Chương 15
Liuys
27/04/2024
" Chát" một tiếng vang lớn bên trong còn chứa đựng sự chua chát, cay cú. Nguyễn Tùng Khanh không thể tin vào lời ban nãy anh thốt ra, đôi mắt cậu trừng lớn như đang nhìn thứ súc vật mà chẳng còn là con người.
Cậu phẫn uất, run người, giận dữ tay chỉ thẳng vào mặt Nguyễn Thanh Tuấn mà gằn giọng quát:" Mày còn là con người không? Mày biết mày nói cái gì không hả? Mày thiếu đàn bà đến thế à? Mà phải tìm tao để giải quyết nhu cầu!? Mày coi tao là thứ gì hả thằng chó? Tao nhắc lại tao đéo làm nghề trai bao. Dù tao có thích mày đi chăng nữa cũng sẽ không muốn làm cái chuyện dơ bẩn ấy."
Hai mắt anh đỏ lòm tia máu chằng chịt trong đôi mắt rực lửa, mặt nghiêng hẳn sang một bên, cú tát của cậu ban nãy đã làm làn da trắng xuất hiện năm vết ngón tay in lằn trên má, đỏ như trái ớt mà nhức nhức, anh cảm nhận được sự đau đớn cùng với nóng dát từ má mình truyền qua đại não. Đầu óc anh quay cuồng, trống rỗng, anh nổi giận từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa ai dám tát anh một cú đau như vậy.
Anh như mất kiểm soát hung hăng túm chặt lấy bả vai cậu khiến cậu đau nhức, mặt mày nhăn hết lại nhưng nhất quyết không kêu lên, mạnh mẽ túm lại cổ tay anh.
Anh giở giọng, châm biếm khinh bỉ:" Ha, vậy thằng đĩ nào tối đó nằm dưới thân bố rên rỉ như con ch.ó".
" Mày câm mồm, cút khỏi ngay nhà tao. Thằng nào là bệnh hoạn giờ thì biết rồi đấy, thằng nào tìm tao thằng đấy có bệnh." Nguyễn Tùng Khanh lại không ngờ rằng có ngày anh phát ngôn ra câu đấy và chính anh lại gọi cậu là "thằng đ*ĩ".
Anh bị khích lên tức giận, hai mắt trợn lên:" Được, để xem thằng nào bệnh hơn thằng nào."
" Đéo thằng nào thẳng mà lại đi tìm con trai để nói ra câu đấy cả, mày thèm thuồng, thiếu thốn lắm hay sao?." Cậu căng thẳng khi bị anh túm chặt quá mức, cậu sợ mọi chuyện sẽ lại xảy ra như hôm trước. Cậu không muốn một chút nào, dùng nốt dũng khí còn sót lại cậu nghiến răng nghiến lợi không tỏ ra yếu thế trước Nguyễn Thanh Tuấn dù có phải ngẩng đầu đối diện cặp mắt hung thần ấy.
" Đéo có cái định nghĩa nào là không được tìm con trai để thỏa mãn nhu cầu khi nó đã quá chán với đàn bà con gái, muốn sẽ nghĩ cách tìm thứ mới lạ. Trên đời chẳng thiếu chuyện lạ xảy ra."
Nguyễn Tùng Khanh hất văng tay anh, lùi lại mấy bước hít thở thật sâu:" Tao không phải đồ chơi, thứ tiêu khiển của mày. Tốt nhất đừng để tao cáu nếu không có cắn chết mày tao cũng dám làm."
Anh nhướng mày:" Vậy à, để tao xem thằng nào cắn thằng nào?".
Anh muốn chắc chắn rằng anh không có hứng thú với thân thể của cậu chỉ sau một đêm như vậy. Cậu né tránh, trốn thoát khỏi bàn tay của anh mấy lần như mèo vờn chuột trong căn nhà nhỏ này cũng không phải cách hay, dù trong nhà bật điều hòa nhưng cả người cậu lẫn anh là không ai không đổ mồ hôi cả.
Mồ hôi sau gáy, ngay cả trước mặt. Trán lăn tăn vài giọt chảy xuống gò má lăn dài một hàng xiêu vẹo, xuống xương quai của cậu, cậu cả người khô nóng nuốt xuống ngụm nước bọt.
" Mày để tao tóm được, đừng mong tối nay mày sẽ được yên."
" Thằng bệnh hoạn, tao không ngờ mày còn có cái mặt này."
Cậu thở dốc, mệt nhoài dựa tay vào tường thều thào chửi bới anh. Anh ngược lại thì tỏ ra khinh thường cậu yếu đuối, hất cằm khiêu khích cậu.
" Thằng nào thích tao thằng đấy bệnh!."
" Thằng nào gạ tình tao thằng đấy bệnh."
