Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 61: Mang học tỷ về nhà
Dịch Lâm An
28/11/2017
Thường Lạc dừng lại, Cố Tiện Khê muốn nhanh vào phòng để gọi lại cho Ôn Liễm, trong lòng thoáng không kiên nhẫn được.
Ý tưởng ở trong đầu lại vòng vo một hồi, chắc chắn mình đây là vì tốt cho Cố Tiện Khê, Thường Lạc giương tay, dùng rất nhiều khí lực mới lên tiếng: "Tiện Khê... tớ cảm thấy các cậu như vậy là không đúng."
Cố Tiện Khê sững sốt thật lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, xác nhận hỏi: "Ý cậu là nói việc tới và Ôn Liễm ở một chỗ sao?"
Thường Lạc cuối cùng cũng nói ra, trong lòng buông lỏng rất nhiều: "Tớ gọi cậu ra đây là vì chuyện đó, Tư Di biết không?" Nàng sợ nếu có quá nhiều người biết, đối với Cố Tiện Khê không tốt.
Cố Tiện Khê bất khả tư nghị vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, xụ mặt xuống hỏi: "Lạc Lạc, cậu đây là có ý gì?"
Thường Lạc nhấp nhấp môi khô nói: "Nữ sinh với nữ sinh không thể nào yêu nhau được. Cậu biết không, Tiện Khê?"
"Tại sao không thể yêu nhau?" Cố Tiện Khê lại nghe thấy những lời quen thuộc, hỏi ngược lại lần nữa.
"Bởi vì thế tục không cho phép a, người khác sẽ xem thường các cậu, sẽ gặp rất nhiều kỳ thị, các cậu có kiên trì được không?" Thường Lạc lần trước bị Cố Tiện Khê chận cứng họng, đã sớm tìm ra lý do "Hơn nữa như vậy các cậu không có hài tử." Nàng cho là Cố Tiện Khê bị tình yêu làm mờ mắt, người trong cuộc mơ hồ, mà nàng lại là người chứng kiến, nàng có nghĩa vụ phải làm cho Cố Tiện Khê khôi phục lý trí.
"Lạc Lạc, trước kia cậu không phải như vậy, sao đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy?" Cố Tiện Khê không vui, mặt lộ vẻ tức giận, ẩn nhẫn không phát tác "Chúng tớ chung một chỗ là chuyện của hai chúng tớ, cùng những người khác có liên quan à?"
"Tớ vẫn là tớ cho tới bây giờ cũng không có thay đổi." Thường Lạc nghe Cố Tiện Khê nói như vậy, đau lòng ôm đầu hỏi: "Cậu có nghĩ tới ba mẹ của cậu không?"
Cố Tiện Khê hít một hơi, chế trụ lửa giận đang đằng đằng dâng lên trong lòng "Chúng tớ đều đã trưởng thành, chúng tớ có suy nghĩ riêng, có thể tự đưa ra quyết định." Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Thường Lạc vẫn luôn chiếu cố mình lại là người như vậy.
"Vậy các cậu có nghĩ tới sau này phải làm sao không?"
"Không có." Cố Tiện Khê lãnh ngôn lãnh ngữ đáp.
"Tiện Khê a, cậu không thể như vậy." Thường Lạc muốn nắm lấy bả vai Cố Tiện Khê để cho nàng thanh tỉnh một chút, lại bị Cố Tiện Khê lui về phía sau một bước tránh khỏi, cảm giác công dã tràng "Cậu sẽ không sợ Ôn Liễm lừa gạt cậu sao? Cậu biết em ấy rốt cuộc là người là như thế nào sao?"
"Lừa gạt tớ? Tớ có cái gì tốt để em ấy lừa gạt?" Cố Tiện Khê cười nhạt phản bác "Gạt người hay gạt tiền? Em ấy, tớ biết rất rõ, không giống như cậu nói đâu!" Nàng tự cho mình cái gì cũng không có, hơn nữa Ôn Liễm không thể nào lừa gạt nàng.
