Gửi Tới Học Tỷ Thân Ái Của Tôi
Chương 33: Nói bóng nói gió
Dịch Lâm An
16/08/2017
“Nói chuyện gì?” Cố mẹ nghe vậy ngẩng đầu lên hỏi, bà đã sớm quên mất chuyện ngày đó trong phòng bệnh.
Cố Tiện Khê chỉ ghế sa lon phòng khách đề nghị “Nếu không chúng ta ngồi đợi ba trở lại, thuận tiện con có chuyện muốn nói với mẹ.” Cố mẹ do dự một chút, gật đầu. Cố Tiện Khê kéo bà ngồi xuống trên ghế sa lon. Buổi tối ngày hôm đó, Cố Hoa Huy cũng không trở về, hai mẹ con ngồi ở phòng khách chuyện gần một đêm. Cũng không biết Cố Tiện Khê nói gì với Cố mẹ, tư tưởng ẩn giấu ở đáy lòng Cố mẹ đã thành thói quen khó sửa nhưng ít nhiều gì bà cũng được khai thông một tý.
Mặc dù chưa có hoàn toàn thay đổi nhưng những lời khuyên nhủ vừa rồi cũng giúp Cố mẹ không quá lưu ý tới chuyện của Cố ba. Cố Tiện Khê cũng không biết mình làm như vậy có chính xác hay không nhưng nàng thật sự không muốn Cố mẹ cứ mù quáng trong chuyện tình cảm.
Nếu có một ngày Cố ba làm chuyện tổn thương Cố mẹ thì chuyện đó sẽ mang đến đả kích rất lớn cho nàng. Cho dù đây chỉ là một giả thiết, Cố Tiện Khê cũng phải lo trước tính sau.
Thời gian nghỉ luôn luôn trôi qua rất nhanh nghỉ hè cũng vậy, nghỉ đông cũng thế. Bởi vì có Cố Tiện Khê giúp đỡ nê Ôn Liễm rất thuận lợi vượt qua kỳ thi tiếng Anh, còn những môn khác cô dễ dàng vượt qua, vì thế cô cũng như nhiều người không cần về trường trước thời hạn năm ngày để thi lại.
Dù có thêm năm ngày nghỉ thì cô cũng cảm thấy không đủ. Mùa xuân trôi qua nhanh như chớp, tiếp theo chính là phải tới trường rồi. Ôn Liễm còn không cảm thấy vui chơi đủ vậy mà lại tới ngày phải đi học rồi, nghĩ tới liền cảm thấy không vui.
Hồi tưởng lại toàn bộ kỳ nghỉ đông hình như cô không có làm gì hết. Cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn không thì đi chúc tết người thân nhận lì xì, thật có chút không cam lòng, Ôn Liễm một bên dọn dẹp đồ một bên trề môi không ngừng than phiền.
Ôn mẹ cầm tới một cái túi nhỏ đựng vài món đặc sản “Con mang theo cái này đi, hôm nay mẹ cố ý ra ngoài mua đó.”
Ôn Liễm ngẩng đầu nhìn bỉu môi nói “Mẹ, con đâu có ăn những thứ này, mẹ đi mua làm gì?”
Ôn mẹ nhét cái túi đó vào trong rương hành lý của Ôn Liễm nói: “Con không ăn, có thể cho các bạn học của con ăn, con đối xử với bọn họ tốt một chút bọn họ sẽ không làm khó con a. Con bây giờ ở ngoài một mình, nếu họ khi dễ con thì ba mẹ cũng không giúp con được, cho nên con chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Ôn Liễm nghe Ôn mẹ nói mà cổ họng nghẹn lại, gật đầu, gượng cười nói “Con lớn như vậy các nàng sao dám khi dễ con.”
Ôn mẹ thở dài một cái, vừa giúp Ôn Liễm thu dọn đồ đạc vừa nói “Con sống xa gia đình nên mẹ không yên tâm a.”
Ôn Liễm nhếch miệng gật đầu một cái, ậm ừ nói “Con biết.” Khi cô xếp quần áo vào trong rương hành lý bất ngờ để lộ vết thương rắn cắn trên cánh tay cho Ôn mẹ thấy.
Mặc dù lúc về nhà mẹ cũng biết cô ở trường học bị thương, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay bóng loáng ấy trong lòng mơ hồ nhói đau.
