Chương 4
Liuys
27/04/2024
" Xong chưa về thôi, lâu quá cơ."
Nguyễn Thanh Tuấn có hơi mất kiên nhẫn, chờ đợi hai con người này ăn cũng quá mất thời gian của anh.
Anh thúc giục, xe đẩy bán tầm này thêm đông khách, ồ ạt tiến vào chứ không có thấy đi ra khiến ba người khó thoát khỏi, chen chúc mãi mới có thể thoát ra được.
Vũ Minh Tiến cầm mấy que xiên nhai ngấu nghiến, hai bên mép dính đầy mỡ giống như chết đói khác xa với Nguyễn Tùng Khanh. Ngược lại cậu ăn từ tốn hơn nhiều mặc dù có bị anh giục.
Anh khinh bỉ Vũ Minh Tiến một cái xong lên xe vặn chìa khóa, cậu có phần mắc nghẹn khụ khụ vài tiếng.
" Ăn từ từ thôi, còn chưa về."
"..." Ban nãy là ai giục hả? Hắn âm thầm phỉ nhổ, bất công, phân biệt đối xử, ánh mắt anh bất ngờ liếc qua hắn khiến hắn chột dạ đứng thẳng người.
" Về chuyển khoản cho tao."
" Ok, đại ca."
Cậu quyết định không ăn nữa buộc lại trong túi, có gì cầm về ăn nốt cũng được. Cả ba lên xe từ từ hòa nhập vào biển xe đông đúc, vội vã, tiếng còi xe inh ỏi quá mức, gió thổi tới khuôn mặt cậu mát rượi, một nụ cười rạng rỡ, tỏa sáng trong trời tối, ánh sáng bên đường từ các quán chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, hai má hơi ửng hồng, tóc mái bay phấp phới trong gió hè. Từ gương chiếu tới, anh thu lại tất cả ẩn giấu dưới đáy mắt. Tầm mắt Nguyễn Thanh Tuấn thu hồi lại, như chưa thấy sự việc gì tập trung lái xe.
Vũ Minh Tiến như thấy gì đó, túm lấy tay cậu lắc lắc:" Ê nha, tao thấy có điềm."
" Điềm gì?".
Nguyễn Tùng Khanh hỏi lại, theo ngón tay hắn chỉ phía trước, là công an giao thông đang đứng ở đấy. Cậu trừng mắt lớn sợ hãi túm lấy áo anh kéo kéo.a
" Đi đường khác, mau lên, bị túm cả lũ bây giờ."
Vừa không đội mũ bảo hiểm lại còn cái tội cặp ba là nặng, cậu lo sợ hô anh. Chỉ thấy Nguyễn Thanh Tùng ngoái đầu lại nhìn một cái nhanh chóng xong quặt xe sang đường. Trong khi ở đây không có đèn đỏ lại là đường lớn nằm ở ngã tư. Xe ô tô cùng ô tô tải, công ten nơ thi nhau lao tới với tốc độ nhanh, xe máy cũng thế.
Cậu trừng to mắt, Vũ Minh Tiến ngồi sau cùng mới sợ hãi nhất hét lớn:" Aaaaaa, đại ca em chưa muốn chết. Sao lại tạt đầu xe như này..."
Nguyễn Tùng Khanh trong đầu niệm phật, thầm chửi thề trong bụng:" Ôi mẹ ơi, sao có thể ngồi xe thằng điên này cơ chứ?"
Xe công ten nơ to tướng từ xa chạy nhanh lại, cái con xe đấy mà cán qua đảm bao ba đứa không đứa nào là não còn nguyên. Nát bét như cháo lòng, anh nắm chạy tay ga vặn vụt qua đường cậu từ bao giờ đã ôm chặt lấy eo anh, hai mắt nhắm nghiến lại.
" Nam mô."
Vũ Minh Tiến tim muốn nhảy vọt ra ngoài, tiếng còi lớn của công ten nơ như trong tim hắn cùng cậu đập mạnh lại nhanh dồn dập.
Cả ba chạy lại đi đường khác có hơi lâu, hắn được Nguyễn Thanh Tuấn vứt bỏ bên đường như cỏ rác.
" Đại ca, còn một đoạn ngắn vào ngõ không thể nốt sao? Khóc khăn quá vậy?".
" Không, mẹ thằng này không cho về quá muộn. Tao làm người uy tín nhá."
Nguyễn Tùng Khanh hoài nghi nhìn anh, mẹ cậu có nói vậy à? Sao cậu lại không nhớ nhỉ nhưng khi anh chỉ tay ra sau cậu vẫn phối hợp với anh gật đầu còn thêm lời:" Đúng rồi, mẹ tao không cho về muộn còn ăn cơm tối nữa. Về muộn ra ngoài bốc cát mà ăn. Mày chịu khó đi vào đi, đừng có lười như vậy."
" Èo, ghê vậy. Thôi thế về đi, bye đại ca, về cẩn thận nhé. Giờ có thể bốc đầu, tạt đầu xe thoải mái rồi đấy."
Cậu cười như không cười, giơ ngón giữa lên với hắn.
