Chương 12
Liuys
27/04/2024
Nguyễn Thanh Tuấn khó chịu càng dùng lực đẩy mạnh vào, sắc mặt cậu càng thêm khó coi hơn, răng đay nghiến vào nhau kiên quyết không muốn mở cửa cho anh.
Anh cáu giận buột miệng quát lớn :" Mở cửa nhanh lên thằng bệnh hoạn kia."
" Bệnh hoạn!? Cút, tao bệnh hoạn đấy thì làm sao. Đừng để phép lịch sự tối thiểu duy nhất tao dành cho mày chẳng còn. Mày cút về cho tao, tao bệnh hoạn nên mới thích mày đấy, vừa lòng mày chưa?".
Cậu nghe anh nói mà sững sờ, tim cậu dừng lại vài giây, cậu đau lòng nước mắt đọng nơi khóe mắt từ từ lăn dài trên gò má của cậu. Anh biết mình đã lỡ lời nói như vậy, anh không có ý đấy. Giờ giải thích thế nào đây, Nguyễn Thanh Tuấn chẳng thể thốt lên một lời.
Nhận ra Nguyễn Tùng Khanh đã thả lỏng, anh đẩy mạnh cửa xông vào đóng "rầm" một tiếng thật lớn, cậu hoảng hốt, loạn xạ muốn đẩy anh ra nhưng sức lực cậu có hạn, muốn đẩy anh chẳng khác nào đi đẩy một tảng đá. Nước mắt đã che đi tầm nhìn của cậu, cả hai chìm trong yên tĩnh của bóng tối, sự tĩnh lặng nhấm chìm, bủa vây cả hai cuối cùng chỉ còn âm thanh khóc nức lên của cậu khe khẽ đi vào hai tai của anh.
Cậu mệt lắm rồi, cậu lại khóc lên. Nguyễn Tùng Khanh không thể ngăn cản được cảm xúc của mình dâng lên mỗi khi đối mặt với anh, quá nhiều cảm xúc tiêu cực đang tấn công cậu trong một đêm ngắn ngủi. Cậu còn phải chịu như này đến bao lâu, cậu ngã khụy xuống nền đất lạnh giá lại cứng rắn, đầu gối cậu truyền tới cơn đau đớn, trái tim tột cùng tổn thương.
Bóng tối che đi đôi mắt của anh, anh nhẹ nhàng đưa tay ra xa tìm kiếm cậu, đừng khóc nữa anh không muốn nghe chút nào cả. Cuối cùng túm được tay áo cậu ở một góc nhà đang né tránh anh.
Bàn tay chạm phải dòng nước mắt ấm nóng ấy, lòng Nguyễn Thanh Tuấn run lên nhè nhẹ. Nhịp tim anh bỗng chốc đập nhanh, có lẽ do rượu chăng? Anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc như có ngàn con kiến bò vào ngứa ngáy, khô khan, nóng ran đang thiêu đốt cổ họng anh.
Nguyễn Tùng Khanh vùng vằng thoát khỏi sự kìm chặt của anh, anh nhất quyết không buông hai tay giữ chắc lấy khuôn mặt cậu, cả người lâng lâng, mơ hồ, thiếu thanh tỉnh.
" Buông tao ra, thằng chó cút khỏi nhà tao ngay."
Chẳng còn bất kỳ sự lịch sự nào trong câu nói ấy cả, bao nhiêu đau khổ dồn nén giờ đây phép lịch sự đã tan biến kể từ bây giờ khi cậu nói chuyện với anh.
Anh không bận tâm, im lặng chính là cách đáp lại của anh dành cho cậu, đôi mắt cố gắng nhìn được rõ trong bóng tối, hình ảnh cậu mờ nhạt trước mắt anh. Cậu thấp hơn anh một cái đầu khiến anh từ cao nhìn xuống mặc dù không thể thấy rõ nhưng anh vẫn thấy được cậu. Khóe môi anh bất giác nhếch lên chính anh cũng không hay.
Còn cậu khóc đã khiến sức lực vơi đi nửa đến cả giãy dụa cũng chẳng buồn làm. Khóc là việc của cậu, còn việc nhìn cậu khóc cảm thấy cậu khả ái là việc của anh. Một suy nghĩ quái lạ, quán đản hiện lên trong đầu anh.
Vài phút sau đó, cậu đã ngưng rơi nước mắt chỉ còn đọng lại chút thanh âm nấc lên, thứ đó lại khiến tâm anh như bị mèo cào vào ngứa ngáy.
Cậu hất văng tay Nguyễn Thanh Tuấn đang giữ chặt lấy mặt cậu ra, cả căn phòng sót lại tiếng hít thở dồn dập, đứt quãng của cả hai. Lồng ngực phập phồng, cậu siết chặt lấy bàn tay, dù móng tay chọc sâu vào lòng bàn tay nhưng cậu lại không cảm giác đau đớn.
" Sao mày còn ở đây? Không đi đi, ở lại với thằng bệnh hoạn không sợ lây à?".
