Chương 34
Liuys
30/04/2024
Trần Hải Yến thích anh từ lâu, hôm nay định uống say một phen rồi tỏ tình nhưng vừa mới tỏ ra thân mật, gần gũi một chút đã bị hắt hủi, hất ra một cách lạnh lùng và phũ phàng. Cô cảm thấy mình bị tổn thương, lòng không cam. Ánh mắt anh vì sao cứ phải cố định trên ngưòi đàn ông gầy gò, ốm yếu kia cơ chứ.
"À, anh lát còn phải lái xe về nên không uống."
Nguyễn Thanh Tuấn biết cậu đang nói dối nhưng không có ý định vạch trần. Vũ Minh Tiến ngồi cạnh cậu, hắn bồi cậu nói chuyện phiếm, hắn là kẻ nói nhiều nên tuyệt đối không thiếu chuyện để nói với cậu. Nguyễn Tùng Khanh nghe hắn kể chuyện trên trời dưới đất muốn loại nào có loại đó, cậu gật gù nói theo vài câu phối hợp.
Rượu ra lời vào, ăn uống no say xong thì dọn dẹp chỉ có cậu và vài người khác dọn lên rồi rửa bát, Nguyễn Tùng Khanh đảm nhận nhiệm vụ tráng bát làm xong cậu lau khô tay ra phòng khách ngồi cùng mọi người, mọi chuyện sẽ đều bình thường không có chuyện gì diễn ra cho đến khi.
"A, anh Tuấn có guitar này. Anh biết đánh à? Đánh cho mọi người một bài nghe đi tiện hát chúc mừng sinh nhật luôn."
Không biết từ đâu, một thanh niên cầm ra một cây guitar màu nâu dài khoảng 60cm. Cậu liếc mắt qua cũng nhanh chóng nhận ra đó là thứ mà cậu đã tặng anh nhân ngày anh xuất ngũ, coi như là chào mừng anh trở về với cả là món quà sinh nhật cậu tặng trước anh.
Không phải tự nhiên mà cậu lại đi tặng anh món quà này, trước đây Nguyễn Thanh Tuấn đã từng có một khoảng thời gian đi học đàn, anh đánh rất hay qua những lời người khác kể và cậu chưa từng được anh đàn cho nghe.
Khi cậu tặng món quà này, anh nhận lấy ngoài sự bất ngờ một chút coi như có lệ, thì anh lại đem đi cất và cậu chẳng thấy anh lôi ra đánh một lần nào. Điều này khiến cậu phải nghĩ rằng "tặng cây đàn có phải là dư thừa?". Cậu hi vọng một ngày nào đó anh sẽ lôi cây đàn này ra đánh một lần nhưng chắc là cậu đã hi vọng một điều quá xa vời.
" Mày lấy ở đâu đấy?"
"Em lấy trong phòng dành cho khách, nãy em tìm nhà vệ sinh mà vào nhầm em thấy nên em lôi ra luôn. Anh Tuấn biết đàn thì đàn cho mọi người nghe một bài đi."
" Không, đừng có động vào đồ của tao."
Nguyễn Thanh Tuấn tỏ ra khó chịu khi bị người khác động vào đồ của mình, nhất là khi chưa qua ý kiến của anh. Ánh mắt anh di chuyển đến người cậu, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra khiến anh tức giận vô cớ.
Anh đứng dậy giật lấy cây đàn trong tay đối phương, thanh niên liền giật mình nhìn qua cũng biết anh đang nóng giận, lúng túng, miệng ấp úng.
"Em, ...em xin lỗi anh. Em không biết cây đàn này.."
Anh cầm lấy khăn lau lau sạch đi những vết ngón tay đối phương in trên đàn, quát lớn:" Không biết thì càng không được động vào. Sao tay chân táy máy như vậy?
Cha mẹ không dạy là không được động vào đồ của người khác khi không có sự cho phép à?".
Thấy anh muốn làm căng lên, mọi người liền chạy ra giữ anh lại.
"Anh Tuấn hoan hỉ, mình hoan hỉ nha anh. Nay là sinh nhật anh, ngày vui mà đừng cáu như vậy."