Nguyễn Tùng Khanh tức tối không có cách nào thoát khỏi tình trạng lúc này sao? Chả lẽ cứ để Nguyễn Thanh Tuấn tóm như vậy, cậu nào chấp nhận điều đó xảy ra một lần nữa. Sẽ là vết nhơ mà cả đời cậu không thể nào xóa nổi, dù cậu có thích anh nhiều đi chăng nữa cũng không cần thứ bạn tình bố thí kia.
Anh ngày càng mất kiên nhẫn, cậu đã lôi kéo quá nhiều thời gian của anh. Anh chỉ muốn chắc chắn một chuyện nhưng lại không thể mở miệng nói rõ. Nói ra cậu sẽ nghĩ anh là gì chứ?
Dù sao giờ anh cũng đã không bằng một con chó trong mắt cậu, chuyện nào tới thì tới, anh không quan tâm cho lắm.
Nguyễn Thanh Tuấn canh lúc cậu còn yếu thế nhanh chân chạy tới một tay túm lấy cậu kéo lê ném mạnh lên giường, cậu ăn cú đau liền rên nhẹ lên tiếng "a", chiếc áo sơ mi trên người cậu xộc xệch, trên giường sớm trở thành một mớ hỗn độn.
Nguyễn Tùng Khanh định hình lại bản thân nhanh chóng lùi lại muốn nhảy ra khỏi giường nhưng không may anh đã tóm lấy cổ chân cậu kéo mạnh lại, không có chút nương tay nào. Chiếc áo sơ mi ma sát với ga giường chỉ có thân cậu là di chuyển còn áo thì bị kéo lên. Ngay trước mắt anh lồ lộ cả cơ thể trắng như tuyết, hai bên hạt đậu nhỏ hồng hào vươn mình, vòng eo nhỏ nhắn có lẽ một cánh tay anh có thể ôm hết.
Cậu hoảng hốt, tay vội vã muốn kéo áo xuống trước con mắt không có mấy ý tốt đẹp của anh, anh giữ chặt tay cậu đưa lên trên đầu. Cổ họng anh lại như lần trước, ánh mắt không kiểm soát được mà cứ dính chặt trên thân cậu. Cả người cậu bắt đầu giãy dụa, yết hầu anh khẽ động. Thân thể nhỏ nhắn lõa lồ trước cặp mắt nóng bóng muốn thiếu đốt mọi thứ của anh.
Cậu hai tay đã bị kiềm chặt lại, không còn cách nào khác nhân lúc anh ngơ ra, cậu dùng lực co người chân đạp mạnh vào phần dưới của anh. Đôi con ngươi của anh mở to trừng cậu.
Cậu phẫn uất, run người, giận dữ tay chỉ thẳng vào mặt Nguyễn Thanh Tuấn mà gằn giọng quát:" Mày còn là con người không? Mày biết mày nói cái gì không hả? Mày thiếu đàn bà đến thế à? Mà phải tìm tao để giải quyết nhu cầu!? Mày coi tao là thứ gì hả thằng chó? Tao nhắc lại tao đéo làm nghề trai bao. Dù tao có thích mày đi chăng nữa cũng sẽ không muốn làm cái chuyện dơ bẩn ấy."
Hai mắt anh đỏ lòm tia máu chằng chịt trong đôi mắt rực lửa, mặt nghiêng hẳn sang một bên, cú tát của cậu ban nãy đã làm làn da trắng xuất hiện năm vết ngón tay in lằn trên má, đỏ như trái ớt mà nhức nhức, anh cảm nhận được sự đau đớn cùng với nóng dát từ má mình truyền qua đại não. Đầu óc anh quay cuồng, trống rỗng, anh nổi giận từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa ai dám tát anh một cú đau như vậy.
Anh như mất kiểm soát hung hăng túm chặt lấy bả vai cậu khiến cậu đau nhức, mặt mày nhăn hết lại nhưng nhất quyết không kêu lên, mạnh mẽ túm lại cổ tay anh.
Anh giở giọng, châm biếm khinh bỉ:" Ha, vậy thằng đĩ nào tối đó nằm dưới thân bố rên rỉ như con ch.ó".
" Mày câm mồm, cút khỏi ngay nhà tao. Thằng nào là bệnh hoạn giờ thì biết rồi đấy, thằng nào tìm tao thằng đấy có bệnh." Nguyễn Tùng Khanh lại không ngờ rằng có ngày anh phát ngôn ra câu đấy và chính anh lại gọi cậu là "thằng đ*ĩ".
Anh bị khích lên tức giận, hai mắt trợn lên:" Được, để xem thằng nào bệnh hơn thằng nào."
