Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 38: Mướn phòng
Dịch Lâm An
16/08/2017
Ngay tại thời điểm hai cánh môi sắp chạm nhau, cảm giác được hơi thở đối phương, Ôn Liễm đột nhiên ngừng lại, mở mắt ra, lui người về phía sau, tự cho là quỷ kế đã thành, vui cười nói “Học tỷ bị giật mình đi!”
Cố Tiện Khê không nghĩ tới Ôn Liễm đang trêu cợt mình, mặt ửng đỏ. May mà trong rạp chiếu phim tối đen, Ôn Liễm không thấy được, nếu không nàng phải đào một cái hố chui xuống rồi. Xấu hổ từ trong ngực Ôn Liễm giãy ra, kiên quyết không thừa nhận mới vừa rồi nàng tin Ôn Liễm nói thật, nguỵ biện “Mới không phải! Em không thấy chị đâu có lui về phía sau đâu! Chị biết là em muốn chơi xỏ chị mà!”
“Oh?” Ôn Liễm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
Cố Tiện Khê nhất thời tức giận, bóc một nắm bắp rang nhét vào trong miệng Ôn Liễm. Cái đồ không hiểu phong tình! Sau khi nhét đầy bắp rang vào miệng Ôn Liễm, nàng mới dừng lại, hừ hừ hai tiếng “Đáng đời em dám khi dễ chị!”
Ôn Liễm vừa định giải thích mình không có, vô tình bị sặc bắp rang, vội vàng phun hết bắp rang trong miệng ra, che miệng ho khan, ho đến nỗi mặt đỏ rần còn chưa hết.
Cố Tiện Khê khoanh tay, mắt nhìn thẳng màn ảnh lớn, vốn là muốn lạnh nhạt cô một hồi, nghe tiếng ho khan của Ôn Liễm, dư quang liếc bên này một cái, nhìn cô đáng thương như vậy, lòng lại không nỡ, lấy chai cocacola ướp lạnh nhét vào trong tay cô nói “Uống đi.”
Ôn Liễm ho đến nỗi muốn bể phổi, nhận lấy chai coca, khẩn cấp uống một hớp, đem cục bắp rang còn vướng ở trong cổ họng nuốt xuống.
Cố Tiện Khê hỗ trợ vỗ vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí “Uống chậm thôi.”
Ôn Liễm từ từ hồi phục, nằm ở trên ghế dựa, hít một hơi dài, cảm thấy như được hồi sinh.
Thật ra thì khi khoảng khắc học tỷ nhắm mắt lại, cô thật sự muốn hôn xuống, nhưng lại sợ hãi sẽ phá hủy mối quan hệ này, Cố Tiện Khê sẽ sinh ra chán ghét cô, như vậy thì ngay cả làm bạn cũng không thể, mà cô lại không hề muốn mất đi học tỷ
Nhìn Cố Tiện Khê một chút giãy giụa cũng không có, còn tưởng rằng nàng muốn trốn lại không có chỗ trốn nên mới ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong ngực mình. Qua sự việc lần này cô rút được một bài học kinh nghiệm, không nên tùy ý trêu đùa học tỷ, nếu không chết lúc nào cũng không biết.
Cố Tiện Khê ở một bên quan tâm hỏi “Khá hơn chút nào chưa?”
Ôn Liễm uể oải lắc đầu một cái, nhân cơ hội tựa vào vai nàng, hai tay xoa xoa cổ họng nói “Cảm giác sắp chết tới nơi rồi.” Vừa nói vừa le lưỡi, con ngươi còn trợn ngược lên, giống như đang bị nghẹt thở thật vậy.
Cố Tiện Khê liếc mắt liền nhìn ra cô lại giả bộ, ghét bỏ đẩy cô ra “Đừng giả bộ nữa, chị biết mánh của em rồi.” Làm hại nàng lo lắng nãy giờ, đúng là mắt mù rồi.
“Không có đâu nha!” Ôn Liễm chợt ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói. Lúc nói chuyện thanh âm không tự chủ liền phóng đại khiến cho những người xung quanh khó chịu, cô vội vàng thấp giọng, ra dấu xin bọn họ thứ lỗi.
“Sao?” Cố Tiện Khê nghi hoặc nhìn cô.
