Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 42: Niên trưởng điện tới
Dịch Lâm An
16/08/2017
"Tiện Khê sinh nhật vui vẻ!" Thanh âm có chút trầm thấp của Tân Niên trưởng từ điện thoại di động truyền tới.
"Cám ơn ~" Cố Tiện Khê hôm nay nhận được rất nhiều cuộc điện thoại chúc mừng, vừa nghe đến mấy chữ 'Sinh nhật vui vẻ' này, phản xạ có điều kiện liền nói cám ơn. Chờ nàng nghe ra thanh âm là của Tân Niên trưởng, có chút kinh ngạc, lâu rồi không có nghe thanh âm của niên trưởng nàng cũng thiếu chút nữa không nghe ra. Sợ nghe lầm, lại xác nhận một chút "Là niên trưởng sao?"
"Là anh." Tân Niên trưởng trêu ghẹo Cố Tiện Khê "Sao vậy? Mới không gặp nhau một thời gian mà Tiện Khê đã quên mất anh rồi sao?"
"Làm gì có." Cố Tiện Khê cười gượng, thuận miệng tìm một cái cớ dời đề tài, lại hỏi "Niên trưởng không phải đi tỉnh J sao? Trở về lúc nào?"
Trong điện thoại di động thanh âm niên trưởng dừng lại một khắc "Anh về lâu rồi, chẳng qua là Tiện Khê không có tới hội đoàn nên không biết mà thôi..."
Cái này có chút lúng túng, Cố Tiện Khê suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ được lí do thoái thác "Gần đây em có chút bận bịu, sắp phải đi thực tập rồi cho nên cũng không có ghé qua hội đoàn."
Thực tế thì trước kia Cố Tiện Khê cũng không thường tới hội đoàn, chẳng qua là đoạn thời gian trước nàng có dụ Ôn Liễm vào trong hội đoàn, vì phải có trách nhiệm với Ôn Liễm nên mới đi thường xuyên đi. Từ lần đi thải phong bị thương sau đó xuất viện thì nàng cũng không có ghé qua.
"Mấy ngày trước Hội trưởng cằn nhằn anh mãi, nói học kỳ này không thấy mặt mũi em đâu."
Đôi mi thanh tú Cố Tiện Khê nhíu một cái "À... chừng nào rãnh thì em nhất định sẽ đi, sẵn tiện trình diện với hội trưởng luôn..."
"Tốt lắm, chừng nào em tới hội đoàn nói một tiếng với anh, anh đi với em."
Cố Tiện Khê ở đầu bên này nhẹ nhàng ừ một tiếng, không rõ đáp ứng hay là cự tuyệt nữa.
Tân Niên trưởng không biết là khi hắn không có ở đây thì có rất nhiều chuyện đã xảy ra làm thay đổi cuộc sống này. Sau một hồi yên lặng, Tân Niên trưởng do dự một chút hỏi "Lần đi thải phong đó em bị lạc đường, chân bị thương, bây giờ đã ổn chưa?"
Cố Tiện Khê nhích nhích cái chân bị thương đã khỏi hẳn nói "Đã tốt hơn rồi, niên trưởng không cần lo lắng."
Tân Niên trưởng hối tiếc không thôi "Nếu sớm biết sẽ có chuyện thì anh đã quay về đi chung với em rồi, như vậy em sẽ không bị thương..."
"Mọi chuyện cũng đã qua rồi." Cố Tiện Khê không nghĩ sẽ nói về chuyện bị thương lần này cho hắn nghe, cắt lời hắn.
"Anh có nhờ Hội trưởng mua hoa đưa cho em, em có nhận được không?..."
"Có."
"Tấm thiệp ở trong đó... em xem qua chưa?"
Cố Tiện Khê tiên hạ thủ vi cường hỏi ngược lại "Tấm thiệp gì?"
"..." Tân Niên trưởng miễn cưỡng cười một tiếng nói "Không, không có gì."