"Cậu là đang đùa giỡn sao?" Thường Lạc thấy nàng u mê không tỉnh, bất lực thở dài một cái, hỏi "Các cậu sẽ không có tương lai, nếu như cậu và em ấy chỉ đang chơi đùa thôi, tớ cũng hy vọng cậu có thể sớm chia tay với em ấy."
Cố Tiện Khê bị kích động thiếu chút nữa bật thốt lên, nghĩ đến Thường Lạc trước kia chiếu cố mình như vậy, sợ mình trả lời sẽ làm tổn thương tấm lòng của nàng, cho nên lựa chọn mím môi không đáp.
"Hơn nữa..." Thường Lạc bắt được điểm trọng yếu nhất "Cậu có nghĩ tới cậu như vậy sẽ ngăn cản con đường phát triễn của Ôn Liễm không?"
Tên Ôn Liễm nàng đã sớm nghe nói qua, học trò tâm đắc của Tống lão sư, thành tích xuất sắc, công nhận là người rất có tiềm năng. Nhưng nếu như có một ngày mọi người đều biết người em ấy thích là nữ sinh, chuyện này cơ hồ sẽ phá hủy danh dự của em ấy, trường học có thể lưu lại em ấy không cũng là một vấn đề.
Cố Tiện Khê không muốn nói chuyện với nàng nữa, lắc lắc đầu nói: "Không cần nói nữa, Lạc Lạc, tớ xem như hôm nay cậu không có gọi tớ ra đây, cũng không cần nhắc lại việc này với tớ nữa." Nàng vừa nói xong, xoay người rời đi.
Thường Lạc ở sau lưng nàng nói: "Tiện Khê, tớ hy vọng cậu trở về có thể suy nghĩ thật kỹ những lời tớ nói với cậu." Cố Tiện Khê hoàn toàn đem lời của nàng như gió thoảng bên tai.
Sau cái đêm mà Thường Lạc nói chuyện với Cố Tiện Khê, trừ những việc bắt buộc phải thông qua Thường Lạc ra, Cố Tiện Khê cũng không có nói với nàng dù chỉ một câu. Trên danh nghĩa mặc dù không có vấn đề gì, nhưng ở trong hành động Cố Tiện Khê đã cho thấy nàng cùng Thường Lạc tuyệt giao. Cho dù trước kia nàng chiếu cố mình như vậy, nhưng nàng lại ở trước mặt mình chê bai người mình thích, Cố Tiện Khê có giỏi nhịn đến đâu cũng chịu không được.
Vào một ngày nọ, sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Tiện Khê và Từ Nhã Khiết trở lại phòng ngủ.
Cố Tiện Khê vào phòng ngủ thấy Thường Lạc ở bên trong, liền sừng sộ lên, kéo cái ghế trước bàn ra ngồi xuống vùi đầu đọc sách, mà Thường Lạc nghe có người tiến vào, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu, một câu "Hai cậu về rồi à." Cũng không có nói thêm câu nào.
Từ Nhã Khiết rõ ràng cảm giác được khác thường giữa Thường Lạc cùng Cố Tiện Khê, trọng quan sát hai người bọn họ, bất thình lình đối mắt với ánh mắt Thường Lạc nâng lên nhìn lén Cố Tiện Khê, bị nàng dọa sợ vội vàng thu hồi ánh mắt, mở máy vi tính ra, làm bộ không có nhìn thấy gì hết.
Chờ Thường Lạc nhận một cú điện thoại đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Từ Nhã Khiết cùng Cố Tiện Khê. Từ Nhã Khiết mới đặt máy vi tính xuống, đạp đạp cái ghế Cố Tiện Khê đang ngồi hỏi nàng: "Cậu với Lạc Lạc xảy ra cái gì à?"