Nguyễn Tùng Khanh lên giọng chất vấn, anh căng thẳng vài giây không vì một điều gì, anh cố tình đỗ lỗi cho men say đã khống chế cơ thể, bản năng và hành động của anh.
Cậu nhìn anh thật lâu không có động tĩnh gì, cậu cứ nghĩ anh sẽ trào phúng cậu nhưng không. Khi cậu buông lòng cảnh giác, mất đề phòng anh bỗng nhiên lao tới vồ vập đẩy mạnh cậu lên giường khiến chân cậu không may đập vào thành giường.
Cậu kêu khẽ lên một cách đau đớn, anh tóm lấy cổ chân cậu động tác dứt khoát hôn lên khiến trong phút chốc cậu hóa đá, đôi mắt đỏ hồng đang trừng lên như nhìn một kẻ điên hành động.
Nụ hôn hạ xuống cổ chân cậu vừa nóng ran lại vô cùng dịu dàng mềm mại, khiến cậu suýt nữa thiếu bình tĩnh mà cứ ngỡ đây chỉ là giấc mơ.
Nguyễn Tùng Khanh nuốt xuống nước bọt, lấy lại tỉnh táo muốn thoát khỏi cái nắm tay của Nguyễn Thanh Tuấn giữ lấy cổ chân mình, cậu đá mạnh một cái ngược lại chẳng có tác dụng gì chỉ tổ làm anh phấn khích hơn, anh thoát ra một tiếng khẽ.
Cậu không thể rõ đó là thanh âm gì, cậu bất lực trên giường tay đẩy anh ra.
" Mày bị điên à, làm cái đéo gì đấy."
Cậu phẫn nộ, uất ức, chửi anh lên.
" Tao đang làm điều mày muốn đấy."
Anh lại gần cậu trong gang tấc, mùi rượu nồng nặc bao trùm không khí xung quanh, xông thẳng vào mũi cậu khiến cậu không kịp đề phòng ho lên một tiếng. Bởi cậu không uống rượu, mùi đó là mùi mà cậu ghét nhất.
" Tao đéo cần chồng con khác phục vụ, tao cần tự gọi trai bao ngoài đường còn hơn mày trăm lần."
" Vậy thử xem, thử là biết ngay."
Anh cảm thấy trong người có ngọn lửa đang thiếu đốt lấy tâm trí anh, câu nói của cậu đáng lẽ sẽ chẳng khiến anh để ý nhưng vì sao, cớ sao lại khiến anh nóng máu, bức bối thứ chứ.
Cậu muốn nói gì thêm nhưng lại bị một đôi môi nóng mềm chặn ngay cổ họng khiến cậu không thể thốt ra được thêm bất kỳ câu nào.
Anh cáu giận buột miệng quát lớn :" Mở cửa nhanh lên thằng bệnh hoạn kia."
" Bệnh hoạn!? Cút, tao bệnh hoạn đấy thì làm sao. Đừng để phép lịch sự tối thiểu duy nhất tao dành cho mày chẳng còn. Mày cút về cho tao, tao bệnh hoạn nên mới thích mày đấy, vừa lòng mày chưa?".
Cậu nghe anh nói mà sững sờ, tim cậu dừng lại vài giây, cậu đau lòng nước mắt đọng nơi khóe mắt từ từ lăn dài trên gò má của cậu. Anh biết mình đã lỡ lời nói như vậy, anh không có ý đấy. Giờ giải thích thế nào đây, Nguyễn Thanh Tuấn chẳng thể thốt lên một lời.
Nhận ra Nguyễn Tùng Khanh đã thả lỏng, anh đẩy mạnh cửa xông vào đóng "rầm" một tiếng thật lớn, cậu hoảng hốt, loạn xạ muốn đẩy anh ra nhưng sức lực cậu có hạn, muốn đẩy anh chẳng khác nào đi đẩy một tảng đá. Nước mắt đã che đi tầm nhìn của cậu, cả hai chìm trong yên tĩnh của bóng tối, sự tĩnh lặng nhấm chìm, bủa vây cả hai cuối cùng chỉ còn âm thanh khóc nức lên của cậu khe khẽ đi vào hai tai của anh.
Cậu mệt lắm rồi, cậu lại khóc lên. Nguyễn Tùng Khanh không thể ngăn cản được cảm xúc của mình dâng lên mỗi khi đối mặt với anh, quá nhiều cảm xúc tiêu cực đang tấn công cậu trong một đêm ngắn ngủi. Cậu còn phải chịu như này đến bao lâu, cậu ngã khụy xuống nền đất lạnh giá lại cứng rắn, đầu gối cậu truyền tới cơn đau đớn, trái tim tột cùng tổn thương.
Bóng tối che đi đôi mắt của anh, anh nhẹ nhàng đưa tay ra xa tìm kiếm cậu, đừng khóc nữa anh không muốn nghe chút nào cả. Cuối cùng túm được tay áo cậu ở một góc nhà đang né tránh anh.