Ôn Liễm tiếp tục nghiêm túc nói “Học tỷ dịu dàng hòa nhã như chị hẳn phải hô hấp nhân tạo cho em thì tim phổi em mới hồi phục được, sau đó sẽ hỏi em đã khá hơn chút nào chưa? Rồi hỏi có cần làm lại lần nữa không? Sau đó em sẽ cho y tá tỷ tỷ có cơ hội thực hành lần nữa ~” cô vừa nói xong liền không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chống hai má, cười khúc khích.Nghĩ tới mấy cảnh tưởng như vậy... Học tỷ nếu có thể làm vậy với mình, mình được học tỷ cứu tỉnh lại sau đó vì quá hạnh phúc mà ngất đi, thế là học tỷ lại cứu mình thêm một lần nữa.
Cố Tiện Khê dùng thủ pháp thường dùng định đi nhấn huyệt nhân trung của Ôn Liễm, Ôn Liễm nghiêng người tránh khỏi, dở khóc dở cười nói “Ai nói y tá sẽ dùng cách này để cứu người?”
Ôn Liễm chớp chớp mắt, tiếp tục ba hoa “Trong quy tắc của y tá có viết vậy mà.”
Cố Tiện Khê cười mắng “Nói bậy nói bạ.” Nàng là người thuộc nằm lòng quy tắc của một y tá, chắc chắn rằng trong đó không có điều này.
Sau khi xem phim xong, hai người bước ra khỏi rạp. World City an tĩnh lạ thường, lúc mới vào còn có rất nhiều người đi tới lui trong này, thế nào mà các nàng mới xem phim xong lại biến thành cái bộ dáng này. Ôn Liễm lúc này mới nhìn lại đồng hồ, không nhìn không biết, nhìn một cái liền giật mình, sắp đến mười hai giờ rồi.
Lúc này không chỉ có phòng ngủ đóng cửa, ngay cả cổng trường cũng không vào được. Cô làm vẻ mặt đưa đám dắt tay Cố Tiện Khê nói: “Học tỷ chúng ta phải ngủ ngoài trời rồi.”
Cố Tiện Khê có chút sịnh khí, mặt không cảm giác nói “Vậy thì ngủ ngoài trời thôi.” Mới vừa rồi ở trong rạp xem đồng hồ, cho nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không kỳ quái.
Ôn Liễm phát giác nàng không vui, còn tưởng rằng bản thân hù được nàng, tiếp tục diễn, cả người đều dán vào trên người Cố Tiện Khê, khiếp khiếp nói: “Bên ngoài người xấu nhiều như vậy, vạn nhất hắn bắt em thì sao?” Hai tay cũng không biết điều, ngoài sáng trong tối len lén ăn một chút đậu hủ của nàng.
Có thể tưởng tượng Ôn Liễm lớn như vậy lại dán vào trên người Cố Tiện Khê so với cô thấp hơn một chút là cảnh tượng như thế nào. Cố Tiện Khê không biết làm thế nào, đẩy cô một cái “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ôn Liễm hứng thú bừng bừng ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói “Không bằng chúng ta vào khách sạn ngủ một đêm đi.”
Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút, dường như ngoại trừ ngủ ngoài đường ra thì cũng chỉ có khách sạn mới có thể giải quyết vấn đề bây giờ của các nàng, gật đầu đồng ý.
Dựa theo bản đồ trong điện thoại di động, Ôn Liễm tìm một khách sạn gần trường học, thuận lợi cho việc ngày mai các nàng đi học.
Sau khi tới khách sạn, Ôn Liễm đi trước Cố Tiện Khê một bước, lấy chứng minh thư ra hỏi người phục vụ “Xin hỏi ở đây còn phòng không?”
“Đi hai người à?” Người phục vụ thấy Cố Tiện Khê đi theo sau lưng cô.
Ôn Liễm gật đầu một cái “Đúng vậy.”
“Vậy xin chờ một chút.” Người phục vụ quan sát quần áo hai người, gõ mấy cái lên bàn phím máy vi tính “Bây giờ chỉ còn lại một phòng giường đôi thôi, hai người muốn thuê không?”
Một phòng giường đôi... Cố Tiện Khê do dự một chút, hỏi “Bao nhiêu tiền.” Đang muốn móc tiền ra, Ôn Liễm nhanh hơn nàng một bước đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ “Cà thẻ đi.” Chỉ cần học tỷ đồng ý, cô cũng không ngại ngủ chung một giường với học tỷ, thậm chí còn có chút cầu cũng không được.Người phục vụ báo giá cho Ôn Liễm, cà thẻ, sau đó đưa thẻ phòng và thẻ tín dụng cho Ôn Liễm, an bài một người phục vụ khác dẫn các nàng lên lầu.