Bà không khỏi lo lắng dặn dò “Sau khi quay về trường đừng có đùa nghịch với dao kéo nữa, không cẩn thận lại bị thương.”Ôn Liễm không nghĩ tới Ôn mẹ sẽ đề cập tới chuyện này, sờ vết sẹo trên tay, cho dù vết thương đã sớm khép lại, nhưng vết sẹo khó mà biến mất.
Ôn ba Ôn mẹ không biết cô chưa có bắt đầu thí nghiệm động vật, cũng không biết tình hình ở trường y khoa dĩ nhiên là tin tưởng lời của cô rồi, chẳng qua là khi nhắc lại đều trách Ôn Liễm không cẩn thận.
Ôn Liễm lơ đễnh nói “Con biết, lần đó chẳng qua là không chú ý mà thôi.” Trong lòng yên lặng oán thầm đạo “Bị rắn cắn một lần là đủ rồi, chẳng lẽ cô sẽ bị cắn nữa sao?”
Ôn mẹ thấy máy chụp hình còn đặt ở trên bàn nói “Máy chụp hình cũng phải nhớ mang theo, nếu để quên, mẹ sẽ không gửi tới cho con đâu.”
Máy chụp hình này không phải là máy Ôn Liễm đã dùng mà là máy mới mua mấy ngày trước.
Lúc Ôn Liễm cố gắng gửi hình cho tạp chí xã, người tạp chí xã dần dần hài lòng Ôn Liễm, khi cần hình ảnh của vùng nào có lúc sẽ gởi điện thư nhờ Ôn Liễm tìm kiếm. Ôn Liễm chỉ chờ cơ hội như vậy nên đối với chuyện tạp chí xã cần hình chẳng khác gì cầu được ước thấy. Nhưng yêu cầu chất lượng hình ảnh càng ngày càng cao, Ôn Liễm bất đắc dĩ phải thay đổi máy chụp hình, đem máy chụp hình cũ đổi thành máy ảnh SLR.
Thật ra thì Ôn Liễm đã sớm muốn đổi máy chụp hình nhưng lại muốn dựa vào cố gắng của bản thân để mua. Nhưng giá của một cái máy ảnh SLR hơn mười ngàn, nếu chỉ dựa vào số tiền Ôn Liễm tự kiếm còn không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể mua được. Hơn nữa lại cần gấp, cô đành phải cầu cứu Ôn ba. May là cô đã kiếm được một ít nên chỉ cần Ôn ba bù thêm một chút là đủ.
Nếu Ôn mẹ không nói, Ôn Liễm thật sự quên mất. Đi tới tắt máy máy chụp hình cất vào túi xách, hi hi ha ha nói “Mẹ, sau khi con về trường thì mẹ ở nhà cũng phải tự chiếu cố bản thân, không nên động một chút là cãi nhau với ba...”
“Không cần con nói, mẹ là người lớn đương nhiên biết phải làm gì.” Ôn mẹ nhẹ nhàng vỗ vai cô “Mau chóng sắp xếp đồ đạc đi, ba con đang chờ con ở ngoài đấy.”
Ôn Liễm gật đầu, nhanh tay thu dọn đồ đạc. Lần này Ôn ba phải đi thành phố A làm một chút chuyện nên thuận tiện chở Ôn Liễm về trường đại học.
Ôn ba và Ôn Liễm tính cách đều trầm mặc ít nói, hai cha con cô khi ở xe cơ hồ không có tán gẫu với nhau. Lúc đưa Ôn Liễm đến trường học, Ôn ba mới dặn dò Ôn Liễm một vài câu “Ở trường học phải ăn no mặc ấm, không có tiền liền gọi điện thoại cho ba, ba chuyển tiền cho.”
Ôn Liễm chờ ôn ba lên xe đóng cửa lại, xách hành lý rồi dặn dò Ôn ba “Ba, ba lái xe cũng phải cẩn thận một chút.” Ôn ba tỏ ý hiểu rồi liền khởi động xe rời đi. Ôn Liễm đưa mắt nhìn Ôn ba lái xe ra khỏi cổng trường sau đó xoay người đi vào trường học.
Hồng Mạn Văn mới vừa bước xuống trạm xe buýt trước cổng trường, xe buýt lập tức đóng cửa lại, nhanh chóng lăn bánh để lại Hồng Mạn Văn cùng một làn khí thải.