Vòng vo nửa ngày, Tân Niên trưởng khẩn trương tay nắm quả đấm, thở một hơi thật dài mời Cố Tiện Khê "Vậy bây giờ Tiện Khê có rãnh rỗi không, có thể ra ngoài một chút không? Anh có chuyện muốn nói với em." Nguyên một đám anh em sau lưng hắn đang khích lệ.
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ sau lưng Cố Tiện Khê đột nhiên bị mở ra, Từ Nhã Khiết hấp tấp từ bên trong xông ra "Tiện Khê, nói chuyện gì mà lâu thế, chúng ta mau cắt bánh kem thôi!" Giọng lớn như vậy, không cần Cố Tiện Khê chuyển đạt, Tân Niên trưởng bên kia liền có thể nghe thấy.
Cố Tiện Khê một bên đáp ứng nàng một bên nói với Tân Niên trưởng "Niên trưởng, bây giờ em có chút việc, sau này rãnh rỗi sẽ trò chuyện tiếp."
Tân Niên trưởng lần nữa bị đả kích, qua hồi lâu mới đáp ứng "...Được." Hắn đã chuẩn bị lời tỏ tình rất lâu lại bị hủy bỏ.
Ngay lúc Cố Tiện Khê đang chuẩn bị cúp điện thoại, hắn lại đột nhiên nói "Gần đây hội đoàn lại muốn đi ra ngoài thải phong, em muốn đi không? Anh có thể bảo vệ em."
Cố Tiện Khê bây giờ vừa nghe đến hai chữ thải phong có chút sợ hãi, nếu như lúc ấy không có Ôn Liễm cứu nàng, phỏng đoán nàng đã chết ở trong núi, quả quyết cự tuyệt "Không không, niên trưởng cứ đi đi, em không đi đâu..." Trong lúc vô tình, lại cho Tân Niên trưởng một kích trí mạng.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tiện Khê mở thông tin cuộc gọi của Ôn Liễm ra xem, ngoài trừ sáng sớm có gọi cho nàng một cuộc thì cả ngày hôm nay nàng hoàn toàn không có một chút tin tức gì về em ấy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Hoặc là em ấy đã quên sinh nhật của nàng?
Cố Tiện Khê tình nguyện Ôn Liễm quên sinh nhật của nàng cũng không hy vọng cô xảy ra chuyện gì.
Từ Nhã Khiết đẩy Cố Tiện Khê vào trong phòng ngủ, dùng giọng khẳng định nói với Cố Tiện Khê "Tiện Khê, cậu cũng đừng đợi thêm tiểu học muội đó nữa, trễ như vậy còn chưa tới, nhất định là không tới đâu. Cậu mau vào nhanh đi, đừng chờ em ấy nữa."
Cố Tiện Khê từ chối cho ý kiến đi vào phòng ngủ, ăn thêm chút gì đó rồi chuẩn bị cắt bánh kem. Bánh matcha trái cây, trên lớp kem có phủ một lớp mứt cam, đủ loại trái cây được cắt thành miếng nhỏ, đèn cầy được xếp xung quanh, quanh thân bánh bao phủ bởi một lớp kem chocolate.
Thường Lạc cắm cây nến hình số 2 và số 0 lên chính giữa cái bánh, lấy hộp quẹt đốt lên. Sau khi tắt đèn, ánh sáng từ những ngon nến được xếp ngay ngắn là nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ, ánh nến chiếu lên khuôn mặt của mỗi người. Ngọn lửa giống như một linh hồn đang khiêu vũ trong con ngươi các nàng.
Trương Tư Di đứng ngay cạnh bàn, không kịp đợi nói "Tiện Khê, cậu mau cầu nguyện đi!"
Cố Tiện Khê ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng qua ba người nói "Vậy tớ cầu nguyện đây." Hai tay đan lại.