"Không có gì." Tức giận trong lòng Cố Tiện Khê kể từ đêm kia không tản đi, dùng giọng không tốt lắm nói.
"Cậu ấy không phải là nói cái gì với cậu chứ?" Từ Nhã Khiết suy đoán nói, chuyện có thể khiến cho Tiện Khê tức giận như vậy, có khả năng nhất là..." Liên quan tới Ôn Liễm? Đừng có nói là em ấy bắt cá hai tay, sau đó bị Thường Lạc thấy được, kể lại cho cậu nghe. Ừm... rồi cậu không tin, hai ngươi liền cãi nhau, cuối cùng chiến tranh lạnh..."
Trí tưởng tượng của Từ Nhã Khiết càng ngày càng phong phú, nếu Cố Tiện Khê không có ngăn cản, phỏng đoán nàng sẽ suy diễn tới mức kinh khủng nào đó.
"Làm sao có thể." Cố Tiện Khê dở khóc dở cười vỗ đầu nàng một cái nói: "Đừng có đoán mò."
"Vậy cậu nói cho tớ biết đi mà?" Từ Nhã Khiết hết sức tò mò, bỉu môi nói.
Cố Tiện Khê lắc đầu một cái "Chuyện này không thể nói." Nàng sợ nếu nói ra sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của Từ Nhã Khiết đối với Thường Lạc, có mấy phần mùi vị khích bác ly gián.
...
Tạm thời không nói tới chuyện Ôn Liễm tìm nhà như thế nào.
Hàng năm kỳ nghỉ cuối năm luôn nhiều hơn kỳ nghỉ đầu năm, đó là vì vừa qua khỏi trung thu không bao lâu liền lại nghênh đón lễ quốc khánh. Năm nay lễ quốc khánh theo lẽ thường thì nghỉ bảy ngày. Cố Tiện Khê vì để tiết kiệm tiền xe, giống như năm trước không về nhà.
Còn Ôn Liễm thì sao? Bởi vì dịp trung thu, cô có việc ở trong phòng thí nghiệm, ngay cả bánh Trung thu cũng không có ăn, chớ đừng nhắc tới đi chơi với Cố Tiện Khê. Trong lòng cảm thấy thật có lỗi với Cố Tiện Khê, vốn là muốn ở lại trường phụng bồi Cố Tiện Khê, nhưng bởi vì có chuyện phải về nhà một chuyến.
Cô liền muốn rủ Cố Tiện Khê cùng nhau trở về, để cho nàng gặp mẹ mình.
Nếu cô có thể nghĩ tới chuyện tạo hảo cảm nhiều nhiều với Cố mẹ, dĩ nhiên là có thể nghĩ việc cho học tỷ ra mắt mẹ mình rồi.
Hết thảy đều là để lót đường cho tương lai.
Lên một chiếc xe buýt đi từ trường học Ôn Liễm ở thành phố A đến nhà cô ở thành phố B.
Xe chạy một đường, cả người đều bị xe đung đưa dẫn đến buồn ngủ. Trên xe an tĩnh cực kỳ, có người sớm đã tiến trong giấc mộng, đầu tựa vào phía sau, chân gác lên trên hành lý, miệng há thật lớn, đủ để nhét vừa một cái bánh bao to, dáng ngủ vô cùng hào phóng, còn có người ôm chặc hành lý trong tay, cúi thấp đầu, không có chỗ tựa gật gà gật gù, cứ như cái cổ không chịu được cái đầu của hắn, muốn cho nó rớt xuống vậy.
Ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên, có người đang thấp giọng hỏi người bên cạnh:
"Ôn Liễm, sắp tới chưa?"
"Ôn Liễm, em nhìn đồng hồ coi a."
"Còn mấy phút nữa đến a."
"Nơi này là nơi nào a? Cách nhà em còn xa lắm không?" Cố Tiện Khê ngồi ở cửa sổ sốt ruột nhìn ra ngoài, cảnh vật hoàn toàn xa lạ, nơi này nàng chưa bao giờ tới vì vậy đã làm tăng thêm mấy phần khẩn trương trong nàng.