Hồng Mạn Văn hít phải không khí đầy mùi xăng liền muốn ói, vội vàng che miệng mũi lại mắng “Chạy gì như ăn cướp thế. Chờ tôi có tiền, liền tự mua xe, mới không cần ngồi cái loại xe ô nhiễm môi trường này nữa.”Vừa định vào trường liền nhìn thấy Ôn Liễm bước xuống xe hơi, bởi vì khoảng cách hơi xa nên nàng không có thấy rõ chủng loại xe, bất quá nhìn bên ngoài thôi là thấy giá trị của nó không phải nhỏ, ít nhất cũng khoảng mấy triệu. Nàng đã nói Ôn Liễm là con nhà giàu mà, nếu không làm sao có thể mới năm nhất đã mua được máy vi tính. Lúc đó trái tim nàng như bị kích thích, tự ti trong lòng suýt nữa khiến bản thân không khống chế được kích động.
Không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt nàng lập tức liền ảm đạm xuống, lại nhìn thấy bóng lưng Ôn Liễm đã đi xa trong lòng liền dâng lên nồng nặc đố kỵ. Dựa vào cái gì cô ta có cuộc sống tốt như vậy mà mình chỉ có thể chen chúc đi xe buýt hôi hám kia...
Đến khi Hồng Mạn Văn đi tới phòng ngủ, Ôn Liễm đang chia sẻ đặc sản mẹ nàng mua cho Lâm Tuyết Tuệ, thấy Hồng Mạn Văn tới ra hiệu quà vặt để ở trên bàn mặt mày vui vẻ chào đón hỏi: “Mạn Văn, có muốn ăn một chút hay không? Tôi đặc biệt mang từ nhà lên đó.”
Hồng Mạn Văn một chút mặt mũi cũng không cho, xoay người tránh Ôn Liễm nói “Không muốn.” Thật may Cao Tĩnh Kỳ còn chưa tới, nếu không lấy thái độ đối đãi như vậy của nàng thì sẽ lại nảy sinh cãi cọ.
Ôn Liễm sờ sờ mặt cảm thấy khó hiểu. Bất quá sớm đã thành thói quen thái độ của nàng đối với mình, không có để ở trong lòng. Cùng Lâm Tuyết Tuệ nói một tiếng, quà vặt để lại một ít cho Cao Tĩnh Kỳ, phần còn lại đưa qua cho Cố Tiện Khê.
Lúc đó trong phòng ngủ Cố Tiện Khê chỉ có nàng và Từ Nhã Khiết, cô chia đặc sản cho Từ Nhã Khiết nhiều hơn, Từ Nhã Khiết vui vẻ khen Ôn Liễm hiểu chuyện.
Cố Tiện Khê mời Ôn Liễm ngồi xuống ghế, rót ly nước cho cô, sau đó bản thân thì thu dọn đồ đạc Ôn Liễm đổ thừa tâm trạng buồn chán nên muốn giúp Cố Tiện Khê thu thập đồ đạc, Cố Tiện Khê lại không chịu. Không còn cách nào, thấy trên bàn Cố Tiện Khê để một chồng sách, nói một tiếng với nàng liền cầm lên lật xem.
Ôn Liễm lật hai trang phát hiện đây là một quyển tiểu thuyết, văn phong cũng không tệ liền bắt đầu đọc từ trang thư nhất. Tốc độ đọc sách của cô rất nhanh, nhanh như gió, đến khi Cố Tiện Khê dọn dẹp xong hết cô cũng đọc được nửa cuốn rồi.
Bây giờ Ôn Liễm tràn đầy nghi ngờ, cố ý lật tới mấy trang cuối sau đó xác nhận giới tính nhân vật chính. Kinh hãi khi phát hiện đây là tiểu thuyết đam mỹ, thảo nào nãy giờ cô cảm thấy kỳ quái sao nam phối lại có nhiều đất diễn như vậy, không ngờ khi xem kết cục thì nam phối lại cùng một chỗ với nam chủ. Và càng làm cô kinh ngạc chính là sách này đặt trên bàn của học tỷ, vậy học tỷ là đang xem loại sách này sao?!!!
Biểu tình trên mặt Ôn Liễm có chút quái dị, có mấy phần muốn cười lại ráng nhịn lên tiếng hỏi “Học tỷ chị xem tiểu thuyết đam mỹ sao?”