" Đéo thằng nào thẳng mà lại đi tìm con trai để nói ra câu đấy cả, mày thèm thuồng, thiếu thốn lắm hay sao?." Cậu căng thẳng khi bị anh túm chặt quá mức, cậu sợ mọi chuyện sẽ lại xảy ra như hôm trước. Cậu không muốn một chút nào, dùng nốt dũng khí còn sót lại cậu nghiến răng nghiến lợi không tỏ ra yếu thế trước Nguyễn Thanh Tuấn dù có phải ngẩng đầu đối diện cặp mắt hung thần ấy.
" Đéo có cái định nghĩa nào là không được tìm con trai để thỏa mãn nhu cầu khi nó đã quá chán với đàn bà con gái, muốn sẽ nghĩ cách tìm thứ mới lạ. Trên đời chẳng thiếu chuyện lạ xảy ra."
Nguyễn Tùng Khanh hất văng tay anh, lùi lại mấy bước hít thở thật sâu:" Tao không phải đồ chơi, thứ tiêu khiển của mày. Tốt nhất đừng để tao cáu nếu không có cắn chết mày tao cũng dám làm."
Anh nhướng mày:" Vậy à, để tao xem thằng nào cắn thằng nào?".
Anh muốn chắc chắn rằng anh không có hứng thú với thân thể của cậu chỉ sau một đêm như vậy. Cậu né tránh, trốn thoát khỏi bàn tay của anh mấy lần như mèo vờn chuột trong căn nhà nhỏ này cũng không phải cách hay, dù trong nhà bật điều hòa nhưng cả người cậu lẫn anh là không ai không đổ mồ hôi cả.
Mồ hôi sau gáy, ngay cả trước mặt. Trán lăn tăn vài giọt chảy xuống gò má lăn dài một hàng xiêu vẹo, xuống xương quai của cậu, cậu cả người khô nóng nuốt xuống ngụm nước bọt.
" Mày để tao tóm được, đừng mong tối nay mày sẽ được yên."
" Thằng bệnh hoạn, tao không ngờ mày còn có cái mặt này."
Cậu thở dốc, mệt nhoài dựa tay vào tường thều thào chửi bới anh. Anh ngược lại thì tỏ ra khinh thường cậu yếu đuối, hất cằm khiêu khích cậu.
" Thằng nào thích tao thằng đấy bệnh!."
" Thằng nào gạ tình tao thằng đấy bệnh."
Nguyễn Tùng Khanh tức tối không có cách nào thoát khỏi tình trạng lúc này sao? Chả lẽ cứ để Nguyễn Thanh Tuấn tóm như vậy, cậu nào chấp nhận điều đó xảy ra một lần nữa. Sẽ là vết nhơ mà cả đời cậu không thể nào xóa nổi, dù cậu có thích anh nhiều đi chăng nữa cũng không cần thứ bạn tình bố thí kia.
Anh ngày càng mất kiên nhẫn, cậu đã lôi kéo quá nhiều thời gian của anh. Anh chỉ muốn chắc chắn một chuyện nhưng lại không thể mở miệng nói rõ. Nói ra cậu sẽ nghĩ anh là gì chứ?
Dù sao giờ anh cũng đã không bằng một con chó trong mắt cậu, chuyện nào tới thì tới, anh không quan tâm cho lắm.
Nguyễn Thanh Tuấn canh lúc cậu còn yếu thế nhanh chân chạy tới một tay túm lấy cậu kéo lê ném mạnh lên giường, cậu ăn cú đau liền rên nhẹ lên tiếng "a", chiếc áo sơ mi trên người cậu xộc xệch, trên giường sớm trở thành một mớ hỗn độn.
Nguyễn Tùng Khanh định hình lại bản thân nhanh chóng lùi lại muốn nhảy ra khỏi giường nhưng không may anh đã tóm lấy cổ chân cậu kéo mạnh lại, không có chút nương tay nào. Chiếc áo sơ mi ma sát với ga giường chỉ có thân cậu là di chuyển còn áo thì bị kéo lên. Ngay trước mắt anh lồ lộ cả cơ thể trắng như tuyết, hai bên hạt đậu nhỏ hồng hào vươn mình, vòng eo nhỏ nhắn có lẽ một cánh tay anh có thể ôm hết.
Cậu hoảng hốt, tay vội vã muốn kéo áo xuống trước con mắt không có mấy ý tốt đẹp của anh, anh giữ chặt tay cậu đưa lên trên đầu. Cổ họng anh lại như lần trước, ánh mắt không kiểm soát được mà cứ dính chặt trên thân cậu. Cả người cậu bắt đầu giãy dụa, yết hầu anh khẽ động. Thân thể nhỏ nhắn lõa lồ trước cặp mắt nóng bóng muốn thiếu đốt mọi thứ của anh.
Cậu hai tay đã bị kiềm chặt lại, không còn cách nào khác nhân lúc anh ngơ ra, cậu dùng lực co người chân đạp mạnh vào phần dưới của anh. Đôi con ngươi của anh mở to trừng cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.