Vũ Minh Tiến vẫy tay xong chạy nhanh vào trong con ngõ nhỏ thoắt cái đã biến mất trong cái tối om, cậu không dám nhìn vào vì cậu sợ bóng tối.
Nguyễn Thanh Tuấn bật lên đèn xe chiếu thẳng vào trong ngõ khiến nó sáng hơn sau quay đầu xe lái đi, cậu cùng anh chẳng có gì để nói chỉ im lặng như vậy đến khi về đến nhà cậu, anh từ đâu lôi ra túi bánh tráng còn nửa cái vẫn còn ấm.
" Cầm lấy, cho mày đấy."
" Ui, vãi ò. Ở đâu đấy, nãy tao tưởng mày ăn hết rồi?".
Nguyễn Tùng Khanh ngạc nhiên, đôi mắt to tròn long lanh nhìn thẳng anh, anh thu tầm mắt không nhìn thẳng cậu, bên miệng thản nhiên đáp:" Ăn không hết, cho mày."
Cậu sững sờ, anh từ bao giờ một cái bánh tránh này mà không ăn hết? Trước một mình anh phải chén sạch hai cái.
Cậu cũng không hỏi lại, chắc là ở nhà còn cơm tối. Nguyễn Tùng Khanh vui vẻ nhận lấy chạy vào trong nhà khoe chiến tích cho mẹ vô tình cử động mạnh ở phần eo, bất giác kêu lên một tiếng. Cậu đưa tay xoa xoa nơi đó, Nguyễn Thanh Tuấn chưa đi. Anh lẳng lặng nhìn cậu xoa xoa trong vô thức anh cảm thấy bản thân mình không giữ được lời với mẹ cậu, có lẽ do vậy nên giờ mới tức mình.
Nghĩ vậy coi như an ủi bản thân, Nguyễn Thanh Tuấn lái xe quay trở về nhà. Tầm này về ăn cơm ngủ một giấc là đủ.
Khóe miệng Nguyễn Tùng Khanh câu lên, mẹ cậu khó hiểu nhìn túi đồ ăn vặt:" Đi ăn à? Ngon quá nhỉ?".
Một người phụ nữ tầm khoảng 35 đến 40, làn da hơi sạm nám nhưng vẫn căng bóng và hồng hào, làn tóc đen óng dài xoăn xoăn, đôi mắt bà to tròn long lanh giống cậu.
" Đâu có, con được đãi đấy."
" Tuấn ấy hả?".
" Sao mẹ biết?."
" Ngoài con đi với nó thì mẹ đoán vậy."
Bà chăm chăm nhìn con trai mình.
Nguyễn Thanh Tuấn có hơi mất kiên nhẫn, chờ đợi hai con người này ăn cũng quá mất thời gian của anh.
Anh thúc giục, xe đẩy bán tầm này thêm đông khách, ồ ạt tiến vào chứ không có thấy đi ra khiến ba người khó thoát khỏi, chen chúc mãi mới có thể thoát ra được.
Vũ Minh Tiến cầm mấy que xiên nhai ngấu nghiến, hai bên mép dính đầy mỡ giống như chết đói khác xa với Nguyễn Tùng Khanh. Ngược lại cậu ăn từ tốn hơn nhiều mặc dù có bị anh giục.
Anh khinh bỉ Vũ Minh Tiến một cái xong lên xe vặn chìa khóa, cậu có phần mắc nghẹn khụ khụ vài tiếng.
" Ăn từ từ thôi, còn chưa về."
"..." Ban nãy là ai giục hả? Hắn âm thầm phỉ nhổ, bất công, phân biệt đối xử, ánh mắt anh bất ngờ liếc qua hắn khiến hắn chột dạ đứng thẳng người.
" Về chuyển khoản cho tao."
" Ok, đại ca."
Cậu quyết định không ăn nữa buộc lại trong túi, có gì cầm về ăn nốt cũng được. Cả ba lên xe từ từ hòa nhập vào biển xe đông đúc, vội vã, tiếng còi xe inh ỏi quá mức, gió thổi tới khuôn mặt cậu mát rượi, một nụ cười rạng rỡ, tỏa sáng trong trời tối, ánh sáng bên đường từ các quán chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cậu, hai má hơi ửng hồng, tóc mái bay phấp phới trong gió hè. Từ gương chiếu tới, anh thu lại tất cả ẩn giấu dưới đáy mắt. Tầm mắt Nguyễn Thanh Tuấn thu hồi lại, như chưa thấy sự việc gì tập trung lái xe.
Vũ Minh Tiến như thấy gì đó, túm lấy tay cậu lắc lắc:" Ê nha, tao thấy có điềm."
" Điềm gì?".
Nguyễn Tùng Khanh hỏi lại, theo ngón tay hắn chỉ phía trước, là công an giao thông đang đứng ở đấy. Cậu trừng mắt lớn sợ hãi túm lấy áo anh kéo kéo.a
" Đi đường khác, mau lên, bị túm cả lũ bây giờ."