Cố Tiện Khê không hiểu lời cô, hỏi “Cái gì là tiểu thuyết đam mỹ?”
Ôn Liễm giơ quyển sách trong tay lên lắc lắc “Chính là quyển sách này.”
Cố Tiện Khê nhín chút thời giờ nhìn sách trên tay Ôn Liễm “Nga, đó không phải là sách của chị. Đó là sách Tư Di mượn từ thư viện, nàng rất thích thể loại này, có gì không?”
Nguyên lai không phải sách của học tỷ, Ôn Liễm có chút thất vọng, nói “Không có gì, chính là quyển tiểu thuyết này nói về...” Lời còn chưa nói hết liền bị Từ Nhã Khiết cắt đứt “Tiện Khê, cậu không biết cái gì gọi là tiểu thuyết đam mỹ sao?”
Cố Tiện Khê đem đồ đạc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp lại, ngừng lại thở lấy hơi, nói “Không biết.”
Từ Nhã Khiết miệng mồm lanh lợi líu ríu nói “Thua thiệt cậu chung phòng với Tư Di lâu như vậy, cậu lại không quan tâm tới bạn cùng phòng, ngay cả nàng là hủ nữ cũng không biết.”
Cố Tiện Khê lại hỏi “Hủ nữ là cái gì?”
Từ Nhã Khiết và Ôn Liễm đồng loạt không nói thành lời “...”
Cuối cùng vẫn do Ôn Liễm giải thích “Tiểu thuyết đam mỹ chính là tình yêu giữa con trai với con trai.”
Cố Tiện Khê kinh ngạc hỏi “Nam sinh có thể chung một chỗ với nhau sao?!!”
Trong lòng Ôn Liễm run lên đáp “Đúng vậy, học tỷ không biết loại chuyện đồng tính luyến ái sao? Hay là...” Ra vẻ nghiêm trọng nói bóng nói gió hỏi “Hay là học tỷ cảm thấy chán ghét đồng tính luyến ái sao?” Vì không muốn lộ tâm tư riêng, cô tiện tay lật vài trang để che giấu.
Mà Từ Nhã Khiết đem nội dung nói chuyện giữa các nàng thu hết vào trong lỗ tai, ánh mắt nhìn Ôn Liễm cũng trở nên vi diệu.
Cố Tiện Khê chỉ ghế sa lon phòng khách đề nghị “Nếu không chúng ta ngồi đợi ba trở lại, thuận tiện con có chuyện muốn nói với mẹ.” Cố mẹ do dự một chút, gật đầu. Cố Tiện Khê kéo bà ngồi xuống trên ghế sa lon. Buổi tối ngày hôm đó, Cố Hoa Huy cũng không trở về, hai mẹ con ngồi ở phòng khách chuyện gần một đêm. Cũng không biết Cố Tiện Khê nói gì với Cố mẹ, tư tưởng ẩn giấu ở đáy lòng Cố mẹ đã thành thói quen khó sửa nhưng ít nhiều gì bà cũng được khai thông một tý.
Mặc dù chưa có hoàn toàn thay đổi nhưng những lời khuyên nhủ vừa rồi cũng giúp Cố mẹ không quá lưu ý tới chuyện của Cố ba. Cố Tiện Khê cũng không biết mình làm như vậy có chính xác hay không nhưng nàng thật sự không muốn Cố mẹ cứ mù quáng trong chuyện tình cảm.
Nếu có một ngày Cố ba làm chuyện tổn thương Cố mẹ thì chuyện đó sẽ mang đến đả kích rất lớn cho nàng. Cho dù đây chỉ là một giả thiết, Cố Tiện Khê cũng phải lo trước tính sau.
Thời gian nghỉ luôn luôn trôi qua rất nhanh nghỉ hè cũng vậy, nghỉ đông cũng thế. Bởi vì có Cố Tiện Khê giúp đỡ nê Ôn Liễm rất thuận lợi vượt qua kỳ thi tiếng Anh, còn những môn khác cô dễ dàng vượt qua, vì thế cô cũng như nhiều người không cần về trường trước thời hạn năm ngày để thi lại.
Dù có thêm năm ngày nghỉ thì cô cũng cảm thấy không đủ. Mùa xuân trôi qua nhanh như chớp, tiếp theo chính là phải tới trường rồi. Ôn Liễm còn không cảm thấy vui chơi đủ vậy mà lại tới ngày phải đi học rồi, nghĩ tới liền cảm thấy không vui.