Lên trên lầu, sau khi vào phòng, Ôn Liễm lập tức khóa trái cửa, treo dây xích chống trộm lên.
Chiêu hai trăm ba mươi trong Ôn mẹ bảo vệ con gái có nói, con gái ở khách sạn phải nhớ treo dây chống trộm.
Cố Tiện Khê muốn đi tắm, hồi ăn cơm tối chảy không ít mồ hôi, trên người nhớp nhúa rất khó chịu. Thả túi xuống, vuốt tóc qua một bên vai, đi về phía phòng tắm.
Ôn Liễm mở máy điều hòa không khí, dùng remote điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đó cẩn thận lật chăn lên, không có phát hiện vấn đề gì, yên tâm tung người một cái, nhào vào trong chăn.
Còn không có chân chính nghỉ một hơi, lỗ tai liền nghe tiếng bước chân học tỷ từ trong phòng tắm đi ra. Ngay sau đó giường mềm mại lõm xuống, Cố Tiện Khê ngồi vào bên cạnh cô.
Cố Tiện Khê gò má ửng đỏ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đẩy Ôn Liễm một cái nói “Ôn Liễm, phòng tắm... hoàn toàn lắp kính trong suốt...”
“Hả?” Ôn Liễm nghe vậy nhanh chóng từ trong chăn chui ra, nhìn sang phòng tắm.
Quả nhiên như Cố Tiện Khê nói, bức tường ngăn cách phòng tắm và giường lớn hoàn toàn làm bằng thủy tinh, bên trong phòng tắm là chỗ đi vệ sinh, bồn rửa mặt, máy nước nóng, vòi sen... chỉ cần nằm ở trên giường là có thể nhìn không bỏ sót một thứ nào hết. Huống chi là người đang tắm trong đó...
Làm Ôn Liễm càng hoảng sợ là mới vừa rồi lúc tiến vào, cô lại không có phát hiện!
Chuyện này có chút khó xử, đây rõ ràng là phòng dành cho tình nhân lại bị các nàng vào ở, dường như các nàng lại không làm gì hết...
Mặt Ôn Liễm cũng hồng thấu, một câu nói bị nàng nuốt xuống hồi lâu “Nếu không... nếu không em bảo họ đổi phòng khác...” Vừa nói liền đứng lên định đi ra ngoài.
“Em quên là người phục vụ có nói chỉ còn lại một phòng hay sao.” Cố Tiện Khê kéo cô lại.
Đầu óc Ôn Liễm như mắc kẹt, chậm rãi nói “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cùng Cố Tiện Khê trố mắt nhìn nhau.
Cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định nói “Để em vào đó xem một chút.” Xuống giường đi vào phòng tắm.
Cô nhớ là loại phòng tắm này đều có rèm che. Ở trong phòng tắm tìm nửa ngày, cô mới từ trong góc kéo ra cái rèm có chút nhăn nhúm, có thể thấy được rất lâu chưa có người nào dùng qua.
Người vào ở gian phòng này... thật lãng mạn...
Ôn Liễm trong lòng muốn chửi thề, trước mặt vẫn rất hưng phấn, giống như tìm được đường sống từ cảnh khốn cùng, huơ tay múa chân với Cố Tiện Khê bên ngoài “Học tỷ nhìn xem, có rèm che nè.” Vì để cho học tỷ thấy, cô cố ý kéo nó ra ngoài.
Lời còn chưa dứt, cái rèm cô định kéo ra liền đứng lại giữa quỹ đạo, có thể do lâu quá không dùng nên bị kẹt, khó khăn lắm chỉ che được có chỗ đi vệ sinh. Trước mặt còn một đoạn quỹ đạo rất dài, rõ ràng là có thể che kín toàn bộ.
Ôn Liễm thử mấy lần nhưng vẫn không kéo nổi, thở hổn hển.
Cố Tiện Khê vừa đi tới vội vàng ngăn cản cô, khuyên nhủ “Đừng kéo nữa, không có biện pháp thì cứ để như vậy đi, nếu không làm hư là phải đền đó.”
Ôn Liễm còn muốn thử lại, Cố Tiện Khê lại nói “Hơn nữa nếu rớt xuống thì hoàn toàn không giấu được....” Nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Liễm.