Từ Nhã Khiết không kiên nhẫn thúc giục "Mau mau mau, nước miếng của tớ sắp chảy xuống rồi nè." Vừa nói cổ họng còn phối hợp nuốt một cái.
Nếu các nàng cũng đã nói như vậy, Cố Tiện Khê cũng không tiện trì hoãn nữa. Tối hôm nay mặc dù không có Ôn Liễm mặc dù không có tới nhưng ít nhất vẫn còn có ba người họ, mình cũng không coi là cô độc.
Nhắm hai mắt lại, hai tay nắm lại đặt lên ngực, trong lòng lặng lẽ đưa ra một cái nguyện vọng. Sau khi cầu nguyện xong, nàng mở mắt ra, mỉm cười nói "Được rồi, chúng ta thổi nến đi."
"Tiện Khê cậu ước gì thế?" Trương Tư Di tò mò hỏi.
"Cái này..." Cố Tiện Khê đảo mắt, không muốn nói ra ước nguyện của mình.
"Nè nè, chuyện này không thể tiết lộ được đâu." Từ Nhã Khiết không kiên nhẫn khoát khoát tay. Cố Tiện Khê phụ họa gật đầu một cái.
Trương Tư Di xì một tiếng, hậm hực quay đi.
Bốn người đồng tâm hiệp lực thổi nến, trong phòng ngủ lần nữa được đèn điện chiếu sáng, Cố Tiện Khê bước tới cắt bánh sinh nhật. Dao nhựa cắt bánh từ tâm đi ra, mang theo một lớp kem. Một khối bánh ngọt vô thanh vô tức liền bị chia làm hai nửa. Bất ngờ có tiếng gõ cửa, cắt ngang hành động thay đổi góc độ cắt bánh của Cố Tiện Khê.
Từ Nhã Khiết nghe tiếng động hướng ra cửa hỏi "Ai vậy?"
Người bên ngoài còn chưa có đáp lời, Cố Tiện Khê vội vội vàng vàng nhét dao cắt bánh vào tay Thường Lạc nói "Lạc Lạc cắt bánh đi, tớ ra mở cửa."
Mở cửa ra, Cố Tiện Khê nhìn người đang đứng mừng rỡ nói "Em rốt cuộc cũng tới!"
Ôn Liễm đầu đầy mồ hôi, sau lưng áo hoàn toàn ướt đẫm, cũng không để ý mồ hôi đang tùy ý chảy xuống mang theo áy náy nói "Học tỷ, em tới trễ." Trên tay cô có cầm một quyển sổ bằng da đã được ký tên. Thời gian quá gấp cho nên chưa kịp gói lại đã chạy tới đây, nhưng vẫn tới trễ.
Trong phòng ngủ, Từ Nhã Khiết dùng ngón tay quết một chút kem lên trét vào trên mặt Thường Lạc, bị Thường Lạc liếc một cái...
"Chúc học tỷ sinh nhật vui vẻ!" Ôn Liễm vừa định đưa quyển sổ trong tay ra lại bị Cố Tiện Khê bỉu môi nói "Không có câu chút nào khác sao? Hôm nay có nhiều người chúc chị như vậy lắm rồi." Câu sinh nhật vui vẻ này nàng nghe cả ngày hôm nay lỗ tai cũng sắp kết kén rồi.
Ôn Liễm đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó trong đầu lanh lẹ nảy ra một ý, cười nói "Vậy thì chúc học tỷ vĩnh viễn mười tám tuổi đi!" Vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn xinh đẹp, vĩnh viễn mười tám tuổi. Có cô gái nào không hy vọng điều này.
Cố Tiện Khê cười rạng rỡ nói "Cám ơn niên muội nha." Chú ý tới quyển sổ cô đang cầm trên tay hỏi "Đây là?"
"Đây là món quà sinh nhật em muốn tặng..."
