Chương 19
Liuys
27/04/2024
" Cốc, cốc cốc."
Nửa đêm Nguyễn Tùng Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa, âm thanh và lực đập giống như của anh vậy. Cậu không lầm vào đâu được, vốn dĩ định mặc kệ Nguyễn Thanh Tùng nhưng vẫn là nghĩ cho hàng xóm xung quanh tốt nhất không nên làm phiền tới họ.
Cậu lọ mọ dậy mở cửa, đôi mắt cứ díp nhắm chặt lại, trong nhà tối om cậu lần mò xung quanh từ từ tiến ra phía cửa mở. Anh loạng choạng đi vào ngồi bệt xuống đất cởi giày, cả người toàn mùi rượu nồng nặc khiến cậu khó chịu mà né tránh, lúc này người cậu vẫn đang rất buồn ngủ nên không muốn tiêu tốn, lãng phí thời gian trên người anh.
Anh ngược lại thấy cậu né tránh có chút không vui, mắt nhắm mắt mở gọi cậu:" Đi ra đây, tao muốn ôm."
" Thằng điên".
Nguyễn Tùng Khanh ngược lại tỏ ra như không nghe thấy gì đi lên tiếp tục đắp chăn ngủ, anh tức giận muốn tìm cậu chơi đùa vậy mà bị coi như không khí. Nguyễn Thanh Tuấn mặc kệ, leo lên giường với mùi rượu nồng nặc cùng với mùi nước hoa sặc sụa xộc thẳng vào mũi cậu khiến cậu lập tức tỉnh dậy ho vài tiếng mà bật đèn ngủ đầu giường.
" Tắt đi."
Anh bị ánh sáng chiếu tới bất ngờ, chói thẳng vào mắt quát lớn.
" Cút gọn sang một bên".
Nguyễn Tùng Khanh không có sợ anh, ngược lại tỏ ra đối địch gay gắt với anh. Nguyễn Thanh Tuấn phập phồng cơn lửa giận trong lòng nhưng không làm gì được bởi lúc này anh cũng rất buồn ngủ và muốn ngủ. Anh đưa tay sờ soạng xung quanh nhận ra đây không phải nhà mình và không có cái gối ôm nào cho anh ôm trừ bóng mờ mờ ảo ảo ngay trước mắt anh đang tỏ thái độ không thích thân cận với anh.
" Mùi hôi thối, cút." Nguyễn Tùng Khanh nghiến răng nghiến lợi đạp mạnh vào người anh khiến anh lăn nằm sát ra đầu giường, cơn say trong người khiến Nguyễn Thanh Tuấn thiếu đi tỉnh táo nghe cậu nó chỉ vu vơ kéo cổ áo lên ngửi không thấy mùi gì, rõ ràng còn rất thơm. Tại sao cậu lại nói vậy? Anh ngơ ra quyết định ngồi dậy cởi áo ném xuống đất. Giờ thì cởi trần ngủ có lẽ cậu sẽ không ngửi thấy và không chê anh nữa.
" Bẩn thỉu." Cậu thốt lên hai từ, anh trừng mắt liếc cậu.
Cậu coi như không thấy trực tiếp tắt đèn kéo chiếc chăn nhỏ của mình trở lại, quấn chặt lên trên người không muốn cho anh đắp cùng.
Trong phòng bật thêm cả điều hòa khiến anh không khỏi cảm thấy lạnh, rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay, lòng bàn tay chạm thấy anh đã sớm nổi da gà. Nằm sát lại cậu nhỏ giọng:" Bỏ chăn ra đây trước khi tao đè mày ra đây nói chuyện."
Nguyễn Tùng Khanh biết anh say chắc chắn sẽ không khống chế được bản thân, việc gì tránh được thì nên tránh. Cậu hừ mạnh một tiếng quyết định nới lỏng chăn quăng cho anh một góc chăn nhỏ, Nguyễn Thanh Tuấn hài lòng kéo chăn lấy tiền tay kéo luôn chiếc gối ôm toàn xương vào lòng.