Ôn Liễm đeo khẩu trang, chậm rãi mở mắt ra, kéo dài âm cuối nói: "Học tỷ, cả đoạn đường này chị hỏi tới hỏi lui mấy lần rồi đó....." Bởi vì lộ trình khá xa, thời gian ngồi xe cũng tương đối dài, cô sợ học tỷ không có quen, cũng sợ mùi trên xe sẽ khiến học tỷ bị say, cho nên đã chuẩn bị sẵn khẩu trang, nàng một cái cô một cái.
Cho dù cô nói như vậy nhưng dáng vẻ là hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn đồng hồ đeo tay và định vị trên điện thoại di động đáp: "Đã đi được một phần ba quãng đường rồi, như vậy cỡ nửa tiếng nữa là tới."
Cố Tiện Khê thở phào nhẹ nhõm, đối với việc đi gặp mặt Ôn mẹ vừa mong đợi vừa khẩn trương. Mong đợi là bởi vì muốn biết dáng dấp Ôn mẹ như thế nào, có phải cũng tương tự như Ôn Liễm không, có ôn nhu không hay là rất hung dữ. Mà khẩn trương là bởi vì sợ mình làm sai chuyện, đắc tội tới Ôn mẹ.
Nàng củ kết, từ trong túi xách lấy gương ra, hạ khẩu trang xuống, nhìn bản thân trong gương hỏi: "Nè, em nhìn coi chị ăn mặc như vậy có ổn chưa?" Chỉnh sửa một chút từ tóc mai cho đến mái tóc dài xỏa xuống, hỏi: "Có cần phải buộc tóc lên không?"
"Chị đây thật là giống con dâu xấu xí chuẩn bị gặp cha mẹ chồng nha." Ôn Liễm cảm thán nói.
Cố Tiện Khê không vui đẩy cô một cái nói: "Ai xấu?"
Ôn Liễm không khỏi tức cười, né người, dùng hai tay giúp Cố Tiện Khê bịt khẩu trang lại, sau đó cầm tay nàng đặt lên đùi của mình, ôn nhu trấn an: "Chị không cần khẩn trương, chỉ đi gặp mẹ em thôi mà, lại không phải đi gặp yêu quái ăn thịt người gì gì đó đâu." Ôn Liễm tính toán theo thông lệ ba cô sẽ không ở nhà, cho nên hiện tại chỉ có một mình Ôn mẹ.
Cố Tiện Khê phồng má, trong gương không thể thấy được phần mặt phía sau khẩu trang, nàng chán nản khép gương lại, khẩn trương trong lòng vẫn không dứt, hỏi: "Vậy lát tới nhà em rồi, đầu tiên nên làm gì?"
Ôn Liễm toàn thân dựa vào ghế, nhìn nóc xe chớp chớp mắt nói: "Em có báo trước với mẹ rồi, cả thời gian lên xe luôn, mẹ hẳn đã chuẩn bị cơm cho chúng ta."
"Vậy chị có thể giúp việc gì không?"
"Chị là khách, mẹ em sẽ không cho chị động vào việc gì đâu." Ôn Liễm rất hiểu mẹ mình, nói mình cái gì cũng không biết lại để cho Cố Tiện Khê là khách đi giúp, cùng lắm là lôi mình ra phụ việc.
"Nga..." Cố Tiện Khê như có điều suy nghĩ gật đầu.
Thời điểm đến nhà Ôn Liễm, Cố Tiện Khê đứng ở bên ngoài chuẩn bị sẵn tâm lý, xong mới cho phép Ôn Liễm mở cửa.
Ổ khóa chuyển động, tim của Cố Tiện Khê cũng khuấy động theo, nàng không dám thở mạnh, lẳng lặng chờ đợi cánh cửa trước mặt được mở ra...