"Tiện Khê, tránh ra!" Ôn Liễm còn chưa nói hết, sau lưng Cố Tiện Khê liền truyền tới tiếng hô to. Cố Tiện Khê quay lại nhìn chỉ thấy trên mặt Từ Nhã Khiết đều là kem đang hốt hoảng từ phòng ngủ vọt ra, Thường Lạc cầm nửa cái bánh đuổi sát phía sau không buông tha hô "Từ! Nhã! Khiết! Cậu đứng lại cho tôi!" trên má nàng có in lớp kem hình năm dấu tay, hiển nhiên đây là tác phẩm của Từ Nhã Khiết rồi. Trừ nàng ra, không có ai trong phòng ngủ dám làm ra loại chuyện này với Thường Lạc.
Cố Tiện Khê vội vàng nghiêng người né tránh, tránh cho các nàng lại vạ lây người vô tội. Ôn Liễm còn ngây tại chỗ không biết phát sinh cái gì. Bởi vì Ôn Liễm chận ở cửa, Từ Nhã Khiết không thể chạy ra ngoài, mới vừa đẩy Ôn Liễm ra liền bị Thường Lạc bắt được, một khối bánh ngọt thẳng tắp đập lên mặt nàng.
Ôn Liễm bất ngờ không kịp đề phòng cũng bị dính kem, có một ít văng trúng xung quanh mắt, cô không thể không lấy tay lau.
Cái dĩa đầy kem từ trên mặt Từ Nhã Khiết rơi xuống, gương mặt của nàng cơ hồ được phủ lớp kem chỗ dày chỗ mỏng, chỉ còn thấy được hai con mắt, quần áo cũng dơ luôn. Trương Tư Di đứng phía sau Tức cười hình dáng trêu chọc Thường Lạc của nàng, ha ha cười to. Từ Nhã Khiết giơ tay lên sờ sờ mặt, lấy hết kem trên mặt xuống nắm vào lòng bàn tay, nàng mắng nhiếc xong liền liền đem bàn tay dính đầy kem vỗ một cái lên mặt Thường Lạc.
Cố Tiện Khê thấy tình hình không ổn, từ trong phòng lách ra cửa, đẩy Ôn Liễm đang lau mặt ra ngoài nói "Chạy mau chạy mau!"
Ôn Liễm vẫn không hiểu lắm hỏi "Sao vậy học tỷ?"
"Các nàng muốn đánh nhau." Cố Tiện Khê kéo tay cô, chạy tới chỗ cầu thang, khoa trương nói: "Chúng ta chuồn trước đi, mắc công sẽ bị vạ lây đó."
Ôn Liễm không quá hiểu rõ chuyện trong phòng ngủ học tỷ, cái hiểu cái không gật đầu một cái. Quay người lại nhìn ba người đang đứng ở cửa đã bưng tới toàn bộ bánh ngọt, chuẩn bị lao vào trét kem lên mặt lẫn nhau.
Cố Tiện Khê dẫn Ôn Liễm lên trên sân thượng, ở đây không có ai. Nàng tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, lấy khăn giấy ra lau rồi kéo Ôn Liễm ngồi xuống.
Bầu trời đầy sao, bao la không giới hạn. Trời đêm trong xanh huyền ảo được tô điểm bởi các vì tinh tú chớp tắt chớp tắt. Trên tầng cao nhất tòa nhà đối diện có một bạn học đi tới đi lui ngoài hành lang, không hề chú ý tới có hai người trên sân thượng đối diện, đây quả là một địa điểm ước hẹn tuyệt vời.
Cố Tiện Khê lấy một tờ khăn giấy ra, nói với Ôn Liễm "Chị giúp em lau sạch kem."
Không đợi Ôn Liễm đáp ứng, nàng liền nâng càm Ôn Liễm lên, dùng khăn giấy ôn nhu lau mặt cho cô. Từ trán, đến mí mắt, rồi đến môi, cơ hồ mỗi một chỗ trên mặt đều được nàng cẩn thận lau qua.