Cậu định giãy nhưng nghĩ lại đã là nửa đêm rồi, cả hai ai cũng đều buồn dù sao cũng chỉ là ôm cam chịu tối nay cho qua là xong. Ai ngờ bên tai Nguyễn Tùng Khanh khá mẫn cảm bị hơi thở nóng ấm của anh phả lên khiến cậu rùng mình khó ngủ như vậy một đêm.
________________________________________
" Tuấn đi đâu vậy?"
Giọng cậu cất lên non nớt, mềm mại. Nguyễn Thanh Tuấn ngồi trên xe điện đi qua nhà cậu. Anh ngoái đầu lại dùng xe bên đường, cậu nhanh chân chạy lại.
" Đi chơi net. Đi không?".
Anh mặc bộ đồng phục, mái tóc ngả hết ra đằng sau, đôi mắt sắc bén sâu thẳm, bù lại khuôn mặt lúc này tròn tròn trông khá dễ thương.
" Nhưng tao không có tiền, mẹ tao cũng không cho tao đi. Tao phải ở nhà trông cửa hàng cho mẹ."
Nguyễn Tùng Khanh tỏ ra khá thất vọng, lòng thoáng buồn rầu, ủ rũ. Bên miệng vẫn cười tươi rạng rỡ ở nhà phụ mẹ cũng tốt chỉ tiếc là không được đi chơi cùng anh.
" Mày đi đi, nào về vào nhà tao ăn bánh ngô. Mẹ tao vừa ra chợ mua ngô xong." Cậu vỗ vai anh làm cái dáng trưởng thành.
Nguyễn Thanh Tuấn nhìn cậu hồi lâu, anh thoáng ngây người như đang trầm tư, suy nghĩ gì đó, ánh mắt liếc vào bên trong nhà cậu:" Cũng được, tao chơi sớm rồi về qua nhà mày chơi."
" Được, mà đội mũ bảo hiểm vào đi không bị bọn cờ đỏ bắt là chết đấy." Lúc này cả hai vẫn còn là học sinh cấp hai, căn bản khá rén việc bị ghi vào sổ về tội không đội mũ. Anh gật đầu nghe, lấy mũ treo ở tay cầm đội lên rồi rời đi.
Ánh mắt cậu dõi theo chiếc xe của anh hồi lâu đến khi biến mắt khỏi tầm mắt của cậu, cậu mới thu hồi về. Cùng lúc mẹ cậu đi chợ về thấy cậu đứng ngẩn tò te nhìn ra xa thì vội gọi vào:" Khanh, làm gì thế con?".
" Mẹ về. Mẹ mua được ngô không?". Nguyễn Tùng Khanh hào hứng chạy lại, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, mẹ cậu mỉm cười hiền dịu tay vuốt ve chiếc má phúng phính hồng hào của cậu.
" Mua được rồi, vào phụ mẹ tẽ ngô rồi mẹ con mình rán."
" Vâng."
" Khanh ơi." Bên ngoài, vang lên âm thanh quen thuộc mới cách đây không lâu, cậu từ trong nhà chạy ra thấy Nguyễn Thanh Tuấn tay cầm một nải chuối gần chín và tay còn lại thì cầm thẻ bài.
" Sao bảo đi chơi net mà?".
Cậu ngạc nhiên hỏi anh.
" Không đi nữa, quán đóng cửa rồi. Gẩy thẻ không?". Anh giơ đống thẻ bài dày cộp của mình lắc lắc. Hai mắt cậu sáng lên, gật gật đầu vui vẻ đồng ý. Rồi cậu chỉ tay vào nải chuối tay anh đang cầm còn lại kia.
" À, nhà tao có hai nải. Mẹ tao kêu mang cho đấy." Nói rồi Nguyễn Thanh Tuấn nhét vào tay cậu để cậu ôm. Thực chất đấy chỉ là lời nói dối của anh khi quán net căn bản không có đóng cửa và nải chuối kia là anh năn nỉ xin mẹ.