Ý tưởng ở trong đầu lại vòng vo một hồi, chắc chắn mình đây là vì tốt cho Cố Tiện Khê, Thường Lạc giương tay, dùng rất nhiều khí lực mới lên tiếng: "Tiện Khê... tớ cảm thấy các cậu như vậy là không đúng."
Cố Tiện Khê sững sốt thật lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, xác nhận hỏi: "Ý cậu là nói việc tới và Ôn Liễm ở một chỗ sao?"
Thường Lạc cuối cùng cũng nói ra, trong lòng buông lỏng rất nhiều: "Tớ gọi cậu ra đây là vì chuyện đó, Tư Di biết không?" Nàng sợ nếu có quá nhiều người biết, đối với Cố Tiện Khê không tốt.
Cố Tiện Khê bất khả tư nghị vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, xụ mặt xuống hỏi: "Lạc Lạc, cậu đây là có ý gì?"
Thường Lạc nhấp nhấp môi khô nói: "Nữ sinh với nữ sinh không thể nào yêu nhau được. Cậu biết không, Tiện Khê?"
"Tại sao không thể yêu nhau?" Cố Tiện Khê lại nghe thấy những lời quen thuộc, hỏi ngược lại lần nữa.
"Bởi vì thế tục không cho phép a, người khác sẽ xem thường các cậu, sẽ gặp rất nhiều kỳ thị, các cậu có kiên trì được không?" Thường Lạc lần trước bị Cố Tiện Khê chận cứng họng, đã sớm tìm ra lý do "Hơn nữa như vậy các cậu không có hài tử." Nàng cho là Cố Tiện Khê bị tình yêu làm mờ mắt, người trong cuộc mơ hồ, mà nàng lại là người chứng kiến, nàng có nghĩa vụ phải làm cho Cố Tiện Khê khôi phục lý trí.
"Lạc Lạc, trước kia cậu không phải như vậy, sao đột nhiên giống như biến thành một người khác vậy?" Cố Tiện Khê không vui, mặt lộ vẻ tức giận, ẩn nhẫn không phát tác "Chúng tớ chung một chỗ là chuyện của hai chúng tớ, cùng những người khác có liên quan à?"
"Tớ vẫn là tớ cho tới bây giờ cũng không có thay đổi." Thường Lạc nghe Cố Tiện Khê nói như vậy, đau lòng ôm đầu hỏi: "Cậu có nghĩ tới ba mẹ của cậu không?"
Cố Tiện Khê hít một hơi, chế trụ lửa giận đang đằng đằng dâng lên trong lòng "Chúng tớ đều đã trưởng thành, chúng tớ có suy nghĩ riêng, có thể tự đưa ra quyết định." Nàng chưa bao giờ nghĩ tới Thường Lạc vẫn luôn chiếu cố mình lại là người như vậy.
"Vậy các cậu có nghĩ tới sau này phải làm sao không?"
"Không có." Cố Tiện Khê lãnh ngôn lãnh ngữ đáp.
"Tiện Khê a, cậu không thể như vậy." Thường Lạc muốn nắm lấy bả vai Cố Tiện Khê để cho nàng thanh tỉnh một chút, lại bị Cố Tiện Khê lui về phía sau một bước tránh khỏi, cảm giác công dã tràng "Cậu sẽ không sợ Ôn Liễm lừa gạt cậu sao? Cậu biết em ấy rốt cuộc là người là như thế nào sao?"
"Lừa gạt tớ? Tớ có cái gì tốt để em ấy lừa gạt?" Cố Tiện Khê cười nhạt phản bác "Gạt người hay gạt tiền? Em ấy, tớ biết rất rõ, không giống như cậu nói đâu!" Nàng tự cho mình cái gì cũng không có, hơn nữa Ôn Liễm không thể nào lừa gạt nàng.