"Cám ơn ~" Cố Tiện Khê hôm nay nhận được rất nhiều cuộc điện thoại chúc mừng, vừa nghe đến mấy chữ 'Sinh nhật vui vẻ' này, phản xạ có điều kiện liền nói cám ơn. Chờ nàng nghe ra thanh âm là của Tân Niên trưởng, có chút kinh ngạc, lâu rồi không có nghe thanh âm của niên trưởng nàng cũng thiếu chút nữa không nghe ra. Sợ nghe lầm, lại xác nhận một chút "Là niên trưởng sao?"
"Là anh." Tân Niên trưởng trêu ghẹo Cố Tiện Khê "Sao vậy? Mới không gặp nhau một thời gian mà Tiện Khê đã quên mất anh rồi sao?"
"Làm gì có." Cố Tiện Khê cười gượng, thuận miệng tìm một cái cớ dời đề tài, lại hỏi "Niên trưởng không phải đi tỉnh J sao? Trở về lúc nào?"
Trong điện thoại di động thanh âm niên trưởng dừng lại một khắc "Anh về lâu rồi, chẳng qua là Tiện Khê không có tới hội đoàn nên không biết mà thôi..."
Cái này có chút lúng túng, Cố Tiện Khê suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ được lí do thoái thác "Gần đây em có chút bận bịu, sắp phải đi thực tập rồi cho nên cũng không có ghé qua hội đoàn."
Thực tế thì trước kia Cố Tiện Khê cũng không thường tới hội đoàn, chẳng qua là đoạn thời gian trước nàng có dụ Ôn Liễm vào trong hội đoàn, vì phải có trách nhiệm với Ôn Liễm nên mới đi thường xuyên đi. Từ lần đi thải phong bị thương sau đó xuất viện thì nàng cũng không có ghé qua.
"Mấy ngày trước Hội trưởng cằn nhằn anh mãi, nói học kỳ này không thấy mặt mũi em đâu."
Đôi mi thanh tú Cố Tiện Khê nhíu một cái "À... chừng nào rãnh thì em nhất định sẽ đi, sẵn tiện trình diện với hội trưởng luôn..."
"Tốt lắm, chừng nào em tới hội đoàn nói một tiếng với anh, anh đi với em."
Cố Tiện Khê ở đầu bên này nhẹ nhàng ừ một tiếng, không rõ đáp ứng hay là cự tuyệt nữa.
Tân Niên trưởng không biết là khi hắn không có ở đây thì có rất nhiều chuyện đã xảy ra làm thay đổi cuộc sống này. Sau một hồi yên lặng, Tân Niên trưởng do dự một chút hỏi "Lần đi thải phong đó em bị lạc đường, chân bị thương, bây giờ đã ổn chưa?"
Cố Tiện Khê nhích nhích cái chân bị thương đã khỏi hẳn nói "Đã tốt hơn rồi, niên trưởng không cần lo lắng."
Tân Niên trưởng hối tiếc không thôi "Nếu sớm biết sẽ có chuyện thì anh đã quay về đi chung với em rồi, như vậy em sẽ không bị thương..."
"Mọi chuyện cũng đã qua rồi." Cố Tiện Khê không nghĩ sẽ nói về chuyện bị thương lần này cho hắn nghe, cắt lời hắn.
"Anh có nhờ Hội trưởng mua hoa đưa cho em, em có nhận được không?..."
"Có."
"Tấm thiệp ở trong đó... em xem qua chưa?"
Cố Tiện Khê tiên hạ thủ vi cường hỏi ngược lại "Tấm thiệp gì?"
"..." Tân Niên trưởng miễn cưỡng cười một tiếng nói "Không, không có gì."
Vòng vo nửa ngày, Tân Niên trưởng khẩn trương tay nắm quả đấm, thở một hơi thật dài mời Cố Tiện Khê "Vậy bây giờ Tiện Khê có rãnh rỗi không, có thể ra ngoài một chút không? Anh có chuyện muốn nói với em." Nguyên một đám anh em sau lưng hắn đang khích lệ.