Bàn tay chạm phải dòng nước mắt ấm nóng ấy, lòng Nguyễn Thanh Tuấn run lên nhè nhẹ. Nhịp tim anh bỗng chốc đập nhanh, có lẽ do rượu chăng? Anh cảm thấy cổ họng mình khô khốc như có ngàn con kiến bò vào ngứa ngáy, khô khan, nóng ran đang thiêu đốt cổ họng anh.
Nguyễn Tùng Khanh vùng vằng thoát khỏi sự kìm chặt của anh, anh nhất quyết không buông hai tay giữ chắc lấy khuôn mặt cậu, cả người lâng lâng, mơ hồ, thiếu thanh tỉnh.
" Buông tao ra, thằng chó cút khỏi nhà tao ngay."
Chẳng còn bất kỳ sự lịch sự nào trong câu nói ấy cả, bao nhiêu đau khổ dồn nén giờ đây phép lịch sự đã tan biến kể từ bây giờ khi cậu nói chuyện với anh.
Anh không bận tâm, im lặng chính là cách đáp lại của anh dành cho cậu, đôi mắt cố gắng nhìn được rõ trong bóng tối, hình ảnh cậu mờ nhạt trước mắt anh. Cậu thấp hơn anh một cái đầu khiến anh từ cao nhìn xuống mặc dù không thể thấy rõ nhưng anh vẫn thấy được cậu. Khóe môi anh bất giác nhếch lên chính anh cũng không hay.
Còn cậu khóc đã khiến sức lực vơi đi nửa đến cả giãy dụa cũng chẳng buồn làm. Khóc là việc của cậu, còn việc nhìn cậu khóc cảm thấy cậu khả ái là việc của anh. Một suy nghĩ quái lạ, quán đản hiện lên trong đầu anh.
Vài phút sau đó, cậu đã ngưng rơi nước mắt chỉ còn đọng lại chút thanh âm nấc lên, thứ đó lại khiến tâm anh như bị mèo cào vào ngứa ngáy.
Cậu hất văng tay Nguyễn Thanh Tuấn đang giữ chặt lấy mặt cậu ra, cả căn phòng sót lại tiếng hít thở dồn dập, đứt quãng của cả hai. Lồng ngực phập phồng, cậu siết chặt lấy bàn tay, dù móng tay chọc sâu vào lòng bàn tay nhưng cậu lại không cảm giác đau đớn.
" Sao mày còn ở đây? Không đi đi, ở lại với thằng bệnh hoạn không sợ lây à?".
Nguyễn Tùng Khanh lên giọng chất vấn, anh căng thẳng vài giây không vì một điều gì, anh cố tình đỗ lỗi cho men say đã khống chế cơ thể, bản năng và hành động của anh.
Cậu nhìn anh thật lâu không có động tĩnh gì, cậu cứ nghĩ anh sẽ trào phúng cậu nhưng không. Khi cậu buông lòng cảnh giác, mất đề phòng anh bỗng nhiên lao tới vồ vập đẩy mạnh cậu lên giường khiến chân cậu không may đập vào thành giường.
Cậu kêu khẽ lên một cách đau đớn, anh tóm lấy cổ chân cậu động tác dứt khoát hôn lên khiến trong phút chốc cậu hóa đá, đôi mắt đỏ hồng đang trừng lên như nhìn một kẻ điên hành động.
Nụ hôn hạ xuống cổ chân cậu vừa nóng ran lại vô cùng dịu dàng mềm mại, khiến cậu suýt nữa thiếu bình tĩnh mà cứ ngỡ đây chỉ là giấc mơ.
Nguyễn Tùng Khanh nuốt xuống nước bọt, lấy lại tỉnh táo muốn thoát khỏi cái nắm tay của Nguyễn Thanh Tuấn giữ lấy cổ chân mình, cậu đá mạnh một cái ngược lại chẳng có tác dụng gì chỉ tổ làm anh phấn khích hơn, anh thoát ra một tiếng khẽ.
Cậu không thể rõ đó là thanh âm gì, cậu bất lực trên giường tay đẩy anh ra.
" Mày bị điên à, làm cái đéo gì đấy."
Cậu phẫn nộ, uất ức, chửi anh lên.
" Tao đang làm điều mày muốn đấy."
Anh lại gần cậu trong gang tấc, mùi rượu nồng nặc bao trùm không khí xung quanh, xông thẳng vào mũi cậu khiến cậu không kịp đề phòng ho lên một tiếng. Bởi cậu không uống rượu, mùi đó là mùi mà cậu ghét nhất.
" Tao đéo cần chồng con khác phục vụ, tao cần tự gọi trai bao ngoài đường còn hơn mày trăm lần."
" Vậy thử xem, thử là biết ngay."
Anh cảm thấy trong người có ngọn lửa đang thiếu đốt lấy tâm trí anh, câu nói của cậu đáng lẽ sẽ chẳng khiến anh để ý nhưng vì sao, cớ sao lại khiến anh nóng máu, bức bối thứ chứ.
Cậu muốn nói gì thêm nhưng lại bị một đôi môi nóng mềm chặn ngay cổ họng khiến cậu không thể thốt ra được thêm bất kỳ câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.