"Cậu là đang đùa giỡn sao?" Thường Lạc thấy nàng u mê không tỉnh, bất lực thở dài một cái, hỏi "Các cậu sẽ không có tương lai, nếu như cậu và em ấy chỉ đang chơi đùa thôi, tớ cũng hy vọng cậu có thể sớm chia tay với em ấy."
Cố Tiện Khê bị kích động thiếu chút nữa bật thốt lên, nghĩ đến Thường Lạc trước kia chiếu cố mình như vậy, sợ mình trả lời sẽ làm tổn thương tấm lòng của nàng, cho nên lựa chọn mím môi không đáp.
"Hơn nữa..." Thường Lạc bắt được điểm trọng yếu nhất "Cậu có nghĩ tới cậu như vậy sẽ ngăn cản con đường phát triễn của Ôn Liễm không?"
Tên Ôn Liễm nàng đã sớm nghe nói qua, học trò tâm đắc của Tống lão sư, thành tích xuất sắc, công nhận là người rất có tiềm năng. Nhưng nếu như có một ngày mọi người đều biết người em ấy thích là nữ sinh, chuyện này cơ hồ sẽ phá hủy danh dự của em ấy, trường học có thể lưu lại em ấy không cũng là một vấn đề.
Cố Tiện Khê không muốn nói chuyện với nàng nữa, lắc lắc đầu nói: "Không cần nói nữa, Lạc Lạc, tớ xem như hôm nay cậu không có gọi tớ ra đây, cũng không cần nhắc lại việc này với tớ nữa." Nàng vừa nói xong, xoay người rời đi.
Thường Lạc ở sau lưng nàng nói: "Tiện Khê, tớ hy vọng cậu trở về có thể suy nghĩ thật kỹ những lời tớ nói với cậu." Cố Tiện Khê hoàn toàn đem lời của nàng như gió thoảng bên tai.
Sau cái đêm mà Thường Lạc nói chuyện với Cố Tiện Khê, trừ những việc bắt buộc phải thông qua Thường Lạc ra, Cố Tiện Khê cũng không có nói với nàng dù chỉ một câu. Trên danh nghĩa mặc dù không có vấn đề gì, nhưng ở trong hành động Cố Tiện Khê đã cho thấy nàng cùng Thường Lạc tuyệt giao. Cho dù trước kia nàng chiếu cố mình như vậy, nhưng nàng lại ở trước mặt mình chê bai người mình thích, Cố Tiện Khê có giỏi nhịn đến đâu cũng chịu không được.
Vào một ngày nọ, sau khi ăn cơm trưa xong, Cố Tiện Khê và Từ Nhã Khiết trở lại phòng ngủ.
Cố Tiện Khê vào phòng ngủ thấy Thường Lạc ở bên trong, liền sừng sộ lên, kéo cái ghế trước bàn ra ngồi xuống vùi đầu đọc sách, mà Thường Lạc nghe có người tiến vào, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn rồi lại cúi đầu, một câu "Hai cậu về rồi à." Cũng không có nói thêm câu nào.
Từ Nhã Khiết rõ ràng cảm giác được khác thường giữa Thường Lạc cùng Cố Tiện Khê, trọng quan sát hai người bọn họ, bất thình lình đối mắt với ánh mắt Thường Lạc nâng lên nhìn lén Cố Tiện Khê, bị nàng dọa sợ vội vàng thu hồi ánh mắt, mở máy vi tính ra, làm bộ không có nhìn thấy gì hết.
Chờ Thường Lạc nhận một cú điện thoại đi ra ngoài, trong phòng ngủ chỉ còn lại hai người Từ Nhã Khiết cùng Cố Tiện Khê. Từ Nhã Khiết mới đặt máy vi tính xuống, đạp đạp cái ghế Cố Tiện Khê đang ngồi hỏi nàng: "Cậu với Lạc Lạc xảy ra cái gì à?"
"Không có gì." Tức giận trong lòng Cố Tiện Khê kể từ đêm kia không tản đi, dùng giọng không tốt lắm nói.