Lời còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ sau lưng Cố Tiện Khê đột nhiên bị mở ra, Từ Nhã Khiết hấp tấp từ bên trong xông ra "Tiện Khê, nói chuyện gì mà lâu thế, chúng ta mau cắt bánh kem thôi!" Giọng lớn như vậy, không cần Cố Tiện Khê chuyển đạt, Tân Niên trưởng bên kia liền có thể nghe thấy.
Cố Tiện Khê một bên đáp ứng nàng một bên nói với Tân Niên trưởng "Niên trưởng, bây giờ em có chút việc, sau này rãnh rỗi sẽ trò chuyện tiếp."
Tân Niên trưởng lần nữa bị đả kích, qua hồi lâu mới đáp ứng "...Được." Hắn đã chuẩn bị lời tỏ tình rất lâu lại bị hủy bỏ.
Ngay lúc Cố Tiện Khê đang chuẩn bị cúp điện thoại, hắn lại đột nhiên nói "Gần đây hội đoàn lại muốn đi ra ngoài thải phong, em muốn đi không? Anh có thể bảo vệ em."
Cố Tiện Khê bây giờ vừa nghe đến hai chữ thải phong có chút sợ hãi, nếu như lúc ấy không có Ôn Liễm cứu nàng, phỏng đoán nàng đã chết ở trong núi, quả quyết cự tuyệt "Không không, niên trưởng cứ đi đi, em không đi đâu..." Trong lúc vô tình, lại cho Tân Niên trưởng một kích trí mạng.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Tiện Khê mở thông tin cuộc gọi của Ôn Liễm ra xem, ngoài trừ sáng sớm có gọi cho nàng một cuộc thì cả ngày hôm nay nàng hoàn toàn không có một chút tin tức gì về em ấy, không phải là xảy ra chuyện gì chứ? Hoặc là em ấy đã quên sinh nhật của nàng?
Cố Tiện Khê tình nguyện Ôn Liễm quên sinh nhật của nàng cũng không hy vọng cô xảy ra chuyện gì.
Từ Nhã Khiết đẩy Cố Tiện Khê vào trong phòng ngủ, dùng giọng khẳng định nói với Cố Tiện Khê "Tiện Khê, cậu cũng đừng đợi thêm tiểu học muội đó nữa, trễ như vậy còn chưa tới, nhất định là không tới đâu. Cậu mau vào nhanh đi, đừng chờ em ấy nữa."
Cố Tiện Khê từ chối cho ý kiến đi vào phòng ngủ, ăn thêm chút gì đó rồi chuẩn bị cắt bánh kem. Bánh matcha trái cây, trên lớp kem có phủ một lớp mứt cam, đủ loại trái cây được cắt thành miếng nhỏ, đèn cầy được xếp xung quanh, quanh thân bánh bao phủ bởi một lớp kem chocolate.
Thường Lạc cắm cây nến hình số 2 và số 0 lên chính giữa cái bánh, lấy hộp quẹt đốt lên. Sau khi tắt đèn, ánh sáng từ những ngon nến được xếp ngay ngắn là nguồn sáng duy nhất trong phòng ngủ, ánh nến chiếu lên khuôn mặt của mỗi người. Ngọn lửa giống như một linh hồn đang khiêu vũ trong con ngươi các nàng.
Trương Tư Di đứng ngay cạnh bàn, không kịp đợi nói "Tiện Khê, cậu mau cầu nguyện đi!"
Cố Tiện Khê ngẩng đầu lên, ánh mắt quét một vòng qua ba người nói "Vậy tớ cầu nguyện đây." Hai tay đan lại.
Từ Nhã Khiết không kiên nhẫn thúc giục "Mau mau mau, nước miếng của tớ sắp chảy xuống rồi nè." Vừa nói cổ họng còn phối hợp nuốt một cái.