Hồi tưởng lại toàn bộ kỳ nghỉ đông hình như cô không có làm gì hết. Cả ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, còn không thì đi chúc tết người thân nhận lì xì, thật có chút không cam lòng, Ôn Liễm một bên dọn dẹp đồ một bên trề môi không ngừng than phiền.
Ôn mẹ cầm tới một cái túi nhỏ đựng vài món đặc sản “Con mang theo cái này đi, hôm nay mẹ cố ý ra ngoài mua đó.”
Ôn Liễm ngẩng đầu nhìn bỉu môi nói “Mẹ, con đâu có ăn những thứ này, mẹ đi mua làm gì?”
Ôn mẹ nhét cái túi đó vào trong rương hành lý của Ôn Liễm nói: “Con không ăn, có thể cho các bạn học của con ăn, con đối xử với bọn họ tốt một chút bọn họ sẽ không làm khó con a. Con bây giờ ở ngoài một mình, nếu họ khi dễ con thì ba mẹ cũng không giúp con được, cho nên con chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.”
Ôn Liễm nghe Ôn mẹ nói mà cổ họng nghẹn lại, gật đầu, gượng cười nói “Con lớn như vậy các nàng sao dám khi dễ con.”
Ôn mẹ thở dài một cái, vừa giúp Ôn Liễm thu dọn đồ đạc vừa nói “Con sống xa gia đình nên mẹ không yên tâm a.”
Ôn Liễm nhếch miệng gật đầu một cái, ậm ừ nói “Con biết.” Khi cô xếp quần áo vào trong rương hành lý bất ngờ để lộ vết thương rắn cắn trên cánh tay cho Ôn mẹ thấy.
Mặc dù lúc về nhà mẹ cũng biết cô ở trường học bị thương, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay bóng loáng ấy trong lòng mơ hồ nhói đau.
Bà không khỏi lo lắng dặn dò “Sau khi quay về trường đừng có đùa nghịch với dao kéo nữa, không cẩn thận lại bị thương.”Ôn Liễm không nghĩ tới Ôn mẹ sẽ đề cập tới chuyện này, sờ vết sẹo trên tay, cho dù vết thương đã sớm khép lại, nhưng vết sẹo khó mà biến mất.
Ôn ba Ôn mẹ không biết cô chưa có bắt đầu thí nghiệm động vật, cũng không biết tình hình ở trường y khoa dĩ nhiên là tin tưởng lời của cô rồi, chẳng qua là khi nhắc lại đều trách Ôn Liễm không cẩn thận.
Ôn Liễm lơ đễnh nói “Con biết, lần đó chẳng qua là không chú ý mà thôi.” Trong lòng yên lặng oán thầm đạo “Bị rắn cắn một lần là đủ rồi, chẳng lẽ cô sẽ bị cắn nữa sao?”
Ôn mẹ thấy máy chụp hình còn đặt ở trên bàn nói “Máy chụp hình cũng phải nhớ mang theo, nếu để quên, mẹ sẽ không gửi tới cho con đâu.”
Máy chụp hình này không phải là máy Ôn Liễm đã dùng mà là máy mới mua mấy ngày trước.
Lúc Ôn Liễm cố gắng gửi hình cho tạp chí xã, người tạp chí xã dần dần hài lòng Ôn Liễm, khi cần hình ảnh của vùng nào có lúc sẽ gởi điện thư nhờ Ôn Liễm tìm kiếm. Ôn Liễm chỉ chờ cơ hội như vậy nên đối với chuyện tạp chí xã cần hình chẳng khác gì cầu được ước thấy. Nhưng yêu cầu chất lượng hình ảnh càng ngày càng cao, Ôn Liễm bất đắc dĩ phải thay đổi máy chụp hình, đem máy chụp hình cũ đổi thành máy ảnh SLR.
Thật ra thì Ôn Liễm đã sớm muốn đổi máy chụp hình nhưng lại muốn dựa vào cố gắng của bản thân để mua. Nhưng giá của một cái máy ảnh SLR hơn mười ngàn, nếu chỉ dựa vào số tiền Ôn Liễm tự kiếm còn không biết phải chờ đến năm nào tháng nào mới có thể mua được. Hơn nữa lại cần gấp, cô đành phải cầu cứu Ôn ba. May là cô đã kiếm được một ít nên chỉ cần Ôn ba bù thêm một chút là đủ.