Ôn Liễm thở dài một cái, đích xác là không kéo được, trễ như vậy còn gọi người phục vụ vào phòng thì không nên. Quấn quít một chút, buông rèm ra, bước ra khỏi phòng tắm lần nữa ngồi vào trên giường. Xoay người đưa lưng về phía phòng tắm “Vậy học tỷ tắm đi, em bảo đảm không xoay qua chỗ khác đâu.”
Cố Tiện Khê đứng trong phòng tắm cân nhắc, nếu không tắm, buổi tối khẳng định không ngủ được, mà ngày mai còn phải đi học. Nếu tắm thì ít nhất cũng có một phần được rèm che lại. Cho dù Ôn Liễm muốn nhìn... Ừ...Em ấy khẳng định không có lá gan đó.
Nghĩ tới đây Cố Tiện Khê liền buông lỏng xuống, quyết định đi tắm. Đưa đầu ra ngoài cửa, nói với Ôn Liễm “Vậy chị tắm đây, không cho phép em nhìn lén!”
Ôn Liễm gật đầu một cái “Tắm đi, tắm đi.”
Sau khi Cố Tiện Khê đóng cửa phòng tắm lại, Ôn Liễm liền nghe thấy thanh âm kéo rèm, sau đó là thanh âm cởi quần áo... Chốc lát vòi sen phun nước ra. Ôn Liễm nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nhìn thẳng cửa sổ phía trước, suy nghĩ một chút chuyện không quan trọng để dời đi sự chú ý, nhưng trong đầu không ngừng toát ra cảnh tượng có thể xuất hiện sau rèm che.
Làn da bóng loáng căng mịn, vóc người lồi lõm. Trong hơi nước mờ mịt, ngón tay nhỏ nhắn vạch bả vai và chỗ lõm xuống giữa xương quai xanh. Nước nóng phun ra từ vòi sen theo thân thể phập phồng trợt xuống...
Trong lòng Ôn Liễm xông ra một cổ kích thích, muốn nghiêng đầu nhìn trộm, rốt cuộc có phải giống như trong lòng đã nghĩ hay không...
Cố Tiện Khê không nghĩ tới Ôn Liễm đang trêu cợt mình, mặt ửng đỏ. May mà trong rạp chiếu phim tối đen, Ôn Liễm không thấy được, nếu không nàng phải đào một cái hố chui xuống rồi. Xấu hổ từ trong ngực Ôn Liễm giãy ra, kiên quyết không thừa nhận mới vừa rồi nàng tin Ôn Liễm nói thật, nguỵ biện “Mới không phải! Em không thấy chị đâu có lui về phía sau đâu! Chị biết là em muốn chơi xỏ chị mà!”
“Oh?” Ôn Liễm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
Cố Tiện Khê nhất thời tức giận, bóc một nắm bắp rang nhét vào trong miệng Ôn Liễm. Cái đồ không hiểu phong tình! Sau khi nhét đầy bắp rang vào miệng Ôn Liễm, nàng mới dừng lại, hừ hừ hai tiếng “Đáng đời em dám khi dễ chị!”
Ôn Liễm vừa định giải thích mình không có, vô tình bị sặc bắp rang, vội vàng phun hết bắp rang trong miệng ra, che miệng ho khan, ho đến nỗi mặt đỏ rần còn chưa hết.
Cố Tiện Khê khoanh tay, mắt nhìn thẳng màn ảnh lớn, vốn là muốn lạnh nhạt cô một hồi, nghe tiếng ho khan của Ôn Liễm, dư quang liếc bên này một cái, nhìn cô đáng thương như vậy, lòng lại không nỡ, lấy chai cocacola ướp lạnh nhét vào trong tay cô nói “Uống đi.”
Ôn Liễm ho đến nỗi muốn bể phổi, nhận lấy chai coca, khẩn cấp uống một hớp, đem cục bắp rang còn vướng ở trong cổ họng nuốt xuống.
Cố Tiện Khê hỗ trợ vỗ vỗ lưng cô, giúp cô thuận khí “Uống chậm thôi.”
Ôn Liễm từ từ hồi phục, nằm ở trên ghế dựa, hít một hơi dài, cảm thấy như được hồi sinh.