Vừa không đội mũ bảo hiểm lại còn cái tội cặp ba là nặng, cậu lo sợ hô anh. Chỉ thấy Nguyễn Thanh Tùng ngoái đầu lại nhìn một cái nhanh chóng xong quặt xe sang đường. Trong khi ở đây không có đèn đỏ lại là đường lớn nằm ở ngã tư. Xe ô tô cùng ô tô tải, công ten nơ thi nhau lao tới với tốc độ nhanh, xe máy cũng thế.
Cậu trừng to mắt, Vũ Minh Tiến ngồi sau cùng mới sợ hãi nhất hét lớn:" Aaaaaa, đại ca em chưa muốn chết. Sao lại tạt đầu xe như này..."
Nguyễn Tùng Khanh trong đầu niệm phật, thầm chửi thề trong bụng:" Ôi mẹ ơi, sao có thể ngồi xe thằng điên này cơ chứ?"
Xe công ten nơ to tướng từ xa chạy nhanh lại, cái con xe đấy mà cán qua đảm bao ba đứa không đứa nào là não còn nguyên. Nát bét như cháo lòng, anh nắm chạy tay ga vặn vụt qua đường cậu từ bao giờ đã ôm chặt lấy eo anh, hai mắt nhắm nghiến lại.
" Nam mô."
Vũ Minh Tiến tim muốn nhảy vọt ra ngoài, tiếng còi lớn của công ten nơ như trong tim hắn cùng cậu đập mạnh lại nhanh dồn dập.
Cả ba chạy lại đi đường khác có hơi lâu, hắn được Nguyễn Thanh Tuấn vứt bỏ bên đường như cỏ rác.
" Đại ca, còn một đoạn ngắn vào ngõ không thể nốt sao? Khóc khăn quá vậy?".
" Không, mẹ thằng này không cho về quá muộn. Tao làm người uy tín nhá."
Nguyễn Tùng Khanh hoài nghi nhìn anh, mẹ cậu có nói vậy à? Sao cậu lại không nhớ nhỉ nhưng khi anh chỉ tay ra sau cậu vẫn phối hợp với anh gật đầu còn thêm lời:" Đúng rồi, mẹ tao không cho về muộn còn ăn cơm tối nữa. Về muộn ra ngoài bốc cát mà ăn. Mày chịu khó đi vào đi, đừng có lười như vậy."
" Èo, ghê vậy. Thôi thế về đi, bye đại ca, về cẩn thận nhé. Giờ có thể bốc đầu, tạt đầu xe thoải mái rồi đấy."
Cậu cười như không cười, giơ ngón giữa lên với hắn.
Vũ Minh Tiến vẫy tay xong chạy nhanh vào trong con ngõ nhỏ thoắt cái đã biến mất trong cái tối om, cậu không dám nhìn vào vì cậu sợ bóng tối.
Nguyễn Thanh Tuấn bật lên đèn xe chiếu thẳng vào trong ngõ khiến nó sáng hơn sau quay đầu xe lái đi, cậu cùng anh chẳng có gì để nói chỉ im lặng như vậy đến khi về đến nhà cậu, anh từ đâu lôi ra túi bánh tráng còn nửa cái vẫn còn ấm.
" Cầm lấy, cho mày đấy."
" Ui, vãi ò. Ở đâu đấy, nãy tao tưởng mày ăn hết rồi?".
Nguyễn Tùng Khanh ngạc nhiên, đôi mắt to tròn long lanh nhìn thẳng anh, anh thu tầm mắt không nhìn thẳng cậu, bên miệng thản nhiên đáp:" Ăn không hết, cho mày."
Cậu sững sờ, anh từ bao giờ một cái bánh tránh này mà không ăn hết? Trước một mình anh phải chén sạch hai cái.
Cậu cũng không hỏi lại, chắc là ở nhà còn cơm tối. Nguyễn Tùng Khanh vui vẻ nhận lấy chạy vào trong nhà khoe chiến tích cho mẹ vô tình cử động mạnh ở phần eo, bất giác kêu lên một tiếng. Cậu đưa tay xoa xoa nơi đó, Nguyễn Thanh Tuấn chưa đi. Anh lẳng lặng nhìn cậu xoa xoa trong vô thức anh cảm thấy bản thân mình không giữ được lời với mẹ cậu, có lẽ do vậy nên giờ mới tức mình.
Nghĩ vậy coi như an ủi bản thân, Nguyễn Thanh Tuấn lái xe quay trở về nhà. Tầm này về ăn cơm ngủ một giấc là đủ.
Khóe miệng Nguyễn Tùng Khanh câu lên, mẹ cậu khó hiểu nhìn túi đồ ăn vặt:" Đi ăn à? Ngon quá nhỉ?".
Một người phụ nữ tầm khoảng 35 đến 40, làn da hơi sạm nám nhưng vẫn căng bóng và hồng hào, làn tóc đen óng dài xoăn xoăn, đôi mắt bà to tròn long lanh giống cậu.
" Đâu có, con được đãi đấy."
" Tuấn ấy hả?".
" Sao mẹ biết?."
" Ngoài con đi với nó thì mẹ đoán vậy."
Bà chăm chăm nhìn con trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.