Nửa đêm Nguyễn Tùng Khanh nghe thấy tiếng gõ cửa, âm thanh và lực đập giống như của anh vậy. Cậu không lầm vào đâu được, vốn dĩ định mặc kệ Nguyễn Thanh Tùng nhưng vẫn là nghĩ cho hàng xóm xung quanh tốt nhất không nên làm phiền tới họ.
Cậu lọ mọ dậy mở cửa, đôi mắt cứ díp nhắm chặt lại, trong nhà tối om cậu lần mò xung quanh từ từ tiến ra phía cửa mở. Anh loạng choạng đi vào ngồi bệt xuống đất cởi giày, cả người toàn mùi rượu nồng nặc khiến cậu khó chịu mà né tránh, lúc này người cậu vẫn đang rất buồn ngủ nên không muốn tiêu tốn, lãng phí thời gian trên người anh.
Anh ngược lại thấy cậu né tránh có chút không vui, mắt nhắm mắt mở gọi cậu:" Đi ra đây, tao muốn ôm."
" Thằng điên".
Nguyễn Tùng Khanh ngược lại tỏ ra như không nghe thấy gì đi lên tiếp tục đắp chăn ngủ, anh tức giận muốn tìm cậu chơi đùa vậy mà bị coi như không khí. Nguyễn Thanh Tuấn mặc kệ, leo lên giường với mùi rượu nồng nặc cùng với mùi nước hoa sặc sụa xộc thẳng vào mũi cậu khiến cậu lập tức tỉnh dậy ho vài tiếng mà bật đèn ngủ đầu giường.
" Tắt đi."
Anh bị ánh sáng chiếu tới bất ngờ, chói thẳng vào mắt quát lớn.
" Cút gọn sang một bên".
Nguyễn Tùng Khanh không có sợ anh, ngược lại tỏ ra đối địch gay gắt với anh. Nguyễn Thanh Tuấn phập phồng cơn lửa giận trong lòng nhưng không làm gì được bởi lúc này anh cũng rất buồn ngủ và muốn ngủ. Anh đưa tay sờ soạng xung quanh nhận ra đây không phải nhà mình và không có cái gối ôm nào cho anh ôm trừ bóng mờ mờ ảo ảo ngay trước mắt anh đang tỏ thái độ không thích thân cận với anh.
" Mùi hôi thối, cút." Nguyễn Tùng Khanh nghiến răng nghiến lợi đạp mạnh vào người anh khiến anh lăn nằm sát ra đầu giường, cơn say trong người khiến Nguyễn Thanh Tuấn thiếu đi tỉnh táo nghe cậu nó chỉ vu vơ kéo cổ áo lên ngửi không thấy mùi gì, rõ ràng còn rất thơm. Tại sao cậu lại nói vậy? Anh ngơ ra quyết định ngồi dậy cởi áo ném xuống đất. Giờ thì cởi trần ngủ có lẽ cậu sẽ không ngửi thấy và không chê anh nữa.
" Bẩn thỉu." Cậu thốt lên hai từ, anh trừng mắt liếc cậu.
Cậu coi như không thấy trực tiếp tắt đèn kéo chiếc chăn nhỏ của mình trở lại, quấn chặt lên trên người không muốn cho anh đắp cùng.
Trong phòng bật thêm cả điều hòa khiến anh không khỏi cảm thấy lạnh, rùng mình một cái, ôm lấy cánh tay, lòng bàn tay chạm thấy anh đã sớm nổi da gà. Nằm sát lại cậu nhỏ giọng:" Bỏ chăn ra đây trước khi tao đè mày ra đây nói chuyện."
Nguyễn Tùng Khanh biết anh say chắc chắn sẽ không khống chế được bản thân, việc gì tránh được thì nên tránh. Cậu hừ mạnh một tiếng quyết định nới lỏng chăn quăng cho anh một góc chăn nhỏ, Nguyễn Thanh Tuấn hài lòng kéo chăn lấy tiền tay kéo luôn chiếc gối ôm toàn xương vào lòng.