" Mình cho qua đi anh, thằng bé cũng biết lỗi rồi. Nó xin lỗi rồi mà."
Trong khi mọi người đang cố gắng hòa giải cho anh nguôi giận thì thanh niêm cảm thấy mình bị xúc phạm, đụng chạm đến cha mẹ là điều không thể, giọng gắt gao hét lên:" Anh tưởng cây đàn của anh quý lắm à? Ra vẻ ta đây có tiền chắc, hỏng thì tôi đền cho một cái cần gì phải làm quá lên."
Trần Hải Yến trợn tròn mắt ôm chặt lấy eo anh ngăn cản:" Anh Tuấn, mình bình tĩnh nói chuyện cái đã. Thằng bé chỉ là quá kích mà thôi."
Vũ Minh Tiến toát mồ hôi, dùng hết sức ngăn cản đẩy cả hai ra:" Thằng kia, mày có im mồm ngay không? Câm một lát thì chết à? Không phát biểu được cái gì hay ho thì ngậm miệng lại, mày có tin nó mà thoát được nó đấm vỡ alo mày không hả?"
Nguyễn Tùng Khanh ngược lại tỏ ra bình thản, thảnh thơi, cậu nhâm nhi cốc nước lọc có đá mà xem kịch vui. Cậu thấy thanh niên kia nói đúng đấy chứ, chỉ là một cây đàn mà thôi có gì quý hóa quá đâu. Người sai ở đây là anh vì đã làm quá nọi chuyện lên khiến nó trở nên phức tạp. Khi cậu mua cây đàn đấy với số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu 1 triệu 2 không đáng nhắc đến.
Vũ Minh Tiến thấy cậu thư giãn, còn hắn phải vật lộn với hai con trâu đực khỏe khoắn muốn húc lòi ruột mình không khỏi kêu lên cầu cứu. Nguyễn Tùng Khanh nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, cậu thì nói có trọng lượng gì cơ chứ, căn bản anh còn chẳng thèm nghe tới. Hắn mặt đỏ bừng bừng, hai tai thở ra hơi, gồng hết tất cả khối cơ trên cơ thể để ngăn cản, cảm nhận được sức nóng từ người anh toát ra liền biết anh đang điên tiết sắp múc thằng kia tới nơi rồi.
"À, anh lát còn phải lái xe về nên không uống."
Nguyễn Thanh Tuấn biết cậu đang nói dối nhưng không có ý định vạch trần. Vũ Minh Tiến ngồi cạnh cậu, hắn bồi cậu nói chuyện phiếm, hắn là kẻ nói nhiều nên tuyệt đối không thiếu chuyện để nói với cậu. Nguyễn Tùng Khanh nghe hắn kể chuyện trên trời dưới đất muốn loại nào có loại đó, cậu gật gù nói theo vài câu phối hợp.
Rượu ra lời vào, ăn uống no say xong thì dọn dẹp chỉ có cậu và vài người khác dọn lên rồi rửa bát, Nguyễn Tùng Khanh đảm nhận nhiệm vụ tráng bát làm xong cậu lau khô tay ra phòng khách ngồi cùng mọi người, mọi chuyện sẽ đều bình thường không có chuyện gì diễn ra cho đến khi.
"A, anh Tuấn có guitar này. Anh biết đánh à? Đánh cho mọi người một bài nghe đi tiện hát chúc mừng sinh nhật luôn."
Không biết từ đâu, một thanh niên cầm ra một cây guitar màu nâu dài khoảng 60cm. Cậu liếc mắt qua cũng nhanh chóng nhận ra đó là thứ mà cậu đã tặng anh nhân ngày anh xuất ngũ, coi như là chào mừng anh trở về với cả là món quà sinh nhật cậu tặng trước anh.
Không phải tự nhiên mà cậu lại đi tặng anh món quà này, trước đây Nguyễn Thanh Tuấn đã từng có một khoảng thời gian đi học đàn, anh đánh rất hay qua những lời người khác kể và cậu chưa từng được anh đàn cho nghe.