Nếu các nàng cũng đã nói như vậy, Cố Tiện Khê cũng không tiện trì hoãn nữa. Tối hôm nay mặc dù không có Ôn Liễm mặc dù không có tới nhưng ít nhất vẫn còn có ba người họ, mình cũng không coi là cô độc.
Nhắm hai mắt lại, hai tay nắm lại đặt lên ngực, trong lòng lặng lẽ đưa ra một cái nguyện vọng. Sau khi cầu nguyện xong, nàng mở mắt ra, mỉm cười nói "Được rồi, chúng ta thổi nến đi."
"Tiện Khê cậu ước gì thế?" Trương Tư Di tò mò hỏi.
"Cái này..." Cố Tiện Khê đảo mắt, không muốn nói ra ước nguyện của mình.
"Nè nè, chuyện này không thể tiết lộ được đâu." Từ Nhã Khiết không kiên nhẫn khoát khoát tay. Cố Tiện Khê phụ họa gật đầu một cái.
Trương Tư Di xì một tiếng, hậm hực quay đi.
Bốn người đồng tâm hiệp lực thổi nến, trong phòng ngủ lần nữa được đèn điện chiếu sáng, Cố Tiện Khê bước tới cắt bánh sinh nhật. Dao nhựa cắt bánh từ tâm đi ra, mang theo một lớp kem. Một khối bánh ngọt vô thanh vô tức liền bị chia làm hai nửa. Bất ngờ có tiếng gõ cửa, cắt ngang hành động thay đổi góc độ cắt bánh của Cố Tiện Khê.
Từ Nhã Khiết nghe tiếng động hướng ra cửa hỏi "Ai vậy?"
Người bên ngoài còn chưa có đáp lời, Cố Tiện Khê vội vội vàng vàng nhét dao cắt bánh vào tay Thường Lạc nói "Lạc Lạc cắt bánh đi, tớ ra mở cửa."
Mở cửa ra, Cố Tiện Khê nhìn người đang đứng mừng rỡ nói "Em rốt cuộc cũng tới!"
Ôn Liễm đầu đầy mồ hôi, sau lưng áo hoàn toàn ướt đẫm, cũng không để ý mồ hôi đang tùy ý chảy xuống mang theo áy náy nói "Học tỷ, em tới trễ." Trên tay cô có cầm một quyển sổ bằng da đã được ký tên. Thời gian quá gấp cho nên chưa kịp gói lại đã chạy tới đây, nhưng vẫn tới trễ.
Trong phòng ngủ, Từ Nhã Khiết dùng ngón tay quết một chút kem lên trét vào trên mặt Thường Lạc, bị Thường Lạc liếc một cái...
"Chúc học tỷ sinh nhật vui vẻ!" Ôn Liễm vừa định đưa quyển sổ trong tay ra lại bị Cố Tiện Khê bỉu môi nói "Không có câu chút nào khác sao? Hôm nay có nhiều người chúc chị như vậy lắm rồi." Câu sinh nhật vui vẻ này nàng nghe cả ngày hôm nay lỗ tai cũng sắp kết kén rồi.
Ôn Liễm đầu tiên là sững sốt một chút, sau đó trong đầu lanh lẹ nảy ra một ý, cười nói "Vậy thì chúc học tỷ vĩnh viễn mười tám tuổi đi!" Vĩnh viễn trẻ trung, vĩnh viễn xinh đẹp, vĩnh viễn mười tám tuổi. Có cô gái nào không hy vọng điều này.
Cố Tiện Khê cười rạng rỡ nói "Cám ơn niên muội nha." Chú ý tới quyển sổ cô đang cầm trên tay hỏi "Đây là?"
"Đây là món quà sinh nhật em muốn tặng..."
