dám tùy tiện uống thuốc ăn lung tung. Người thời nay a, trước khi khám bệnh đều lên Baidu tra cứu, trên nói nói bậy nói bạ cũng dám tin, còn cảm thấy chúng ta kê thuốc cho bọn họ là vì để moi tiền của bọn họ."
Hai tay ông đặt trên bàn, vặn mình một cái, cau mày nói: "Tôi rất bực mình, nếu bọn họ có thể tự chữa trị thì cần chúng ta làm gì? Ở nhà tự mình chữa là được rồi, tiết kiệm được một số tiền." Ông ấy không ngừng càu nhàu, vừa nghe cũng biết đã tiếp nhận qua không ít bệnh nhân như vậy.
Bây giờ Ôn Liễm vẫn là là học sinh, không có tự mình trải nghiệm qua, cũng không hiểu lắm những lời của Lưu Chí An. Nhưng nếu nghĩ kỹ thì vô luận là đứng trên góc độ bác sĩ hay là bệnh nhân cũng không quá tốt. Bác sĩ dỏm đương nhiên có, bệnh nhân bất lương cũng có luôn, không thể quơ đũa cả nắm được.
Lưu Chí An và Tống Nguyên Câu nói chuyện suốt, rồi lại kéo đến vấn đề đãi ngộ, nói: "Còn có tiền lương quá ít, trước khi kết hôn sinh con thì ổn, nhưng nếu đã kết hôn sinh con thì số tiền lương ít ỏi kia phải dụng rất cẩn trọng. Hơn nữa bây giờ cái gì cũng cần tiền, vạn nhất một ngày kia bản thân sinh bệnh nặng, tôi sợ là phải dựa vào mối quan hệ đã tích lũy, nhờ người khác bố thí khám bệnh cho." Tống Nguyên Câu cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.
Lưu Chí An dùng đũa kẹp lấy hạt đậu phộng bỏ vào dĩa của mình, lại lắc đầu nói: "Tóm lại câu nói đầu tiên là, đi trên con đường bác sĩ này, tiền lương ít, nguy hiểm cao, áp lực lớn." Vừa nói trên mặt lại hiện lên nụ cười.
Tống Nguyên Câu nghi ngờ hỏi: "Sao bây giờ ông lại thích cười như vậy? Trước kia ông không phải là người không dễ dàng nở nụ cười sao?
"Bây giờ tôi thích âm thầm cười." Vừa nói nụ cười trên mặt lại lớn ra mấy phần "Ông cũng biết, lúc chúng ta đang xem bệnh thì không thể cười, cười một tiếng là bọn họ sẽ cảm thấy tôi đang cười nhạo bọn họ, sẽ tranh cãi với chúng ta, cho nên chỉ có thể nén lại đợi đến lúc không có ai mới cười." Tống Nguyên Câu hiểu gật đầu một cái.
"Nguyên Câu a, bây giờ tôi thật hâm mộ ông đã sớm thoát thân." ông ta rót cho mình một ly rượu trắng, bi thương nói: "Đáng thương cho tôi vì cái gọi là lý tưởng mà kiên trì tới bây giờ..."
"Thật may, mấy năm nữa là tôi có thể về hưu, có thể hưởng an nhàn...."
"Sau này, tôi quyết không cho cháu trai của tôi theo nghề bác sĩ, đứa nào muốn làm tôi liền đánh gãy chân đứa đó!"
Ôn Liễm thừa dịp bọn họ nói chuyện, ở dưới bàn len lén gởi tin nhắn cho Cố Tiện Khê.
"Em tới trường rồi." Vốn là muốn cho nàng bất ngờ, không nghĩ tới lại bị lão sư kéo đến nơi này, nhìn tình huống bây giờ xem ra không thể về sớm rồi. Cô đã một ngày không có gửi tin tức cho Cố Tiện Khê, sợ nàng lo lắng.
"Vậy bây giờ em đang ở đâu?" chưa được mấy giây Cố Tiện Khê đã trả lời.
Ôn Liễm đem tình huống bây giờ của mình gửi nhắn nói với nàng "Có thể sẽ về trễ một chút, nếu về trễ quá sẽ không qua chỗ chị. Chị phải đi ngủ sớm một chút biết không?"
"Được."...
Buổi chiều Ôn Liễm đã tới trường, thời điểm từ quán rượu trở lại trường học, kim giờ trên mặt đồng hồ vừa vặn chỉ số mười.
Ôn Liễm khoanh tay đi tới dưới lầu phòng ngủ Cố Tiện Khê, hôm nay biết quá nhiều thứ, cô cần phải từ từ tiêu hóa chúng, để tránh bản thân không tiếp thụ nổi mà làm lung lay ý định làm bác sĩ đã kiên trì tới giờ.
Ngửa đầu nhìn phòng ngủ của Cố Tiện Khê, cách cao ốc quá gần, cô từ từ lui về phía sau mấy bước, liền có thể thấy phòng ngủ Cố Tiện Khê đèn vẫn sáng.
Lần trước đứng ở chỗ này, động tác cơ hồ giống nhau, mà bây giờ quan hệ giữa cô và học tỷ đã không còn giống như trước, đời người thật là kỳ diệu...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.