"Cậu ấy không phải là nói cái gì với cậu chứ?" Từ Nhã Khiết suy đoán nói, chuyện có thể khiến cho Tiện Khê tức giận như vậy, có khả năng nhất là..." Liên quan tới Ôn Liễm? Đừng có nói là em ấy bắt cá hai tay, sau đó bị Thường Lạc thấy được, kể lại cho cậu nghe. Ừm... rồi cậu không tin, hai ngươi liền cãi nhau, cuối cùng chiến tranh lạnh..."
Trí tưởng tượng của Từ Nhã Khiết càng ngày càng phong phú, nếu Cố Tiện Khê không có ngăn cản, phỏng đoán nàng sẽ suy diễn tới mức kinh khủng nào đó.
"Làm sao có thể." Cố Tiện Khê dở khóc dở cười vỗ đầu nàng một cái nói: "Đừng có đoán mò."
"Vậy cậu nói cho tớ biết đi mà?" Từ Nhã Khiết hết sức tò mò, bỉu môi nói.
Cố Tiện Khê lắc đầu một cái "Chuyện này không thể nói." Nàng sợ nếu nói ra sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của Từ Nhã Khiết đối với Thường Lạc, có mấy phần mùi vị khích bác ly gián.
...
Tạm thời không nói tới chuyện Ôn Liễm tìm nhà như thế nào.
Hàng năm kỳ nghỉ cuối năm luôn nhiều hơn kỳ nghỉ đầu năm, đó là vì vừa qua khỏi trung thu không bao lâu liền lại nghênh đón lễ quốc khánh. Năm nay lễ quốc khánh theo lẽ thường thì nghỉ bảy ngày. Cố Tiện Khê vì để tiết kiệm tiền xe, giống như năm trước không về nhà.
Còn Ôn Liễm thì sao? Bởi vì dịp trung thu, cô có việc ở trong phòng thí nghiệm, ngay cả bánh Trung thu cũng không có ăn, chớ đừng nhắc tới đi chơi với Cố Tiện Khê. Trong lòng cảm thấy thật có lỗi với Cố Tiện Khê, vốn là muốn ở lại trường phụng bồi Cố Tiện Khê, nhưng bởi vì có chuyện phải về nhà một chuyến.
Cô liền muốn rủ Cố Tiện Khê cùng nhau trở về, để cho nàng gặp mẹ mình.
Nếu cô có thể nghĩ tới chuyện tạo hảo cảm nhiều nhiều với Cố mẹ, dĩ nhiên là có thể nghĩ việc cho học tỷ ra mắt mẹ mình rồi.
Hết thảy đều là để lót đường cho tương lai.
Lên một chiếc xe buýt đi từ trường học Ôn Liễm ở thành phố A đến nhà cô ở thành phố B.
Xe chạy một đường, cả người đều bị xe đung đưa dẫn đến buồn ngủ. Trên xe an tĩnh cực kỳ, có người sớm đã tiến trong giấc mộng, đầu tựa vào phía sau, chân gác lên trên hành lý, miệng há thật lớn, đủ để nhét vừa một cái bánh bao to, dáng ngủ vô cùng hào phóng, còn có người ôm chặc hành lý trong tay, cúi thấp đầu, không có chỗ tựa gật gà gật gù, cứ như cái cổ không chịu được cái đầu của hắn, muốn cho nó rớt xuống vậy.
Ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên, có người đang thấp giọng hỏi người bên cạnh:
"Ôn Liễm, sắp tới chưa?"
"Ôn Liễm, em nhìn đồng hồ coi a."
"Còn mấy phút nữa đến a."
"Nơi này là nơi nào a? Cách nhà em còn xa lắm không?" Cố Tiện Khê ngồi ở cửa sổ sốt ruột nhìn ra ngoài, cảnh vật hoàn toàn xa lạ, nơi này nàng chưa bao giờ tới vì vậy đã làm tăng thêm mấy phần khẩn trương trong nàng.