Thật ra thì khi khoảng khắc học tỷ nhắm mắt lại, cô thật sự muốn hôn xuống, nhưng lại sợ hãi sẽ phá hủy mối quan hệ này, Cố Tiện Khê sẽ sinh ra chán ghét cô, như vậy thì ngay cả làm bạn cũng không thể, mà cô lại không hề muốn mất đi học tỷ
Nhìn Cố Tiện Khê một chút giãy giụa cũng không có, còn tưởng rằng nàng muốn trốn lại không có chỗ trốn nên mới ngoan ngoãn ngây ngốc ở trong ngực mình. Qua sự việc lần này cô rút được một bài học kinh nghiệm, không nên tùy ý trêu đùa học tỷ, nếu không chết lúc nào cũng không biết.
Cố Tiện Khê ở một bên quan tâm hỏi “Khá hơn chút nào chưa?”
Ôn Liễm uể oải lắc đầu một cái, nhân cơ hội tựa vào vai nàng, hai tay xoa xoa cổ họng nói “Cảm giác sắp chết tới nơi rồi.” Vừa nói vừa le lưỡi, con ngươi còn trợn ngược lên, giống như đang bị nghẹt thở thật vậy.
Cố Tiện Khê liếc mắt liền nhìn ra cô lại giả bộ, ghét bỏ đẩy cô ra “Đừng giả bộ nữa, chị biết mánh của em rồi.” Làm hại nàng lo lắng nãy giờ, đúng là mắt mù rồi.
“Không có đâu nha!” Ôn Liễm chợt ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc nói. Lúc nói chuyện thanh âm không tự chủ liền phóng đại khiến cho những người xung quanh khó chịu, cô vội vàng thấp giọng, ra dấu xin bọn họ thứ lỗi.
“Sao?” Cố Tiện Khê nghi hoặc nhìn cô.
Ôn Liễm tiếp tục nghiêm túc nói “Học tỷ dịu dàng hòa nhã như chị hẳn phải hô hấp nhân tạo cho em thì tim phổi em mới hồi phục được, sau đó sẽ hỏi em đã khá hơn chút nào chưa? Rồi hỏi có cần làm lại lần nữa không? Sau đó em sẽ cho y tá tỷ tỷ có cơ hội thực hành lần nữa ~” cô vừa nói xong liền không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, hai tay chống hai má, cười khúc khích.Nghĩ tới mấy cảnh tưởng như vậy... Học tỷ nếu có thể làm vậy với mình, mình được học tỷ cứu tỉnh lại sau đó vì quá hạnh phúc mà ngất đi, thế là học tỷ lại cứu mình thêm một lần nữa.
Cố Tiện Khê dùng thủ pháp thường dùng định đi nhấn huyệt nhân trung của Ôn Liễm, Ôn Liễm nghiêng người tránh khỏi, dở khóc dở cười nói “Ai nói y tá sẽ dùng cách này để cứu người?”
Ôn Liễm chớp chớp mắt, tiếp tục ba hoa “Trong quy tắc của y tá có viết vậy mà.”
Cố Tiện Khê cười mắng “Nói bậy nói bạ.” Nàng là người thuộc nằm lòng quy tắc của một y tá, chắc chắn rằng trong đó không có điều này.
Sau khi xem phim xong, hai người bước ra khỏi rạp. World City an tĩnh lạ thường, lúc mới vào còn có rất nhiều người đi tới lui trong này, thế nào mà các nàng mới xem phim xong lại biến thành cái bộ dáng này. Ôn Liễm lúc này mới nhìn lại đồng hồ, không nhìn không biết, nhìn một cái liền giật mình, sắp đến mười hai giờ rồi.
Lúc này không chỉ có phòng ngủ đóng cửa, ngay cả cổng trường cũng không vào được. Cô làm vẻ mặt đưa đám dắt tay Cố Tiện Khê nói: “Học tỷ chúng ta phải ngủ ngoài trời rồi.”
Cố Tiện Khê có chút sịnh khí, mặt không cảm giác nói “Vậy thì ngủ ngoài trời thôi.” Mới vừa rồi ở trong rạp xem đồng hồ, cho nên nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không kỳ quái.
Ôn Liễm phát giác nàng không vui, còn tưởng rằng bản thân hù được nàng, tiếp tục diễn, cả người đều dán vào trên người Cố Tiện Khê, khiếp khiếp nói: “Bên ngoài người xấu nhiều như vậy, vạn nhất hắn bắt em thì sao?” Hai tay cũng không biết điều, ngoài sáng trong tối len lén ăn một chút đậu hủ của nàng.