"Tiện Khê, tránh ra!" Ôn Liễm còn chưa nói hết, sau lưng Cố Tiện Khê liền truyền tới tiếng hô to. Cố Tiện Khê quay lại nhìn chỉ thấy trên mặt Từ Nhã Khiết đều là kem đang hốt hoảng từ phòng ngủ vọt ra, Thường Lạc cầm nửa cái bánh đuổi sát phía sau không buông tha hô "Từ! Nhã! Khiết! Cậu đứng lại cho tôi!" trên má nàng có in lớp kem hình năm dấu tay, hiển nhiên đây là tác phẩm của Từ Nhã Khiết rồi. Trừ nàng ra, không có ai trong phòng ngủ dám làm ra loại chuyện này với Thường Lạc.
Cố Tiện Khê vội vàng nghiêng người né tránh, tránh cho các nàng lại vạ lây người vô tội. Ôn Liễm còn ngây tại chỗ không biết phát sinh cái gì. Bởi vì Ôn Liễm chận ở cửa, Từ Nhã Khiết không thể chạy ra ngoài, mới vừa đẩy Ôn Liễm ra liền bị Thường Lạc bắt được, một khối bánh ngọt thẳng tắp đập lên mặt nàng.
Ôn Liễm bất ngờ không kịp đề phòng cũng bị dính kem, có một ít văng trúng xung quanh mắt, cô không thể không lấy tay lau.
Cái dĩa đầy kem từ trên mặt Từ Nhã Khiết rơi xuống, gương mặt của nàng cơ hồ được phủ lớp kem chỗ dày chỗ mỏng, chỉ còn thấy được hai con mắt, quần áo cũng dơ luôn. Trương Tư Di đứng phía sau Tức cười hình dáng trêu chọc Thường Lạc của nàng, ha ha cười to. Từ Nhã Khiết giơ tay lên sờ sờ mặt, lấy hết kem trên mặt xuống nắm vào lòng bàn tay, nàng mắng nhiếc xong liền liền đem bàn tay dính đầy kem vỗ một cái lên mặt Thường Lạc.
Cố Tiện Khê thấy tình hình không ổn, từ trong phòng lách ra cửa, đẩy Ôn Liễm đang lau mặt ra ngoài nói "Chạy mau chạy mau!"
Ôn Liễm vẫn không hiểu lắm hỏi "Sao vậy học tỷ?"
"Các nàng muốn đánh nhau." Cố Tiện Khê kéo tay cô, chạy tới chỗ cầu thang, khoa trương nói: "Chúng ta chuồn trước đi, mắc công sẽ bị vạ lây đó."
Ôn Liễm không quá hiểu rõ chuyện trong phòng ngủ học tỷ, cái hiểu cái không gật đầu một cái. Quay người lại nhìn ba người đang đứng ở cửa đã bưng tới toàn bộ bánh ngọt, chuẩn bị lao vào trét kem lên mặt lẫn nhau.
Cố Tiện Khê dẫn Ôn Liễm lên trên sân thượng, ở đây không có ai. Nàng tìm một chỗ tương đối sạch sẽ, lấy khăn giấy ra lau rồi kéo Ôn Liễm ngồi xuống.
Bầu trời đầy sao, bao la không giới hạn. Trời đêm trong xanh huyền ảo được tô điểm bởi các vì tinh tú chớp tắt chớp tắt. Trên tầng cao nhất tòa nhà đối diện có một bạn học đi tới đi lui ngoài hành lang, không hề chú ý tới có hai người trên sân thượng đối diện, đây quả là một địa điểm ước hẹn tuyệt vời.
Cố Tiện Khê lấy một tờ khăn giấy ra, nói với Ôn Liễm "Chị giúp em lau sạch kem."
Không đợi Ôn Liễm đáp ứng, nàng liền nâng càm Ôn Liễm lên, dùng khăn giấy ôn nhu lau mặt cho cô. Từ trán, đến mí mắt, rồi đến môi, cơ hồ mỗi một chỗ trên mặt đều được nàng cẩn thận lau qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.