Nếu Ôn mẹ không nói, Ôn Liễm thật sự quên mất. Đi tới tắt máy máy chụp hình cất vào túi xách, hi hi ha ha nói “Mẹ, sau khi con về trường thì mẹ ở nhà cũng phải tự chiếu cố bản thân, không nên động một chút là cãi nhau với ba...”
“Không cần con nói, mẹ là người lớn đương nhiên biết phải làm gì.” Ôn mẹ nhẹ nhàng vỗ vai cô “Mau chóng sắp xếp đồ đạc đi, ba con đang chờ con ở ngoài đấy.”
Ôn Liễm gật đầu, nhanh tay thu dọn đồ đạc. Lần này Ôn ba phải đi thành phố A làm một chút chuyện nên thuận tiện chở Ôn Liễm về trường đại học.
Ôn ba và Ôn Liễm tính cách đều trầm mặc ít nói, hai cha con cô khi ở xe cơ hồ không có tán gẫu với nhau. Lúc đưa Ôn Liễm đến trường học, Ôn ba mới dặn dò Ôn Liễm một vài câu “Ở trường học phải ăn no mặc ấm, không có tiền liền gọi điện thoại cho ba, ba chuyển tiền cho.”
Ôn Liễm chờ ôn ba lên xe đóng cửa lại, xách hành lý rồi dặn dò Ôn ba “Ba, ba lái xe cũng phải cẩn thận một chút.” Ôn ba tỏ ý hiểu rồi liền khởi động xe rời đi. Ôn Liễm đưa mắt nhìn Ôn ba lái xe ra khỏi cổng trường sau đó xoay người đi vào trường học.
Hồng Mạn Văn mới vừa bước xuống trạm xe buýt trước cổng trường, xe buýt lập tức đóng cửa lại, nhanh chóng lăn bánh để lại Hồng Mạn Văn cùng một làn khí thải.
Hồng Mạn Văn hít phải không khí đầy mùi xăng liền muốn ói, vội vàng che miệng mũi lại mắng “Chạy gì như ăn cướp thế. Chờ tôi có tiền, liền tự mua xe, mới không cần ngồi cái loại xe ô nhiễm môi trường này nữa.”Vừa định vào trường liền nhìn thấy Ôn Liễm bước xuống xe hơi, bởi vì khoảng cách hơi xa nên nàng không có thấy rõ chủng loại xe, bất quá nhìn bên ngoài thôi là thấy giá trị của nó không phải nhỏ, ít nhất cũng khoảng mấy triệu. Nàng đã nói Ôn Liễm là con nhà giàu mà, nếu không làm sao có thể mới năm nhất đã mua được máy vi tính. Lúc đó trái tim nàng như bị kích thích, tự ti trong lòng suýt nữa khiến bản thân không khống chế được kích động.
Không biết suy nghĩ cái gì, ánh mắt nàng lập tức liền ảm đạm xuống, lại nhìn thấy bóng lưng Ôn Liễm đã đi xa trong lòng liền dâng lên nồng nặc đố kỵ. Dựa vào cái gì cô ta có cuộc sống tốt như vậy mà mình chỉ có thể chen chúc đi xe buýt hôi hám kia...
Đến khi Hồng Mạn Văn đi tới phòng ngủ, Ôn Liễm đang chia sẻ đặc sản mẹ nàng mua cho Lâm Tuyết Tuệ, thấy Hồng Mạn Văn tới ra hiệu quà vặt để ở trên bàn mặt mày vui vẻ chào đón hỏi: “Mạn Văn, có muốn ăn một chút hay không? Tôi đặc biệt mang từ nhà lên đó.”
Hồng Mạn Văn một chút mặt mũi cũng không cho, xoay người tránh Ôn Liễm nói “Không muốn.” Thật may Cao Tĩnh Kỳ còn chưa tới, nếu không lấy thái độ đối đãi như vậy của nàng thì sẽ lại nảy sinh cãi cọ.
Ôn Liễm sờ sờ mặt cảm thấy khó hiểu. Bất quá sớm đã thành thói quen thái độ của nàng đối với mình, không có để ở trong lòng. Cùng Lâm Tuyết Tuệ nói một tiếng, quà vặt để lại một ít cho Cao Tĩnh Kỳ, phần còn lại đưa qua cho Cố Tiện Khê.