Khi cậu tặng món quà này, anh nhận lấy ngoài sự bất ngờ một chút coi như có lệ, thì anh lại đem đi cất và cậu chẳng thấy anh lôi ra đánh một lần nào. Điều này khiến cậu phải nghĩ rằng "tặng cây đàn có phải là dư thừa?". Cậu hi vọng một ngày nào đó anh sẽ lôi cây đàn này ra đánh một lần nhưng chắc là cậu đã hi vọng một điều quá xa vời.
" Mày lấy ở đâu đấy?"
"Em lấy trong phòng dành cho khách, nãy em tìm nhà vệ sinh mà vào nhầm em thấy nên em lôi ra luôn. Anh Tuấn biết đàn thì đàn cho mọi người nghe một bài đi."
" Không, đừng có động vào đồ của tao."
Nguyễn Thanh Tuấn tỏ ra khó chịu khi bị người khác động vào đồ của mình, nhất là khi chưa qua ý kiến của anh. Ánh mắt anh di chuyển đến người cậu, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra khiến anh tức giận vô cớ.
Anh đứng dậy giật lấy cây đàn trong tay đối phương, thanh niên liền giật mình nhìn qua cũng biết anh đang nóng giận, lúng túng, miệng ấp úng.
"Em, ...em xin lỗi anh. Em không biết cây đàn này.."
Anh cầm lấy khăn lau lau sạch đi những vết ngón tay đối phương in trên đàn, quát lớn:" Không biết thì càng không được động vào. Sao tay chân táy máy như vậy?
Cha mẹ không dạy là không được động vào đồ của người khác khi không có sự cho phép à?".
Thấy anh muốn làm căng lên, mọi người liền chạy ra giữ anh lại.
"Anh Tuấn hoan hỉ, mình hoan hỉ nha anh. Nay là sinh nhật anh, ngày vui mà đừng cáu như vậy."
" Mình cho qua đi anh, thằng bé cũng biết lỗi rồi. Nó xin lỗi rồi mà."
Trong khi mọi người đang cố gắng hòa giải cho anh nguôi giận thì thanh niêm cảm thấy mình bị xúc phạm, đụng chạm đến cha mẹ là điều không thể, giọng gắt gao hét lên:" Anh tưởng cây đàn của anh quý lắm à? Ra vẻ ta đây có tiền chắc, hỏng thì tôi đền cho một cái cần gì phải làm quá lên."
Trần Hải Yến trợn tròn mắt ôm chặt lấy eo anh ngăn cản:" Anh Tuấn, mình bình tĩnh nói chuyện cái đã. Thằng bé chỉ là quá kích mà thôi."
Vũ Minh Tiến toát mồ hôi, dùng hết sức ngăn cản đẩy cả hai ra:" Thằng kia, mày có im mồm ngay không? Câm một lát thì chết à? Không phát biểu được cái gì hay ho thì ngậm miệng lại, mày có tin nó mà thoát được nó đấm vỡ alo mày không hả?"
Nguyễn Tùng Khanh ngược lại tỏ ra bình thản, thảnh thơi, cậu nhâm nhi cốc nước lọc có đá mà xem kịch vui. Cậu thấy thanh niên kia nói đúng đấy chứ, chỉ là một cây đàn mà thôi có gì quý hóa quá đâu. Người sai ở đây là anh vì đã làm quá nọi chuyện lên khiến nó trở nên phức tạp. Khi cậu mua cây đàn đấy với số tiền tiết kiệm ít ỏi của cậu 1 triệu 2 không đáng nhắc đến.
Vũ Minh Tiến thấy cậu thư giãn, còn hắn phải vật lộn với hai con trâu đực khỏe khoắn muốn húc lòi ruột mình không khỏi kêu lên cầu cứu. Nguyễn Tùng Khanh nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, cậu thì nói có trọng lượng gì cơ chứ, căn bản anh còn chẳng thèm nghe tới. Hắn mặt đỏ bừng bừng, hai tai thở ra hơi, gồng hết tất cả khối cơ trên cơ thể để ngăn cản, cảm nhận được sức nóng từ người anh toát ra liền biết anh đang điên tiết sắp múc thằng kia tới nơi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.