Có thể tưởng tượng Ôn Liễm lớn như vậy lại dán vào trên người Cố Tiện Khê so với cô thấp hơn một chút là cảnh tượng như thế nào. Cố Tiện Khê không biết làm thế nào, đẩy cô một cái “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ôn Liễm hứng thú bừng bừng ngẩng đầu lên, nhìn nàng nói “Không bằng chúng ta vào khách sạn ngủ một đêm đi.”
Cố Tiện Khê suy nghĩ một chút, dường như ngoại trừ ngủ ngoài đường ra thì cũng chỉ có khách sạn mới có thể giải quyết vấn đề bây giờ của các nàng, gật đầu đồng ý.
Dựa theo bản đồ trong điện thoại di động, Ôn Liễm tìm một khách sạn gần trường học, thuận lợi cho việc ngày mai các nàng đi học.
Sau khi tới khách sạn, Ôn Liễm đi trước Cố Tiện Khê một bước, lấy chứng minh thư ra hỏi người phục vụ “Xin hỏi ở đây còn phòng không?”
“Đi hai người à?” Người phục vụ thấy Cố Tiện Khê đi theo sau lưng cô.
Ôn Liễm gật đầu một cái “Đúng vậy.”
“Vậy xin chờ một chút.” Người phục vụ quan sát quần áo hai người, gõ mấy cái lên bàn phím máy vi tính “Bây giờ chỉ còn lại một phòng giường đôi thôi, hai người muốn thuê không?”
Một phòng giường đôi... Cố Tiện Khê do dự một chút, hỏi “Bao nhiêu tiền.” Đang muốn móc tiền ra, Ôn Liễm nhanh hơn nàng một bước đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ “Cà thẻ đi.” Chỉ cần học tỷ đồng ý, cô cũng không ngại ngủ chung một giường với học tỷ, thậm chí còn có chút cầu cũng không được.Người phục vụ báo giá cho Ôn Liễm, cà thẻ, sau đó đưa thẻ phòng và thẻ tín dụng cho Ôn Liễm, an bài một người phục vụ khác dẫn các nàng lên lầu.
Lên trên lầu, sau khi vào phòng, Ôn Liễm lập tức khóa trái cửa, treo dây xích chống trộm lên.
Chiêu hai trăm ba mươi trong Ôn mẹ bảo vệ con gái có nói, con gái ở khách sạn phải nhớ treo dây chống trộm.
Cố Tiện Khê muốn đi tắm, hồi ăn cơm tối chảy không ít mồ hôi, trên người nhớp nhúa rất khó chịu. Thả túi xuống, vuốt tóc qua một bên vai, đi về phía phòng tắm.
Ôn Liễm mở máy điều hòa không khí, dùng remote điều chỉnh nhiệt độ thích hợp, sau đó cẩn thận lật chăn lên, không có phát hiện vấn đề gì, yên tâm tung người một cái, nhào vào trong chăn.
Còn không có chân chính nghỉ một hơi, lỗ tai liền nghe tiếng bước chân học tỷ từ trong phòng tắm đi ra. Ngay sau đó giường mềm mại lõm xuống, Cố Tiện Khê ngồi vào bên cạnh cô.
Cố Tiện Khê gò má ửng đỏ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đẩy Ôn Liễm một cái nói “Ôn Liễm, phòng tắm... hoàn toàn lắp kính trong suốt...”
“Hả?” Ôn Liễm nghe vậy nhanh chóng từ trong chăn chui ra, nhìn sang phòng tắm.
Quả nhiên như Cố Tiện Khê nói, bức tường ngăn cách phòng tắm và giường lớn hoàn toàn làm bằng thủy tinh, bên trong phòng tắm là chỗ đi vệ sinh, bồn rửa mặt, máy nước nóng, vòi sen... chỉ cần nằm ở trên giường là có thể nhìn không bỏ sót một thứ nào hết. Huống chi là người đang tắm trong đó...
Làm Ôn Liễm càng hoảng sợ là mới vừa rồi lúc tiến vào, cô lại không có phát hiện!
Chuyện này có chút khó xử, đây rõ ràng là phòng dành cho tình nhân lại bị các nàng vào ở, dường như các nàng lại không làm gì hết...