Cậu định giãy nhưng nghĩ lại đã là nửa đêm rồi, cả hai ai cũng đều buồn dù sao cũng chỉ là ôm cam chịu tối nay cho qua là xong. Ai ngờ bên tai Nguyễn Tùng Khanh khá mẫn cảm bị hơi thở nóng ấm của anh phả lên khiến cậu rùng mình khó ngủ như vậy một đêm.
________________________________________
" Tuấn đi đâu vậy?"
Giọng cậu cất lên non nớt, mềm mại. Nguyễn Thanh Tuấn ngồi trên xe điện đi qua nhà cậu. Anh ngoái đầu lại dùng xe bên đường, cậu nhanh chân chạy lại.
" Đi chơi net. Đi không?".
Anh mặc bộ đồng phục, mái tóc ngả hết ra đằng sau, đôi mắt sắc bén sâu thẳm, bù lại khuôn mặt lúc này tròn tròn trông khá dễ thương.
" Nhưng tao không có tiền, mẹ tao cũng không cho tao đi. Tao phải ở nhà trông cửa hàng cho mẹ."
Nguyễn Tùng Khanh tỏ ra khá thất vọng, lòng thoáng buồn rầu, ủ rũ. Bên miệng vẫn cười tươi rạng rỡ ở nhà phụ mẹ cũng tốt chỉ tiếc là không được đi chơi cùng anh.
" Mày đi đi, nào về vào nhà tao ăn bánh ngô. Mẹ tao vừa ra chợ mua ngô xong." Cậu vỗ vai anh làm cái dáng trưởng thành.
Nguyễn Thanh Tuấn nhìn cậu hồi lâu, anh thoáng ngây người như đang trầm tư, suy nghĩ gì đó, ánh mắt liếc vào bên trong nhà cậu:" Cũng được, tao chơi sớm rồi về qua nhà mày chơi."
" Được, mà đội mũ bảo hiểm vào đi không bị bọn cờ đỏ bắt là chết đấy." Lúc này cả hai vẫn còn là học sinh cấp hai, căn bản khá rén việc bị ghi vào sổ về tội không đội mũ. Anh gật đầu nghe, lấy mũ treo ở tay cầm đội lên rồi rời đi.
Ánh mắt cậu dõi theo chiếc xe của anh hồi lâu đến khi biến mắt khỏi tầm mắt của cậu, cậu mới thu hồi về. Cùng lúc mẹ cậu đi chợ về thấy cậu đứng ngẩn tò te nhìn ra xa thì vội gọi vào:" Khanh, làm gì thế con?".
" Mẹ về. Mẹ mua được ngô không?". Nguyễn Tùng Khanh hào hứng chạy lại, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, mẹ cậu mỉm cười hiền dịu tay vuốt ve chiếc má phúng phính hồng hào của cậu.
" Mua được rồi, vào phụ mẹ tẽ ngô rồi mẹ con mình rán."
" Vâng."
" Khanh ơi." Bên ngoài, vang lên âm thanh quen thuộc mới cách đây không lâu, cậu từ trong nhà chạy ra thấy Nguyễn Thanh Tuấn tay cầm một nải chuối gần chín và tay còn lại thì cầm thẻ bài.
" Sao bảo đi chơi net mà?".
Cậu ngạc nhiên hỏi anh.
" Không đi nữa, quán đóng cửa rồi. Gẩy thẻ không?". Anh giơ đống thẻ bài dày cộp của mình lắc lắc. Hai mắt cậu sáng lên, gật gật đầu vui vẻ đồng ý. Rồi cậu chỉ tay vào nải chuối tay anh đang cầm còn lại kia.
" À, nhà tao có hai nải. Mẹ tao kêu mang cho đấy." Nói rồi Nguyễn Thanh Tuấn nhét vào tay cậu để cậu ôm. Thực chất đấy chỉ là lời nói dối của anh khi quán net căn bản không có đóng cửa và nải chuối kia là anh năn nỉ xin mẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.