Ôn Liễm đeo khẩu trang, chậm rãi mở mắt ra, kéo dài âm cuối nói: "Học tỷ, cả đoạn đường này chị hỏi tới hỏi lui mấy lần rồi đó....." Bởi vì lộ trình khá xa, thời gian ngồi xe cũng tương đối dài, cô sợ học tỷ không có quen, cũng sợ mùi trên xe sẽ khiến học tỷ bị say, cho nên đã chuẩn bị sẵn khẩu trang, nàng một cái cô một cái.
Cho dù cô nói như vậy nhưng dáng vẻ là hoàn toàn mất kiên nhẫn, nhìn đồng hồ đeo tay và định vị trên điện thoại di động đáp: "Đã đi được một phần ba quãng đường rồi, như vậy cỡ nửa tiếng nữa là tới."
Cố Tiện Khê thở phào nhẹ nhõm, đối với việc đi gặp mặt Ôn mẹ vừa mong đợi vừa khẩn trương. Mong đợi là bởi vì muốn biết dáng dấp Ôn mẹ như thế nào, có phải cũng tương tự như Ôn Liễm không, có ôn nhu không hay là rất hung dữ. Mà khẩn trương là bởi vì sợ mình làm sai chuyện, đắc tội tới Ôn mẹ.
Nàng củ kết, từ trong túi xách lấy gương ra, hạ khẩu trang xuống, nhìn bản thân trong gương hỏi: "Nè, em nhìn coi chị ăn mặc như vậy có ổn chưa?" Chỉnh sửa một chút từ tóc mai cho đến mái tóc dài xỏa xuống, hỏi: "Có cần phải buộc tóc lên không?"
"Chị đây thật là giống con dâu xấu xí chuẩn bị gặp cha mẹ chồng nha." Ôn Liễm cảm thán nói.
Cố Tiện Khê không vui đẩy cô một cái nói: "Ai xấu?"
Ôn Liễm không khỏi tức cười, né người, dùng hai tay giúp Cố Tiện Khê bịt khẩu trang lại, sau đó cầm tay nàng đặt lên đùi của mình, ôn nhu trấn an: "Chị không cần khẩn trương, chỉ đi gặp mẹ em thôi mà, lại không phải đi gặp yêu quái ăn thịt người gì gì đó đâu." Ôn Liễm tính toán theo thông lệ ba cô sẽ không ở nhà, cho nên hiện tại chỉ có một mình Ôn mẹ.
Cố Tiện Khê phồng má, trong gương không thể thấy được phần mặt phía sau khẩu trang, nàng chán nản khép gương lại, khẩn trương trong lòng vẫn không dứt, hỏi: "Vậy lát tới nhà em rồi, đầu tiên nên làm gì?"
Ôn Liễm toàn thân dựa vào ghế, nhìn nóc xe chớp chớp mắt nói: "Em có báo trước với mẹ rồi, cả thời gian lên xe luôn, mẹ hẳn đã chuẩn bị cơm cho chúng ta."
"Vậy chị có thể giúp việc gì không?"
"Chị là khách, mẹ em sẽ không cho chị động vào việc gì đâu." Ôn Liễm rất hiểu mẹ mình, nói mình cái gì cũng không biết lại để cho Cố Tiện Khê là khách đi giúp, cùng lắm là lôi mình ra phụ việc.
"Nga..." Cố Tiện Khê như có điều suy nghĩ gật đầu.
Thời điểm đến nhà Ôn Liễm, Cố Tiện Khê đứng ở bên ngoài chuẩn bị sẵn tâm lý, xong mới cho phép Ôn Liễm mở cửa.
Ổ khóa chuyển động, tim của Cố Tiện Khê cũng khuấy động theo, nàng không dám thở mạnh, lẳng lặng chờ đợi cánh cửa trước mặt được mở ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.