Lúc đó trong phòng ngủ Cố Tiện Khê chỉ có nàng và Từ Nhã Khiết, cô chia đặc sản cho Từ Nhã Khiết nhiều hơn, Từ Nhã Khiết vui vẻ khen Ôn Liễm hiểu chuyện.
Cố Tiện Khê mời Ôn Liễm ngồi xuống ghế, rót ly nước cho cô, sau đó bản thân thì thu dọn đồ đạc Ôn Liễm đổ thừa tâm trạng buồn chán nên muốn giúp Cố Tiện Khê thu thập đồ đạc, Cố Tiện Khê lại không chịu. Không còn cách nào, thấy trên bàn Cố Tiện Khê để một chồng sách, nói một tiếng với nàng liền cầm lên lật xem.
Ôn Liễm lật hai trang phát hiện đây là một quyển tiểu thuyết, văn phong cũng không tệ liền bắt đầu đọc từ trang thư nhất. Tốc độ đọc sách của cô rất nhanh, nhanh như gió, đến khi Cố Tiện Khê dọn dẹp xong hết cô cũng đọc được nửa cuốn rồi.
Bây giờ Ôn Liễm tràn đầy nghi ngờ, cố ý lật tới mấy trang cuối sau đó xác nhận giới tính nhân vật chính. Kinh hãi khi phát hiện đây là tiểu thuyết đam mỹ, thảo nào nãy giờ cô cảm thấy kỳ quái sao nam phối lại có nhiều đất diễn như vậy, không ngờ khi xem kết cục thì nam phối lại cùng một chỗ với nam chủ. Và càng làm cô kinh ngạc chính là sách này đặt trên bàn của học tỷ, vậy học tỷ là đang xem loại sách này sao?!!!
Biểu tình trên mặt Ôn Liễm có chút quái dị, có mấy phần muốn cười lại ráng nhịn lên tiếng hỏi “Học tỷ chị xem tiểu thuyết đam mỹ sao?”
Cố Tiện Khê không hiểu lời cô, hỏi “Cái gì là tiểu thuyết đam mỹ?”
Ôn Liễm giơ quyển sách trong tay lên lắc lắc “Chính là quyển sách này.”
Cố Tiện Khê nhín chút thời giờ nhìn sách trên tay Ôn Liễm “Nga, đó không phải là sách của chị. Đó là sách Tư Di mượn từ thư viện, nàng rất thích thể loại này, có gì không?”
Nguyên lai không phải sách của học tỷ, Ôn Liễm có chút thất vọng, nói “Không có gì, chính là quyển tiểu thuyết này nói về...” Lời còn chưa nói hết liền bị Từ Nhã Khiết cắt đứt “Tiện Khê, cậu không biết cái gì gọi là tiểu thuyết đam mỹ sao?”
Cố Tiện Khê đem đồ đạc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp lại, ngừng lại thở lấy hơi, nói “Không biết.”
Từ Nhã Khiết miệng mồm lanh lợi líu ríu nói “Thua thiệt cậu chung phòng với Tư Di lâu như vậy, cậu lại không quan tâm tới bạn cùng phòng, ngay cả nàng là hủ nữ cũng không biết.”
Cố Tiện Khê lại hỏi “Hủ nữ là cái gì?”
Từ Nhã Khiết và Ôn Liễm đồng loạt không nói thành lời “...”
Cuối cùng vẫn do Ôn Liễm giải thích “Tiểu thuyết đam mỹ chính là tình yêu giữa con trai với con trai.”
Cố Tiện Khê kinh ngạc hỏi “Nam sinh có thể chung một chỗ với nhau sao?!!”
Trong lòng Ôn Liễm run lên đáp “Đúng vậy, học tỷ không biết loại chuyện đồng tính luyến ái sao? Hay là...” Ra vẻ nghiêm trọng nói bóng nói gió hỏi “Hay là học tỷ cảm thấy chán ghét đồng tính luyến ái sao?” Vì không muốn lộ tâm tư riêng, cô tiện tay lật vài trang để che giấu.
Mà Từ Nhã Khiết đem nội dung nói chuyện giữa các nàng thu hết vào trong lỗ tai, ánh mắt nhìn Ôn Liễm cũng trở nên vi diệu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.