Mặt Ôn Liễm cũng hồng thấu, một câu nói bị nàng nuốt xuống hồi lâu “Nếu không... nếu không em bảo họ đổi phòng khác...” Vừa nói liền đứng lên định đi ra ngoài.
“Em quên là người phục vụ có nói chỉ còn lại một phòng hay sao.” Cố Tiện Khê kéo cô lại.
Đầu óc Ôn Liễm như mắc kẹt, chậm rãi nói “Vậy phải làm sao bây giờ?” Cùng Cố Tiện Khê trố mắt nhìn nhau.
Cô suy nghĩ hồi lâu, quyết định nói “Để em vào đó xem một chút.” Xuống giường đi vào phòng tắm.
Cô nhớ là loại phòng tắm này đều có rèm che. Ở trong phòng tắm tìm nửa ngày, cô mới từ trong góc kéo ra cái rèm có chút nhăn nhúm, có thể thấy được rất lâu chưa có người nào dùng qua.
Người vào ở gian phòng này... thật lãng mạn...
Ôn Liễm trong lòng muốn chửi thề, trước mặt vẫn rất hưng phấn, giống như tìm được đường sống từ cảnh khốn cùng, huơ tay múa chân với Cố Tiện Khê bên ngoài “Học tỷ nhìn xem, có rèm che nè.” Vì để cho học tỷ thấy, cô cố ý kéo nó ra ngoài.
Lời còn chưa dứt, cái rèm cô định kéo ra liền đứng lại giữa quỹ đạo, có thể do lâu quá không dùng nên bị kẹt, khó khăn lắm chỉ che được có chỗ đi vệ sinh. Trước mặt còn một đoạn quỹ đạo rất dài, rõ ràng là có thể che kín toàn bộ.
Ôn Liễm thử mấy lần nhưng vẫn không kéo nổi, thở hổn hển.
Cố Tiện Khê vừa đi tới vội vàng ngăn cản cô, khuyên nhủ “Đừng kéo nữa, không có biện pháp thì cứ để như vậy đi, nếu không làm hư là phải đền đó.”
Ôn Liễm còn muốn thử lại, Cố Tiện Khê lại nói “Hơn nữa nếu rớt xuống thì hoàn toàn không giấu được....” Nàng cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Ôn Liễm.
Ôn Liễm thở dài một cái, đích xác là không kéo được, trễ như vậy còn gọi người phục vụ vào phòng thì không nên. Quấn quít một chút, buông rèm ra, bước ra khỏi phòng tắm lần nữa ngồi vào trên giường. Xoay người đưa lưng về phía phòng tắm “Vậy học tỷ tắm đi, em bảo đảm không xoay qua chỗ khác đâu.”
Cố Tiện Khê đứng trong phòng tắm cân nhắc, nếu không tắm, buổi tối khẳng định không ngủ được, mà ngày mai còn phải đi học. Nếu tắm thì ít nhất cũng có một phần được rèm che lại. Cho dù Ôn Liễm muốn nhìn... Ừ...Em ấy khẳng định không có lá gan đó.
Nghĩ tới đây Cố Tiện Khê liền buông lỏng xuống, quyết định đi tắm. Đưa đầu ra ngoài cửa, nói với Ôn Liễm “Vậy chị tắm đây, không cho phép em nhìn lén!”
Ôn Liễm gật đầu một cái “Tắm đi, tắm đi.”
Sau khi Cố Tiện Khê đóng cửa phòng tắm lại, Ôn Liễm liền nghe thấy thanh âm kéo rèm, sau đó là thanh âm cởi quần áo... Chốc lát vòi sen phun nước ra. Ôn Liễm nuốt nước miếng một cái, ánh mắt nhìn thẳng cửa sổ phía trước, suy nghĩ một chút chuyện không quan trọng để dời đi sự chú ý, nhưng trong đầu không ngừng toát ra cảnh tượng có thể xuất hiện sau rèm che.
Làn da bóng loáng căng mịn, vóc người lồi lõm. Trong hơi nước mờ mịt, ngón tay nhỏ nhắn vạch bả vai và chỗ lõm xuống giữa xương quai xanh. Nước nóng phun ra từ vòi sen theo thân thể phập phồng trợt xuống...
Trong lòng Ôn Liễm xông ra một cổ kích thích, muốn nghiêng đầu nhìn trộm, rốt cuộc có phải giống như trong lòng đã nghĩ hay không...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.